#7
Có những ngày sao chỉ thấy đớn đau
Ước nằm xuống và quên đi tất cả
Môi mềm, tóc rối cũng trở nên nghiệt ngã
Con người nào để đặt trọn niềm tin
Có những ngày sao chỉ muốn lặng im
Tắt điện thoại, tắt cả bài hát cũ
Kệ mây đen hay mặt trời ủ rũ
Kệ lòng người có đang hoá cơn mưa
Có những ngày sao chỉ thấy rất xưa
Cà phê phin, radio và một cuốn tiểu thuyết
Dù dòng đời ngoài kia vẫn mải miết
Ta bình thản nhâm nhi một đời người
Có những ngày chẳng buồn nở nụ cười
Giọt nước mắt dần trở nên vô nghĩa...
(Duy Duy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro