Nỗi sợ của con
Những ngày còn thơ bé,
Con sợ ngã, sợ đau.
Rồi sợ cả bóng tối,
Sợ ma ở đâu đâu.
Lớn lên thêm chút nữa,,
Nỗi sợ kia cũng vơi.
Lúc bắt đầu đi học,
Ôm mẹ khóc tả tơi.
Bước vào tuổi thiếu niên,
Con sợ bị điểm kém.
Sợ mình không xinh đẹp
Bị bạn bè cười chê.
Cứ mỗi lúc trở về,
Ngồi suy tư, lo lắng.
Nghĩ toàn chuyện vu vơ,
Tia nắng thoáng vụt tắt.
Ấy mà mỗi lần thế
Ba mẹ đều kề bên
Động viên và an ủi
Tiếp sức con tiến lên.
Ngọn lửa yêu thương đó
Sưởi ấm cả ngày đêm
Ba mẹ luôn là nhất
Là điểm tựa êm đềm.
Đột nhiên con tự hỏi:
''Bao lâu còn có mẹ?''
''Bao lâu còn có ba?''
Con bỗng chốc lặng im.
Hàng mi chợt ướt đọng
Đôi mắt chợt đỏ hoe
Chẳng một ai hay biết
Nỗi sợ mãi trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro