7. Vai Nạn Nhân
VAI NẠN NHÂN
Người bảo tôi cùng vào vai một vở
Vở hẹn hò, mong nhớ, vở tương tư
Vở mà tôi nói yêu không chần chừ
Người trút vai bảo "ừ, ta thật nhé?"
Người bảo ta vờ mình còn son trẻ
Chưa dở dang, ngang trái lắm cũng đầu
Người bảo tôi cứ vờ đã đậm sâu
Nếu còn e dè ra vở diễn
Người bảo tôi đừng mua năm bằng điên dại
Thời gian sót lại không đủ vở thứ hai
Đoạn kịch câm tay rứt lìa khỏi tay
"Xin đừng diễn hoặc em ơi chỉ diễn"
Mình là đôi hề câm trong rạp xiếc
tên ái tình. Khách trẻ mộng mơ xem
Mình vai chính ngay cả khi buông rèm
Anh của em em là anh mãi mãi
Hãy yêu đi! Làm gì em ngần ngại!
Thiêu thân nào không đôi bận xém hồn
Lửa ngục tù cầm cháy mà trơ trơ
Rụi kiếp muôn trạng hình vòng sinh chúng
Đôi hề câm vây nhau trong ái ngục
Người giữ tù độc cuộc tiến quân đen
Ngao ngán thay mỗi một mình hậu trắng
Còn bên vua mặc đau khó sang hèn
Ngục tối tăm tiếng kèn thành mộng mị
Đám cưới ai dựng cả vở kịch tình
Bàn cờ nào phân thua thắng lặng thinh
Quân ác minh từng bao giờ ngã ngũ?
Thắng rồi đấy, dù hình hài xấu xí
"Trái tim treo dốc ngược đẹp vô ngần"
Vở kịch câm sau rốt cũng reo ngân
Đổ hồng vôi xa xôi màu trần thế
Có sai đâu anh, đã từng tuyên thệ
Mọi khổ đau giằng xé để phần anh
Hãy dành anh vai cuối - một nạn nhân
Anh dứt tình - cùng phân em phụ bạc.
Đã rõ dần trong em lâu đài cát
Sụt lún chìm vào sóng biển mênh mang
Nghìn năm ngủ ốc cua còn đào bới
Những truân chuyên nghĩa lý tính bằng vàng
Anh bảo tôi trút vở vai này nhé
Tôi trút vai độc ác thỏa lòng anh
Áo diễn xưa tôi khoác mà nhẹ tanh
Anh bưng khoe màu xưa cùng thiên hạ
Vai nạn nhân diễn bao giờ tàn tạ
Con rối nào yêu nửa lạ nửa quen:
"Chẳng bao giờ cửa anh nỡ cài then
Chỉ dào em chưa chong đèn, chưa thấy...".
05.11.2020
Lê Bình Chi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro