nỗi buồn trú ẩn màn đêm
mười hai giờ năm mươi bảy
ta vùi mình trong men say
đất nở hoa và cây sai trĩu quả,
bầu trời ngả nghiêng
theo từng nhịp bước chân ta
và những niềm vui đã ngã
đêm nay là đêm của nỗi buồn.
xin cho mật ngọt hương đêm
của những hoa thơm quả mềm
đã trĩu
và những chú dế mèn liu riu
xin hát cùng ta, khổ cùng ta,
cho đến khi ngày mai kia cắp buồn đau đi mất.
bởi vì đêm nay, đêm của nỗi buồn
đêm của những miền đau khắc khoải
đêm buông mành cho mắt kia bải hoải
cho trái tim rệu rã chẳng nguôi ngoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro