Đơn Phương
Nhớ một người mà chẳng dám nhắn tin
Cứ lặng im rồi mò tìm Facebook
Chẳng biết là giờ người ta còn thức?
Hay chìm sâu trong giấc ngủ lâu rồi?
Nhớ một người mà chỉ dám vậy thôi
Sợ mở lời rồi người ta từ chối
Mình ngại ngùng
Người ta thì bối rối
Và rồi sau chẳng dám nhắn thêm gì
Nhớ một người mà chẳng dám nói chi
Hay tại vì.. bởi mình yêu rồi đấy?
Bởi tình yêu muôn đời nay vẫn vậy
Càng thật lòng, càng ngốc ngếch thế thôi
Nhớ một người
mà nhớ..
nhớ quá rồi
Lại ngẩn ngơ một mình ngồi suy nghĩ
Hay sáng mai, tỏ tình người ta nhỉ?
Lỡ nói rồi, rồi liệu có cách xa?
Nhớ một người
Chắc gì người nhớ ta..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro