Quân tâm
Ngập tràn bão cát, nhiễu loạn trời yên,
Lòng son có trăng sáng làm chứng.
Nghìn xa ngoài thành binh khí chạm nhau
Lại một kiếp phù sinh
Quân một mình độc giữ hoàng cung đã không còn uy nghiêm ngày trước
Giờ còn ai nghẹn ngào cho
Cố nhân cứ thế đứng trước mặt quân vương,
Không hỏi cũng không oán
Quân chủ ý muốn thọ cùng trời đất
Lưu công danh ngàn đời.
Cố nhân khước từ không hỏi tình ý,
Còn gì khó nói rõ.
Làm loạn việc quân ước định thống nhất thiên hạ
Ai có thể đồng hành.
Thì ra không cần dùng chiến tranh để bình định
Phải được lòng người trước.
Cố nhân tóc đã bạc do nhuốm buội phong trần,
Không dám cầu mong gì hơn.
Chỉ mong quân có thể thu hồi chiến trận.
Kẻo sau hối không kịp,
Cuối cùng tường thành bị phá vỡ, lên cao nhìn lại
Thấy một bầu biển lửa
Bất lực vô năng nhìn thấy chết đầy đất
Cố nhân tâm đã xa rồi
Vung tay quỳ gối
Nhận chén ngọc tứ thiên hạ vô tội
Không ai tung hố vạn tuế chỉ có cố nhân nhìn quân vương rơi lệ
Một kiếm hạ xuống, quân vương sầu,
Mộng mị thế sự đoạn tuyệt từ đây.
Kiếp này nhân sao ai oán
Ta cùng người không thể đồng quy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro