Mơ
Tuổi đôi mươi vẫn hoài mơ mộng
Mơ những lúc chiều hạ trắng mây bay
Nghĩ vẫn vơ trong cái đầu bé nhỏ
Làm những việc điên cuồng , khờ dại
Tự bật cười!_ mình thật ngốc thế mà yêu.
Chợt nhận ra cô đơn đến lạ
Giữa thành phố bận rộn , đông người
Suy nghĩ thôi cũng lạnh buốt đến điên người.
Cười thật tươi! _ cô đơn lại đến
Nhưng quen rồi với nỗi niềm riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro