Đời khổ đau
Mây thương nắng hạ bên thềm
Cháy rơm cháy rạ nắng còn nhớ mây
Trong lòng róc rách mưa bay
Thơm lây nhớ lấy một ngày bão giông
Nắng mai gói lấy tơ vò
Đốt cho cháy rụi một đời đau thương
Ngày buồn tháng nhớ đêm mơ
Mơ con cuốn chiếu cuộn mình chết đi
Xa vời biết mấy xa vời
Tay chân bùn bẩn còn thời với thân
Cái nghèo phũ lấy thân này
Ăn cho đứt ruột thối mòn xác xương
Trong bùn trong đất thì sao
Trong bùn trong đất mới ra thân này
Trong bùn trong đất cũng hay
Không thơm ắc sẽ có ngày được thơm
Thân người trắng trẻo tinh tươm
Làm sao hiểu được cuộc đời gió sương
Trong bùn hát cũng thấy hay
Thơ ra câu chữ thấm màu khổ đau
Rổi ngày sau có được nhàn
Nhớ về năm đó lòng thương đống đầy
Thương người kiếp sống khổ sai
Bôn ba giữa những ánh nhìn khắc khe
Đêm đen tối mịt đường về
Mò ra hoa quả mò ra bầy nhầy
Mò vào đống chợ người đời
Cái hay thì ít tối dạ lừa nhau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro