viii.huit
Xin em, hãy rời đi
Cho tôi đơn côi một mình
Cùng điếu thuốc tàn
Và
Mảnh tình tan...
Đôi mình quen nhau vào mùa hạ cháy
Có nắng vàng ươm, nhành hoa phượng lung lay
Trời trong, mây phớt, phố xôn xao
Mơn man gió thổi ánh mắt mình giao nhau
Tôi và em
Yêu bằng ly cà phê phố cổ
Bằng bản nhạc Trịnh đã cũ
Bằng những nụ hôn vụn vặt dưới ánh đèn quen thuộc
Bằng lời đường mật rủ rỉ bên tai
Và bằng những lần em gọi tên tôi khi mình cho nhau tất cả
Dồn dập, thổn thức, đắm say
Ngỡ bên em là thế, chẳng để ý ngày mai
Đúng hay sai, tôi và em
Chẳng biết?
Cứ yêu cho hiện tại, và bỏ mặc tương lai
Nhưng em ơi, liệu mình có sai?
Khi trật bánh, và quên cả luật đời
Em của tôi, liệu có gì là bất biến?
Liệu có gì là mãi mãi?
Tình ta có thắng nổi định kiến
Và sự phán xét
Không...?
Người đời vẫn chê trách, gánh nặng vẫn đè vai
Đứng giữa vườn hồng, đẹp mà lắm gai
Tôi và em, như hai kẻ chân trần
Máu rỉ, gục ngã giữa lởm chởm mũi nhọn
Tôi thương em
Thương cả mình và thương đời
Mình chỉ yêu thôi, sao khổ quá em ơi?
Trót khác biệt chút thôi
Là phải đánh đổi cả con tim mà thay đổi
Ký ức chạy đua với thời gian
Cách đôi ta ngày một xa
Anh ở chân trời, em nơi góc bể
Đời mình sang trang nhưng anh chỉ tiếc một điều
Là trên mặt giấy không còn hằn tên nhau
Liệu lòng em có đau mỗi khi nhớ lại
Những câu "mãi mãi" hoá ra chỉ là mơ
Nước mắt tràn mi, ướt nhèm gối
Yêu nhau đến thế cớ sao chẳng nên đôi?
Nhớ hôm nao, lòng bồi hồi nhớ lại
Làn tóc rối, và bờ môi ngâu dịu dàng
Em có hay chăng, chuyện sau này
Hai chàng thanh niên tuổi xuân đầy kỳ vọng
Có bao giờ ngờ nổi khi lòng vẫn còn yêu
Rằng?
Lời chia tay chưa nói cớ sao người bỏ đi rất vội
Em có biết, phố cũ vẫn lên đèn
Nhưng lối nhỏ ngày nào
Giờ...
Lẻ bóng mình anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro