Phượng hè
Tháng 5 đến, hoa phượng nở đầy trời
Có tiếng ve, đang xôn xao trong gió
Ánh nắng hè, đang đốt cháy không trung
Tôi thấy cậu, một bóng hình nho nhỏ.
Có nụ cười, trong veo và rực rỡ
Và chứa đầy, những ánh sáng thơ ngây
Gió thổi qua, cuốn những cánh hoa phượng.
Cũng cuốn đi, những nhàm chán hằng ngày.
Tôi nhìn cậu, tìm tòi và nghiên cứu
Cậu thấy tôi, một nụ cười mỉm chi
Hình như là, có gì đang rạo rực
Hình như là, có gì đang âm ỉ.
Ngày qua ngày, tôi vẫn nhìn thấy cậu
Dưới bóng râm, một dáng hình mảnh mai
Gió thổi qua, cuốn lấy cánh hoa phượng
Mang nó đến, cài lên tóc của ai.
Tôi ngẩn người, chẳng dời được đôi mắt
Cậu thấy tôi, màu hồng nhạt thoáng qua
Sượt má cậu, nhanh tựa như cơn gió
Và nó mang, tâm trí tôi đi xa.
Xếp lại chỗ, tôi cùng bàn với cậu
Có gì đó, gió thổi và tiếng ve
Cậu đưa tôi, một cánh bướm rực đỏ
Chính cậu đã, cho tôi cả mùa hè.
Tôi với cậu, trao nhau dòng tin nhắn
Cái nắng hè, vẫn âm ỉ râm ran
Có gì đó, đang bắt đầu xôn xao
Có gì đó, như gió mát thoang thoảng.
Lại lần nữa, một mùa hè chóng vánh
Tôi và cậu, vẫn tiếp tục gặp nhau
Những tiếng cười, những dòng tâm sự nhỏ
Cậu khiến cho, cuộc sống thêm sắc màu.
Thấp thoáng qua, tiếng ve lại ập đến
Cái nắng gắt, cháy bừng khắp mọi nơi
Tôi và cậu, hai đứa vẫn cứ thế
Tiếng ve kêu, nắng hè và phượng rơi.
Một mùa hè, lại tiếp tục đi qua
Tuổi học trò, cũng gần lúc chấm dứt.
Trời hôm nay, sao lạnh lẽo lạ thường
Có gì đó, trong tôi đang bứt rứt.
Một buổi chiều, của một ngày tháng 6
Dòng tin nhắn, cũng bỏ ngỏ chơ vơ.
Cậu bỗng dưng, biến mất khỏi nơi này
Ở trong tôi, như có gì tan vỡ.
Vào ngày đó, một buổi chiều nắng hạ
Chính lúc ấy, ảm đạm khắp con đường
Cây phượng vĩ, nay bớt màu đỏ thắm
Còn cậu ấy, úa tàn theo hoa phượng.
Cậu từng hỏi, hè sao lại ngắn thế
Sao hoa phượng, lại chóng vánh phai tàn
Tôi bảo cậu, gì cũng có kết thúc
Cậu im lặng, sắp đến lúc hợp tan.
Tôi ước gì, mình nhìn vào mắt cậu
Để trông thấy, thứ ẩn giấu đằng sau
Nụ cười ấy, cũng đã không rực rỡ.
Hoa phượng nở, đỏ rực như màu máu.
Tôi ước gì, mình hỏi cậu nhiều thêm
Về chứng bệnh, cậu mắc mấy năm nay
Về gia đình, nơi đã sớm tan vỡ
Về liệu cậu, có muốn sống qua ngày?
Từ lúc nào, cậu càng cười ít đi
Từ lúc nào, hoa phượng dần tàn mất
Từ lúc nào, cậu giấu cây kéo sắt
Từ lúc nào, nỗi buồn bị giấu mất?
Người ta nói, cậu như đóa hoa phượng
Thật rực rỡ, nhưng lại thật chóng vánh
Ngày hôm đó, đỏ rực khắp mọi nơi
Cây kéo sắt, bồn tắm đang sóng sánh.
Tháng 6 này, hoa phượng và nắng hè
Tiếng ve sầu, vẫn âm ỉ đâu đây
Gió vẫn thổi, cái hơi nóng ngột ngạt
Nhưng là cậu, chẳng có ở nơi này.
Cậu từng nói, cậu muốn làm hoa phượng
"Để rực rỡ, bừng sáng và thơ mộng
Để xôn xao, bùng cháy tuổi thanh xuân"
Để cho tôi, vỡ nát một cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro