5. Mùa Đi Qua
MÙA ĐI QUA
Mùa cỗi cằn trên những lớp da bong
Mùa đi qua hư không, nên mình lạc dấu
Như da non chưa liền sâu đã lột
Lồ lộ loang lổ đỏ au màu
Mà lòng ngại hỏi vì sao
không là màu khác?
Giá ngày xưa mùa đi qua sớm,
Gặp nhau mây gió nhắn nhủ đôi điều
Giá ngày xưa hiểu ngàn lần khó nhọc
Giữa bão bùng đã chẳng thấy liêu xiêu
Nhưng trên cằn cỗi những ngón tay đan
Em lỡ làng hát khúc quên sầu muộn
Tình đẹp nhất là tình dang dở
Lời vương nợ lại là lời hứa suông
Những điều tốt mình đem buôn
Nên trời còn oán thán
Trời lột nghìn lớp da, lớp non vẫn không sẫm
Mình chỉ một lần ngã khụy đã đỏ và nồng tanh
Khóc tay chân, khóc máu, khóc da lành
Như thể xưa nay chưa từng lần vực dậy
Nếu ngày xưa nào còn nghe thấy
Chắc "xưa" chờ đôi mùa nữa đi qua
Lớp da non thơ dại đã kịp già
Mủ vàng trên chân thành sương giá rỏ
Giá như mình kiên trì đợi thêm chút nữa
Còn đâu đêm cùng trời đất co ro
Hay là giá mình qua sớm hơn, trước khi mùa đến
Lòng như mây không bến, như khói len kẽ mái đền
Trăm nghìn nẻo về một phương trời cũ
Cho bây giờ mình vẫn chỉ "mình ên".
Nhưng những mùa xa rồi mình không khóc
Chỉ ngày xưa còn mãi réo rền.
19.10.2020
Lê Bình Chi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro