rơi;
ta ngã xuống
và rơi đến tận cùng của vực sâu
ta thèm thuồng
ánh bình minh của một thuở từ rất lâu.
khi bao niềm lo âu
được san sẻ
và tuổi trẻ của ta
suýt được vẽ nên bởi những tên xa lạ.
giờ thì xem đây
một mình thây ta chết nơi vực thẳm
ánh mắt ta hoài cổ nhìn xa xăm
rồi bị đêm đen lùng nhùng ẵm trọn lấy,
đưa ta đi đến miền cát bụi lấp bóng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro