Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thơ KTC

Niềm tin đánh mất

Tôi xin lỗi bạn của tôi ơi

Tôi xin lỗi, bởi vì tôi ko thể

Làm được nhũng gì như tôi đã hứa

Tìm lại mình, đã mất những ngày qua

Tôi xin lỗi, vì niềm tin của bạn

Gửi trao tôi, nhưng tôi đã phụ lòng

Tôi ko biết nói gì hơn được nữa

Bởi trong tôi thực sự rất buồn

Những ngày qua cuộc sống đối với tôi

Là những ngày ngập tràn trong bóng tối

Ác mộng mang theo muôn ngàn đau nhói

Thất bại ngày nào chỉ còn lại đắng cay

Bây giờ tôi niết phải làm sao đây

Để trong bạn tôi ko còn kém cõi

Để cho tôi chút tự tin tìm lại

Để gặp người, gọi hai tiếng.... bạn ơi

Kiếp thân bé nhỏ

Ta muốn làm một loài hoa cỏ dại

Sớm nở ra rồi tối đến lại tàn

Chẳng ưu tư, và cũng chẳng muộn phiền

Chẳng nhớ ai, cũng chẳng làm ai khổ

Tôi muốn làm một loài hoa bé nhỏ

Chẳng cần đời, đời cũng chẳng cần hoa

Chỉ mong sao sống cho hết ngày qua

Sống cho hết một kiếp đời phẳng lặng

Cũng mang danh :sinh ra, một số phận

Vậy mà tàn, mà nở có ai hay

Sống hôm nay chẳng biết đến ngày mai

Chẳng biết đến rằng đời vui hay khổ

Khi sinh ra quá âm thầm bé nhỏ

Khi úa tàn cũng lặng lẽ cô đơn

Khi trong tay đã ko còn gì cả

Mới hiểu mình là một kẻ đáng thương

Bấy lâu nay vẫn sống với niềm tin

Ta vẫn còn một chút gì hi vọng

Nhưng thực ra đấy chỉ là giấc mộng

Vì thực tình ta nào có gì đâu

Nhìn lại mình chỉ toàn nỗi thương đau

Nếu có chăng, chút niềm vui man mác

Ở bên ta ko một người thân thiết

Ta như người thừa giữa thế gian

Cuộc sống gọi ta là kẻ vô tình

Ta gọi mình là kẻ thù số một

Vì chính ta đã ko hề thắng được

Bản thân ta những lúc yếu mềm

Ta để cho cuộc sống giận hờn

Làm tổn thương con tim mềm yếu

Hôm nay ta đang lầm đường lạc lối

Một nửa trong ta đã chết thật rồi

Cuộc đời trôi như giấc mộng xa vời

Để mình ta ,vết thương lòng tan nát

Ta còn gì đâu mà luyến tiếc

Xin trở về 1 kiếp kethuchung

Trái Tim Lữ Khách

Người đi xa mãi muôn trùng

Trái tim lữ khách, biết dừng ở đâu

Dòng đời muôn kiếp thương đau

Tấm thân phiêu bạt,, biết bao tật nguyền

Cô đơn nơi chốn dặm trường

Đời như chiếc lá giữa dòng nước trôi

Thân trai gửi bốn phương trời

Tình riêng cất giữ gửi người chốn xưa

Chút Bình Yên Thôi

Chỉ muốn tìm một phút bình yên

Để lòng ta, thôi ko gợn sóng

Để quên đi, những bộn bề cuộc sống

Để muộn phiền, theo gió bay đi

Chỉ muốn tìm, một phút bình yên thôi

Để những đắng cay, xin bỏ lại cho đời

Ai cũng biết, cho là hạnh phúc

Sao cứ nhìn đời, bằng đôi mắt bon chen

Được gì đây, rồi sẽ mất gì đây

Khi thời gian, không bao giờ trở lại

Cứ mải mê theo muôn ngàn tiếng gọi

Còn lại gì, khi chỉ một mình ta

Chỉ muốn tìm, một phút bình yên thôi

Để lặng thầm lắng nghe tiếng sóng

Để cho ta biết mình vẫn sống

Và ở đâu. . . khi đứng giữ thế gian này.

Vì sao ta xa nhau

Em một nơi, lặng thầm trong bóng tối

Anh một mình, đau nhói giữa màn đêm

Ánh trăng buồn, chia cắt mảnh tình duyên

Để lối xưa, chỉ còn trong sâu thẳm

Chốn thị thành, phồn hoa sao vắng lặng

Bốn bức tường, chỉ nghe thấy cô đơn

Sẽ không còn ngày ấy phải không em

Ngồi bên nhau, tựa đầu trong giấc ngủ

Sẽ không còn, những ngày xưa ấy nữa

Mỗi cuối tuần, anh lại chở em đi

Thượng Đế ơi, sao lại nỡ phân li

Để đôi tim phải ngậm ngùi chia bước

Tình yêu ơi, buổi đầu bao hẹn ước

Để lối xưa, sao chỉ có anh về.

Nếu có một ngày (13/1)

( Bài viết chia sẻ trên hệ thống website của AnhSaoKhuya.Net )

Nếu có một ngày

Nếu có 1 ngày, gió hỏi anh

Rằng giờ đây, có còn yêu gió nữa

Thì gió ơi, tình anh vẫn thế

Dù câu trả lời, em biết sẽ ra không

Nhưng nếu một ngày, cơn gió ấy vụt tan

Ngôi nhà xưa, không còn gió nữa

Thì gió ơi, anh ko biết mình có thể

Phải làm gì để quên được gió đây

Anh đã sai rồi, hãy tha lỗi cho anh

Anh đã tự mình, giết đi bao kỷ niệm

Hạnh phúc hôm nay, sao không đón nhận

Sao cứ phải tìm, một cái đích xa xăm

Muộn quá rồi, lời đã nói ra

Người đã đau, và lòng đã nát

Chỉ biết cầu mong cho nơi kia hạnh phúc

Mùa đông này, chắc gió sẽ lạnh hơn .

Chỉ là giấc mơ !

Hãy cứ là giấc mơ

Xin đừng là cơn gió

Để cho ta có thể

Luôn biết mình ở đâu

Rồi tỉnh giấc chiêm bao

Ta trở về hiện tại

Yêu thương hay thất bại

Cũng chỉ là mơ thôi

Hãy cứ là giấc mơ

Để cho ta được biết

Ta đã ko hối tiếc

Bởi yêu người ra sao

Hạnh phúc, hay nỗi đau

Đều thật lòng đón nhận

Giám yêu và giám hận

Chẳng bao giờ dối gian

Hãy cứ là giấc mơ

Để tình yêu được nói

Chẳng bao giờ lạc lối

Giữa dòng đời bon chen

Đến . . . để yêu thương

Chẳng bao giờ trói buộc

Tình yêu luôn có được

Nếu hai người cần nhau

Hãy cứ là giấc mơ

Xin đừng là cơn gió

Để cho anh có thể

Luôn biết mình ở đâu

Rồi tỉnh giấc chiêm bao

Anh sẽ ko buồn nữa

Nhưng gió ơi, có lẽ

Gió chỉ là gió thôi !

Người lặng thầm đứng giữa màn đêm

Để hạt sương khuya, khẽ rơi vào khóe mắt

Chỉ một lần thôi. Lần này... hãy cho ta được khóc

Chỉ một lần, ta hứa sẽ lau khô . . .

Trăng và Em

Bâng khuâng tôi nhớ về nàng

Hỡi người con gái dịu dàng nết na

Nàng không xinh đẹp kiêu sa

Chỉ là một ánh trăng ngà sáng đêm

Mà sao khiến một con tim

Yêu thầm nhớ trộm nỗi niềm ước ao

Trăng ơi trăng ở trên cao

Thấy mà chẳng thể khi nào "với" trăng

Giá như tôi giống dòng sông

Được ôm trăng ở trong lòng trăng ơi

Giá như em hiểu lòng tôi

Như trăng hiểu nước như tôi hiểu nàng

Thì tôi đã chẳng đau lòng

Nhìn trăng, ngó nước, tự thương lấy mình

Lần đầu tiên khi anh chạm vào em

Em đã hiểu cuộc đời em đổi khác

Kể từ đây em không còn như trước

Em không còn là cuốn sổ vô tâm

Cảm ơn anh vì đã nhớ tới em

Mỗi khi anh thấy buồn vui man mác

Mỗi vần thơ hay những dòng lưu bút

Anh viết lên với tất cả tấm lòng

Lời trái tim anh bày tỏ thật tình

Chỉ có em là người thấu hiểu

Trang thơ anh biết bao lần nặng trĩu

Em cùng anh vơi bớt những tâm tư

Ở nơi em, anh tìm thấy tiếng ve

Thấy cánh phượng ngày nào không còn nữa

Ở nơi em anh tìm thấy tất cả

Những tháng ngày, những kỷ niệm vụt tan

Những ân tình anh gửi trọn nơi em

Em nâng niu và suốt đời trân trọng

Em biết anh là một người cao thượng

Sống cho tình và cho bạn mà thôi

Nếu như em có thể hóa thành người

Em sẽ nói với người em thương nhớ

Lần đầu tiên trái tim em gục ngã

Em biết rằng em đã yêu anh!

Vì một người không biết

Vì ngày xưa anh hề giám nghĩ

Có một người dành tình cảm trao anh

Vì ngày xưa anh ko hề biết đc

Có một người từng khóc vì anh

Vì thế nên an vẫn mãi vô tâm

Để cho em một mình trong đau khổ

Vì thế nên anh trở tành một kẻ

Đã vô tình làm khổ trái tim em

Người yêu ơi, xin hãy hiểu cho anh

Bởi vì anh đã ko hề hay biết

Cuộc đời anh đã quá nhiều đau xót

Anh nghĩ tình chỉ là giấc mộng thôi

Để rồi khi anh đã hiểu ra rồi

Thì bóng em đã rời xa mãi mãi

Anh biết anh là một người có lỗi

Đã hững hờ với ngày tháng bên nhau

Nếu thực tình, còn có kiếp sau

Nếu cuộc sống còn cho anh cơ hội

Thì xin em hãy cho anh được nói

Tiếng yêu em cho trọn nghĩa ân tình

Bình yên nhé gió ơi

Gió đến bên người, vào một buổi chiều thu

Gió hồn nhiên, ngây thơ và trong sáng

Gió không kiêu xa, nhưng nhẹ nhàng, sâu lắng

Gió để nụ cười, lăn mãi trên môi

Người đứng lặng yên, nghe gió hát thành lời

Người để lòng mình, trải theo cơn gió

Phút bình yên, trái tim người lặng lẽ

Khẽ mở lòng, để gió nhẹ thổi qua

Giữ lại nhé, chỉ là một chút thôi

Như nụ cười, còn vương sau giấc mộng

Giữ lại nhé, chút niềm tin lắng đọng

Chút yêu thương, xin đừng nói thành lời

Gió ở đấy, mà sao quá xa

Chẳng thể đưa tay, nhẹ nhàng ôm gió

Người ở đấy, mà sao chẳng thể

Để lúc gió buồn, xin tựa một bờ vai

Tự dăn lòng, đừng cố bước thêm

Để yêu thương, không vội vàng tan vỡ

Tự dặn lòng mình, đến bên nhau . . . là ko thể

Xin hãy cứ là, tình ảo của nhau thôi.

Gió vẫn vậy, vẫn cứ vô tư

Chỉ tại người, lời hứa . . . không làm được

Người đã yêu, một tình yêu chân thật

Yêu gió mất rồi, gió có biết không

Người biết rằng, rồi gió cũng vụt tan

Và tình yêu, sẽ chỉ làm đau khổ

Người đã bao đêm, âm thầm, trăn trở

Chẳng thể bên nhau, thì thôi . . . hãy xa lìa

Gió ơi !

Xin hãy cứ bình yên gió nhé

Ngay cả khi người, chẳng thể cạnh bên

Xin hãy cứ là một cơn gió nhỏ

Mang yêu thương, và rất dịu hiền.

Bước Chân lẻ loi

Giấc mơ kia đã xa rồi

Người đi bỏ lại một người nát tan

Nỗi buồn theo gió miên man

Tình yêu chưa đủ để mang gió về

Phải xa ? Hay cứ cố chờ ?

Phải quên ? Hay cứ là thằng khờ biết yêu ?

Mưa nhiều nên nắng hắt hiu

Bước chân mỏi mệt giữa chiều cô đơn /

Vô đề

Đã dặn lòng, sao cứ mãi ngu ngơ

Đã cố quên, sao cứ mãi mong chờ

Đã bước đi, mà sao còn cố giữ

Đã vô tình, sao nước mắt vẫn rơi.

Đã muốn vô ưu, như cây cỏ trên đời

Đã nói con tim, hãy một lần lạnh giá

Đã nép trong đêm, làm một vì sao nhỏ

Đã rất nhiều lần . Sao nỗi nhớ . . . vẫn trào dâng

Chiều buồn !

Chiều bơ vơ, nơi con đường quạnh vắng

Đôi chân buồn, cố bước để về đâu

Nhìn xung quanh, sao thấy mình lạc lỏng

Ở bên ta, chỉ có một khoảng sầu

Ta đang nhớ, hay vì ta đang cố

Kỷ niệm về, hay ký ức ... từ trong ra

Ta muốn giữ, hay là ta muốn thả

Người tình ơi, riêng anh những xót xa

Dòng đời trôi, lẻ loi một người bước

Vách ngăn lòng, ai lại nỡ xây nên

Trời phương xa, nào phải là nơi ấy

Mà đâu đâu, cũng chỉ thấy một người

Sương chưa rơi, sao lòng anh lạnh giá

Đêm chưa về, sao ướt đẫm vai anh

Muốn gọi tên em theo những ngọn ngàn

Muốn được ôm lấy bóng hình thương nhớ

Có được không, hay chỉ là mộng cũ

Vẫn từng đêm, ru ngủ giấc mơ buồn

Nơi trời Nam xa lắm bạn ơi

Nhớ người xưa, đành ngậm ngùi nín lặng

Sân trường ai sao vương đầy lá rụng

Gọi hè về, trong sâu thẳm miên man

Trái tim buồn nơi xứ lạ lang thang

Tấm thân tan theo muôn ngàn nỗi nhớ

Trường xưa ơi, biết ai còn ở đó

Hay chỉ còn một xác phượng mà thôi

Tạm biệt nhé tuổi hoc sinh khờ dại,

Thuở trắng trong ta gửi giấc mơ hồng,

Gửi cho gió chút tình hương cỏ lạ,

Hoài niệm đây rồi ta gửi chút hư vô,

Để ngày mai ta thật bước vào đời,

Cảm thấy đời vẫn vô vàn ý nghĩa,

Có khoảnh khắc này để ta nhớ,ta yêu,

Để loài ve chẳng vô tình mang tội,

Khúc nhạc sầu ngân mãi một cung tơ

Để cuộc đời không trở thành tạm bợ,

Như kẻ trọ đường tìm chỗ ở bình yên...

Gửi cô

Bao năm tháng,nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của 1 thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con,một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp , xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là "trại chủ"

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ-chúng con.

Bụi phấn

Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn

Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn

Viết lên đôi chữ cười vui vẻ

Bảng cũng như ta cũng có " hồn "...!

Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy

Phấn chì bụi phủ tóc như mây

Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh

Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy

phải thầy đang nảy hạt mầm ?

Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm !

Bụi thời gian cứ bay theo gió

Nào biết rày mai sẽ thăng trầm

Rơi như lá úa nay lìa cành

Trên đường gian khổ hóa mong manh

Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã

Giảng giải từng câu thiếu niên thành............

biết ngày mai sẽ ra sao

Hạt mầm thầy nảy biết là bao

Bụi trần phấn toả mau phai thắm

Nào biết ngày sau sẽ thế nào !

Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo

Trên mái trường xưa nhạt ngói màu

Tóc người xưa cũng chen sợi bạc

Thầy đó trường đây lệ cứ trào....

Con vẫn yêu sao những điểm 10

Yêu thầy trách phạt học mà chơi

Phút giây ngày ấy như sống lại

Này tuổi thơ ngây chẳng hết lời

Làm sao để trở lại ngày xưa

Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa

Nào ai không nhớ mình " hưởng " phạt

Quên những trận đòn đã từng chưa?

Ngày nay con vẫn giữ ân tình

Xưa còn non trẻ đã miệt khinh

Thầy - Cô nâng sách tay dìu dắt

Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình

Khi con cất bước xa mái trường

Tuổi người đã đủ để vấn vương

Còn lưu luyến Bạn - Thầy - Cô mãi

Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu thương

Nhớ thầy ơn cô

Ngày xửa, ngày xưa......

Tự lúc ấy, tôi đã chào đời.

Tiếng trống trường vang dội trong tôi.

Khi chập chững mẹ đã dắt tôi đến đó.

Buổi ban đầu tôi bỡ ngỡ âu lo.

Nhìn thấy cô, tôi hốt hoảng la to.

Cô nhìn tôi , tôi nhìn cô như hai người xa lạ.

Cô bước tới, đón tôi vào lớp học.

Lúc ấy tôi òa khóc...giờ không quên.

Cô nâng tôi , nhè nhẹ xoa vào đầu.

Giọng cô thánh thót như lời ca của mẹ.

Bàn tay cô, dịu mát và êm ái.

Mái tóc cô ngày ấy đen óng ả.

Khi nhìn lại , cô đã đưa tôi vào lớp học.

Ngày đầu tiên , cô hát cho chúng tôi nghe.

Giọng cô hát như lời mẹ ru con.

Rồi dần dần , chúng tôi yêu quý cô.

Lớp học ấy trở thành ngôi nhà mới

Một mẹ hiền và hàng chục đứa con thơ ngây

Cô mến yêu , giờ đây con khôn lớn.

Nhớ về cô, con như muốn òa khóc loa to.

Chắc giờ đây, tóc cô đa bạc màu.

Giọng của cô, chắc yếu hơn rồi nhỉ '.

Bàn tay cô , vết nhăn nhiều lắm không ạ '.

Con không quên , ấm ốp ngày tựa trường.

ƠN cô nặng nghĩa trong lòng con.

Cô ạ '. 19 ngày 20/11 rồi cô nhỉ

Qua cuộc thi , con gửi lời tốt đẹp nhất đến cô.

Chúc mẹ hiền ngày 20 tháng11 vui khoẻ hạnh phúc.

Lời Cảm Tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả

Để một lần nhớ lại mái trường xưa

Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa

Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng

Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua

Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa

Áp dụng - chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ

Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi

Bài học đời đã học đc những gì

Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ

Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê

Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt

Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô

Mười bảy và thầy

Mười bảy năm tới trường,

Mười bảy năm vất vả

Thầy dạy dỗ chúng con.

Từ lúc còn chập chững,

Chưa biết đọc,biết viết

Nói năng còn chưa vững

Rồi nghịch phá lung tung.

Gieo bao nhiêu rắc rối

Rồi giả vờ không biết,

Làm thầy phải lo âu.

Mười bảy năm tới trường,

Mười bảy năm thầy dạy

Bao lẽ phải điều hay.

Dạy từ cách đi đứng,

Đến cách học nói năng.

Dạy chúng con tri thức,

Dạy lẽ phải tình thương.

Thầy dạy biết bao điều,

Giản dị mà ý nghĩa,

Cho mỗi đứa chúng con.

Và rồi hôm nay đây,

Mười bảy năm khôn lớn

Mười bảy năm con hiểu

Tình thương và tấm lòng

Mà thầy luôn dành tặng

Cho mỗi đứa chúng con.

Mười bảy năm tóc thầy

Bạc thêm mười bảy sợi

Già thêm mười bảy lần

Vì đàn con nghịch ngợm

Mười bảy năm con biết

Mười bảy ngày nhà giáo

Mười bảy những lời chúc

Con xin dành tặng thầy

Với mười bảy ý nghĩa

Rằng:mười bảy năm rồi

Con sẽ không quên được

Mười bảy lớp kiến thức

Con học được từ thầy

Một kho tàng tri thức

Và tấm lòng nhân ái...

Thầy đã dạy chúng con !

Vô đề

Cấp một bỡ ngỡ sao quên.

Thơ ngây , đùa nghịch cắp sách đến trường.

Hôm thì đến sớm vui chơi.

Buổi thì đến trễ chơi vơi một mình.

Vào lớp lo sợ cô la.

Không ngờ cô đã cho qua chẳng bàn.

Buổi đầu cô kể chuyện ma.

Tiết sau cô kể chuyện ta làm người.

Cô hiền như mẹ ở nhà.

Nâng niu , dìu dắt chúng ta thành người.

...Cấp hai chẳng nói chẳng rằng.

Lắng nghe tiếng giảng thầy cô bằng lòng.

Thầy cô vui thích tận tình.

Dậy học kèm lễ để mình vươn lên.

Thương cô nhớ thầy sao quên.

Quyết tâm học hỏi của thầy dựng nên.

... Cấp ba đã lon hổng quên.

Tóc tai gọn gòn kiến thức vững lên

Nhờ ơn nghĩa nặng thầy cô.

Bây giờ con đã đứng cao làm người.

... Thời gian ba cấp trôi xa.

Thầy cô như ở trong lòng ngày qua.

thầy cô ở tút nơi xa.

Cánh thơ này gửi tình yêu đến người.

Cô ơi

Rời mái trường thân yêu

Bao năm rồi cô nhỉ ?

Trong em luôn đọng lại

Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu

Bước chân em rộn rã...

Cô không lời từ giã

Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao

Cô về đâu, chẳng biết?

Vẫn vang lời tha thiết

Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên

Cô chưa lần quay lại

Chúng em nhớ cô mãi

Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về...

Nay chúng em khôn lớn

Ngày rời trường gần đến

Bao giờ gặp lại cô ?!

Gặp lại Thấy

Con dừng lại phía hàng cây

Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao

Trường xưa vẫn nét ngày nào

Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy

Vẫn bao la một vòng tay

Đón con như thể chưa ngày cách xa

Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà

Giọng thầy trầm ấm "thật thà phải con?"

Cái tên thấy gọi riêng con

Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên

Ước mong con mãi không quên

"thật lòng vững trí đừng phiền nghe con"

Lợi danh - danh lợi sẽ mòn

Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm

Nhớ tóc thấy điểm hoa râm

Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang

Ai quên đi chuyến đò ngang

Quên sao người lái thuyền sang bến đời.

RỂ THẦY!

Một đám con trai nghịch ngợm

Đứa gọi bố, đứa gọi thầy

"Cho con về làm... Rể"

Thầy cười hiền - nhẹ khói thuốc bay

Trách thầy sớm "Kế hoạch hóa"

Mà em con đến là xinh

Chẳng lẽ thầy ừ một đứa

Để lũ còn lại... "thất tình"?

Ấm áp mắt cười, thầy dặn:

"Cần lo nhiều đến tương lai

Các trò học hành cho giỏi

Đứa nào cũng là con thầy

Lớp 12 cả rồi đấy

Thầy mong các trò gắng lên

Rồi trò nào muốn làm RỂ

Để thầy...sinh thêm mấy EM".

Thầy

Chỉ một dấu lặng thôi

Trái tim con đã nói lên ngàn điều muốn nói

Suốt một đời kiếm tìm mệt mỏi

Con chưa lời giải-tìm mãi vẫn hoài công.

Sáng rồi chiều ,ngày nắng hay mưa giông

TRên đường mòn tới bến bờ tri thức

Chiếc xe cũ chở tình thương tới lớp

Chuyến đò đầy đưa lữ khách sang sông

Người là thầy hay bác nông dân

Mà ươm cây non mai dâng trái ngọt cho đời

Người là thầy hay bác lái đò cần mẫn

Suốt một đời vẫn chở những chuyến đò qua sông

Rồi mai ai còn nhớ thầy tôi

Lặng lẽ hy sinh cả một đời mòn mỏi

Nên bà thơ dài còn vang mãi

Thầy ơi... !

Thăm thầy

Chiều nay con đến thăm thầy

Mảnh vườn xưa -những trái cây cuối mùa

Trái bưởi ngọt , trái cam chua

Trái sung chát , trái na vừa vừa thơm...

Con nghe lòng nặng nỗi buồn

Rưng rưng con khóc , lệ tuôn...nhớ thầy !

Mái tóc bạc , tấm thân gầy

Mái chèo nhỏ , chuyến đò đầy...nghĩa nhân

Qua sông biết mấy mươi lần

Thầy qua bao thác , bao ghềnh...thầy ơi !

Chiều nay con đến , lệ rơi

Đặt bông huệ trắng mộ người vừa xa

Gió khua xao xác vườn nhà

Nghe như đất hát bài ca....trồng người !

Ngược dòng thời gian

Con trở về mái trường cũ thân thương

Nghe đâu đó tiếng cô thầy vọng lại

Ngày xưa ơi ! Có gì lưu luyến mãi?

Bước chân quen....nay lạ lẫm mất rồi....

Con lặng thầm đếm khoảng thời gian trôi

Ngược kí ức...đếm một thời mơ ước

Năm tháng trôi...vô tình nên đánh mất

Một tuổi thơ : bè bạn với mái trường...

Tà áo dài màu mực tím còn vương

Bà ghế cũ ,sân trường xưa vàng nắng

Giờ học văn...tiếng thầy vang đều đặn

Đưa con về cổ tích - những yêu thương..

Lời dặn dò : " dù đi khắp bốn phương

Con nhớ nhé : niềm tin và hi vọng

Thêm một chút niềm tin và nghị lực

Việc con làm....ắt hẳn sẽ thành công "...

Bao lớp người thầy đã chở qua sông

Ai nhớ? ai quên?...con đò ngày xưa ấy?

Dòng sông vắng ,người lái đò cần mẫn

Khuya sớm miệt mài,lặng lẽ....buồn...vui....

Giữa dòng đời vội vã nổi trôi

COn mới thấy mình còn nhiều khở dại

Bài học xưa - một lần con nghĩ lại

Vẫn hình như chưa hiểu hết cuộc đời....

Cho con một lần quay lại nhé ..thầy ơi

Thời thơ bé cùng những lời dạy bảo

Bài học thuộc lòng....thôi ko còn gượng gạo

Áp dụng vào đời...con bỗng thấy tự tin

Tiếng ai vang trong khoảng vắng im lìm

Nghe ấm áp như tiếng thầy ngày ấy

Giọt mồ hôi lăn dài trên trang giấy

Đưa con về...kí ức-một mùa thi....

Nhớ

Ôi! mái trường yêu dấu hởi

Của buổi nào ta cùng nhau sánh bước

Dưới hàng cây, lá vàng rơi

Với tiếng cười hồn nhiên bay theo gió

Chẳng lo âu, chẳng nghỉ gì

Chỉ biết chơi và cười đùa vui vẻ

Tung bay theo gió mùa hè

Ngước mặt nhìn cã vùng trời bao la

Ôi, Thầy Cô của ta đây rồi

Người có nhớ đến học trò nầy không?

Một học trò nghịch ngợm ấy

Mãi phá phách chẳng chịu nghe lời ai

Bây giờ đây đã trưởng thành

Học chăm chỉ để mai giúp ít đời

Không phụ Cô Thầy chỉ dạy

Và mai sao sẽ thành tài với người

Giọng Thầy Cô mãi còn đây

Nhưng dáng người không còn ở đó nữa

Chỉ còn đây một kỷ niệm

Thửa học trò nhớ mãi không sao quên...

Thầy Cô ơi...

Ta tự hào được làm trò Thầy Cô...

Bâng khuâng

Bâng khuâng đứng dưới sân trương

Nhặt cành phượng vĩ vấn vương cõi lòng

Bao kỷ niệm bao ước mong

Ngày mai tung cánh thỏa lòng bấy lâu

Ve kêu bỗng gợi chút sầu

Chút buồn lưu luyến luyến lưu bạn bè

Trường yêu một thủa trở tre

Thầy cô ơn nặng bạn bè nghĩa sâu

Thương thầy ngày tháng lo âu

Thương cô vất vả bạc đầu suy tư

Ơn như núi nghia như nguồn

Một đời cô tặng một đời thầy trao

VẼ

Em vẽ lại mình hổi 17 tuổi

Mắt nơ tròn dưới mái lớp thân yêu

Lời thầy cô giữ lại đc bao nhiêu

Trang điểm cũ nay vẫn ngời như mới

Em vẽ lại bóng bạn bè phấp phới

Chung mái trường chung bạn với cùng cô

Những trò chơi vui lắm tuổi ngây thơ

Trang lưu bút muôn vàn điều thương mến....

Lối cỏ may trong câu thơ dẫn đến

Con đường đời hằn sỏi một giấc mơ

Nụ cười thầy cô em giữ lại đến giờ

Làm câu hát trên đoạn đường thác gió

Có những khi mệt nhoài rồi bỏ ngỏ

Công danh nào gượng lại giữa bon chen

Em vẽ cho mình phấn cũ với bảng đen

Để tập viết phút thảnh hồn xưa dấu

Em vẽ lại....ôi đâu rồi thơ ấu

Dáng cô thầy mưa nhòe nét ban xơ

Bài giảng bồi hồi đứt quãng một vần thơ

Lời cảm tạ chưa kịp rời thổn thức

Em vẽ lại bằng trái tim đầy mực

Những ân tình ơn nghĩa đấng dưỡng tâm

Không theo chân nhưng mãi mãi âm thầm

Cho em có bóng êm đềm nâng dấu

Em vẽ lại muôn ngàn lần vẫn thiếu

Vẫn thiếu thật nhiều những nét sắc yêu thương

Trái tim bao la không có nét vẽ thường

Em xin vẽ bằng hồn lời cảm tạ

Vô đề

Nắng sân trường gọi hồn ai lơ lững

Dưới hàng cây to nhỏ chuyện ngây thơ

Bước chân đi trên đường đời chập chững

Phút chốc nhìn lá rụng mắt mộng mơ

Một chiếc lá chưa vàng nằm cạnh gốc

Phải lìa cành vì gió chẳng tiếc thương

Nhặt lên tay mà lòng buồn muốn khóc

Mai xa rồi những lưu luyến còn vương

Xa bạn bè vẫn còn duyên gặp gỡ

Kỉ niệm nhòa biết tìm lại nơi đâu

Dòng sông kia có khi nào ngừng chảy

Nước xa nguồn đẩy bèo dạt trôi mau

Và cứ thế tóc ngày một trắng phau

Biển vẫn xanh và núi cao cao mãi

Nhớ ngày xưa phơi đầu trần nắng cháy

Gọi thì thầm tên bạn ở trong tim

---->Tự động bổ sung bài viết <-----

Góc nhỏ

Nơi góc nhỏ ngày xưa còn nguyên đó

Vẫn cây bàn, ghế đá, thảm có xanh

Nơi chúng mình thường hay ngồi trò chuyện

In vào lòng kí ức đẹp như tranh

Góc nhỏ ấy có ai từng ngồi khóc

Bị thầy la vì điểm thấp đáng thương

Từ góc ấy mỗi người đi mỗi hướng

Để lá bàng buồn rụng nhớ chiều vương

Nay đã lớn nhưng lòng còn thơ trẻ

Nhớ tháng ngày vui vẻ tuổi thần tiên

Xưa chẳng biết để lớn rồi luyến tiếc

Tiếc góc xưa cho ta mãi đi tìm

Tuổi xanh

Tuổi cắp sách đến trường là tuổi xanh

Với mơ mộng cùng hành trang ngày mới

Đón gió xuân trẻ đời thêm vời vợi

Bước đến trường hớn hở chuyện trò vui

Khoát vai nhau gặp ánh mặt nụ cười

Hồn nhiên thế lòng chợt thèm quay lại

Dưới mái trường chở che đời muôn lối

Sẽ thấy mình không lạc lõng mù khơi

Tuổi hồn nhiên đùa theo nắng lả lơi

Không lo nghĩ cái sự đời phức tạp

Chỉ có học và chơi, đời không chấp

Luôn có thầy cô, bè bạn sum vầy

Cây bút mực, giấy trắng, cặp trên vai

Theo ta suốt một quãng đời non trẻ

Để lớn lên càng thấy mình nhỏ bé

Tuổi xanh ơi, trong giấc ngủ hiện về

LƯU LUYẾN GIỜ RA CHƠI

Trống vang lên báo hiệu giờ chơi đến

Mặt tươi xinh hớn hở ùa ra sân

Nhóm tụm năm, tụm bảy nói xa gần

Ríu rít nghịch đùa, vui như là ngày hội

Ở xa kia có ai đang bối rối

Chắc tỏ tình tuổi mới lớn dễ thương

Góc gần đây có đôi bạn giận hờn

Ngồi tâm sự lệ nhẹ nhàng chan chứa

Thích đùa chơi, vui bên nhau hơn nữa

Mà trống trường chẳng chịu kéo thời gian

Thôi thế nhé, đã học phải đàng hoàng

Chơi có học, thành tài xây đất nước

---->Tự động bổ sung bài viết <-----

HOÀI NIỆM ÁO TRẮNG

Áo trắng sương mai bám theo tà

Dịu dàng trong gió ngỡ thiên nga

Nghiêng nghiêng ánh mắt xuôi nón lá

Nụ cười rạng rỡ dáng thướt tha

Ửng đỏ mùa xuân say hương má

Ngơ ngẩn sắc hương thắm đời hoa

Hoài niệm một thời ngây thơ ấy

Để xót lòng thêm chút mặn mà

Vô đề

Con đường cũ vẫn trải đầy nắng ấm

Tà áo dài cùng chiếc nón em nghiêng

Mắt ai ướt cho lòng ai chan chứa

Đã một thời giờ thành chuyện khó quên

Giờ ra chơi nhóm bạn cùng hàn thuyên

Đùa tinh nghịnh chuyện tình yêu vụng dại

Hoa chưa thắm tội tình chi vội hái

Hồn theo mây trong trẻo chẳng âu lo

Hè đã về sao ai nấy buồn xo

Giờ đã lớn sao tiếc chi môi thắm

Có giọt lệ chưa rơi trông thật nặng

Rồi ngày mai sẽ gặp lại nơi này

CÒN ĐÂU TUỔI ÁO TRẮNG

Nay tôi lại về thăm ngôi trường cũ

Hàng cây xanh vẫn tỏa mát trời xanh

Góc phượng vĩ rực màu thời trai trẻ

Thời gian chìm nỡ thấm thoắt qua nhanh

Dãy ghế đá còn đây, phút chia tay …

Lại hiện về rõ ràng từng gương mặt

Tôi giật mình có chút gì trong mắt

Rồi chợt cười giọt nước mắt con trai

Ngôi trường ơi những kỉ niệm một thời

Sau bức tường đỏ hoà màu cờ Tổ Quốc

Tìm lại mình nhưng nào đâu tìm được

Tuổi học sinh chỉ xót lại ngậm ngùi…

Vô đề

Những kỉ niệm của một thời áo trắng

Giữ giùm tôi thật kín Huế thương ơi

Đừng để gió cuốn bay phai màu nắng

Hay chỉ là một nữa giọt mưa rơi…

Giấu giùm tôi cành hoa phượng đơn côi

Màu đỏ thắm như môi ai đang hé

Một góc nhỏ lá bàng rơi khe khẽ

Ngỡ một giấc mơ hoang nắng ngập tràn…

Những kỉ niệm của một thời chứa chang

Đâu lấp ló một cái nhìn luyến tiếc

Tuổi học trò sao sóng tình ngã nghiệt

Giờ ra chơi thấp thỏm nữa con tim…

Giấu giùm tôi giấy xếp từng cánh chim

Từng con hạc là một niềm thao thức

Từng nhịp thở cháy lên trong lồng ngực

Quay lại thấm, buồn vui, tủi, giận, hờn

Lãng đãng tình yêu

Đêm rơi vào quên lãng

Tiếng trở mình bỏ đi

Đôi mắt kia chạy trốn

Khép đằng sau điều gì?

Hoa hồng phủ mùa đông

Chẳng bao giờ hết buốt

Ru ngủ cả đời anh

Biết bao giờ thức được?

Tìm anh trong giọt nước

Vỡ đôi thành lời ru

Em không còn biết hát

Tình yêu giăng sương mù.

Về đi thôi anh ơi

Khi nắng chiều đã tắt

Về đi thôi anh ơi

Hoàng hôn rơi phủ mặt.

Em không còn tết tóc

Em không còn làm thơ

Tiễn một mùa đi mãi

Gót chân rơi hững hờ.

BIỂN KHÁT

Dương Kỳ Anh

Có em, anh có người trong mộng

Biển khát thời gian đã qua rồi

Sóng chẳng bạc đầu, trăng chẳng lặn

Thủy triều thao thức suốt đêm thôi.

Anh như trẻ nhỏ, thung thăng hát

Biển có nông sâu chẳng sá gì

Như con dã tràng anh xe cát

Dù biết ngàn đời nước cuốn đi.

Vòng tay đằm thắm trong hơi thở

Anh đã gần em biết nhường nào

Sao vẫn cách xa như trời biển

Ước gì biển ngập tới trăng sao!

Dù khi biển tím chiều hoang dại

Bão tố thời gian đổ trắng ngời

Biển khát trong anh ngàn con sóng

Vẫn vỗ đêm ngày đến em thôi..

Đừng nhìn em như thế

Lê Thị Kim

Đừng nhìn em như thế

Cháy lòng em còn gì

Sự nồng nàn của bể

Cướp mất hồn em đi

Đừng nhìn em như thế

Khắc giờ thành thiên thu

Mắc nợ đời dâu bể

Mắc nợ đời tình si

Em đành làm chim nhỏ

Đứng hót chơi trong chiều

Thả đôi lời hoa cỏ

Cho đời bớt tịch liêu

Bởi tình yêu có thật

Vỉnh cửu trong cuộc đời

Bởi ghen tuông có thật

Xuống mồ rồi mới thôi

Đừng nhìn em như thế

Sự dịu dàng dường kia

Sẽ làm em chết ngạt

Hết một đời thơ si.

Trăng khuyết

Phi Tuyết Ba

Anh ngỏ lời yêu em

Vào một đêm trăng khuyết

Bởi tình yêu tha thiết

Biết tròn trước đêm rằm

Em vui lúc trăng tròn

Chạnh lòng khi trăng khuyết

Anh ơi anh có biết

Trăng hay tình lứa đôi ?

Sao anh vội ngỏ lời

Vào một đêm trăng khuyết

Để bây giờ thầm tiếc

Một vầng trăng chưa tròn!

Nụ hôn

Nụ hôn sáng nhớ chiều mong

Bờ môi êm ả rực hồng yêu thương

Nụ hôn dậy sóng đại dương

Tan vào lòng biển vấn vương mặn mòi

Nụ hôn cảm tác tuyệt vời

Lặng thầm dâng hiến những lời thi ca

Nụ hôn muôn vẻ ngọc ngà

Nhận hay cho cũng ngàn hoa nồng nàn

Nụ hôn giai điệu chứa chan

Có mây gió, có tiếng đàn mùa xuân

Nụ hôn giấc mộng trong ngần

Thương thương như ánh trăng ngân trải mềm

Nụ hôn quyện lẫn ngày đêm

Căng buồm gọi gió con thuyền dấu yêu

Nụ hôn điệp khúc phiêu diêu

Thời gian hiện hữu những điều say mê

Nụ hôn âm hưởng tràn trề

Với bao cung bậc tình si hết lòng

Nụ hôn sáng nhớ chiều mong

Bên bồi bên lở đôi dòng tìm nhau...

Thu Xanh

Có khi nào em đến

Như mùa thu năm nào

Như nắng vàng năm ấy

Như mưa ngàn năm sau

Em vui như cổ tích

Em xanh như sương chiều

Em buồn như gió cuốn

Bụi đời bay lên theo

Bụi đời bay lên theo

Mười năm hoe tóc biếc

Mười năm xa biền biệt

Mười năm vàng thư xanh

...

Em bây giờ đã lớn

Như nghìn câu thơ xưa

Môi hồng vương tóc lạc

Vướng chân ai một đời

Em bây giờ đã lớn

Bên đường ai ngóng trông

Ôm trái tim khép nép

Em mềm như khói sương

Em mềm như khói sương

Mùa thu qua phố lạ

Có một người té ngã

Xuống thu ngàn mưa bay .

Nguyễn Tấn Cứ

TA LÀ NGƯỜI ĐẾN SAU

Ta biết là người đến sau

Thà rằng cố dấu đớn đau trong lòng

Chuyện tình như những dòng sông

Nghìn vô bờ bến biết trông hướng nào

Tình anh như sống dạt dào

Lòng anh câm nín cố đào chôn đi

Níu kéo nàng đến làm gì

Chuyện tình này sẽ chia ly suốt đời

Đau xót nào viết nên lời

Nằm mơ hạnh phúc xa vời đôi ta

Trái tim giữa chốn băng hà

Cho anh ánh sáng bước ra chốn này

Chuyện tình giờ đã trắng tay

Lạc trong cuộc sống dẫy đầy đau thương...

Có thể !

Có thể rồi anh sẽ lãng quên

Lời yêu thương trao nhau nhiều năm cũ

Phố ngày xưa cây xanh màu nhung nhớ

Anh đi rồi phố cũng buồn tênh

Có thể rồi anh cũng sẽ quên em

Quên những gì gọi là kỷ niệm

Màu thời gian có còn tha thiết

Anh đi rồi kỷ niệm hoá không tên

Có thể rồi sẽ đến một ngày xanh

Hạ sẽ nồng nàn như mùa xưa, có thể

Trăng mười sáu sẽ tròn hơn nỗi nhớ

Gió chẳng vô tình đưa mây trôi xa

Có một ngày mình sẽ chợt nhận ra

Đã có lúc yêu nhau nhiều đến vậy

Hương thời gian ở thiên đường nơi ấy

Vẫn riêng em trong nỗi khát mong ngày.

GIAN DỐI

Anh cho em hết cuộc đời còn lại

Nhưng em cho anh cuộc tình dối gian

Mới hôm qua lời yêu còn vụng dại

Mà hôm nay sự thật quá phũ phàng

----

Anh đã đến bên đời em dang dở

Em cũng đến bên đời anh dở dang

Anh những tưởng chuyện mình là duyên nợ

Có ngờ đâu chưa hợp đã vội tan

---

Lời em nói theo gió mây mang tới

Em yêu anh với tất cã tấm lòng yêu !!

Làm vọng phu em muôn đời đứng đợi

Đợi anh về cho nhẹ nỗi cô liêu

----

Anh vẩn sống nơi phương trời xứ lạ

Mang bên mình lời em nói yêu thương

Nhưng định mệnh xuôi anh vào nghiệt ngã

Tình chưa vui đôi đứa đả đôi đường

----

Em trở lại với người em vẫn sống

Sao dối gian chi làm khỗ cho anh

Anh trách anh vội vàng đêm dệt mộng

Để giờ đây mộng mị vỡ tan tành

TƯƠNG TƯ

TRong đêm hoang vắng nổi cô liêu

Thấp thoáng trong tranh dáng mỹ miều

Anh như ngơ ngẩn nhìn đôi mắt

Muốn nói cùng em vạn lời yêu

----

Nụ cười em cho anh nổi nhớ

Đẹp lạ lùng nên biến thành thơ

Đôi môi mộng cũa loài hoa dại

Xao xuyến trong anh những đợi chờ

----

Tóc em dài buông xỏa trên vai

Cho anh thơ thẩn chuyện Liêu trai

Nữa đêm tình tự người tiên cãnh

Như xưa LƯU NGUYỄN lạc Thiên Thai

----

Em!!Có phải em người trong mộng?

Mà bao đêm anh ấp ũ trong lòng

Cho anh vui lại niềm vui mới

Hay cuối cùng tình cũng như không??

Bạn ơi !

Banh muốn mình phải nói gì đây

Khi từ nay không còn gặp nữa

Kỷ niệm xưa xa rời tât cả

Bạn đâu rồi, bạn cũng ra đi

Ở nơi nào bạn có hiểu cho

Ở nơi đây mình luôn nhớ bạn

Từng phút giây, tháng ngày kỷ niệm

Suốt cuộc đời mình sẽ không quên

Dẫu bây giờ mỗi đứa một phương

Dẫu ngày mai không còn gặp lại

Nhưng mỗi đêm vẫn thầm ngóng đợi

Tự đáy lòng gọi hai tiếng bạn ơi !

=====================================

Con đường dài sao quá đỗi thênh thang

Mà bên ta ko một người chung bước

Đôi chân ai sao nặng nề đau xót

Đưa một người mà chẳng biết về đâu

Ánh nhật mờ giữ lại nắng nơi cao

Để hoàng hôn giúi lòng bao tiếc nuối

Con tim ai như bao lời muốn nói

Xa trường rồi, quá khứ bỗng tuôn rơi

Nơi trời Nam xa lắm bạn ơi

Nhớ người xưa đành ngậm ngùi nín lặng

Sân trường ai sao vương đầy lá rụng

Gọi hè về trong sâu thẳm miên man

Trái tim buồn nơi xứ lạ lang thang

Tâm thân tan theo muôn ngàn nỗi nhớ

Trường xưa ơi, biết ai còn ở đó

Hay chỉ còn một xác phượng mà thôi

Tháng ngày dài vẫn lặng lẽ dần trôi

Để người xưa khuất dần trong ký ức

Bạn bè ơi, xa nhau..là hết

Tháng ngày buồn, tan nát mỗi nhớ mong

Ve buồn

Ve giận hờn, ve trách móc ai chăng?

Sao cứ ngân khúc nhạc buồn tan nát

Đời học trò vô tình ko ai biết

Ve đang buồn, luyến tiêc tháng ngày xưa

Ngày phượng nở là ngày ve đau khổ

Ngày chia tay, ai sẽ nhớ tới mình

Hỡi tháng năm, sao trôi đi vô nghĩa

Để cho ve dang dở khúc ân tình

Ngày tháng trong tôi

Nắng bâng khuâng, nhạt nhòa bên hiên bảng

Gió nghẹn ngào, tơ tưởng những vần thơ

Góc sân trường, thi thoảng quá thờ ơ

Để chiếc lá ngẩn ngơ, như người khách

Và thời gian đã vô tình cướp mất

Những tháng ngày đẹp nhất của đời tôi

Không thể thay thế !

Ngày trôi đi sao quá đỗi lạnh lùng

Đời vô tâm, những bộn bề toan tính

Bạn bè ơi, tôi nhớ bạn nhiều lắm

Chưa bao giờ quên hết mọi người đâu

Dẫu cho đời còn nhiều lắm thương đau

Kỉ niệm xưa, tôi vẫn còn nhớ mãi

Bạn bè ơi, có bao giờ thấu hiểu

Tuy bây giờ nhiều bạn mới bên tôi

Dẫu biết rằng, họ rất tốt với tôi

Và chính tôi cũng thực lòng quý họ

Nhưng làm sao họ giúp tôi đc chứ

Tìm tháng ngày, những kỷ niệm đã qua

Rồi mai này khi lại phải cách xa

Họ cũng sẽ là những người tôi nhớ

Giống như bạn, họ đi vào quá khứ

Vào một phần cuộc sống của riêng tôi

Bạn bè ơi, những ngày tháng vui tươi

Dẫu tạm lui vì dòng đời hối hả

Nhưng ko ai có thể nào thay thế

Được mọi người, những người bạn của tôi

Cánh chim non

Cánh chim thơ, lạc bầy...khi mỏi cánh

Chợt hiểu rằng năm tháng đã dần trôi

Bạn bè ơi, sao lại nỡ xa tôi

Để giờ đây, một mình trong nỗi nhớ

Xưa bên nhau, những ân tình ta đó

Nay xa rồi, tôi biết chẳng còn chi

Kỷ niệm còn, năm tháng mãi ra đi

Người xưa ơi, sẽ ko còn gặp nữa

Nơi phương xa biết muôn ngàn cách trở

Tôi biết tìm các bạn ở nơi đâu

Nhớ một thời, ta vẫn ở bên nhau

Mà sao nay, con đường xưa xa cách

Bạn bè ơi,c hứa chan từng ánh mắt

Oán giận hờn, ta biết trách ai chăng?

Hỡi đường đời, hỡi bão tố thời gian

Sao rẽ chia, ôi đàn chim bé nhỏ

Muốn bên nhau, sát vai nhưng ko thể

Để chân trời, lẻ bóng một hoàng hôn

Rồi một ngày, nơi bốn bể tha hương

Những người xưa, sẽ ko còn trở lại

Tháng năm trôi cho lòng ta mãi đợi

Cánh chim non lạc lối giữa mây chiều

Ánh sao đêm

Bao đêm rồi ngồi dưới ánh sao đêm

Tôi gọi tên những người tôi thương nhớ

Ai biết đâu trong muôn ngàn sao đó

Có những người tôi mãi mãi ko quên

Các bạn ơi, những ngày tháng yêu thương

Vụt qua tay như chưa từng biết tới

Để từng đêm vẫn âm thầm đau nhói

Một tâm hồn ngóng đợi những vì sao

Các bạn ơi, giờ đang ở nơi đâu

Có nghe thấy lòng tôi đang nhắc bạn

Rồi từng đêm lạc giữa ngàn kỷ niệm

Gọi tên người, những người bạn của tôi !

Tiễn bạn

Những tưởng rằng tôi: còn có bạn

Ai ngờ người cũng vội ra đi

Bỏ lại riêng tôi, ngàn kỷ niệm

Âm thầm đau xót nỗi chia li

Thôi đành xa mãi thế bạn ơi

Năm tháng bên nhau mãi nhớ người

Rồi đây, ai biết: còn gặp nữa

Lòng buồn, giữ lệ, buổi chia bôi

Tiễn bạn từ đây, xa nhau mãi

Mong người vững bước, chặng đường vui

Bạn ơi, phương xa, chân trời ấy

Đừng có quên tôi. Mãi nhớ người.

Thơi gian vô tội

Nhắc làm gì vì người đã ra đi

Nhớ làm chi, khi người ta quên hết

Ân tình xưa, chỉ như là bụi cát

Kỷ niệm giờ như ngọn gió mong manh

Vì sao người đỗ lỗi cho thời gian

Khi thời gian, có tội tình gì chứ

Vì sao người người, nỡ quên đi tất cả

Mà chẳng bao giờ chấp nhận mình sai

Đừng đổ lỗi cho thời gian bạn nhé

Vì thời gian chỉ là cớ thương đau

Đừng trách tôi, bởi vì tôi đã nói

Bạn ko còn như ngày trước nữa đâu

Tại sao ?

Ko phải vì ta thay đổi khác xưa

Cũng ko phải bởi lòng người như gió

Nhưng tại sao ta xa dần như thế

Hỡi bạn bè là bởi vì đâu

Bạn thân ơi, dù chẳng bên nhau

Và đối mặt ko còn như trước

Nhưng thâm tâm trong trái tim tôi biết

Bạn là người tôi mãi mãi ko quên

Dù tháng năm có thể qua nhanh

Dù dòng đời có người thay đổi

Dù gặp nhau ko bao giờ tôi nói

Nhưng thực lòng, luôn nhớ bạn ngày xưa!

Chẳng lẽ, tôi mất bạn rồi sao ?

Bạn nói rằng sẽ ở bên tôi

Và cùng tôi, vui buồn chia sẻ

Bạn nói rằng, dù ngày mai cách trở

Nhưng bọn mình sẽ vẫn ở bên nhau

Vậy mà giờ, bạn đang ở nơi đâu

Có hiểu được những lời tôi muốn nói

Vậy mà giờ, con đường ta hai lối

Có biết rằng, tôi nhớ bạn hay ko?

Bạn thân ơi, bởi ngày tháng qua nhanh

Hay bởi bạn đã ko còn như trước

Bạn quên tôi, hay là tôi quên hết

Để từng ngày, tan nát cõi lòng đau

Những dòng tin tôi gửi bạn từ lâu

Cho đến nay chưa một lần đáp lại

Người ra đi, còn một người mãi đợi

Đâu mất rồi, người bạn của ngày xưa

Tháng ngày qua, chẳng lẽ chỉ như mơ

Và người bạn, chỉ như là giấc mộng

Bạn thân ơi, tôi luôn cần có bạn

Chẳng lẽ nào tôi mất bạn rồi sao ?

Vô đề

Vẫn hiểu rằng, con đường xa nhau mãi

Biết bao giờ tôi gặp lại bạn đây

Kỷ niệm xưa, như giấc mộng qua tay

Xin gói cả, gửi vầng trăng ngày trước

Chỉ mong sao, mãi vĩnh hằng tinh khiết

Tình bạn mình trong sáng ở trên cao

Bạn thân ơi, dù bất cứ nơi đâu

Cứ khi nào nhìn lên vầng trăng đó

Hãy nghĩ rằng, tôi cũng đang nhìn nó

Như vẫn nhìn tình bạn của chúng ta

Quá khứ

Quá khứ đâu rồi quá khứ ơi

Ngày xưa thân ái ở đâu rồi

Ta nghe tiếng thời gian xô đẩy

Hè về, sao bỗng thấy chơi vơi

Khoảng trống trong ta, ai lấp nổi

Một thời thương nhớ ở trong tim

Xa nhau, mới thấy lòng đau nhói

Bạn bè, nay mỗi đứa một phương

Nghẹn ngào, xin tiễn bước nhau đi

Từ đây, sẽ ko còn gặp nữa

Bạn ơi, những tháng ngày vui vẻ

Chỉ còn là quá khứ mà thôi

vô đề

Thời gian ngỡ mình là tia nắng

Nên nhẹ nhàng, đứng ngắm hàng cây

Rồi vội vàng vỗ cánh vụt bay

Kéo theo sau những dòng nước mắt

Thời gian ơi, sao ko báo trước

Lúc chia tay ta biết nói gì

Hè buồn

Hè ơi, sao nỡ cạn tình

Để ve đau khổ, một mình khóc than

Phượng buồn như ánh hoàng hôn

Bóng ai xa mãi còn ko hỡi người

Trường xưa, lớp cũ xa rồi

Trông hàng lá rụng, bùi ngùi nhớ thương

Dẫu biết rằng, họ rất tốt với tôi

Và chính tôi cũng thực lòng quý họ

Nhưng làm sao họ giúp tôi đc chứ

Tìm tháng ngày, những kỷ niệm đã qua

Rồi mai này khi lại phải cách xa

Họ cũng sẽ là những người tôi nhớ

Giống như bạn, họ đi vào quá khứ

Vào một phần cuộc sống của riêng tôi

CHO MỘT NGÀY XA

Đào Thanh Thủy Giang

Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu

Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức

Anh chợt đến thỏa lòng em khao khát

Yêu và được yêu (!)

Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu

Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?

Biết rằng nếu yêu anh

Biển đời em dậy sóng

Con thuyền tình yêu liệu có cập bến bờ...

Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ

Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí

Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ

Con đường nào em đến được với anh?

Khúc ca buồn

Có một người thường ngồi đếm lá rơi

Như đếm tháng ngày cách chia đôi ngả

Như trách hờn thời gian sao vội vã

Không cho dài những phút yêu thương

Chỉ một người mang nặng vấn vương

Dẫu biết rằng thời gian không trở lại

Người xa rồi, người đã xa mãi mãi

Con đường nào nay chỉ một mình ta

Dẫu biết rằng đời là một bài ca

Còn tình yêu là giai điệu buồn vô tận

Lưu luyến chi ảo ảnh vô tình chợt mất

Vẫn dang dở tiếng lòng, dang dở một tiếng yêu...

Nếu thời gian là mặt đường khát vọng

Xin cứ trôi như ngàn đời vẫn trôi

Khúc ca buồn tôi để lại riêng tôi...

Dối lòng !

Chẳng có gì để tiếc phải ko anh

Chuyện tình yêu muôn đời như vẫn thế

Ràng buộc làm chi khi trái tim không thể

Đập cùng một nhịp trong nhau

Anh biết rằng em sẽ chẳng buồn đâu

Chỉ là một thoáng gió tung bay mái tóc

Một chút đau trái tim vỡ òa chợt khóc

Rồi em sẽ lại cười - trò trẻ mà thôi

Anh cũng sẽ cười trong nước mắt chia phôi

Quay về gói kỷ niệm xưa chôn vùi vào quá khứ

Bạn có hỏi: Sao, quên rồi hử?

Bất giác gật đầu : quên chứ nhớ làm chỉ

Nếu một mai gặp nhau trên lối cũ

Ánh mắt xa vời lặng lẽ lướt qua nhau

Sao thấy tim mình có chút nhói đau

Còn gì nữa đâu mà mắt cay nhòe ướt

Dĩ vãng vỡ tan, em là nàng Juliet

Giữa cuộc đời anh đâu phải Romeo

Tình yêu thành bi kịch không ngờ

Trôi nghiêng trên dòng sông nông nổi

Thời gian ơi ta biết mình nói dối

Có nhiều điều chẳng vùi lấp được đâu

Dù cố quên một mối tình đầu

Vẫn khắc khoải hoài trong nỗi nhớ

Quên !

Quên đi em cái thủa ban đầu

Quên đi em những hồn nhiên khờ dại

Quên đi em những lời yêu ngày đó

Quên đi em những kỷ niệm tình buồn

Nhớ chi em khi tình yêu đã hết

Nhớ chi em khi tình chết theo người

Nhớ chi em cho lệ ướt hoen mi

Nhớ chi em cho thêm sầu khổ

Quên đi em những nụ hôn nồng cháy

Quên đi em những lời nói ngọt ngào

Quên đi em những lời hứa đầu môi

Quên đi em những đêm dài mong nhớ

Nhớ chi em người đã xa em rồi

Nhớ chi em người đang say tình mới

Nhớ chi em người lạnh lùng hờ hững

Nhớ chi em , người chẳng nhớ em đâu

Có thể !

Có thể rồi anh sẽ lãng quên

Lời yêu thương trao nhau nhiều năm cũ

Phố ngày xưa cây xanh màu nhung nhớ

Anh đi rồi phố cũng buồn tênh

Có thể rồi anh cũng sẽ quên em

Quên những gì gọi là kỷ niệm

Màu thời gian có còn tha thiết

Anh đi rồi kỷ niệm hoá không tên

Có thể rồi sẽ đến một ngày xanh

Hạ sẽ nồng nàn như mùa xưa, có thể

Trăng mười sáu sẽ tròn hơn nỗi nhớ

Gió chẳng vô tình đưa mây trôi xa

Có một ngày mình sẽ chợt nhận ra

Đã có lúc yêu nhau nhiều đến vậy

Hương thời gian ở thiên đường nơi ấy

Vẫn riêng em trong nỗi khát mong ngà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sáng