Bài thơ số 1: Cầm xưa
Cầm xưa
Phương nam có dòng sông lặng lẽ
Ngang qua đêm về nghe tiếng cầm ai
Mênh mông âu sầu,
Bao la nhung nhớ
Vời vợi sao trời, năm tháng vụt qua
Gọi về xa xăm ký ức
Văng vẳng du dương cho lòng thổn thức
Khổ đau chất đầy tận trong lồng ngực
Nỗi nhớ trực thường vẫn mãi không nguôi
Thanh âm da diết chơi vơi
Thật hay chỉ trong tâm trí?
Có hay chăng cũng chẳng còn ý vị
Nào phải,
tiếng đàn xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro