4
HỐI
Phàm trần một kẻ thường nhân
Mang ơn công đức sanh thành mẹ cha
Bé người ăn khóc kêu la
Cha nâng mẹ bế trăm đường liệu lo
Vốn mong ngươi chóng ăn no
Vâng lời mau lớn học hành rạng danh
Ít nhiều mong mỏi thật thành
Sau này đỗ đạt đáp đền dưỡng nuôi
Nào đâu người lớn lên rồi
Cãi cha mắng mẹ không chừa tội chi?
Thét gào chửi bới ra gì
Còn hay không đấy hai người đẻ sanh?
Trách anh lớn tướng khôn ranh
Cho rằng cái vẻ hỗn hào là hay
Nay ngày anh mất đây này
Sao không thấy kẻ têu đầu tán dương?
Ngày nào oán mẹ không thương
Oán cha không hiểu, nay người khóc ngươi!!
-Neapen
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro