1
Ami ngồi trước bàn của mình, đem tầm nhìn hướng đến đống giấy tờ mà cô cần phải sắp xếp lại, và cô cũng cần phải viết cho xong bản báo cáo về việc bắt giữ Min Yoongi. Cô ngã lưng ra ghế, xoay cổ cùng với cái thở dài.
Một tiếng gõ cửa vang lên, cảnh báo cho cô biết về sự xuất hiện của sếp mình, Seulgi. Ami nở một nụ cười yếu ớt ngay khi cô ấy thò đầu vào.
"Hôm nay làm tốt đấy, Ami, cô có thể dành thời gian để nghỉ ngơi một chút nếu cô thích. Chúng tôi sẽ gọi cho cô khi nào có vụ nào lớn tiếp theo xảy ra."
"Cảm ơn cô." Ami nói kèm theo một nụ cười dịu dàng "Tôi sẽ làm cho xong bản báo cáo hôm nay và rời khỏi đây thôi."
"Đừng lo về nó, " Seulgi cười nói, "Đi ra ngoài và ăn mừng đi nào. Bản báo cáo có thể để sau mà,"
Ami cười khúc khích, gật đầu và cô ấy cũng tặng cho cô một nụ cười trước khi rời đi. Đóng cửa thật nhẹ nhàng, Ami nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong phút chốc trước khi quan sát xung quanh văn phòng của mình.
Căn phòng khá đơn giản, không hề có một bức ảnh gia đình hay bạn bè nào được treo trên tường để trang trí như những người khác. Thứ nhất bởi vì cô không muốn nhiều người biết người thân của mình. Vì tính chất công việc, cô có nhiều kẻ thù và đương nhiên cô không muốn người thân của mình bị làm hại. Thứ hai, bởi vì cứ mỗi lần Ami cố gắng trang trí, cô lập tức hối hận và lại phải đem cất chúng đi.
"Mình nên hoàn thành nó trong hôm nay.... " Ami đã nghĩ thế khi nhìn lại cái bàn của mình. Một đống giấy tờ xếp chồng chất làm cô lắc đầu ngao ngán..
"Không phải hôm nay." Cô lầm bầm trong khi sắp xếp lại, đặt bản báo cáo thậm chí chưa hoàn thành được một nửa vào ngăn bàn và khóa nó trước khi thu dọn túi xách. Đồng hồ điểm bốn giờ ba mươi. Cùng với tiếng thở dài, Ami cầm lấy áo khoác của mình, vắt trên tay trước khi đi ra khỏi văn phòng và khóa cửa.
Bước xuống đại sảnh, cô đi ngang qua một cặp đôi, họ là đồng nghiệp của cô, những người đã chúc mừng cô vì nhận được thủ tục của tòa án sớm hơn. Cô mĩm cười và cảm ơn họ, rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đang dần tối.
Đã là giữa đông, mùa yêu thích của cô, trời chuyển tối khá sớm. Ami không bận tâm lắm, cô có thể chăm sóc bản thân mình được, và cô nhận ra rằng đi bộ về nhà cũng có thể giúp cô thư giãn và giải tỏa đầu óc.
Ami ra khỏi tòa nhà và nhanh chóng mặc áo khoác vào trước khi xuống đường, cố nhớ lại hình ảnh bên trong chiếc tủ lạnh, để xem mình có cần đi mua thêm nguyên liệu hay không. Cô ít khi có thời gian để nấu nướng, luôn luôn phải làm việc đến muộn ở văn phòng và gọi đồ ăn ngoài hay hâm nóng thức ăn từ hôm qua. Nhưng hôm nay cô muốn làm món gì đó thật ngon, xem như là ăn mừng.
Ami móc điện thoại ra và nhấn gọi một dãy số, chỉ phải đợi vài giây trước khi đầu dây bên kia bắt máy.
"Ami!!" Cô ấy kêu lên, "Tớ nhìn thấy cậu trên báo rồi! Chúc mừng nhé, tớ biết cậu làm được mà!"
"Cảm ơn Jisoo," Ami cười "Muốn ghé qua chỗ tớ không? Tớ sẽ nấu món gì đó,"
"Tớ sẽ đến sớm," Cô bạn hứa rồi cúp máy. Ami tự cười với bản thân trước khi tiếp tục lục lọi trí nhớ của mình.
Đó là lúc cô đang rẽ vào góc đường, cô đã chú ý đến người đang đi băng qua bên kia. Người đó mặc áo choàng màu tối, đội mũ và đeo khẩu trang che kín hết khuôn mặt. Cô cũng không thể nhận ra là nam hay nữ.
Nhưng Ami không biểu lộ ra việc mình đã chú ý đến người đó, chỉ giữ khuôn mặt trống rỗng và tiếp tục bước đi không nhanh không chậm. Cô chưa biết liệu người đó có đang bám theo mình hay không.
"Chắc chắn vẫn tốt hơn" Cô nghĩ thế trước khi rẽ vào một con hẻm, phía cuối hẻm có một cái lỗ nhỏ trên tường, trừ khi bạn đã biết nó nằm ở đó, nếu không trông nó như không thể thấy được vậy. Ami chắc chắn mình biết rõ khu vực này. Cô nhớ tất cả các đường tắt dẫn đến mọi con đường. Đường nào sẽ đến được một nơi nhất định, và gây nhầm lẫn cho bất kỳ kẻ bám đuôi nào. Tất cả.
Cô trốn vào một chỗ, chờ đợi, hạ thấp hơi thở mình và căng tai nghe. Tiếng bước chân yếu ớt lọt vào tai. Hắn cố gắng để không phát ra tiếng động nào, nhưng có lẽ không làm tốt như hắn tưởng. Cố giữ cho đôi mắt đã qua huấn luyện nhìn thẳng về phía trước, cô với lấy khẩu súng ở hông mình.
Ngay giây sau kẻ lạ mặt đã xuất hiện, đi đến đường cùng của con hẻm và dừng lại, bối rối. Hắn nhìn, mắt quét một lượt qua không gian xung quanh, dù lướt qua nhiều lần nhưng hắn vẫn không nhìn thấy cô.
"Chắc chắn là cố bám theo mình mà" , và sự nghi ngờ của cô đã được xác nhận khi hắn lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
"Cô ta chạy mất rồi," Hắn nói với một bộ dạng sốt ruột đi vòng vòng "Rẽ vào hẻm rồi mất tăm," Là một giọng nam trầm và thấp.
Sau một vài phút yên lặng, hắn tiếp tục "Chúng ta phải khử cô ta càng sớm càng tốt, lũ cớm ngu ngốc ở đồn sẽ gửi cô ta đi nếu bọn nó đánh hơi được chuyện gì đang xảy ra,"
Ami hoảng loạn, chậm rãi tiến về phía trước, bật khẩu súng điện của mình.
"Đừng có mà hỏi tao chuyện quái gì sẽ xảy ra nếu vụ này thất bại" kẻ lạ mặt gầm gừ, "Tao cũng có thể dễ dàng khử luôn cả mày đấy"
Hắn cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần. Cô tiến đến sau lưng và dí khẩu súng vào đầu hắn. Hắn chậm rãi đưa hai tay lên.
"Bước về phía bức tường bên phải và lấy hai tay chống vào tường ngay," là cô với một giọng nói trầm thấp và kiên định. Hắn làm theo y như những lời cô nói và Ami nhanh chóng lục soát người hắn, đem con dao bỏ túi và chiếc điện thoại ra chỗ khác, cô còn tìm được một con dao rựa nằm bên trong đôi bốt của hắn. Cô đem nó giắt vào thắt lưng mình và tiếp tục dí khẩu súng vào đầu hắn lần nữa.
"Anh đang tìm Kim Ami?" Cô hỏi.
"Đúng," Hắn nói, nghe có vẻ khá can đảm đối với người đang bị một khẩu súng chĩa vào đầu nhỉ.
"Đó là tôi. Anh được lệnh làm gì?"
"Giết cô. Rồi vứt xác," Hắn trả lời và cô chỉ biết ngập ngừng. Tra khảo thông tin từ hắn thật dễ dàng...
Có vẻ như hắn đọc được suy nghĩ của cô ngay khi hắn lại nói.
"Cũng sẽ có ai đó đến và tóm được cô bằng cách nào đó thôi. Cô biết hay không cũng chả quan trọng," Hắn nhún vai, nhẹ nhàng nói "Cô không bất khả chiến bại,"
Nghiến răng, Ami xoay hắn ta lại, đập mạnh phần thân súng vào đầu hắn, lạnh lùng nhìn hắn dần ngã xuống. Cô chụp được hắn trong lúc hắn đang loạng choạng, đặt người hắn xuống đất và tiếp tục lục soát túi của hắn ta.
Không còn tìm được thứ gì nữa, cô đứng dậy, lấy chiếc điện thoại đã thu được từ hắn và bật nó lên. Nếu hắn không làm việc này một mình, thì chắc chắn điện thoại đã có cài thiết bị định vị. Tắt điện thoại đi, cô vứt nó xuống đất, dùng gót giày đạp mạnh vào nó nhiều lần, chiếc điện thoại mỏng manh dễ dàng bị nghiền nát dưới đôi giày bốt nặng.
Nửa tiếng sau và Ami đang đứng trước tủ lạnh nhà mình, nhìn chằm chằm vào ngăn tủ trống rỗng với sự thất vọng. "Hết tất cả đồ ăn rồi " Cô nghĩ thế và quay đi cùng với tiếng thở dài.
Ami nhanh chóng order pizza và đi thay một bộ đồ thoải mái hơn trước khi chôn chân trên ghế sofa ngồi chờ đợi Jisoo. Cô đang xem dở Goblin thì nghe thấy tiếng cửa mở, và cô bạn thân của Ami nhảy qua phía sofa, hạ cánh yên vị trên người cô
"Không thở được," Ami nghẹn nói, hua tay trong không khí khi khuỷu tay cô ấy đặt trên bụng cô.
"Sorry bae," Jisoo cười toe toét rồi ngồi dậy trước khi vây cô lại bằng một cái ôm nữa, "Tớ mừng cho cậu quá đi! Cậu làm tốt lắm!"
Ami đỏ mặt ngượng ngùng trong khi nghiêng đầu về phía bếp, "Tớ không còn nguyên liệu nào cả nên tớ order pizza rồi,"
"Không sao" Jisoo ngồi lại và nhìn về TV "Tớ thích phim này!"
Ami cười tự giễu khi cả hai đứa đều ngồi thoải mái trên sofa, vô cùng hài lòng khi dành thời gian còn lại của buổi tối để thư giãn cùng Jisoo.
**********
Yoongi ngồi trên băng ghế cứng, tay bị còng vào song sắt và hầu như không thể dịch chuyển chúng được một li nào. Anh là kẻ duy nhất ngồi trên xe bus bắt giữ tội phạm, ngoại trừ lũ lính canh và tên tài xế. Tuyệt.
Ngước nhìn ra cửa sổ và nó cũng không gợi thêm được điều gì, bên ngoài đã tối mịt rồi. Thứ khiến Yoongi khó chịu nhất thật ra là do cái băng ghế này còn chẳng có lưng ghế để dựa vào. Anh xoay cái cổ đau nhức của mình, không quan tâm lũ lính sẽ bắn mình nếu chúng nghĩ rằng đây là một động thái đe dọa.
Với cái thở dài, Yoongi rũ đầu về phía trước. Đã được sáu tiếng lái xe rồi và đầu óc anh cảm thấy buồn chán khinh khủng.
Một lúc sau chiếc xe chậm dần, và Yoongi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cổng nặng nề mở ra khi chiếc xe chạy qua nó. Vậy là sắp tới nơi rồi. Nửa tiếng sau, chiếc xe hoàn toàn dừng lại khi một nhóm cai ngục đến đặt câu hỏi cho tên tài xế, sau đó chúng tiến vào và ngồi vào trong.
Lại thêm hai mươi phút nữa và đã đến điểm dừng kế tiếp. Còng tay được tháo khỏi song sắt và Yoongi bị kéo mạnh lên. Anh vấp ngã, việc ngồi quá lâu khiến anh khó có thể đứng vững ngay lập tức.
Lũ lính cai ngục không có xíu kiên nhẫn nào, chúng đẩy một cách thô bạo để bắt anh bước đi. Và anh dành tặng cho chúng một ngón giữa trước khi đi về phía trước. Do mắt cá chân cũng bị xích lại, Yoongi chỉ có thể lê từng bước. Và nó thật sự rất khó khăn khi anh phải đối mặt với những bậc thang. Anh thở dài khi nghe thấy tiếng cười thầm của bọn lính phía sau và cả lũ đang đứng đợi bên ngoài.
Chúng muốn anh ngã huh? Không làm cho lũ người kia thỏa mãn, Yoongi nhảy xuống mà không có một sự chuẩn bị nào, hạ cánh an toàn. Một vài tiếng kêu ngạc nhiên của lũ lính và họ tràn về phía anh, Yoongi ăn một cú đấm thẳng vào bụng mình. Anh gập người lại, hít một hơi thật sâu, cố không phát ra âm thanh đau đớn nào. Sau đó anh bị kéo về phía trước và bị bao vây bởi bọn bảo vệ vũ trang. Với tất cả lòng trung thực của mình, có thể nói anh khá hãnh diện khi nhận được nhiều sự "quan tâm" đến như thế này. Yoongi liếc nhìn lên và cuối cùng cũng biết được nơi anh sẽ dành cả quãng đời còn lại của mình ở đó. Hoặc lâu nhất là sáu tháng. Một khi họ nhận ra họ cần đến anh, thì anh sẽ được thả ngay trong phút chốc thôi.
Tòa nhà được xây bằng bê tông và được bao vây bởi những cái hàng rào 5 mét giăng đầy gai thép. Cứ 20 mét sẽ có một tháp canh ngay tại đó, anh có thể hình dung ra bất cứ hình thức canh gác nào của bọn chúng.
Tòa nhà là một nơi chiếm dụng bất hợp pháp, nhưng có lẽ khá là lớn bên trong. Nhà tù an ninh cao hơn nữa còn có nhiều tầng hầm. Như anh quan sát thì hình như không có cái cửa sổ nào. Ở phía xa, còn có cả những mô hình người mặc đồng phục màu cam sáng. Những tù nhân khác. Họ đang tập trung trong sân lớn. Một số thì đứng tụ tập thành nhóm, trong khi số còn lại thì chạy hoặc đi bộ xung quanh.
Rất nhiều người đang dựa vào hàng rào và nhìn về phía anh. Trước khi quan sát thêm được chi tiết nào khác, Yoongi đột ngột bị đẩy vào bên trong, đến một căn phòng nhỏ.
"Cởi ra," một người trong đám lính canh ra lệnh, hắn tháo còng ra cho anh "Rồi bước qua bên đó" Hắn ra hiệu về phía cánh cửa nhỏ, anh gật đầu
Khi hắn rời khỏi, anh cởi hết quần áo của mình, để chúng thành một đống lộn xộn trước khi bước qua cánh cửa. Không có sự cảnh báo nào, anh bị nước phun thẳng vào người, buộc phải nép vào tường vì áp lực nước quá mạnh. Yoongi khó có thể thở khi miệng ngậm đầy nước. Anh thử dùng tay chắn lên trước mặt để bảo vệ mình.
Đột nhiên dòng nước dừng lại, anh đứng thẳng, khuôn mặt trống rỗng nhưng lại thở hổn hễn. Một cánh cửa khác mở, anh đi qua để tìm một cái khăn, quần lót và bộ đồ đáng yêu màu cam lè từ đầu đến cuối. Yoongi nhanh chóng thay đồ, và chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Anh thật muốn liều mạng mà lao ra nguyền rủa cái bọn lính chết tiệt đó, giết chết càng nhiều tên càng tốt rồi bật cười với cái ý nghĩ vô cùng giải trí của mình, nghĩ đến khuôn mặt của bọn chúng khi bị anh nghiền nát dưới chân. Trước khi bị lôi đi "thư giãn" cơ bắp, anh chợt nhớ đến những câu nói của Namjoon.
" Hãy khiến bọn họ nghĩ cậu đang hợp tác với họ, và tỏ ra thật ngoan ngoãn. Cứ để bọn họ xem thường cậu. Sớm muộn họ cũng sẽ phải cầu xin sự giúp đỡ từ cậu nhanh thôi."
Anh muốn mở miệng để phản bác nhưng NamJoon cắt ngang lời anh.
" Đó là lỗi của cậu, nếu cậu không mắc kẹt vào kế hoạch thì chuyện này sẽ không xảy ra"
Yoongi thở dài khi nghĩ về nó. Anh thật sự không muốn ở đây chút nào. Chả ai muốn mình ở trong tù cả. Ami ngu ngốc.
"Đứng quay lưng vào tường, giơ tay lên, giang hai chân ra" Một giọng nói buồn chán ra lệnh, Yoongi làm theo và một tên lính canh mới bước vào, còng tay anh lại và dẫn ra ngoài.
Anh bị dẫn xuống rất nhiều sảnh lớn, rất nhiều đến nỗi anh tin chắc rằng họ chỉ đang dẫn mình đi theo một vòng tròn và khiến anh bối rối thôi.
Chúng cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài một cái xà lim. Anh phải quay mặt vào bức tường trong lúc tên lính canh mở cửa xà lim ra. Anh bước vào trong và lại nhìn vào tường lần nữa khi xà lim đã đóng lại.
"Tay" Tên lính ra lệnh, anh thở dài và đặt tay mình qua một khe hở nhỏ, cái còng tay được tháo ra và anh vừa rút tay mình lại kịp lúc ngay khi cái khe đóng sập lại.
Anh nghe thấy tiếng cười của tên đó khi hắn rời đi, và ghi nhớ lại giọng nói của hắn trong đầu mình.
"Hắn sẽ là kẻ đầu tiên phải chết."
-----------------------------------------------------
Để các cậu đợii lâu rồi ! <3 À, ở bản gốc thì ngôi xưng của Ami là "Bạn" ( Reader ) và Yoongi là "Tôi", nhưng để phù hợp thì bọn mình sẽ đổi ngôi xưng thành "Cô" và "Anh" nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro