mình
mình tự hỏi với lòng
rằng trái tim mình ủ dột bao nhiêu lâu?
rằng ngàn đêm thâu, mắt mờ, mắt mỏi
nỗi đau ai mang đơn chiếc lẻ loi.
mình tự nhủ với lòng
đã bấy nhiêu thì giờ mình quẩn quanh
trong góc phòng, ủ lặng thinh cùng cô quạnh
cửa sổ kia đếm ngược ngày bật mở
nó đếm không xuể, chẳng biết bao giờ đón nắng mai.
và rồi mình chọn nhìn lại mình
một con người, một trái tim mục nát
một con trẻ chập chững bước chân đầu
tự mình đếm những nỗi đau mà nó nhận
rồi lại mất kiểm soát, chẳng hay biết những vết khứa từ đâu
và cũng chẳng thể nhớ mình đã khóc bao nhiêu lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro