Trăm phần dang dở
Em sinh ra đã trăm phần dang dở
Phần cô liêu phần lại vội vàng yêu
Cô đơn mặc khải trong im tiếng
Thương yêu réo rắt tự trong lòng.
Bình minh lên em yêu anh khôn kể
Hoàng hôn buông em vạn bước độc hành
Người tình ơi, mong người đừng than oán
Bởi tình yêu chẳng trọn nếu không đau
Tình hờ, tình lỡ, tình một phía
Buồn hoài, buồn mãi, buồn vô biên
Biên thùy duy nhất nhưng bất diệt
Bản ngã mỗi người chọn lối riêng
Anh yêu thương bóng hình anh mong mỏi
Em yêu chiều kẻ được hoạ trong tâm
Liệu "chúng ta" có thể hoà một nhịp?
Yêu đến cùng có phải chỉ vì "ta"?
Em mong anh ngày ngày say giấc
Em nguyện cầu tình mãi mãi bền lâu
Như vô hạn trong đời người hạn hữu
Chẳng hiện tồn mà cứ hoài mộng mơ!
Mơ chi xa vời người thương hỡi!
Một đêm chăn gối, đối thơ tình
Một giờ tấu khúc tình vạn kiếp
Một phút nhìn nhau, hàng lệ rơi
Một giây thôi, một đời trộm nhớ
Vạn khối sầu tuôn, một giọt vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro