Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thn mo 78

Trên đời chỉ có không nghĩ được chứ không chuyện không làm được.

Đitrong đường hầm thời không, Thần Nam vô vàn cảm khái, năm xưa hắn chỉlà một tu luyện giả nhỏ nhoi hành tẩu tại Nhân gian giới, nào ngờ cóngày lại đủ khả năng xuyên qua thời không?

Ngày đó, hắn ngưỡng vọngthần linh nhưng hiện tại ngày nào cũng thấy thần tiên, cùng giao du vớihọ, ngược lại rất hiếm thấy được phàm nhân.

Nghĩ lại cũng thấy hợp lý, mỗi người có vòng đời riêng, những vòng đời khác nhau sẽ gặp gỡ những nhóm người khác nhau.

Lúcđạt đến một cao độ, ngoảnh đầu lại mới phát hiện nhưng những trải quađều trôi xa, tiến vào một vùng thiên địa mới, tiếp xúc với người và vậtđều là những thứ mới mẻ.

Càng lên cao, càng tiến vào những lĩnh vựcmới, những người bên cạnh cũng không ngừng biến hóa, họ đều là những kẻcùng cảnh giới với mình.

Suy nghĩ cặn kẽ là lí giải được.

Nhưnglúc ngoảnh lại, điều khiến hắn kinh ngạc là những thần linh mà hắn từngngưỡng vọng thật ra chỉ thế là cùng, tất cả thoảng qua như giấc mộng.

Nhữngnhân được lòng hắn coi là truyền thuyết đều hiện ra bên mình, trong quákhứ có bao giờ tưởng tượng được lại có ngày thành bạn, thành địch củahọ, cùng họ đứng trên một thế giới.

Ánh sáng hỗn độn lóe lên, ThầnNam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo và hai tiểu quỷ tinh ranh đãxuyên quan thời không quay về hiện thực.

Cùng lúc, hư không vỡ tan, một tấm hàn quang âm u trải ra, tạo thành dao động khủng khiếp, cắt đứt lối tiến lên của họ.

Màn thanh quang lạnh lẽo đó lưỡi đao, lại như hồ nước u tịch, lạnh lẽo rợn người.

“Hắc Thủ Quảng Nguyên.” Phượng Hoàng thiên nữ kêu lên kinh hãi.

“Đầu heo muối.” Long Bảo Bảo cũng kinh hãi trợn trừng hai mắt.

Họ đều cảm thấy khí tức của Quảng Nguyên.

ThầnNam cả kinh, Quảng Nguyên quả thật quá ư thần thông quảng đại, đuổi tớitận đây. Lẽ nào y từ Thái cổ thời kì quay về đây, chặn họ lại rồi triệtđể tiêu diệt?

Không thể nào, y quyết không mạo hiểm đến thế, hơn nữalại bị đại thần Độc Cô Bại Thiên đánh tan bản thể, sao dám tiến đếntương lai giết người.

Nhưng… hiện tại vì sao…

Đột nhiên Thần Namnhớ đến Hắc Thủ Quảng Nguyên trong thế giới hiện thực, y không bị tiêudiệt trong lịch sử, lại từng trọng thuơng Long Bảo Bảo, Tiểu PhượngHoàng, Thiên Ma, được coi là một trong những nhân vật mạnh nhất thếgiới hiện thực.

Hiện tại… chắc là Quảng Nguyên từ hiện thực quay về cổ đại, ở đây đợi sẵn.

Chắc là vậy.

Ởcổ đại, bọn Thần Nam ít nhiều đã thay đổi đôi chút, trăm vạn sinh hồnbị diệt cũng không phải vô dụng, Quảng Nguyên trong hiện thực chắc cũngnhận ra gì đó nên xuất thủ trước phong ấn lối về của họ. Hiện ta y dùnghủy diệt chi quang chặn đường, quyết nhúng tay giết bằng được cả nhóm.

Tronghiện thực, thân thể Quảng Nguyên xuất hiện từng vết nứt, huyết dịch lyti chảy ra, bản thân tại Thái cổ thời đại bị hủy diệt khiến y như bịsét đánh.

Từ lịch sử quay về, bản thể của y gần như tan nát nhưngcòn giữ lại được một phần để ngày sau tu thành hậu thiên chi thể dunghợp với tiên thiên tàn thể trong hỗn độn.

Nhưng bây giờ, do Thái cổxảy ra kịch biến, tiên thiên tàn thể mà y bảo lưu trong hậu thiên thểhoàn toàn tan nát khiến y hiểu trong lịch sử đã xảy ra biến cố gì đómới khiến mình trọng thương.

Vết nứt trên trán y càng lúc càng lớn, sau cùng rú vang, dùng tuyệt thế đại thần thông đẩy về quá khứ, chặn đường bọn Thần Nam.

Thânthể bị trọng thương, y tính toán đơn giản cũng biết được tiền nhân hậuquả, liền giận điên người, hóa ra là mấy kẻ bị mình phong tỏa tại thờikhông gần với Thái cổ. Không ngờ đối phương lại thoát khỏi truy sát,ngược lại phá tan bản thể trong hỗn độn của mình.

Thanh quang mênhmang, sát khí xung thiên, ngăn cản bọn Thần Nam khiến họ rơi khỏi đườnghầm thời không, xuất hiện tại Đông thổ đại lục.

Quảng Nguyên trong thế giới hiện thực lộ ra thân ảnh xanh lè, khắp thân mình là những vết nứt, tỏ ra vô cùng đáng sợ.

“Khôngngờ loại tạp ngư như các ngươi lại khiến ta trọng thương, nhưng tất cảsẽ kết thúc, lần này ta xem còn ai cứu được các ngươi.” Y cực kỳ phẫnnộ, đứng trong làn thanh quang nên được bảo vệ chặt chẽ.

“Đây là cổđại, ngươi không thể động thủ giết bọn ta, không thể sử dụng sức mạnh.”Thần Nam ung dung ngẩng nhìn hư ảnh đối phương.

“Ha…ha ha… các ngươihiểu biết nông cạn thật. Không sai, đây là cổ đại, chúng ta đều từ thếgiới hiện thực xuyên qua thời không quay về, không thể đối phó vớingười cổ đại, nếu không chết chắc. Nhưng chúng ta với nhau lại khác,nếu chém giết thì cũng như ở thế giới hiện thực, sống hay chết đềukhông thành vấn đề, người xuất thủ không bị ảnh hưởng hoặc trừng phạtgì. Như lúc trước, ta xuyên qua thời không phong ấn các ngươi tại thờiđại gần Thái cổ, ta đã động thủ nhưng bản thân không hề hấn gì. Chúngta đại chiến tại cổ đại cũng như thay đổi không gian, tịnh không ảnhhưởng gì to tát.”

Thần Nam cả kinh, cùng là người hiện thực, tươngngộ trong quá khứ lại có thể giết được đối phương mà không thay đổi gì,cũng như hai người trong hiện thực đối quyết.

Xem ra Quảng Nguyên thật sự muốn giết bọn Thần Nam.

ThầnNam nóng lòng, Nghịch Loạn bát thức tuy uy lực vô cùng, xứng danh côngtham tạo hóa nhưng hiện tại không có thi thể Độc Cô Bại Thiên, biết tìmđâu ra để thi triển? Hắn đã quan sát kĩ bát thức nhưng không có cách sửdụng.

“Cái bụi lại về với cát bụi, các ngươi sẽ vĩnh viễn thành cát bụi.” Quảng Nguyên quát lớn.

Hungsát chi khí trải ra, hung quang kinh hồn từ bốn phương tám hướng trànvề phía bọn Thần Nam như sông lớn cuồn cuộn. Thần Nam cả kinh, QuảngNguyên… còn mạnh hơn cả Hắc Thủ mà hắn gặp tại cổ đại, quả thật đáng sợ.

Nhưngsuy nghĩ cặn kẽ lại thấy hợp lý, lúc đó mới trải qua Thái cổ đại chiếnnhững người còn lại đều trọng thương, bảo lưu được chút hơi tàn. QuảngNguyên là Hắc Thủ trong truyền thuyết, thời gian qua đã lâu nên đã khôiphục được một phần công lực nhất định, đương nhiên vô cùng đáng sợ.

NhưngThần Nam không sợ, hắn có thể phản đòn chứ không còn phải bị động trốntránh như ở Thái cổ. Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo, hai tiểu quỷKhông Không và Y Y đều chuẩn bị liều mạng.

Nhưng lúc đó hư khôngsáng chói, “ầm” một tiếng, vỡ tan ra rồi Thái Cực Thần Ma đồ hiển hiện,che kín phía trước bọn Thần Nam, giúp họ chặn lại tuyệt thế nhất kíchcủa Hắc Thủ.

Đồng thời, hai thân ảnh cao lớn ẩn hiện trên không, là Sở Tương Ngọc và Thần bí nhân trong Thần Ma lăng viên.

Thầnma đồ lúc xưa mang ba thế thân của Quảng Nguyên đi, hiện tại quay vềbên Thần Nam, hiển nhiên ba thế thân đã bị Thần bí nhân và Sở TươngNgọc giải quyết.

“Sở Tương Ngọc!” Thanh âm Quảng Nguyên cực kỳ lạnhlẽo: “Đệ ngũ giới quân vương trong truyền thuyết, muốn đấu một trận vớita sao?”

“Hừ, trước mặt ta ngươi chả là cái gì, không cần ra vẻ.” SởTương Ngọc lạnh giọng, đệ nhất nhân của thất quân vương vô cùng tự tin.

“Hừ,”Quảng Nguyên hừ lạnh, “Đấu với ta chắc ngươi biết hậu quả. Trước đây tacòn tránh né chứ bây giờ ngươi muốn thì cứ đến đấu một trận.” Đoạn ynhìn Thần bí thanh niên đứng cạnh Sở Tương Ngọc, tỏ vẻ không hiểu: “Vìsao… ngươi là ai? Sao ta lại có cảm giác từng biết ngươi?” Thần bíthanh niên cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng bóng nhưng trên mặt vẫnche một làn mê vụ khiến người ta không nhìn hay đoán ra được.

“Tôn thiên, kính địa, trói người!” Quảng Nguyên quát vang, thanh quang mênh mang tỏa ra chụp lấy thanh niên.

“Vôthiên vô pháp, nhất phá, lại phá, vạn pháp phá!” Thần bí thanh niênquát khẽ, sinh tử lưỡng cực khí tức tràn ra đánh bật thanh quang.

Quảng Nguyên lạnh lùng nhìn đối thủ không nói gì, tựa hồ muốn xem tâm lý địch nhân ra sao.

Cáchđó không xa, Thần Nam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo định xônglên, hiện tại họ có thể thi triển sức mạnh, sớm đã không nén nổi.

“Độtngột quá, hiện tại còn chưa đến lúc kết thúc với ngươi.” Thần bí nhânlên tiếng: “Chúng ta cùng lùi, bằng không chắc ngươi biết hậu quả.”

“Hừ,”Quảng Nguyên hừ lạnh. Bất quá mọi việc không vì hai bên kị húy lẫn nhaumà hòa hoãn dừng tay, Sở Tương Ngọc đã động nộ, sớm muốn cùng QuảngNguyên đấu một trận, cơ hội hôm nay khó gặp, làm gì có chuyện bỏ qua.

“Đi.” Thần bí thanh niên quay qua bọn Thần Nam quát vang, đồng thời y cũng quay về thế giới hiện thực, thân ảnh mờ dần.

Trậnchiến giữa Quảng Nguyên và Sở Tương Ngọc vô cùng kịch liệt, dàn trảikhắp đường hầm thời không, Thần Nam loáng thoáng cảm ứng được sức mạnhkinh hồn liên tục bùng lên cạnh hai người đó, đuổi theo bọn hắn.

Thờigian như nước, mọi người xuôi dòng, thoáng sau đã thấy ánh sáng lóelên, họ quay về thế giới hiện thực, thời gian đã khớp nhau, còn địađiểm chính là Thần Ma lăng viên.

“Ầm.”

Quảng Nguyên lùi lại, sắc mặt Sở Tương Ngọc cũng đỏ bừng, liên tục thoái lui.

QuảngNguyên cười lạnh: “Ở đây… dưới lòng đất hình như cổ quái, thế nào ấytựa hồ là tổ mạch chi căn của Đông đại lục, cũng như vạn dòng đều chảyvề biển cả. Hỗn độn bản nguyên chi thân của ta bị diệt khiến tâm sinhcảm xúc, cảm giác được có người cư trú trong tổ mạch này.”[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #772 

Old 01-19-2009, 04:55 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 401: Kích hoạt tổ mạch

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thầnbí nhân không tỏ vẻ gì nhưng Sở Tương Ngọc biến sắc: “Đây là…nơi trầmtịch của Nhân gian Đông thổ đại lục? Trăm ngàn linh mạch đều tụ về đây?Ồ, ta cũng cảm ứng thấy, đúng là vậy.”

Trên đời, vạn dòng sông đổ về biển.

Linhmạch cũng vậy, đây là nơi linh mạch tụ về, nhưng rất khó bị người khácnhận ra bởi đã bị người ta dùng đại pháp lực che giấu, không để tâm, ắtkhó lòng cảm ứng.

Thần bí nhân ở đây đương nhiên có lý, ngay cả thủmộ lão nhân cũng ở lại Thần Ma lăng viên mấy ngàn năm, cũng vì nguyênnhân sâu xa này.

Thần Nam chợt hiểu, Thần Ma lăng viên không đơn giản là một lăng viên, phía dưới còn ẩn chứa những bí mật không ai biết.

Thầnquang xanh biếc của Quảng Nguyên tràn ra, hỗn độn thần mang từ trênkhông trùm xuống Thần Ma lăng viên. Sở Tương Ngọc toan ngăn lại, Thầnbí thanh niên kéo y, không để y bám theo.

Quảng Nguyên hừ lạnh,không thèm để ý, tỏ ra vô cùng tự tin: “Thiên thượng địa hạ, ta đều đi,trên đời không có nơi nào ngăn bước được ta.”

Đoạn, y xông tới, thân thể loáng lên, tiến xuống lòng đất.

Sắcmặt Sở Tương Ngọc đen ngòm, dù y là Tuyệt Đại quân vương nhưng vẫn lộvẻ dao động, giận dữ nói: “Nhìn bộ dạng ‘lão tử thiên hạ đệ nhất’ đó làta muốn lấy giày vả cho hắn mấy cái đến lúc hắn không chỉ thổ máu màthổ cả đờm mới dừng tay.”

Thần Nam đồng cảm, Long Bảo Bảo cũng thế, gật gù: “Tiểu Ngọc nói rất đúng.”

Giọngnó rất nhỏ nhưng làm sao thoát khỏi tai Tuyệt Đại quân vương, tức thìlửa bốc lên ngùn ngụt, hai mắt bắn ra hung sát diễm quang, trừng trừngnhìn Long Bảo Bảo: “Tiểu mê hồ ngươi muốn bị tịch diệt chăng?”

“Ầm.”

TrongThần Ma lăng viên tràn lên hào quang sáng chói, mặt đất rung lên, phảngphất như xảy ra địa chấn, mọi bia mộ trong lăng viên đều rung lên. Cácthần ma thi thể cựa quậy, tựa hồ muốn chui ra.

Sở Tương Ngọc và bọnThần Nam không hiểu gì, quan sát với vẻ kinh dị, Thần bí thanh niên lạivô cùng bình tĩnh, hình như mọi việc đều xảy ra theo ý liệu.

Từ dướilòng đất vang lên tiếng gầm phẫn nộ: “Trận, ở đâu cũng là trận! Âmdương trận, Li hỏa trận, Luyện ngục trận…… Cửu thiên thập địa tuyệtdiệt đại trận. Chết tiệt, muốn giết ta hả, không có cửa đâu.”

“Ầm, ầm, ầm.”

Lòng đất truyền lên dao động đáng sợ trong tiếng nổ ầm ầm, hiển nhiên Quảng Nguyên đang gặp phiền phức.

“A… chết tiệt.”

“Ha ha…” Sở Tương Ngọc cười vang, tựa hồ vô cùng khoái chí.

BọnThần Nam, Long Bảo Bảo cũng tỏ ra thống khoái, tên cuồng vọng QuảngNguyên đang chịu khổ dưới lòng đất đúng là sự kiện khiến người thoảimái.

Dưới mặt đất đang phát sinh xung đột kịch liệt, nếu không phảiThần bí thanh niên dùng đại pháp lực giữ lại, chắc rằng mặt đất sẽ dậysóng như mặt biển.

Từng trận hỗn độn thần quang từ lòng đất chiếulên, hiển nhiên Quảng Nguyên đang chịu áp lực lớn, tả xung hữu đột.Trong Thần Ma lăng viên, hầu hết thần ma thi thể định bạo loạn song bịThần bí thanh niên trấn áp.

Sở Tương Ngọc cười lạnh: “Ta định dùngbàn chân tặng cho hắn mấy ấn kí trên mặt, hôm nay không phải ta đíchthân động thủ nhưng đúng là thống khoái.”

Y quay lại nói với Thần bí thanh niên: “Ta và ngươi cùng xuất thủ bây giờ, có diệt được hắn?”

Thần bí thanh niên lắc đầu không đáp.

SởTương Ngọc nghiến răng: “Chúng ta đều nguyên khí đại thương, chưa hồiphục được, tựa hồ không thể giết nổi hắn. Hiện tại hắn tạm thời bịkhốn, liều mạng ắt lưỡng bại câu thương nhưng để hắn thoát thì đúng làbất cam.”

Thần bí thanh niên lên tiếng: “Hắn chết chắc nhưng không phải bây giờ. Hiện tại chúng ta có thể xuất thủ nhưng không cần vội.”

“Haha… được, ta vẫn đợi cơ hội này.” Đoạn Sở Tương Ngọc định lao xuống,Thần bí nhân cản lại: “Đợi chút, còn có một cái hố sâu đợi hắn nhảyvào.”

Cùng lúc, dưới lòng vang lên tiếng long ngâm, cả Đông thổ đạilục khẽ rung lên, mọi linh sơn đều xuất hiện dị tượng, hào quang vạnđạo, màu sắc rực rỡ.

Sở Tương Ngọc kinh hãi: “Tổ mạch…tổ mạch bị kích hoạt?”

Thần bí nhân im lặng gật đầu.

SởTương Ngọc vô cùng kích động: “Đúng là … không dám tin.” Đoạn y cườivang: “Ha ha… tổ mạch được kích hoạt, sau này đối kháng với thiên đạocàng tăng thêm phần thắng. Có người ngủ trong tổ mạch chăng?” Rồi nhìnThần bí nhân chằm chằm: “Chắc không phải ngươi?”

Thần bí nhân không đáp.

Lúcđó dưới lòng đất lộn nhào, dù Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực chặnlại nhưng vẫn cảm thấy dưới đó có dao động khủng khiếp, năng lượng vanhau khiến tất cả sụp đổ.

Các loại tuyệt diệt trận pháp đánh choQuảng Nguyên thất điên bát đảo rồi tổ mạch được kích hoạt khiến sứcmạnh hùng hồn bùng lên, mạch căn hình rồng lập lờ…

Sau cùng QuảngNguyên quát vang: “Chết tiệt, vì sao lại thế này, ta không tin ngươilàm gì được ta.” Nói đoạn y không lùi mà tiến, lao thẳng tới.

Nhưngvừa tới chỗ “rồng ngẩng đầu”, Quảng Nguyên bị đánh tan, mất rất nhiềutâm lực mới hợp được thân thể, y phẫn nộ nhưng đành bó tay lui lại. Đâylà chủ mạch của đại lục, dù y pháp lực thông thiên cũng không ngăn đượcđại lực của nguồn gốc linh căn cả Đông thổ.

Nửa thời thần sau, Thầnbí thanh niên nới với Sở Tương Ngọc: “Chuẩn bị xuất thủ.” Rồi vẫy tayvới Thần Nam: “Ngươi cũng tới đây.”

Thần Nam lướt tới gần, Thần bíthanh niên nói: “Chốc nữa ngươi làm chủ lực, ta và Sở Tương Ngọc sẽ tạmthời chế trụ Quảng Nguyên, ngươi dùng Thần ma đồ dẫn lực tổ mạch đánhvào hắn.”

Lúc đó Quảng Nguyên cũng xông khỏi các loại trận pháp đángsợ, định thoát khỏi lòng đất. Nơi tổ mạch trầm tịch quá kinh khủng, vôsố trận pháp bảo vệ đều là tuyệt sát chi trận, kẻ nào xông vào tất chết.

“Bắt đầu đi.”

Thầnbí thanh niên quát vang, cùng Sở Tương Ngọc ra tay. Hào quang sáng chóiphát ra trùm lên Thần Ma lăng viên, vừa hay Quảng Nguyên xông ra,thoáng chốc bị hào quang giữ chặt trong lăng viên.

Thần Nam quăngThần ma đồ xuống lòng đất, vô tận linh lực tràn lên, Thần ma đồ như mộtviên long châu dẫn thần lực từ long hình tổ mạch ập vào Quảng Nguyên.

Thôngqua thần quang vô tận, Thần Nam nhìn xuống lòng đất, thoáng chốc nhìnthấy nửa thân thể tan nát nằm dưới đó, lẽ nào thật sự có người đang ngủtrong tổ mạch?

Hào quang chiếu rọi thiên địa, nửa khắc trôi qua,Quảng Nguyên mới đột vây được, không ai biết y bị thương cỡ nào bởi ychỉ để lại một tiếng gầm phẫn nộ.

Thần bí thanh niên không truy cản,nhìn theo bóng Quảng Nguyên biến mất: “Trước khi Thái cổ chư thần quaylại, hắn không thể hồi phục nguyên khí. Hắn chết chắc.”

Sở Tương Ngọc không hiểu đạt được hiệp nghị gì với thanh niên mà lập tức quay về đệ ngũ giới.

Cònmấy vị quân vương phe Đức Mãnh, không hiểu sao trong ngày đó đều tiếnvào đệ lục giới trong truyền thuyết, hình như vội vàng đào tẩu.

Nhân gian giới tựa hồ yên tĩnh lại, mọi phân tranh đều tan biến, cảnh tượng trở lại tường hòa như trước.

Nhưng những người nhạy cảm đều biết đó là an tĩnh trước cơn mưa gió.

Rờikhỏi Thần Ma lăng viên, Phượng Hoàng thiên nữ bay về Thần Phong họcviện, tựa hồ muốn tìm lại kí ức, lại như muốn tách làm đôi.

Thần Nammang Long Bảo Bảo cùng hai tiểu quỷ tinh ranh tìm thi thể Độc Cô BạiThiên tại trung tâm Đông thổ đại lục nhưng dù họ đã xuống sâu ngàntrượng, dùng đại thần thông tìm từng ngóc ngách vẫn không phát hiệnđược gì.

Lúc ở gần Thái cổ, chiến trường giữa bọn hắn và Quảng Nguyên ở đây nhưng không thấy bóng dáng thi thể Độc Cô Bại Thiên.

Tuytừ Thái cổ đến giờ trải qua vô vàn năm tháng nhưng Thần Nam biết thithể Độc Cô Bại Thiên không thể bị hủy diệt, đó là vĩnh hằng bất diệtthể.

Hắn cũng nghĩ đến người ngủ trong tổ mạch nhưng hắn thoáng thấyđó là nửa thi thể mà của Độc Cô Bại Thiên vẫn hoàn hảo, hơn nữa chìmxuống trung tâm đại lục.

Sau cùng hắn quay về Nguyệt lượng.

Tấ cảlại yên bình, hắn định vào Thần ma đồ xem tình hình khôi phục của VũHinh nhưng lúc đó lại thấy Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, còn cả Long Vũcùng xuất hiện tại Thần gia tiên viên.

Hắn sửng sốt, gần đây đã cốtình không nghĩ đến tình cảm nữa nhưng biết rằng cuối cùng vẫn phải điđến kết quả, quan hệ với mấy nữ tử đều vô cùng phức tạp, nhất thời hắnkhó lòng yên tĩnh được.

Cùng lúc, Ngũ tổ phải người đến tìm, nói có đại sự cần thương lượng.

Hắn vội đến chỗ hai vị lão tổ tu luyện, hỏi: “Hai vị lão tổ, thật ra đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn Ma Chủ đến đệ tam giới đã có tin tức.” [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #773 

Old 01-19-2009, 04:56 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 402: Viễn tổ muốn sống lại

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Tứtổ và Ngũ tổ trở lại dung mạo năm xưa, như thanh niên hai mươi tuổi. Tứtổ toàn thân kim quang lấp lánh, thân thể này đã từng tan nát khi luyệncông rồi hợp lại. Ngũ tổ kiếm mi tinh mục, anh khí bột phát, người lạikhó lòng nhận ra đó là lão bất tử sống qua nhiều năm tháng.

Lúc đó,họ đang lạnh lùng ngồi trong nghị sự sảnh, không hề có con cháu Thầngia phục thị, mấy dặm quanh đó cũng không ai lại gần, càng tạo thành vẻyên tĩnh đặc biệt.

Thần Nam biết đệ tam giới có tin truyền về, khảnăng quan hệ trọng đại, bằng không hai vị lão tổ không tỏ ra nghiêmtrọng như vậy.

“Hai vị lão tổ, thật ra có chuyện gì? Tin tức từ đệtam giới thế nào, chả lẽ lại có người từ đó quay về Nhân gian?” ThầnNam mang trong lòng không ít nghi vấn, thấy thần tình hai lão ngưngtrọng như vậy nên rất muốn biết tình hình.

“A.” Ngũ tổ trầm trọng thở dài, thần sắc vô cùng phức tạp, tựa hồ khó nói ra, Tứ tổ trầm mặc ngồi một bên.

Tim Thần Nam đập thình thình, biết có việc không hay xảy ra, gấp gáp gào lên: “Phải chăng phụ mẫu cháu xảy ra chuyện gì?”

Nhấtđại thiên kiêu Thần Chiến năm xưa dùng đại thần thông, đại nghị lực màhóa thành thần tính và ma tính Thần Chiến. Thần tính Thần Chiến mangthê tử vào đệ tam giới trước còn ma tính Thần Chiến cùng bọn Ma Chủtiến vào trong Vô thiên chi nhật. Trong lòng Thần Nam vẫn nhớ họ, nóiđến đệ tam giới, việc đầu tiên là lo lắng an nguy của hai người.

Ngũ tổ lắc đầu thở dài: “Không cần lo lắng cho phụ mẫu cháu, y đúng là nhân kiệt xuất sắc nhất Thần gia.”

Thần Nam thở hắt ra một hơi: “Vậy là chuyện gì? Hai vị lão tổ đã mời cháu đến đây, xin cứ nói thẳng ra.”

Hắn có dự cảm không lành, tựa hồ sẽ có việc gì đó phát sinh với bản thân.

Tứtổ lên tiếng, thanh âm trầm trầm, mỗi chữ đều gõ vang trong lòng ThầnNam: “Viễn tổ chi hồn có thể triệt để sống lại nhưng… cần…”

Chỉ mườimấy chữ nhưng vang bên tai Thần Nam khác nào ngũ lôi oanh đỉnh, hắnbiết sớm muộn gì cũng có ngày này nhưng không ngờ đến đột nhiên như vậy.

Trước đây hắn chắc sẽ không do dự cự tuyệt ngay nhưng từ khi cảm thị Thần gia bát hồn, hắn đã lay động.

Tâm trạng hắn bàng hoàng, lẽ nào vận mệnh đã được chú định, sinh ra cho Viễn tổ sống lại?

Không.

Mệnhkhông do trời! Câu này thường do những thiếu niên hận đời gào thét, quảthực bây giờ hắn cũng muốn hét lên như thế, không muốn giao vận mệnhvào tay người khác nắm giữ, tự mình phải giữ lấy.

“Hai vị lão tổ,hiện tại cháu không thể chết được, bằng không sẽ ân hận vô cùng, cònnhiều việc cháu phải làm, thấy Vũ Hinh sống lại, thấy hài như trưởngthành. Giờ không ai có thể khiến cháu chết được, các vị có thể mắngcháu là tử tôn bất hiếu, là phản đồ những cháu không thể thỏa hiệp.”

Lời như chém đinh chặt sắt.

Tứtổ và Ngũ tổ đồng thời thở dài, Ngũ tổ nói: “Chúng ta cũng không muốnthế, nhưng… bát hồn đã tan mới có được kết quả này, đến cuối cùng lại…tay trắng.”

Tứ tổ cũng nói: “Thần Nam, không ai hi vọng cháu chết,cha con cháu là những người kiệt xuất nhất của Thần gia, từ thủa thanhniên đã bước vào hàng ngũ cường giả tuyệt đối. Nhưng…. nhưng…”

Thầngia Viễn tổ thật ra là cao thủ thế nào mà khiến Thần gia phải chịu trảgiá lớn như thế? Đến giờ Thần Nam vẫn nghi vấn, Thần gia bát hồn có aikhông là nhân kiệt? Nếu họ còn sống, tu luyện đến giờ, chắc chắn đãxuất hiện thêm tám nhân vật lay trời chuyển đất.

Thần tổ vì sao màchết, nhân vật cần tới mười chiến hồn cực mạnh mới sống lại được chắclúc sinh tiền pháp lực vô biên, ai khiến Viễn tổ mất mạng?

“Có đáng không?” Thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng đến sau rốt hắn chỉ hỏi được hai vị lão tổ có mấy từ.

“Cóđáng không?” Hai lão tổ cũng hỏi lại, sau cùng trong mắt họ lấp lánhánh lệ, thật sự đáng không? Cha anh họ đã bỏ ra sinh mệnh, đều vì… Viễntổ trong truyền thuyết.

Tứ tổ cảm thán: “Theo tình thân, tử tônchúng ta nên làm thế, xét về mặt chiến lực, Viễn tổ mà sống lại ắt Thầngia sẽ lên đến đỉnh điểm trong hàng ngũ lục giới. Chiến lực của mộtmình Viễn tổ mạnh hơn thập hồn cộng lại.”

“Viễn tổ vì sao lại chết?”Thần Nam hỏi thẳng, Viễn tổ đã mạnh thế sao lại tử vong được! Đồngthời, hắn nhớ lại trận chiến thảm liệt ở Thái cổ, không hề có bóng dángThần tổ.

“Cái chết của Viễn tổ quá mù mờ nhưng không vì thế mà hoàinghi thực lực của Viễn tổ, có dấu hiệu cho thấy một mình Viễn tổ từngdiệt một Thiên chân chính, không phải hóa thân. Đương nhiên đó là bímật được lưu truyền lại, vạn lần cháu cũng không được lộ ra, bằng khôngsẽ dẫn tới tai họa.”

Thần tình Thần Nam ngây ra, đó… quả là một sự kiện đáng sợ.

Bảyvị quân vương của đệ ngũ giới trong thời đỉnh cao từng liên thủ diệtThương Thiên, sau đó Hoàng Thiên bị phong ấn, lại nghe nói rằng ThanhThiên chưa chết… thế gian này có bao nhiêu Thiên? Lẽ nào lục giới sẽ cólục Thiên?

Hắn từng thấy hóa thân của Thiên nhưng không tin đó làThiên chân chính. “Thiên” là một danh xưng? Thật ra là dạng tồn tạinào? Có sinh mệnh không, hay là một pháp tắc vĩnh hằng bất biến?

Thật ra “Thiên” đó là gì?

Trong lòng hắn ôm vô vàn nghi vấn nhưng vấn đề này Tứ tổ và Ngũ tổ cũng không hiểu.

Nóithế nào thì ai cũng biết “Thiên” cũng hùng mạnh kinh nhân, thể hiện chosức mạnh chí cao vô thượng, Thần tổ diệt được một Thiên, công lực quảthật kinh dị.

Thần Nam nhớ ra một việc: “Hai vị lão tổ nói rằng Viễntổ có thể sống lại, phụ thân cháu ở đệ tam giới, lẽ nào đã bị các vịkhống chế?”

Thần lão đại, Thần lão nhị đều tự vào đệ tam giới trước,sau này Tam tổ bị Ma Chủ “mời” vào, ba đại thiên giai cao thủ đồng thờixuất thủ, Thần Chiến e rằng khó thoát, cả ba lão tổ đều là những ngườitu luyện vô vàn năm tháng.

“Chuyện này… phụ thân cháu không bị chếphục.” Ngũ tổ không biết nên cao hứng hay hổ thẹn, một hậu bối càng lúccàng mạnh, đến độ ba nhân vật mạnh nhất Thần gia cũng không thể hàngphục.

“Các vị định giúp lão tổ sống lại thế nào, dù có cháu cũng chỉ là cửu hồn, còn thiếu một hồn nữa.”

“Việcnày… chúng ta sẽ nghĩ cách.” Tứ tổ và Ngũ tổ ậm ừ cho qua, Thần Namđứng dậy, rít giọng: “Các vị không phải định động đến Long Nhi, Y Y vàKhông Không đấy chứ?”

Trước khi Long Nhi sinh ra, hắn đã nghe hai vịlão tổ nói rằng nó là cường giả hàng đầu trong thiên địa chuyển sinh,nếu dung nhập vào huyết mạch Thần gia, hòa toàn có thể thay được bất kỳai trong số thập hồn.

Hắn có chết cũng quyết không để hài nhi tống mệnh theo, hắn nhìn hai lão tổ với vẻ bất thiện.

“Hiểulầm rồi.” Tứ tổ và Ngũ tổ không muốn xảy ra những việc kiểu Thần Chiếnphản lại Thần gia, Ngũ tổ giải thích: “Bọn Long Nhi là hi vọng của Thầngia, chúng ta sao có thể nhẫn tâm để những hài tử mất mạng? Nói thậtlòng, chúng ta đã quyết định, Thần lão đại, Nhị tổ, Tam tổ, Tứ tổ, vàta sẽ chấn tan linh hồn, hợp thành một chiến hồn! Tuy chúng ta là nhữngkẻ thất bại bị đào thải nhưng vẫn là những người tiếp cận thập hồnnhất, năm người hợp lại, hồn lực chắc sẽ mạnh hơn của các cháu, nếunhư…. nếu hồn lực của Viễn tổ ẩn trong thân thể chúng ta đủ mạnh, hivọng tránh cho cháu khỏi vong mạng.”

Trong lòng Thần Nam đau nhói,đó là huyết mạch thân tình, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, có ai nguyệný trơ mắt nhìn thân nhân đi chết?

Lời nói đó khiến hắn vô cùng xúc động.

“Đượcrồi, nếu thật sự cần… tương lai cháu sẽ tận lực, trước đó cháu phải gặpphụ mẫu, thấy Vũ Hinh sống lại, hài nhi của mình trưởng thành.”

“Ầm.” Cử phòng tung ra.

“Ai, ai… dám hại cha? Chúng ta sẽ liều mạng?” Tiểu quỷ Không Không mới hơn một tuổi cùng Y Y tiến vào.

Phíasau chúng là Long Nhi ngày càng già dặn, nó vốn là thiếu niên mười lămtuổi nhưng do thể chất giống hài tử nên dáng vẻ vẫn như lúc bảy, támtuổi. Nhưng thực lực lên đến mức độ không tưởng ở tuổi đó, gần như làmột thiên giai cao thủ.

“Lão tổ tông, chuyện gì vậy mà định giết cha, hôm nay chúng cháu… chúng cháu… phải khi sư diệt tổ!” Không Không bập bẽ nói.

Ba hài tử này không phải chỉ nói ra trong lúc nóng giận, thần thái hết sức chân thành.

LongNhi có vẻ nghĩ ngợi: “Muốn Viễn tổ sống lại nên nghĩ cách khác, nếuphải thương tổn phụ thân, chúng cháu nhất định không đồng ý.”

“Đúng, nếu động đến cha, chúng cháu sẽ tạo phản.” Tiểu tiên tử Y Y cũng không chịu kém.

Thấy ba hài tử như vậy, Thần Nam mỉm cười an ủi, đoạn nghiêm mặt bảo: “Các con lui ra, không cần lo chuyện của ta.”

“Khôngđược, lần này cha phải nghe chúng con, nếu không chúng con không lui.”Không Không và Y Y cậy còn nhỏ nên thẳng thắng cự tuyệt.

“Yên tâm đi, chúng ta không hại cha cháu.” Tứ tổ và Ngũ tổ cùng nói.

“Không tin, chúng cháu không đi.” Ba hài tử đồng thanh.

Thần Nam hỏi hai vị lão tổ: “Tin tức từ đệ tam giới truyền về như thế nào? Lẽ nào có người thuận lợi về được?”

Nếu thế đúng là một việc trong đại, thiên giai cao thủ vào đệ tam giới muốn về còn khó khăn vô cùng.

“Không,nhưng vẫn có tin.” Ngũ tổ không giấu: “Cháu còn nhớ việc Thần lão đạivà Thần lão nhị mang song nhãn Viễn tổ vào đệ tam giới, một phần hồnlực của Viễn tổ tán tại đó nhưng phần lớn hồn lực ở Nhân gian. Nếukhông nắm chắc về được, hai người đó sao dám lỗ mãng xông vào, Thần giachúng ta biết một khe hở không gian, tuy tạm thời không thể quán thôngnhưng dùng bí pháp truyền tin về thì được.”

Tin tức bí ẩn này mà lộ ra ắt sẽ gây thành phiền hà.

“Đệ tam giới thật ra thế nào?” Thần Nam rất quan tâm tới tình hình của bọn Ma Chủ.

“Không biết, bọn Thần lão đại không nói rõ chỉ bảo đang loạn, thiên giai cao thủ không cẩn thận là mất mạng ngay.”

ThầnNam đứng phắt dậy cao giọng: “Thế giới tàn phá không hiểu tế luyện đượckhông, hiện tại cháu… muốn có đủ thực lực vào đệ tam giới.”

Hơn vạn năm rồi, hắn rất muốn gặp phụ mẫu.

Báibiệt hai vị lão tổ, hắn một mình đi trong tiên viên, Viễn tổ muốn sốnglại, hắn dự cảm thấy đại chiến đang đến gần, buộc phải hành động thôi.

Trong một tòa đình đài phía xa, Mộng Khả Nhi đứng cạnh lan can, nàng được hai tiểu quỷ cho biết Thần Nam muốn vào đệ tam giới.

ThầnNam ngẩng lên, thấy nàng bèn chậm rãi tiến tới, cùng nàng đi vòng quanhtiên viên, hai người không nói gì nhưng lúc này vô thanh thắng hữuthanh, có nhiều việc không cần lắm lời.

Sau cùng, Mộng Khả Nhi lêntiếng: “Muội muốn đi cùng huynh, muội muốn tìm lại sức mạnh, thần thôngcủa Thất Tuyệt thiên nữ không dễ dung hợp. Ả còn sức mạnh thất lạc tạilục giới, ở Nhân gian và Thiên giới không tìm thấu nên phải đi giớikhác tìm.”

Ngoài xa, hai tiểu quỷ Không Không và Y Y vỗ tay nhìn nhau, mỉm cười. Đạm Đài Tuyền yên lặng bay đến, nhấc chúng mang đi.

“A, mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, nếu muốn đi nhớ mang chúng con theo.” [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #774 

Old 01-19-2009, 04:57 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 403: Chợt hiểu

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

“Grào…long đại gia gào một tiếng, tiểu tử Quảng Nguyên bỏ chạy, long đại giagầm hai tiếng, tiểu tử Hắc Khởi cũng phải cong đuôi, grào… long đại giagầm ba tiếng, Thần tổ cũng kinh hoàng.”

Trên một đỉnh núi của Nguyệt lượng, thần thụ xanh tươi, hoa cỏ thơm nức, màu sắc rực rỡ toát ra mùi rượu thơm dụ người.

Mấy túy quỷ đang uống rượu ca hát, cảm khái đời là mấy nỗi.

TửKim thần long đã say khướt, liên tục gầm lên khiến thần lang do Thầngia tự nuôi tưởng là đồng loại đang hú, cũng nhìn trăng hú theo.

LongBảo Bảo say mờ mắt, lúc lắc đầu, lớn lối: “Đời không ăn nhậu đúng làmất hết thú vị, Tiểu Thiên Thiên đúng là loại không ra gì, lại đi bắtnạt những người thiện lương. Vì sao người bị hại lại là chúng ta? Kìthật, với ta mỗi ngày có năm ngàn cặp cánh gà nướng, thêm một ngànthùng mĩ tửu đã là đời sống hạnh phúc rồi, không cần gì nữa. Nhưng lạicó kẻ muốn hất văng cánh gà nướng của ta, đá vỡ mỹ tửu, coi thường cánhgà và mĩ tửu của ta cũng là coi thường ta, nên ta phải phản kháng…”

Long Nhi cũng ôm vò rượu, uống bét nhè, líu lưỡi: “Ta phải chiến đấu, phải thành mạnh nhất…”

TửKim thần long gõ trán nó, mồm sặc mùi rượu: “Chiến đấu cuồng nhân,ngươi chán ốm đi được… đợi lão long ta giới thiệu cho ngươi một mỹ nữ.”

“Ồ, còn việc giữa ngươi và Giai Lệ Ti thì sao?” Long Nhi đã uống nhiều, không buồn để ý mà hỏi lại.

“Còn sao nữa, đương nhiên là êm đẹp rồi, grào…”

“Cáigì mà êm đẹp…” Long Bảo Bảo vỗ ngực: “Ta lấy long cách đảm bảo… nhữnggì ta nói là thật. Ta thấy … ngươi bị lão bạo long Khôn Đức truy sát,bức ngươi phải cưới còn gái lão, đúng là đáng thương.”

“Ta khinh,tiểu đậu đinh người còn chưa phát dục hoàn toàn, sao lại đi nhìn nhữngviệc vớ vẩn thế? Có phải ganh tỵ với lão long không, có cần ta nhờ KhônĐức giới thiệu một tiên nữ long cho ngươi. Đương nhiên Đông phương thầnlong thì đừng mơ, đến giờ còn mỗi hai chúng ta.”

“Ta không cần, ta muốn… muốn thuần khiết.” Long Bảo Bảo ấp úng phản bác.

“À,thuần khiết hả? Không thành vấn đề, bất kể thanh thuần hay quyến rũ đềucó, Tây phương còn mấy thánh nữ long, để lão long giúp cho ngươi.” Lãodu côn bàn đến vấn đề này hai mắt sáng rực, ra dáng chuyên gia.

“Hai con rồng các ngươi không ra gì.” Long Nhi mơ mơ hồ hồ ấp úng.

“Saolại không ra gì? Đó là tính tình của ta, long đại gia xưa nay vẫn vậy,không bao giờ ra vẻ, tiểu đậu đinh nói nó thích thuần khiết, nên…”

“Ta nói ta thích thuần khiết là bản thân ta thuần khiết.” Long Bảo Bảo kháng nghị với vẻ bất mãn.

“Tiểu long ca ca, đã nói là chờ muội, sao lại… hừ, không giữ lời hứa.” Tiểu Y Y như ngọc từ xa bay tới.

Batúy quỷ tỉnh ngay, Long Nhi nhìn Long Bảo Bảo với vẻ bất thiện, Tử Kimthần long càng kinh hãi há hốc mồm lẩm bẩm: “Cao thủ… cao thủ luyệnthành như thế này đây.”

Đoạn lão du côn giơ ngón cái lên nói với Long Bảo Bảo: “Lão long ta phục ngươi.”

Đôimắt lờ mờ của Long Bảo Bảo dần tỉnh lại, rồi tỉnh hẳn: “Ngẫu mễ đầuphát, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm không tưởng, không phải như các ngươitưởng tượng.

“Đúng như họ nghĩ, tiểu long ca không giữ lời hứa, bất tuân nghĩa khí, là con rồng xấu xa.”

Haimắt Long Nhi phát ra sát khí, Tử Kim thần long làm ra vẻ khinh khỉnh:“Kì thật cũng không có gì ghê gớm, đó có phải mất hết long tính? Cóphải thập ác bất xá đáng tùng xẻo không? Có phải tội đại ác đáng thiêutrên thiên đăng không? Đều không phải, ngươi không cần cố sống cố chếtchối cãi, cứ giải thích cụ thể là được.”

Long Bảo Bảo nhìn Long Nhi,nhìn Tử Kim thần long rồi lại nhìn tiểu tiên tử Y Y, kêu lên thảmthiết: “Ngẫu mễ đầu phát, Y Y ngươi lại hãm hại ta, ta không muốn sốngnữa.” Nó đưa đôi tiểu trảo hoàng kim lên che mặt, gào lên: “Ta có nhảyxuống Hoàng hà cũng không rửa sạch được, nếu Thần Nam biết hiểu lầmnày, chắc chắn sẽ giết ta, chúng ta là hỏ huynh đệ mà. Ta sao lại… saolại có thể. Ta muốn thuần khiết, ta không cần như thế này.”

“Hi hi……”

“Ha ha…” Ai cũng thấy Y Y đang giở trò, chốc sau Không Không cũng tới, lớn tiếng: “Ta tới đây…”

Mấy tên quậy này tập hợp lại không phải vu vơ mà chuẩn bị vượt xuống giới khác.

“Hình như Tiềm Long, Huyền Trang cũng muốn đi.” Long Bảo Bảo nói.

“Họ ở đâu?” Long Nhi hỏi.

“Đangvượt qua địa ngục tại Nhân gian giới Quang Minh giáo hội, không biếttầng bao nhiều, chỉ nói muốn tu luyện đột phá.” Tử Kim thần long đáp.

“Chúng ta đi xem.” Long Nhi đề nghị.

“Hay lắm, hay lắm.” Hai tiểu quỷ Không Không và Y Y nhảy cẫng lên.

Định vượt giới nên Tử Kim thần long không muốn mang hai nhóc tỳ đi theo nhưng tin tức do chúng mang đến, nên đành đưa theo.

“Khônghiểu Thần Nam có thu hoạch gì ở tàn phá thế giới không? Đi, chúng tađến mười tám tầng địa ngục xem thử.” Cả đám cùng xuống Nhân gian.

Trong thế giới tàn phá, đất đại vô biên, còn lớn hơn cả Nhân gian, cũng có người cư trú nhưng còn lạc hậu hơn thời nguyên thủy.

Biểnxanh vạn tầng, sóng dâng ngút trời, Thần Nam đang nổi lơ lửng trên tầngkhông mặt biển bảy ngày liền, dùng tâm cảm ứng rung động của tàn pháthế giới, cố liên hệ với nội thiên địa của mình.

Từng bước luyện hóa nó.

Nhưngbảy ngày rồi mà hắn không thể tương liên thế giới này với nội thiênđịa, có lần suýt nữa hắn tan xương, không dám cảm ứng thêm nữa.

Sớm đã biết việc này cực kỳ hung hiểm nhưng lúc bắt tay mới thấy khó hơn cả tưởng tượng.

Cơ hồ không thể hoàn thành.

“Luyệnhóa một thế giới? Mộng tưởng xa vời quá, năm xưa phụ thân có được thếgiới tàn phá này cũng chỉ biết vị trí chính xác chứ không thể chânchính hợp vào nội thiên địa, bằng không ông sao lại rút ra được? Tiểuthế giới của mình là một hạt giống thế giới hoàn mỹ, liệu có làm đượckhông?” Thần Nam vô cùng nghi hoặc, cảm giác đó là nhiệm vụ bất khả thi.

Tu vi hiện tại của hắn còn chưa có được đại thần thông để luyện hóa một thế giới.

“Vìsao nhất định phải luyện hóa, ta nên có con đường riêng của mình.” ThầnNam tỉnh lại từ yên lặng, trong lòng nảy ra ý nghĩ khác.

Lúc này hắn chợt thấy thiên địa tĩnh lặng theo.

Hắtchợt ngộ ra một điều huyền diệu, Thái Thượng vong tình lục và Hoán Makinh cùng nổi lên trong lòng, hợp lại, hắn bất giác đẩy ra từng đạopháp ấn, hai mắt bình tĩnh như nước.

Không có sức mạnh bung ra, mặt biển mênh mang phảng phất như bị cấm cố, đang sôi trào chợt yên lặng.

Thái Thượng!

Ma!

“Ta phải chém Thái Thượng.”

“Phải đánh bật ma.”

Hắn không hiểu sao lại nảy ra xung động này, muốn thoát khỏi phong tỏa của hai huyền công, đi trên con đường của mình.

Lúc này hắn hiểu được tâm cảnh của Thần Chiến năm xưa, rõ bỏ tất cả, mở ra con đường riêng.

Hắn biết hiện Thần Chiến chắc đã bỏ Hoán Ma kinh từ lâu.

Hắncó cảm ngộ này cũng là bình thường, Thái Thượng là dạng tồn tại nào hắnkhông biết nhưng đối phương là địch nhân của hắn, dù huyền công nàyđược xưng là Thiên giới đệ nhất kỳ công nhưng hắn không thể đi theo conđường đó. Theo bước địch nhân trên còn đường của đối phương thì thắngsao nổi.

Thần tổ là tổ tiên của hắn, theo lí thuyết sẽ không phảiđịch nhân nhưng hắn cũng không muốn nấp bóng tổ tiên, mà quyết đi theocách của phụ thân – vượt hơn Viễn tổ.

Muốn vượt hơn tất phải đi trên con đường khác.

Quên!Không còn Thái Thượng vong tình chính là một cảnh giới tinh thần của“quên”, phải khiến cho kí ức trong óc mờ đi, đạt tới tâm cảnh siêuthoát, vứt bỏ tất cả.

Quên! Một chữ mà cực khó, có bao đời thánh hiền mà không thực hiện được chữ quên này.

Nửatháng trôi qua, Thần Nam liên tục xuất ra các loại pháp ấn, đều từ cảmgiác bung ra nhưng muốn thoát khỏi Thái thượng, Hoán ma nào dễ dàng.

Nhưngtrong lúc tư duy hỗn loạn nhất, bất ngờ đẩy ra một thức khiến mặt biểnngưng lại đoạn cuốn lên không, hư không vỡ tan, mặt đất chìm xuống.Trong một sát na, suýt nữa hắn đã dấy lên một trường hạo kiếp tại đệtam giới.

Nhưng chỉ sát na đó hắn vô ý xuất ra một thức, qua đi rồi, tất cả lại nguyên dạng, như một trường mộng cảnh vừa xong.

Đó là…

ThầnNam cả kinh, đó không phải ảo giác mà là thông linh chi cảnh, một thứcnày hắn đã thấy trước đây, tà dị mà thần bí, thoáng chốc cảm giác đượctương lai, cảm thụ được kết quả của một thức này.

Đó là… đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức.

Hắnchợt hiểu, trong lòng cực kỳ kinh hãi, một thức vô ý vừa qua so với đệnhất thức của Nghịch Loạn bát thức không giống nhau nhưng ý cảnh và kếtquả lại kinh nhân như thế.

Lẽ nào… đó là chân ý của đệ nhất thứkhông thể phục chế? Hắn đã thấy con đường thoát khỏi phong tỏa của TháiThượng và Hoán Ma… nhưng hắn biết con đường đó do hắn tự tìm ra, tuyệtkhông đi theo lối của Nghịch Loạn bát thức. [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #775 

Old 01-19-2009, 04:57 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 404: Diệt ma tính, giết Thái Thượng

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Trongthế giới tàn phá, Thần Nam nổi lơ lửng hai tháng hơn trên mặt biển vôntận sôi trào, khổ công suy tư tìm cách đột phá để tìm ra con đườngriêng.

“Ngộ” bao giờ cũng gian nan, có người ngộ ra trong sát na, có người khổ công suy tư mà không hẳn đạt được.

Cũngnhư lúc xuất ra đệ nhất thức trong Nghịch Loạn bát thức do vô ý, sau đóhắn không vươn đến ý cảnh đó được. Hắn biết nếu không có điều kiện tácđộng, vẫn còn cách một quãng nữa mới thấu triệt.

Nhìn nước triều lênxuống, phong vân biến ảo, thiên địa vận hành, hắn ngồi trên mặt biểntrải nghiệm vạn vật, suy nghĩ về mọi điều.

Phảng phất như hắn nhập vào thiên địa, là một phận của tàn phá thế giới, thân tâm chìm vào cảnh giới huyền diệu.

Diệt ma tính, giết Thái Thượng

Làm sao thoát khỏi hai loại huyền công này?

“Ầm.”

Saucùng trên mình hắn bùng lên hào quang sáng chói, chìm trong đáy sâuthần thức, cực tốc phi hành trong đó, đoạn tung một chưởng đánh tan mộtvùng hỗn độn mênh mang, kéo một nhân hình như cuộc trong kén ra.

“Thái thượng Thần Nam, ta giúp ngươi khôi phục công lực!”

Mộtbạch phát thiếu niên chỉ chừng tám, chín tuổi từ trong kén chui ra, đưaánh mắt đầy cừu hận nhìn Thần Nam: “Ta ẩn tàng kĩ thế mà vẫn bị ngươiphát giác.”

“Hừ, mọi việc về ngươi đều được ta quan sát nên ta biếtngươi không chết dễ thế. Quá trình tu luyện lại tuy thống khổ nhưng sẽcó ngày đứng lên được, ngươi ẩn nhẫn cũng khá.”

Nhìn bản thể Thần Nam thâm bất khả trắc, bạch phát Thái Thượng Thần Nam ngẩng đầu, rít giọng: “Ngươi muốn thế nào?”

“Ta nói rồi, muốn giúp ngươi khôi phục công lực!”

“Ngươi mà hảo tâm thế ào, không sợ ta phản lại sao?” Thái Thượng Thần Nam lóe sáng trong mắt, hung tàn như ánh mắt ác lang.

“Ngươi có được thực lực đó thì tùy.” Bản thể Thần Nam vô cùng trấn tĩnh.

Đoạnhắn thật sự nghịch chuyển nguyên lực để sức mạnh ẩn sâu trong thân thểcuốn về bóng dáng tóc trắng, bắt đầu bồi bổ linh hồn đang trọng thươngđó.

“Ha ha… ha ha…” Thái Thượng Thần Nam cười lên điên cuồng: “Ngươiđang nuôi hổ gây họa, sau này ta quyết không mềm lòng.” Suy cho cùng ytuyệt tình tuyệt tính nhưng vẫn từ nhân cách Thần Nam tách ra, có đôiphần bất khuất và cao ngạo. Hiện tại được người khác cứu trợ, gần nhưban phát khiến lòng y hi vọng nhưng phẫn nộ và đau đớn nhiều hơn. Nhưngvới tính tình hung tàn lãnh khốc, y gạt bỏ hết những điều đó, chỉ cầncó cơ hội khôi phục rồi sẽ điên cuồng báo phục.

“Ta cho ngươi cơ hội”, bản thể Thần Nam vô cùng bình tĩnh, giọng lạnh tanh.

Trong lúc nói, nguyên lực hùng hồn vốn thuộc về Thái Thượng Thần Nam ẩn trong thân thể bản thể được đẩy sang hết.

“Haha,” bạch phát Thái Thượng ngẩng mặt cười điên cuồng, trong nháy mắt ytừ tiểu đồng tám, chín tuổi biến thành thanh niên, cười lạnh: “Đừng chorằng ta như xưa, hiện tại ta đã là thiên giai cao thủ chân chính. Hơnnữa, ta còn tu luyện Thiên giới đệ nhất kỳ công Thái Thượng vong tìnhlục.”

Thần thức không hề có dao động năng lượng, nhưng một bàn taykhổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện cạnh Thái Thượng Thần Nam, hất văngy.

Bản thể Thần Nam bình tĩnh nói: “Ta hiện tại đang dùng võ học sơ đẳng của Nhân gian giới, tam lưu chiêu pháp!”

“Ngươi!”Thái Thượng nghe cầu này xong liền điên tiết, tuy vừa rồi y sơ ý nhưngnói thế nào vẫn là bị đánh ngã: “Vậy được, chúng ta chân chính quyếtsinh tử.”

Thần Nam cười, tịnh không đáp lời, tung cước đá văng mộtvùng hỗn độn ngoài xa, ầm một tiếng, ma khí bùng lên, một tiểu đồngnăm, sáu tuổi rớt xuống, đôi mắt vừa kinh vừa nộ.

“Ma tính Thần Nam?” Bạch phát Thái Thượng Thần Nam đại nộ: “Lần trước không do ngươi thì chúng ta đâu sa vào cảnh này.”

“Hừ.” Ma tính Thần Nam cười lạnh: “Tưởng ai, hóa ra cành củi mục bị ta phế khi xưa.”

Bạch phát Thái Thượng đại nộ: “Lần trước ta mượn tay ngươi để biến hóa lần hai, ngươi không tin thì đấu tiếp trận nữa.”

“Bại là bại, nói lắm cũng vô dụng.” Ma tính Thần Nam tuy năm, sáu tuổi nhưng khẩu khí vô cùng lớn lối.

Bản thẩn Thần Nam nói với y: “Hiện tại ta khôi phục nguyên lực cho ngươi.”

“Thật không? Ngươi không sợ ta và hắn liên thủ đối phó ngươi?”

Thờigian pháp tắc được thi triển, nguyên khí hùng hậu từ thể nội tràn ra,phủ lấy ma tính Thần Nam, thân thể nhược tiểu nhanh chóng bành trướng,chỉ một khắc ngắn ngủi đã hóa thành hắc phát thanh niên, toàn thân quấnquít ma khí, hai mắt bắn ra hào quang đáng sợ.

“Ha ha … ha ha…” bạchphát Thái Thượng Thần Nam và ma tính Thần Nam đều cười vang, cùng dứtkhoát lao về phía bản thể, cơ hồ đã thành hiệp nghị.

“Ngươi điên cuồng tự đại thật, dám thả cả hai chúng ta ra, chết đi.”

“Hôm nay chúng ta thịt bản thể rồi lập lại.”

Cả hai điên cuồng gầm lên, một kẻ tà khí ngút trời, một kẻ ma vân áp đỉnh, quả thật cuồng bá bất khả nhất thế!

“Tửkhí đông lai, Thái Thượng phong ma!” Bạch phát Thái Thượng Thần Namquát vang, trong thần thức tràn lên tử khí, vây phủ bản thể Thần Nam,như vô tận núi non ép xuống.

“Hoán ngã chân ma, Ma kinh thiên hạ!” Ma tính Thần Nam hóa thành cự ma cao ngàn trượng, há mồm to như chậu máu nuốt bản thể.

Bảnthể Thần Nam vô cùng bình tĩnh, trong lúc đòn công kích đáng sợ tràntới, hắn biến mất rồi đột ngột xuất hiện cạnh Thái Thượng Thần Nam,tung ra một quyền xuyên qua ngực, quát vang: “Nhìn rõ chưa? Đây là tamlưu chiêu thức thường thấy nhất ở Nhân gian giới.”

Thái thượng ThầnNam bị đánh xuyên ngực, rít lên thê thảm, thi triển vô thượng tâm pháptránh thoát. Kì thật, Thần Nam đã lui trước khi hành động, xuất hiệncạnh ma tính Thần Nam, tung một cước đá xuyên eo khiến y rống lên thêthảm.

Đoạn hắn ung dung thoái lui: “Về thực thực đấu một trận, bằngkhông các ngươi nghĩ gì ta đều biết, bị ta đoán trước mọi động tác, cănbản không chống nổi ta.”

Thái thượng Thần Nam và ma tính Thần Namđồng thời hừ lạnh, trong lòng thầm phẫn hận, trước đây chúng và bản thểThần Nam tâm linh tương thông, có thể cảm được ý nghĩ của nhau nhưnghiện tại đã thành phụ thuộc, không cảm ứng được đối phương nữa, còn đốiphương lại biết bọn chúng nghĩ gì.

Hào quang lóe sáng, chúng rời khỏi thần thức Thần Nam, xuất hiện trên tầng không mặt biển ngàn trùng sóng biếc.

Nhưng hai phân hóa này không có nhục thể nên không thoát khỏi bản thể được. Vì thế, Thần Nam không lo chúng đào tẩu.

“Đểcông bằng, ta không dựa vào nhục thể đối phó các ngươi. Đến đi, nóithật lòng hôm nay sẽ có một kẻ gục xuống, triệt để tuyệt diệt.”

“Hừ, kết liễu thật sự thôi.” Hai Thần Nam phân hóa hiện tại có cùng cừu địch lần lượt thi triển tuyệt học tối thượng.

Thái thượng Thần Nam quát: “Đẩu chuyển tinh di, Thái Thượng tru ma!”

“Ầm.”Bản thể Thần Nam dùng một quyền phi thường phổ thông hất văng đi, đoạnnói: “Quên không cho các ngươi biết, đây là tàn phá thế giới, không cótinh thần chi lực cho các ngươi dùng.”

“Chết tiệt.” Thái thượng Thần Nam gầm lên: “Thiên địa nghịch chuyển, Càn khôn phát lực! Tru diệt!”

Thiênđịa phảng phất lật nhào, năng lượng hùng hồn thần bí từ dưới đất vàtrên cao tràn về bản thể Thần Nam, như muốn xé tan hắn.

Đồng thời,ma tính Thần Nam hóa thành cự ma cao ngàn trượng, ma trảo rợp trời, hắcám ma khí che kín tầng không đại hải, dấy lên bão tố vô tận, mặt biểncuồn cuộn, gầm réo sôi trào.

“Hay, phải thế chứ.” Bản thể Thần Namquát vang, lao lên đón, hắn không dùng Thái Thượng vong tình lục hayHoán Ma kinh mà dùng phổ thông tâm pháp vận chuyển nguyên lực trongthân thể cùng chiêu thức đơn giản mà hữu hiệu ở Nhân gian chống lại haiđại cường giả.

Trận chiến khiến biển động sôi trào, sóng trào lên tận trời. Trời cao liên tục vỡ nát, cảnh tượng như ngày tàn.

Đạichiến thảm liệt vô cùng, bản thể Thần Nam đấu với hai cường địch, thânthể mấy lần vỡ vụn, máu muộn đỏ trời xanh, lần nghiêm trọng nhất gầnnhư tan nát hẳn.

Hắn làm thế không phải chán sống mà đi tìm phiềnphức mà vì muốn đột phá, trừ đi chướng ngại, tất cả phải từ vấn đề bảnchất nhất mà giải quyết. Bắt đầu từ Thái Thượng và ma, vậy cũng từ đólà phá phong tỏa.

Thái Thượng và ma tính Thần Nam định phá rồi lập,bản thể Thần Nam gặp vấn đề tương tự, sao lại không nghĩ thế? Dùng thựclực chân chính diệt cả hai, chính là “phá”, còn “lập” thế nào phải dựavào “ngộ”!

Trận đánh hôn thiên ám địa, phong vân biến hóa, tất cảđều rung chuyển, với tàn phá thế giới mà nói, đó là một cơn đại chấnđộng.

Sau cùng, đấu dạt ra tận rìa thế giới, Thái Thượng Thần Nam trực tiếp triệu hoán tinh thần chi lực, định phong ấn hắn.

Tinhquang chiếu sáng vô tận, toàn bộ hướng về bản thể Thần Nam, định dungluyện hắn. Ma tính Thần Nam tỏ ra khí thôn sơn hà, phát ra ma khí vôtận, dùng cái thế ma uy ép xuống.

Đại chiến thảm liệt khiến Nhângian và Thiên giới đều kinh hãi, nhiều cao thủ lao tới, Tứ tổ và Ngũ tổcũng bọn con rồng du côn đến hiện trường đầu tiên, kinh hãi nhìn bangười đang đại chiến, không biết nên giúp ai.

Bản thể Thần Nam toànthân muộn máu, trận đại chiến kịch liệt này đã kéo dài một ngày đêm,gian khổ khủng khiếp. Sau cùng, chiến trường quay lại thế giới tàn phá,bản thể Thần Nam đánh tan được Thái Thượng Thần Nam, triệt để dẹp tanlinh hồn y, lúc đó hắn như được giải khai tâm kết, khoái cảm phá đượcphong ấn tràn khắp trong tim.

Toàn thân là huyết tích, chiến bàorách tan theo gió rung lên phần phật, lúc đó bản thể Thần Nam còn nhiềuma tính hơn Ma tính Thần Nam. Khí thế phát ra bức nhân cùng cực.

Ma tính Thần Nam thở dài: “Chết thì chết, có gì đâu, lần này ngươi không cần động thủ, tự ta xử lý.” Đoạn định tự sát.

Nhưngbản thể Thần Nam dùng pháp lực giữ lại, lạnh lùng nói: “Sinh tử củangươi không ta quyết định.” Đoạn phất một chưởng đánh vào óc đối thủ,lau sạch toàn bộ linh thức nhưng linh hồn được bảo tồn.

Hắn lẩm bẩm: “Linh hồn chi thân của ngươi chưa chết được.” Rồi cấm cố trong thần thức.

Dùng thực lực chân chính diệt Thái Thượng Thần Nam, thanh toàn ma tính Thần Nam, bản thể Thần Nam lúc này có cảm giác thư thái.

Hắn xếp bằng trên tầng không mặt biển, thần thức một phiến không linh, chìm trong diệu cảnh.

Nhânthể nổi chìm, trăm đời cũng chỉ là chớp mắt, dưới bánh xe lịch sử, bấtkỳ vương triều vĩ đại nào, kiến trúc kiệt xuất nào đều hóa thành cátbụi.

Đời người như mộng, phấn đấu cả đời nhưng giây lát đã tiêu tan.

Vìkhông muốn chết nên mới có thần ma tung hoành, thần ma chính là mộtbước tiến quan trọng, từ đây thoát khỏi sinh lão bệnh tử tiến về cảnhgiới vĩnh sinh bất hoại.

Nhưng trên đời không có tuyệt đối, thần makhó thoát được thiên địa lay động, dù cho tu vi thông thần, pháp lực vôbiên cũng không tránh khỏi bị hủy diệt trong cơn thần ma đại kiếp vôtình vô dục.

Bất tử, thế nào mới là bất tử? Vĩnh viễn, thế nào mới là vĩnh viễn? Không ai nói rõ ràng được.

Xuyênqua vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thiên địa huyền hoàng, dù thoát đượcLục đạo luân hồi, cũng khó thoát được thiên địa hạo kiếp!

Lúc nàotrong lòng Thần Nam trôi qua cảm ngộ kỳ quái, tâm thần phảng phất xuyênqua vũ trụ hồng hoang, nhìn xuống tất cả chúng sinh. [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #776 

Old 01-19-2009, 04:58 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 405: Hết bụi lại phát sáng

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

ThầnNam không cảm thấy thời gian trôi qua, yên lặng ngôi trên mây, cảm giácxuyên qua vô tận thời không, lang bạt qua những vì sao vô biên.

Hắnphảng phất như hóa thành trăng sao nhìn xuống nhân thế nổi chìm, lạinhư hóa thành một hạt bụi một mình lữ hành trong vũ trụ.

Cảm giácnày quá kỳ diệu, hắn liên tục chìm vào những thể nghiệm mới mẻ, trongtinh không, hắc ám, hư vô…Trời sao vô tận sáng rực trong lòng, biển saochiếu rọi ánh sáng rồi hắc ám che phủ hoàn vũ, nuốt hết mọi tia sángkhiến thiên địa hóa thành hư vô, tất cả lại quy về hỗn độn.

Thần Nam cứ thế thần du thái hư, liên tục lữ hành giữa trời sao.

Khônghiểu bao lâu sau hắn mới tỉnh lại, ngước mắt lên thấy trời vẫn xanh nhưxưa, nước vẫn vạn tầng sóng rập rờn vô biên, mặt đất vẫn rộng mênh mangvạn dặm.

Trong quá trình thần du thái hư, tất cả đều biến hóa, hắntừng thấy trời sụp đất nứt, biển động sóng trào, đại lục phiêu di…Nhưngtrước mắt không có gì thay đổi, khiến hắn chợt tỉnh ngộ, tất cả đềuquen thuộc mà lạ lẫm.

Hắn vung tay ấn xuống biển, một chưởng ấnkhổng lồ vô thanh vô tức xuất hiện tại đại hải mênh mang, ép nước biểndạt ra bốn phía, trong làn nước hiện ra một vùng chân không hình bàntay.

Đoạn hắn phất chưởng lên trời, biển canh vô tận tại tràn lên.

Sau cùng tăng tới độ cao ngàn trượng, gần chạm bàn chân hắn.

Tất cả đều vô thanh vô tức, căn bản không cần dùng tới dao động nguyên khí.

Pháp tắc!

Nguyên lực!

Tất cả đều thống nhất, bản chất nội tại tương đồng, bất quá hình thức biểu hiện không giống.

Cũng như đạo thuật thần bí và ma pháp quỷ dị khá giống nhau, các loại đại thần thông biểu hiện ra đều có cùng kết quả.

Mấytháng tham ngộ không thu được nhiều biến hóa, chân nguyên cũng khôngmạnh lên bao nhiêu nhưng tinh thần cảnh giới tăng tiến đáng kể.

Hắnchỉ là một con người chứ không phải chúa tể, trong mấy tháng trời màmuốn công tham tạo hóa, lục giới vô địch quả là viển vông.

Hắn đãtìm được đường lối, dần dần sẽ thấy phương hướng đi theo con đường củamình, không cần theo bước tiền nhân đi trên lối mòn mà mở hẳn một conđường thênh thang cho mình.

Không hề do dự, hắn phá hủy Thái Thượng nguyên lực trong thân thể, tụ lại kinh mạch khiến tất cả khôi phục nguyên dạng.

Lúcxưa, chỗ bá đạo của Thái Thượng vong tình lục vượt xa tưởng tượng củaThần Nam, phá nát kinh mạch khiến thân thể hắn hóa thành chỗ vận chuyểnThái Thượng huyền công, kinh mạch khác hẳn người thường.

Giờ hắngiết Thái Thượng Thần Nam, tuyệt diệt huyền công này nên phải thay đổihết, đưa tất cả về lại ban đầu. Hắn không thấy đường lối kinh mạch củaThái Thượng huyền công có gì hay mà cấu tạo của người bình thường mớilà hoàn hảo nhất.

Bởi hắn là người, bất kể cảnh giới hiện tại là thần hay vượt hơn thế thì vẫn từ người tiến lên, tất cả phải bắt đầu từ điểm gốc.

Người là sinh vật phát triển qua nhiều năm tháng, khai sáng ra văn minh phồn vinh, đủ nói lên địa vị của mình.

Tháithượng là sinh vật không phải loài người, không thể đi theo con đườngđó là tất cả “dĩ nhân vi bản”. Tuân theo phác đồ kinh mạch của người làphát triển công pháp thích hợp.

“A……”

Tiếng gầm vang vọng, toànthân hắn huyết nhục mơ hồn, từng đường kinh mạch gần như bật khỏi dathịt rồi vỡ tung khiến thân thể nhuộm máu. Hắn cứ thế đứng trên không,khôi phục thân thể, quên hết những việc trong quá khứ.

Một bóng hìnhmờ mờ từ thân thể bay ra, hắn vung tay chộp lấy chấn nát vụn, vô tìnhtàn hồn do Thái Thượng huyền công vận chuyển tạo thành đã tan thànhkhói bụi.

Kinh mạch tụ lại, trong thân thể hắn vang lên tiếng sấm,quanh mình xuất hiện từng tia sét, điện quang kinh nhân vây khắp người,làn da sáng loáng bảo quang như được đúc từ tinh kim.

Sau cùng sấmvang ì ùng, thân thể hắn sáng chói, trở thành hùng mạnh như vĩnh hằngbất diệt thể, đương nhiên ẩn chứa sức mạnh vô tận.

“Đi con đường của mình.”

Nước biển dâng lên từ từ hạ xuống.

Mây dịu gió mơn, tất cả đều tự nhiên.

Thần Nam chợt hiểu: “Đi con đường riêng phải do mình tìm ra.”

Từ ngoài xa, nhiều người cùng bay tới.

Tứtổ và Ngũ tổ dẫn đầu, theo sau là Long Bảo Bảo, con rồng du côn, LongNhi, Không Không và Y Y, ngoài ra còn có Tiềm Long, Huyền Trang, tất cảnhanh chóng vây quanh Thần Nam.

Hắn biết họ đều muốn vào đệ tamgiới, mảnh đất các cường giả trong truyền thuyết gục ngã. Nhưng hắn hơisuy tư, đông người như thế nhưng thực lực không mạnh, đệ tam giới làlao ngục của thiên giai cường giả, trừ Long Bảo Bảo, không ai là thiêngiai cao thủ chân chính, Long Nhi mới là thiên giai sơ cấp, làm sao đốidiện với hung hiểm ở đó?

Tứ tổ và Ngũ tổ không định đi nhưng họkhông phản đối mọi người đi cùng, tựa hồ thấy được nỗi lo của Thần Nam,Tứ tổ kéo hắn sang bên, truyền âm: “Bằng hữu của sư tử không thể là dêcừu, không ai biết tiềm lực của họ cỡ nào. Cháu nên biết, lúc thiên địarung chuyển cũng như một khối từ thạch xoay chuyển trong vùng cát, chỉcó đinh sắt thật sự mới tụ lại, cường giả gặp trường hợp đó không phảixảo hợp mà có luồng sức mạnh ngấm ngầm khiến những người có thực lực tụlại trong cơn đại loạn. Bạn bè cháu đều là những người bách chiến bấttử, sáng tạo kỳ tích trong thời gian ngắn nhất, một mạch từ Nhân gianthăng lên vị trí cường giả hàng đầu của Thiên giới ắt phải có đạo lý.”

Thần Nam ngẫm nghĩ đoạn trịnh trọng gật đầu.

Thiên địa là một lò luyện, tinh kim càng luyện càng tinh thuần.

Từthủa khai thiên tích địa, bao đời anh kiệt đều về với hư vô, chỉ có mộtvài người ngoan cường còn sót lại, họ đều trải qua thiên kiếp vạn hiểmmà vẫn giữ được linh thức bất diệt!

Còn lại chỉ là tinh kim.

Trong thời đại loạn động, cơn bão quét qua lục giới sẽ tràn tới, mọi “tinh kim” không thể trầm tịch mãi mà phải phát quang.

Tuy có thể tạm thời bị bùn đất che khuất nhưng thời khắc chiếu sáng sơn hà không còn xa.

Cùnglúc, một thân ảnh cao lớn từ xa bay tới, miệng ngâm xướng: “Ta có mộtviên minh châu bị bụi bám đã lâu, hôm nay bụi hết lại phát sáng, chiếurạng sơn hà.”

Là Đại Ma! Đệ tử của Ma Sư trong Tiểu lục đạo đã xuất quan.

Thần Nam lớn tiếng: “Ngươi định đi đâu chiếu sáng sơn hà?”

“Sư phụ để ta đến đệ tam giới.” Khí chất của Đại Ma đã thay đổi, bớt hẳn sát khí, thần thái ung dung hẳn.

ThầnNam nhìn mọi người ngẫm nghĩ một hồi, ai dám nói họ không phải là minhchâu bị bụi che phủ, họ đã muốn đi hà tất ngăn cản? Đương nhiên, cóngười được chú định thành cát bụi, vĩnh viễn tan biến tại đệ tam giới.

Họ đã chọn, kết quả thế nào phải dựa vào bản thân.

ThầnNam quát: “Được, mọi người cùng đến đệ tam giới thử cơ duyên, nhưng đólà một nơi đặc biệt, trong quá trình tiến tới, chúng ta có thể bị phântán ra những nơi khác nhau trong thời không thông đạo. Nếu không chếtsẽ lại gặp nhau.”

Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Tử Kim thần long,Long Bảo Bảo, Long Nhi, Không Không và Y Y quyết định đi tới, từ xavang lên tiếng gào, Long Vũ bay tới. Từ hướng khác, Đông Phương TrườngMinh đã lâu không gặp cũng tới, sau cùng, cả Đạm Đài Tuyền, Mộng KhảNhi, tiểu công chúa cùng tới.

Trong hoàn cảnh đặc biệt này, Thần Nam cũng không biết sau cùng ai còn ai mất.

Ngoài xa hơn có những người lặng lẽ quan sát, bao gồm Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Tây phương chúng thần, Đông phương tu giả.

Trongđó có không ít người quen cũ của Thần Nam như tuyệt sắc đại công chúaSở Nguyệt được tiểu công chúa giúp sức đã tiến vào cảnh giới tiên nhân,hiện là nữ hoàng của Sở quốc.

Còn có gã dâm đãng phong lưu đang đứngcạnh Nam Cung Tiên Nhi, ôm một tiểu anh nhi, vẫy tay với Thần Nam:“Thần Nam huynh, các vị đi sáng tạo thế giới, ta đi sáng tạo sinhmệnh.” Là Nam Cung Ngâm đang ôm nhi tử bảo bối, cạnh y là sư tỷ VươngLâm của Mộng Khả Nhi đang nắm tay chồng. Hai kẻ đối lập sau cùng đã kếtthành phu thê.

Cách đó không xa, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương Hạng Thiênthần tình phức tạp nhìn bọn Thần Nam, gã quyết định ở lại Thiên giới tuluyện.

Ngoài xa nữa là Thánh Chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy…

Thần Nam cười vang: “Hảo, Nam Cung Ngâm đợi ta về xem ngươi có mấy hài tử, các vị tái kiến!”

“Ha ha… hiện tại đệ có bảy rồi. Không phục thì sau này chúng ta thi đua.” Nam Cung Ngâm cười hăng hắc.

Đệtam giới là một nơi không ai biết, chứa đầy thần bí, không phải thiêngiai cao thủ khó lòng tiến vào, đủ thấy nó đáng sợ thế nào.

Thần Namvà Long Bảo Bảo là những cường giả mạnh nhất nhóm tiến vào, đương nhiênphụ trách phá toái hư không dẫn cả nhóm vào vùng đất trong truyềnthuyết.

Một vùng hào quang từ thân thể Thần Nam chiếu rọi, đệ tamgiới trong truyền thuyết sau cùng cũng mở ra, bạch quang chiếu rọithiên địa. [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #777 

Old 01-19-2009, 04:58 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 406: Đệ tam giới trong truyền thuyết?

dịch : huynhduongcongtu

Nguồn: 4vn.eu

Đệtam giới là một nơi không ai biết, chứa đầy thần bí, không phải thiêngiai cao thủ khó lòng tiến vào, đủ thấy nó đáng sợ thế nào.

Thần Namvà Long Bảo Bảo là những cường giả mạnh nhất nhóm tiến vào, đương nhiênphụ trách phá toái hư không dẫn cả nhóm vào vùng đất trong truyềnthuyết.

Một vùng hào quang từ thân thể Thần Nam chiếu rọi, đệ tamgiới trong truyền thuyết sau cùng cũng mở ra, bạch quang chiếu rọithiên địa.

Thái cổ chư thần là tinh kim qua trăm lần luyện, từ thủakhai thiên tích địa, những người còn sống sót là bậc anh kiệt ngoancường chân chính. Cũng có người tinh thần kiên nghị, đối diện với đạihủy diệt vẫn quyết liệt phản kháng chỉ vì muốn sống sót…

Đại bộ phậnbị khốn tại đường hầm thời không vĩnh hằng, nhẫn nại chờ đợi trong côtịch, khó nói được khi nào họ quay về, tuy theo truyền thuyết thời khắcđó không xa nhưng độ vênh khá lớn. Ai biết được trong khoảng thời gianđó xảy ra chuyện gì?

Một bộ phận các Thái cổ chư thần sống sót trongtrận chiến Thái cổ, không vào trong đường hầm thời không, nhưng cũngvào đệ tam giới như đại đa số cường giả.

Bọn Thần Nam phá toái hưkhông tiến vào đệ tam giới. Nhưng lúc đó thông đạo nối liền Nhân gianvà tàn phá thế giới chợt sáng lên, thần bí chi quang vô tận tràn vào,che kín đám cường giả đang vào đệ tam giới.

Thần Nam và Long Bảo Bảolà chủ lực phá toái hư không, cảm giác thân hình rúng động, một luồngđại lực tác dụng với sức mạnh của họ, đồng thời tựa hồ có vô số thần machi hồn gầm gào. Họ kinh hãi nhận ra thời không thông đạo hình thànhsau khi hư không phá toái đang uốn khúc.

Nhưng không có chỗ cho họ cả nghĩ, mọi người bị hút vào trong.

Hàoquang sáng chói tan đi, trên tầng không mặt biển lại yên lành, mọicường giả đều biến mất. Những người quan sát kinh nghi, không khiểukhoảnh khắc vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Ở Thần Ma lăng viên ngoài xa, Thần bí thanh niên chậm rãi hút hào quang vào thể nội, đoạn biến mất trong mạch tổ…

Trongkhông gian thông có vô số lối rẽ thông đến các giới, những ngã rẽ thầnbí này nhanh chóng tách đám cường giả ra, duy có Không Không và muộimuội Y Y không bị ảnh hưởng, nó xuyên qua mọi ngăn trở, theo sát ThầnNam. Đương nhiên, hắn cũng giữ chặt hai hài tử, chúng còn quá nhỏ nênhắn không yên tâm.

Hắn vốn cho rằng chúng đi cạnh Mộng Khả Nhi vàĐạm Đài Tuyền nhưng không ngờ hai tiểu quỷ lại chạy đến bên mình, mộttả một hữu bò lên vai, ôm chặt cổ hắn. Không gian rung động, bọn hắnrớt khỏi không gian thông đạo, mọi thân ảnh quanh mình biến mất, ngoạitrừ hai tiểu quỷ trên vai.

“Oa, cha mau xem kìa, ở đây đáng sợ thật.”

“Cha, không phải chúng ta xuống địa ngục chứ?”

Hai tiểu quỷ hô hoán.

Sắctrời u ám cực độ, không trung đầy mây vẩn xám xịt khiến thế giới nàyđượm vẻ nặng nề. Mấy ngọn núi đá cạnh đó trọc lóc, không hề có màu xanhmà nhuộm hắc vụ, âm u như yêu vân.

Dưới chân họ là rất nhiều khô cốtđã trai qua không biết bao nhiêu năm. Không biết là hài cốt người hayđộng vật nhưng đều bị phong hóa, xuất hiện những chỗ rộng, giẫm lên lànát thành bụi.

Bạch cốt không có gì đặc biệt nhưng phân bố dày đặc,từ dưới chân họ đến núi đá đều có rải rác, khiến nơi này tỏ ra hoanglương và cô tịch, đồng thời tà dị vô cùng.

Không Không và Y Y nhăn nhó: “Chỗ quỷ quái nào nhỉ, tưởng là rất hay ai ngờ chả có gì đặc sắc, cha à, mau đi thôi.”

ThầnNam không lý đến hai tiểu quỷ, lặng lẽ quan sát chung quanh, vừa tiếnvào đệ tam giới trong truyền thuyết, hắn đã vô cùng cẩn thận, đồng thờiliên tưởng đến vùng hào quang đột nhiên xuất hiện lúc phá toái hưkhông, khiến hắn không dám chắc ăn.

Không Không và Y Y nhảy xuống khỏi vai hắn, bắt đầu tìm kiếm tại vùng đất hoang vu đầy xương trắng.

“Cốp.”

Mộttiếng động lạ vang bên tai, Không Không và Y Y kêu ầm lên, một khô lâuđầu cốt trước mặt đang lăn đến chỗ hai tiểu quỷ khiến chúng ôm đầu bỏchạy.

“Vù.”

“Vù.”

Tốc độ cả hai nhanh như điện lao lên vai Thần Nam.

Hán điểm ra một chỉ, hào quang phá tan khô lâu đầu cốt, một con chuột to từ trong đó chạy ra.

“Con chuột khốn kiếp, dọa chúng ta sợ gần chết.” Hai tiểu quỷ phi thường bất mãn.

ThầnNam bình tĩnh lại, có sinh vật ắt không đến nỗi là tuyệt địa, tử địanhư tưởng tượng. Hắn không bay mà đưa hai tiểu quỷ cất bước tiến vềngọn núi đá, dọc đường gặp nhiều hài cốt, thậm chí thấy cả những thanhthiết kiếm bị hoen rỉ không thành hình dạng.

Thần Nam cẩn thận quansát, thanh kiếm rỉ ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, đương nhiên không phải binhkhí bình phàm, có lẽ là thần binh bảo nhận năm xưa, mà giờ đã tan nátkhông thành hình dạng, không hiểu đã qua bao nhiêu năm tháng.

Hắncảm khái nhìn bạch cốt rải rác, những người chết ở đây năm xưa chắc lànhững nhân vật kiệt xuất, thời gian quả thật vô tình, dù là anh hùngngàn đời cũng thành xương trắng.

Thần Nam cẩn thận quan sát từngchút một, mang hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái leo lên núi đá, tuy chỉcao chừng năm trăm thước nhưng dựng đứng.

Hắn nhíu mày, ngọn núi nàychắc là sản vật của đại chiến, tựa hồ bị lợi khí chặt đứt, bởi mấy ngọnnúi cạnh đó đều không giống vậy. Khung cảnh càng khẳng định rằng hàicốt rải rác ở đây đều không đơn giản, ít nhất cũng đạt tới thiên giaisơ cấp.

Lúc leo lên đỉnh núi, hắn lập tức cả kinh, dao động sinh mệnh khá mạnh dấy lên.

Dướimột tảng đá lớn trong đóng loạn thạch tựa hồ có một khe hở khá lớn,Thần Nam tung chưởng đánh văng ra. Đồng thời một cỗ chưởng lực hùnghậu, uy thế bức nhân quét vào hắn.

Quả nhiên có người sống.

ThầnNam không sợ, không cần phí sức cũng đánh tan đạo chưởng lực, đồng thờivận chuyển thần lực xuất ra khiến mọi tảng đá trên đỉnh núi bay lên nhưrơm khô.

Trong khe nứt trên đỉnh núi, một bộ khô lâu đang vùng vẫy, toàn thân phủ hào quang mờ mờ.

“Cha, có cánh dài bằng xương.” Không Không kêu lên.

Saulưng khô lâu có một đôi cánh, hiển nhiên là sinh vật kiểu thiên sứ, nếuhắn đoán không sai, đó là một thiên sứ mười hai cánh.

Tuy bộ xươngkhông màu vàng như mọi thiên sứ mà hết sức bình phàm, giống hệt củaphàm nhân, Thần Nam lại cảm giác được khô lâu cực kỳ cứng rắn, tuyệtkhông kém hơn thần binh lợi khí.

Trong thế giới kỳ dị mà tân kì, hắn gặp sinh vật có trí tuệ đầu tiên.

Hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”

Khôlâu cốt không còn huyết nhục, chỉ có hào quang mông lung che kín bộxương, trong hốc mắt sáng rực u minh quỷ diễm, lộ vẻ điên cuồng, tiếngquỷ khóc thần gào đáng sợ vang lên khiến người khác lạnh mình, quỷ trảotrắng nhởn hung hãn chộp lấy Thần Nam.

Hai tiểu quỷ lại tỏ ra trấntĩnh cực độ, không hề sợ hãi, Thần Nam ép một chưởng xuống cắt đứt quỷtrảo. Hắn nhíu mày, cảm ứng được dao động tinh thần của đối phương,hình như là một kẻ điên tâm tình vô cùng cuồng loạn nên không thể nốithông được.

Sau cùng hắn nhận ra khô lâu đã chết, chỉ còn lại một cỗoán niệm không tan. Hắn cố nhập vào tàn tồn tinh thần lạc ấn, chỉ pháthiện được một tin tức: tạp chủng Ma Chủ. Trong linh thức của thiên sứmười hai cánh oán niệm không tan này duy nhất có một câu như thế, oánkhí quả thật cực nặng.

Thần Nam bật cười, Ma Chủ bị mắng như vậy,đúng là tư vị khác thường. Thật ra đã phát sinh chuyện gì, hắn khôngquan tâm, bởi thiên hạ có nhiều bí mật, không thể chuyện gì cũng hiểurõ.

“Cha, trong tay hắn có một vật.” Búp bê Tiểu Y Y nhãn thần đặcbiệt mẫn duệ, lên tiếng nhắc. Hắn mở tay khô lâu cốt lấy ra một khốitiểu mộc bài đen xì rộng chừng hai ngón tay, dài một ngón, phát ra khítức cổ xưa. Mộc bài cực nặng, so với tinh thiết cùng thể tích còn nặnghơn.

Đương nhiên đó không phải phàm vật, mọi thần binh lợi khí quanhđó đều hoen rỉ không thành hình dạng, mà qua tuế nguyệt vô tận, mộc bàivẫn y nguyên, xứng danh thần dị.

Bề mặt điêu khắc mấy khoa đẩu văn ngoằn nghoèo, Thần Nam không đọc được, đương nhiên cũng không biết ý nghĩa.

“Loại chữ này quen quá nhỉ.” Không Không và Y Y lẩm bẩm.

ThầnNam giật nảy người, hai tiểu quỷ bình nhật ở trên Nguyệt lượng vẫn trốntránh không chịu học chữ hiện đại, hai chữ quen mắt của chúng có ýnghĩa không hề đơn giản. Cả hai là những chí tôn nhân vật từ trước đạiphá diệt chuyển sinh, có thể khối tiểu mộc bài là vật từ thời đó.

Khô lâu thiên sứ mười hai cánh tung ra mấy chưởng đoạn hoàn toàn bất động.

ThầnNam cầm tiểu mộc bài nhìn ngang ngó dọc nhưng không hiểu gì, lại nhìnđến mớ khoa đầu văn trên mặt, vạch xuống đất, vừa hoàn tất đột nhiênbùng lên một dải hào quang sáng rực cả đỉnh núi.

Tiếng ầm ầm vang vọng, núi đá vỡ tan từ đỉnh trở xuống, Thần Nam bốc mình bay vụt lên cao.

Thinhkhông âm u sáng rực, một thạch đài khổng lồ mang bọn Thần Nam bay vềhướng đông, dọc đường vô cùng hoang lương, khắp nơi là loạn thạch vôtận, không có màu xanh.

Cảnh vật bên dưới nhanh chóng lùi lại, tiếng gió u u vang bên tai.

Thần Nam đương nhiên có thể rời khỏi thạch đài nhưng hắn cả kinh, muốn xem thạch đài thần bí đưa mình đến đâu.

“Oa, hay lắm, hay lắm.”

“Hi hi, thú vị thật.”

Hai tiểu quỷ nhảy tung tăng trên thạch đài, cảm giác vô cùng mới mẻ.

Thần Nam không cười nổi, lúc nào cũng quan sát bên dưới, sẵn sàng chuẩn bị.

“Soẹt.”

Trongvùng loạn thạch phía trước đột nhiên xuất hiện từng đạo sấm sét, điệnxà bay lượn ngút trời, xét toang hư không thành những vết nứt.

“Hai con đứng cạnh ta.”

Hai tiểu quỷ có lúc rất tinh quái nhưng có lúc rất ngoan ngoãn, chạy ngay đến bên hắn.

Haitay Thần Nam không ngừng khoa lên, từng đợt dao động kỳ dị xuất ra, đólà pháp quyết kỳ dị hắn mới ngộ ra mấy tháng gần đây, hào quang mênhmông đấy dạt hết sấm sét, thạch đài lại dễ dàng mang ba cha con bay qua.

Khung cảnh phía trước rất kỳ dị, vừa nãy còn tử khí trầm trầm, giờ đã ngập ngụa sinh cơ, nhiều thực vật nổi lập lờ trên không.

Bêndưới vẫn là loạn thạch, trên không là mây xám âm u, nhưng ở giữa ngậpsinh cơ, mọi thực vật nổi lơ lửng trên không tạo thành bức tranh kỳ dịkhiến người ta không lí giải nổi.

Nhưng đóa hoa sặc sỡ, cây cối xanhum, tươi roi rói, vô cùng thanh tân, tuyệt không phải ảo ảnh. Đó là khurừng trên không, chiếm một vùng rộng lớn, bọn Thần Nam bây mười mấy dặmmới qua.

Đồng thời, họ thấy phía trước có một bức màn từ tầng mây vôtận buông xuống như thác nước. Một bức tường ánh sáng thần bí khổng lồchặn đường ba người.

Hào quang nhu hòa thánh khiết chiếu tới, một cỗ sức mạnh kỳ dị lưu chuyển trong bức tường tràn ra.

Thạch đài mang bọn Thần Nam lao tới, định xuyên qua.

“Ầm.”

Thạchđài vỡ nát, bức màn ánh sáng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ tà dị, trong mộtsát na đánh tan thạch đài thành bột. Cũng may Thần Nam đã phòng bị,nhảy xuống trước, hai tiểu quỷ túm chéo áo hắn, đứng sau lưng nhìn mọivật với vẻ hiếu kỳ.

Cùng lúc, hắn thấy mộc bài trong tay rung lên,hình như sẽ gặp gì đó, hắn tiến tới từng bước, đưa mộc bài vào bứctường ánh sáng.

Quái sự xảy ra, cả cánh tay hắn không mất chút sức lực nào lại xuyên qua, tựa hồ tiểu mộc bài là chìa khóa.

“A, hay quá.” Hai tiểu quỷ hoan hô, chui vào áo hắn, cùng xuyên qua bức tường hào quang. [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #778 

Old 01-19-2009, 04:59 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 407: Tái sinh

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

ThầnNam cầm tiểu mộc bài thần bí, mang hai tiểu quỷ thuận lợi xuyên qua bứctường ánh sáng, vốn vừa này cứng như tường đồng vách sắt, dễ dàng chấnnát thạch đài nhưng bây giờ mềm mại như nước.

Bước vào trong có cảmgiác ấm áp, thư thái như tắm trong gió xuân, toàn thân lỏng hẳn ra. Haitiểu quỷ càng nghịch hơn, vừa nhảy vừa reo, với chúng tất cả đều tậnkì, chúng vốn thích đi theo để chơi, giờ vô cùng cao hứng.

Thần Namkhông dám thả lỏng, nắm chặt tiểu mộc bài, sợ bước lầm sẽ gặp nguyhiểm, chưa biết chừng ba người sẽ biến thành bụi ngay.

Hiện tại hắn đã biết tiểu mộc bài là vật như kiểu chìa khóa, thật không hiểu là bí mật gì mà bố trí thần bí như vậy.

Bứctường ánh sáng dài hơn dự liệu, Thần Nam mang theo hai tiểu quỷ đi rấtlâu mà không đến tận đầu, phảng phất như vĩnh viễn đi mãi. Một thờithần sau vẫn không thấy lối ra, Thần Nam biết tình hình không tầmthường, hai tiểu quỷ không còn thấy mới mẻ nữa mà chuyên sáng oán thán.

“Cha, chúng ta đến địa phương quỷ quái nào mà không thấy tận đầu?”

“Cha, có phải quỷ đả tường trong truyền thuyết không? Có cần xuyên qua như phá phong ấn không?”

“Cảhai đừng gây loạn nữa.” Thần Nam ngăn hai hài tử hiếu động lại: “Khôngsai phương hướng đâu, đừng đi lầm lối, chúng ta tiếp tục nào.”

“Được, chúng ta theo cha.”

Nhưng rồi Thần Nam cũng mất kiên nhẫn, lại một thời thần nữa qua mà tình hình vẫn thế.

LúcThần Nam trở nên bất an thì bức tường hào quang nhạt dần, dường như đãđến sát rìa, ánh sáng không còn chói mắt nên nhìn được đường lối cáchkhông xa lắm.

“Hay quá, đến điểm kết thúc rồi.” Hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái cùng reo lên.

ThầnNam không biết nên cười hay khóc, cũng không biết phải nói gì, lần nàyvào đệ tam giới, mang hai tiểu quỷ theo quả thật là đại sai lầm. Chúngcòn quá nhỏ, đang tuổi nghịch ngợm, biết gì mà trui rèn? Đơn thuần làchúng muốn đi chơi.

Nhưng hắn thật sự thích hai nhóc tì hoạt bát hiếu động nên cầm tiểu mộc bài đưa chúng tiến tới.

Bức tường ánh sáng càng lúc càng mờ, ròi hào quang lóe sáng, một thế giới mới mẻ xuất hiện.

Linh khí vô tận tràn tới, thiên địa sức nức mùi thơm, quả là một vùng thánh thổ!

Đậpvào mắt là vô vàn cây cối phát ra thần quang, kỳ hoa dị thảo trải đầymặt đất, thần thụ tiên đằng sáng chói hào quang, sinh khí lưu động,cánh hoa bay múa khắp trời, linh khí nồng đượm không kém gì Sinh Mệnhnguyên tuyền.

Không chỉ vùng bằng phẳng mà những gò đồi cũng có thầnthụ, không trung cũng đầy hoa cỏ. Không có thổ nhưỡng và nước tưới màhoa vẫn đua nở, cây vẫn xanh om, quả là một phiến thần viên vượt ngoàitưởng tượng.

“Sinh khí vô tận, không phải có thêm một Sinh Mệnh nguyên tuyền chứ?” Thần Nam lẩm bẩm.

“Cha,Sinh Mệnh nguyên tuyền là thế nào, con nghe nói trong Thần ma đồ có mộtdòng, hôm nào cha đưa con vào xem.” Tiểu Y Y nhìn hắn, dáng vẻ như ngọcvô cùng khả ái.

Thần Nam nhức óc, càng lúc càng thấy đưa hai tiểu quỷ vượt giới là sai lầm cực lớn.

Đâylà một biển cây cối, các loại thức vật chưa từng nghe, chưa từng thấytrải khắp nơi, sinh trưởng vô cùng thịnh vượng. Nhưng không có cây cỏtầm thường mà mọi gốc cây ngọn cỏ đều thần dị, phát ra thần quang vàlinh khí.

Thần Nam kinh ngạc, đây thật ra là nơi thế nào? Theo hắn đoán ắt là nơi Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ lại.

“A,vui thật, ngon quá.” Hai tiểu quỷ đu đưa trên mớ dây leo, không biếtlấy từ đâu ra mấy trái cây sáng lấp lánh, bất chấp có độc hay khôngcũng ung dung há miệng cắn.

“Cha thử xem này.” Tiểu Y Y ngồi trênvai Thần Nam, đưa cho hắn một quả đỏ chót, vừa vào miệng liền tan ngay,mùi vị thơm ngọt vô cùng, mùi thơm lan khắp, một cỗ linh khí từ trongbụng lan đi tứ chi bách mạch.

Quả là thần quả.

Tiên quả không cótác dụng với thể chất hiện tại của Thần Nam nhưng trái cây này lại tỏra bất phàm, chứng tỏ cực kỳ thần dị. Hơn nữa đó chỉ là một loại quảbình thường trong lâm viên vô tận này, đương nhiên nơi đây cực kỳ đặcdị.

“Ha ha…” Tiểu Y Y thấy hắn ăn liền bật cười thích thú, lại cho hắn một quả nữa.

Hắn mỉm cười thỏa mãn, hai tiểu quỷ này tuy nghịch ngợm khiến người khác nhức óc nhưng cũng khiến người ta yêu thương.

“Đi nào, chúng ta xem ở đây là gì?” Thần Nam kéo Không Không chui ra chui vào mấy bụi cây, bắt đầu cất bước.

Đồng thời Thần Nam đẩy thần thức hùng hồn thám thính vùng đất thần bí này.

Thoáng chốc, thần thức ngợp trời khuếch tán ra.

Thầnthức vươn tới điểm tận đầu, địa vực này diện tích mấy trăm dặm, là mộtkhông gian bị phong bế, triệt để cách ly với ngoại giới.

Thần Nam tỏvẻ nghĩ ngợi, vào không gian đó cần tiểu mộc bài, hình như thuộc vềthời kỳ trước khi xảy ra đại phá diệt, lẽ nào không gian này đã tồn tạitừ trước khi khai thiên, là nơi còn lại từ lúc đó?

Nếu đúng thế thật sự khiến người ta kinh hãi xen lẫn mong đợi.

TiểuY Y lộ vẻ mê mang, không tinh nghịch như thường ngày, lẩm bẩm: “Sao concó cảm giác quen thuộc nhỉ, ở đây hình như…. Rất lạ.” Nó ôm chặt cổThần Nam: “Cha ôm con, con không muốn rời khỏi cha.”

Lời lẽ quái dị nên Thần Nam không chú ý.

Hắn đưa hai tiểu quỷ xuyên qua rừng thần thụ, biển hoa tươi, đến trung tâm của thế giới kỳ dị này.

Khung cảnh kỳ dị hiện ra khiến hắn ngẩn người.

Một gốc cổ thụ vươn tới trời xanh.

Thân cây đường kính lên tới cả ngàn thước, rễ rủ lòa xòa, cơ hồ vươn tới đường chân trời, to lớn đến khó tin.

Quả là cổ vãng kim lai đệ nhất thụ!

Nhưng gốc cổ thụ không có mảy may sinh cơ hay nửa phiến lá, thân cây tuy xòe rộng nhưng trọc lóc, hoàn toàn không có sinh khí.

Khí tức thương tang cổ lão tràn ra, hình như gốc cây tồn tại từ thời tuyên cổ đến nay.

“Kìquái thật.” Không Không hấp háy mắt: “Trong thế giới này, chỗ nào cũngđầy sinh cơ, vô tận linh khí, duy cây cổ thụ không có sức sống. Cảmgiác vô cùng quái dị.”

Lúc đó Tiểu Y Y dường như đã mất linh hồn, đôi mắt ầng ậng nước nhìn vào gốc cổ thụ, lẩm bẩm: “Y Y thấy quen quá…”

ThầnNam giật nảy người, hắn đoán được một khả năng, mang hai hài tử điquanh gốc cổ thụ. Lúc sang phía bên kia, lòng hắn thắt lại, quả nhiênmột phần lõi cây đã bị đào rỗng.

Hắn ngoái lịa nhìn Y Y trên vai, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu đoán không sao, đây là… bản thể năm xưa của cô bé.

Theotruyền thuyết, từ rất xa xưa, có mấy nhân vật chí tôn chết đi, bản thểbị luyện chế thành thần binh danh chấn thiên cổ, lõi cây cổ thụ hiệntại bị mất đa phần là tinh hồn và nguyên liệu của thần binh.

“Cha, con khó chịu quá.” Y Y ôm lấy cổ hắn, tỏ ra khá ngoan ngoãn, không còn nét gì của tiểu nha đầu tinh ranh thường ngày.

“Y Y sao rồi?” Hắn lo lắng hỏi.

“Cha, con muốn ngủ.” Y Y ngồi trên vai hắn, nhắm mắt lại, mớ tóc mai đu đưa rồi chìm vào giấc mộng.

“Muội muội sao thế?” Không Không lấy làm hiếu kì.

Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi nhưng không lâu sau, không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Thân thể Y Y mờ dần, thân ảnh hóa thành mơ hồ.

“Y Y!”

“Muội muội!”

ThầnNam và Không Không đều hô lên kinh hãi, Thần Nam đưa tay lay Y Y địnhđánh thức cô bé nhưng nhận ra đã muộn. Y Y bay lên như hư ảnh, lướt vềphía gốc cổ thụ, rồi cô bé tự tỉnh lại.

“Cha, con không biết saonữa, chỉ muốn vào trong gốc cây ngủ một giấc.” Đoạn thân thể cô bé chìmvào thân cây chạm trời, lõi cây từ từ lấp lại, không còn hốc nữa.

“Trả muội muội đây.” Không Không nóng lòng lao lên.

Thần Nam giữ nó lại: “Đừng chạy loạn xạ, Y Y không sao.” Rồi hắn gào lên: “Y Y đừng ngủ vội, nói chuyện với cha đã.”

“Nhưng… con buồn ngủ lắm.” Trong gốc cây vang lên tiếng Y Y.

“Y Y, con không có cảm giác đặc biệt gì sao, ví như thấy được tin tức hay khung cảnh nào đó?” Thần Nam hỏi.

“Không… con chỉ muốn ngủ, ngủ thật lâu, cha, con không chịu được nữa…”

“Được rồi Y Y, con ngủ đi, sau này cha sẽ đến đón.”

“Được…” Y Y im lặng, dường như đã ngủ rồi.

Gốccổ thụ lặng ngắt chợt rung lên nhè nhẹ, đoạn linh khí vô tận từ quanhđó tụ về, cây cối thần dị ngoài xa cũng khẽ rung động, phát ra lụcquang sáng chói, từng đạo hào quang tụ về như mưa.

“Oa, cha à, sao muội muội lại biến thành quái thụ, kinh ngạc thật.” Không Không kêu lên.

Thần Nam thầm than, không biết sau này nó sẽ biến hóa thế nào, nếu xảy ra chắc cũng không đơn giản.

ThầnNam mang không rời đi, xuyên qua rừng cây mới phát hiện hoa cỏ đều rungđộng, linh khí phát ra tụ hết về phía gốc cổ thụ chết.

“Cha, chúng ta bỏ muội muội ở đây sao?”

“Khôngphải bỏ, muội muội con gặp cơ ngộ rất lớn, phải ngủ thật lâu, sau nàychúng ta sẽ đến đón. Con cũng phải nỗ lực, sau này muội muội con sẽ cựckỳ hùng mạnh.”

Lúc đến bức tường ánh ánh, Thần Nam thấy nó cũng đanglóe sáng, thần mang vô tạn tràn về phía gốc cổ thụ. Hắn cầm tiểu mộcbài đưa Không Không đi qua, đoạn hơi do dự quăng tiểu mộc bài vào phiếnkhông gian trong bức tường ánh sáng.

“Oa, sao cha lại quăng nó vào trong, sau này lấy gì đón muội muội?”

“Yêntâm, sau này muội muội sẽ từ trong ra đón chúng ta. Mang chìa khóa theongười ta không yên lòng, vạn nhất thất lạc ắt sẽ ảnh hưởng đến muộimuội con.”

Men theo lối cũ quay về, hai người qua rừng cây trên không, qua vùng sấm sét đến loạn thạch cương hoang vu.

Thần Nam nhớ thật kĩ địa vực đoạn mang Không Không bay lên trời, lướt về đại lục mênh mông phía xa.

“Ai,xưa nay vẫn có muội muội bên cạnh giờ không có thật không quen.” TiểuKhông Không tỏ vẻ ai oán: “Cha mau cho con thêm mấy đệ đệ muội muội.”

Thần Nam lắc lư thân hình, suýt nữa rớt xuống, đưa tay cốc tiểu quỷ tinh ranh: “Đừng nói nhăng nữa.”

“Vốnvậy mà.” Không Không nhỏ tiếng, đoạn kêu lên: “Ai da, con cảm thấy khítức của đại mẫu thân. Mẫu thân có nạn, thời khắc anh hùng cứu mĩ củacha đến rồi, xem ra con thật sự có thêm mấy đệ đệ muội muội.”

“Tiểuquỷ này.” Thần Nam thật sự muốn cốc cho nó một cái, tiểu quỷ quá tinhranh, không thể bịt miệng được: “Đừng nói lăng nhăng, ta không cảm ứngthấy gì, sao con lại thấy.”

“Đúng vậy mà, con cảm ứng được khí tứccủa đại mẫu thân. Cha không nghe thấy mẫu tử liên tâm sao, tuy conkhông do đại mẫu thân sinh ra nhưng đó cũng là một nửa mẫu thân củacòn. Cha không tin chúng ta bay về phía đông nam.”

Thần Nam bán tínbán nghi, đưa Không Không bay theo hướng nó chỉ, không lâu sau hắn cảmthấy khí tức quen thuộc, tựa hồ Đạm Đài Tuyền đang chiến đầu với ai đó.

“Cha, con nói không sai mà.”

Thần Nam trực tiếp phá toái hư không, lợi dụng sức mạnh nguyên bản của thời không lao tới, nháy mắt đã xuất hiện ngoài xa.

Bêndưới là rừng loạn thạch vô tận, Đạm Đài Tuyền bạch y như tuyết, thanhlệ xuất trần, không nhiễm trần thế khí tức, quanh mình phát ra hàoquang chói lòa, tôn thêm tư dung tuyệt thế như cửu thiên huyền nữ xuốngtrần.

Nàng đang tranh đấu không với người hay sinh vật có linh trímà là một tòa cổ trận. Nàng đi vào trong cổ trận, bị thạch trận vâykhốn, nhất thời không thoát thân được, loạn thạch trận liên tục xạ rahào quang tím sẫm, dệt thành một chiếc võng vây nàng lại.

“Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp nhất đời, nhi tử bảo bối khả ái nhất của người đến cứu đây.” Từ xa Không Không đã kêu lên.

Thần Nam cốc nó, tiểu quỷ quả là dẻo mồm, vừa nãy còn gào lên “đại mẫu thân” giờ lại đổi giọng.

ĐạmĐài Tuyền thấy Thần Nam bay tới, thần tình hơi ngừng lại, thân thể phátra hào quang lập lòe, bị tử quang do loạn thạch trận kích xạ ra đẩy dạtđi không ít.

“Mẫu thân xinh đẹp đừng lo, con và cha tới đây.” KhôngKhông xuyên thấu không gian, trực tiếp tiến vào trận, định kéo Đạm ĐàiTuyền ra. Nhưng nó đột nhiên phát giác không gian trong đó bị cấm cố,không thể trở về. Dù nó sở trường phá phong ấn cũng không thể trongthời gian ngắn phá được, mà tử quang nối nhau bắn tới, không nhờ ĐạmĐài Tuyền bảo vệ chắc nó đã thụ thương.

Không Không kêu ầm lên: “Cha mau nhanh lên, giờ không chỉ là anh hùng cứu mĩ nữ còn là anh hùng cứu tiểu anh hùng nhi tử.”

Thần Nam không tiến vào mà dùng đại pháp lực phá tan những tảng đá kỳ lạ màu tím ở ngoài.

“Ầm.” Khối đầu tiên bị sức mạnh thiên giai phá tan, loạn thạch trận rung lên, tấm lưới tử quang ảm đạm hẳn.

“Ầm, ầm, ầm….”

Thần Nam liên tục phất tay, đá tảng vỡ tan, Đạm Đài Tuyền và Không Không thoát khốn ra.

KhôngKhông nhanh chóng bay đến cạnh hắn, từ xa đã kêu lên: “Cha, mẫu thânxinh đẹp, các người ít gặp nhau nên cứ từ từ, Không Không đến đằng kiađợi.” Nhưng Không Không chưa kịp bay đi thì kịch biến xảy ra, loạnthạch rơi xuống lả tả, một chiếc vòi khổng lồ vô thanh vô tức thò ranhanh hơn quang tốc, thoáng chốc đã quấn lấy Thần Nam và Đạm Đài Tuyềnvào trong một huyệt động [/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #779 

Old 01-19-2009, 04:59 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 408: Thương Thiên nhãn, Thất tuyệt cung

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Độtbiến khiến Thần Nam và Đạm Đài Tuyền không kịp phản ứng đã bị chiếc vòixù xì kéo vào trong, loạn thạch ngổn ngang, đổ xuống ầm ầm, thạch lâmgần như sập xuống lấp kín tòa động.

Không Không kêu lên kinh hãi:“Ai da, cha, mẫu thân. Con bạch tuộc kia mau thả cha mẹ ta ra.” Nó nóngnảy khua tay trên không, nhưng không dám khinh cử vọng động, tu vi củaThần Nam mạnh hơn nó nhiều còn bị khốn, nếu nó liều không những chẳnggiúp được gì mà con gây loạn thêm.

Thế giới hắc ám dưới lòng đất mởra động huyệt cực lớn, lòng động vô tận, không hề có chút xíu ánh sángnào, ẩm ướm tối tăm cực độ. Bất quá với Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, đókhông thành vấn đề, thiên nhãn thông đủ để quan sát toàn bộ.

Hiệntại cả hai đều ngượng ngùng, hai người đối lập vị chiếc vòi quấn chặtlại với nhau. Thần Nam bình tĩnh nhưng sắc mặt Đạm Đài Tuyền thoạt xanhthoạt trắng nhưng nàng không còn là cô gái nhỏ, không đến nỗi gào lênkhi sa vào cảnh này, hiện tại nghĩ cách thoát đi.

Thần Nam cố gắngphá tan chiếc vòi nhưng nhận ra vô dụng, muốn xuyên qua không gian cũngkhông được,một cỗ sức mạnh kỳ dị vây chặt không gian nhỏ hẹp này, bólấy hai người như lao lung không thể phá vỡ.

“Làm sao giờ?” Đạm Đài Tuyền hỏi.

“Tasẽ nghĩ cách.” Thần Nam ngầm tụ lực, chuẩn bị bộc phát nhưng lúc nhìnthấy chiếc vòi, hắn liền có liên tưởng không lành, trước đó đã nhìnthấy nó, không phải vòi hóa thân của Thiên sao?

Chiếc vòi giữ chặt hai người, đẩy họ xuống sâu hơn, là một vực sâu, phảng phất như một lòng động không đáy.

Khôngthể không khiến người ta cảm thán, tất cả đều quá quỷ dị, vòi của Thiênxuất hiện tại vực không đáy một cách quá đột nhiên khiến con đường phíatrước khó lòng đoán được.

Đã rơi xuống hai ngàn trượng, sau cùng cũng tới đáy, đó là một động huyệt rộng rãi, một bên là nham tương sôi trào, nóng bỏng.

Trongđộng có mấy chục bộ hài cốt nhân loại, trong đó có cả mấy thiên sứ mườihai cánh, các bộ hài cốt nhân loại đều lấp lánh như ngọc, chứng minh đókhông phải người phàm, ít nhất cũng cỡ Thần Hoàng trở nên, thậm chí đạtthiên giai sơ cấp.

Đến đây Thần Nam và Đạm Đài Tuyền mới phát hiện,chiếc vòi không như họ tưởng tượng, chỉ dài hơn hai chục trượng mà từxa nhìn thấy lại miên miên bất tuyệt như dãy núi.

Đó tựa hồ chỉ là một đoạn của chiếc vòi, là một đoạn vòi bị đứt.

Không có thân thể hay bộ phận nào khác, chỉ là một đoạn vòi bị đứt của vật sống.

“Vì sao lại thế?” Đạm Đài Tuyền tuy kinh dị nhưng không hoảng loạn.

Thần Nam đáp: “Càng thế này ta lại càng cảm thấy không tầm thường, có thể chúng ta gặp được Thiên thân chân chính.”

“Ngươinói gì?” Đạm Đài Tuyền cả kinh, lúc này nàng quên mất tình trạng khó xửgiữa hai người: “Ta thấy đây không phải là hóa thân của Thiên, khả nănglà một đoạn bị đứt của chân thân, bằng không sao lại khốn trụ đượcchúng ta.” Thần Nam phán đoán.

“Làm sao thoát khốn đây?”

“Khôngcần vội, ta còn một loại sức mạnh chưa sử dụng, có thể phá được. Đó chỉlà một đoạn bị đứt, trừ thật cứng ra cùng không có thần thông gì.”

Chiếcvòi tựa hồ không có thần trí, hoàn toàn dựa vào bản năng mà phản ứng,hiện tạo bùng lên hào quang, định hút sức mạnh của Thần Nam và Đạm ĐàiTuyền.

“Hóa ra những người này đều vì thế mà chết, đúng là đángtiếc, đúng là con rết trăm chân, lúc chết vẫn còn ngọ nguậy.” Thần Namquát: “Đứt.”

Chiếc vòi quấn quanh Thần Nam bị một cỗ sức mạnh vôdanh đẩy ra, hai tay Thần Nam không ngừng vung lên theo những quỹ tíchphức tạp và huyền bí khiến vùng thiên địa này gần như vỡ tan, chiếc vòibị kéo căng rồi phựt một tiếng, bị hất đi, rơi xuống đất.

Chiếc vòikhông có tình cảm, tựa hồ định nuốt bọn Thần Nam theo bản năng, rơixuống rồi vẫn quăng về phía họ. Nhưng lần này Thần Nam không cho nó cơhội, pháp ấn thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức ấn tới.

“Àm.”

Chiếc vòi nát vụn trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe, rơi vào nham tương sôi trào khiến ngọn lửa bốc lên.

“Ta là Thương Thiên… ta vĩnh hằng bất tử…”

Mộtlàn dao động tinh thần nhẹ nhàng truyền ra, huyết nhục tan nát tựa hồđịnh tụ lại, thanh âm chỉ là oán niệm. Thần Nam kinh hoảng, đóa là thânthể nát tan của Thương Thiên đã diệt Thái cổ thất quân vương, quả thậtkhông thể tin nổi, sao y lại tiến vào đây. Hắn không cho chiếc vòi cơhội, pháp ấn liên tục ấn tới, tiếng sấm vang lên liên miên, sau cùnghuyết nhục hoàn toàn tan biến.

Kết thúc như vậy sao?

Đạm ĐàiTuyền khuynh thành khuynh quốc, phiêu dật linh động, khí chất xuất trầnthanh tân như nụ hoa đứng lặng trong vực sâu, toàn thân không linh.

“Ta cảm ứng thấy, đó là gì nhỉ?” nàng hỏi Thần Nam với vẻ ngưng trọng.

“Ta cũng biết là không giản đơn thế.” Thần Nam tung một quyền vào nham tương sôi lên khiến dòng chảy bị đẩy lùi.

Nhưmột ngọn lửa hừng hực quét qua hắc ám vô tận, Thần Nam và Đạm Đài Tuyềnnhài xuống bình đài, men theo rãnh nứt cực lớn do nham tương lùi lạitạo thành mà tiến tới.

Phía trước hoa quang lóe sáng, mọi nham tươngsôi trào biến mất, rồi làn nước lạn cóng phun ra. Rãnh sâu bị ăn mònkhông thành hình dạng gì.

Vừa nãy còn nham tương chảy cuồn cuộn, giờ lại là nước cực lạnh, quả nhiên quái dị.

Thần Nam lại ấn chưởng lực tới, toàn bộ làn nước bị cuốn lùi lại, hai người lướt theo.

Phía tận đầu là địa huyệt rộng lớn, trong đó có một khung cảnh quái dị.

Mộtnhãn cầu cực lớn, cỡ ngang ngửa căn phòng, nổi lơ lửng trên không phátra hào quang tà dị, trong đó có nham tương và nước lạnh, sau đó lại cócuồng phong và lôi điện tung hoành. Tất cả lưu chuyển trong khung cảnhđáng sợ.

Đó không phải là ảo giác bởi Thần Nam và Đạm Đài Tuyền tận mắt thấy cực hàn tử thủy chảy lui vào trong nhãn cầu cực nhỏ với họ.

Là chuyện gì?

Hắn cảm giác được nhãn cầu tràn ra hủy diệt khí tức đáng sợ.

Cảm giác này khiến thiên giai cao thủ như hắn cũng run rẩy. Là gì đây?

Lẽ nào là mắt Thương Thiên?

Trên bức tường đá cách đó không xa chứng thật dự đoán của họ.

“Thương Thiên chi nhãn.”

ThầnNam đương nhiên không nhận ra văn tự cổ kính này nhưng Đạm Đài Tuyềnđược truyền thừa kí ức của Thất Tuyệt thiên nữ nên đọc được.

Haingười đồng thời hít một hơi khí lạnh, Thương Thiên bị hủy diệt vẫn cònlưu lại một vài mẩu vụn, nhưng không có thần thức nhập chủ. Còn may làvậy, bằng không tàn thể của Thương Thiên mà có linh thức, chắc chắn vôcùng đáng sợ.

Năm xưa y bị hủy diệt đã làm hao tận hết công lực của bảy vị Thái cổ quân vương trong thời kỳ cực thịnh.

Nhãncầu khổng lồ này không có linh thức phụ trợ nhưng dựa vào bản năng nênmuốn hủy diệt tất cả, trong trong mắt liên tục lóe lên các khung cảnhkiếp nạn đáng sợ.

“Lẽ nào thiên phạt thật sự liên quan đến y? Hay tựgiáng xuống? Chả lẽ không phải một loại sức mạnh pháp tắc phổ biến tồntại trong trời đất thực hiện?” Thần Nam nhìn ra khung cảnh trong nhãncầu, lòng chứa đầy nghi hoặc.

“Ầm.”

Nham tương cuồn cuộn độtnhiên hướng về phía bọn Thần Nam, vô cùng vô tận như sông lớn sôi lênlại từ trong nhãn cầu lớn cỡ căn phòng phun ra.

Thần Nam xé nát không gian, đưa nham tương vào hắc ám không gian.

“Ầm.”

Sấm sét cuồng bạo đột nhiên từ nhãn cầu bạo phát.

ThầnNam nhíu mày, trong nhãn cầu ẩn chứa kiếp nạn cực mạnh, lẽ nào định ápdụng với hắn. Lần này, hắn trực tiếp tấn công vào nhãn cầu, bất quá lạimong sẽ mở ra ma hạp.

Tử vong chi quang chiếu xạ ra, hủy diệt khítức điên cuồng tràn lan, hiện tượng còn đáng sợ hơn cả thần phạt cùnghắc ám tử khí tỏa rộng. Toàn bộ vực sâu biến thành tử vực, sức mạnhdiệt thế khủng khiếp dâng trào.

Lúc tử vong khí tức khiến thiên giaicao thủ cũng khó lòng chịu nổi tràn ra, một làn sinh khí hùng hồn độtnhiên từ trong vực dâng lên.

Tường đá trong động huyệt vỡ tan, trongđộng huyệt cạnh tử vong chi nhãn là một nhãn cầu khổng lồ khác nổi lậplờ, phát ra sinh mệnh chi quang, tương phản hẳn với khí tức của tử vongnhãn cầu.

Đó là…

Thần Nam và Đạm Đài Tuyền đồng thời kinh ngạc, lại thêm một nhãn cầu nữa, đúng là vượt khỏi dự liệu của họ.

Trên bức tường cũng khắc mấy đại tự cổ lão: “Thương Thiên chi nhãn.”

Lại là Thương Thiên.

Một mắt hủy diệt, một sinh tồn.

Tà dị mà thần bí.

Tử vong khí tức tràn ra bị cỗ sinh mệnh nguyên khí ép xuống, đúng hơn là chúng trung hòa nhau.

Đạm Đài Tuyền lẩm bẩm: “Lẽ nào chúng dẫn ta đến đây?”

“Cô nói sao?” Thần Nam kinh ngạc nhìn nàng.

“Sởdĩ loạn thạch trận vây khốn vì ta muốn chui xuống đất nên mới chạm vàotrận pháp. Trước đó ta cảm giác có sức mạnh kỳ dị liên quan đến ta nênmới tìm quanh quẩn.”

Quanh mình nàng đột nhiên bùng lên hào quangsáng chói, tu vi thiên giai sơ cấp tăng lên cảnh giới cao nhất, thầntình ngưng trọng nói: “Ta lại cảm ứng thấy.”

“Cô nói gì?” Thần Nam kinh ngạc nhìn nữ tử thanh lệ xuất trần, dung mạo vô song này.

Đạm Đài Tuyền không đáo, thân thể chìm trong thánh khiết quang huy, vượt khỏi Thương Thiên chi nhãn tiền về phía trước.

“Ầm.”

Vựcsâu dưới lòng đất lại rung lên cơn địa chấn, một địa cung thần bí nổilên, hào quang bảy sắc vây quanh, kim quang vạn đạo, màu sắc muôn vàn.

Thạchmôn cổ lão cực lớn ầm ầm mở ra, đại điện rộng lớn hiện ra trước mắtThần Nam và Đạm Đài Tuyền, bên trong là những bức tượng, có bức thầnthánh vô cùng, lại có bức nanh ác hết mực…

Tiên tử bay múa, ác ma ănthịt người, hung long tàn bạo, ác quỷ đáng sợ, thần tướng uy vũ… cácnhân vật với đủ tư thế, cực kỳ sống động, mà mọi bức tượng đều khổng lồ.

Giữarừng tượng là nơi cung phụng một nữ tử cực kỳ mĩ lệ, đẹp đến nỗi chỉ cótrong điêu khắc, ngoài đời thật ắt không có, tiên nhan như mộng như ảokhiến bức tượng có linh khí, phảng phất có thể phục sinh.

Không hiểusao Thần Nam lại thấy bức tượng có khí chất của Đạm Đài Tuyền và MộngKhả Nhi, trong lòng run lên, lẽ nào đây là tượng Thất Tuyệt thiên nữnăm xưa?

“Lại là ngươi.” Đạm Đài Tuyền như đang trong mộng, nhìn bức tượng lẩm bẩm, thần tình vô cùng hoang mang.

“Đạm Đài Tuyền, sao vậy?” Thần Nam cả kinh, vội quát vang để thức tỉnh thần trí nàng ta.

Tượngnhư thần như mộng ảo ở giữa điện đột nhiên bạo phát thánh quang che lấythân thể Đạm Đài Tuyền, bức tượng như có linh trí, tựa hồ muốn sốnglại. Hào quang sáng rực trùm lên Đạm Đài Tuyền khiến nàng ta càng thánhkhiết, tựa hồ tạo thành mối liên hệ thần bí với bức tượng.

Đồngthời, đôi mắt của Thương Thiên vẫn nổi lập lờ, từ ngoài địa cung nhanhchóng bay vào trong, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền, tựa hồ muốn dungnhập vào làn ánh sáng.[/align][/align]

Reply With Quote

phusvgt

View Public Profile

Send a private message to phusvgt

Find all posts by phusvgt

  #780 

Old 01-19-2009, 05:00 AM

phusvgt phusvgt is offline

Senior Member

Join Date: Jan 2009

Posts: 297

Default RE: thưởng thức truyện

Chương 409: Gặp lại thủ mộ lão nhân

Nguồn: 4vn.eu

Dịch: huynhduongcongtu

Thần Nam không biết tới đây sẽ phát sinh chuyện gì, không đoán được là tốt hay xấu.

Đôi nhãn cầu to bằng căn phòng xạ ra khí tức trái ngược nhau, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền.

Hào quang bảy màu nối liền nàng ta và bức tượng, cả hai đều bị hào quang che phủ, phảng phất tạo thành một mối liên hệ đặc biệt.

“Ầm.”

Nhãncầu biểu hiện cho hủy diệt chợt đổi màu từ trắng sang đen, trong mắttrở thành sẫm như mực, khác nào một hắc động nổi trên không, vô tận tửvong khí tức tràn ra, các loại cảnh tượng nổi lên, phảng phất như sẵnsàng giáng xuống.

Khung cảnh vô cùng tà dị, Thần Nam có phần nónglòng nhưng không thể xuất thủ, không dám cắt ngang cơ duyên chưa biếttốt hay xấu của Đạm Đài Tuyền.

Đột nhiên nhãn cầu như hắc động phóng đại thành lớn ngang trái núi nhỏ, lấp kín địa cung.

Đạicung đang sáng choang hào quang lại trở nên tối om, vực sâu dưới lòngđất này chìm trong hắc ám, ngay cả thiên nhãn thông cũng không tài nàoxuyên qua hào quang đáng sợ đó. Thần Nam không biết trong đó xảy rachuyện gì.

Hắn bị một cỗ sức mạnh hủy diệt đẩy khỏi địa cung, dạt ra tận rìa vực, cách nơi đó khá xa.

“Saolại vậy.” Hắn không thể trơ mắt nhìn, hủy diệt chi nhãn đã phát uy,tình huống chắc chắn không ổn, dù thế nào cũng phải ngăn lại lần biếnđổi của Đạm Đài Tuyền.

Lúc đó sinh khí vô tận đột nhiên khuếch tán,trong bóng tối sáng chói lục quang, một nhãn cầu khổng lồ như vầng tháidương trong đêm từ từ dâng lên.

Bất quá, vầng thái dương màu lục đó là Thương Thiên chi nhãn đại biểu cho hi vọng chợt đổi thành màu lục sẫm.

Nónhang chóng phóng đại, sinh khí vô tận nồng đậm thêm, dần khiến tử vongkhí tức nhạt đi, hơn nữa, hào quang mỗi lúc một sáng, sau cùng lụcquang nóng rãy chiếu rọi không mở mắt được.

Sau cùng lục quang và hắc ám phảng phất hòa lại, thế giới dưới đất hôn ám, không còn âm u đáng sợ hay sáng chói vô biên nữa.

Hainhãn cầu một đen một lục nổi chìm lên xuống trong địa cung, chiếm cứhết không gian. Khí tức hủy diệt và sinh khí dần tan đi.

Vì vậy, Thần Nam dừng tay vào lúc quan trọng, bằng không địa hạ cung điện đã xảy ra một phen va chạm động trời.

Hàoquang bảy sắc lại xuất hiện, cùng với tiếng răng rắc, bức tượng nữ tửnhư mộng như ảo ở giữa địa cung vỡ tan hóa thành một dải hào quang nhậpvào thân thể Đạm Đài Tuyền.

Đạm Đài Tuyền trở nên phiêu diêu, khiến người ta có cảm khác như trong mộng, cơ hồ nàng lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.

Cảm giác vô cùng huyền hoặc, nàng như vừa một lần biến đổi, tinh khí thần tăng lên cảnh giới huyền diệu, trở nên linh động hẳn.

“ĐạmĐài Tuyền, không sao chứ?” Thần Nam từ xa hỏi. Hắn đã chuẩn bị chiếnđấu, nếu nàng ta biến lại nguyên bản Thất Tuyệt thiên nữ, chắc chắnphải ác chiến. Đồng thời hắn lo lắng, không hiểu hai nhãn cầu củaThương Thiên có ảnh hưởng tới mình không.

“Ta không sao.” Quanh ĐạmĐài Tuyền lấp lánh hào quang, chầm chậm mở mắt, xạ ra hai làn sáng nhưmộng ảo, khí chất đã biến dạng, thần thái ung dung, tự tin hơn trướcnhiều lần.

“Năm xưa Thất Tuyệt thiên nữ tìm được Thương Thiên chinhãn, là tinh hoa của Thương Thiên, mắt trái đại biểu hủy diệt, mắtphải đại biểu tân sinh, đều bị thiên nữ luyện hóa. Ả chuẩn bị sẵn nhữngthứ đó cho mình để quân lâm lục giới, thống soái Lục đạo nên để lại bảotàng cho thất đại thiên nữ hóa thân.”

Đạm Đài Tuyền nói ra vô cùng bình thản, không còn giống với trước kia mà trở thành một thiên nữ thâm bất khả trắc.

“Ngươi thật sự không sao?” Thần Nam tỏ vẻ hoài nghi.

“Không sao, ngươi tránh ra trước, hai con ngươi đại biểu hủy diệt và tân sinh phải trở thành mắt của Thất Tuyệt thiên nữ.”

Khônghiểu sao, Thần Nam cảm giác nàng đã biến hóa thành cao không thể vớitới, thần thánh cao khiết hơn. Nhưng hắn tin không phải là thay đổitiêu cực, nên nghe lời lùi lại.

“Ầm, ầm…”

Từ địa cung vang lêntiếng sấm ì ùng, hủy diệt chi nhãn và tân sinh chi nhãn nhanh chóng thunhỏ, phát ra dao động nguyên khí đáng sợ rồi hóa thành kích cỡ như mắtthường, trở lại màu sắc vốn có, hai đạo hào quang nóng bỏng lóe lên,chúng nhập vào mắt Đạm Đài Tuyền.

Quả thật kinh hãi.

Thần Nam cả kinh lao tới: “Ngươi làm gì vậy?”

“Yêntâm, không có gì.” Đạm Đài Tuyền bình thản đáp: “Những gì liên quan đếnThương Thiên đều bị quét sạch, hiện tại chúng vĩnh viễn là mắt của ta.Mắt trái hủy diệt vạn vật, mắt phải phục sinh hết thảy.”

“Ngươi…”

Thần Nam không nói nổi lên lời.

“Haha…” Đạm Đài Tuyền bật cười: “Không cần lo lắng, ta sẽ không trở thànhđệ nhị Thương Thiên, Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa vì muốn mạnh hơn mớitìm những chất liệu thượng đẳng này, sẽ có ngày ta hoàn toàn nắm đượcsức mạnh của song nhãn vốn ẩn chứa sức mạnh sinh tử của Thương Thiên,nhưng ta không giống ả, ta chỉ là ta. Dù sức mạnh sẽ vô hạn.”

Trong địa cung liên tục lóe sáng, sau cùng chỉ còn lại một dải sáng nhu hòa, Đạm Đài Tuyền từ từ quay lại.

Lúcnày, hai mắt nàng trong như hắc bảo thạch, sâu thẳm như lòng biển khơikhiến không ai nhìn thấu, tạo cho nàng vẻ xuất trần, cao vời.

Tuynàng đứng cạnh Thần Nam nhưng hắn lại có cảm giác không dám ngước nhìn,phảng phất như một phàm phu tục tử đứng cạnh một tiên nữ bay ngang bầutrời, càng lúc càng xa.

Từ khi bưóc vào thiên giai lĩnh vực, lâu lắmrồi hắn không có cảm giác này, không có nữ tử nào khiến hắn phải kinhdị, thất thần như vậy!

Hắn thở dài: “Ngươi biến đổi nhiều quá.”

“Người phải thay đổi.”

NgheĐạm Đài Tuyền nói vậy, nếu là trước kia, hắn nhất định cười khẩy, chorằng đối phương ra vẻ thâm trầm nhưng hiện tại đó là cảm giác thật sự,còn may không phải là dự cảm nguy hiểm.

“Đi nào, chúng ta rời khỏiđây.” Thiên nữ Đạm Đài Tuyền bay khỏi địa cung, đoạn quay lại nhìn, hủydiệt chi quang quét qua, địa cung ầm ầm sụp đổ.

Thần Nam kinh ngạc: “Ngươi làm vậy có tác dụng gì?”

“Địa cung không còn cần thiết, để nó tiêu tan luôn.”

ThầnNam yên lặng, cùng Đạm Đài Tuyền bay khỏi vực sâu, nàng ta quay lạinhìn, hủy diệt chi quang một lần nữa phóng ra khiến vô số nham thạchsụp đổ, cát bụi dấy lên, xuất hiện một hố sâu lộ thiên.

“A, cha à,hai người ra rồi sao?” Búp bê Không Không đang nhăn nhó tìm cách, khôngngờ hai người tiến ra. Tức thời cười tươi rói: “Nhi tử khả ái và hiếuthuận nhất đang tìm cách cứu hai người. Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, đểcon đấm lưng cho người.”

Tiểu quỷ nhảy chân sáo đến cạnh Đạm ĐàiTuyền nhưng bị tà áo trắng tinh ngăn lại, Không Không hơi sững người,đoạn cười hắc hắc: “Mẫu thân xinh đẹp nhất không cho nhi tử hiếu thuận,vậy nhi tử cho mẫu thân đệ nhất mĩ nữ biết một tin. Không Không tronglúc tìm cách cứu hai người đã chạm mặt một kẻ ở gần đây.”

“Cái gì?” Thần Nam cả kinh: “Là ai? Ở đâu.”

Ở loạn thạch địa vực hoang tịch này mà có người, quả thật khó thấy, Đạm Đài Tuyền cũng tỏ vẻ quan tâm.

“Là lão ăn xin, ở cạnh đây.” Không Không chỉ vào loạn thạch lâm ở xa.

Thần Nam bay tới đầu tiên, Đạm Đài Tuyền và Không Không bay theo.

Mộtlão nhân lưng còng, tóc trắng lưa thưa, nằm bất động trong thạch lâm,làn da nhăn nhúm như vỏ chanh khô, già lão không thành hình dạng gì.

“A!” Thần Nam cả kinh: “Sao lại…”

Là thủ mộ lão nhân!

Lòng hắn rung lên, cách biệt mười mấy năm, không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Thủmộ lão nhân tự xưng không gì không làm được, muốn chết không xong màgiờ khí tức hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh, quần áo lam lũ, lếch thếch cựcđiểm như ăn mày.

Thật ra xảy ra chuyện gì?

Thần Nam vội chạy tới, trong lòng phi thường kích động, ở thế giới lạ lẫm này lại gặp được người quen.

“Tiền bối sao vậy?”

“Cha biết lão?” Không Không nháy mắt: “Lão ta vừa này lừa đồ ăn của con, đúng là đáng ghét.”

ThầnNam hiểu thủ mộ lão nhân chắc gặp phải tình huống cực kỳ đáng sợ, bằngkhông với thân phận “lão bất tử”, làm sao đến nỗi khó coi thế này.

“Tiền bối tỉnh lại.” Thần Nam liên tục đưa nguyên khí vào thể nội lão.

Hồilâu sau, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, thấy Thần Nam liền gào lên:“Cuối cùng ta cũng thoát được, cuối cùng ta cũng thoát được!”[/align][/align]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #teen