
sợ
tôi sợ nếu mai sau
rời tay em một khắc
mi hững hơ nhắm chặt
thôi rồi chuyện trăm năm
tôi sợ vết dao đâm
từng hồi, tim rỉ máu
giữa trời đầy giông bảo
chẳng còn chốn dung thân
tôi sợ mỗi bước chân
gần thêm nơi cỏi chết
mắt từng hồi lã mệt
trời hiện vệt âm u
tôi sợ những mùa thu
không còn bên em nữa
ai sẽ cài then cửa
ai sẽ đón đưa em
tôi sợ những đêm đen
em của tôi bật khóc
em của tôi trằn chọc
ánh trăng chạm mi buồn
tôi sợ lệ em tuôn
ai sẽ lau phần ấy
và rồi rằng em hãy
sống tiếp, hãy ngoan cường
tôi sợ lắm, thân thương
lỡ mai này xa cách
em thành đô thiềm gạch
tôi quạnh quẻ thiên đàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro