Nữ nhân váy trắng
Bóng đen cô độc bước trên phố;
Mang theo mệt mỏi cùng tủi hận
Trái tim đâu, còn đôi mắt rỗng,
Váy trắng tinh khiết đã lấm bẩn.
Khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất,
Không khí xung quanh lạnh lạ thường.
Ánh trăng rọi xuống như đè nặng,
Bóng hình cô đơn mấy ai biết.
-Ngày 24/04/2020-
(SƯƠNG GIÁNG)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro