tiết tử 15
141 | mật thám
TƯƠNG THANH BỊ GIAM BÊN TRONG ĐỊA LAO, mặt mày buồn so ngồi trên giường. Tô Mẫnphía bên cạnh thấy được, bèn nói, "Đừng rầu rĩ như thế chứ."
Tương Thanh đắn đo một lúc lại bước đến bên cửa sổ nói với bà, "Nam Vương, chúngta trốn khỏi đây đi? Nói những gì bà đã nói với tôi cho Thịnh Nhi biết, mọingười sẽ nghĩ cách ngăn không cho chiến tranh diễn ra."
"Tuy võ công của ta không bằng ngươi." Tô Mẫn thở dài, "Nhưng dù sao ta cũng làNam Vương chứ không phải một nữ nhi bình thường...ta đã cố sức mở cánh cửa này ranhiều tháng nay nhưng vẫn vô vọng."
Tương Thanh không cam lòng mà ra sức đẩy cánh cửa nhưng vẫn không chút suysuyễn gì.
"Cửa này làm bằng gì?" Tương Thanh cau mày nhìn bốn vách tường, chợt thấy nóđều được làm bằng hắc diệu thạch trộn lẫn với sinh thiết (gang).
Cuối cùng, y cũng chỉ còn biết chản nản ngồi xuống uống một ngụm nước rồi thởdài.
"Đừng phí sức." Tô Mẫn nói, "Man Vương đã vất vả xây dựng nơi này nên chẳng dễdàng để cho ngươi phá sập đâu."
Tương Thanh bắt đầu lo lắng....Theo như lời Tô Mẫn nói, mười vạn tướng sĩ ngoàikia đều là những người dân vô tội nhưng lại bị Viên Khả dùng độc khống chế đểbỏ mạng chiến đấu. Họ không có lấy một chút ý thức nào cả. Hạ Lỗ Minh cũng đãtừng bảo rằng sau khi uống thứ thuốc kia vào thì sức chiến đấu sẽ tăng lên gấpbội, còn Tô Mẫn thì lại nói những cảm tử quân kia sẽ chỉ dừng lại khi đã chết.Điều này có nghĩa là, mười vạn người, một người trong đó đã có sức lực bằng nămsáu người bình thường khác. Hay nói theo cách khác, một khi chiến tranh nổ ra,kết cục cuối cùng sẽ là hai bên đều tổn thất. Muốn tiêu diệt được mười vạnngười này thì Thịnh Thanh phải tổn hao đến những bốn mươi năm mươi vạn quân.
Dùng sinh mạng của năm mươi vạn người đổi lấy thắng lợi. Dẫu rằng cuối cùnggiành được chiến thắng thì có ý nghĩa gì chứ? Tất cả binh sĩ đó đều là con dânThịnh Thanh, là thân huynh nghĩa đệ. Trong một khắc, Ngao Thịnh sẽ từ một minhquân thánh đức nghĩa nhân biến thành bạo quân hiếu chiến thị huyết.
Hơn nữa, sau khi quay về, Thịnh Thanh có thể xảy ra thiên tai bạo động, đạiloạn đao binh. Tuy Tương Thanh không hiểu mấy về chính trị nhưng cũng từng mộtlần trải qua hưng suy khi triều đại đổi ngôi. Lịch sử xa xưa nào có gì khácnhau, đều là tai ương chiến tranh rồi hưng thịnh. Kiếp nạn này qua đi, việc yvà Ngao Thịnh được tương phùng lần nữa đâu còn ý nghĩa gì. Không có thái bìnhthịnh thế, chỉ có muôn đời bất kham khổ hạnh. Hai người họ đã nhiều lần trảiqua phân ly chiến loạn. Nếu phải một lần nữa cách biệt thì chi bằng cứ như thếmà cùng nhau chết đi để tránh tai kiếp, tránh họa tương thân, không khiến nhànhà phải chịu lầm than.
Tô Mẫn nhìn Tương Thanh nhíu chặt mày lại với nhau như đang tự vấn tự trách thìlại thở dài than oán, "Có một số việc, không phải chỉ với sức một người là cóthể khống chế được."
Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn bà.
"Người sống chẳng thể theo ý mình, mệnh nào được nắm trong tay, oan khuất u uấtlà chuyện đương nhiên phải có." Tô Mẫn nói đầy thê lương nuối tiếc.
Tương Thanh dõi mắt nhìn Tô Mẫn một lúc lại hỏi, "Nam vương?"
"Sao?" Tô Mẫn ngẩng đầu lên nhìn y.
"Tại sao bà không thành thân?" Tương Thanh hỏi, "Sao không tìm cho mình một nơinương tựa?"
"A." Tô Mẫn bỗng bật cười, "Nam nhân giống ngươi tuổi cách ta nhiều đến thế, tacó muốn tìm thì tìm cũng chẳng thấy."
Tương Thanh khẽ đỏ mặt liếc nhìn Tô Mẫn.
Tô Mẫn lắc đầu, "Ta chỉ đùa thôi."
Tương Thanh gật gật đầu, nhưng vẫn tò mò giương mắt lên nhìn bà.
"Bây giờ trông ngươi rất khác nhiều so với ấn tượng ban đầu." Tô Mẫn bỗng hỏingược lại, "Ai đã khiến ngươi thay đổi? Ngao Thịnh?"
Tương Thanh không đáp, "Tôi trước kia là người thế nào?"
"Thì là chẳng đời nào hé răng nói lấy một câu." Tô Mẫn khanh khách cười, "Cóđôi khi ta không cảm thấy được sự tồn tại của ngươi. Khi nào có việc muốn nhờthì mới sực nhớ ra là có ngươi trên đời."
"Hiện tại tôi cũng không khá hơn trước là bao." Tương Thanh lấy tay chống cằm,"Chỉ vì ở đây ít người, nếu mà đông đúc thì sẽ chẳng thấy tôi đâu cả."
"Ngươi cố tình làm thế?" Tô Mẫn tò mò hỏi.
Tương Thanh phân vân, "Umm...Có lẽ vậy. Trước kia là vì sợ phiền, mãi rồi lạichẳng biết phải nên nói gì, sau đó đằng thì lại ngại lời mình nói sẽ làm ngườita muộn phiền, đằng thì lo bản thân nhiều lời làm hỏng việc."
Tô Mẫn gật gật đầu, lại hỏi, "Tỷ muội Kim Linh thế nào rồi?"
Tương Thanh do dự một chút mới đáp, "Tôi nói ra hy vọng là bà đừng giận...Khigiải phóng được miền Nam, các cô nương Nam Quốc đã được gả cho các binh sĩ."
Tô Mẫn nghe xong nhưng vẫn chẳng tỏ ra chút gì là tức giận cả, chỉ cười đầythấu hiểu, "Thế thì tốt lắm!"
Tương Thanh cẩn thận quan sát Tô Mẫn. Kỳ thật trông bà cũng không lớn tuổi lắm,trong số những nữ nhi Nam Quốc y từng gặp thì bà đúng là một đại mỹ nhân. Thếmà vì sao lại không chịu tìm người cưới gả? Lẽ nào là vì những gút mắc tình cảmvới Ân Tịch Ly ngày trước?
Tô Mẫn nhác thấy Tương Thanh trầm ngâm nhìn mình, liền hỏi, "Ngươi đang cảmthấy rất khó hiểu?"
"Phải." Tương Thanh gật đầu, "Cuối cùng, chẳng phải bà và Ân tướng đã trở thànhhuynh muội sao? Đã vậy sao bà không chịu thành thân? Trông bà không giống ngườiu mê cố chấp?"
Tô Mẫn ngoái đầu nhìn ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài song cửa một lúc lâu mớiđạm mạc nói, "Chuyện đó và việc u mê cố chấp không liên quan gì tới nhau cả."
"Hửm?" Tương Thanh khó hiểu.
"Có những người rất chi dứt khoát." Tô Mẫn ngữ điệu vô cùng đạm nhiên, "Ta vẫnrất hâm mộ người như thế, một đoạn tình đã xong, liền sảng khoái rời đi, bắtđầu đoạn tình kế tiếp."
"Umm." Tương Thanh gật gật đầu, "Quả thật là có rất nhiều người một đời luyếnái chẳng di chẳng dời nhưng vẫn không nên quá chấp niệm."
"Vậy...nếu có một ngày Ngao Thịnh không còn yêu ngươi nữa, ngươi có thể yêu ngườikhác sao?" Tô Mẫn hỏi khó.
Tương Thanh trầm tư lắc đầu, "Không thể nào."
"Tại sao?" Tô Mẫn hứng thú hỏi, "Hắn đã thay lòng đổi dạ. Là hắn có lỗi vớingươi."
"Đúng vậy. Có thể quên hay không thì đương nhiên là có thể, và đương nhiên cũngsẽ tìm được một người khác để bắt đầu lại....Nhưng tôi nhất định sẽ thấy mệtmỏi." Tương Thanh cười khổ, "Tình cảm vốn là chuyện rất phiền lụy, nhất là vớikẻ chấp niệm như chúng ta. Bình sinh lãnh đạm chẳng màng tương tư, nhưng đếnkhi cơ duyên đến, gặp được đúng đối tượng thì lại sẽ dây dưa cả đời. Còn nếubất hạnh, gặp phải kẻ bạc tình thì sẽ dễ dàng dứt áo ra đi. Song, suy cho cùng,cảm tình chân thật nhất đời này đều đã trút đi hết đúng một lần, nên chẳng cáchnào yêu người khác được nữa."
"Nói rất hay." Tô Mẫn gật đầu, "Quả thật là rất đúng."
"Nhưng bà thì khác." Tương Thanh nói, "Ân tướng là người thông minh nên đươngnhiên sẽ không khiến người khác yêu mình đến không thể kiềm chế được, cũng vìvậy mà năm đó ông mới cùng bà kết bái huynh muội."
Tô Mẫn cười, "Phải, hắn rất thông minh...Hắn toàn làm những chuyện khiến người tathấy chẳng có chút hy vọng nào, nhưng vẫn có những kẻ chẳng biết trời cao đấtdày mà đâm đầu vào, và có một số thứ là chẳng cách nào từ bỏ được."
Tương Thanh thở dài nhìn bà, than rằng, "Tôi chỉ thấy các người đã quá ư mơ hồchấp nhất lại vô cùng rối loạn."
"A..." Tô Mẫn gật đầu, "Khi đó chiến loạn không ngừng, trong triều lại phe pháiđấu tranh liên miên, dân chúng lầm than, đương nhiên phải rối loạn, song loạnthế tạo anh hùng. Tuy có hơi thảm khốc nhưng cũng rất phấn khích."
"Phải." Tương Thanh cũng gật đầu, "Sinh trong cùng thời đại, quả thật có rấtnhiều kì hùng, nhưng cũng đã có người sớm mất đi. Như Tề Diệc, như Tề hoàng hậuvà nhiều người khác nữa....đều đã một đi không trở lại."
"Những người đã mãi mãi ra đi may mắn hơn kẻ vẫn còn ở lại." Tô Mẫn buồn bãnói.
Tương Thanh nhìn bà một lúc mới mở lời, "Nam vương."
Tô Mẫn nâng mắt lên nhìn y.
"Sau khi thoát ra ngoài, và chiến loạn kết thúc, Nam Quốc và Thịnh Thanh trởthành thân thích được không? Tôi sẽ tìm bà mai làm mối cho bà?" Tương Thanh edè hỏi.
Tô Mẫn bị y chọc cho bật cười, "Lại nói gì linh tinh thế hả? Muốn lấy bà già tara làm trò cười à?"
"Bà không già chút nào cả." Tương Thanh vặn lại, "Nhìn bà tuổi tác phỏng chừngbằng Tứ Nương, Tứ Nương đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi."
Tô Mẫn vẫn im lặng, Tương Thanh lại nói tiếp, "Nghe nói, khi đó Tứ Nương chỉvừa mười sáu đã bị nam nhân lừa, đau buồn lên non tự vẫn nhưng lại được cao thủcứu giúp. Sau tỷ ấy học được võ công, nhưng lại chán ghét tất cả nam nhân trongthiên hạ. Nhưng rồi chẳng biết thế nào, Lô đại ca thích tỷ ấy, nhất quyết theođuổi, đến cuối cùng cũng đã lấy được người về nhà. Hiện tại họ rất hạnh phúcbên nhau."
Tô Mẫn gật gật đầu, "Phải...Trên đời này chắc chắn có người tốt hơn Ân Tịch Lygấp bội."
"Bà không thể nhắm mắt đưa chân được." Tương Thanh thật thà nói, "Không nênnghĩ rằng trên đời này có bao nhiêu người tốt hơn Ân Tịch Ly mà là có bao nhiêungười đối với bà tốt hơn là Ân Tịch Ly. Trong số những người đó, bà hãy chọn ramột người thích hợp nhất."
Tô Mẫn khẽ nhíu mày, "Nói dễ hơn làm. Ta biết tìm đâu người thích ta thật lòngđây?"
"Thì hỏi!" Tương Thanh nghiêm chỉnh đáp, "Phàm là nữ nhi lợi hại như Nam Vươngsẽ được rất nhiều người yêu mến nhưng họ lại im lặng chẳng dám tỏ bày. Nếu bàkhông cho họ cơ hội thì sao mà dám bày tỏ chứ? Với lại, nếu hỏi rồi mà người đóvẫn không dám nói thì cứ tẩn cho một trận để hả giận."
"Những lời này nghe sao mà giống xuất phát ra từ miệng Mộc Lăng quá vậy." TôMẫn cười nói.
"Mộc Lăng thì phải tàn nhẫn hơn cơ." Tương Thanh đáp, "Không có gì sai khi làmcho mình và người mình thích được hạnh phúc...Ít nhất thì tôi nghĩ vậy. Con ngườicó thể sống tùy hứng một chút vừa là chuyện ngu ngốc vừa là điều may mắn. Cònnhư Ân Tịch Ly và Ngao Thịnh, họ chẳng cách nào sống đúng như ý mình muốn, bởivì còn có quá nhiều ràng buộc và trách nhiệm. Nhưng mà bà thì khác."
Tô Mẫn gật gù, "Phải....Nhưng chuyện quan trọng là, chúng ta có cách nào để thoátra ngoài không đã."
"Yên tâm." Tương Thanh khoát tay, "Bang chủ nhất định sẽ tìm tới đây!"
"Tư Đồ sẽ đến đây?" Tô Mẫn hỏi, "Hắn có thể tìm tới đây?"
Tương Thanh gật gật đầu, "Phải...Tôi tin chắc rằng bang chủ sẽ tìm được chúng ta.Còn Mộc Lăng thì bào chế ra giải dược cứu chữa cho những tướng sĩ kia. ThịnhNhi sẽ đánh thắng trận này. Chúng ta sẽ sum họp bên nhau. Man Vương và cha tôisẽ trùng phùng, dù có là nơi nào đi nữa. Cuối cùng của cuối cùng, chiến loạnđều chấm dứt, Thịnh Thanh hưởng thái bình thịnh thế, đến cả trăm năm sau báchtính muôn dân luôn được an bình."
"Thật lạc quan!" Tô Mẫn cười khẽ.
"Đúng vậy." Tương Thanh nhún vai, "Trước đã chiến loạn trăm năm, sau nhất địnhsẽ an bình ít nhất một trăm năm nữa."
Tô Mẫn gật đầu, "Chỉ mong là lời cậu ứng nghiệm."
"Chắn chắn là vậy mà." Tương Thanh mỉm cười nhìn Tô Mẫn, "Chúng ta đã hẹnrồi đấy. Đợi đến khi thoát ra ngoài, tôi sẽ bảo Thịnh Nhi tìm người mai mốitính chuyện hôn sự. Bà thấy Đặng Tử Minh thế nào? Có phải quá nhỏ không?"
"Này, đừng thay người ta quyết định lung tung chứ." Tô Mẫn dở khóc dở cười vờoán trách.
"À, trong triều đình còn có nhiều người cùng tuổi với bà nhưng vẫn chưa thànhgia đấy....Nếu không nữa thì cứ luận võ kén rể vậy. Ai mà thắng bà thì cưới bà."Tương Thanh huyên thuyên nói
Tô Mẫn chỉ còn biết bó tay lắc đầu, song, tâm tình uẩn ức nhiều tháng nay bỗngtươi sáng hơn rất nhiều.
Lúc này, đêm cũng một dày đặc hơn, Tư Đồ cùng Viên Liệt đã đến được phía ngoàiVân thành.
Cả hai đều là một thân hắc y, vừa hay trông như chìm khuất trong màn đêm đendày.
Tư Đồ nhìn thấy thủ vệ đứng canh giữ phía ngoài cửa thành. Ở sa mạc này bất lợiở chỗ chẳng có nơi nào để ẩn nấp cả. Nên cả hai liền trực tiếp thi triển khinhcông bay lên trên đỉnh thành.
Hai người lặng lẽ đánh ngất hai tên thủ vệ, làm chủ được tình hình, bắt đầuquan sát động tĩnh bên dưới.
"Cũng chỉ như những quân doanh bình thường khác." Tư Đồ có chút mất hứng, "Tacòn tưởng Man Vương làm loạn nhiều năm như vậy thì phải kiến tạo ra một hoàngcung nguy nga lộng lẫy chứ."
Viên Liệt lắc lắc đầu, "Khởi binh tạo phản phỏng chừng chỉ là ước muốn thứ haicủa Man Vương mà thôi."
"Vậy thì ông ta muốn gì nhất nào?" Tư Đồ khó hiểu hỏi.
Viên Liệt không đáp, chỉ nói sang chuyện chính yếu, "Ta đi tìm Man Vương, ngươiđi tìm Tương Thanh."
Đoạn ông liền tiến vào bên trong thành, thoáng chốc đã không còn thấy thân ảnhđâu.
Tư Đồ đứng ở trên đầu thành, một tay chống hông mà nghĩ, "Ông già này đúng làkhó ở chung mà, chả biết cha vợ xinh đẹp thích ông ta ở điểm nào nữa."
Rồi chợt nhớ ra trước khi đến đây Tiểu Hoàng có cho hắn ba cẩm nang.
Tiểu Hoàng có dặn, khi nếu lên được trên thành rồi mà bên dưới lại trống trơnngười lại còn chẳng có chút manh mối nào của Tương Thanh thì mở cẩm nang thứnhất ra xem.
Tư Đồ nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy tình hình đúng chốc những gì bảo bốinhà mình tiên liệu nên bèn mở cẩm nang ra xem.
Tờ giấy bên trong cẩm nang viết, "Tìm người hỏi!"
"A..." Tư Đồ suýt chút nữa thì đã bật cười ra tiếng, trong đầu lại liên tưởng tớibộ dáng của bảo bối lúc nói những lời này, rồi vô lực mà lắc đầu. Hắn vội nhảyxuống bên dưới, nhìn quanh, vừa định tóm tên nào đó đến hỏi thăm chút đỉnh thìlại phát hiện ra vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó là – chả thấy ma nào hết!
Chuyện này đúng là quái gở thật. Tư Đồ đã nhiều lần qua lại trong quân doanhcủa Ngao Thịnh, đều thấy thủ vệ canh phòng rất chi nghiêm ngặt, cứ cách mộtđoạn thời gian thì lại có binh lính tuần tra. Nhưng còn Vân thành này lại chẳngcó lấy một người. Lẽ nào Man Vương tự tin vào đội binh của mình đến mức yên tâmrằng không bị người nào phá vỡ được.
Tư Đồ lại đứng chờ một chốc nữa, vì nghĩ rằng....có lẽ tên lính gác vì buồn quánên đi tìm chỗ giải quyết rồi?
Cơ mà, đợi mốc meo luôn nhưng vẫn chẳng thấy tên nào mò tới cả.
Tư Đồ nhíu mày gãi gãi đầu, nhớ tới Tiểu Hoàng có nói rằng, chiêu thứ nhấtkhông thành thì xem tiếp chiêu thứ hai.
Hắn lấy cẩm nang tiếp theo ra xem, bên trong viết – Tìm người quen hỏi.
Tư Đồ sửng sốt, người quen?
Hắn nhíu đến xoắn đôi mày lại, cố nặn óc nghĩ ra, chỗ này thì có ai được gọi làngười quen.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui chợt nghĩ ra có từng quen biết Hạ Lỗ Minh. Khổ nổi,người này đang ở đâu thì đúng là hắn không biết thiệt.
Tư Đồ vừa đi vừa suy nghĩ, Hạ Lỗ Minh hẳn là không ở bên trong quân doanh, tênđó coi như cũng có chút địa vị nên chắc là phải ở phòng xá gì đó.
Vì thế, Tư Đồ liền lẳng lặng đi vào trong khu phòng ốc, tìm từng gian một. Cuốicùng, hắn cũng nhìn thấy được ngọn đèn lẻ loi hắt hiu sáng, trông có sinh khíhơn những nơi còn lại. Lúc đầu, Tư Đồ còn nghĩ, lẽ nào binh lính của Man Vươngchẳng phải là người sống mà là một đám quỷ binh, nếu không sao lại chẳng thấythắp đèn?
Tư Đồ nhanh lẻn vào bên trong tiểu viện sáng đèn nọ, quả nhiên liền thấy Hạ LỗMinh đang ngồi trên ghế đá đặt giữa sân, đang bất an lau thanh đao, xem chừngđang rất chi phiền muộn.
Tư Đồ nhíu mày, vọt đến sau lưng gã...
Tuy võ công của Hạ Lỗ Minh không bằng Tư Đồ, nhưng khi hắn vừa tiến đến saulưng thì gã liền phát hiện ngay. Dẫu đã có đề phòng nhưng vẫn cứ muộn hơn mộtbước. Một bàn tay đã đặt lên trên vai Hạ Lỗ Minh, bên tai lại là giọng nói lạnhlùng, "Đừng nhúc nhích, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Hạ lỗ Minh vừa nghe ngữ điệu như thế liền nhận ra vị khách này chính là Tư Đồ,chẳng đợi hắn hỏi đã nhanh đáp, "Thanh bị Man Vương nhốt lại rồi. Ta không biếty bị giam ở đâu, cũng đã tìm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy đâu."
Tư Đồ nhíu mày, thầm lo lắng...Vẫn không được? Phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, hắn liền xem luôn cẩm nang cuối cùng, gỏn gọn viết rằng – Tìm nơi vẫnchưa đi tìm.
Tư Đồ khóe miệng giật giật, hỏi Hạ Lỗ Minh, "Còn nơi nào là ngươi vẫn chưa đitìm?"
"Còn sài phòng, hậu viện và biệt viện của Man Vương" Hạ Lỗ Minh nhanh thu đaolại, "Ta sẽ đến biệt viện Man Vương tìm."
Tư Đồ bất ngờ hỏi, "Ngươi muốn đi cứu Tương Thanh?"
"Đương nhiên." Hạ Lỗ Minh dứt khoát đáp, "Man Vương ấy vậy mà mang Tương Thanhđi giấu. Nếu sớm biết y sẽ bị giam giữ như thế ta đã không đưa y đến đây rồi."
Tư Đồ nhíu mày suy nghĩ – Tiểu Hoàng có còn nhét tờ giấy nhắc nhở nào cho hắnnữa không ta, đoạn lại lục hết cả người, chợt thấy có một mảnh giấy nho nhỏ, đềrằng – Có thể tin được Hạ Lỗ Minh.
Tư Đồ thở dài, thu chiêu lại, "Không cần đến chỗ Man Vương tìm đâu. Vậy đi, tađến sài phòng còn ngươi thì đi hậu viện."
Hạ Lỗ Minh giương mắt đánh giá hắn một lúc lại hỏi, "Viên Liệt đã đến chỗ củaMan Vương?"
Tư Đồ sửng sốt, thầm khen tên này không ngốc, khiến hắn phải nhìn với cặp mắtkhác xưa. Đoạn, hắn chẳng chút dối gạt gì mà gật đầu xác nhận.
Hạ Lỗ Minh yên tâm đôi chút, "Vậy được rồi, ta đi hậu viện, ngươi đến sàiphòng." Vừa dứt lời đã chẳng còn thấy thân ảnh đâu.
Tư Đồ nghĩ nghĩ, lại sờ sờ người, phát hiện vẫn còn một mảnh giấy nữa, bật cườimà mở ra đọc – Không được rề rà, phải tìm nhanh lên.
. . . . . .
Ngao Thịnh đứng ở đầu cầu Song Hồng, dõi mắt nhìn ra Vân thành phía xa.
"Yên tâm đi." Tần Vọng Thiên bỗng xuất hiện ở phía sau lưng hắn, vỗ vai độngviên, "Tư Đồ và Viên Liệt nhất định sẽ mang tin tốt về mà."
Ngao Thịnh cười đáp, "Ta đột nhiên rất hy vọng hai người họ có thể trực tiếptóm cổ Man Vương, ngăn cho chiến tranh không nổ ra, sau đó đưa Thanh quay về."
"Làm gì có chuyện dễ ăn như thế chứ. Man Vương đã dám ứng chiến, thì đươngnhiên là ông ta đã có chuẩn bị." Tần Vọng Thiên thở dài thườn thượt.
Ngao Thịnh cũng chẳng nén được tiếng thở dài, "Đúng vậy..."
142 | khaichiến
BÊN TRONG ĐỊA CUNG PHỦ ĐẦY BĂNG, Man Vương một mình đứng cạnh băng quan, taydịu dàng vuốt ve đôi má của người thương.
Vẫn vậy, cảm giác vẫn cứ lạnh như băng.
"Vân..."
Man Vương buông một tiếng thở dài, mỉm cười, "Rất nhanh thôi chúng ta có thểgặp lại nhau. Ta rất nhớ ngươi."
Đoạn, Man Vương lại dứt tay rời khỏi gương mặt kia, cẩn thận đóng nắp quan tàilại, chậm chạp bước đi. Ông đóng cửa cung lại, thả cho tảng đá nặng ngàn cânxuống chắn lấy cửa rồi xoay người ly khai.
Ông đi vào trong sân, đứng bên trong mái đình, nâng mắt lên nhìn trời sao, cấttiếng hỏi, "Ngươi tới đây làm gì?"
Lời vừa nói ra chẳng bao lâu, sau lưng đã xuất hiện một người, chính là ViênLiệt.
Viên Liệt đăm chiêu nhìn vào tấm lưng của Man Vương, khi nhác thấy mái tóc đenngày nào đã hóa màu tro thì lại nhíu mày.
Man Vương chậm rãi quay đầu lại, nghênh đón cái nhìn của Viên Liệt.
Hai người lẳng lặng đứng nhìn nhau, chỉ thấy dung mạo cố nhân đã biến đổi sauhai mươi năm dài đăng đẳng.
Viên Liệt buồn bã nhìn Man Vương. Lúc này, trước mặt ông, người kia đã khôngcòn là một quân vương ngạo cuồng hiếu chiến khiến ai nhìn vào cũng căm hận, màchỉ là một kẻ cô đơn, tuổi còn trẻ nhưng mái đầu đã sớm tang thương, làm chongười đối diện nhịn không được mà nhíu mày.
Man Vương cũng quan sát Viên Liệt, người kia chẳng thay đổi gì nhiều so với nămđó, như thể chẳng hề già đi...vẫn lạnh lùng, vẫn tuấn mỹ, đến không có chút hơiấm nào.
Man Vương đột nhiên lại muốn thở dài....Tương Vân là người ấm áp, rất sợ lạnh, ấyvậy mà lại phải một mình nằm trong quan tài bằng băng, còn kẻ chẳng có chút hơiấm nào như Viên Liệt lại cứ còn sống, còn cảm nhận được sự ấm áp. Lẽ là vì sao?
"Họ Viên các ngươi còn bao nhiêu kẻ là chưa chết nửa hả?" Man Vương oán độchỏi.
Viên Liệt đáp, "Chỉ còn ta và Ngao Thịnh."
"Tại sao hắn lại họ Ngao chứ không phải là Viên?" Man Vương tựa hồ có chút khóhiểu.
"Hắn cũng giống như ngươi, căm thù cái họ đó." Viên Liệt hừ một tiếng.
"Ha ha....." Man Vương cười đến là châm chọc, "Viên Lạc đã làm chuyện gì khiếnhắn mang oán hận?"
Viên Liệt mất một lúc mới đáp, "Hại chết mẫu thân của hắn....Có lẽ là ngươi hiểu,Ngao Thịnh vốn là người rạch ròi."
"A...." Man Vương gật gật đầu, "Cũng khó trách tại sao Thanh lại phải lòng hậunhân của Viên thị. Đúng là oan nghiệt!"
"Bọn trẻ rất hợp nhau." Viên Liệt thành thật nói, "Tương Thanh là một hài tửtốt."
"Đương nhiên." Man Vương thản nhiên nói, "Thanh là con của Vân."
"Ngươi phải nói, may mắn y đã không được ngươi nuôi lớn." Viên Liệt nhếch môicười lạnh, "Cũng giống như Ngao Thịnh không được Viên Lạc nuôi dưỡng."
Man Vươngtự giễu, "Cũng phải nhỉ."
"Tương Thanh đã bị ngươi nhốt lại?" Viên Liệt hỏi, "Ngươi nhẫn tâm thế sao?"
"Ta chỉ nhốt nó một đêm thôi." Man Vương bình thản đáp, "Trẻ nhỏ không chịunghe lời nên đành trách phạt đôi chút."
"Y rất giống Tương Vân." Viên Liệt lại nói, "Rất ngoan, sao lại có chuyện khôngnghe lời."
Man Vương nhíu mày, đôi mắt chợt ánh lên vẻ đau xót, "Những khi nhìn thấy Thanh,ngươi không thấy áy náy sao?"
Viên Liệt đăm chiêu, "Khi biết y là ai thì ta quả có chút ăn năn."
"Sau khi ngươi và Ân Tịch Ly rời đi, có bao nhiêu lần hai ngươi cảm thấy hốihận?" Man Vương gằn hỏi, "Có từng nằm mơ thấy lại chuyện năm đó đã giết lầmVân?"
Viên Liệt trầm một lúc mới đáp, "Ngươi muốn nghe lời nói thật sao?"
Man Vương gật gật đầu.
"Trong một hai năm đầu khi lỡ tay giết chết Tương Vân, ta luôn tự trách mình."Viên Liệt ngữ điệu vô cùng bình thản, "Nhưng sau đó, Tịch Ly lại gặp chuyệnkhông may, ta đã dồn toàn bộ tinh thần và thể xác vào y nên cũng phần nào quênđi chuyện trước kia. Rất nhiều lúc, ta đã nghĩ, vì đã giết lầm một người tốtnhư Tương Vân nên thượng đế mới trừng phạt ta. Khi đã tìm được Tịch Ly, ta liềnđưa y đến một nơi thật xa nhưng vẫn không thôi lo lắng...Ở bên y ngần ấy năm,chuyện cũ cũng phai mờ....Cho đến khi ta nhận ra Tương Thanh là ai."
Thật lâu sau đó Man Vương mới gật gật đầu, "Nói cách khác, trên thế gian này,ngoài ta ra, đã lâu lâu lắm rồi, chẳng ai còn nhớ đến Vân nữa, phải không?"
Viên Liệt khẽ nhíu mày, "Hiện tại, chắn chắn Tương Thanh đang rất nhớ thươngcha mình."
"Nhưng nó lại chưa từng thật sự gặp được Vân." Man Vương lắc đầu, "Nghĩa là,nếu ta chết đi, sẽ chẳng còn ai nhớ về Vân nữa."
"Ngươi có thể kể chuyện về Tương Vân cho Tương Thanh biết mà." Viên Liệt bi sầunói, "Để cho y nhớ về cha mình."
"Phải, ý kiến này không tồi." Man Vương gật gật đầu.
"Ngươi không hỏi ta tại sao lại đến đây ư?" Viên Liệt hỏi.
"Ngươi đến tìm Thanh." Man Vương chỉ đáp, "Ngao Thịnh đã đến đây rồi nhưngThanh lại không quay về lấy một lần, điều đó đồng nghĩa với việc nó đã bị tanhốt lại....Còn tại sao ta lại nhẫn tâm giam giữ nó, vì bởi nó đã biến được việccó lợi cho cục diện chiến tranh."
Viên Liệt bật cười...quả nhiên chuyện gì Man Vương cũng đều biết.
"Ta có một việc muốn hỏi ngươi." Viên Liệt lại hỏi.
"Cứ nói." Man Vương gật gật đầu.
"Sao lại cứ nhất quyết đánh cho bằng được trận này?" Viên Liệt cau mày, "Cho dùlà vì Tương Vân, ngươi cũng không cần phải khiến nhiều người hy sinh đến thếchứ!"
Man Vương trầm mặc một lúc mới đáp, "Vân sẽ không biết được."
"Nghĩa là sao?" Viên Liệt khó hiểu.
"Có biết chỗ hay ở sa mạc này là gì không?" Man Vương đột nhiên hỏi ngược lại.
Viên Liệt ngây ra, "Là gì?"
"Sa mạc này như một vũng lầy không đáy vậy, có thể dễ dàng nuốt chửng được rấtnhiều người và không để lại chút dấu vết nào."
Viên Liệt chợt cảm thấy gió rét từng trận quất vào người, chằm chằm nhìn ManVương, "Thật ra ngươi muốn làm gì?"
Man Vương chậm rãi ngẩng đầu, hỏi Viên Liệt, "Nếu ta nói, chỉ cần ngươi tự sát,ta sẽ dừng cuộc chiến này lại thì ngươi có làm không?"
Viên Liệt trầm mặc một lúc mới lắc đầu.
"Sợ chết ư." Man Vương cười gằn.
Viên Liệt gật đầu, hỏi lại, "Nếu Tương Vân còn sống, ngươi giết Tịch Ly, tabuộc ngươi tự vẫn, ngươi có làm không?"
Man Vương ngẩn người, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Đúng vậy....ta không thể để Vânlại một mình."
"Ta cũng không bỏ được Tịch Ly." Viên Liệt thở dài, "Ta nợ y rất nhiều, cáimạng của nửa đời sau, ta phải giữ lại để trả cho y."
"Ngươi quay về đi." Man Vương dứt khoát, "Ta nói rồi, ngươi có chết cũng vôdụng, Vân sẽ chẳng thể sống lại."
"Ta có thể giết ngươi để dừng cuộc chiến này lại." Viên Liệt cả quyết nói.
"Vô dụng thôi." Man Vương cười đáp, "Nếu giết ta mà có thể khiến chiến tranhkhông nổ ra thì Ân Tịch Ly đã sớm bảo ngươi động thủ rồi."
Viên Liệt sửng sốt.
"Giết ta....Chiến tranh vẫn bắt đầu." Man Vương cười, "Huống chi, Viên Liệt,ngươi giết không được ta."
Viên Liệt chau mày.
"Năm đó ngươi giết không được, bây giờ lại càng không thể." Man Vương nói vôcùng tự tin nhưng mặt lại hiển sẽ bi sầu, "Không nhớ Ân Tịch Ly đã bói gì chota sao? Lưỡng cốt, mệnh hung, cả đời mang tang, cô độc đến già."
(Lưỡng cốt ý chỉ người sống dai. Còn mệnh(đại) hung là muốn nói đến số khắc chết người khác.)
"Mệnh số có thể thay đổi." Viên Liệt vặn lại, "Tịch Ly đã nói qua rất nhiềulần!"
"Đúng vậy, mệnh số có thể thay đổi." Man Vương gật đầu, "Ta cũng tin là vậy."
"Cho nên ngươi muốn đánh trận này?" Viên Liệt lắc lắc đầu, "Ngươi hãy nghĩ chotường tận, có đến cả trăm cả vạn tánh mạng, ngươi không sợ trời tru đất diệtsao?"
"Trời tru đất diệt thì đã sao?" Man Vương mắt lộ hung quang, nhìn chằm chằm vàoViên Liệt, "Ta thà rằng trời tru đất diệt, cũng muốn gặp lại Vân một lần...ViênLiệt, nếu ngươi là ta, ngươi không nghĩ thế sao?"
Viên Liệt không đáp lời nào, chỉ thở dài bất lực – Man Vương, vì yêu màđiên rồi.
. . . . . .
Tư Đồ đến sài phòng, tìm hết một lược nhưng vẫn không thấy bất kì cơ quan nào.Hắn cho tay vào lục hết cả tay áo nhưng vẫn chẳng thấy còn mảnh giấy nào khácnữa. Đoạn lại thở dài thườn thượt mà oán Hoàng tiên sinh nhà mình đến lúc cấpbách lại chẳng giúp được gì.
Chốc sau, hắn lại điểm mồi lửa, cẩn thận tìm kiếm lần nữa, từ trong viện vàotận trong phòng.
Bên trong sài phòng rất lộn xộn, xem ra là thường xuyên có người lui tới.
Tư Đồ đã tìm thêm một lượt nữa nhưng vẫn chẳng phát hiện điều gì bất thường cả.Phòng ốc phủ tầng tầng bụi lại còn chất đầy những thứ dễ gây cháy. Hắn lại lướtmắt nhìn thêm một lần, mọi thứ vẫn im lìm không chút manh mối. Tư Đồ thở dài,biết thế thì đã trói gô Man Vương lại mang đi đổi với Tương Thanh rồi. Đoạn,hắn quay lưng rời đi...nhưng lại đạp phải bó củi ướt mem nằm chổng chơ dưới đất.
Tư Đồ dừng bước, cúi đầu nhìn bó củi đã đốt dở kia, lại lấy chân chà chà nó...Bócủi rất mềm. Thường thì ở trong sài phòng chỉ dự trữ củi khô chứ ai lại đi chấtcủi ướt nào.
Hắn ngồi xổm xuống, nhặt bó củi kia lên xem, lại thấy một việc hết sức quáilạ...tuy nhìn thì giống như loại than củi thông thường nhưng lại rất mềm. Đoạnhắn lại vội vàng thắp lửa lên, kiểm tra căn phòng một lượt, giật mình phát hiệntất cả số củi chất trong phòng đều ướt nhem, không một bó có thể sử dụngđược. Lúc này, Tư Đồ ta mới ngộ ra được một việc, "Khá khen lão Mãn Vươngkia, chiêu này đúng độc thật, xây một cái sài phòng to như thế chỉ đế chất toàncủi ướt!"
Nghĩ nghĩ, Tư Đồ lại dò xét xung quanh, bỗng tìm thấy một mồi lửa bị vứt trênmặt đất. Ở đầu mồi lửa có bọc vải bố, lại còn ám mùi khói, đây rõ ràng là mộtmồi hỏa tử đã được sử dụng. Chắn chắn ở trong căn phòng này còn có một conđường ngầm, nếu không thì sao lại có người dùng mồi lửa rồi vứt lại đây để làmgì?
Đoạn, hắn lại nhanh chống lần những ngón tay lên trên nền đất, cẩn thận khôngbỏ sót một khoảnh nào...cuối cùng, tay lại lướt nhẹ qua một khe hở, cảm thấy đượccó luồng gió nhẹ phảng phất dưới bàn tay.
Tư Đồ khoái chí, chẳng tìm cơ quan mở cửa mà lại lấy một hòn đá, rồi dùng nộilực đập mạnh xuống...thoáng chốc, mặt đất bị chọc thủng.
Cúi mắt nhìn vào bên trong cái lỗ đen vừa được khoét, tuy chỉ thấy đượcmột mảnh tối đen nhưng lại cảm nhận được luồng gió mạnh thổi ngược lên, hắn vộivàng gọi, "Tương Thanh?"
Rất nhanh sau đó lại nghe thấy có tiếng đáp trả yếu ớt, "Bang chủ, ở trên sànnhà có mối kéo đấy!"
Tư Đồ vội lùi ra sau, tìm tòi một lúc liền phát hiện ra hai vòng tròn sắt nằmdưới đất, rồi nhanh tay kéo lên, cánh cửa tiến vào bên dưới địa đạo được mở ra.Hắn nhanh phi thân nhảy vào bên trong.
Ngay lập tức Tư Đồ liền thấy được nguồn sáng phía trước mắt. Tương Thanh như đãlinh tinh được tối nay thể nào Tư Đồ cũng xuất hiện nên đã luôn giữ cho đènsáng.
"Bang chủ!" Tương Thanh đứng ở sau song cửa, vội gọi.
Tư Đồ nhướng mày, thầm mắng Man Vương là lão già chết tiệt, miệng thì lúc nàocũng cam đoan yêu Tương Vân tuyệt đối ấy vậy mà lại đi nhốt con trai của ngườita vào trong địa lao.
"Không có việc gì chứ?" Tư Đồ chạy tới, kéo giật cửa nhưng nó lại chẳng mảy maydi dời.
"Cửa này được làm bằng hắc diệu thạch trộn với sinh thiết, họa may phải có thầnbinh diệu khí mới bổ ra được." Tô Mẫn ở phòng bên cạnh vội nói.
Tư Đồ giật mình lại nhìn bà, chốc sau mới cất tiếng gọi, "Cô cô."
Tô Mẫn thở dài, Tư Đồ vẫn nói mãi mà chẳng chịu sửa. Cơ mà cũng không tráchđược, Ân Tịch Ly là cha vợ vĩ đại của hắn, trong khi bà lại là muội muội kếtnghĩa của ông, nên một tiếng cô này, hắn gọi cũng chẳng có gì sai cả.
"Muốn thần khí có thần khí." Tư Đồ vội lấy Hắc Kim Hầu trong áo ra, vừa định bổlên cửa thì Tương Thanh lại nói, "Bang chủ, tôi không thể đi, ngài hãy đưa NamVương đi đi, bà ấy có chuyện quan trọng cần nói cho mọi người biết."
Tư Đồ nhướng mày, chẳng nói hai lời mà bổ phá cửa lao của Tương Thanh ra, "Lờingươi nói thì không tính, của ta mới tính." Đoạn lại phá luôn cánh cửa đang vâynhốt Tô Mẫn, "Đi thôi."
"Đợi đã." Tương Thanh bị Tư Đồ túm ra ngoài, vội giữ tay hắn lại, "Phải mộtthời gian nữa tôi mới quay về được."
Tư Đồ quay đầu lại, nghiêm giọng nói, "Đại quân của Ngao Thịnh đã tiến đến cửarồi, hắn nhớ ngươi cũng muốn điên rồi. Ngươi phải về liếc hắn một cái chứ!"
Tương Thanh nhíu mày, "Tôi cũng rất muốn quay về, nhưng không phải là bây giờ."
"Khi nào thì ngươi lại lằng nhằng như thế hả?" Tư Đồ véo tai Tương Thanh,"Trước đây, ông đây đã dạy ngươi thế nào, sống phải nghĩ cho mình nhiều mộtchút, ngươi cần gì phải lo người khác sống chết thế nào?"
Tô Mẫn mặt đầy bội phục nhìn Tư Đồ, Tương Thanh nghe đâu là từ tấm bé đã đitheo lưng Tư Đồ và Mộc Lăng rồi. Bà đã có cơ hội lĩnh giáo Mộc Lăng, so ra thìcòn không nói lý lẽ hơn cả Tư Đồ. Nhưng lạ thay, Tương Thanh tính cách thếnhưng lại phúc hậu, không học theo thói xấu của hai tên ma đầu này.
"Man Vương muốn mười vạn binh mã Man Quốc chôn cùng năm mươi vạn tướng sĩ ThịnhThanh. Binh lính của ông ta đều là cảm tử quân, bị khống chế bằng dược vật."Tương Thanh vội vã giải thích, "Tôi là vì bản thân và Thịnh Nhi nên mới muốn ởlại ngăn cho chiến tranh đừng diễn ra, để toàn quân không bị diệt. Vạn người bỏmạng vô nghĩa, trận này có thế nào cũng chẳng thế đánh được!"
Tư Đồ mặt mày như méo mó đi, "Man Vương điên à? Mắc chứng gì lại muốn kéo nhiềungười chôn cùng như thế chứ?"
Tương Thanh lắc lắc đầu, "Bang chủ, ngài mau đưa Nam Vương đi đi! Để bà ấy cóthể giúp Mộc Lăng tìm ra giải dược cứu trị cho những binh lính kia...còn nữa, nhớbắt một hai gã quan binh về."
"Đúng ha, Mộc Lăng còn dặn ta phải mang gạch về cho hắn nữa." Tư Đồ suýt nữa đãquên.
"Đi nhanh đi." Tương Thanh nhanh giục giã, "Nói với Thịnh Nhi rằng, ráng nhẫnnại thêm chút nữa. Hắn nhất định sẽ hiểu mà!"
Tư Đồ vô lực nhìn Tương Thanh, "Ai...Đúng là hết cách với ngươi luôn." Đoạn lạinhớ ra gì đấy, thò tay vào trong ngực áo lấy một vật ra đưa cho y.
"Vậy là sao?" Tương Thanh cúi đầu nhìn đoạn cửu tiết tiên làm bằng thiết đentrong tay mình.
"Ngươi không phải thích dùng cửu tiết tiên sao?" Tư Đồ nói, "Khi đi ngang NamHải, ta có nhờ một lão nhân giỏi về thần binh dùng thiết đen làm cho ngươiđấy."
Tương Thanh nhìn đoạn cửu tiết tiên, yêu thích đến chẳng muốn rời tay, vui vẻcười đáp, "Cám ơn bang chủ."
Tư Đồ nhướng mày nhìn y, "A...Còn cười tươi được như thế nữa. Đúng là có tiến bộnha!"
Tương Thanh thoáng ngượng ngùng, "Bang chủ, ngài có thể giúp tôi chuyện nàykhông?"
"Nói đi." Tư Đồ gật đầu.
Tương Thanh bước đến thì thầm vài tai Tư Đồ.
Tư Đồ khó hiểu, hỏi, "Tại sao?"
Tương Thanh nói, "Là ta nợ hắn, cũng nên trả rồi."
Tư Đồ gật đầu, "Cứ giao cho ta!"
Tương Thanh cảm kích mỉm cười.
Tư Đồ thở dài, vỗ vỗ vai y, "Bảo trọng! Nếu ngươi mà có bất trắc gì, Tứ Nươngsẽ khóc đến chết đi sống lại đó."
"Tôi biết mà." Tương Thanh gật đầu, Tư Đồ vội kéo Tô Mẫn, phi thân bay ra khỏisài phòng
Tô Mẫn quay đầu lại căn dặn Tương Thanh, nói, "Đừng quên chúng ta đã có ướcđịnh. Ta sẽ chờ ngươi và Ngao Thịnh thu xếp giúp ta chuyện trăm năm đấy!"
Tương Thanh có chút giật mình, "Nhất định rồi!"
Khi chạy ra bên ngoài, Tư Đồ hội ngộ Viên Liệt rồi giao Tô Mẫn lại cho ông.Đoạn, hắn lại xông vào quân doanh, tóm lấy hai gã quan binh, tiện tay còn thấythêm vài viên gạch nữa về...Những kẻ ở trong lều trại, chẳng tên nào là có phảnứng gì, chẳng khác gì một khúc gỗ cả.
Tư Đồ âm thầm nhíu mày, tự hỏi —— Chúng mi là người hay quỷ vậy?!
. . . . . .
Tương Thanh lặng lẽ đứng bên bờ sông nhìn dòng nước chìm trong đêm đen....Bốn bềbị vây trong hầm kín, gió lùa vào đánh vào vách tường vang vọng ra như thểtiếng gầm của dã thú nghe đầy bi thương. Một mình đứng lắng nghe chẳng hiểu saothấy hoang liêu quá đỗi.
"Đi lên đi." Đúng lúc này, trên mặt đất lại truyền đến tiếng nói của Man Vương,"Ở dưới không lạnh sao?"
Tương Thanh nhìn lên trên, đoạn lại nhảy lên.
"Tư Đồ thực có tài a." Man Vương cười khẽ, "Vậy mà cũng tìm ra?"
"Một mình Tư Đồ thì không có gì đáng ngại, đáng ngại chính là sau lưng huynh ấycòn có một Hoàng Bán Tiên." Tương Thanh thản nhiên nói.
"Phải...Cũng giống như năm đó Viên Liệt dẫn theo Ân Tịch Ly cuồng ngạo trên chiếntrường, thiên hạ vô song phải không?" Man Vương gật đầu, "Quả nhiên cha nào connấy, rất có khiều hại nước hại dân."
Tương Thanh bất mãn nhìn Man Vương, ông lại lắc đầu cười, "Ta bị hai tên kiagây khó dễ gần như cả đời. Cha ngươi thì bị Viên Liệt giết, mới nói họ có vàicâu vậy mà ngươi đã trừng mắt lườm ta?"
Tương Thanh buồn tủi cúi đầu.
"Mau đi chuẩn bị đi." Man Vương lại nói.
"A?" Tương Thanh khó hiểu ngẩng đầu nhìn ông.
"Nếu nơi đó có Tô Mẫn, còn có cả thần y....trong khi ta lại chỉ có một mình ứngphó." Man Vương bình tĩnh nói, "Lập tức khai chiến."
. . . . . .
Tư Đồ mang Tô Mẫn về, nhưng lại chẳng thấy dáng Tương Thanh, lời giải thích cònchưa nói thì Ngao Thịnh đã thấu hiểu hỏi lại, "Tình thế xem ra thực nghiêmtrọng. Thanh muốn ngăn cản chiến sự sao?"
Tư Đồ vô cùng thích thú mà gật đầu. Cho nên mới nói, chỉ cần hai người tâm ýtương thông thì sẽ chẳng có hiểu lầm gì, còn tình nhân mà cứ hay tiếng gà lờivịt thì không nên trách thiên ý trêu ngươi, chỉ nên oán đã không đủ tin tưởngnhau.
"Man Vương muốn thế nào?" Mộc Lăng hỏi.
"Ý của hắn là muốn tất cả binh mã Thịnh Thanh cùng toàn bộ nhân mã Man Quốc đềuphải bỏ mạng trong sa mạc này, còn bảo là sa mạc như vùng lầy không đáy."
Viên Liệt vừa dứt lời, Ân Tịch Ly đã đứng như trời trồng ra. . . . . .
"Có chuyện gì vậy cha?" Tiểu Hoàng lo lắng hỏi.
"Có phải Man Vương còn nói hắn là lưỡng cốt, mệnh hung, cả đời mang tang, côđộc đến già." Ân Tịch Ly vội hỏi hỏi.
Viên Liệt gật đầu, "Phải...Nhưng sao?"
"Ngàn người chết, mệnh số đổi. Vạn người vong, kiếp số tẩy tẫn. Mười vạn ngườimất, cửa ngục mở. Trăm vạn người đi, vong hồn trở về...." Ân Tịch Ly lẩm nhẩmkhông ngừng, lại còn liên tục cau mày lắc đầu, "Man Vương hắn điên rồi, hắnmuốn thay đổi số mệnh, thà rằng vạn kiếp bất phục, cũng muốn kéo Tương Vân trởvề!"
143 | Kẻ điên
HAI TIẾNG "KHAI CHIẾN" của Man Vương khiến lòng Tương Thanh không khỏi run lên,vội vã túm lấy vai Man Vương, nói như vai nài, "Đừng đánh nhau mà!"
Man Vương có chút sửng sốt trừng mắt nhìn y.
"Tôi xin ông đó. Đừng đánh nhau. Tôi và ông sẽ cùng đi tìm Cõi Yên Vui." TươngThanh thành khẩn nói, "Cha sẽ không muốn ông làm chuyện ngu xuẩn thế này đâu."
Man Vương dõi mắt nhìn Tương Thanh một lúc rất lâu, tình cảnh này quá đỗi quenthuộc. Năm đó, khi ông và Viên Liệt giao chiến, Tương Vân cũng van nài ông nhưthế....Tiếc là ông không hề lắng nghe, sau đó thì Tương Vân một đi không về nữa.Bây giờ, tình cảnh năm xưa lại lần nữa tái diễn, ông có còn gặp lại được ngườikia không?
Man Vương khó khăn nặn ra một nụ cười, vươn tay sờ đầu Tương Thanh, "Ngoan...đếntrông cha ngươi một chốc đi. Mọi chuyện rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
"Tôi không đi!" Tương Thanh lắc đầu, "Tôi cũng không để cho ông đi đâu. Ônggiết nhiều người như thế, là muốn cha cùng ông vạn kiếp bất phục sao? Sao ônglại nhẫn tâm như vậy?"
Man Vương nhẹ nhàng nắm lấy tay Tương Thanh, rịt tay y ra khỏi vai áo mình, "Takhông thể không đi. Mau đến trông cha ngươi thay ta. Vân một mình sẽ rất lolắng đấy. Nếu ta lỡ có chết đi thì nhớ nhặt xác ta về. Còn nữa, đừng quên ướcđịnh giữa chúng ta." Rồi xoay người đi mất.
Tương Thanh ngây ngốc đờ người ra. Đến khi giật mình lại thì Man Vương đã baylên trên đỉnh thành, lấy còi thổi, ra lệnh xuất quân...Chốc sau, cả một đội quânbất động bỗng khởi động thân mình, rồi nhất tề nhịp nhàng bước đi.
Tương Thanh nhíu mày, dù có là binh lính được huấn luyện cẩn mực tới đâu thìcũng chẳng đạt đến sự thống nhất như thế này.
Lúc này, lại bỗng nghe thấy tiếng rủa xả chát chúa. Viên Khả từ xa chạy tới hỏinhư tát nước vào mặt Man Vương, "Ông đang là cái quái gì vậy?"
Man Vương lạnh lùng đáp, "Khai chiến."
"Không được. Vẫn còn chưa hoàn thành! Đám binh lính này chỉ biết phục tùng chứchẳng biết động não tí gì cả." Viên Khả lo lắng nói, "Còn chút nữa mới xong.Đợi thêm ba ngày nữa đi!"
Man Vương lắc lắc đầu, "Lập tức xuất binh."
"Nhưng mà...." Viên Khả vừa định phản bác, Man Vương liền đanh mặt nhìn gã, vungtay xuất ra một chưởng...gã ta bị ánh mắt sắc lạnh kia dọa cho xanh mặt, lại cònbị chưởng phong đánh văng ra thật xa.
Gã cố sức bò dậy. Man Vương phi người nhảy khỏi đỉnh thành, ra lệnh, "Khaichiến!" rồi rời đi mất.
Lúc này, Tương Thanh tuy cảm thấy mọi thứ vô cùng hỗn loạn, nhưng ít ra vẫnthấy được chút hy vọng sau lời nói của Viên Khả. Thuốc vẫn còn chưa luyệnthành, binh lính chỉ biết phục tùng chứ chẳng hề biết suy nghĩ.
Viên Khả đứng dậy, căm phẫn nhìn theo bóng dáng đang dần khuất xa của ManVương.
Tương Thanh nhíu mày, cảm thấy như có điều chẳng lành sắp xảy đến.
Tuy rằng mười vạn đại quân hành quân theo hàng theo lối, lại được huấn luyệnnghiêm khắc, nhưng lại chẳng thể lập tức giao chiến được. Tương Thanh biết mìnhcòn nửa canh giờ nữa mà thôi....Nhưng liệu rằng, trong khoảng thời gian ít ỏinày, y có thể thay đổi được toàn cục hay không đây? Hơn nữa, kẻ giữ vai tròquan trọng trong chuyện này lại chính là Viên Khả.
Tương Thanh lặng lẽ nhảy lên đầu tường, âm thầm đi theo Viên Khả vào trong biệtviện của gã.
. . . . .
Mộc Lăng đem hai gã quan binh cùng số gạch Tư Đồ mang về ném vào trong lềuriêng, cùng Tô Mẫn nghiên cứu giải dược. Những người còn lại thì ở trong quântrướng tiếp tục bàn bạc đối sách.
Ân Tịch Ly nói với Ngao Thịnh, "Chưa tới nửa canh giờ, Man Vương sẽ kéo quânđến đây. Trận này hết sức nguy hiểm!"
Ngao Thịnh khẽ cau mày, vừa thấy lo lắng vừa phấn khích. Hắn chỉ mong nhanhnhanh kết thúc trận chiến này rồi đưa Tương Thanh rời khỏi đây.
"Chúng ta phải đánh trận này thế nào đây?" Tiểu Hoàng hỏi Ân Tịch Ly, "Mấy trămvạn người phải thương vong, hy sinh thật quá lớn."
"Có một biện pháp." Ân Tịch Ly đáp.
"Là gì?" Tư Đồ nhìn cha vợ mình đầy mong mỏi.
Ân Tịch Ly bật cười, "Chạy!"
"Cái gì?" Ngao Thịnh trợn to mắt ra ra nhìn.
Tước Vĩ ngồi ở bên cãnh bỗng vỗ tay ha ha cười, "Đúng vậy đúng vậy nha! Thiệtlà thông minh hết sức!"
Cả nhóm khó hiểu hỏi, "Phải chạy thế nào?"
Ân Tịch Ly đáp, "Không phải là cùng nhau bỏ trốn. Mà là lùa đám quân lính vôtri kia vào bẫy."
Mọi người vỡ lẽ ra.
"Cái bẫy kia chính là...." Tần Vọng Thiên bừng tỉnh nói, "Bên trong sa mạc nơinơi đều là bẫy rập. Chỉ cần lừa chúng vào trong vòng vây thì chúng sẽ chẳngcách nào phản kháng được, sau đó sẽ cho chúng giải dược."
"Đúng vậy!" Ân Tịch Ly gật đầu, "Rất đơn giản, tất cả quân lính đó đều bị ManVương khống chế, nên chẳng còn chút trí óc nào. Nói cách khác là chúng chỉ biếtrượt đuổi chúng ta."
Tất cả cùng gật gù.
"Chúng ta có thể dẫn họ vào trong những vòng vây khác nhau!" Tiểu Hoàng lêntiếng, "Cho dù Man Vương có phát hiện cũng khó lòng điều quân. Trong khi đó, talại quá rành rẽ về địa hình nơi này, đâu có giăng bẫy, đâu không. Ta chỉ cầnlàm tốt việc dương đông kích tây này, giam hãm nhóm quân kia lại thì sẽ có đượcvài ngày để phân thắng bại."
"Mộc Lăng hẳn có thể tìm ra được thuốc giải trong vòng một ngày." Ngao Thịnhgóp lời.
Cả nhóm giương mắt lên nhìn. Tần Vọng Thiên cười tán thành, "Đương nhiên. Nếukhông thì sao Man Vương lại hấp tấp khai chiến đến thế cơ chứ?"
Lúc này, Văn Đạt vốn đang làm chân phụ việc trong lều riêng của Mộc Lăng bỗngvội vã chạy vào bẩm báo, "Hoàng Thượng, Mộc thần y nói, mọi người hãy ráng chongài ấy một ngày thôi là có thể chế ra được thuốc giải!"
Ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
"Lập tức đi chuẩn bị!" Ngao Thịnh phân phó.
"Tuân mệnh!" Các tướng lãnh mau mắn phân công nhau hành động.
Mọi người người thì kích động người thì hưng phấn, duy mỗi Ân Tịch Ly là não nềtâm sự.
Tước Vĩ cau mày hỏi, "Ngươi lại đang lo lắng gì nữa?"
Ân Tịch Ly cười nhẹ, "Ta không dám nghĩ suy nghĩ quá nhiều."
"Sao lại không dám?" Tước Vĩ hỏi.
"...Bởi vì mỗi lần đều trở thành sự thật." Ân Tịch Ly mặt mày nhợt nhạt, "Thần cơdiệu toán phiền phức nhất chính là điều này."
Tước Vĩ cười ruồi, "Người tính không bằng trời tính. Cả đời nhiều khi sẽ có lúctính sai."
Ân Tịch Ly nheo mắt lại nhìn lão, lão lại chỉ bật cười nói tiếp, "Quên là ở ManQuốc vẫn còn một Tương Thanh sao."
Ân Tịch Ly chợt chấn động, đôi ngươi tăm tối như lóe lên ánh sáng.
Tước Vĩ phe phẩy chiếc quạt, "Tiểu Ân Tử, bói một quẻ mạng số cho ta đi."
Ân Tịch Ly nhíu mày, "Ông đã qua bách tuần, bói kiểu gì cũng phải giảm thọthôi, mà nghĩ coi, ông còn bao nhiêu tuổi nữa để giảm được?"
Tước Vĩ ha ha cười, "Lời ngươi nói đâu nhất thiết đúng. Hơn nữa, ta đây cũngsống hơn trăm năm rồi, cũng đến lúc nhường đất lại cho lũ trẻ. Mau mau bói chota đi!"
Ân Tịch Ly hỏi bát tự của lão, dùng ngũ hành mệnh cách để bói.....Nhưng quẻ vừagieo, mặt mày lại xám tựa tro, lo lắng nhìn Tước Vĩ.
"Chừng nào?" Tước Vĩ bình thản cười hỏi.
"Năm....Sang năm...." Ân Tịch Ly hai mắt đỏ lên.
Tước Vĩ sảng khoái cười, "Chết thế nào?"
Ân Tịch Ly lại tính, tính xong lại kinh ngạc nhìn lão nhân gia.
"Nói đi chớ." Lão nhân cười.
"Umm...Mỉm cười mà chết." Ân Tịch Ly đáp, "Cùng oan gia của ông đồng táng."
Lão nhân vừa lòng gật đầu, "Nói vậy là ta không chết trong trận chiến ngày mai?Hay hiểu theo nghĩa khác, quân ta sẽ thắng chứ không thua!"
Ân Tịch Ly sửng sốt giương mắt nhìn.
Ở ngoài cửa, Ngao Thịnh khẽ nhíu mày.
"Ông dở hơi à!" Ân Tịch Ly nhảy dựng lên mắng, "Ông vốn có thể sống thêm ítnhất là hai năm nữa, nhưng vì muốn làm yên lòng bọn ta mà tự rủa mình chếtnhanh một năm?"
"Ai cha, với một lão già sống hơn trăm năm dài như ta thì sống thêm một năm haysống ít một năm có gì là khác đâu." Tước Vĩ cười đáp, xoay người lại nói vớitên đang đứng tựa cửa lo lắng kia, "Nhãi ranh, nhớ cho kĩ đó, muốn lão già đâymỉm cười xuống suối vàng thì cả ngươi lẫn đám kia phải biết chăm sóc ta tử tếcho đến lúc ta lâm chung nha."
Ngao Thịnh cắn răng, sau một lúc lâu mới bật ra được một câu, "Chắc chắn làthế!"
. . . . . .
Tương Thanh âm thầm theo dõi Viên Khả vào đến biệt viện gã, chỉ thấy gã phẫn nộmắng mỏ, "Khốn kiếp! Lão già ngu ngốc ngươi! Nếu đã vậy thì đừng oán ta. Dù saothì các ngươi đều phải chết! Hahaha đều phải chết!"
Tương Thanh khẽ nhíu mày, nếu nói Man Vương vì yêu mà điên thì Viên Khả lại vìhận mà điên, đến mức đã hóa thành dã quỷ!
"Hừ!" Viên Khả lấy mồi lửa từ trong áo ra, suy tính một hồi lại bỏ vào phòng.Vì chỉ còn lại một tay nên hành động không mấy thuận tiện mà lôi một túi vảithật to ra. Tương Thanh khẽ nhíu mày nhìn hắn mở cơ quan nằm bên dưới sàn nhàlên, ném túi vải kia vào trong rồi cũng thả người nhảy xuống.
Tương Thanh nheo mắt lại, nghĩ nghĩ, rồi quay trở về sài phòng, lặng lẽ mở rasàn nhà, nhảy xuống bên dưới.
Tuy y nhìn không ra phương hướng nhưng vẫn lần mò bước đi. Được mộc lúc lạinghe thấy tiếng nói oang oang của Viên Khả.
Tương Thanh nấp sau một trụ đá to, nghe Viên Khả không ngừng trù oán, "Ta nổchết các ngươi! Ta nổ chết tất cả các ngươi! Tất cả các ngươi sẽ chôn thâytrong sa mạc, mãi mãi không thể thoát ra. Hahahahahahahah!"
Tương Thanh bất an nhíu mày....Vậy là, Viên Khả đang dựng bẫy muốn cho nổ tung cảMan Quốc? Nói cách khác....gã xác định Thịnh Thanh sẽ thắng? Nếu không sao lạimuốn phá tung tòa thành này?
Viên Khả vất vã thiết lập đường dẫn và thuốc nổ một lúc lâu mới bố trí hết sốhỏa dược ra khắp địa đạo này....Đúng lúc này, phía bên trên đã réo rắt tiếngtrống quân.
Tương Thanh cau mày.
Viên Khả lại cười to man rợ. Bên trong địa đạo hoang vắng này, tiếng cười củagã bỗng trở nên rùng rợn tàn ác đến không diễn tả nổi.
Lúc sau, Viên Khả quay trở lại mặt đất.
Tương Thanh lập tức chạy ra khỏi sài phòng, vừa lúc đụng phải Hạ Lỗ Minh.
Chỉ thấy Hạ Lỗ Minh mặt đầy lo lắng, đến khi nhìn thấy Tương Thanh rồi mới nhẹnhõm thở ra, "Ta còn lo là ngươi đã xảy ra chuyện gì rồi...Sao ngươi không trở vềbên kia?"
Tương Thanh lắc đầu, nhìn trái phải rồi nói nhỏ vào tai gã.
Hạ Lỗ Minh nhíu mày cười lạnh, "Viên Khả này cũng điên rồi."
"Bên ngoài thế nào?" Tương Thanh hỏi.
Hạ Lỗ Minh đáp, "Đại quân đã tập kết xong, ngươi nghĩ còn có thể thế nào nữa?"
Tương Thanh đắn đó, "Ta nghĩ trong vòng một ngày Mộc Lăng sẽ tạo ra được thuốcgiải."
Hạ Lỗ Minh nhướng mày, "Ý ngươi là Viên Khả chỉ là kẻ ba hoa bất tài? Thuốc nàyhắn đã tốn đến mấy năm liền để bào chế đấy."
Tương Thanh mỉm cười, "Không phải gã bất tài mà vì Mộc Lăng tài giỏi hơn!"
Hạ Lỗ Minh cười, "Tự tin thế sao?"
"Nếu không thì sao Man Vương lại chẳng thể đợi thêm dẫu chỉ một khắc?" TươngThanh hỏi lại, "Huống chi còn có người nắm rất rõ về cách bào chế thuốc là TôMẫn. Đừng quên Tô Mẫn cũng là một cao thủ dùng độc."
Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, "Ngươi muốn ta làm gì?"
Tương Thanh nhíu mày nhìn gã, "Ngươi chịu giúp ta?"
Hạ Lỗ Minh đăm đắm nhìn y một lúc lâu mới đáp, "Ta còn có thể chết vì ngươi nữakìa."
Tương Thanh lòng lại dâng lên chua xót, nhưng đây chẳng phải lúc khuyên ngănhắn, chợt lại nhác thấy Vạn Qua đang đứng ở phía xa, mặt mày buồn bã xen lẫnbất cam nhìn về phía này.
Tương Thanh càng thấy khó chịu, bỗng nảy ra ý hỏi, "Chả phải ngươi bảo cũngkhông hẳn là không có cảm giác gì với Vạn Qua sao?"
Lời y vừa dứt, Vạn Qua đã mặt đầy chờ mong ngóng nhìn Hạ Lỗ Minh.
Hạ Lỗ Minh do dự một chút...Thật lâu sau lại khe khẽ thở dài, hoàn toàn không phủnhận. Tương Thanh liếc thấy Vạn Qua mắt đã ươn ướt đỏ, mặt mang đầy ý cười, bèvươn một bàn tay lên nói với Hạ Lỗ Minh, "Ta và ngươi sẽ đập tay thề. Nếu trậnnày qua đi, chúng ta đều còn sống, ngươi sẽ mang hắn ta đi, cùng nhau bắt đầulại lần nữa. Ha ta sẽ không nợ nần nhau điều gì. Mãi mãi không gặp lại!"
Hạ Lỗ Minh nhìn y một lúc lại gật đầu, vươn tay đập tay với Tương Thanh, "Được!Một lời đã định!"
Đoạn, Tương Thanh lại nói, "Giúp ta chuyện này!"
Hạ Lỗ Minh kề người đến sát gần vào y. Tương Thanh thì thầm vài câu, gã gật gùnhư đã rõ.
"Ta đi tìm Man Vương, chúng ta chia nhau ra hành động!" Tương Thanh nói xonglại chỉ tay về phía Vạn Qua, "Dẫn hắn đi cùng!"
Hạ Lỗ Minh gật gật đầu, Tương Thanh rời đi, vội vã tìm Man Vương.
Hạ Lỗ Minh cũng quay người lại, đi tới cửa, chỉ thấy Vạn Qua đang nhìn mình.Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Lỗ Minh hỏi hắn, "Có đi hay không?"
"Đi." Vạn Qua nhanh nối chân Hạ Lỗ Minh ra ngoài, bỗng túm lấy tay áo gã, "Nè."
Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn hắn.
Vạn qua do dự một chút, "Chúng ta...cố gắng mà còn sống nhé!?"
Hạ Lỗ Minh sửng sốt ngây ra, rồi đột nhiên lại hé miệng cười, gật đầu, kéo tayhắn, cùng nhau rời đi.
. . . . . .
Tương Thanh đi đến tường thành phía ngoài Man Quốc, nhìn thấy Man Vương đangđứng ở pháo đài cao nhất, vừa định phi thân bay lên lại nghe thấy tiếng mèokêu. Cúi đầu nhìn xuống, thấy Miêu Ô chẳng biết từ đâu mò đến, cọ cọ lấy chânmình.
"Miêu Ô!" Tương Thanh vừa mừng vừa sợ, ôm lấy mèo nhỏ, "Thiếu chút nữa là quênluôn ngươi rồi!"
Miêu Ô ngoan ngoãn cọ đầu vào tay Tương Thanh. Y nhanh chóng bỏ nó vào trongngực áo, vỗ về đầu mèo, "Chúng ta cùng chờ Thịnh Nhi đến đón về nhà nhé."
"Meo~" Xem như là gật đầu đồng ý.
Tương Thanh bay lên trên đỉnh thành, đứng ở phía sau Man Vương, "Có thể sẽ cóchuyện xấu đấy."
Man Vương khẽ sửng sốt, nhưng vẫn không quay đầu lại nhìn y, chỉ nhìn hàng hàngquân binh thẳng tắp đi ra khỏi cổng thành. Tương Thanh cũng cúi đầu nhìn theo,thấy đội quân này chẳng khác gì rối gỗ, không chút phản ứng, chỉ biết tuần tựtiến về phía trước.
Tương Thanh phóng mắt nhìn sang phía bên kia....nhác thấy quân doanh của NgaoThịnh cũng đã có động tĩnh. Cơ mà, người lại không tiến về phía trước, lại chỉthụt mạng lùi ra sau, như thể đang bỏ của chạy lấy người vậy.
Lúc đầu, y có chút kinh ngạc nhưng lúc sau lại bật cười.
Man Vương cũng ngạc nhiên chẳng kém, thoáng, sắc mặt lại trở nên vô cùng kém.Suýt chút nữa y đã quên đối phương còn có một thần cơ diệu toán Ân Tịch Ly.Ngày xưa, ông cũng phải nhiều lần xấc bấc xang bang vì chiến thuật của lão hồly kia.
Đội quân vô tri một đường đuổi theo Thịnh Thanh. Nhưng được một đoạn thì quânThịnh Thanh lại rẽ hướng, chia ra thành nhiều nhóm, chừa lại một khoảng đấttrống rỗng.
Man Vương khẽ nhíu mày, vội huýt còi, đoàn quân con rối lập tức dừng bước.
Nhưng nhóm quân này chỉ đứng yên ở trạm gác được một chốc lại như nổi điên màđuổi theo ra bãi đất trống kia...Quân Thịnh Thanh chợt quay đầu lại, bao vây lấyđoán quân con rối. Lúc nãy, ba cánh quân của Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùngVương Hi lại không ngừng trêu chọc rối binh, khiến cho chúng không thể nào đuổitheo được. Bốn bề giằng co, ván cờ bỗng chốc hóa thành tử cục.
Ngay tại phía sau, trên cầu Song Hồng chợt vang lên giọng nói, "Man Vương!"
Tuy cách nhau xa đến như vậy nhưng âm thanh lại rõ ràng đến lạ. Như vậy có thểthấy được người nói có nội lực vô cùng cao thâm. Tương Thanh vui mừng nhận ra,tiếng nói ấy là của Ngao Thịnh.
Đã lâu rồi không nghe thấy giọng nói kia, Tương Thanh thấy như có thứ gì đótrong ngực mình đang trỗi dậy, nên cố sức vểnh tai lên lắng nghe, còn sợ mìnhsẽ bỏ qua âm tiết nào đó.
Ngao Thịnh đứng ở cầu Song Hồng, Tư Đồ và Tần Vọng Thiên chia ra đứng ở hai bêntrái phải, hai tay dán vào lưng hắn, giúp hắn tăng thêm phần nào nội lực, để âmthanh có thể truyền đi xa hơn rõ hơn, khiến cả sa mạc đều có thể nghe được.
"Đầu hàng đi!" Ngao Thịnh hô, "Ngươi thua là chuyện chẳng cần bàn cãi"
Đồng thời, vạn đại quân sau lưng hắn cũng đồng lòng hô hào, "Đầu hàng đi! Đầuhàng đi!"
Man Vương nhìn đám quân đang không ngừng giằng co phía xa kia mà cất cao giọngcười. Đoạn lại ngưỡng mặt thở dài với trời cao, buồn bã nói, "Tại sao? Sao ônglại nhẫn tâm với Vân như thế? Ông có mắt không? Sao không chịu ngó xuống màcoi?"
Tương Thanh đứng ngay phía sau Man Vương, lòng từng trận từng trận chua xót.Man Vương có khác nào một cánh chim lẻ loi, đau đớn ôm chiếc cánh đã gãy nát,sống qua từng ngày bất lực bi thương.
Ngay lúc này, bên trong chính điện của Man Quốc bỗng vang lên âm thanh vô cùngbén nhọn.
Tương Thanh sửng sốt.
Đám quân con rối bỗng dừng bước, nhất tề quay đầu, chuyển hướng đi về phía VânThành, miệng không ngừng gào, "Giết Giết!"
"Nguy rồi!" Tương Thanh lập nhận ra, "Là Viên Khả đang giở trò!" Tương Thanhhối hận vì sao khi nãy không giết quách gã đi.
"Cách này cũng không tồi." Man Vương bỗng bật cười, quay đầu nhìn Tương Thanh,"Mười vạn đại quân xung phong liều chết trở về, nếu ngăn không được chúng, tánhmạng của ngươi khó mà bảo toàn, Ngao Thịnh sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu!"
Tương Thanh hai mắt trợn to...Trong đầu chỉ còn ôm mỗi một hy vọng —— Hạ LỗMinh, ngươi phải nhanh lên!
Cùng lúc, phía bên kia chiếc cầu, Ngao Thịnh lớn tiếng hạ lệnh, "Đuổi giết quânMan Quốc! Không được để chúng quay lại Vân Thành!"
Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng Vương Hi đều là kỵ tướng, vội vã dẫn quânđuổi theo đoán quân con rối, quyết chí không để chúng có đường trở lại.
Man Vương rút trường đao cắm dưới đất lên, nói, "Đừng tham gia vào. Đến chỗ changươi đi!"
"Đợi đã!" Tương Thanh vội ôm lấy Man Vương nhưng ông lại hất y ra, căn dặn,"Đừng quên ước định giữa chúng ta!" rồi nhảy ngay xuống thành, một mình cầmđao, giết những quân lính vô tri đang rệu rã về thành.
Tương Thanh cố gào rít gọi tên Man Vương nhưng ông vẫn chẳng nghe thấy. Tìnhthế thoáng chốc liền xoay chuyển chẳng ai ngờ.
Tương Thanh cố giữ mình phải bình tĩnh....nhủ rằng, Thịnh Nhi và Ân Tịch Ly chắcchắn đoán biết được kế hoạch của Viên Khả, hơn nữa nơi đây vẫn có có y. ThịnhNhi sẽ tin vào khả năng của y. Mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được. – Đoạn,y lại bay khỏi thành trì, vội vã quay về biệt cung.
144 | Cùng đến Cõi Yên Vui
VƯƠNG TRUNG NGHĨA dẫn theo mười vạn nhân mã của gã, truy đuổi theo đám quân đầugỗ này. Vốn gã chẳng muốn làm theo chiến thuật của Ân Tịch Ly tí ti nào. Tạisao ư? Thắng trận là một chuyện, hả giận lại là chuyện khác. Thắng trận đểsống. Hả giận để hả hê sống. Với hắn, thắng mà phải mang uất ức thì cũng chảnghĩa lý gì.
Đối với chiến dịch lần này, có lần gã hỏi Tống Hiểu, lão Man Vương có phải bịchập mạch hay không, sao lại đi kéo nhiều người chết chùm thế này, có thua thìcũng hết sức là vô nghĩa.
Tống Hiểu đáp gọn lõm, "Người ông ta yêu chết rồi!"
Vương Trung Nghĩa lúc nãy vẫn còn chưa hiểu lắm, vẫn cho rằng Man Vương bị hỏngmất dây thần kinh nào đó rồi.
Nhưng, chỉ vừa khoảnh khắc đó thôi, khi mà đám đầu gỗ này mặt mày bặm trợn quayđầu chạy trở về, Man Vương một mình một đao bay xuống thành, vung đao lên giếtđám đần độn kia. Vương Trung Nghĩa khóc.
Đời này, Vương Trung Nghĩa chỉ khóc đúng một lần khi mẹ gã qua đời. Gã cho rằngsống có gì đáng để phải khóc lóc đâu nào? Có lẽ là vì lâu quá không rơi nướcmắt nên lần này nước mắt tuôn đến là giàn giụa.
Vương Trung Nghĩa ngồi trên lưng ngựa, đi tới phía trước, ánh mắt cứ mông mônglung lung. Mặt mày lấm lem nước mắt nước mũi. Chả hiểu sao gã cứ thấy Man Vươngnhư thể chiếc lá úa rơi rụng khỏi cành, phiêu đãng rơi xuống lòng sông đangcuồn cuộn chảy xiết. Mà nói tóm lại, là cứ khiến người ta đau lòng muốn chết.
Vương Trung Nghĩa giơ đao, gào lên "Giết!". Ờ, dẫu sao thì lúc đánh giặc có tênnào lại không gào rú la hét đâu, chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm hết. Với lạicũng chả ai để ý. Gã có thể tận tình gào lên cho thỏa cho vơi hết nỗi buồn vôcớ trong lòng.
Man Vương nội lực thâm hậu, võ nghệ bất phàm, nhảy vào trong biển người thẳngtay chém giết. Đoàn quân rối gỗ hoàn toàn không chút ý thức, chỉ biết vung taychém loạn, chẳng thấy đau thấy buồn. Phía bên này cũng thế, những nhát đao tẩmquất lên người không còn khiến Man Vương thấy đau đớn nữa. Chẳng hiểu vì lẽ gìmà trước mắt ông chỉ còn mỗi bóng dáng Tương Vân hiện hữu. Càng lúc gương mặtthân thương kia càng rõ ràng. Chưa bao giờ lại rõ ràng đến thế.
Hai cánh quân của Tư Đồ và Tần Vọng Thiên cũng sát nhập thành một, nhìn bộ dạngcủa Man Vương như thế đều nhíu mày mà xót xa thay.
Tiền phương giao chiến, hậu phương là Ân Tịch Ly cũng lo lắng khôn nguôi. Ycũng đã dự tính được sẽ có chuyện không hay xảy ra, nói còn thiêng hơn miếu,quả thật Viên Khả đã bày trò.
Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng Mộc Lăng gào rú từ trong lều, "A! Có hỏadược! Có hỏa dược!"
Ân Tịch Ly khó hiểu quay đầu lại nhìn, Mộc Lăng tay cầm khối gạch mà Tư Đồ mangvề, chạy ra nói, "Toàn Man Quốc đều đã cài hỏa dược, trong gạch có chứa thuốcnổ!"
Mộc Lăng vừa nói dứt lời, Ân Tịch Ly đã vội vã hô to, "Tất cả thu binh! THUBINH!"
Chúng tướng chẳng biết Ân Tịch Ly lại làm sao nữa, bình thường thì phải nêngióng trống hỗ trợ mới đúng chứ? Song, cũng chẳng thể làm trái lệnh, đành nhanhnhảu thu binh.
Ngao Thịnh đứng ở tiền phương, Viên Liệt bỗng bay đến bên cạnh hắn, nói, "Thubinh!"
Ngao Thịnh trừng lớn mắt lên nhìn, "Nhưng còn chút nữa đã tiến vào được ManQuốc."
"Tịch Ly ra lệnh thu binh hẳn là có lý do!" Viên Liệt siết lấy bả vai của NgaoThịnh, "Ngươi phải tin Tương Thanh!"
Ngao Thịnh giật mình, nói với thịu vệ đánh xe, "Thu binh!"
Thị vệ lập tức quay đầu xe, quay trở về doanh trại.
Ba quân tướng sĩ đều được huấn luyện nghiêm minh, Tống Hiểu, Vương Hi, VươngTrung Nghĩa vừa phất lệnh kỳ, liền đồng loạt thu binh. Tư Đồ cùng Tần VọngThiên liếc nhìn đối phương, đoạn lại cấp tốc thả người bay khỏi lòng địch.
Lúc này...tất cả quân rối gỗ rút về Vân Thành như thủy triều. Man Vương vẫn đươngchống cự thì chợt nghe thấy có tiếng gào vọng vang giữa không trung, "ManVương!"
Man Vương sửng sốt, người gọi ông là Tần Vọng Thiên.
Man Vương nháy mắt thanh tỉnh lại, phát hiện Thịnh Thanh đều đã lui quân...Ôngkhẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện thật kỳ quặc, đoạn lại bay về phía tường thànhMan Quốc.
Đồng thời trong lúc đó, Vạn Qua đứng bên cạnh sông ngầm, lo lắng nhìn ThịnhThanh lui quân, vội vã gọi kẻ ở bên trong địa đạo, "Hạ Lỗ Minh! Thu quân rồi!"
Khắc sau, bên trong đường hầm bỗng có tiếng "tạch tạch tạch" .
Vạn Qua biết Hạ Lỗ Minh đã châm lửa, khẩn trương hô, "Chạy mau đi! Mau đi!"
Cùng lúc đó, đoàn quân trì độn cũng đã tiến đến gần cửa Vân Thành, ngay lúcchúng vừa chạm đến bậc cửa thì đột ngột "Oanh" một tiếng. Nổ tung.
Mặt đất dưới chân chúng sập lở xuống....Hằng hà cát vàng chảy lún vào bên tronglỗ đên. Đám quân kia chẳng kịp thức tỉnh để kêu gào thì đã bị nuốt gọn vào bêntrong hố cát.
Nối tiếp theo sau đó, cả Vân Thành cũng rạn nứt, đổ ập xuống đất.
Tất cả quân binh vị chôn chặt trong cát, chỉ còn biết đứng yên giãy giụa vôvọng.
Lúc này, Man Vương cũng đã an ổn đứng trên đỉnh thành Man Quốc, cúi đầu nhìnxuống quân đoàn Thịnh Thanh phía bên kia.
Man Vương bình thản hé môi cười. Ngao Thịnh đã thắng. Thắng rất dễ dàng nhưngcũng chẳng kém huy hoàng.
Bấy giờ, ông mới cảm thấy cả người mình rét lạnh, mùi tanh tưởi không ngừng xộclên mũi, cúi đầu nhìn xuống mới hay cả người mình dính đầy máu tươi....chẳng rõlà của ai.
Ông thấy, mọi thứ đã đến thời điểm của nó rồi. Một khi chẳng thể mang Tương Vânvề, thế thì chấm dứt hết đi....Đặt dấu chấm hết cho tất thảy. Ông đã quá mỏi mệt.Chỉ nguyện rằng khi chết đi, đến thế giới bên kia, có thể được gặp Vân của ông.Mà chẳng rõ, Vân có chê ông nay đã tóc hoa râm mặt đầy nếp nhăn không nữa.
Man Vương xoay người, nhảy xuống khỏi tường thành...Lúc đáp xuống, mới biết máuđã chảy ngập hết mặt đất. Ông cố đứng vững rồi xoay lưng bước đi.
. . . . . .
"Hạ Lỗ Minh!" Vạn Qua đứng trên miệng động, không ngừng gào thét, càng lúc càngthấy mặt đất rung lên không ngừng, nhưng người kia vẫn chẳng thấy bóng dángđâu.
"Đồ ngốc!" Vạn Qua đau đớn hô, "Ngươi mau lên đây đi!"
Nương theo tiếng gọi đầy xót xa đó, một bóng người áo xám cũng đã dần xuất hiệntừ phía cuối động.
"Hạ Lỗ Minh!" Vạn Qua vui sướng gọi...Nhưng chẳng mấy chốc, mặt đất chợt nứt rarồi đổ sụp xuống dưới chân người nọ.
"A!" Vạn Qua vội vã chồm người tới bắt lấy gã....nhưng cát lún quá nhanh, trong nháymắt, Hạ Lỗ Minh đã bị nuốt chửng.
Nhác thấy chỉ còn có mỗi một bàn tay của gã còn vươn ra khỏi mặt đất, Vạn Quacũng kinh hoảng gieo mình xuống cùng.
Đúng lúc này, tiếng gió sau lưng rít gào lướt đến. . . . . .
Một cái bóng đen bay xuống, lướt qua Vạn Qua túm lấy Hạ Lỗ Minh, bay ngược lênphía trên, đoạn lại kéo lấy cổ áo Vạn Qua, ôm cả hai người nhảy lên trên mặtđất
Vạn Qua bị ném xuống đất, hoảng hồn nhìn một hắc y nhân tay ôm Hạ Lỗ Minh bayđến trước mặt hắn.
Hạ Lỗ Minh nằm xoãi ra đất, chẳng thương tích gì nhưng vì nuốt phải cát màkhông ngừng ho khan.
"A!" Vạn Qua vui sướng ôm lấy gã, "Đồ ngốc! Đồ ngốc!"
Hạ Lỗ Minh vỗ về lấy Vạn Qua, thở dài ngẩng lên nhìn người vừa cứu mình, khôngai khác chính là Tư Đồ.
Tư Đồ ngoái đầu nhìn hố cát đen ngòm sau lưng mà nói, "Cảm tạ."
Hạ Lỗ Minh lắc đầu, "Câu này ta nói mới phải."
Vạn Qua cũng ngẩng đầu lên, vốn định đa tạ Tu Đồ thì ai dè hắn ta lại vung taychém vào gáy Hạ Lỗ Minh.
Hạ Lỗ Minh chau mày ngất đi.
"Ngươi làm gì vậy?" Vạn Qua lo lắng quát.
Tư Đồ hết cách, chỉ tay ra phía sau lưng hắn.
Vạn qua nghi hoặc, quay đầu lại nhìn cỗ xe ngựa màu đen sau lưng mình.
"Nó là dành cho hai người." Tư Đồ đưa cho Vạn Qua một túi vải thật lớn, "Đây làthứ có trị khỏi độc dược trong cơ thể của cả hai. Mộc Lăng bào chế đấy. Uốngxong rồi rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Nếu có gì thì cứ đến Tu La Bảo tìm hắnchữa trị thêm."
Vạn Qua nhận lấy, ngạc nhiên ngoác miệng ra hỏi, "Tại sao. . . . . ."
"Tương Thanh nhờ ta làm vậy." Tư Đồ đáp, "Đi đi! Tìm một nơi an bình, bắt đầulại lần nữa."
Vạn Qua nhìn Tư Đồ một lúc mới cột túi vải kia vào người rồi cõng Hạ Lỗ Minhlên xe ngựa, đoạn lại quay lưng nhìn Tư Đồ lần nữa.
Tư Đồ xoay người rời đi.
Vạn Qua phóng mắt nhìn Vân Thành hoang toàn phía xa, thở dài một hơi rồi quayngười nhìn Hạ Lỗ Minh giờ đã hôn mê. Bên trong xe ngựa đã chuẩn bị sẵn lươngkhô cùng nước uống, và một rương ngân lượng.
Vạn Qua suy ngẫm một chốc, chợt xé một mảnh tay áo ra, đầu này cột vào tay HạLỗ Minh còn đầu kia thì buộc chặt vào tay mình, rồi vung roi thúc ngựa.
Ngựa tung bốn vó chạy băng băng về phía trước. Vạn Qua lúc này chỉ còn thấy ManQuốc là một chấm đen nhỏ nhoi, bỗng hắn lại phá lên người, ra roi thúc vào lưngngựa, "Chạy nhanh lên! Chúng ta đến một nơi xa thật xa. Mãi mãi không quay vềđây nữa!"
. . . . . .
Tương Thanh đương nhiên đã nghe thấy tiếng nổ rất lớn bên ngoài. Liền biết làHạ Lỗ Minh đã châm hỏa dược. Quả nhiên, Thịnh Nhi của y rất giỏi. Thịnh Thanhđã thắng!
Y kích động chạy đến biệt cung của Tương Vân. Muốn nói hai tiếng từ biệt vớicha mình. Nhưng người còn chưa biết vào bên trong sân đã nghe thấy giọng nóichói tai quen thuộc.
"Ha ha, ta sẽ vứt ông vào trong sa mạc, ngày ngày phơi lây nơi đó, để xem lãogià Man Vương đó làm thế nào gặp lại ông được!"
Tương Thanh chỉ thấy đầu mình ong ong lên. Y chạy nhanh vào sân, thấy ngay cảnhViên Khả một tay lôi quan tài bằng băng chứa Tương Vân ra ngoài. Có lẽ vì lớpbăng quá dày nên gã chẳng thể phá tan được nên chỉ còn nước kéo cả người cả quantài đi.
Vì trải qua va chạm, phía trên băng quan đã hư hao, thêm nữa sa mạc lại nóngcháy...khiến lớp băng tuyết cũng chảy tan đi phần nào.
Trong nháy mắt, Tương Thanh thấy máu mình như đông cứng lại.
"Viên-Khả" Tương Thanh rít từng chữ qua kẽ răng.
Viên Khả sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tương Thanh, giật mình trợn to hai mắt,"Ngươi...sao ngươi...."
Tương Thanh nhếch môi cười, chậm rãi rảo bước đến gần gã, "Ngươi không có nghethấy à? Pháo đã nổ trong khi ngươi lại chưa châm ngòi. Có lạ không nào?"
Viên Khả mắt trắng mắt ra, con ngươi như thể muốn rơi xuống đất, oán hận nhìnTương Thanh.
"Ta nói cho ngươi hay, một người cũng không có chết! Ai cũng không chết. Trừngươi!"
Vừa dứt lời, Tương Thanh đã rút cửu tiết tiên mà Tư Đô tặng ra, quất roi vềphía Viên Khả.
Viên Khả chỉ còn lại một cánh tay, hơn nữa lúc này thần trí đã chẳng còn tỉnhtáo nữa, khi bị roi quất trúng như phát cuồng lên. Tương Thanh ra tay khôngchút lưu tình, như thể trút hết bao oán hờn mất mát lên người gã. Thậm chí cảnỗi nhớ nhung Ngao Thịnh cồn cào đến nỗi bi thương vì Man Vương và phụ thân,đều giáng xuống đầu gã. Cho đến khi Viên Khả huyết nhục mơ hồ, người co giậtngã xuống sân, thoi thóp cho đến khi cạn hơi tàn mới thôi.
Tương Thanh tay cầm dây roi đầy máu, ngơ ngác đứng yên một chỗ, nhìn cỗ thi thểđã nát bét ra. Một lúc sau lại nghe thấy có tiếng bước chân khó nhọc sau lưng.
Y quay đầu lại, chỉ thấy Man Vương tay vịn vào vách tường, cả người đầy máu,khóe miệng cũng đều là máu....Mặt mày còn trắng hơn cả bức tường kia.
Man Vương vừa bước vào, lúc đầu thì hoang mang ngẩn người ra, nhưng khi nhìnthấy Tương Thanh cùng cái xác của Viên Khả thì liền hiểu ra.
Ông lảo đảo chạy đến bên băng quan của Tương Vân, thê thiết nói, "Vân, ta đưangươi đến Cõi Yên Vui. Chúng ta mãi mãi không xa rời nữa."
Tương Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, vội kéo xe ngựa đến, khiêng băng quan củaTương Vân lên xe, rồi đỡ cả Man Vương vào trong, lấy đơn dược Mộc Lăng đã dúivào tay y, để giúp ông có thể kéo dài sinh mệnh.
Tương Thanh lên xe ngựa, chợt nghe thấy tiếng Miêu Ô kêu, mới giật mình nhớ ra.
Y nhẹ nhàng bé mèo nhỏ ra khỏi ngực áo, cột mảnh ngọc bội Ngao Thịnh đã đeo choy lên cổ Miêu Ô, thả mèo xuống đất rồi căn dặn, "Mi ở đây chờ Thịnh Nhi đến,bảo hắn chờ ta về. Ta nhất định sẽ trở về!" đoạn lại leo lên xe, thúc ngựa chạyra khỏi cửa thành phía bắc.
Bên ngoài cửa thành, Tương Thanh chỉ nhìn thấy bão cát đang gào thét đổ qua,thấp thoáng trong làn cát dày, y có thể nhìn thấy dải hắc diệu thạch sừng sữngkia.
Tương Thanh cắn răng, quất roi cho ngựa nhanh chóng chạy đến ngọn núi được chorằng có Cõi Yên Vui kia.
. . . . . .
Ngay cửa vào chính của Man Quốc bị nổ to, đất lở thành một cái hố cát thật lớn.Quân của Ngao Thịnh vì đã mau mắn rời đi một đoạn đủ xa nên mới không bị cuốnvào trong.
Ngao Thịnh gấp đến độ không nhịn được, một mình điều khiển chiến xa, nóng lòngchạy thẳng vào trong Vân thành.
Ân Tịch Ly cùng các vị đại tướng ở lại chỉ huy, đợi đến khi mặt đất an ổn lại.Mộc Lăng cũng đã bào chế ra thuốc giải, chia cho ba quân, phân nhau đi cứunhững tướng sĩ đang bị chôn dưới cát kia.
Tần Vọng Thiên mang theo binh mã, chạy tới Vân Thành, đi tìm Ngao Thịnh vàTương Thanh.
. . . . . .
Ngao Thịnh tìm hết một vòng Man Quốc nhưng vẫn chẳng thấy Tương Thanh đâu. Ngaylúc này, Ngao Ô lại nhảy khỏi xe, chạy về phía trước. Thịnh ta cũng xuống xe,vội đuổi theo.
Ngao Ô dẫn Ngao Thịnh đi vào sâu trong biệt cung, đập vào mắt là cổ thi thể nátbét.
Ngao Thịnh nhìn khối thi thể này mà ngứa mắt, bước đến gần xem xét thì đúng làViên Khả....Hắn cẩn thận dò tìm, thấy vết bánh xe vẫn còn hằn trên đất.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, chợt nghe thấy có tiếng meo meo.
Hắn vội vã ngoảnh tìm, liền thấy Miêu Ô đang được Ngao Ô ngoạm lấy, lại còn vôcùng ân cần liềm liếm lông cho mèo. Ngao Thịnh vừa liếc nhìn đã thấy ngay mảnhngọc bội đeo trên cổ mèo. Hắn gỡ mảnh ngọc xuống, lòng như dậy sóng – Thanh củahắn đâu rồi? Sao bỏ ngọc lại?
"Ngao~~."Ngao Ô chợt gầm lên, hất ngã Miêu Ô ra đất rồi ngoắc đầu ra dấu choNgao Thịnh đi theo mình. Thịnh ta nhìn hổ, không chần chờ gì mà vội bước theo.Cả hai rời khỏi Man Quốc, dần thên sâu vào bên trong đại mạc.
. . . . . .
Tương Thanh cũng chẳng rõ mình đã rong ruổi trong sa mạc bao lâu nữa. Có lẽ làlâu đến mức y chẳng tài nào tin được. Bốn bề đều giống nhau, chẳng phân biệtđược phương hướng, Cõi Yên Vui ở dải đá kia vẫn cứ xa còn xa.
Y quay đầu lại, xốc mành lên nhìn vào bên trong. Băng quan của Tương Vân đã tanchảy hơn một nửa. Còn Man Vương thì lặng lặng ngồi một bên, dõi nhìn Tương Vân.Nương theo cơ ngực phập phồng, y biết là ông vẫn còn sống.
Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, ngẩng đầu nhìn Cõi Yên Vui ở bờ xa mà nghĩ sao mãivẫn chẳng thể đến được....Bốn bề ngoại trừ bão cát thì chẳng còn trông thấy gìnữa cả. Chợt nhiên, y thấy mình vô cùng bất lực.
Ngay khi Tương Thanh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng thì lại nghe thấy lẫn trongtiếng gió là tiếng chuông lanh lảnh reo vang.
Tương Thanh giật mình ngước lên nhìn, thấy một cỗ xe đang đi về phía y. Đó làmột cỗ xe do sơn dương kéo, thân xe màu đỏ tưới, trên bốn đỉnh nóc xe thì treođầy chuông bạc. Người đánh xe là một thiếu niên mặt mày sáng sủa.
Tương Thanh ra sức lắc đầu ngại rằng mình đã sinh ra ảo giác khi mà cỗ xe kiacứ ngày một gần.
"Tiểu Tam." Trong xe chợt truyền ra một giọng nói vô cùng êm ái, "Sao lại đichậm lại?"
"Tiểu thư, phía trước có ngươi."
"A?" Người bên trong hỏi, "Ai?"
"Vương tử trong mộng của cô." Thiếu niên tên Tiểu Tam ngoác miệng ra nhìn TươngThanh.
"Rầm" một cái, mành xe màu đỏ thẩm bị kéo xoạch ra, một cô gái tuổi chừng mườisáu ló đầu ra ngoài, da trắng, mắt sâu, mũi cao. Vừa nhìn là biết một cô nươngTây Vực.
Nha đầu kia mê say nhìn Tương Thanh một lúc rồi vui sướng thét lên, "Ca ca xinhđẹp!"
Tương Thanh sửng sốt, không nhớ ra là mình có từng gặp cô nương này.
"Huynh quên rồi hở?" Tiểu nha đầu vội nhảy xuống xe, "Trước đây huynh từng cứuta đó! Ỏ sa mạc Mạc Bắc, huynh giúp mọi người trừng trị đám mã tặc đó."
Tương Thanh ngơ ngác nhìn cô bé một lúc, nhưng vẫn không nhớ được gì. Tiểu nhađầu lại hỏi tiếp, "Sao huynh lại một mình vào sa mạc khi trời đang bão thế nào?Dễ bị lạc lắm đó! Huynh muốn đi đâu?"
Tương Thanh ngơ ngẩn đáp, "Cõi Yên Vui."
"Hở?" Tiểu cô nương khó hiểu nhìn y.
"Một nơi xinh đẹp, yên tĩnh, không ai quấy rầy." Tương Thanh nói, "Cô có biếtkhông?"
Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, rồi lại tủm tỉm cười, "Thế,huynh nói cho biết chuyện này trước đi. Huynh đã có thê tử chưa? Cưới ta nha?"
Tương Thanh bật cười nhớ ra cô bé này, lần đầu gặp vẫn chỉ là một nha đầu mườiba mười bốn, vừa chạm mặt thì đã bảo y cưới về nhà rồi.
Tương Thanh khẽ lắc đầu, "Lòng ta đã có người. Chúng ta cũng đã có hôn ước."
Tiểu cô nương thở dài đầy tiếc nuối, "Tiểu Tam à, tại sao nam nhân tốt đều bịcướp đi hết vậy?"
Tiểu Tam an ủi, "Không sao mà. Cô còn trẻ, từ từ rồi tìm."
Nha đầu ngoảnh lại nói với Tương Thanh, "Ta biết đường nè, để ta đưa huynh đi."
Tương Thanh vốn không có chút hy vọng nào, thậm chí còn hoài nghi về sự tồn tạicủa nơi được cho là Cõi Yên Vui đó, nhưng chẳng hiểu sao lại tin lời cô bé kia,để cô bé dẫn y đi.
"Nó ở ngay bên trong núi Nhật Lạc (mặt trờilặn) ấy." Tiểucô nương nói, "Trong lòng núi Nhật Lạc có một cái động rất sâu, nghe nói dướiđó chính là Cõi Yên Vui, có thể giúp luân hồi chuyển thế, lại còn xinh đẹp yêntĩnh nữa. Nhưng mà cái động ấy lại quá sâu, xuống rồi không lên được nên chưacó ai từng đặt chân đến. Có lẽ đó cũng chỉ là một truyền thuyết thôi."
Tương Thanh ngạc nhiên, không thể tin rằng có một nơi như thế.
Tiểu cô nương đưa Tương Thanh đi ngược lại với hướng dải núi Hắc diệu thạch.Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng y vẫn cứ theo sau....Đi được một đoạn, chợt trôngthấy một ngọn núi trắng như phủ sơn.
Y ngưỡng mặt lên nhìn, ngọn núi này không cao, có thể trèo lên được.
"Ca ca xinh đẹp, huynh muốn lên trên đó sao?" Tiểu nha đầu hỏi.
"Phải." Tương Thanh gật gật đầu, "Cám ơn cô bé."
Tiểu nha đầu lắc đầu, "Chuyện nhỏ ấy mà. Mà huynh muốn đi vào trong động đóhả?"
Tương Thanh nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu.
Tiểu nha đầu lại nói, "Được rồi. Vậy huynh xuống đó trước đi. Ta về chuẩn bịdây thừng rồi gọi trưởng lão cùng mọi người trong làng đến kéo huynh lên."
Tương Thanh cảm kích gật đầu, "Đa tạ."
Tiểu nha đầu lại ngoắc ngoắc ngón tay gọi y.
Tương Thanh cúi đầu, cô bé bỗng nhảy phốc lên, hôn vào má y một cái rõ kêu.
Tương Thanh giật mình ngây ra, tiểu nha đầu lại khoái chí cười to, bước trở vềxe ngựa, "Tiểu Tam, chúng ta mau về thôi, lấy tất cả dây thừng mà bện lại."
Thiếu niên vừa đánh xe vừa lầm bầm, "Tiểu thư, sao cô có thể chủ động hôn mộtnam nhân như thế chứ! Không cảm thấy xấu hổ hả?"
"Im!" Tiểu nha đầu uy hiếp, "Phiền chết được!"
Tương Thanh nhìn theo cỗ xe đỏ kia mà nhoẻn miệng cười, đoạn lại vén mành xelên, thấy băng quan đã hoàn toàn tan chảy. Y ôm lấy Tương Vân rồi đưa lưng lạinói, "Ông mau trèo lên lưng tôi đi!"
Lúc này, Man Vương đã chẳng còn chút khí lực nào nữa, đổ ập lên lưng TươngThanh.
Tương Thanh dùng dây buộc ngựa cột Man Vương chặt vào người rồi nhảy xuống xe,trèo lên trên núi Nhật Lạc.
Lúc này, mặt trời cũng xuống bóng. Tương Thanh đi lên trên núi, nhìn vầng tháidương dần dần bị ngọn núi nuốt chửng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên núi là NhậtLạc.
"Vân chắc chắn sẽ thích nơi này." Man Vương thều thào lên tiếng.
Tương Thanh khẽ giật nảy người lên, biết rằng Man Vương đã suy yếu đến mứcchẳng thể động đậy gì, lẽ nào đây là do hồi quang phản chiếu?
Y gắng sức trèo lên trên đỉnh.
Rất nhanh, Tương Thanh đã tới được đỉnh núi, quả nhiên liền trông thấy mộtmiệng hang rất lớn nằm ở giữa quả núi....Bên trong lại tối om, sâu đến chẳng thấyđáy.
Tương Thanh nhìn mặt trời chỉ còn lại một mảnh đỏ, lại nhìn thi hài đang dầnmềm ra của Tương Vân...mà hít sâu một hơi thả người nhảy xuống bên trong hangđộng.
. . . . . .
Man Quốc đã hoàn toàn bị Thịnh Thanh chiếm lĩnh. Nhưng Tần Vọng Thiên tìm mãivẫn chẳng thấy Ngao Thịnh hay Tương Thanh đâu.
Tần Vọng Thiên nôn nóng đến mức nhảy dựng lên, Mộc Lăng khuyên y đừng gấp, cẩnthận tìm lại lần nữa...Vì vậy mà mọi người lại rà soát cả tòa thành một lần nữađể tìm hoàng đế nhà họ và phu tử nhà hoàng đế.
Cùng lúc đó, Ngao Thịnh cùng Ngao Ô đã đi băng xuyên qua sa mạc, đi đến mộtngọn núi màu trắng, dưới chân núi lại đỗ một cỗ xe ngựa.
"Thanh!" Ngao Thịnh mừng rỡ nhảy xộc lên xe nhưng lại chỉ thấy một vũng máuloãng, ngoài ra thì chẳng có bóng người nào.
Ngao Thịnh tra xét một lượt, thấy quái lạ khi chẳng thấy dây cương buộc ngựađâu,
Bấy giờ Ngao Ô rướn cổ về phía đỉnh núi mà gầm lên.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nghĩ, lẽ nào Thanh đã lên núi?
. . . . . .
Tương Thanh nhảy vào bên trong hang động, chỉ thấy bốn bề tối như mực...Chẳngbiết qua bao lâu sau, những chấm sáng tròn chợt nhấp nháy. Y cau mày mơ hồ đoánphía sâu bên trong có nguồn sáng.
Y vội thi triển khinh công lần sâu xuống bên dưới....cho đến khi bốn phía chợtngời sáng lên, tầm nhìn cũng được khai mở.
Tương Thanh đáp người xuống bên dưới động, cẩn thận ôm Tương Vân vào người,đồng thời cũng giữ chặt Man Vương trên lưng. Ngay lúc này, Man Vương lại vừasuy kiệt vừa vui vẻ nói, "Thật là đẹp...."
Tương Thanh như không tin vào được mắt mình nữa.
Dưới cùng của hang động này là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn. Phíatrên đỉnh trần là những chấm huỳnh quang sáng lấp lánh, chiếu sáng hơn cả dạminh châu hay thủy tinh đăng. Trần động như thể một biển sao.
Bên dưới chân y thì lại mềm mại ngát hương khi mà có đến cả một cánh đồng hoađầy mỹ lệ.
Trải dài tầm mắt là một đồng hoa trắng vô cùng xinh đẹp. Hoa nương theo gió mànhấp nhô lay động.
Mất một lúc lâu sau Tương Thanh mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vui sướng nhoẻnmiệng cười rồi nhẹ nhàng đặt Tương Vân nằm xuống đồng hoa, sau đó cũng thả ManVương xuống, để ông nằm bên cạnh Vân của mình.
Man Vương chậm rãi quay đầu, nhìn một bên mặt của Tương Thanh.
Tương Thanh cầm tay Man Vương lên, để tay ông nắm lấy tay Tương Vân. Man Vươngmỉm cười, bình thản nhắm mắt lại.
Tương Thanh im lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai người an yên nắm tay nhau. Ychẳng biết liệu Man Vương có còn sống không, hơn nữa cũng chẳng muốn đi kiểmtra hơi thở của ông làm gì, chỉ đơn giản, dịu ngoan ngồi ngắm nhìn cả hai ngườihọ
Tương Thanh xả tay áo xuống, nhẹ nhàng lau đi vệt máu dính trên mặt Man Vương.
Vết máu đã khô, lau mãi chẳng ra. Bỗng chốc lại có nước từ đâu rơi xuống, nhỏlên trên mặt Man Vương, khiến vệt bẩn dễ dàng bị lau đi.
Tương Thanh cứ lau lau lãi, phát hiện nước rơi xuống mỗi lúc một nhiều, còn tầmmắt mình thì lại nhòe dần đi.
Y ngừng tay, nhìn hai gương mặt đã hoàn toàn tươm tất sạch sẽ. Hai người trôngvô cùng xứng đôi. Rồi y lại cúi đầu xuống, tựa lên trên hai thân thể đã khôngcòn hơi ấm nào mà cất tiếng khóc rống, lần đầu tiên sau khi chào đời.
145 | trăm ngã tình về
ĐỒNG HOA CÁNH TRẮNG theo gió dập dìu, thủy quang chiếu rọi từ trên đỉnh cao.Phong cảnh tuyệt mỹ như thế hẳn phải ấm áp hạnh phúc, ấy vậy mà vì tiếng khóccủa Tương Thanh mà bỗng hóa thê lương đến lạ.
Tương Thanh chẳng biết mình đã khóc bao lâu, mải cho đến khi có tiếng gọi khekhẽ truyền đến từ phía sau thì mới ngừng khóc, ngẩng đầu dậy, không tin được màlắng tai nghe giọng nói đã ngày nhớ đêm mong kia.
"Thanh...."
Tương Thanh thoáng sửng sốt quay đầu lại.
Ngao Thịnh chật vật đứng dậy, cả người dính toàn cánh hoa. Trên người hắn vẫnvận bộ chiến bào cùng giáp vàng, nhìn có vẻ tù túng, có lẽ cũng vì vậy mà khinhảy xuống đây, không khống chế được lực đạo. Chẳng biết là có bị thương ở đâukhông?
Tương Thanh ngồi bệt dưới đồng hoa, ngơ ngác nhìn Ngao Thịnh. Đôi mắt y sưngtấy lên, cố sức lấy tay lau nước mắt.
Ngao Thịnh chỉ thấy lòng mình như có ai xát muối, đảo mắt lại thấy hai cỗ thihài nằm cạnh chỗ Tương Thanh đang ngồi, khe khẽ chau mày lại.
Hắn vồn vã chạy đến, quỳ sà xuống bên cạnh Tương Thanh, kéo y ôm vào tronglòng.
"Thịnh Nhi..." Tương Thanh tựa cằm lên vai Ngao Thịnh, bỗng chỉ thấy mệt mỏi đếnrã rời.
"Thanh." Ngao Thịnh siết chặt Tương Thanh vào lòng, "Ngươi không việc gì rồi!"
"Umm." Tương Thanh đã thôi khóc, ngay khi vừa trông thấy Ngao Thịnh thì đã thôikhóc. Hiện tại, y chỉ thấy mỏi mệt, muốn tựa vào vai người mình mong nhớ mànghỉ ngơi.
Cả hai lặng lẽ ngồi ôm tựa vào nhau. Ngao Thịnh vỗ vỗ lưng Tương Thanh như ủian xoa dịu. Bỗng chốc bên tai đã truyền đến nhịp thở khẽ khàng của y. NgaoThịnh đau lòng như cắt, nhìn dung nhan say ngủ kia. Những ngày này, chẳng biếtThanh của hắn đã phải chịu bao nhiêu giày vò rồi. Thật may khi được gặp lạinhau.
Ngao Thịnh thật cẩn thận dịch người Tương Thanh lại, để y nằm thoải mái tronglòng mình. Hắn cởi luôn cả chiến bào ra, ôm lấy Tương Thanh ở giữa đồng hoa, đểy an tĩnh say giấc.
Ngao Thịnh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã rối bù lên của Tương Thanh, chốc chốclại liếc nhìn Man Vương và Tương Vân đang tay trong tay nằm, rồi thở dài, chỉthấy buồn bã không ngừng.
Hắn nhìn hai người kia đến ngẩn ngơ. Tương Thanh và phụ thân y rất giống nhau.Có lẽ ngay cả Man Vương và hắn cũng có vài phần tương tự...nhưng lại chẳng thể cósố mệnh tương ứng. Nửa đời này của hắn và Tương Thanh coi như đã đi tận hết khổđau chia biệt, những buồn to khổ nhỏ chẳng biết bao nhiêu mà đếm. Nhưng cuốicùng vẫn được gặp lại nhau ở một nơi xinh đẹp thế này, để bắt đầu một cuộc sốngmới. Còn Tương Vân và Man Vương thì lại mãi mãi ngủ vùi ở nơi mộng cảnh này.Chấm dứt tất cả khổ hạnh lúc sinh thời. Thật lòng mà nói, chẳng ai có thể tráchsao Man Vương lại nhẫn tâm. Chỉ trách trời cao bất công. Đời người chỉ một lầnđược sống...Ai có năng lực cải tử hoàn sinh?
Ngao Thịnh nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút cảm khái, tâm tình chợt buồnbực đến lạ, chốc sau lại khó nhọc nặn ra một nụ cười, "Man Vương...nếu còn cókiếp sau, ta thật lòng hy vọng ông và Tương Vân có thể bình an ở bên nhau trọnđời, mãi chẳng phân ly."
Người nằm trong lòng hắn khẽ động đậy, tựa hồ đang nằm mộng.
Ngao Thịnh vội ôm chặt lấy y hơn, để y tựa thật sâu vào lòng mình, cúi đầu thủthỉ vào tai y lời tâm tình. Như vậy, có thể ngay cả trong mơ, Tương Thanh cũngsẽ mộng thấy chuyện an lành...đến khi tỉnh giấc, sẽ buông bỏ được hết muộn phiền,lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
. . . . . .
Nhóm người Tần Vọng Thiên cơ hồ đã xới tung Man Quốc lên nhưng vẫn chẳng cóchút tung tích nào của Ngao Thịnh và Tương Thanh cả.
Tước Vĩ khóe miệng giật giật mà hỏi, "Hay là hai tên nhóc đó đã bỏ trốn đi xâymộng uyên ương rồi?"
"Sao mà được chứ?" Tư Đồ phản đối ngay, "Ai lại vô trách nhiệm vậy chứ? NgaoThịnh là hoàng đế còn Tương Thanh cũng chẳng phải người như vậy."
"Đúng đó!" Tiểu Hoàng cũng hết sức đồng tình với phu quân nhà mình, "Không chỉmỗi Tương Thanh và Thịnh Nhi mất tích, ngay cả Man Vương và Tương Vân cũngchẳng thấy đâu."
Tiểu Hoàng vừa nói xong, cả bọn lại đưa mắt nhìn nhau.
"Sao thế?" Tiểu Hoàng khó hiểu nhìn mọi người.
Ân Tịch Ly nói, "Có lẽ Man Vương đã không trụ nổi nữa rồi."
"Bất luận hắn bị thương có nặng hay không..." Viên Liệt thở dài, "nhưng một khicơ hội để Tương Vân sống lại đã mất...Man Vương cũng chẳng còn muốn sống làm chinữa. Hắn hẳn sẽ tự tay kết thúc đời mình."
Mọi người không khỏi thương cảm.
"Chúng ta cứ ở đây chờ vậy." Mộc Lăng nói, "Có lẽ rất nhanh thôi họ sẽ trởlại?"
Tần Vọng Thiên nhìn quanh rồi hỏi, "Ngao Ô đâu?"
Cả bọn đần mặt ra, tìm một lượt đều lắc đầu không biết.
"Ngao Ô là sa hổ, hẳn sẽ không bị lạc đường ở đây đâu." Tống Hiểu nói, "Trướckia khi tặng nó, Hổ Vương có nói vậy mà."
"Đúng đó!" Vương Hi cũng gật đầu, "Sa hổ là thần vật, cho dù Hoàng Thượng có bịlạc ở trong sa mạc, nhưng chỉ cần có Ngao Ô bên cạnh thì nhất định sẽ quay vềđược!"
"Chúng ta..." Tần Vọng Thiên bỗng nhíu mày im lặng.
"Có chuyện gì?" Mộc Lăng khó hiểu nhìn y.
Tần Vọng Thiên bỗng ngoái lại nhìn Tước Vĩ và Ân Tịch Ly...trong đầu chẳng hiểusao lại nảy ra ý nghĩ rất lạ, cụ thể thế nào y chẳng rõ...chỉ mơ hồ thấy rất bấtan.
"Vọng Vọng?" Mộc Lăng trừng mắt nhìn Tần bảo chủ nhà mình.
Tần Vọng Thiên đắn đó nói, "Hay là...chúng ta đừng đóng quân ở Man Quốc, đổi nơikhác đi?"
Mọi người đều khó hiểu nhìn y. Ô Cuồng nhíu mày nói, "Man Quốc thì vững chắchơn những nơi khác."
"Có chuyện gì lạ sao?" Ân Tịch Ly hỏi.
Tần Vọng Thiên lắc lắc đầu, "Chỉ là ta có dự cảm chẳng lành."
"Chúng ta đổi nơi khác đi." Tước Vĩ góp ý, "Ta tin vào linh tính của Tần tiểutử."
"Đúng đó!" Mộc Lăng nhanh miệng ủng hộ, "Vọng Vọng có trực giác của một dãthú!"
Tần Vọng Thiên vô cùng sung sướng khi Mộc Lăng đứng về phía mình, cơ mà, câusau thì hơi có vấn đề đó, hại người ta chẳng biết nên cười hay mếu nữa.
"Phải lánh đến nơi nào đây?" Ân Tịch Ly hỏi, "Chúng ta nhiều người như vậy."
"Trước tiên cứ giải tán binh mã." Tần VọngThiên đề nghị, "Chúng ta chỉ cần giữ vài người cùng một ít quân binh, còn lạithì quay về địa điểm đóng quân lúc đầu."
"Ta đồng ý." Ân Tịch Ly gật đầu.
Lúc sau, Vương Hi, Dã Lũng Kì cùng Hổ Vươngđưa quân của họ quay về chốn đóng quân bao đầu. Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩathì dẫn quân về đồn Song Hồng.
Chỉ còn lại nhóm người Tần Vọng Thiên, nhân mã củaTu La Bảo và Hắc Vân Bảo là ở yên một chỗ.
Mười vạn quân đầu gỗ, chết hơn vài ngàn người. Số còn lại đều được cứu chữa kịpthời. Sau khi ý thức khôi phục lại trở thành những người dân bình thường, khôngcòn nhớ gì về chuyện đã xảy ra. Vì vậy đều được trả tự do, trở về nguyên quán.
Quân Thịnh Thanh vừa rút đi chẳng bao lâu...
Mộc Lăng đã nhảy lên lưng Tần Vọng Thiên mà mè nheo, "Vọng Vọng, ta đói~ Từ tốiqua tới giờ ta chẳng ăn gì cả."
Tần Vọng Thiên đau lòng, Tư Đồ lại nhíu mày chê trách, "Ngươi nhìn ngươi đi,chẳng chút tiền đồ!"
Vừa trách mắng người bên kia xong thì người bên này đã giật giật tay áo hắn mànói, "Tư Đồ...Ta...cũng thấy đói nữa."
"Hả?" Tư Đồ đau lòng, vội nói, "Đói hả? Ta tìm gì cho ngươi ăn liền!"
Viên Liệt nhanh cho người đi nấu cơm. Đoạn, Tước Vĩ lại thảng thốt nói, "Bà nó,thiệt là linh hết sức!"
Mọi người quay lại, khó hiểu nhìn lão nhân gia, lão lại chỉ về phía Vân Thành,"Nhìn đi, tòa thành nứt ra rồi kìa."
Cả bọn ngoái lại nhìn...nháy mắt, cả một tòa thành nguy nga liền đổ sụp xuống,mặt đất rung lên rồi nứt ra tạo thành một hố cát to thật to. Tiếng đất đá lởsụp khiến mọi người lạnh cả sống lưng.
Mộc Lăng giật mình nép vào trong lòng Tần Vọng Thiên, "Trời ơi, nếu lúc nãy màkhông đi thì cả trăm ngàn người bị vùi thây nơi đó rồi!"
Đừng nói những người khác, ngay cả Tần Vọng Thiên cũng trán đầy mồ hôi nhìn ÂnTịch Ly.
Ân Tịch Ly lại chỉ mỉm cười gật đầu với y.
Đợi đến khi mặt đất yên bình thì trời cũng đã tối vãn.
Sau khi dùng bữa xong, Tần Vọng Thiên lại lo lắng tìm kiếm quanh phụ cận ManQuốc.
"Không biết Ngao Ô có bị đói không nữa?" Mộc Lăng nói.
"Sao có chuyện đó được." Tư Đồ đáp, "Sa hổvốn là loài chuyên sống ở sa mạc, nếu thức ăn không có sẵn bộ nó chẳng biết tựđi tìm sao?"
"Phải heng!" Mộc Lăng ngồi xổm xuống đất, Tần Vọng Thiên cũng ngồi xuống bêncạnh, lo lắng hỏi, "Mộc Mộc, có mệt không, vào ngủ một chút đi!"
"Không cần, ta phải đợi Tiểu Thanh về." Mộc Lăng ngồi hai tay chống cằm. TiểuHoàng cũng tham gia vào hàng ngũ, thấp giọng nói, "Không biết Man Vương thế nàorồi, nếu Tương Vân sống lại thì hay quá!"
"Chết rồi sao sống lại được?" Mộc Lăng nhíu nhíu mày, "Trừ phi là giống Hạ Vũngủ say trong kén tằm năm đó. Chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích mà thôi."
"...Tuy những việc Man Vương làm có chút cực đoan thật, nhưng ông ta lại tình sâunhư biển. Chuyện của ông ta và Tương Vân đúng là khiến người ta phải đau lòngmà." Tiểu Hoàng thở dài, "Hy vọng Tương Thanh và Thịnh Nhi có thể bình an trởvề."
"Đúng vậy đó." Cả bọn gật gù. Rồi bỗng....
"Ngao ~"
"Ở đây!" Tần Vọng Thiên cùng Tư Đồ nhanh nhẹn phi thân bay tới trước, thấytrong bóng đêm mờ mịt, hổ trắng đang điệu mèo nhỏ trên đầu, chậm rãi quay về.
"Ngao Ô!" Tần Vọng Thiên lớn tiếng gọi. Mộc Lăng nhanh tay nhanh chân bưng mộtchậu nước cùng tảng thịt lớn đến.
Ngao Ô chạy nước rút đến, gục đầu vào chậu uống nước. Hổ ta đã phải rong ruổitrong sa mạc suốt hai ngày trời, sắp chết khát tới nơi rồi ấy.
Miêu Ô cũng ké đầu vào uống nước cùng. Tiểu Hoang ôm lấy mèo nhỏ, giúp nó uốngnước và ăn chút thức ăn.
Ngao Ô uống cạn hết chậu nước đầy, xơi sạch tảng thịt lớn, sau đó rất chi làbất lịch sự mà đi giải ra đất...xong xuôi đâu vào đó lại rít lên một tiếng, vẫyđầu ra hiệu cho bọn Tư Đồ mau đi theo nó.
Tần Vọng Thiên lập tức đi theo sau.
Ban đêm, bên trong sa mạc đứng gió, bốn bề vắng lặng, trời cao thì điểm đầy saosáng. Mọi người chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là phải tìm được Ngao Thịnh vàTương Thanh. Tất cả sẽ cùng nhau trở về và mãi không ly biệt nữa.
. . . . . .
Tương Thanh ngủ rất lâu, mơ thấy giấc mộng rất vẹn tròn. Trong mộng, y và NgaoThịnh cử hành đại hôn. Cả Lạc Đô đều đổ xô ra đường chúc mừng. Bên trong đámđông, Tương Vân và Man Vương đứng tay trong tay.
Hai người họ tặng cho y một đóa hoa màu đỏ thắm làm quà cưới, rồi lại rời đi.
Tương Thanh hạnh phúc đến bật khóc, sauđó....từ từ mở mắt ra. Giấc tỉnh. Mộng cũng tan.
Vừa mở mắt ra, y đã nhìn thấy Ngao Thịnh mỉm cười nhìn mình, lại còn dịu dànglau đi vệt nước mắt còn vương nơi khóe mắt y, xót xa mà nói, "Thanh, đừng nữakhóc, ngươi mà khóc ta cũng sẽ khóc theo đấy."
Tương Thanh mơ màng nhìn Ngao Thịnh, "Thịnh Nhi, sao ngươi lại đến đây?"
"Ngao Ô đã đưa ta tới." Ngao Thịnh xoa xoa cằm y, cười nói, "Nó cùng Miêu Ô đãquay về tìm cứu viện rồi. Yên tâm đi. Đại ca nhất định sẽ tìm thấy chúng ta.Đúng rồi, sao ngươi lại tìm được chỗ này? Thật là đẹp!"
Tương Thanh mỉm cười, rất muốn kể rõ ngọn ngành nhưng lời lại thốt ra khôngđược, sau một lúc mới đáp, "Umm...chẳng nói hết một lời được."
"Vậy thì đừng nói." Ngao Thịnh dịu dàng cúi xuống hôn y, "Tìm thấy là tốt rồi."rồi lại nắm chặt lấy tay y, "Từ nay về sau, chúng ta không chia lìa nhau nữa!"
"Ừ!" Tương Thanh gật đầu, tựa vào ngực Ngao Thịnh, chỉ cần nghe thấy tiếng timđập của hắn thôi cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau, nhìn màn sao trời đẹp lung linh, nói ít chuyện vụnvặt. Kể từ lúc chào đời đến giờ, chuyện nào vui vẻ đều kể hết cho nhau nghe,đồng thời cũng là nói cho Man Vương cùng Tương Vân biết. Ở tại Cõi Yên Vui này,hai người chỉ mong họ mang sang thế giới bên kia những hồi ức xinh đẹp.
Qua thật lâu, thật lâu...
Tương Thanh bỗng nói, "Có người đang xuống đây!"
Ngao Thịnh cũng đã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên quả nhiên trông thấy mộtngười đáp xuống.
"Đại ca!" Ngao Thịnh mừng rỡ.
Người xuống chính là Tần Vọng Thiên, trên người hắn còn mang theo cả dây thừng.
"Đệ đệ!" Tần Vọng Thiên cởi bỏ dây thừng chạyđến gần hai người, "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!"
"Ngao Ô đưa mọi người tới đây?" Ngao Thịnh và Tương Thanh đều đứng dậy.
"Bọn ta phải chạy đi chạy về hai lượt." Tần VọngThiên cười nói, "Lần đầu tiên đến thì không có dây thừng, lại phải quay về, lấytất cả dây lưng quần của binh tướng cột lại với nhau đấy."
Cả hai không nhịn được mà bật cười.
Tần Vọng Thiên thấy Tương Thanh đôi mắt sưng đỏ, lại nhìn đến thi hài của ManVương Và Tương Vân cũng thấy buồn bã lây, đoạn lại vỗ vỗ vai Tương Thanh.
Tương Thanh mỉm cười, ý bảo mình đã không sao rồi.
"Chúng ta đi thôi." Tần Vọng Thiên nói, "Tất cả mọi người đang chờ trên kiađấy."
Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh quay đầu lại nhìn Man Vương cùng Tương Vân, trầm mặc một lúc lại điđến gần, lấy một túi gấm trong ngực áo, mở lấy một đóa hoa khô màu đỏ ra.
Tương Thanh đặt đóa hoa lên trên ngực cả hai.
"Đây là cái gì?" Ngao Thịnh tò mò hỏi.
Tương Thanh lắc lắc đầu, "Trước đây là Hạ Lỗ Minh đã tặng ta, hắn nói là hoa bỉngạn."
"Hoa bỉ ngạn?" Tần Vọng Thiên thoáng có chút ngạc nhiên.
"Nghe nói hoa này có thể giải được bách độc. Chẳng biết có phải là sự thậtkhông nữa." Tương Thanh u sầu đáp, "Vì thấy hoa rất đẹp nên luôn mang theotrong người. Hôm nay, ta ngay cả một mảnh giấy tiền vàng bạc cũng không có,đành để hoa lại dâng cho phụ thân."
Tần Vọng Thiên cùng Ngao Thịnh liếc nhìn nhau, Man Vương và Tương Vân đã angiấc ngàn, trong khi Tương Thanh lại chẳng thể lập được một tấm mộ bia, nênthương cảm là chuyện đương nhiên.
Tương Thanh quỳ xuống, cung kính cúi lạy hai ngươi ba lạy, "Cha....Man Vương, conđi đây. Kiếp sau, hai người nhất định phải hạnh phúc bên nhau."
Chốc sau, Tương Thanh đứng lên, cùng Ngao Thịnh và Tần Vọng Thiên leo lên dâythừng, rời khỏi động Nhật Lạc.
Mộc Lăng vừa thấy Tương Thanh và Ngao Thịnh đều bình an, liền vui sướng chạyđến tay bắt mặt mừng.
Tương Thanh ngẫm nghĩ, lấy một mảnh vải trắng viết vài dòng, "Ta đã thoát hiểm.Đừng cứu. Đa tạ."
"Cái này để làm gì?" Mộc Lăng khó hiểu hỏi.
"Viết cho người đã đưa ta tới đây. Ngày mai cô bé ấy sẽ đưa người đến cứu ta, vìkhông muốn gây thêm phiền hà gì nữa nên ta phải nhắn lại một tiếng."Tương Thanh đáp.
Mọi người gật gật đầu. Tư Đồ dùng một thanh đao ghim mảnh vải kia lên trên váchnúi, như vậy vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy được.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh ngoảnh đầu nhìn núi Nhật Lạc lần nữa rồi mới cùngmọi người xoay người bước đi.
Trở về thành Song Hồng, Ngao Thịnh hạ lệnh khời hành, ngày đêm lên đường quayvề Lạc Đô, đồng thời cũng không quên cho thủ vệ tức tốc chạy về báo tin cho QuýTư – Thịnh Thanh chẳng tốn một binh một tốt, đại thắng quay về!
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, sa mạc lại nổi bão cát.
Gió lớn cuốn bay đi mấy mảnh vải có viết lời nhắncủa Tương Thanh đi, rồi biến mất ở trong biển cát vàng.
Bên trong bão cát lại vang lên tiếng chuông bạc leng keng.
"Tiểu Tam, nhanh lên!" Tiểu nha đầu ngồi trong xe thúc giục, trong tay lại ômmột vòng dây thừng thật lớn, bên cạnh lại là thức ăn cùng túi nước, "Nếu ca caxinh đẹp khát nước và đói bụng thì sao hả!"
"Đã biết rồi tiểu thư." Tiểu Tam lại thúc roi cho sơn dương chạy tới bên váchnúi.
Hai người thân thủ cũng không tồi, Tiểu Tam ôm dây thừng đi trước, còn tiểu cônương lại mang thức ăn và nước uống theo sau, thoáng chốc đã đến cửa động.
Tiểu Tam thả dây xuống, quay đầu lại hỏi, "Dây thừng này có đủ dài không đó côơi?"
"Chắc là đủ mà!" Tiểu nha đầu đáp, "Hơn một ngàn trượng mà còn chưa đủ dài hả?Phụ thân nói, nếu là còn chưa đủ dài, thì ca ca xinh đẹp nhảy vào trong đó chắcchắn sống không nổi."
"Chắc là đã chết toi rồi?" Tiểu Tam bĩu môi.
"Phi!" Tiểu nha đầu tức giận, "Miệng quạ đen!"
"Thả dây xuống rồi." Tiểu Tam tay túm một đầu dây, nhíu mày nói, "Không có độngtĩnh gì hết."
"Ngươi chờ một chút thì chết sao." Tiểu nha đầu nói xong, cũng giúp một tay giữchặt lấy một đầu dây, "Ngươi nắm chặt chút, đừng buông tay!"
"Có khi nào chúng ta cũng bị kéo xuống dưới đó luôn không?"
"Ngươi đừng có ngốc như thế, ca ca xinh đẹp võ công cao như vậy mà...Úi~!" Tiểunha đầu đột nhiên cảm thấy dây thừng bỗng nặng hơn.
"Thật sự leo lên kìa!" Tiểu Tam cũng giật mình, cố giữ chặt dây thừng, "Tiểuthư, cô qua bên kia đứng đi. Kẻo lại bị lôi xuống dưới đó bây giờ."
"Đời nào!" Tiểu nha đầu cũng hỗ trợ một tay.
Chốc sau....chỉ thấy không phải một, mà đến hai người cùng leo ra khỏi miệnghang.
"Ca ca..." Tiểu nha đầu giương mắt lên nhìn hai người, vừa định gọi thì lại ngẩnngười ra.
Sau một lúc, tiểu nha đầu giật giật tay áo Tiểu Tam, "Ai ai~Tiểu Tam, hình nhưca ca xinh đẹp trông khang khác?"
"Tôi cũng thấy vậy đó." Tiểu Tam nhỏ tiếng đáp, "Cái ông bên cạnh hắn là ai?Sao người máu me không vậy."
"Chắc là sau khi vào trong đó thì liền biến dạng!" Tiểu nha đầu cau mày nói.
"Còn biến thêm ra một người nữa?" Tiểu Tam trợn tròn mắt ra.
"Kệ đi. Miễn đẹp là được rồi!" Tiểu nha đầu vội đưa thức ăn và nước uống chohai người, "Ăn đi?"
Hai người nhìn nhìn cô bé, nói tạ ơn rồi nhận lấy.
Tiểu cô nương ngồi xổm xuống bên cạnh, vừa nhìn hai người ăn vừa hỏi, "Ca caxinh đẹp, hai người định đi đâu? Ta đưa hai người ra sa mạc nhé?"
Hai người nhìn đối phương. Người này nắm lấy tay người kia, hỏi, "Muốn đi đâu?"
"Tùy ngươi."
"Ta cũng vậy."
Tiểu nha đầu nhìn nhìn hai người, "Hay là đến làng của ta đi!"
"Làng của cô bé trông thế nào?"
"Rất là đẹp!" Tiểu nha đầu cười đáp, "Có hoa có cỏ, người trong làng lại tốtbụng, sáng thì ra đồng cày cuốc, tối ra vườn ngắm sao, mọi người thường tụ hộilại để ăn uống nhảy múa. Vui lắm đó!"
Hai người lại nhìn nhau rồi cùng gật đầu, "Được...Vậy cùng đến đó!"
Tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ, lại nhác thấy ca caxinh đẹp tựa đầu lên vai người nam nhân kia, tay hai người lại đan vào nhau. Côbé nghĩ, có lẽ nam nhân này chính là người mà ca ca xinh đẹp đã nhắc tới, ngườica ca yêu nhất, và ước hẹn sẽ mãi mãi không chia lìa.
. . . . . .
Xa xa phía trời tây.
Một cỗ xe ngựa bon bon chạy trên đường, phía trước là thônxóm vương vít khói bếp....bên cạnh lại là một đàn ngựa đông đúc.
Vạn Qua ngồi ở trong xe, nhìn người đang đánh xe là Hạ Lỗ Minh.
Hai người còn bị thương, dây thừng vẫn buộc tay cả hai lại với nhau.
"Ngươi không trách ta thật hả?" Vạn Qua e dè hỏi.
"Sao lại trách ngươi?" Hạ Lỗ Minh cười nói, "Ta đãnói rồi mà, khi nào mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu."
Vạn Qua hạnh phúc mỉm cười, lấy dược vật Tư Đồ đã đưa ra,bỏ một viên vào miệng mình, một viên khác thì nhét vào miệng Hạ Lỗ Minh.
"Thuốc của Mộc Lăng thật sự có công hiệu." Hạ Lỗ Minh bậtcười, "Sau khi uống được hai ngày đã thấy khỏe hơn rất nhiều, những vết thươngtrên mặt cũng lành hẳn."
"Ai bảo ngươi lại mang bỉ ngạn hoa tặng cho người khác làmgì?" Vạn Qua hờn trách, "Nếu có đóa hoa kia thì mặt ngươi đã lành hẳn luôn rồi.Ta phải cực khổ lắm mới tìm được, vậy mà ngươi lại đi tặng cho người khác."
"Ngươi có từng nghe thấy một truyền thuyết này chưa?" Hạ Lỗ Minh thản nhiênnói, "Khi ta lạc trong sa mạc, có một lão nhân từng kể với ta."
"Là truyền thuyết gì?" Vạn Qua hiếu kì.
"Bỉ ngạn thì màu đỏ, còn một loại hoa màu trắng khác tên là Vãng sinh." Hạ LỗMinh đáp, "Ta chưa từng nhìn thấy nhưng nghe nói, nếu hai loại hoa đó mà đặtcạnh nhau thì sẽ có thể cải tử hồi sinh."
"Bỉ ngạn vãng sinh rồi cải tử hồi sinh, hay là đầu thai chuyển thể mới đúng?"Vạn Qua bật cười.
Hạ Lỗ Minh chỉ biết lắc đầu, lúc này, đoàn ngựa đông đúc kia đã ở ngay trướcmặt.
Vạn Qua bước lại ngồi xuống bên cạnh gã, cởi bỏ dây buộc tay hai người ra.
"Ngươi không sợ ta chạy sao?" Hạ Lỗ Minh nhướng mày hỏi.
"Ngươi chạy không được." Vạn Qua nắm lấy tay gã, "Sau này nghĩ cũng đừng hòngnghĩ!"
. . . . . .
Nửa tháng sau, quân đoàn Thịnh Thanh đã quay về Lạc Đô.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh dẫn đại quân đi vào trong thành. Dân chúng đổ xô rahết trên đường lớn đón mừng đoàn quân. Cả kinh đô như chìm trong niềm hân hoanvui sướng.
Sau khi trở về, Ngao Thịnh liền hạ lệnh giải tán một nửa binh mã. Mọi ngườiđược ban thưởng, về quê làm nông. Ngao Thịnh cần mẫn chăm lo việc nước, nửa nămsau thành thân quyến với Nam Quốc. Mạc Bắc to lớn như vậy cũng đều trở nên phồnthịnh. Thịnh Thanh mưa thuận gió hòa, nghênh đón hưng vinh.
Nửa năm kế tiếp, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cử hành đại hôn, cả nước mừng quốckhánh.
Hắc Vân Bảo cùng Tu La Bảo hội họp cùng chúng thần văn võ trong triều ăn cướiđến những ba ngày ba đêm. Tước Vĩ bị Ngao Thịnh sống chết kéo đến làm ngườichứng hôn.
Hai người trải qua bao sóng gió cũng thành thân bằng quyến thuộc. Tương Thanhtuy không thấy tự nhiên nhưng vẫn đồng ý nghe mọi người gọi mình là hoàng hậu.Ước mong lớn nhất của Ngao Thịnh là được cưới Tương Thanh vào cửa cũng đã thànhhiện thực.
Trước lúc vào động phòng, Văn Đạt hối hả chạy đến đập cửa dâng lên cho TươngThanh một chiếc hộp, "Phu tử. . . . . . Không phải, hoàng hậu. . . . . ."
Tương Thanh thở dài, "Nếu không quen thì cứ gọi là phu tử đi. Có chuyện gìvậy?"
"Dạ, có hai người đưa một chiếc hộp đến, nói là quà mừng người và Hoàng thượngđại hôn."
Tương Thanh khó hiểu, "Là ai?"
Văn Đạt lắc đầu, "Nô tài không biết. Là do Ân tướng nhận đấy. Ngài ấy mặt màyhớn hở nói là phải đưa ngay cho người ạ."
Tương Thanh và Ngao Thịnh đều thấy nghi hoặc, vội mở nắp hộp ra...Bên trong làmột đóa hoa màu đỏ thẫm, vô cùng tinh xảo diễm lệ.
Tương Thanh bật dậy khiến chiếc hộp rơi xuống đất. Văn Đạt nhanh tay chụp được.Tương Thanh lại vụt chạy ra ngoài. Ngao Thịnh hớt hải đuổi theo vợ yêu.
Đến cửa hoàng cung, chỉ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt mặt mày phấn chấn đứng ởđấy.
"Người đâu rồi?" Tương Thanh khẩn trương hỏi.
Ân Tịch Ly vươn tay chỉ ra hướng xa xa.
Tương Thanh giương mắt nhìn, thấy ở tít đằng xa là hai bóng người, một người áotrắng một kẻ áo đen, tay trong tay rảo bước đi.
. . . . . .
Màn đêm buông xuống, Tương Thanh cẩn thận đặt hoa và hỉ phục vào trong rươngbằng gỗ đàn hương rồi đóng nắp lại.
Từ đấy về sau, đôi bạn trẻ thường xuyên nhận được những lễ vật vô cùng xinh đẹpthú vị.
Tương Thanh cũng an tâm hơn, tâm tình cũng thư thả sướng vui, mỗi ngày đều cóthể cùng Ngao Thịnh cười đùa. Ngao Thịnh thì lại âm thầm cảm thán, Thanh củahắn càng lúc càng đáng yêu, như vậy riết rồi hỏi sao hắn còn lòng dạ nào mà lochuyện triều chính đây.
Một năm sau, bỗng một ngày, Tước Vĩ gọi Tương Thanh đến, cùng y trò chuyện suốtmột ngày một đêm, kể cho y nghe những chuyện xưa rất xưa.
Chuyện xưa kia rất dài cũng rất sống động, có lão cùng Ô Cuồng, có Ân Tịch Lycùng Viên Liệt, cả Viên Lạc, Tề hoàng hậu và Tề Diệc....
Khi chuyện xưa đã hết, Tước Vĩ lại vỗ đầu Tương Thanh mà rằng, "Câu chuyện nàyvừa hào hùng vừa bi thương, không thể không được lưu truyền. Sau này, khi nàorỗi, hãy kể cho Ngao Thịnh nghe với."
Tương Thanh gật đầu.
Ba năm sau, Tước Vĩ cùng Ô Cuồng mỉm cười ra đi cùng ngày.
Mọingười quay về đưa tiễn. Hai lão nhân gia đã an yên mà đi.
Tiếp theo đó, dựa theo nguyện vọng của cả hai, đưa hai người đi hỏa táng, trocốt được rải xuống vùng biển rộng phía đông nam Lạc Đô.
Năm năm sau, Quý Tư cáo lão hồi hương, cùng phu nhân quy ẩn điền viên. Diệp VôQuy và Uông Càn Khôn đảm nhận chức tả hữu thừa tướng.
Năm năm tiếp theo sau nữa, Ngao Thịnh thoái vị, nhường ngôi cho Tề Tán.
Tề Tán hạ chỉ, quốc hiệu Thịnh Thanh giữ không đổi. Cũng từ đó Thịnh Thanhnghênh hưởng thái bình thịnh thế suốt hai trăm năm.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh rời khỏi hoàng cung, tiêu dao tự tại dạo chơi nhângian, đến cuối thì đến ẩn cư ở một hòn đảo an tĩnh xinh đẹp.
Hắc Vân Bảo ở Thục Trung, Tu La Bảo nơi trời bắc, tràng ngựa cõi bờ tây, đảothần tiên ngoài cực bắc, Cõi Yên Vui sâu trong đại mạc cùng với hòn đảo Mĩ Lệnọ....sau khi trải qua bao đau khổ lại được an vui cùng nắm tay nhau đi giữa phồnhoa.
.
.
.
Kẻnên duyên tay mãi trong tay
Vuisay đi giữa cẩm hà thênh thang.
Ngườiqua xin chớ vội cười
Thếgian còn lắm mộng trời uyên ương.
(Nguyên là hai câu "Uyên ương đồng bạch thủ,tương đắc tại trung hà. | Thủy khách mạc kinh tiếu, vân gian bỉ dực đa."(鸳鸯同白首, 相得在中河 | 水客莫惊笑, 云间比翼多) tương truyền là của Mai Nghiêu Thần, một trongnhững nhà thơ hiện thực thời Bắc Tống.
Ở đây vì không tìm được bản dịch nênmình đã tập tành biên thơ, bạn nào có ý kiến khác xin cứ tự nhiên chỉ bảo thêm:">)
.
Thịnh Thanh đặc biệt chi chương
Món quà đầu năm
Trời vừa haysắp bước vào giao thừa. Sáng ba mươi tết hôm ấy, khi Tương Thanh vừa tỉnh lạithì chẳng thấy kẻ luôn mỗi ngày thức dậy trước si ngốc ngắm nhìn mình đâucả.
Tương Thanh ngồi dậy, nhìn quanhphòng, "Thịnh Nhi?"
Y lại gọi thêm vài lần nhưngchả ai đáp lại cả.
Tương Thanh cảm thấy kỳ quái,liền bước xuống giường, đi vòng vòng trong phòng...Ủa? Y phục để ở đâu rồi?
Tương Thanh tìm từ đầu giườngđến cuối giường, từ trên sàng đến dưới sàng...nhưng đều không thấy y phục mắctrên giá tối qua đâu cả...Gãi đầu, Tương Thanh nghĩ – Lẽ nào Văn Đạt đã mang đigiặt rồi?
Y thở dài. Trong phòng ngaycả đôi giày cũng không có nữa, nên y đành đi chân đất, đến ngăn tủ tìmthử...nhưng cũng không có.
Tương Thanh khó hiểu chau màynghĩ – Nơi này là tẩm cung vậy mà ngăn tủ lại rỗng không? Y phục mà y để ở đólúc trước đâu rồi? – Từ trước đến nay, Tương Thanh vốn chẳng mấy khi để ýchuyện ăn mặc, bản tính lại tiết kiệm, nên y phục bên người cũng không nhiều nhặngì. Hấu hết đều là do Ngao Thịnh thay y chuẩn bị. Mà tất cả những bộ trang phụcấy lại chỉ toàn bị giấu nhẹm đi trong rương. Ấy vậy mà sao bây giờ y lại tìmkhông thấy?
Tương Thanh lại mở ngăn tủphía dưới cùng của Ngao Thịnh ra, cũng không có! Cuối cùng, y mới phát hiện,trong phòng chẳng có lấy dù chỉ là một tấm áo choàng.
Tại sao lại như vậy?! TươngThanh chợt thấy đau đầu. Trên người y chỉ có mỗi một tấm áo lót trắng mỏngmanh, chẳng có giày, có tất hay dây buộc tóc.
Tương Thanh lập tức nghĩ ngayđến việc lại là Ngao Thịnh giở trò quỷ ra. Nhưng làm gì mà lại đem giấu hết tấttần tật y phục của y đi chứ!?
Đương lúc thấy giận, TươngThanh lại cảm thấy có một nhúm bông cọ cọ chân mình, cúi đầu nhìn xuống thìthấy Ngao Ô vừa ngáp vừa lấy đầu dụi dụi vào người y, miệng lại phì phò, xemchừng là thích chí lắm.
"Ngao Ô." Tương Thanh nânghai chân hổ lên, đối thị tầm nhìn với hổ "Ngươi có thấy Thịnh Nhi đâu không? Cóphải con sói đó đã giấu y phục của ta không?"
Ngao Ô rướn cổ lên, khó hiểu nhìn Tương Thanh, há miệngoàm oàm kêu, "Ngao Ô?"(Ngao Ô vốn là một từ tượng thanh)
Tương Thanh thở dài, đứng dậyđi ra mở cửa...bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, đất trời trắng xóa một màu, kết từngtầng dày thật dày trong vườn.
"Tuyết lớn quá." Tương Thanhlúc này mới để ý thấy trong phòng hoàn toàn không lạnh, hóa ra từ sớm đã điểmhỏa lô rồi.
"Thịnh Nhi!" Tương Thanh lạigọi.
Không ai đáp lại.
Tương Thanh nhíu mày, "VănĐạt?"
Vẫn chẳng người ứng đối.
Tương Thanh lại lên tiếng gọiảnh vệ nhưng chả ai xuất hiện cả, lúc sau y thở dài, "Ở đây có ai không?"
Như trước vẫn không có tiếnghồi đáp.
"Thật ra làm sao thế này?"Tương Thanh khó hiểu nhìn Ngao Ô đang nằm dài ra liếm liếm chân bên cạnh.
Tương Thanh định bụng bước rangoài nhưng y lại chỉ mặc mỗi một lớp áo lót, lại chẳng mang hài, ra ngoài nhưthế thì còn thể thống gì nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, Tương Thanh liền quay lại ômlấy Ngao Ô, khoa tay múa chân diễn tả, "Ngao Ô, đi tìm một bộ y phục lại đâygiúp ta!"
Ngao Ô làm sao mà hiểu đượcTương Thanh nói gì nên chỉ đần mặt ra nhìn y mà thôi.
Tương Thanh bó tay thở dài,lại tiếp tục khoa tay múa chân, "Y phục đó! Không biết y phục là gì ư?"
Ngao Ô chớp chớp mắt như làđã hiểu ra, ngoảnh mông chạy ra ngoài. Tương Thanh đứng chờ ở cửa. Mộc lát sau,hổ ta đã đủng đa đủng đỉnh quay lại, miệng còn tha theo một thứ, song lại chẳngphải thứ Tương Thanh cần, mà lại là một con mèo trắng bé hơi là bé, đang khôngngừng run rẩy.
Mèo nhỏ nâng đầu lên nhìnTương Thanh, liên mồm meo meo gọi.
Tương Thanh vội giải cứu chomèo con, không quên trách hổ lớn, "Là y phục chứ không phải mèo!"
Ngao Ô lại chớp chớp mắt,Tương Thanh lại quơ tay quơ chân, "Y phục! Y phục đó!"
Ngao Ô nghiêng đầu ngẫm nghĩ,chốc chốc liền chạy ra ngoài.
Tương Thanh lại thở dài, cúiđầu nhìn mèo trắng nhỏ đang nằm trong lòng mình, vươn tay ra vuốt ve nó, "Mi từđâu tới? Sao lại bị Ngao Ô tha tới đây?"
Mèo bé vô cùng thân thiết cọđầu vào tay Tương Thanh, kêu meo meo vài tiếng.
"Í." Tương Thanh gật gật đầu, "Ngươi cứ miêu ô miêu ô,giọng thì chẳng lớn bằng Ngao Ô được." (Miêu ô cũng là một từ tượngthanh)
Lại một lát sau, Ngao Ô lầnnữa quay trở lại, lần này ấy vậy mà tha được Văn Đạt đến.
"Ai nha, Ngao Ô, ngươi làm gìvậy." Văn Đạt bị hổ lớn gặm áo kéo đi, giãy cả buổi trời mà giãy không ra, vừanhìn thấy Tương Thanh liền cầu cứu, "Thanh phu tử, cứu mạng~~ Ngao Ô có phải làđói bụng muốn ăn thịt nô tài không?"
Tương Thanh có chút thất vọngkhi thấy y phục lại được thay bằng Văn Đạt nhưng cũng an ủi phần nào vì Văn Đạtmay ra hữu dụng hơn là hổ lớn, "Văn Đạt, Thịnh Nhi đâu rồi?"
"Bẩm Thanh phu tử." Văn Đạtđáp, "Hoàng thượng đã ra ngoài từ rất sớm rồi, trước khi đi còn căn dặn chúngnô tài là không được bước vào trong viện, dù có nghe thấy tiếng ngài gọi thìcũng không được vào ạ."
Tương Thanh khẽ nhíu mày, "MàThịnh Nhi đi đâu được?"
Văn Đạt lắc đầu, "Nô tài cũng không rõ ạ. Hôm nay là lễtrừ tịch (giao thừa), rất sớm Hoàng thượng đãthần thần bí bí rồi, chẳng mang theo ai mà ra ngoài một mình."
"Cái gì?" Tương Thanh sốtruột, "Thịnh Nhi ra ngoài một mình ư?"
"Đúng vậy ạ." Văn Đạt gật gậtđầu.
"Như vậy sao được? Lỡ như cóchuyện gì thì sao?"
Văn Đạt nhún nhún vai, "Chúngnô tài có ngăn nhưng hoàng thượng cứ nhất nhất không cho ai theo."
"Cậu mau lấy một bộy phục đếnđây cho ta. Ta ra ngoài tìm hoàng thượng." Tương Thanh khẩn trương nói.
"Không được đâu ạ!" Văn Đạtkhó xử nói, "Hoàng thượng đã có lệnh, không được đưa y phục hài tất cho ngài,nếu không chúng nô tài đều bị xử phạt ạ."
"Tại sao?" Tương Thanh càngthêm khó hiểu .
"Nô tài không biết ạ...Hoàngthượng đã cẩn thận dặn dò như thế." Văn Đạt lí nhí.
"Cậu có đi lấy không thìbảo?" Tương Thanh trừng mắt uy hiếp, "Nha, nếu cậu không đi thì ta sẽ bảo NgaoÔ làm thịt cậu thật đấy!"
"Ngao Ô." Ngao Ô học theochủ, gầm một tiếng.
Văn Đạt rụt cổ lại, "Thanhphu tử, ngài tha cho nô tài đi. Nô tài thật không dám trái lời đâu, nếu khôngthì sẽ rơi đầu đấy....."
"Ai....Được rồi được rồi."Tương Thanh thở dài, "Một là cậu đi tìm y phục đến cho ta hai là ta cứ như thếxông ra ngoài!"
"Như vậy sao được ạ?" Văn Đạtsốt ruột, "Bên ngoài trời lạnh như thế! Ngài ngay cả hài cũng không mang, nếunhiễm lạnh thì tính sao?"
"Có bệnh cũng mặc kệ!" TươngThanh xấn người bước ra, Văn Đạt hốt hoảng ngăn lại, "Không được đâu phu tử, nếungài bị bệnh thì nô tài không đảm đương nổi đâu ạ!"
"Chuyện này liên quan gì đếncậu nào?" Tương Thanh nói, "Người khởi xướng là Ngao Thịnh!"
"Không phải đâu phu tử." VănĐạt liều chết ngăn Tương Thanh ra cửa, "Ngài không vì mình ngẫm lại thì cũng nênvì chúng nô tài đi mà. Nếu mà nhìn thấy ngài ăn mặc mỏng manh xông ra ngoài thìthể nào Hoàng thượng cũng chém đầu chúng nô tài ra ạ!"
"Tại sao chứ?" Tương Thanhkhó hiểu.
Văn Đạt thở dài nói, "Phu tử,ngài có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Tương Thanh gật gật đầu, "Lẽtrừ tịch. Cũng vì thế mà quần thần được nghỉ phép về nhà ăn tết."
"Đúng vậy." Văn Đạt nhỏ giọngnói, "Ngài nghĩ coi, đây là lễ trừ tịch đầu tiên của ngài ở đây, cũng là lầnđầu ngài và Hoàng thượng cùng nhau mừng năm mới."
Tương Thanh lắc đầu, "Đâuphải, trước đây ta và Thịnh Nhi cũng đã từng ăn tết cùng nhau..." Nói thế mớinhớ...trước đây và bây giờ cũng đâu giống nhau. Khi đó, vì quốc sự mà hai ngườichẳng thể điềm nhiên ăn cho trọn cái tết, ngay cả bữa cơm tất niên cũng qua loatùy tiện...Ba năm sau đó thì là cảnh mỗi người mỗi bóng, cô đơn đón trừ tịch.
"Hoàng Thượng chắc là đã đichuẩn bị lễ vật cho ngài rồi. Chắc là người muốn khiến ngài bất ngờ đó nên mớigiấu không cho ngài hay." Văn Đạt tinh tường nói, "Theo nô tài, là ngài cứ ởyên trong phòng chờ Hoàng thượng mang bất ngờ đến tặng ngài. Như thế chắc làHoàng thượng cũng sẽ vui lắm."
Tương Thanh ngẩn ra, chốc saumới gật gù, "Cậu nói cũng đúng."
"Còn nữa nha." Văn Đạt lạinói, "Phu tử à...ngài có thấy là mình cũng nên làm gì đó để Hoàng thượng ngạcnhiên không?"
Tương Thanh nghệch mặt ranhìn, mất một lúc mới vuốt cằm nghĩ, "Ngạc nhiên hả...cũng phải."
Văn Đạt đắc chí nói, "Phu tử,nô tài ở ngay gần đây, ngài có gì phân phó thì cứ gọi nhé." Dứt lời liền chuồnêm.
Tương Thanh ôm mèo trắng MiêuÔ đi đến ngồi vào bên bàn, bắt đầu ngẩn người nghĩ — Đúng vậy, đến đây đã lâuvậy rồi mà vẫn chưa lần nào tặng vật gì cho Ngao Thịnh cả. Nhưng mà biết nêntặng hắn gì đây?
Tương Thanh đầu tiên là ngồisuy nghĩ, sau lại đứng suy tư, cuối cùng lại nằm dài ra người suy ngẫm, vừa lấytay chọc chọc bụng Miêu Ô vừa bâng quơ nói, "Phải chuẩn bị quà gì cho hắn? Hắnlà Hoàng đế, có cả thiên hạ, phải là thứ gì thì mới khiến hắn ngạc nhiên?"
Tương Thanh đột nhiên xấu hổnghĩ — Nếu đem vấn đề này đi hỏi Ngao Thịnh thì chắc mẩm rằng hắn sẽ phán, "Tamuốn ngươi!"
Không phải chứ....Tương Thanhlăn qua lăn lại, lấy quyển sách Sói Thịnh vẫn giấu ở đầu giường ra nhìn...Hay làcứ làm trang thứ tư~!?
Tương Thanh giở trang thứ tưra, vừa nhìn thoáng qua một cái đã nhanh tay ném đi...nghĩ ngay – Dẹp đi, chọncái khác!
Vì thế, Tương Thanh nhà chúngta cứ đi lòng vòng khắp phòng, hết hỏi ý Ngao Ô lại dò ý Miêu Ô. Cuối cùng thìnảy ra được một chủ ý – Phải, cứ vậy mà làm đi!
Tương Thanh liền gọi Văn Đạttới, thì thầm vài câu vào tai y. Văn Đạt nghe xong liền gật đầu chạy đi làm.
Không bao lâu, Văn Đạt đã trởlại, giao những thứ Tương Thanh yêu cầu ra, Tương Thanh gật gật đầu, đóng cửalại bắt đầu chuẩn bị.
Đến tầm giờ cơm chiều, NgaoThịnh cũng chịu trở lại. Vừa bước vào phòng, Thịnh ta liền thấy Tương Thanhchân trần ngồi ở trên giường, bên cạnh là Ngao Ô biếng nhác nằm dài, còn trênchân là một con mèo nhỏ màu trắng.
"Thanh à!" Ngao Thịnh chạyvào, cúi đầu xuống hôn y, Tương Thanh không tránh, lại còn nhướng người lên đểai kia tiện đà hơn. Thịnh ta tâm tình vui phơi phới, nói, "Thanh, chúng ta dùngvãn thiện nhé?"
"Tốt." Tương Thanh gật gậtđầu, cười hỏi, "Đi đâu dùng cơm?"
"Ra ngoài viện đi." NgaoThịnh nói, "Bên ngoài không lạnh, tuyết cũng ngừng rơi, ta cho nhóm thêm vàicái hỏa lô là ấm áp ngay thôi."
"Được." Tương Thanh tủm tỉmcười gật đầu, "Vậy ngươi có thể trả y phục cho ta chưa?"
Ngao Thịnh nhếch miệng cười,bước ra cửa gọi Văn Đạt mang tất cả y phục đã mang giấu tới. Tương Thanh trừngmắt lườm Thịnh ta một cái rồi thay y phục. Ngao Thịnh xách cổ mèo nhỏ lên hỏi,"Con này từ đâu ra vậy?"
"Miêu Ô." Tương Thanh cườitrả lời.
"Miêu Ô?" Ngao Thịnh nhíumày, "Đã có Ngao Ô rồi lại còn thêm Miêu Ô nữa?"
Tương Thanh nhướng mày, giànhquyền bế mèo rồi cùng Ngao Thịnh đi vào trong đình viện. Quả nhiên là nhờ cóhỏa lô mà bữa ăn đặc biệt thêm phần ấm cúng, hương vị cũng tinh mỹ hơn hẳn.
"Đều là những món ngươi thíchăn cả." Ngao Thịnh thì thầm vào tai Tương Thanh.
Tương Thanh cười cười, gậtđầu, nhích người lại hôn lên má Ngao Thịnh một cái, "Ngươi vất vả rồi."
Ngao Thịnh ngây người ranhìn, Tương Thanh thì lại mặt mày bình tĩnh kéo ghế ngồi vào bàn. Ngao Ô lonton chạy đến xử món chân lộc hầm chuẩn bị riêng cho hổ, mặt mày xem chừng khoáichí lắm.
Ngao Thịnh sau một lúc lâumới véo mình một cái...không phải là đang mơ chứ?
Đi đến ngồi vào bàn, NgaoThịnh chỉ thấy Tương Thanh dùng một cái bát nhỏ gắp mấy lát thịt mềm rồi để ởtrên ghế, Miêu Ô nhích người ghé đầu vào bát, vui vẻ nhâm nhi.
Ngao Thịnh trợn mắt nhìn,"Thanh, hình như là ngươi đang rất vui?"
Tương Thanh cười đáp, "Đươngnhiên rồi, lễ trừ tịch thì phải vui chứ!"
Ngao Thịnh gật đầu, rót rượuvào chung cho Tương Thanh, "Thanh, ngươi có muốn cái gì không?"
Tương Thanh lắc đầu. Đúng lúcnày, bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo, trên nền trời thanh trong lòe lòe hoakhói, Ngao Thịnh nói, "Hôm nay bên ngoài hoàng thành có hội pháo hoa và hội hoađăng, ngươi có muốn dùng bữa xong thì đi xem không?"
Tương Thanh lắc đầu, "Ta chỉmuốn ta và ngươi cùng nhau đón lễ trừ tịch thôi."
Tương Thanh cúi đầu dùng cơm.Ngao Thịnh lại choáng váng đầu lần nữa, véo mình thêm một cái mạnh — Có thiệtlà không nằm mơ không?!
Tương Thanh thấy bộ dạngnghệch đặc ra của ai kìa thì liền híp mắt cười.
Quá ba tuần rượu, Ngao Thịnhchợt trao một vật cho Tương Thanh.
Tương Thanh đón lấy. Bêntrong là một chiếc vòng cổ được chạm khắc vô cùng tinh tế, lại còn cả mặt dâycó trổ hình rồng, đơn giản nhưng khéo léo, đã vậy bên trên còn khắc một chữ Thịnh.
Tương Thanh ngẩng đầu nhìnNgao Thịnh.
"Ta biết ngươi không thích đồtrang sức." Ngao Thịnh mỉm cười nói, "Nhưng mà vật này thì ngoại lệ, nó có cảmột câu chuyện dài."
Tương Thanh im lặng nghe NgaoThịnh nói.
"Hoàng nương của ta rất thíchchữ Thịnh. Trước đây bà vẫn hay nói với ta, con người khó lòng có thể sống vuivẻ nhưng lúc nào cũng phải nhớ rằng, rồi sẽ có một ngày, giấc mộng mà mình ấp ủsẽ thành sự thật. Vì vậy mà bà đã đặt tên ta là Thịnh, lại còn đặt làm chiếcvòng này cho ta." Ngao Thịnh cười nói, "Ngày đó, ta đã nghĩ, khi đăng cơ, sẽ tađeo nó ngồi vào trên long ỷ để hoàng nương ta có thể nhìn thấy."
Tương Thanh gật gật đầu.
"Ngày ấy quả thật là ta đãđeo nó, song ngày đăng cơ đó ta lại chẳng có chút cảm giác gì, chỉ thấy lòngmình không yên. Đến khi quay lại tẩm cung, lại chỉ thấy lá thư ngươi để lại, taliền biết...Ngao Thịnh ta đời này, khó lòng có lại ngày mà giấc mộng trở thành sựthật. Sau đó, ta mang chiếc vòng cổ này bồi táng cùng với hoàng nương." NgaoThịnh thấp giọng nói, "Sáng nay, ta đã đến hoàng lăng lấy vòng ra." Vừa nóiNgao Thịnh vừa đeo vào cho Tương Thanh, "Giấc mộng của ta một lần nữa lại thànhhiện thực."
Tương Thanh cúi đầu nhìnchiếc vòng cổ kia, chốc sau cũng vươn tay đưa cho Ngao Thịnh một vật.
Ngao Thịnh thoáng sửng sốtnhìn...vật mà Tương Thanh trao chính là miếng ngọc tiểu hổ ngốc mua ở biên thành,bên dưới bụng hổ còn đính thêm một viên ngọc trai, trên ngọc có khắc chữ Thanh.Đó đích thị là một dây ngọc chuyên đeo ở bên hông.
"Đây là..." Ngao Thịnh khó hiểu.
Tương Thanh cười giải thích,"Ta không có phụ mẫu, từ nhỏ lớn lên ở Hắc Vân Bảo, người chăm sóc ta chính làVân Tứ Nương. Tuy gọi là Tứ Nương nhưng nàng cũng chỉ như là tỷ tỷ của ta. Khita rời bảo, nàng đã tặng ta viên ngọc đó, Nó vốn là vật đính trên trâm cài củanàng nhưng nàng đã tháo xuống tặng ta. Nàng còn nói, nếu gặp được ý trung nhânthì tặng nó như vật đính ước."
Ngao Thịnh ngây ra lắng nghe.Tương Thanh lại nói, "Ngươi đường đường là một đại nam nhân không thể mang ngọcchâu bên người nên ta đã thêm tiểu hổ vào. Đáng yêu lắm phải không? Lúc nhìnMiêu Ô thì ta chợt nghĩ ra."
"Thanh...tặng vật đính ước chota?" Ngao Thịnh ngây ngô hỏi.
Tương Thanh cười, "Khôngthích hả? Không thích thì trả lại đây."
"Không đời nào!" Ngao Thịnhvội đeo ngay lên thắt lưng, kích động đến mức tay có chút run. Lúc sau, NgaoThịnh thấy Tương Thanh tựa hồ tâm tình đang rất tốt nên liền dí mặt đến gần màhỏi, "Thanh....đêm nay...trang thứ tư!"
Tương Thanh mặt ưng ửng đỏnhưng vẫn không cự tuyệt.
Ngao Thịnh vội vã bưng bátlên và cơm, lòng vui mừng khôn tả...Mới nói có một câu mà đã đồng ý rồi! Đúng lànăm mới có khác! Nếu mỗi ngày đều là tết nhất thì hay phải biết!
Màn đêm buông xuống, NgaoThịnh vừa ăn xong bữa tối thì đã đợi không nổi mà kéo Tương Thanh vào phòng,đóng cửa, trèo lên giường.
Ngao Ô tha Miêu Ô đang địnhmon men bò lên giường kia xuống, chui vào trong gầm giường. Miêu Ô gối đầu lênbụng hổ, tò mò chớp chớp mắt nhìn.
Ngao Ô lắc đầu, vẫy vẫy vànhtai với Miêu Ô, ý bảo nó nghe mà xem.
Quả nhiên, Miêu Ô liền nghethấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt truyền ra từ trên giường. Mèo bé vùi đầuvào bụng hổ lớn. Ngao Ô nhíu nhíu mắt nhìn vật nhỏ đáng yêu kia, lại còn lấychân kéo kéo mèo lại ôm vào bụng, liếm liếm đầu mèo mấy cái. Miêu Ô thích chídụi cả người vào. Hai bạn họ nhà hổ tựa vào nhau, vừa nghe tiếng ván giường kẽokẹt vừa đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài, tiếng pháo tiếngcười dần tan ra rồi chìm khuất.
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanhđang vô cùng mệt mỏi kia mà rằng, "Thanh, năm mới vui vẻ."
Tương Thanh hé môi cười, gậtgật đầu, "Năm mới vui vẻ, Thịnh Nhi."
:]ְJ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro