Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C7 - C8 - C9 -Q3

        C7: Hắn là phụ thân thân sinh ra ta

  Bạch Phong Hoa bỗng nhiên đi đến bên giường, đem gói hành lý lấy lại đây, móc ra vài tiểu thần thú còn ngủ say mê, nhìn Tịch Nhiêu hỏi: "Vậy, ngươi có biết bọn chúng sao?"

"Di? Đó không phải nhóm yêu thú dị thú cốc sao? Bên kia không phải đã hoang vắng sao? Ta nghĩ đến nhóm dị thú chết sạch chứ.Không nghĩ tới còn có bốn." Tịch Nhiêu kinh ngạc nói.

"Dị Thú cốc? Chết sạch?" Bạch Phong Hoa trong lòng nỗi băn khoăn càng mở rộng.

"Ừ, giống nhau, mười tám năm trước nhóm yêu thú dị thú cốc toàn bộ biến mất, chỉ để lại một vết máu, cơ hồ nhiễm đỏ dị thú cốc." Tịch Nhiêu tò mò vươn tay lay bọn Chu Tước trong tay Bạch Phong Hoa, "Ngươi làm sao có? Nhóm Dị thú cốc kia, chính là thực cao ngạo, tuyệt đối sẽ không cùng nhân loại giao tiếp a."

Mười tám năm trước, đều là mười tám năm trước!!!

Bạch Ngọc Phi biến mất, các luyện dược sư mất tích,Ngũ Hành chi hỏa biến mất, thần thú đồng loạt ở thời gian đó toàn bộ biến mất.

Trong đó rốt cuộc có cái dạng liên hệ gì?

Bạch Phong Hoa đem này đó nói ra, Tịch Nhiêu hai tay ôm cái ót chính mình không chút để ý nói: "Việc này, mọi người đều biết, nhưng mặc kệ như thế nào điều tra đều không có kết quả.Chính là đám trâu bò hò hét Dịch Phong phái cũng không có tra ra nguyên nhân.Ta cảm thấy nhóm luyện dược sư có phải hay không bị người bắt đi a?"

"Bắt đi? Vậy, Bạch Ngọc Phi đâu, dị thú đâu?" Bạch Phong Hoa mặt nhăn mày nhíu nói.

"Ta cũng thấy kỳ quái." Tịch Nhiêu vuốt cằm mình, đảo con ngươi nói, "Sự tình quả thật thực kỳ quái, nhưng tra xét nhiều năm như vậy, không có kết quả gì."

Bạch Phong Hoa mày nhăn càng chặt, sự tình phát triển thành như vậy, hơn nữa không ai tra ra rốt cuộc là nguyên nhân gì.

"Đúng rồi! Chủ nhân, ngươi vì cái gì quan tâm chuyện của Bạch Ngọc Phi? Hắn lúc trước chính là tảng đá lớn giữa cha ngươi nương ngươi a.Ngươi sao quan tâm hắn như vậy?" Tịch Nhiêu nghi ngờ hỏi.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn Tịch Nhiêu: "Ngươi như thế nào bỗng nhiên sửa miệng, bỗng nhiên gọi gì chủ nhân chủ nhân."

"Hắc hắc, có điểm thuận tiện." Tịch Nhiêu cười hắc hắc, "Ngươi làm sao quan tâm cái tên Bạch Ngọc Phi kia.Hắn lúc trước trợ giúp phụ mẫu ngươi trốn, chẳng lẽ ngươi muốn cảm ơn?"

"Hắn là phụ thân thân sinh của ta." Bạch Phong Hoa tức giận quăng ra một câu.

"Phụt . . . . ." Tịch Nhiêu trực tiếp phun ra.

"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Tịch Nhiêu vươn tay chỉ chỉ Bạch Phong Hoa, giọng nói run run, không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa.

"Hắn là phụ thân thân sinh của ta, ngươi trước giữ bí mật cho ta, biết không?"Bạch Phong Hoa tức giận nói.

"Không phải chứ, cái tên kia, không ngờ, không ngờ có nữ nhi! Hắn cũng có nữ nhi! A, a a a!" Tịch Nhiêu đầu óc chớp mắt hỗn loạn, không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa.Bạch Ngọc Phi tên khốn khiếp hóa ra có nữ nhi, thật giật gân, hóa ra có nữ nhi như vậy.Trời cao không có mắt a!

"Ừ, trước giữ bí mật!" Bạch Phong Hoa đem sự tình chân tướng đơn giản nói cho Tịch Nhiêu, Tịch Nhiêu chớp mắt, vẫn chưa có hồi hồn.Chân tướng sự tình này thật sự làm cho người ta sợ hãi a.Phụ thân thân sinh ra Bạch Phong Hoa lại là Bạch Ngọc Phi!

"Trời sắp sáng rồi!" Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta muốn nhìn gia gia."

"Ta có ngủ hay không không sao cả." Tịch Nhiêu vuốt chính cằm mình bĩu môi nói, "Cũng không phải gia gia chân chính của ngươi, ngươi sốt ruột cái gì?"

"Ai cần ngươi lo.Đi ra ngoài, ta muốn đi ngủ."Bạch Phong Hoa hừ một tiếng, hạ lệnh trục khách.

"Dạ, phải!"Tịch Nhiêu đi đến bên cửa sổ, lấy tư thế bất nhã nhảy ra cửa sổ.

"Tịch Nhiêu ..." Bạch Phong Hoa lên tiếng gọi từ phía sau Tịch Nhiêu truyền đến.

"Ừ?" Tịch Nhiêu quay đầu.

"Cám ơn!" Tịch Nhiêu lại là hé ra khuôn mặt mỉm cười, Bạch Phong Hoa mỉm cười, nghiêm túc nói.

Tịch Nhiêu ngẩn ra, nhếch môi nở nụ cười:"Không cần cảm ơn." Trả lời xong câu này, Tịch Nhiêu mới vui vẻ trở về phòng.

Bạch Phong Hoa tiến lên đóng cửa sổ lại, đi trở về bên giường, Ngũ Hành chi hỏa còn đang lượn lờ giữa không trung.Bọn họ tựa hồ đang nhỏ giọng nghị luận gì đó, Bạch Phong Hoa nhìn tứ đại thần thú đang ngủ say, khẽ thở dài.Đồng loại bọn họ đã toàn bộ biến mất, nghe khẩu khí của Tịch Nhiêu, tựa hồ là lành ít dữ nhiều.

"Phong hoa, chúng ta quyết định, vẫn tiếp tục đi theo bên cạnh ngươi.Tìm kiếm đồng bạn của chúng ta."Bổn Bổn bay đến trước mặt Bạch Phong Hoa nói, "Ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?"

"Đương nhiên sẽ." Bạch Phong Hoa mỉm cười gật gật đầu.

Bổn Bổn cùng bốn đoàn hỏa khác hoan hô, lại chui vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa đem tứ đại thần thú thu hồi lại, khẽ thở dài.Không biết bọn họ tỉnh lại sẽ có phản ứng như thế nào.

Tịch Nhiêu bên này vẻ mặt tươi cười, ánh mắt cười đến nheo lại, hướng phòng ở chính mình đi.Lần đầu tiên có người đối với hắn cảm ơn ...Cảm giác này, rất là không tệ a.

Tịch Nhiêu đi tới cửa, thời điểm muốn đẩy cửa đi vào, ánh mắt bỗng lạnh lùng, khóe miệng gợi lên độ cong tàn khốc.Xem ra, hôm nay ban ngày người đến tìm rất không cam tâm a.

Ở trong phòng Tịch Nhiêu một người đang ẩn nấp, hắn phụng mệnh Bạch Anh Phi đến nơi này điều tra.Giờ phút này hắn nổi lên chút bất a, bởi vì vừa rồi hắn nghe rõ ràng có tiếng bước chân, vì sao hiện tại lại không có?

"Ngươi, là đang tìm ta sao?" Một cái tiếng nói lạnh tanh đột nhiên xuyên qua màng tai hắn.

Tim của hắn đột nhiên chùng xuống, tưởng xoay người sang chỗ khác xem người nói chuyện.Nhưng mà, hắn phát hiện, mình không thể nhúc nhích.Mà trước ngực lại nhiều ra một cây thật dài sắc nhọn màu hồng? Không đúng, màu đỏ đó là máu!

"A .." Hắn chỉ phát ra một tiếng thở dài, liền đổ xuống đất.Trong chớp mắt, trái tim của hắn đã bị đâm thủng.

"Vèo!" Tịch Nhiêu thu hồ móng tay nhiễu máu.Cười lạnh nhìn thi thể trên mặt đất: "Chậc chậc, thật sự là chán ghét.Hương vị đáng ghét!" Tịch Nhiêu nói xong, từ trong lồng ngực móc ra một cái ống nho nhỏ, vạch cái nắp ra, nghiêng ống đổ xuống.

"Xèo xèo ..." Tiếng kêu rất nhỏ vang lên, ba con sâu nhỏmàu đỏ từ ống nhỏ từ bên trong đi ra, rơi trên làn da thi thể kia.Tiếng răng rắc vang lên, ba con sâu nhỏ trực tiếp bắt đầu cắn nuốt thi thể.

"Thất phẩm, ha ha, sâu nhỏ yêu quý, các ngươi hôm nay có thể ăn no nê!" Tịch Nhiêu ngồi xổm xuống, hai tay nâng cằm nhìn sâu nhỏ đang cắn nuốt thi thể, cười tủm tỉm nói.Răng rắc tiếng động không ngừng vang lên, cỗ thi thể kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ rất nhanh biến mất.Thịt, máu, xương cốt ...bị cắn không còn lấy một mảnh.

Cuối cùng, trên mặt đất chỉ còn lại ít quần áo màu đen.Ba con sâu nhỏ ăn xong về sau liền đứng tại chỗ, Tịch Nhiêu đem ống đặt ở trên mặt đất, ba con Tiểu trùng chính mình tự bò vào.

"Phi!" Tịch Nhiêu hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt vung lên, một cỗ hỏa diễm màu đỏ vô thanh vô tức bùng lên, đốt cháy hắc y.Hỏa diễm màu đỏ này không có chút cảm giác độ ấm gì, cứ như vậy nhanh chóng thiêu đốt xong quần áo.

Mắt nhìn chung quanh phòng, Tịch Nhiêu trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét, đẩy cửa sổ ra, nhảy lên, trực tiếp ngồi trên một gốc đại thụ.Khẽ tựa vào trên cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Trời rất nhanh liền sáng, Tiết Thần ở bên ngoài gõ cửa rung trời.

"Này, tỷ, mau rời giường, ăn cơm.Ta cho tỷ bánh bao nóng." Tiết Thần ở bên ngoài lớn tiếng ồn ào.

Bạch Phong Hoa không nói gì, mơ mơ màng màng đứng lên mở cửa, vươn tay nhéo khuôn mặt Tiết Thần, "Nha đầu chết tiệt kia, ầm ỹ cái gì? Không nên kêu ta tỷ tỷ, ta bây giờ là ca ca ngươi."

"Ha ..." Tiết Thần miệng bị nhéo lệnh hẳn một bên, nước miếng nhỏ xuống, "Ừ ha, ca ..Ăn cơm ..."

Bạch Phong Hoa mơ hồ ừ, xoay người đi vào mặc quần áo.Tiết Thần đứng ở cửa, vuốt mặt bị đau của mình, vẫn hắc hắc ngây ngô cười.

Dùng xong điểm tâm, Bạch Phong Hoa chuẩn bị cùng Tịch Nhiêu còn có Tiết Thần xuất môn.

"Đúng rồi, chủ nhân, tối hôm qua có con kiến đi đến phòng ta." Tịch Nhiêu sát vào người Bạch Phong Hoa thấp giọng nói.

Bạch Phong Hoa sắc mặt trầm xuống, nàng tự nhiên hiểu được ý tứ lời Tịch Nhiêu nói.

"Không cần lo lắng, đi thôi.Ta để lại cái tiểu vật sủng ở trong này."Tịch Nhiêu cười hắc hắc, xem Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng.Tiểu sủng vật?Thật sự vô hại?

Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu dưới sự hướng dẫn của Tiết Thần, đi thuê chiếc xe ngựa, hướng tới trấn nhỏ ngoài thành mà đi.Dọc theo đường đi, Bạch Phong Hoa không yên lòng, bọn họ hiện tại sống thế nào? Có giống Tiết gia hay không sống những ngày gian khổ? Có trách Bạch Hận Thủy bỏ họ mà đi không?

Bạch Phong Hoa đoàn người ra khỏi thành, đã có người thông báo tin tức cho Bạch Anh Phi.

"Anh Phi, hai người kia cùng tiểu tạp chủng Tiết gia ra khỏi thành.Sao lại thế này? Ngươi không phải để Kỷ thúc đi thăm dò sao?" Bạch Dương nôn nóng hỏi.

Có điều Bạch Anh Phi so với hắn nôn nóng hơn, cơ hồ gầm lên: "Ta làm sao mà biết? Đến giờ này Kỷ thúc còn chưa có trở về!"

"Không thể nào!Chẳng lẽ Kỷ thúc đã xảy ra chuyện?"Bạch Dương biến sắc, thốt ra.

"Câm miệng! Làm sao có thể! Kỷ thúc nhưng có thực lực cấp bảy!" Bạch Anh Phi lên tiếng quát lớn.Nhưng trong lòng hắn bất an càng lớn.Kỷ thúc đến giờ này còn chưa trở về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Tiết gia bên kia không có tin tức gì.Kỷ thúc hiện tại là quản gia Bạch gia, thực lực không kém, nếu không trở về bị chủ mẫu phát hiện là mình phái đi liền không xong.Sẽ không, Kỷ thúc không có việc gì.Bạch Anh Phi an ủi chính mình, nhưng trong lòng càng thêm nôn nóng.Hắn cảm giác, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Ở trên xe ngựa, Tiết Thần vẫn chi chít oa oa hiếu kỳ hỏi Bạch Phong Hoa chuyện hạ giới.Bạch Phong Hoa câu có câu không, cuối cùng Khốc Khốc nhịn không được chạy đến khoe.Khốc Khốc dọa Tiết Thần nhảy dựng, nhưng rất nhanh Tiết Thần cùng hắn làm quen.Khốc Khốc thao thao bất tuyệt nhưng chuyện đã xảy ra dưới hạ giới, nghe đến Tiết Thần hai mắt biến thành sao, nhìn Bạch Phong Hoa đều tràn ngập sùng bái.

"Ca, vậy đó chính là Trường Không kiếm?" Tiết Thần hưng phấn chỉ vào bảo kiếm bên hông Bạch Phong Hoa.

"Ừ." Bạch Phong Hoa sờ sờ Trường Không kiếm bên hông, khẽ nhíu mày, Trường Không kiếm đến bây giờ cũng chưa có tỉnh lại.

"Di, thật đúng là một phen linh kiếm." Tịch Nhiêu rất hưng trí nhìn Trường Không kiếm, vuốt chính cằm mình cười nói, "Hiện tại linh kiếm thế này rất hiếm thấy a.Giống như vài người Dịch Phong phái có.Trước kia a ..trước kia Bạch Ngọc Phi cũng có một linh kiếm siêu cường hãn."

"Linh kiếm?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhìn Tịch Nhiêu, lại nhìn Trường Không kiếm bên hông.Ở cái thế giới này, nhóm thần khí đều gọi là linh kiếm?

"Ừ, có ý thức của mình, có sức mạnh riêng, có thể trợ giúp chủ nhân chiến đấu."Tịch Nhiêu nhìn Trường Không kiếm, tiếp tục nói, "Chẳng qua linh kiếm này của ngươi như thế nào luôn ngủ?A, là ngươi mang từ dưới đến, nhất thời không thích ứng được nên chưa tỉnh lại?"

"Chậc chậc, kỳ thật nghe hay vậy thôi.Bảo kiếm một khi có ý thức của chính mình, vì nhân loại sử dụng nên gọi là linh khí, không phải nhân loại sử dụng thì kêu là yêu khí."Khi nói đến đây, Tịch Nhiêu trong mắt hiện lên mỉa mai cùng khinh thường.Nhân loại chính là sinh vật như vậy, thật sự là ghê tởm vô cùng.Tiết Thần mở to hai mắt nghe đến nhập thần.

"Tiển tiện tiện ..." Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng vuốt Trường Không kiếm, đối nàng mà nói, Trường Không kiếm đã không phải là một vũ khí đơn giản, Trường Không kiếm càng giống bằng hữu của nàng, đồng bọn kề vai chiến đấu.

"Phụt ...Tiểu Tiện Tiện?" Tịch Nhiêu cùng Tiết Thần cười ra tiếng, cái này tên gì a?

"Hắn gọi là Trường Không kiếm."Bạch Phong Hoa mỉm cười, "Hắn lúc trước gặp ta, nhưng là chỉnh ta đến thê thảm."

"Ha ha, phải không? Ta tới gọi hắn tỉnh." Tịch Nhiêu ha ha cười, vươn tay đặt lên chuôi kiếm của Trường Không kiếm, chưa đợi Bạch Phong Hoa phản ứng, một cỗ yêu lực đã đột nhiên đưa vào trong cơ thể Trường Không kiếm.

"Vù. ..." Trường Không kiếm bỗng nhiên phát ra tiếng rú dài, nhảy dựng lên.

"Tiểu Tiện Tiện!" Bạch Phong Hoa cao hứng nhìn Trường Không kiếm bỗng nhiên tỉnh lại.

"Ngươi chết tiện nào phóng điện vào ta?" Trường Không kiếm thoát khỏi vỏ mà ra, tiếp theo chính hắn cũng ngẩn ra, "Di, ta có thể nói chuyện?"

Bạch Phong Hoa cũng sửng sốt, này tiếng nói này đúng là Trường Không kiếm phát ra.

"Đó là đương nhiên, thế giới này nguyên khí thực dư thừa, ngươi có thể nói chuyện là bình thường."Tịch Nhiêu nhún vai giải thích.

"Không nên gọi ta là Tiểu Tiện Tiện a, ta kháng nghị a."Trường Không kiếm ngữ điệu ủy khuất, lại phiêu trở về bên hông Bạch Phong Hoa, chui trở về trong vỏ kiếm.

Thần khí khác, Bạch Phong Hoa không có tính đánh thức bọn họ, bởi vì từ trong miệng Tịch Nhiêu biết.Hiện tại linh kiếm rất thưa thớt, nếu Bạch Phong Hoa một chốc lấy ra nhiều như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến phiền toái.Linh khí hiện tại thưa thớt như thế, cũng là bắt đầu từ mười tám năm trước.

"Trường Không, có thể cho ta sờ sờ ngươi a."Tiết Thần thật cẩn thận nhìn Trường Không kiếm, hai mắt tỏa ra ánh sáng.Linh kiếm nha, chính mình chỉ nghe nói qua, cho tới bây giờ chưa thấy qua.

Trường Không kiếm chính mình lơ lửng đi ra, cùng Tiết Thần thì thầm to nhỏ.

Bạch Phong Hoa nhìn Tịch Nhiêu, con ngươi thâm trầm, "Không cần phải nói, chắc chắn có quan hệ."

Tịch Nhiêu buông tay, hiểu được ý tứ Bạch Phong Hoa, "Nhưng vì cái nguyên nhân gì ai cũng không biết."

Bạch Phong Hoa một đường trầm mặc, xe ngựa cấp tốc hướng trấn ngoài thành chạy tới.Nơi đó chính là nơi gia tộc Bạch Hận Thủy bị xa lánh.

Mưa gió trấn cách kinh thành vài chục dặm đường, xe ngựa đi nửa ngày, đến giữa trưa mới tới.

"Thật đúng có cảm giác bấp bênh!" Tiết Thần híp mắt nhìn chung quanh.Cái trấn nhỏ này rách nát, kiến trúc cũ kỹ không nói, lá rụng đầy đất a.

"Ai nha, khách quan, muốn ở trọ sao?Tiến vào uống ly trà cho nóng a." Ven đường một cái quán trọ đơn sơ, tiểu nhị đứng ở cửa nhìn thấy ba gương mặt xa lạ, ân cần tiếp đón.

"Tiểu nhị, xin cho hỏi trấn này có hộ nào họ Bạch không?"Tiết Thần tiến lên hỏi thăm.

Tiểu nhị kia vừa thấy không phải khách ở trọ, sắc mặt suy sụp xuống, lạnh nhạt nói: "Không biết." Nói xong định xoay người đi vào.

"Hừ!"Tiết Thần tức giận tiến lên, một phen túm áo tiểu nhị, dùng sức trực tiếp lôi tiểu nhị té xuống mặt đất.

"Giết người!"Tiểu nhị há mồm gào to khóc thảm, phang gì đó vào trán hắn, hắn lập tức ngậm miệng lại.Đáp hắn chính là bạc.Bạch Phong Hoa tùy tiện lấy ra một thỏi bạc ngăn chặn miệng tiểu nhị.

"Khách quan, có, ngài đi lên phía trước, sau đó quẹo trái lại đi, nhìn đến trước cửa có gốc đại thụ chính là Bạch gia." Tiểu nhị vẻ mặt tươi cười so với hoa còn sáng lạn hơn, nắm chặt thỏi bạc kia, lời nói trôi chảy.

Tiết Thần nhổ nước bọt, mắt khinh bỉ nhìn tiểu nhị, xoay người đi tới bên người Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa không để ý tới, dựa theo lời tiểu nhị hướng phía trước đi đến.

"Những người này thực ghê tởm."Tiết Thần đi ở bên cạnh Phong Hoa nói, nhỏ giọng hừ lạnh.

"Nhân loại chính là ghê tởm như vậy a."Tịch Nhiêu cười tủm tỉm đáp một câu.

"Phi, lời này ngươi nói có vẻ toàn nhân loạn giống nhau." Tiết Thần mắt liếc nhìn Tịch Nhiêu.Người kia từ khi xuất hiện đến bây giờ, thủy chung không có tháo mũ che mặt xuống, cũng chưa nhìn đến khuôn mặt đích thực của hắn.

Tịch Nhiêu không nói gì, trầm mặc đi đằng sau Phong Hoa.

Dựa theo vị trí tiểu nhị nói, Bạch Phong Hoa bọn họ tìm được cây đại thủ trước cửa Bạch gia.

"Cút đi! Cho dù chúng ta lưu lạc đến trên đường ăn xin, cũng sẽ không đem San San gả cho người làm tiểu thiếp!" Một cái giọng nói từ trong viện truyền tới, tiếp sau đó là một nữ nhân trung niên mập mạp béo phì không chút khách khí bị đẩy ra ngoài.

Rầm một tiếng, cửa gỗ đóng lại.

"Thật sự là khôi hài, các ngươi nghĩ Bạch gia còn giống lúc trước?Lưu lão gia để ý đến San San nhà các ngươi, đó là phúc khí của nàng.Cũng không biết tình hình hiện tại, các ngươi hiện tính làm cái gì? Ta phi! Các ngươi thật đúng là cho mình là Phượng Hoàng rơi xuống đất?Các ngươi cả đời khó có khả năng xoay người!"Đứng ở cửa, nữ tử trung niên mập mạp một bộ bà mối đứng chửi, xoa thắt lưng chỉ vào cửa gỗ đã đóng mắng rất khó nghe.

"Ôi!" Không đợi Bạch Phong Hoa ra tay, bà mối kia liền thảm thiết kêu lên, ôm đầu chính mình nhảy dựng lên.

Bạch Phong Hoa ngẩng đầu liền nhìn thấy, trên cây có bóng người, "Hừ! Bà béo!"Giọng nói trong trẻo vang lên, đó là giọng một thiếu nữ.

"Bạch San San, ngươi cái Tiểu Đề Tử! Lão nương chúc ngươi vĩnh viễn đều không gả được!"Bà mối chửi ầm lên.Trả lời là cục đá nhỏ cứng rắn phi tới.Đánh nàng ai ai liên tục, ôm đầu xoay người bỏ chạy.

Bạch Phong Hoa sắc mặt khó coi.Bạch Anh Phi, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Ngươi mất tích, liền khiến cho hai cái gia đình lưu lạc đến tình trạng như vậy!

"San San!Ngươi xuống dưới cho ta, ngươi xem, làm sao có điểm dáng vẻ nữ nhân?" Sau cửa gỗ vang lên tiếng răn dạy.Bóng người trên cây liên tục vội vàng nhảy xuống!

Bạch Phong Hoa mỉm cười, nâng tay gõ cửa.

"Gõ cái gì? Cút xa một chút!" Tiếng quở mắng kia lại vang lên, hiển nhiên hắn nghĩ bà mai lại gõ cửa.

"Ta, tìm Bạch Hận Thủy." Bạch Phong Hoa mỉm cười, giọng nói trong trẻo.

Ba một tiếng, cửa đột nhiên bị mở ra. 


       C8: Giẫm mặt ngươi, đánh? 

  Người mở cửa là một nam tử trung niên, thoạt nhìn ba mươi lăm ba mươi sáu, mặt của hắn cùng Bạch Hận Thủy có phần tương tự.Hắn đột nhiên mở cửa nhìn Bạch Phong Hoa, ngạc nhiên nghi ngờ.Ở hắn đánh giá Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa cũng đang đánh giá hắn.Nam tử này, thoạt nhìn chính là đệ đệ phụ thân, Bạch Kiến Nặc.

"Ngươi là ai?" Bạch Kiến Nặc nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa, trong mắt mang theo địch ý.Đại ca đã rời đi thật lâu, bỗng nhiên xuất hiện thiếu niên lại đến nói muốn tìm đại ca.

"Có thể đi vào rồi nói sao?"Bạch Phong Hoa mỉm cười, nụ cười này chớp mắt khuynh thành.Hơi thở yêu mị thiếu chút nữa khiến Bạch Kiến Nặc choáng váng.

Sau một lúc lâu Bạch Kiến Nặc mới phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng trả lời: "Không thể! Có chuyện gì ở chỗ này nói!" Sau đó càng thêm đề phòng nhìn Bạch Phong Hoa.Vừa rồi thiếu niên này tươi cười thiếu chút nữa làm hắn tâm trí mất phương hương, phải cẩn thận, thật cẩn thận mới được.Chẳng lẽ lại là Bạch gia nhánh khác nhàm chán đến tìm bọn họ tiêu khiển?

"Thúc thúc, ngươi như vậy quá vô tình đi."Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ cười cười, biết đối phương còn đang đề phòng, nàng lấy ra tín vật Bạch Hận Thủy đưa, trực tiếp nói ra một câu.

"Cái gì?" Bạch Kiến Nặc nhíu mày nghi hoặc nhìn thiếu niên thay đổi cách xưng hô, nhìn thấy thiếu niên lấy ra vật gì đó, kinh hô ra tiếng, một phen đoạt lấy, kích động rống lên, "Ngươi làm sao có được? Nói, ngươi làm sao có được?"

"Có thể đi vào sao?" Bạch Phong Hoa cười hỏi.

Bạch Kiến Nặc ngẩng đầu trừng mắt nhìn thiếu niên, vẫn là nghiêng người cho đám người đi vào.Đây là một tòa sân đơn sơ, gỗ làm phòng ở thoạt nhìn cổ xưa không chịu nổi.Dưới chân là lớp bùn đất, chung quy lại có cỏ dại, ngay trước mặt là một đại sảnh đơn giản.Cửa đại sảnh có một cô nương xinh đẹp đang đứng, cô nương mở to mắt nhìn người đến.Không rõ Bạch Kiến Nặc vì sao sẽ mời vài người kỳ quái xa lạ này đi vào.

Tiết Thần cũng không chịu phục trừng trở lại, nàng cũng không thích có người trừng nhìn mình.Bạch San San nhìn đến Tiết Thần cũng trừng mắt, lặng đi một chút, tiếp theo không chịu thua càng mở to hai mắt nhìn.Tiết Thần cũng cố mở to hai mắt, trừng không chịu thua.Hai thiếu nữ cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ đánh giá lẫn nhau.

"Được rồi, Tiết Thần." Bạch Phong Hoa mỉm cười, một phen kéo Tiết Thần qua, đem nàng xách vào đại sảnh.

Bạch San San hướng Tiết Thần làm mặt quỷ, trốn sau cửa nghiêng đầu nhìn người trong đại sảnh.

"Người đã đi vào, nói mau, cái này từ đâu tới? Đây là của đại ca ta." Bạch Kiến Nặc sốt ruột hỏi.

"Ừ, đúng vậy a.Là của phụ thân ta, thúc thúc." Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nhìn Bạch Kiến Nặc.

Một tiếng thúc thúc, Bạch Kiến Nặc trong tay gì đó trực tiếp đánh rơi xuống mặt đất, hắn hoàn toàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn thiếu niên, miệng há thật lớn, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ngươi, ngươi là ai?" Ngay sau đó, Bạch Kiến Nặc giọng nói cơ hồ đem nóc nhà thổi bay.

"Ta gọi là Bạch Phong Hoa, ta là đứa nhỏ Bạch Hận Thủy.Thúc thúc thân ái, phụ thân nói ngươi trước đây rất nghịch ngợm, ngã xuống nước, hắn đem thúc cứu lên, các ngươi sợ gia gia chửi, còn vụng trộm nhóm lửa hơ quần áo.Kết quả quần áo bị cháy, thân thể trần trịu, trở về còn bị đánh một trân." Bạch Phong Hoa híp mắt, xấu xa đem chuyện Bạch Hận Thủy nói cho cứ như vậy trực tiếp nói ra.

"Phụt..."

"Ha ha..."

Trong đại sảnh, Tiết Thần cùng Tịch Nhiêu nhịn không được bật cười, ở cửa Bạch San San cũng cười ha hả lên.

Bạch Kiến Nặc sắc mặt giờ phút này có thể nói là phấn khích vạn phần.Hưng phấn, cao hưng, kích động, xấu hổ, buồn cười ..Chuyện này, chỉ có hắn cùng đại ca biết còn có phụ thân biết.Nhưng thiếu niên ở trước mặt này có thể chuẩn xác nói ra, hắn, hắn thật là đứa nhỏ của đại ca!

"Bạch, Bạch Phong Hoa...Phụ thân ngươi, đại ca hiện tại hắn ở đâu? Hiện tại sống tốt không?" Bạch Kiến Nặc kích động cao hứng, vội vàng hỏi.

Lời này rơi xuống, Bạch Phong Hoa trong lòng ấm áp.Thúc thúc như thế thiện lương, nay tình cảnh nhà đến dạng này, bọn họ nhưng không trách mắng Bạch Hận Thủy chút nào, ngược lại mở miệng hỏi Bạch Hận Thủy sống có tốt không.

"Tốt, phụ thân sống tốt lắm, phụ thân cũng rất nhớ các người.Để cho ta tới nơi đây vấn an mọi người." Bạch Phong Hoa khóe mắt có chút chúa xót.

"San San, nhanh đi gọi gia gia cùng bà nội con." Bạch Kiến Nặc kích động quay đầu xông ra cửa nhìn Bạch San San đang ngẩn người gào thét, "Nhanh chút, nói có tin tức đại bá con."

"A! A! Dạ!" Bạch San San vừa nghe, vội chạy đi.Đại bá nàng khi nàng còn chưa sinh ra cũng không có ở nhà, thường nhìn đến gia gia cùng bà nội thở ngắn than dài, tưởng niệm người này, còn có phụ thân cũng vậy, thường xuyên nhắc tới.Nếu gia gia cùng bà nội biết, nhất định sẽ cao hứng đi.San San nghĩ đến đây, liền chạy nhanh hơn.

"Thúc thúc, mấy năm nay, khổ cho mọi người." Bạch Phong Hoa nhìn đại sảnh so với Tiết gia còn đơn sơ hơn, trong lòng chua xót đến cực điểm.

"Khổ cái gì? Chỉ cần người một nhà chúng ta khỏe mạnh bình an, chính là chuyện hạnh phúc nhất." Bạch Kiến Nặc ở trong lời nói nhưng thật khiến Bạch Phong Hoa giật mình.Bạch Kiến Nặc này, thật rộng lượng.

"Đúng rồi, vừa rồi bà mối ngoài cửa là chuyện gì?" Bạch Phong Hoa hỏi.

"Hừ! Cái bà béo chết tiệt!" Bạch Kiến Nặc nhắc tới đây, nghiến răng nghiến lợi, "Nhà chúng ta hiện tại không có gì ăn, cũng sẽ không bán San San, để San San đi làm tiểu thiếp lão nhân hơn sáu mươi tuổi."

Nói đến đây, Bạch Phong Hoa tự nhiên minh bạch rồi.Bà mối trong miệng cái gì Lưu lão gia phỏng chừng chính là cái lão nhân hám sắc, hơn sáu mươi tuổi, nhìn đến Bạch gia thành như vậy, liền bỏ đá xuống giếng, muốn cưới San San về làm tiểu thiếp.Nhà chỉ có bốn bức tường, cũng là một thân ngông ngênh.Bạch Phong Hoa trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.

"Cái bà béo chết tiệt là bà mối thôn trên.Vừa rồi tới cửa vội tới cầu hôn cho lão tử ở phía Đông kia." Bạch Kiến Nặc hừ lạnh.

"Thúc thúc.." Bạch Phong Hoa còn muốn nói gì đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Kiến Nặc, đại ca ngươi ở nơi nào? Đại ca ngươi đâu?"

"Kiến Nặc, thật là có tin tức đại ca ngươi sao?"

Ngoài cửa, người chưa tới, tiếng đã tới trước.Bạch Phong Hoa quay đầu lại, ngoài cửa là hai lão nhân tinh thần nhấp nháy.Một người tự nhiên là phụ thân Bạch Hận Thủy, còn một người là mẫu thân.Bạch Phong Hoa đánh giá ngoài mặt, hai lão nhân này, tinh thần đều tốt lắm, ánh mắt sáng ngời có thần, mày có thần thái rộng lượng.

"Cha, nương, hắn.Đứa nhỏ đại ca." Bạch Kiến Nặc vội vàng đứng lên, chỉ vào Bạch Phong Hoa cao hứng nói cho hai lão nhân.

"Cái gì, đứa nhỏ Hận Thủy?" Bạch Đức Hải kinh ngạc hướng nhìn Bạch Phong Hoa.

Mà mặt khác, Tạ Tuệ còn lại đột nhiên chạy vội tới bên người Bạch Phong Hoa, một phen cầm bả vai Bạch Phong Hoa, từ đầu đến chân đánh giá Bạch Phong Hoa cẩn thận.

"Cha nói hai ngươi già rồi có phải vẫn cãi nhau hay không, dặn hai người bảo trọng thân thể.Dặn hai người không nên vì ăn thịt heo hay thịt bò ầm ỹ." Bạch Phong Hoa hì hì cười, đem lời Bạch Hận Thủy dặn đều nói ra, "Cha còn nói gia gia tiền riêng có phải vẫn giấu ở dưới hài không, đáy giày a, thực thối."

Bạch Đức Hải cùng Tạ Tuệ liếc nhau, trong con ngươi lộ ra kinh hỉ cùng kích động.Tạ Tuệ trực tiếp một phen hung hăng đem Bạch Phong Hoa kéo vào trong lòng.Bạch Đức Hải lại kích động, trừ bỏ xú tiểu tử Bạch Hận Thủy không biết lớn nhỏ kia, còn có ai sẽ nói ra những lời này chứ?

"Đứa nhỏ, cháu tên gì, gọi là gì? Hận Thủy đứa nhóc kia thế nào? Như thế nào không đến gặp chúng ta, sống thế nào?" Bạch Đức Hải vội vàng hỏi.

"Cháu tên là Bạch Phong Hoa, cha sống tốt lắm.Chỉ là rất nhớ thương các người." Bạch Phong Hoa hì hì cười nói, cảm thụ được ấm áp của Tạ Tuệ, trong lòng của nàng cũng thực ấm áp.

"Mau, nói nói cho chúng ta chuyện gì xảy ra, thằng nhóc trốn đi đâu?" Bạch Đức Hải kích động hỏi.

Tạ Tuệ thế này mới buông Bạch Phong Hoa ra, ngồi ở bên cạnh nàng.

Bạch Phong Hoa đem sự tình đại khái nói cho mọi người, cũng đem khuôn mặt đích thực của mình hiện ra, còn nghĩ lấy ra lễ vật cho mọi người.Tự nhiên châu báu quý giá không ít, còn có đống bạc lớn.

"Oa, thật nhiều tiền a!" Bạch San San nhìn bảo vật ở giữa sảnh, kinh hô.

"Mấy năm nay, mọi người vất vả." Bạch Phong Hoa trong lòng chua xót.

"Không khổ! Khổ cái gì a!" Tạ Tuệ cười xua tay, "Chúng ta người một nhà luôn ở cùng nhau, khỏe mạnh bình an, nay lại biết Hận Thủy cái thằng nhóc kia sống rất tốt, nên cái gì lo lắng cũng không còn."

"Đúng vậy, đúng vậy." Bạch Đức Hải ha ha cười.

Bọn họ người một nhà như thế nào rộng lượng a, Bạch Phong Hoa trong lòng vô cùng cảm động.

"Bất quá!" Tạ Tuệ sắc mặt thoáng chốc biến đổi.

Mọi người sửng sốt, có vấn đề gì?

"Ngươi lão già đầu này! Còn dấu tiền riêng? Lại giấu dưới đế giày? Ngươi đem giày cởi ra cho ta, vô liểm sỉ!" Tạ Tuệ đứng lên, một phen nhéo lỗ tai Bạch Đức Hải.Bạch Đức Hải ai ôi, "Lão bà, ngươi bớt giận a, đừng ở trước mặt bọn nhỏ như vậy a."

"Hừ, tối nay lại cùng ngươi tính sổ." Tạ Tuệ căm giận buông lỗ tai Bạch Đức Hải ra. Chọc tất cả mọi người một trận tiếng cười.

"Gia gia, bà nội, mấy năm nay khiến các người chịu khổ, về sau ta tuyệt đối sẽ không để mọi người chịu khổ nữa." Bạch Phong Hoa nhìn đại sảnh đơn sơ, nhìn quần áo trên người Bạch gia đơn giản, trịnh trọng nói.

"Đứa nhỏ, cháu có thể đến thăm chúng ta như vậy là đủ rồi." Tạ Tuệ từ ái nói.

"Đúng rồi, hai vị này là?" Bạch Kiến Nặc nhìn Tịch Nhiêu đội mũ che mặt cùng Tiết Thần hỏi.

"Đây là Tiết Thần.Đây là Tịch Nhiêu." Bạch Phong Hoa giới thiệu.

"Tiết?"

"Người Tiết gia?" Mọi người sắc mặt biến đổi, lập tức kịp phản ứng Tiết Thần là ai.Tiết gia cùng Bạch gia chưa từng gặp lại nhau, nhưng khi Bạch gia Bạch Đức Hải bọn họ ở riêng, cũng biết Tiết gia chịu đủ Bạch gia chèn ép, tự nhiên cũng thực đồng tình.

"Dạ, Bạch gia gia, Bạch nãi nãi khỏe. Bạch thúc thúc khỏe." Tiết Thần nhu thuận chào hỏi.Nhìn Tiết Thần nhu thuận như lúc còn nhỏ, Bạch Đức Hải cùng Tạ Tuệ cũng vui vẻ cười rộ lên.

"Hiện tại Tông gia bên kia còn có người gây phiền toái sao?" Bạch Phong Hoa nhớ tới vấn đề này, nhíu mày hỏi.

"Mấy năm trước sẽ có, nay không còn." Bạch Kiến Nặc bĩu môi nói, "Hơn nữa gần đây Đại Lưu quốc khí thế bức người, bọn họ hiện tại phỏng chừng đang đau đầu như thế nào ứng phó tỷ thí."

"Đại Lưu quốc đưa ra tỷ thí lần này, là muốn chứng minh Bạch Ngọc Phi thật sự là mất tích." Bạch Đức Hải sắc mặt nghiêm trọng, "Nếu chứng minh Bạch Ngọc Phi thật sự là mất tích, như vậy đối với Tông gia, còn có Nhạc Lâm quốc là rất bất lợi.Dịch Phong phái thái độ đối Tông gia nguyên bản cũng lạnh nhạt đi, nếu biết Bạch Ngọc Phi thật sự mất tích, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không đứng bên Tông gia nữa.Tôn gia sẽ mất đi cây đại thụ Dịch Phong phái che chở"

"Dù sao loại chuyện này không liên quan đến chúng ta đã ở riêng." Bạch San San hừ lạnh một tiếng, "Cho dù Tông gia bị diệt, cũng là xứng đáng, cái lão thái bà đáng chết kia, chết đi mới tốt."

Trong phòng, người trầm mặc xuống, Bạch Đức Hải khẽ thở dài, "Tuy rằng Tông gia đối chúng ta không tốt, nhưng đứng ở góc độ chủ mẫu ngẫm lại cũng đúng.Là sự kiện kia phát sinh, sau Bạch Ngọc Phi mới biến mất.Nàng tự nhiên trách ở trên đầu chúng ta."

"Gia gia! Là người Tông gia vô dụng, thiếu Bạch Ngọc Phi thì như mất hồn, trách người trong tộc tổng yếu đuối a? Nếu Bạch Ngọc Phi chết đi, Tông gia chung có thời điểm xuống dốc, khi đó Tông gia lại trách ai?" Bạch San San thở phì phì xiết chặt quyền lớn tiếng rống.

Bạch Đức Hải còn muốn nói điều gì đó, Bạch Phong Hoa lại mở miệng nói: "Gia gia, đúng vậy, San San nói rất đúng.Quá mức ỷ lại người khác, sẽ chỉ hứng lấy hậu quả này."

"Chỉ là, không liên quan đến chúng ta! Tông gia mặc sức biến thành cái dạng gì đều xứng đáng!" Bạch San San rầm rì, tiếp đó nhìn một phòng đầy bạc, hai mắt tỏa sáng, bổ nhào lên, "Ta đi mua thức ăn, buổi tối chúng ta mở đại tiệc..."

Mọi người thấy bộ dạng Bạch San San cao hứng, cũng vui vẻ.

"Ta cùng ngươi đi." Tiết Thần cũng lên tiếng.

"Ừ, chúng ta cùng đi." Bạch San San cầm bạc cứ như vậy ra cửa.

Bạch Phong Hoa tiếp tục cùng đoàn người Bạch Đức Hải cười nói.

Ngay tại thời điểm người một nhà hòa thuận vui vẻ, bên ngoài sân lại vang lên tiếng đập cửa thô bạo.

"Bạch Đức Hải có ở nhà không! Đi ra! Đi ra!" Bên ngoài vang lên tiếng nam tử trung niên, tuổi không lớn, lại vô lễ trực tiếp hô thẳng tên Bạch Đức Hải.

Bạch Đức Hải sắc mặt thoáng chốc biến đổi, Bạch Kiến Nặc còn lại nắm chặt tay, gầm nhẹ một tiếng: "Là người Tông gia, thật sự là khinh người quá đáng, cư nhiên lại tới nữa."

"Lão già, ta đi ra ngoài xem được rồi.Ngươi đừng đi ra ngoài, mỗi lần đến đều không có chuyện tốt." Tạ Tuệ sắc mặt cũng trầm xuống, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Bạch Đức Hải theo ở phía sau, "Như vậy sao được? Lão bà, ta cũng không muốn đối phương làm khó dễ bà."

"Có chuyện gì?" Bạch Phong Hoa đứng dậy đi theo đằng sau.

"Dù sao không phải chuyện tốt." Bạch Kiến Nặc cắn răng căm hận nói.

"Xem trước lát nói sau." Bạch Đức Hải nói xong chạy tới viện trước mở cửa, mở ra cửa gỗ.

"Bạch Đức Hải, nửa năm sau thất quốc tỷ thí, đến lúc đó gọi Bạch Kiến Nặc đến tham dự." Đứng ở cửa, nam tử trung niên lỗ mũi hướng lên trời, không liếc mặt nhìn Đức Hải một cái, cao giọng nói.

"Cái gì? Làm sao có thể để nhóm chúng ta tham gia?" Bạch Đức Hải ánh mắt trầm xuống, lập tức cảm thấy kỳ quái.

"Chủ mẫu cho các ngươi tham gia là tạo cơ hội tha lỗi cho các ngươi còn không nắm lấy? Đáp ứng tham gia thi đấu, lập tức cho các ngươi hồi kinh thành." Nam tử trung niên ngạo mạn đến cực điểm, hai tay khoang trước ngực, lỗ mũi phun lãnh khí.

Vừa nói xong, một cước tàn nhẫn rất nhanh đá vào bắp chân của hắn, hắn kêu thảm một tiếng liền quỳ gối xuống.Không đợi hắn lấy lại tinh thần, một chân đã dẫm lên mặt hắn.Hết thảy phát sinh quá mức nhanh chóng, làm cho Bạch Đức Hải bọn họ chưa kịp hoàn hồn.

Bạch Phong Hoa mặt không đổi sắc giẫm lên đầu nam tử trung niên, hơi xoay người lại, nhìn nam tử bị giẫm nát dưới chân. 


     C9: Thế nhưng, chủ nhân ngươi càng ngạo mạn 

  "Ngươi đồ chó ..." Nam tử trung niên điên cuồng mắng, vừa mắng được một câu, chống lại mặt Bạch Phong Hoa, bỗng im bặt.

Bạch Phong Hoa lộ ra tươi cười, khoảnh khắc lún đồng tiền như hoa, xinh đẹp vạn phần, làm cho nam tử trung niên bị dẫm dưới chân chớp mắt thất thần.

"Vì sao muốn tới tìm chúng ta đã ở riêng tỷ thí? Nói ..." Bạch Phong Hoa cười yêu mị, giọng nói giờ khắc này lại mê người đến cực điểm, "Ngoan ngoãn nói cho ta biết a, rốt cuộc là sao?"

"Quy tắc tỷ thí là năm trận thắng ba trận.Chỉ cần thắng ba trận là được, thua hai trận không sao cả." Nam tử trung niên kia nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười, mê thần hồn điên đảo, cũng không có ý thức được đối phương bề ngoài là một nam nhân.

"Sao?" Bạch Phong Hoa cười lạnh lẽo, vào giờ khắc này nàng đã hiểu được chủ mẫu Bạch gia đang suy nghĩ gì.Vì chứng thực suy nghĩ của mình, Bạch Phong Hoa lại hơi cúi đầu, nhìn nam tử bị dẫm dưới chân, mỉm cười, "Tỷ thí, có phải hay không ký xuống giấy sinh tử?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Nam tử kia nghĩ gật gật đầu, nhưng bất đắc dĩ bị giẫm lên đầu.

"Hừ!" Bạch Phong Hoa khẳng định được ý nghĩ của mình, nhấc chân lên, lạnh lùng lên tiếng, "Kế sách thật độc ác." Kế sách điền kỵ đua ngựa, bất quá, có thể sánh với điền kỵ đua ngựa còn tàn khốc hơn.Người thua khả năng tánh mạng cũng không bản toàn.

"Cái gì?" Bạch Đức Hải trong lòng dâng lên cảm giác điềm xấu.

Nam tử trung niên đứng lên hồi phục lại tinh thần, nhìn Bạch Phong Hoa rất muốn ra tay, nhưng vừa nghĩ tới chính mình đều không có khả năng phản kháng đã bị giẫm nát dưới mặt đất, cuối cùng thông minh lựa chọn dịch chuyển vài bước: "Ngươi, ngươi là người nào?"

"Trở về nói cho chủ nhân của ngươi, chúng ta sẽ phái một người tham gia." Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên ý cười lạnh, "Chỉ là, hy vọng nàng không nên hối hận."

"Ngươi! Ngươi đừng ở trong này..." Nam tử trung niên định nói câu kế tiếp nhưng cảm thấy không thích hợp, đối phương ác độc lại bí hiểm giẫm hắn, nhưng không nói tâm lý lại thực nghẹn khuất.

"Phong Hoa, rốt cuộc sao lại thế?" Bạch Kiến Nặc nhíu mày hỏi.

"Ngươi, cút đi! Trở về nói, chúng ta sẽ có người tham gia!" Bạch Phong Hoa hướng người nọ quát lạnh một tiếng.

"Được, vậy các ngươi hiện tại có thể hồi kinh thành.Người tham gia ba ngày sau đi Bạch phủ.Chúng ta sẽ phái người đến thông báo." Nam tử trung niên kia lòng còn sợ hãi nhìn Bạch Phong Hoa nói.

"Cút!" Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng, dọa nam tử trung niên xoay người bỏ người chạy, chạy vài bước mới lộn trở lại nắm ngựa của mình, hoảng sợ lên ngựa mà đi.

Đợi nam tử trung niên kia rời đi, Bạch Phong Hoa mới xoay người nhìn ba người phía sau, "Ta xem như kiến thức Tông gia vô sỉ cùng thấp hèn.Người yếu chịu chết mới nhớ đến mọi ngươi.Còn cảm thấy là ban ân."

"Hừ! Ta nghĩ ta đã biết, thật sự là phù hợp tác phong nữ nhân đó!" Tạ Tuệ sắc mặt càng phát ra khó coi, thấp giọng mắng, "Nữ nhân này, vẫn không thay đổi, vĩnh viễn đều là cái dạng này.Trên cao nhìn xuống, thao túng sinh tử người khác, dùng cái gọi là hy sinh nhỏ đổi lấy lợi ích gia tộc."

Bạch Phong Hoa gật đầu, "Chúng ta đi vào rồi nói sau."

Đóng cửa lại vào đại sảnh, mọi người sau ngồi chỗ của mình.Bạch Phong Hoa mới chậm rãi nói: "Ngay tại lúc này nhớ tới mọi người.Năm trận thắng ba, nàng nghĩ phái ra ba người thực lực cao cường đánh thắng ba người yếu bên đối phương, mà hai cái yếu hơn lại đi chống lại hai người đối phương thực lực hung hãn."

Bạch Kiến Nặc sửng sốt, điểm ấy hắn nhưng thật ra không nghĩ tới.Tạ Tuệ tán thưởng nhìn Bạch Phong Hoa, trong lòng thầm than đứa bé này suy nghĩ sâu sắc mau lẹ, không ngờ một chút có thể đoán được ý tưởng nữ nhân kia.

"Nhưng vấn đề lớn nhất chính là ký giấy sinh tử.Kế sách đối phó người khác như vậy, người khác có lẽ thẹn quá thành giận, sẽ đánh chết người bên này." Bạch Phong Hoa lạnh giọng nói.

"Cho nên nghĩ tới nhà chúng ta." Bạch Đức Hải tức giận nắm tay kẽo kẹt vang lên.

"Vô sỉ, hạ lưu!" Bạch Phong Hoa trong lòng cũng tức giận.

"A? Vậy?" Bạch Kiến Nặc sửng sốt, vừa rồi sao Bạch Phong Hoa còn đáp ứng?

"Cháu đi.Thúc thúc, người không cần lo lắng, cháu làm sao có thể để San San đi.Từ cháu đi, bọn họ căn bản không cần biết người đi là ai.Bọn họ để ý người đi là người họ Bạch, có thể đại biểu Bạch gia đi tìm chết." Bạch Phong Hoa nói câu cuối cười lạnh rộ lên.

"Như vậy sao được!" Bạch Đức Hải phút chốc đứng dậy mãnh liệt phản đối nói.

"Gia gia, người không cần đem ta nghĩ yếu đuối có được không?" Bạch Phong Hoa mỉm cười, vươn tay khẽ ở cái bàn bên cạnh vỗ.

Bạch Đức Hải sửng sốt, tiếp theo há to miệng a.Cái bàn kia một khắc biến thành từng mảnh nhỏ, rầm rầm tan nát.Để tay lên ngực tự hỏi, hắn như thế nào cũng không làm đến! Hơn nữa còn mảnh nhỏ như vậy a.

"Gia gia, để cho ta đi, còn có chút chuyện ta muốn cùng bọn họ tính." Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, giọng điệu kiên quyết.

"Được!" Bạch Đức Hải mở mang sức mạnh Bạch Phong Hoa, một lời đáp ứng xuống. Chủ yếu là, hắn thấy được Bạch Phong Hoa con ngươi sâu nhất toàn bộ là kiên trì.

"Lão già, chuyện này ..." Tạ Tuệ có chút do dự, dù sao mới cùng Bạch Phong Hoa gặp nhau, nàng cũng không muốn tôn nữ của mình gặp chuyện không may.

"Không cần lo lắng, bà nội.Trở lại kinh thành cũng tốt, cháu cũng đồng thời chiếu cố đến Tiết gia cùng mọi người." Bạch Phong Hoa bỗng nhiên giảo hoạt cười, "Mọi người cứ chờ xem kịch vui đi." Bạch Phong Hoa nhíu mày, mưa to gió dữ, sẽ tiến đến, Bạch gia Tông gia, các ngươi đã chuẩn bị tốt nghênh đón ta đến chưa?

Nhìn đến Bạch Phong Hoa tươi cười như vậy, Tạ Tuệ hơi yên lòng.

Đêm nay, nhà ăn qua bữa tối phong phú sớm đi vào giấc ngủ, bởi vì quyết định ngày hôm sau liền hồi kinh thành.Từ khi Bạch gia ở riêng, bọn họ cũng không có tổ trạch.Muốn mang gì đó Bạch Phong Hoa trực tiếp nhét vào túi Càn Khôn, mọi người xách quần áo nhẹ nhàng ra đi.Túi Càn Khôn cũng làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.Dù sao không gian túi Càn Khôn lớn như vậy hiện tại rất là hiếm thấy.

Trở lại tổ trạch kinh thành, tổ trạch đã tích một lớp tro bụi thật dày.Bạch Phong Hoa để Tiết Thần trở về Tiết gia trước thông báo cho bọn họ đã trở lại, sau đó nàng lại tự mình đi Tiết gia nói sự tình nàng sắp đi qua Bạch gia Tông gia.

"Phong Hoa, ngày kia cháu đi Tông gia, chính mình cẩn thận chút.Ta đã đưa thư nói cho chủ mẫu, cháu là đứa nhỏ Hận Thủy, cũng là người Bạch gia.Cho nên bên kia cũng đồng ý cháu tham gia." Bạch Đức Hải sắc mặt có chút khó coi.

"Ha ha, bên kia chỉ sợ căn bản không thừa nhận cháu là người Bạch gia đi." Bạch Phong Hoa cười lạnh.

Theo sắc mặt Bạch Đức Hải nhìn ra, thời điểm bên kia truyền tin tức đến chỉ sợ sẽ không khách khí như vậy.

"Tóm lại, còn có thời gian nửa năm.Chủ mẫu cho cháu đi qua, phỏng chừng giúp cháu tu hành, đề cao thực lực tham gia thi đấu." Bạch Đức Hải thở dài trong lòng.

"Gia gia, tốt lắm, không nên mặt dài như ăn phải mướp đắng vậy.Bọn họ giúp cháu tu hành? Ha ha, có bản lĩnh liền giúp một chút .." Bạch Phong Hoa híp mắt cười giọng mỉa mai.

Chờ mong a, thật sự chờ mong, chống lại Bạch gia Tông gia nhóm ngu ngốc a!

Hai ngày sau, Bạch Phong Hoa ngay tại Tiết gia cùng Bạch gia trôi qua, hai nhà mấy ngày này đều tràn ngập không khí vui mừng, mà người Bạch gia Tông gia cũng không đến tìm hai nhà gây rối nữa.

Đến ngày thứ ba, Bạch gia Tông gia quả nhiên phái người đến thông báo Bạch Phong Hoa, người tới không phải nam tử trung niên kia, mà là một lão nhân thái độ lạnh lùng.

"Đi!" Lão nhân thái độ không thể nói là ác liệt, nhưng cũng không thể nói là khách khí, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Phong Hoa, phun ra ngắn gọn một chữ.Bạch Phong Hoa không so đo, bởi vì nàng tại trong mắt lão nhân kia không có nhìn ra cảm xúc phản đối gì.Lúc trước nam tử trung niên kia trong mắt tràn đầy khinh thường cùng chán ghét, mà trong mắt lão đầu này, không có cảm xúc gì.

Bạch Phong Hoa cùng đám người Bạch Đức Hải nói lời tạm biệt, liền cùng Tịch Nhiêu đi Bạch gia Tông gia.Lão nhân đi ở phía trước, khóe mắt dư quang nhìn Tịch Nhiêu đi phía sau Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng tìm tòi nghiên cứu.

Bạch gia Tông gia, phủ đệ lớn tới mức làm cho người ta giật mình.Cả tòa phủ đệ chiếm mười mấy km, nhân khẩu thịnh vượng, bố cục đại khí trong sáng.Khi Bạch Phong Hoa theo lão nhân kia tiến vào đại môn Bạch phủ, liền đưa tới không ít tò mò hoặc là ánh mắt không tốt.Lão nhân không nói được một lời, dẫn hai người Bạch Phong Hoa đi, xuyên qua hành lang viện các, rốt cuộc dừng ở phía trước nhà ngói đơn sơ, chỉ vào căn phòng thứ nhất lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ở đây, tận cùng bên trong là nhà ăn, bên phải là nhà tắm.Không hiểu hỏi người khác.Mỗi ngày buổi sáng dùng qua điểm tâm phải đi võ trường luyện võ." Nói xong cũng không quản Bạch Phong Hoa có phản ứng gì, trực tiếp xoay người bước đi.

"Ai nha nha, nơi này, hình như là chỗ ở hạ nhân a." Tịch Nhiêu nhíu mày chậc chậc cảm thán, "Chủ nhân bọn họ thật đúng là không thích ngươi, không ngờ cho ngươi ở tại địa phương như vậy.Cái khác cũng không quản."

"Không sao cả." Bạch Phong Hoa nhún vai, tiếp theo nhìn Tịch Nhiêu, hơi nhíu mày.Cái lão nhân người chết kia giống như chỉ an bài chỗ ở cho mình, không an bài chỗ ở cho Tịch Nhiêu a.Muốn cho Tịch Nhiêu cùng mình ở một gian sao?

"Không cần lo lắng cho ta ở nơi nào, ta tùy tiện tìm một chỗ." Tịch Nhiêu đưa tay tủm tỉm cười nói, hắn nhìn ra Bạch Phong Hoa cố kỵ.

"Ừ, tốt lắm.Đừng gây chuyện là được."Bạch Phong Hoa thuận miệng nói, "Ta cũng không muốn vừa tới nơi này liền phát sinh dân cư mất tích."

Tịch Nhiêu bĩu môi: "Người khác tới chọc ta làm sao bây giờ?"

"Đừng giết chết là được." Bạch Phong Hoa nói xong đẩy cửa phòng ở đi vào.Phòng ở thực ẩm ướt, thực đơn sơ, vẫn coi như sạch sẽ.Tựa hồ vừa quét dọn qua.

"Yêu cầu cao quá a." Tịch Nhiêu thở dài đi theo phía sau Bạch Phong Hoa vào phòng.Không giết chết? Yêu cầu cao như vậy, vì sao gây khó xử cho mình a, trời a, đất a ...

Bạch Phong Hoa ngồi xuống, khuỷu tay tựa vào trên bàn chống cằm mình, bỗng nhiên nở ra nụ cười quỷ dị: "Chậc chậc, rốt cuộc nhịn không được a."

"Muốn làm cho hắn biến mất hay không?" Tịch Nhiêu hai mắt tỏa sáng, khóe miệng gợi lên độ cong tàn khốc.

"Ngươi coi lời ta nói như gió thổi qua tai? Ta mới nói cái gì?" Bạch Phong Hoa tức giận nói.

Tịch Nhiêu buồn bực ngồi trong góc, chọc chọc bức tranh ...

Bạch Phong Hoa nghiêng đầu mỉm cười nhìn ba người xuất hiện ở cửa.

Bạch Anh Phi, Bạch Dương, Bạch Hạp.Bạch Anh Phi đứng đầu, đen nghiêm mặt nhìn Bạch Phong Hoa.

"Ngươi hóa ra chính là nghiệt chủng kia!" Bạch Anh Phi nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi cũng có tư cách tiến vào đại môn Bạch gia! Người này ..."

Ba! Một âm thanh vang dội vang lên, lúc này không phải Tịch Nhiêu ra tay, mà là Bạch Phong Hoa ra tay.Trong nháy mắt, Bạch Phong Hoa liền đứng ở trước mặt Bạch Anh Phi, hung hăng một cái tát ở tại trên mặt của hắn.Này một tát này, lực đạo thật không nhẹ.Trực tiếp đem Bạch Anh Phi va vào trên cửa, chật vật bật trở về, phía sau Bạch Dương cùng Bạch Hạp vội vàng đỡ hắn.

"Tiểu Thần nói quả nhiên đúng, miệng của ngươi cùng vị trí bộ vị ngươi tương phản." Bạch Phong Hoa nhìn Bạch Anh Phi, trên mặt đột nhiên nổ rộ ra nụ cười xinh đẹp.Xem, Bạch Dương cùng Bạch Hạp đều thất thần, vào giờ khắc này, bọn họ có một cỗ ảo giác, người trước mắt là một nữ tử phong tình vạn chủng yêu mị.

"Ngươi này nghiệt chủng." Bạch Anh Phi ôm mặt mình điên cuồng hét lên, định ra tay.

Bạch Phong Hoa ánh mắt âm lãnh vô cùng, trên mặt như trước cười tươi như hoa, xinh đẹp như Minh Nguyệt.

"Xem ra, ngươi thật sự muốn chết!" Câu nói lạnh như băng từ hàm răng Bạch Phong Hoa rít ra.

Ngồi xổm ở trong góc, Tịch Nhiêu rất không phục quay đầu nhìn bên này, người nào a, không để cho mình giết người, vậy hiện tại trên người nàng cỗ sát khí kia là chuyện gì xảy ra a?

"Ngươi dám?" Bạch Anh Phi trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi, vì sao bị xú tiêu tử này dọa sợ? Cả người tóc gáy đều dựng thẳng lên.

Bạch Phong Hoa cười càng phát ra xinh đẹp, chậm rãi từng bước tiến lên đến gần Bạch Anh Phi, từ từ vươn tay mình ra.

"Bạch Anh Phi! Ngươi đang làm cái gì?" Một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên truyền đến, đãnh gẫy hết thảy bên này.

Bạch Phong Hoa nhíu mày, ánh mắt xuyên qua Bạch Anh Phi, thấy được một người đang đứng ở bên ngoài.Người nọ thoạt nhìn không quá mười tám mười chín tuổi, dung mạo tuấn mỹ, nhưng trong mắt lại tản ra một cỗ hơi thở ổn trọng cùng bình tĩnh không cùng tuổi.Hắn lông mày thon dài phía dưới là một đôi con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa.Hình dáng rõ ràng, cái mũi cao thẳng dưới lộ ra môi mỏng manh.Thân hình thon dài thoạt nhìn như vậy cảnh đẹp ý vui.

"Thiên Kỳ ca." Đứng ở cửa ba người nhìn phía sau người đến sau trăm miệng một lời kinh hô, sau đó tự giác lui qua hai bên.Mà bọn họ trong giọng nói che giấu không được tôn trọng cùng ý sợ hãi.

Bạch Phong Hoa nhìn hành động ba người nhíu mày, trêu tức nhìn về người kêu Thiên Kỳ ca.Người này, tựa hồ không đơn giản.Liếc mắt nhìn lại, cả người đều bao phủ một cỗ nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, điểm này, cùng Thanh Tuyệt có điểm giống nhau.Nhưng mà cũng là gần giống chút thôi.Người này, tựa hồ ở Tông gia Bạch gia địa vị không thấp.Hơn nữa, thực lực cũng không yếu.

"Ngươi chính là Bạch Phong Hoa." Bạch Thiên Kỳ dẫn đầu mở miệng.

"Đúng, có chuyện gì sao?" Bạch Phong Hoa không chút để ý hỏi.

"Buổi sáng ngày mai, luyện võ trường, không được đến muộn." Bạch Thiên Kỳ nói xong, liền hờ hững xoay người rời đi.

Bạch Anh Phi ba người nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn bóng lưng Bạch Thiên Kỳ, do dự xuống, cũng nhanh chóng bước theo.

Bạch Phong Hoa tựa vào cửa nhìn bóng lưng Bạch Thiên Kỳ, cười khẽ một tiếng.Bạch Thiên Kỳ này nhưng thật ra thông minh, hắn vừa rồi nếu không xuất hiện, chính mình thật sự có lẽ nhịn không được mà sẽ làm ra chuyện gì đó.

"Ai nha, chủ nhân, người kia thật ngạo mạn." Tịch Nhiêu như u linh xuất hiện bên người Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa liếc nhìn Tịch Nhiêu, xoay người vào nhà.

"Bất quá, chủ nhân ngươi càng ngạo mạn." Tịch Nhiêu hắc hắc nhe răng cười, cũng xoay người đi theo vào.Hắn giờ phút này có chút hưng phấn, hắn cảm giác, cảm thấy, những ngày tiếp theo khẳng định sẽ rất thú vị, sẽ có rất nhiều việc mới lại phát sinh.Xem kịch vui a kịch vui a....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro