2
Ngược xuông ngang dọc, em vẫn trở về với mình
Đàn bà yếu đuối.
Xuân hạ thu đông đều đã trôi, em quay về với em.
Hỉ nộ ái ố đều đã qua, em nhận ra
Rằng từ lâu em chỉ cần một nụ cười
Nụ cười ai ám ảnh một kiếp người, phải không em?
Vậy cuối cùng, em vẫn trở về
Lại hết lòng che chở, buông đời mà hi sinh
Cứ nhẹ dạ và tin
Quay đầu một cái, vì em một lần, em liền đem mọi nhục vinh gồng gánh, một mình.
Cho em một chút cười
Như rằng cho em một chút mộng
Nằm trong vòng tay đó, chìm vào tình yêu đó
Vận áo hồng, cài hoa đỏ, bước lên lễ đường, cùng san sẽ âu lo vợ chồng.
Mai đây, một ngày, khi em choàng tỉnh
Xung quanh mình chẳng có vải lụa, váy lồng.
Chỉ còn bão tố
Và tôi. Chờ em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro