thà rằng mình
thà rằng mình là bươm bướm bay
để bay cao, bay xa; bay khỏi những cung đường diệu vợi.
để đôi cánh non vàng chập chờn chới với
để cho mắt nâu kia thôi khỏi đọa đày
trong hai hàng mi ướt chiều nay.
thà rằng mình là bươm bướm bay,
để mình bay đi chẳng vương vết tích
và cho những đớn đau chẳng còn rục rịch
trong những đêm không ngủ, lòng lặng thinh,
mà trái tim đã đếm hơn bảy phần mười nỗi nhớ.
thà rằng mình là bươm bướm bay...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro