khi con người lạc lối
ta cứ sống bộn bề thế này sao?
cứ lao đao trong biển khổ muôn trùng
người nói đi, rằng ta đừng thức dậy
để một mai người ôm lấy thân này.
(và ta đã tắc thở giữa tinh không, khi mà người chẳng còn về chốn đây và âu yếm ta như thuở ban đầu.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro