chương 2
Vu Quân cũng không đợi Hàn Lâm nhắc đã đưa miếng thịt lớn vào miệng mà nhai, vừa ăn vừa không khỏi khen ngon.
-Ngon lắm chú à. Chưa bao giờ cháu được ăn món thịt nào ngon như thế này
Hàn Lâm mỉm cười rồi quay đầu nhìn sang Minh Viễn
-Minh Viễn ăn đi con. Nếu ngon lần sau tới chú sẽ nấu cho cháu ăn nữa
Minh Viễn cũng chần chừ, thực ra cậu không có thói quen đi ăn chực nhà người khác. Mẹ cậu có dặn như vậy, tuy nhà không được khá giả gì nhưng cậu sống rất có nguyên tắc. Nhưng Minh Viễn cũng chưa bao giờ được nếm thử món thịt kho tàu nó mùi vị mặn ngọt như thế nào, mẹ cậu cũng không biết làm món này. Dường như ánh mắt Minh Viễn dừng lại ở chiếc nồi đất nhỏ đặt giữa bàn, những miếng thịt thơm lừng với những miếng thịt ba rọi ngả màu nâu vàng, lớp mỡ trong sóng sánh, lẫn trong đó là đám hột vịt béo tròn… Minh Viễn vứt bỏ cái thứ gọi là nguyên tắc của mình sang một bên mà lấy đôi đũa tre của mình gắp lấy miếng thịt béo ngậy bỏ vào miệng.
Bỏ miếng thịt vào trong Minh Viễn cắn nhẹ một cái, miếng thịt được hầm nhừ tan ra thêm chút gia vị nêm nếm vừa vặn đọng lại trong vòm họng Minh Viễn. Cậu thả đôi đũa xuống ngạc nhiên, chưa chưa bao giờ cậu được nếm món thịt ngon như thế này. Đối với Minh Viễn đó thực sự là thứ mùi vị có sức ám ảnh ghê gớm, vì nó đã âm thầm đeo bám theo từng bước chân trên đường đời của đứa trẻ được sinh ra từ thế giới bùn lầy những ngày tháng sau.
Minh Viễn nuốt trôi miếng thịt xuống, mùi vị vẫn đọng lại trong vòm họng. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nồi được đặt trên bàn, Hàn Lâm thấy vậy mỉm cười hài lòng. Ông nói
-Hai đứa cứ ăn thoải mái đi. Thịt nhà chú còn rất nhiều
-Vâng ạ
Vu Quân được đà liên tục gắp thịt vào bát mà ăn, vừa ăn vừa không khỏi tấm tắc khen ngon. Lúc đã thưởng thức xong, Minh Viễn với Vu Quân tạm biệt Khả Vy. Nhưng lúc cậu nhìn qua đôi mắt đượm buồn của của cô bé cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng như linh cảm cậu mách bảo.
Những ngày sau, hai đứa bé ngây thơ vẫn tiếp tục quanh quẩn gần ngôi nhà kia. Đến thăm Khả Vy chỉ là cái cớ bên ngoài, chủ yếu vẫn là mong muốn được nếm thêm cái món thịt hấp dẫn béo ngậy ấy một lần nữa. Cũng không để hai đứa thất vọng, Hàn Lâm thấy chúng cũng không hề xua đuổi hay mắng mỏ mà còn nhiệt tình mời dùng bữa. Minh Viễn và Vu Quân rất vui, vừa được chơi với Khả Vy vừa được ăn thịt ai lại chả thích.
Nhưng tính cách Khả Vy dần dần thay đổi, theo góc độ cảm nhận của Minh Viễn thì là như vậy. Khả Vy từ một cô bé hoạt bát vui vẻ nay đã không còn thay vào đó là một cô bé ít nói, trầm tính lại, không muốn tiếp xúc với người khác. Những đứa trẻ trong làng cũng bắt đầu tránh xa cô bé, càng ngày không có ai chơi cùng Khả Vy. Cô bé tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Người Khả Vy tiếp xúc chỉ có Minh Viễn và Vu Quân, tình cảm của ba người cũng gọi là có chút thân thiết.
Thời gian trôi qua, đó là một ngày cuối thu sang hạ.
Cuộc sống xung quanh vẫn diễn ra yên bình nơi làng quê hẻo lánh, sáng sớm mọi người vẫn đang làm công việc thường ngày. Cuối con đường mòn đầy những ổ gà, hai chiếc xe cảnh sát đang từ từ tiến sâu vào làng đang tiến lại nơi ngôi nhà Khả Vy đang ở. Đã lâu lắm rồi ở đây mới có cảnh sát ghé thăm nên người dân trong ngôi làng nhỏ tạm thời dừng việc cũng tò mò đi theo. Trong đoàn người ấy có Minh Viễn.
Giữa đồng nội, chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà của Hàn Lâm
-Cốc cốc
Một viên cảnh sát gõ vào chiếc cửa cũ kĩ.
Một lúc sau Hàn Lâm mở cánh cửa gỗ bước ra tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn đoàn người đã đứng đầy mảnh sân nhà gã với năm viên cảnh sát mặc đồng phục màu vàng từ ô tô bước ra.
-Các ông tìm tôi có việc gì
Viên cảnh sát gõ cửa kia đưa quyển sổ tay ghi chép cùng chiếc bút ra nhìn Hàn Lâm lên tiếng hỏi
-Ông có phải Hàn Lâm
-Đúng vậy.
-Chúng tôi đến thông báo với ông là vợ ông đã bị mất tích một tháng nay. Ông có thể cung cấp thông tin cho chúng tôi, ngày ông gặp bà ấy lần cuối cùng là hôm nào.
-Cái gì. Ông nói gì. Cô ấy mất tích. Thế con trai tôi đâu?
Hàn Lâm như không tin nổi vào tai mình, gã lùi lại đôi tay chống phía sau hàng lan can tỏ vẻ không tin
-Cậu Hàn Hạ Vũ vẫn đang được ông bà ngoại chăm sóc. Ông hãy trả lời câu hỏi của tôi
Viên cảnh sát như nóng lòng giục Hàn Lâm. Hàn Lâm vội thở dài lên tiếng
-Chúng tôi ly thân đã được mấy tháng nay. Lần cuối tôi gặp cô ấy là một tháng trước khi làm nốt giấy tờ li dị. Lúc ấy con gái tôi Khả Vy vẫn ở đấy. Rồi chúng tôi đi về và từ ấy chưa hề thấy cô ấy liên lạc.
Khả Vy đứng bên bố cũng sợ hãi gật đầu. Viên cảnh sát hỏi thêm vài câu vừa ghi chép rồi nói
-Theo tính chất sự việc này có tính nghiêm trọng, bọn tôi nghi ngờ đây là một vụ bắt cóc. Mời ông theo chúng tôi về đồn làm việc thêm
Hàn Lâm cũng không kháng cự bước lên chiếc xe cảnh sát mà đi. Lúc chiếc xe đã đi khuất khỏi ngôi làng dân làng cũng bắt đầu bàn tán xôn xao
-Tôi nghe nói là cô kia sống trong giàu sang quen rồi, về đây không chịu được nghèo khó nên li dị Hàn Lâm
-Rõ khổ. Mình sống đây cả đời có làm sao đâu
-Người ta dân thành phố mà
-Rõ khổ. Mấy bà giải tán đi
Không lâu sau dân làng cũng đã giải tán tiếp tục làm việc, Minh Viễn chạy lại gần Khả Vy ấp úng nói
-Mẹ em mất tích. Anh rất lấy làm tiếc
Khả Vy cũng không nói gì, cô bé quay đầu vào nhà nhìn vào cái góc nhà nơi tấm vãn gỗ đã bị cạy lên nổi khập khiễng giữa sàn. Minh Viễn nhìn theo hướng ấy, cậu thấy lạ lạ nhưng nhìn Khả Vy như vậy cậu cũng không nói gì nhiều, mang vẻ mặt buồn bã quay trở về nhà.
Đêm hôm ấy, Minh Viễn đang nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, đã nửa đêm mà cậu vẫn không ngủ được, cậu vẫn còn thao thức suy nghĩ về mẹ của Khả Vy. Nhưng cái để cậu mất ngủ là sự tò mò về chiếc ván nhà đã được cạy lên, không hiểu sao nhưng cậu cảm thấy nó như kêu gọi mình khám phá. Minh Viễn đang nằm bỗng nhiên ngồi phắt dậy.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Minh Viễn liền cầm chiếc đèn pin nhỏ trên đầu giường lên. Cậu bước đi thật rón rén rồi trèo qua khung cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống mảnh vườn. Minh Viễn dự định tới nhà Khả Vy để thỏa mãn cái trí tò mò của mình.
Nơi cánh đồng nội mênh mông, lúc này đã khuya nên mọi người trong làng cũng đã đi ngủ sớm. Những ánh đèn chiếu sáng đã được tắt từ lâu để màn đêm bao phủ. Lâm Viễn một mình với chiếc đèn pin hướng nhà Khả Vy đi trên con đường mòn mà tiến tới.
Trên thảo nguyên mênh mông những cơn gió đêm lạnh lùng thổi qua khuôn mặt non nớt của Minh Viễn. Cậu rùng mình một cái rồi hít một hơi thật sâu. Thỉnh thoảng những tiếng côn trùng kêu, những com đom đóm lấp lóe phía xa trên thảo nguyên làm Minh Viễn có lúc phải dừng bước. Cậu sợ, cái bóng đêm này làm cậu sợ.
Nhưng nỗi sợ này cũng một phần là do Minh Viễn suy nghĩ tự tưởng tượng tới những viễn cảnh đáng sợ trong căn nhà kia. Nhưng sự tò mò vẫn tiếp tục thôi thúc cậu đi tới mặc kệ nỗi sợ hãi đang lấn át tâm can.
Đi chừng một lúc thì Lâm Viễn cũng đã tới nơi. Đứng trước căn nhà của Hàn Lâm, hàng rào mấy ngày nay đều được Hàn Lâm gia cố. Phía trên là một hàng thép gai, phía dưới là những tấm gỗ mỏng được đóng sát lại trông vô cùng chắc chắn. Minh Viễn dừng chân đứng trước cánh cổng, bỗng nhiên cậu nghe thấy một tiếng động lạ như tiếng hét của Khả Vy ở trong ngôi nhà.
Ánh đèn vẫn sáng trong ngôi nhà Khả Vy vẫn còn chưa ngủ. Minh Viễn tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra trong đấy. Cậu tắt rụp cái đèn pin luồn qua một khe hở nhỏ nơi dãy hàng rào mà Hàn Lâm chưa kịp gia cố. Cậu bé chạy lại gần cửa sổ nhìn vào trong, Minh Viễn ngạc nhiên khi thấy Khả Vy đang cố gắng nhốt thứ gì đó dưới tấm gỗ. Khả Vy cố gắng đẩy chiếc máy giặt đè lên tấm ván, rồi bật khóc chạy về phòng khóa chặt cửa lại.
Một lúc sau tiếng khóc im bặt, lúc này Minh Viễn bắt đầu lẻn vào nhà. Cậu tiến lại gần nhẹ nhàng đẩy chiếc máy giặt ra, thì để lộ ra tấm ván gỗ. Minh Viễn cúi xuống nhẹ nhàng lật tấm ván lên. Đàng sau chiếc ván là một căn hầm bí mật, cậu ngạc nhiên rồi rọi đèn bước xuống.
Đó là một căn phòng ngủ, trong căn phòng có một chiếc giường được đặt ở giữa, xung quanh là một vài lon đồ hộp thức ăn nhanh còn chiếc cửa sổ được phủ bẳng những bức tranh phong cảnh. Nhưng điều quan trong làm cậu ngạc nhiên là không hề có ai hoặc thứ gì bị nhốt dưới đây. Minh Viễn đang đứng quan sát căn phòng thì bất ngờ một con chuột lớn chạy qua chân, làm Minh Viễn giật mình lùi lại va vào bức tranh.
Bức tranh rơi xuống để lộ một cánh cửa thoát hiểm đã bị khóa lại, Minh Viễn tò mò tiến lại xem xét cánh cửa.
-Phù phù
Nhưng lúc Minh Viễn đang loay hoay với chiếc cửa thì bất ngờ một hơi thở lạnh lẽo thổi qua ngay phía vành tai cậu.
-Ai
Minh Viễn đổ mồ hôi lạnh, cậu rung người từ từ quay đầu thì chẳng thấy bóng dáng một ai khác. Cậu dùng chiếc đèn pin nhỏ của mình soi một lượt khắp cả căn phòng nhưng cũng chẳng có bất cứ một thứ gì. Bình tĩnh trở lại cậu tự an ủi mình phải chăng đó là ảo giác. Minh Viễn thở dài vuốt đi mồ hôi vẫn còn vương lại trên trán tiếp tục loay hoay với cánh cửa gỗ. Nhưng lại một lần nữa hơi thở lạnh lẽo ấy lại thổi qua vành tai làm Minh giật bắn người. Chiếc đèn pin bất ngờ tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà, ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn pin nhấp nháy liên tục rồi bất ngờ tắt lịm đi. Minh Viễn sợ hãi lùi lại áp lưng vào bức tường ngồi xuống.
Lúc này thật sự cậu đã hối hận, cậu không nên tiến vào nơi quỷ quái này. Đúng lúc này trên chiếc giường được đặt giữa căn phòng động đậy như có ai đang nằm ngủ trên đấy. Những tiếng hít thở phì phò vang lên làm Minh Viễn lạnh gáy. Cậu nhìn thẳng về chiếc giường thì thấy một người phụ nữ trẻ đang nằm đấy mà ngủ. Minh Viễn giật bắn người, mồ hôi trên người cậu đổ ra như suối, hàm răng va vào nhau vang lên những tiếng cầm cập cầm cập. Nhưng ngồi mãi thế này cũng chẳng phải là ý hay.
Minh Viễn nhẹ nhàng đứng dậy rón rén bước từng bước thật nhẹ nhàng tiến về phía cửa hầm. Nhưng lúc Minh Viễn vừa nhấc chiếc chân trần khỏi mặt đất thì tiếng một người phụ nữ bất ngờ vang vọng trong đầu cậu, cái giọng nói cậu nghe thấy rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi ra cũng chẳng biết của ai
-Chạy đi… Chạy đi..
Lúc này chút bình tĩnh còn sót lại của Minh Viễn cũng mất sạch, chẳng để ý có bị Khả Vy phát hiện hay không, cậu chạy nhanh về phía lối ra. Nhưng ngặt nỗi là Minh Viễn vừa ngoi đầu lên khỏi tấm ván gỗ thì đầu cậu va phải thứ gì đó. Cả cơ thể Minh Viễn bị bắn ngược lại về phía căn phòng. Ngay khi Minh Viễn vừa đứng dậy thì Hàn Lâm đã xuất hiện từ phía sau tóm lấy cậu và Minh Viễn đã bị bắt. Cậu sợ hãi liền ngất xỉu đi lúc nào không hay. Từng ấy là quá sức chịu đựng của một đứa trẻ.
Tỉnh dậy sau đó, Minh Viễn mở đôi mắt ra. Cậu thấy mình đang tại căn phòng bí mật, nằm trên chiếc giường giữa căn phòng. Minh Viễn ngồi bật dậy hốt hoảng nhìn xung quanh.
-Cách Cách
Bỗng nhiên tiếng động bên sau cánh cửa sổ vang lên tiếng giống như là ai đó đang mở khóa. Minh Viễn vội vàng chạy lại chỗ bức tranh rơi xuống. Đưa hai con mắt nhìn qua lỗ hổng nơi ổ khóa, bất ngờ cậu nhìn thấy hình như có ai đó đang loay hoay mở khóa cho mình.
-Cạch
Khóa đã được mở Minh Viễn nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa cũ kĩ ra. Cậu cũng ngạc nhiên Khả Vy đang đứng đó nhìn mình. Trên tay cô bé đang cầm một chùm chìa khóa lớn, rồi Khả Vy im lặng đưa tay lên ra hiệu Minh Viễn đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro