thơ về sự bình yên(56->127)
56.Gá thân mộng
Dạo cảnh mộng
Mộng tan rồi
Cười vỡ mộng
Ghi lời mộng
Nhắn khách mộng
Biết được mộng
Tình cơn mộng.
57.Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du.
58.Giã từ cõi mọng điêu linh
Ta về buôn bán với mình phôi pha.
59.Có gì mà lấy làm vui
Chỉ là một giấc mộng vùi trăm năm
60.Vèo trông lá rụng đầy sân
Công danh phù thế có ngần ấy thôi.
61.Ngày mai mơ mộng làm chi
Sẽ tàn sẽ mất còn gì nữa đâu.
62.Ngoảnh nhìn lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không.
63.Rồi đây ta cũng bỏ ta
Có không không có cũng là phù du.
64.Bài vô thường dễ nhớ lại hay
Trong cơn mộng ai biết mình đang mộng.
65.Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường.
66.Phú quý vinh hoa như mộng ảo
Sắc tài danh lợi tựa phù du.
67.Mình ta đi một mình ta
Bao nhiêu giấc mộng gần xa xa gần.
68.Ta ngồi đỉnh núi này đây
Mây ơi xoá hộ mộng vây buộc người.
69.Hôm qua mộng lại thật gần
Đừng lay tôi nhé hồng trần mong manh
70.Trước là Lễ, Nghĩa dưới trên
Sau là văn hóa mới nên con người.
71.Nhân là mở rộng lòng thương
Lễ là trên dưới phân minh
Nghĩa là xử sụ tròn vuông nghĩa tình
Trí là thấu lẽ nhân sinh đạo đời
Tín là sau trước vẹn lời.
72.Nhân: mọi người thương
Lễ: mọi người kính
Nghĩa: mọi người trọng
Trí: mọi người phục
Tín: mọi người tin.
73.Rèn nhân để thành người tốt
Sống nghĩa để phục lòng người
Tập lễ để luyện tâm chánh
Luyện trí để được thành danh
Giữ trí để được thành công.
Đạo :
63.Đạo khả đạo, phi thường đạo.
64.Nếu biết vô thường cơn sóng lặng
Thì lời trùng ngộ thốt mà chơi.
65.Đường đời gian dối người chen lấn
Lối đạo an vui hiếm người tìm.
66.Đời cát bụi chớ băn khoăn
Vừa vừa học quyết tâm trọn thành.
67.Chở bao nhiêu đạo thuyền không thẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà.
68.Đạo là nếp sống tùy duyên
Đói ăn, mệt nghỉ an nhiên tâm hồn.
Tín:
69.Cuộc đời bao khúc bể dâu
Tặng nhau chữ Tín bắc cầu Phúc duyên.
70.Nhất độ thất tín, vạn sự bất tin.
(Một lần không giữ lời hứa, vạn chuyện không thể tin tưởng)
Trí:
71.Bậc trí như vách đá
Gió cuồng nộ chẳng lay
Lời tán dương phỉ báng
Không xao gợn đôi mày.
72.Người có trí không bi mê hoặc
Người có nhân không lo buồn
Người anh hùng không sợ sệt.
73.Tài sản lớn nhất của đời người là sức khỏe và trí tuệ.
74.Kẻ ngu ngắm mê mãi
Người trí chẳng bận tâm.
75.Đức tâm thánh thiện gia đình thịnh
Tài trí thanh liêm tổ quốc hưng.
Đức:
76.Vạn cổ công thành danh hiển đạt
Thiên thu đức thịnh tính phồn vinh
(muôn thuở công thành danh hiển đạt
Ngàn thu đức thịnh họ phồn vinh)
77.Tổ tiên phúc dày lưu hậu thế
Cháu con đức sáng rạng tiền nhân.
78.Tổ tông hiền đức thiên niên thịnh
Tử hiếu tôn hiền vạn đại hưng.
79.Tổ tiên công đức muôn đời thịnh
Con cháu thảo hiền vạn sự vinh.
80.Khi tôi nằm xuống: những gì tôi xài đã mất, những gì tôi để lại thì người khác xài, tôi chỉ đem theo được những gì tôi đã cho.
81.Lấy vật chất làm của, của sẽ rời ta.
Lấy phúc đức làm của, của sẽ theo ta trọn đời.
Ngộ:
82.Trần gian bao nỗi thăng trầm
Lấy điều Giác Ngộ tu tâm tịnh thiền.
83.Trải qua mấy bận long đong
Ngộ ra chẳng sắc thì không cũng đành.
84.Ngỡ chỉ là một cuộc chơi
Ngoái lại sau thấy một trời phù vân.
85.Ngược về trong mảng đời ta
Tưởng tròn ngẫm lại hóa ra chưa tròn.
86.Tưởng nghèo mà lại không nghèo
Bên nhau chỉ một nụ yêu là giàu.
74.Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ
Thong dong tự tại vật mà vui.
87.Nghe trong vận chuyển đất trời
Có ta – hạt bụi giữa đời phù du.
88.Ta nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời.
89.Cuộc lữ trăm năm cũng dài
Nhưng ròi khong quá một tầm tay
Thiên thu là những gì khoảnh khắc
Chợt mất chợt còn như gió bay.
90.Trần gian mắc đọa nợ nần
Mai sau hóa kiếp bụi trần tìm vui.
91.Cố ý trồng hoa hoa nở muộn
Vô tâm tiếp liễu liễu xanh um.
92.Đơn sơ thôi những nụ cười
Cho ta ý nghĩa cuộc đời từ nhau.
93.Thõng tay vào trốn nợ đời
Lời rao bỗng hóa từ lời từ bi.
94.Trăm năm nhìn xuống đời hư ảo
Phút chốc nhìn lên ngộ lẽ trời.
Thiền:
95.Thức dậy miệng mỉm cười
Hai bốn giờ tinh khôi
Xin được sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời
96.Nói ít không phải là nói ít
Mà là không hay nói những lời vô ích.
97.Đường về khép bóng trần gian
Lợi danh gói một hành trang vô thường.
98.Núi là núi, sông là sông
Thiền là một tách trà nồng trên tay.
99.Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian.
100.So với cái mênh mông của vũ trụ
Thì nỗi buồn của hạt bụi có ra chi.
101.Ở đời muôn sự của chung
Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi.
102.Bóng trúc quét sân trần chẳng đọng
Vầng trăng xuyên biển nước không xao.
103.Gió lay cành trúc tuyệt vời
Ô hay vũ trụ muôn đời nhất hư
104.Khói trần bén giấc mơ tiên
Bâng khuâng trăng trải qua miềm quạnh hiu.
105.Bóng vờn lên ngọn tử sinh
Gậy khua đầu gậy giật mình thiên thu
106.Trần gian mỏng mộng vô thường
Đường xa mời mệt tôi nhường nhịn tôi.
107.Ta về ngồi lại tình hư ảo
Hư ảo không còn chỉ có ta.
108.Ta phải đi khi một ngày đã tận
Yêu đã xong ân oán cũng xong rồi.
109.Ta vui giấy bút mực tàu
Luyện dòng thư pháp ghi vào trong tâm.
110.Ý như thiên thủ thiền thiên cổ
Mà vẫn long lanh cái chính mình.
111.Mênh mông quá biển trời lồng lộng gió
Một mình tôi ngày hai buổi đi về.
112.Trần gian mỏng mộng vô thường
Đường xa mỏi mệt tôi thường nhịn tôi.
113.Bao giờ gặp lại người thương nhớ
Cởi áo hoàng hao lấm bụi đường.
114.Đã trở về mái nhà xưa
Thì trăng thì gió bốn mùa an nhiên
115.Cỏ hoa nở đóa thiện hiền
Non xanh nước tĩnh an thiền đã lâu.
116.Một sớm nắng mai hồng
Ta về thăm viên không
Đá dựng vài trăm tượng
Cõi thiên tâm mênh mông.
117.Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp hay không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống thật lòng với nhau.
118.Gió ngát rừng hương trăng nở hoa
Trời cao lồng lộng mấy yên hà
Một mình ngồi lai bên sông vắng
Mặc khách giang hồ lặng lẽ qua.
119.Ai như biển cả lượng mênh mông
Muôn suối nghìn sông rộng mở lòng
Dòng trong dòng đục thu nạp cả
Tan vào chất mặn hóa xanh trong.
120.Đỉnh non mây trắng cuộn rồi tan
Bên trời đi lại bến trăng ngàn
121.Cúi đầu bước vào hiên nhà cỏ
Bất chợt vỡ cười mấy trận vang
122.Mây hồng in bóng mát
Nắng ấm ngập vườn thơ
Gió về mang tiếng hát
Sen nở ánh vàng thơ.
123.Trúc biếc nhuộm dòng sông
Thuyền trôi dưới trăng hồng
Xuôi về trên đồng vắng
Dừng lại bến bờ không.
124.Không gian lặng lẽ ngập đồi xa
Trên đỉnh non cao đến hải hà
Lắng đọng cỏ cây lời đất cũ
Chiều tà lau trắng nắng đầy hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro