HẬN ĐỜI
Tôi mang ngàn nỗi hận đời
Nhưng khi được dỗ vài lời lại quên
Dỗ bằng màu nắng êm êm
Bằng se lạnh gió, bằng mềm trời mây
Bằng khúc ca tình quen say
Nước nơi khóe mắt ngược mày đi lên
Quên được thì cứ cho quên
Ngày qua tháng chạy bắt đền cô đơn
Có ngày nhìn nắng vui hơn
Có ngày nhạt nhẽo dỗi hờn nắng kia
Năm thương nhớ phút chia lìa
Xót chàng cô độc bên rìa giai nhân
Nàng
Mai cốt cách, tuyết tinh thần
Bốn mùa sắc tỏa mười phân vẹn mười
So tinh ánh sáng con ngươi
Giành nhan trần thế vạn người xin thua
Chàng
Ngọn cỏ dại nở giữa mùa
Vươn mình bị gió lùa vào góc sân
Dập dìu tài tử giai nhân
Phận không có sắc tranh phần mộng mơ
Ta hôn nhẹ nàng trong thơ
Nhưng ta không thỏa làm thơ hận đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro