#6
Đã rồi hai mấy xuân xanh
Tình ái lận đận chẳng thành chữ duyên
Nụ cười nước mắt luân phiên
Người đi kẻ đến muộn phiền ấp ôm
Trách rằng ta dại người khôn
Đời tô màu xám tâm hồn mỏng manh
Giọt sương mặn đắng lạnh tanh
Đêm rơi vỡ nát tan tành con tim
Cắn chặt môi cố lặng im
Mê cung quá khứ gắng tìm lối ra
Năm tháng rồi cũng phôi pha
Hẹn thề thì cũng có là chi đâu...
(Duy Duy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro