vẫn là trà, nhưng lần này trà gửi cho đớn đau của mình
ngủ đi em, cho đêm dài say mộng
cho giấc mơ em không còn viển vông
cho đôi môi em hôn tôi thắm nồng
cho bao đớn đau hóa thành hư không.
(ngủ đi em hỡi, rồi giông bão sẽ qua, ngày mai sẽ lại tương sáng.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro