Hoa thời gian
Tôi chợp mắt
Bỗng thấy hồn già như dần chết
Bỗng thấy người rã rời thấm mệt
Em tôi đâu đã đi xa rồi
Ôi than ôi
Chỉ một thoáng chợp mắt thôi
Tôi bỏ một mùa hoa đẹp nở
Cây sum suê nở rộ quả tình
Tôi lỡ một thanh xuân còn mở
Qua ngàn lần suy nhớ cuồng điên
Có hoa nào còn trong tiềm thức
Trong kí ức ban mai
Trong da thịt mềm mại
Trong thống khổ tim ai
Một hoa tình chết lạnh trong tim
Xin quay lại thời thơ ngây ngày ấy
Trong kí ức có em
Trong đôi tay có em
Linh hồn này mến em
Xác thịt này nhớ em
Tôi tự nhìn vào trong tiềm thức
Có hoa nào vẫn vướng trong tôi
Hoa âm thầm quạnh hiu một đoá
Vẫn vĩnh viễn phụ thời gian
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro