C19 - C20 - C21 - Q3
C19: Manh mối mơ hồ
"Sao? Bạch trưởng lão cũng có chuyện tìm ta? Vậy đi, đến chỗ ta nói." Hỏa Hề trưởng lão nhiệt tình như lửa, không khỏi mang theo Bạch Phong Hoa đi Giang Thần Đường của nàng.
Vừa ngồi xuống, Hỏa Hề trưởng lão cho người dâng trà.Sau khi phân phó xong, Hỏa Hề trưởng lão mới cười tủm tỉm rất đúng nói với Bạch Phong Hoa: "Bạch trưởng lão, ngươi sai người đưa đan dược tới, thật sự là quá tốt.Ta sau khi ăn cảm thấy làn da bóng loáng không ít."
"Thật vậy? Vậy là tốt rồi." Bạch Phong Hoa cũng mỉm cười gật gật đầu, "Chẳng qua, Hỏa Hề trưởng lão không thể nóng vội, điều trị là cần từ từ.Một lọ đan dược, mỗi ngày chỉ có thể ăn một viên, ăn hết ta lại luyện chế thêm."
"Được, được." Hỏa Hề trưởng lão cười thành đóa hoa, bỗng nhiên lại nghĩ tới, "Đúng rồi, Bạch trưởng lão tìm ta có chuyện gì sao?"
"Ừ, ta tìm Hỏa Hề trưởng lão, quả thật có chuyện muốn nhờ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, sắc mặt nghiêm túc.
"Có việc cứ nói, cái gì mà cầu hay không, đều là người trong nhà." Hỏa Hề trưởng lão thái độ chính nghĩa Bạch Phong Hoa xem có chút **.Nữ nhân a, chính là động vật thiện lương.
"Là như thế này, ta nghĩ nhờ trưởng lão giúp tìm một người." Bạch Phong Hoa nói xong từ túi Càn Khôn móc ra một bức họa cuộn tròn, thật cẩn thận mở ra, "Người này đối với ta rất quan trọng, ta luôn luôn tìm kiếm hắn.Bất đắc dĩ nhân lực ít, vẫn không có tin tức. .."
Hỏa Hề trưởng lão thấy rõ ràng người trên bức họa trong tay Bạch Phong Hoa thì ngây ngẩn cả người, còn lắp bắp kinh hãi.Trên thế giới này, hóa ra còn có nam tử so với chưởng môn Hàn Dịch còn xuất chúng tuyệt đại hơn!
"Hỏa Hề trưởng lão, ngươi gặp qua hắn sao?" Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng vuốt ve người trên bức họa, trong lòng phức tạp vạn phần.Tưởng niệm, lo lắng ...
"Chưa từng." Hỏa Hề trưởng lão phục hồi lại tinh thần, khẳng định trả lời.Nam tử xuất chúng như vậy, nếu gặp qua, tất nhiên có ấn tượng khắc sâu.Tuy rằng xuất chúng dù sao cũng ở trên bức họa, vẫn là Hàn Dịch bên cạnh mình chân thật hơn a.Hỏa Hề trưởng lão thầm mắng mình vừa rồi 'tâm viên ý mã' (đứng núi này trông núi nọ).
"Thật không?" Bạch Phong Hoa thất vọng, khẽ thở dài.
"Hắn tên gọi là gì? Ta lập tức cho người vẽ lại bức họa, truyền xuống dưới, lệnh đệ tử bản môn tìm kiếm." Hỏa Hề trưởng lão nhìn Bạch Phong Hoa bộ dạng thất vọng, vội vàng bổ sung.
"Rất cảm tạ Hỏa Hề trưởng lão." Bạch Phong Hoa nói lời cảm tạ, "Hắn tên là Mạc Thanh Tuyệt."
"Được, ta lập tức gọi người tới nơi này vẽ một bức họa." Hỏa Hề trưởng lão hấp tấp đứng lên, lập tức bắt tay vào làm.
Bạch Phong hoa nhìn người trong bức họa, trong lòng dâng lên đau thương nhàn nhạt.Thanh Tuyệt, chàng rốt cuộc ở đâu? Chàng đã nói chờ ta, hiện tại ta đến đây, chàng ở đâu? Chàng ở nơi nào chứ?
Rất nhanh, Hỏa Hề trưởng lão đã kêu đệ tử am hiểu hội họa đến, vẽ một bức họa sau tuyên bố mệnh lệnh tìm người.
"Cám ơn ngươi, Hỏa Hề trưởng lão." Bạch Phong Hoa lại nói lời cảm tạ.
"Đều là người trong nhà, nói cái gì ơn huệ." Hỏa Hề trưởng lão vẫy vẫy tay cười tủm tỉm nói, "Bạch trưởng lão, không nên quá lo lắng, người xuất chúng như vậy, thật đáng chú ý, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức."
"Ta đây sẽ không nói cảm tạ nữa." Bạch Phong Hoa cũng mỉm cười, thật cẩn thận thu lại bức họa xong, nói: "Hỏa Hề trưởng lão, chờ ta luyện chế đan dược xong lập tức sai người đưa cho ngươi."
"Được được, tốt." Hỏa Hề trưởng lão cười mắt đều híp thành một đường.
Cùng Hỏa Hề trưởng lão dây dưa một hồi, Bạch Phong Hoa mới đứng dậy cáo từ.Nàng trực tiếp đi cấm địa, hái Phong Tình thảo.
Quả nhiên, Phong Tình thảo sinh trưởng trước cửa cấm địa, nơi đó hai hàng đệ tử thủ vệ sâm nghiêm, mỗi bên bốn người, nhìn đến Bạch Phong Hoa tiến đến, lập tức có người đi lên hỏi chuyện gì, Bạch Phong Hoa sau đưa ra thủ dụ chưởng môn, người nọ lập tức cho đi.
Bạch Phong Hoa cũng không nhiều lời, ở trước cửa cấm địa ngồi xổm xuống bắt đầu hái Phong Tình thảo.Nàng đối với cấm địa một chút hứng thú cũng không có, mục đích đến Dịch Phong phái là hái Phong Tình thảo, hai là tìm cho Bạch gia một cái núi dựa vào.
Thủ vệ ở cửa có tám đệ tử, đối với sự tồn tại của Bạch Phong hoa là nhìn không chớp mắt.Nhiệm vụ bọn họ là thủ vệ cấm địa, không cho bất luận kẻ nào xuất nhập.Rất nhanh, Bạch Phong Hoa hái xong Phong Tình thảo, đứng dậy rời đi.
Những ngày kế tiếp, Bạch Phong Hoa ở Dịch Phong phái có thể nói là vui vẻ, trở thành người chạm tay có thể bỏng.Vừa ra Thanh Thu Đường, đã có người tiến lên bắt chuyện, nói là sư phó nhà mình mời Bạch Phong Hoa đi ngồi một chút.Bạch Phong Hoa cũng đến thời hạn xuống núi đi tìm Tịch Nhiêu, nói cho Tịch Nhiêu ở Dịch Phong phái tìm người giúp.
"Chủ nhân ..." Tịch Nhiêu nghe Bạch Phong Hoa tự thuật xong, khẽ nhíu mày.
"Có việc cứ nói thẳng." Bạch Phong Hoa nhìn bộ dạng Tịch Nhiêu như nghĩ tới điều gì, biết Tịch Nhiên phỏng chừng có chuyện muốn nói.
"Hiện tại Dịch Phong phái cũng nhúng tay vào việc tìm người ..." Tịch Nhiêu cau chặt mày, do dự, rốt cuộc đem chính suy đoán của mình nói ra, "Nếu ngay cả Dịch Phong phái tìm không đến ân nhân, như vậy chỉ có một khả năng."
"Cái gì?" Bạch Phong Hoa sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
"Chủ nhân, ngươi nghĩ đi đâu vậy, đừng nghĩ điều xấu." Tịch Nhiêu nhìn Bạch Phong Hoa biến sắc, biết Bạch Phong Hoa hiểu sai, vội vàng khoát tay nói, "Qua một thời gian ngắn nữa, nếu ngay cả Dịch Phong phái ảnh hưởng lớn nhất tìm không ra ân nhân, như vậy sáng tỏ một vấn đề, ân nhân không ở trên phiến đại lục này."
"Trên phiến đại lục này?" Bạch Phong Hoa sửng sốt, "Thế giới này có hai đại lục sao?"
"Không!" Tịch Nhiêu lắc lắc đầu, nhìn Bạch Phong Hoa, nghiêm mặt nói, "Là có năm."
"Năm!" Bạch Phong Hoa giật mình.
"Đúng vậy.Ta cũng nghe nói như vậy, bởi vì dựa vào thực lực của ta không thể vượt qua đại lục." Tịch Nhiêu sắc mặt có chút ngưng trọng, "Nghe nói năm đại lục trong đó tồn tại lực lượng bài xích lẫn nhau, người phàm căn bản không có khả năng vượt qua."
Bạch Phong Hoa sắc mặt lại thay đổi, tiếp theo ánh mắt lại kiên định.Nếu, Thanh Tuyệt thật sự không ở trên phiến đại lục này, như vậy mình nhất định muốn đi đại lục khác tìm hắn.Mà Tịch Nhiêu không có cách nào vượt qua, thì hiện tại mình cũng không có khả năng! Biện pháp duy nhất, chính là trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn!
"Chủ nhân, đây chính là suy đoán của ta.Chờ tin tức Dịch Phong phái đi." Tịch Nhiêu nhìn đến sắc mặt Bạch Phong Hoa liên tiếp thay đổi, có chút lo lắng nói.
"Ừ!" Bạch Phong Hoa khẽ gật gật đầu.
"Trên phiến đại lục này, người có thể vượt qua đại lục, chỉ sợ chỉ có một.Trước kia là hai, hiện tại chỉ có một." Tịch Nhiêu co rút khóe miệng.
"Trước kia, Bạch Ngọc Phi?" Bạch Phong Hoa lập tức nghĩ đến người kia.
"Phải!" Tịch Nhiêu gật gật đầu.
"Còn một người?" Bạch Phong Hoa nghi ngờ hỏi.
"Chính là chưởng môn Dịch Phong phái Hàn Dịch." Tịch Nhiêu cái mũi phun lãnh khí, không phục nói.
"Hàn Dịch?" Đây là lần đầu tiên biết được tên chưởng môn Dịch Phong phái.
"Bất quá, nói thật, ta còn thật không biết kết quả Hàn Dịch cùng Bạch Ngọc Phi so tài như thế nào.hai người ai mạnh ta còn không biết đâu." Tịch Nhiêu buông tay, "Cho nên cái kia Tần trưởng lão thật sự là ghê tởm vô cùng.Hắn ở trước mặt Bạch Ngọc Phi căn bản là yếu hơn, còn da mặt dày muốn nhận Bạch Ngọc Phi làm đồ đệ.Cười chết người, ta còn chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy muốn nhận người mạnh hơn mình làm đồ đệ."
Bạch Phong Hoa còn lại lâm vào trầm tư.Hàn Dịch ...Bạch Ngọc Phi...
Bạch Ngọc Phi mất tích, có phải là đi một mảnh đại lúc khác hay không?
Bạch Phong Hoa đem suy đoán của mình nói cho Tịch Nhiêu nghe, Tịch Nhiêu nghe nhíu mày: "Ta cũng không biết.Ta trước kia cũng đoán qua, nhưng không có căn cứ.Ta lại không có biện pháp vượt qua đại lục."
"Ta sẽ chờ đến thất quốc tỷ thí xong." Bạch PhongHoa cắn môi, "Nếu đến lúc đó Dịch Phong phái còn chưa có tin tức Thanh Tuyệt, ta phải nghĩ biện pháp đi đại lục khác tìm hắn."
Tịch Nhiêu sửng sốt, chống lại ánh mắt kiên nghị của Bạch Phong Hoa, nhất thời một câu nói không nên lời.Đi đại lục khác, khó khăn vô cùng, hắn trước kia không hề nghĩ tới!
"Tịch Nhiêu, ngươi gần đây nếu muốn làm chuyện gì thì rời đi.Ta ở Dịch Phong phái hết thảy thuận lợi.Chờ thất quốc tỷ thí tái kiến cũng được." Bạch Phong Hoa mỉm cười với Tịch Nhiêu.
Tịch Nhiêu yên lặng nhìn Bạch Phong Hoa, trong lòng phức tạp.Thiên hạ trước mặt này nhu nhược yếu đuối, nội tâm lại có sức mạnh cường đại như vậy.
"Chủ nhân, chính ngươi mọi chuyện đều phải cẩn thận.Ta cũng không cho rằng Dịch Phong phái sẽ rất đơn giản." Tịch Nhiêu trầm tư xuống, trịnh trọng rất đúng nói Bạch Phong Hoa.
"Ừ." Bạch Phong Hoa hiện ra nụ cười, gật đầu, "Tịch Nhiêu, cảm ơn ngươi một đường cùng ta đi.Kỳ thật ta vẫn hoài nghi, biến cố mười tám năm trước, Bạch Ngọc Phi mất tích, hẳn là một sự kiện."
"Đúng vậy." Tịch Nhiêu gật đầu, "Nhưng mà ta thật sự không thể nghĩ được trên phiến đại lục này, có ai có sức mạnh như vậy."
Bạch Phong Hoa trầm mặc.
"Cho dù là Dịch Phong phái cũng không có khả năng làm được như vậy." Tịch Nhiêu giống như lầm bầm lầu bầu, lại giống như cùng Bạch Phong Hoa nói chuyện.
"Nếu, là người đại lục khác làm?" Bạch Phong Hoa cau mày nói.
Tịch Nhiêu thở dài: "Thật đúng là khó nói.Dù sao ta không đi qua đại lục khác không biết tình huống đại lục khác như thế nào.Hàn Dịch đi qua, nhưng Hàn Dịch một chút tin tức cũng không để lộ ra.Có lẽ không phải người đại lục khác làm, có lẽ Hàn Dịch biết, nhưng cố ý giấu diếm."
Bạch Phong Hoa nhớ tới Hàn Dịch trương ra khuôn mặt lạnh lùng, phỏng chừng cũng theo cái bộ dạng hắn không nói ra cái gì đi.
"Được rồi, Tịch Nhiêu.Ta cũng chuẩn bị trở về.Chính ngươi dọc đường đi cẩn thận." Bạch Phong Hoa đối Tich Nhiêu căn dặn.
"Ừ, chủ nhân, chính ngươi cẩn thận chút." Tịch Nhiêu gật gật đầu, vừa định xoay người, bỗng nhiên nghĩ tới, "Đúng rồi, chủ nhân, ta lần trước nói qua, ở Dịch Phong phái có thể nhìn ra chân thân của ta có ba người.Một là chưởng môn Hàn Dịch, hai là lão đầu thư các, còn có một quái nhân vẫn ẩn cư ở phía sau núi.Những người này rất mạnh, chính ngươi cần chú ý."
"Lão nhân thư các, quái nhân phía sau núi?" Bạch Phong Hoa sửng sốt, "Ta đi qua núi, nhưng không thấy có phòng ở a?"
"Ai nói quái nhân là ở tại trong phòng?" Tịch Nhiêu co rút khóe miệng, "Vậy còn gọi là quái nhân sao?"
"A?" Bạch Phong Hoa nhất thời nghẹn họng.
"Cái quái nhân kia, ta cũng nói không lên lời cảm giác gì.Thực lực của hắn không có mạnh như Hàn Dịch, hẳn cũng không phải đối thủ của ta, nhưng hắn có thể nhìn thấu chân thân của ta.Thực quỷ dị, chính ngươi cẩn thận." Tịch Nhiêu nói tới chỗ này, trong lòng cảm giác lạnh người dâng lên.
"Được, ta đã biết." Bạch Phong Hoa gật đầu, "Chúng ta tại thất quốc tỷ thí ở Nhạc Lâm quốc gặp mặt."
"Ừ." Tịch Nhiêu gật gật đầu, cùng Bạch Phong Hoa nói lời từ biệt.
C20: Ngươi dám thị ta!!!
Bạch Phong Hoa sau khi trở về Dịch Phong phái, bắt đầu suy tư như thế nào đề cao thực lực bản thân.Còn chưa có nghĩ ra biện pháp, chuyện đã xảy ra.Gặp chuyện không may không phải là nàng, mà là thần thú Thanh Long!
Mảnh vẩy Thanh Long cho Bạch Phong Hoa tản ra ánh sáng nóng rực, làm cho Bạch Phong Hoa hiểu sự tình không phải nhỏ.Không chần chờ, Bạch Phong Hoa lập tức tiến về nơi kêu gọi.Trước mặt một đạo bạch quang hiện lên, nàng đã không còn ở tại chỗ, mà là tiến đến một cái địa phương khác.
Khi nàng đứng vững, thấy đúng là một phen cảnh tượng như sau.
Thanh Long bị vài dây xích sắt chế trụ, một đầu xích sắt là móc sắt sắc nhọn, thật sâu đâm vào thân thể Thanh Long, Thanh Long cả người đều là máu.Một đầu xích sắt kia ở trong tay vài người.Những người đó hô quát gì đó, khi bọn họ nhìn thấy Bạch Phong Hoa xuất hiện thì ngây ngẩn cả người.
Bạch Phong Hoa cũng sửng sốt.
Bởi vì những người này mặc, toàn bộ là quần áo Dịch Phong phái.
"Bạch trưởng lão, ngươi như thế nào bỗng xuất hiện ở nơi này?" Bỗng nhiên, phía sau mấy người kia truyền đến thanh âm kinh ngạc, tiếp đó người nọ tiến đi lên.
"Đường trưởng lão." Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn người nọ.Người này Bạch Phong Hoa biết, là trưởng lão Lâm Y Đường Dịch Phong phái.Người này Bạch Phong Hoa lần đầu tiên nhìn thấy vốn không có hảo cảm gì, luôn muốn cùng nàng lôi kéo làm quen, nhìn thấy hắn một bộ cười nịnh nọt.Nguyên nhân trong đó, là muốn mình luyện chế ít độc dược cho hắn.Nhìn móc sắt kia lóe ra hàn quang màu lam, Bạch Phong Hoa hiểu được rốt cuộc Đường trưởng lão muốn độc dược làm cái gì.
Hoàn hảo chính mình còn chưa chế độc dược gì cho hắn.
"Bạch trưởng lão, ngươi tại sao ở chỗ này? Cũng là coi trọng Linh thú này muốn thu lấy mình dùng sao?" Đường trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Phong Hoa ,"Thật sự ngượng ngùng, nếu là Linh Thú khác, tại hạ có thể nhường.Chỉ là Linh thú này trên thế giới chính là một đầu cuối cùng, rất quý trọng."
"Hừ." Bạch Phong Hoa nhìn Thanh Long thống khổ không chịu nổi, hừ lạnh một tiếng.
Đường trường lão kia còn tưởng rằng bởi vì mình không chịu nhường Linh Thú mà Bạch Phong Hoa tức giận, vội vàng cười làm lành: "Bạch trưởng lão, thỉnh chớ trách móc.Như vậy đi, một lát nữa chúng ta trở về, ngươi đi Lâm Y Đường của ta, nhìn trúng Linh Thú nào tùy ý lấy." Đường trưởng lão nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa càng ngày càng trầm xuống, trong lòng có chút không yên.Dù sao Bạch Phong Hoa hiện tại ở Dịch Phong phái nổi bật chính thịnh, cũng là tiện nhân Hỏa Hề kia ủng hộ.Ngang nhiên cùng hắn đối nghịch, chính mình cũng không chiếm được chỗ tốt.
"Ngượng ngùng, Đường trưởng lão, ngươi cái gọi là Linh Thú quý trọng kia, là bằng hữu của ta." Bạch Phong Hoa dứt lời, không đợi mấy đệ tử kia phản ứng, đã rút kiếm dùng sức chém mấy dây xích sắt trói buộc Thanh Long.
Tiếng leng keng vang lên, vài đạo xích sắt bị Bạch Phong Hoa chém đứt, Thanh Long được tự do, nhưng như thế nào cũng không đứng dậy lên được, thân thể to lớn oanh thật mạnh nện ở trên mặt đất.
Vài tên đệ tử vốn dùng sức kéo xích sắt trong tay, Bạch Phong Hoa một chém này, bọn họ đều bất ngờ không phòng ngự chật vật ngã xuống.Một màn này, Đường trưởng lão xem sắc mặt biến thành màu đen.
"Bạch trưởng lão, ngươi đây là có ý gì?" Đường Trưởng lão nhìn Bạch Phong Hoa sắc mặt không thay đổi, vì đầu Linh Thú kia được giải thoát, giận tím mặt.Nhưng trên mặt như cũ áp chế lửa giận, chịu đựng hỏi.
"Không có ý gì." Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, "Các ngươi hiện tại có thể lăn.Trước khi ta còn chưa thay đổi chủ ý." Vết thương trên người Thanh Long nhìn thấy mà ghê người kia, Bạch Phong Hoa trong lòng chính là một trận tức giận.Thanh Long bọn họ cùng mình giao tình không tính quá sâu.Nhưng mà, bọn họ cũng là một đường làm bạn với mình mà đến, cùng nhau tham gia chiến đấu Ma tộc, cùng đến Vị Diện này.Bạch Phong Hoa sớm đã đem bọn họ trở thành bằng hữu.
"Ngươi." Đường trưởng lão tức giận cả người run lên.Trước mặt đệ tử mình, Bạch Phong Hoa dám nói như vậy! Không lưu chút mặt mũi nào, thật sự giận đến cực điểm! Hắn là trưởng lão, mình cũng là trưởng lão! So địa vị không hề thấp hơn hắn!, "Bạch trưởng lão, ngươi không nên quá đáng!"
Bach Phong Hoa vì Thanh Long lấy dược tốt nhât, chậm rãi đứng dậy, lạnh lẽo hướng nhìn Đường trưởng lão, lạnh lùng cười, giọng nói ngoan độc nói: "Là ta quá đáng vậy thì sao?"
"Ngươi!" Đường trưởng lão trăm triệu lần thật không ngờ Bạch Phong Hoa nói một câu như vậy! Hắn khi nào chịu qua người chống đối, cho dù là Hỏa Hề tiện nhân vẫn cáo mượn oai hùm kia, cũng không có khiến hắn tức giận như vậy.Hiện tại bị một cái tiểu tử mới nhập môn nhục nhã.Đối phương không phải cậy mình là thân phận luyện dược sư sao? Có điều ...Chính mình thật đúng là lấy thân phận này của hắn không có biện pháp.Hiện tại luyện dược sư thiếu ...
"Ta không cùng ngươi tranh luận vô lý vô nghĩa.Chúng ta đến nhờ chưởng môn phân xử, để chưởng môn định đoạt." Đường trưởng lão kỳ thật rất muốn xuống tay đánh Bạch Phong Hoa hộc máu, nhưng vừa nghĩ tới thân phận Bạch Phong Hoa, lại không dám động thủ.
"Không cần." Bỗng nhiên, một giọng nói trong trỏe lạnh lùng đột nhiên tiến lại gần.
Là chưởng môn Hàn Dịch!
Hắn lại có thể đến đây!
Đường trưởng lão cùng chư vị đệ tử đều sửng sốt, ai cũng thật không ngờ chưởng môn Hàn Dịch lại có thể xuất hiện ở trong này.Bạch Phong Hoa híp mắt, nhìn Hàn Dịch bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ cũng không nói chuyện, chỉ là trong lòng nàng hiện lên một suy nghĩ, Hàn Dịch này quả nhiên không đơn giản.
"Chưởng môn ..." Đường trưởng lão mở miệng muốn nói gì đó.
"Không cần phải nói, ta biết." Hàn Dịch thản nhiên đánh gẫy lời Đường trưởng lão nói, thoáng nhìn qua Thanh Long ngã ở trên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Đường trưởng lão, chậm rãi nói: "Ngươi làm bằng hữu Bạch trưởng lão bị thương, xin lỗi đi."
Đường trưởng lão ngơ ngẩn, đệ tử khác cũng hoàn toàn sửng sốt, đều là vẻ mặt không thể tin.Chưởng môn lại làm cho Đường trưởng lão xin lỗi? Nhiệm vụ của Đường trưởng lão vẫn đều là bắt giữ các loại yêu thú, sau thuần hóa vì Dịch Phong phái phục vu. Nhưng hôm nay Hàn Dịch lại nói ra điều này?
Bạch Phong Hoa chỉ hơi nhíu mày không nói gì
Đường trưởng lão đứng ở tại chỗ, trong lòng siết chặt.Tính chưởng môn bon họ đều biết, chưởng môn một khi nói ra sẽ không sửa đổi.Nếu vi phạm lời hắn nói, hậu quả mọi người cũng rõ ràng.
Cho nên dù muôn vàn không cam lòng, Đường trưởng lão vẫn ẩn nhẫn, đối Bạch Phong Hoa nói: "Bạch trưởng lão, thật sự xin lỗi, ra tay làm bằng hữu ngươi bị thương." Nói là nói như vậy, giọng điệu cũng không có chút thành ý nào.
Bạch Phong Hoa chỉ thản nhiên hừ một tiếng, không nói gì.
Sắc mặt Đường trưởng lão như heo bị cắt tiết, vội vàng cùng Hàn Dịch nói lời từ biệt, mang theo một đám người cứ như vậy rời đi.
Tại chỗ chỉ còn lại Hàn Dịch cùng Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa không nói gì thêm, mà là đến gần Thanh Long, nhẹ giọng hỏi: "Chủ Tước bọn họ đâu?"
"Bọn họ hẳn không có việc gì.Ta sẽ triệu tập bọn họ." Thanh Long cố hết sức trả lời, hiện tại Thanh Long cũng hiểu được, sự tồn tại của bọn họ cũng đã là một loại nguy hiểm.
"Ừ, cũng tốt, đi theo bên cạnh ta." Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu.Nói xong, Bạch Phong Hoa mới quay đầu nhìn về phía Hàn Dịch, lại chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
Hàn Dịch cũng là nhìn Bạch Phong Hoa, sau một lúc lâu không nói gì.
Hai người cứ như vậy không tiếng động nhìn nhau.
Cuối cùng, Hàn Dịch mở miệng, giọng điệu có chút trêu tức: "Bạch trưởng lão, ngươi như vậy đối đãi chưởng môn đã giúp ngươi a?"
"Ngươi giám thị ta." Bạch Phong Hoa con ngươi xinh đẹp hơi nhíu lại, lạnh giọng phun ra những lời này.
"Không nên nói khó nghe như vậy, ngươ bây giờ là luyện dược sư Dịch Phong phái chúng ta.Ta cam đoan an toàn của ngươi hẳn là đúng." Hàn Dịch cười nhẹ.
"Chuyện mười tám năm trước, ngươi biết gì?" Bạch Phong Hoa ánh mắt nhìn Hàn Dịch trở nên lạnh lẽo.Trực giác tự trong lòng nàng tự nói, người nam nhân này nhất định biết gì đó.
"Ừ, ta biết một ít." Bất thình lình, Hàn Dịch không ngờ nói ra.
Bạch Phong Hoa con ngươi sáng ngời, vừa định hỏi hắn biết gì, hắn lại nở nụ cười.
"Bạch Phong Hoa, ta biết một ít.Nhưng việc này đối với ngươi mà nói bây giờ .." Hàn Dịch dừng một chút, trên mặt đã không có tươi cười như vừa rồi, thái độ bỗng trở nên lạnh lẽo. "Ngươi bây giờ còn chưa có tư cách biết chuyện đó."
Nói xong câu này, Hàn Dịch định xoay người rời đi.
"Như vậy, ta khi nào có tư cách biết?" Phía sau Hàn Dịch truyền đến giọng nói không có tức giận, chỉ có bình tĩnh cùng hỏi.
Hàn Dịch hơi sửng sốt, dừng bước, chậm rãi xoay người nhìn Bạch Phong Hoa, chống lại đôi con ngươi trong suốt của Bạch Phong Hoa.Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Dịch kia lộ ra nụ cười giật nẩy mình đến, "Khi ngươi giống ta."
Bạch Phong Hoa nhíu mày, cắn môi không nói gì.
"Ngươi không phải nên hỏi như thế nào ngươi mới trở nên cường đại giống ta sao?" Hàn Dịch nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa, nhưng trong lòng nổi lên gợn sóng.Không biết vì sao, luôn muốn cùng nàng nhiều lời.
"Ta như thế nào mới trở nên mạnh hơn ngươi?" Bạch Phong Hoa mắt lạnh lùng, mi gian đúng lúc này ngạo khí cùng khí phách lại làm cho Hàn Dịch sửng sốt.Nàng không phải hỏi như thế nào mạnh giống hắn, mà là so với hắn mạnh hơn.
Thú vị ...
Hàn Dịch nhìn khuôn mặt Bạch Phong Hoa, trong lòng thầm than, thiên hạ trước mắt này, cùng Bạch Ngọc Phi năm đó cuồng ngạo dữ dội giống nhau.
Nam nhân kia, hiện tại như thế nào rồi?
Suy nghĩ thiếu chút nữa bay xa, Hàn Dịch phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt trước mắt kia quật cường, xoay người, thản nhiên bỏ lại một câu: "Thời điểm trở về tới tìm ta."
Nói xong, Hàn Dịch bóng dáng biến mất ngay tại chỗ.
Bạch Phong Hoa đứng ở tại chỗ, nhìn lá rụng giữa không trung, khẽ nhíu mày, trong mắt lại lộ ánh sáng kiên nghị.
Xoay người, đi tới bên người Thanh Long.
"Bạch Phong Hoa, lời nói vừa rồi ta cũng nghe được." Thanh Long vẫn thực suy yếu, nhưng nói chuyện rõ ràng, "Có lẽ, có thể nhân loại đó biết được nguyên nhân đồng loại chúng ta vì sao mất tích.Ta đây triệu hồi Chu Tước, chúng ta về sau đi theo bên cạnh ngươi.Làm phiền ngươi."
"Ừ." Bạch Phong Hoa gật đầu.
Rất nhanh, Chu Tước Bạch Hổ cùng Huyền Vũ xuất hiện ngay lúc đó, khi nhìn thấy Thanh Long người đầy vết thương, đều khẩn trương muốn chết, theo từ miệng Thanh Long biết sự tình đại khái, đều theo về sau bên người Bạch Phong Hoa.
"Cái Đường trưởng lão kia, lại có thể đả thương ngươi, thật sự là đáng giận!" Chu Tước tính tình nóng nẩy vẫn không thay đổi.
"Về sau, không nên tới gần người kia." Bạch Phong Hoa dặn dò, "Hẳn là người phụ trách chuyên môn bắt giữ yêu thú của Dịch Phong phái, đối với các ngươi hẳn là có biện pháp."
"Hừ, ngụy quân tử.Có thể thuần hóa kêu Linh Thú, không thể thuần hóa gọi là Yêu thú.Nhân loại thật sự xấu xa, ghê tởm." Chu Tước vẫn căm giận bất bình nói.Nói xong lời này, mới nhớ tới Bạch Phong Hoa cũng là nhân loại, vội vàng sửa miệng, "Bạch Phong Hoa, ta không phải ý kia, nhân loại cũng không phải hoàn toàn như vậy, ví dụ như ngươi sẽ ..."
Bạch Phong Hoa tức giận cười cười: "Biết ý ngươi rồi, được rồi, không nên nhiều lời, chúng ta đi thôi."
Chúng thần thú gật đầu, đều biến thành bộ dạng ngủ say, toàn bộ co đầu rụt cổ ở tại cái túi bên hông Bạch Phong Ha, đối bọn họ mà nói, không gian nhỏ hẹp trước mắt này là chỗ an toàn nhất.
Trở lại Dịch Phong phái, Bạch Phong Hoa trực tiếp đi tìm Hàn Dịch.
C21: Không gian bị vứt bỏ
Hàn Dịch tựa hồ biết Bạch Phong Hoa trở về sẽ lập tức tới nơi này, đã pha trà ngon chờ đợi Bạch Phong Hoa.
Đặt mông ngồi xuống, Bạch Phong Hoa cũng không khách khí, nâng chung trà lên liền uống.
Mắt Hàn Dịch dừng ở cái túi to bên hông Bạch Phong Hoa, hơi nhướng mày: "Ngươi đem nhóm dị thú đều mang theo bên người?"
Bạch Phong Hoa đặt chung trà uống, thản nhiên đáp: "Ừ!"
"Đây cho ngươi, tiện lợi một ít." Hàn Dịch đưa qua một cái nhẫn, "Đây là Càn Khôn giới chỉ có thể chứ đựng vật thể còn sống, bao gồm Linh Thú cùng Linh khí.Trên người ngươi mang theo nhiều Linh khí như vậy, cũng không tiện."
Bạch Phong Hoa thế này mới nhớ tới, đúng a, thần khí còn có không ít ở bên người mình đâu.Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa cũng không khách khí, tiếp nhận nhẫn: "Cám ơn."
"Ngươi không muốn biết như thế nào mới có thể so với ta cường hơn sao?" Hàn Dịch mỉm cười bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
"Có!" Bạch Phong Hoa gật đầu.
"Ta dạy cho ngươi." Hàn Dịch cười, "Nhưng mà, ta muốn chỗ tốt."
"Chỗ tốt?" Bạch Phong Hoa sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới nam tử phong tư trác tuyệt lại có thể giở trò xấu vô lại như vậy.
"Ừ.Đáp ứng hay không đáp ứng?" Hàn Dịch mỉm cười, mi dài xinh đẹp khẽ nhíu lại.
"Chỗ tốt gì?" Bạch Phong Hoa hơi híp mắt nhìn Hàn Dịch, nam nhân ở trước mặt, Bạch Phong Hoa cho tới bây giờ luôn cảm thấy hắn không đơn giản.
"Đáp ứng ta một việc.Chẳng qua ..." Hàn Dịch dừng chút, cười nói, "Chẳng qua, không phải hiện tại, ta trước gửi chỗ ngươi."
Bạch Phong Hoa trầm mặc xuống, thật lâu không nói gì.
"Sợ?" Hàn Dịch cười khẽ một tiếng, "Sợ ta đưa ra ngươi không làm được?"
"Nếu làm không được, ngươi đưa ra cũng uổng công." Bạch Phong Hoa giọng nói lạnh lùng.Nàng trong lòng nghi hoặc, Hàn Dịch này, rốt cuộc có ý gì.Vì sao có thái độ như vậy đối với mình? Vì sao phải trợ giúp mình, lại đưa ra yêu cầu cổ quái như vậy?
"Cũng đúng.Cho nên đến lúc đó ta đưa ra tất nhiên ngươi có thể làm được." Hàn Dịch trên khuôn mặt tuấn mỹ thủy chung mang theo ý cười nhạt, mị hoặc không thôi.Chính là loại tươi cười này ở trong mắt Bạch Phong Hoa thoạt nhìn đều không phải mê người như vậy.
Thấy Bạch Phong Hoa trầm mặc, Hàn Dịch nói: "Đó chính là đáp ứng?"
"Được." Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, đáp ứng xuống.Nếu Thanh Tuyệt không ở trên phiến đại lục này, như vậy chính mình phải đề cao thực lực đi đại lục khác tìm kiếm chàng!
"Như vậy, khi nào thì bắt đầu? Ta nếu nhớ không lầm, ngươi nửa năm sau muốn tham gia thấy quốc tỷ thí?" Hàn Dịch mỉm cười.
"Bất cứ lúc nào, nhanh lên." Bạch Phong Hoa hờ hững nói.
"Hiện tại có thể.Nửa năm sau xuất quan, đến lúc đó Hỏa Hề cùng ngươi đi tham gia tỷ thí." Hàn Dịch cười, trong mắt lại hiện lên ánh sáng bí hiểm.
Bạch Phong Hoa gật đầu, đứng dậy.
Hàn Dịch cũng đứng dậy, "Đi theo ta."
Bạch Phong Hoa không nói gì, yên lặng đi theo phía sau Hàn Dịch.Hàn Dịch mang theo Bạch Phong Hoa một đường đi đến cấm địa.Đệ tử thủ vệ cấm địa nhìn thấy Hàn Dịch đến, đều cung kính hành lễ, cho qua.Đối với Bạch Phong Hoa đi theo phía sau, tuy rằng trong lòng chứa nhiều nghi vấn, nhưng không ai mở miệng ra hỏi.
Cứ như vậy, Hàn Dịch mang theo Bạch Phong Hoa tiến vào cấm địa.Vẫn đi về phía trước thông đạo lạnh lẽo ẩm ướt, đến cuối thông đạo, không thể ngờ là vách núi đen kịt.Bạch Phong Hoa trong lòng nghi hoặc, từ bên ngoài xem, cấm địa này chẳng qua là xây dựng ở phía trên núi, vách núi đen nhánh này là chuyện gì?
Hàn Dịch ngừng lại, vươn tay ở trên nút đồng bên cạnh mặt nham thạch khẽ ấn một cái.Rầm một tiếng, một đóa Bạch Liên trắng noãn thật lớn phát ra hào quang hiện tại rìa vách núi đen.
"Đi." Hàn Dịch khéo mắt nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa hơi kinh ngạc lập tức khôi phục lại thần sắc.
Hàn Dịch dẫn đầu nhấc chân giẫm lên trên Hoa Sen thật lớn kia, Bạch Phong Hoa cũng đi theo.Hoa Sen thật lớn lẳng lặng phiêu phù ở giữa không trung, không có bởi vì hai người đứng ở trên mà rơi xuống, mà là lẳng lặng hướng đối diện lay động theo chiều gió mà thôi đi.
Dưới chân truyền đến từng trận hơi thở cực nóng, Bạch Phong Hoa cúi đầu, nhìn đến dưới vách núi đen là dunh nham cực nóng! Dung nhan phía dưới ùng ục nổi bọt, một mảnh lửa đỏ, làm cho người ta sợ hãi.
Bạch Phong Hoa trong lòng nghi hoặc, cấm địa Dịch Phong phái, chẳng lẽ là một mảnh không gian khác?
Rất nhanh, Hoa Sen thật lớn đưa hai người đến vách núi đen đối diện, hai người xuống về sau, hoa Sen thật lớn kia liền biến mất.Hàn Dịch xoay người tiến lên phía trước, Bạch Phong Hoa theo ở phía sau.
Đi chưa được mấy bước, trước mắt xuất hiện một mảnh đại dương tối đen.Đúng vậy, Bạch Phong Hoa không có nhìn lầm, trước mặt thật sự rõ ràng là đúng là một mảnh đại dương nước đen như mực.
Như trước có một đóa hoa Sen thật lớn bay tới bên dưới chân hai người, giống như lần trước, hai người giẫm lên, chuẩn bị vượt qua biển lớn.
Chẳng biết tại sao, biển đen như mực này ở dưới chân, khiến cho Bạch Phong Hoa cảm giác một cỗ quỷ dị, trong lòng mơ hồ có chút bất an nổi lên.
"Bạch Phong Hoa, ngươi muốn gặp ai nhất?" Hàn Dịch lời nói sâu kín bỗng nhiên vang bên tai Bạch Phong Hoa.
Còn chưa chờ Bạch Phong Hoa trả lời, cảnh tượng trước mắt làm cho đồng tử Bạch Phong Hoa phút chốc co rút nhanh.
Thanh Tuyệt!
Là Mạc Thanh Tuyệt!!!
Phía dưới giữa biển đen như mực, nổi lơ lửng một khối ván mỏng manh, Mạc Thanh Tuyệt trên mặt không có huyết sắc, lẳng lặng nằm ở mặt trên, không rõ sống chết.Một bàn tay rũ xuống ở trong nước, sắc đỏ sẫm chói mắt càng làm lòng Bạch Phong Hoa đau đớn.Khuôn mặt kia như trước thu hút tâm hồn, kia mày, kia môi, cái cằm xinh đẹp ...Đều tác động đến nội tâm Bạch Phong Hoa.
Hàn Dịch khóe miệng gọi lên độ cong không dễ dàng phát giác, hắn cảm giác được thân thể người phía sau hơi run lên.
Đột nhiên, Hàn Dịch lại phát hiện hô hấp người phía sau, lại bật hơi.
"Hàn chưởng môn .Ngươi cảm thấy ảo giác như vậy rất thú vị?" Bạch Phong Hoa giọng nói trở nên lạnh như băng.
"Ha ha, này cùng ta không quan hệ a.Cứu Thục Hải sẽ làm người nhìn đến người hoặc vật muốn nhìn thấy nhất.Nếu người một khi không kiềm chế được, nhảy xuống nước, liền vạn kiếp bất phục." Hàn Dịch ngượng ngùng cười cười, giải thích.
Bạch Phong Hoa hừ nhẹ một tiếng, không thèm nhắc lại.Ánh mắt cũng từ ảo ảnh phía dưới thu hồi lại.Ổn định lòng mình, Bạch Phong Hoa khẽ xiết chặt tay.Không phải không thừa nhận, một khắc vừa rồi kia, tim nàng đập thiếu chút nữa đình chỉ.Cho dù biết đó là ảo ảnh, cũng hung hăng đánh trúng lòng.Nàng không biết, nếu Thanh Tuyệt đúng là cái bộ dạng kia, chính mình sẽ làm ra cái chuyện gì.
Hàn Dịch thấy Bạch Phong Hoa không để ý đến mình, ít có ngượng ngùng sờ sờ mũi, giải thích: "Kỳ thật, mảnh không gian này, kêu là Mộ phần.Là một mảnh không gian bị vứt bỏ.Chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong.Sau bị chúng ta lợi dụng, dùng để tu hành, thí luyện."
"Các ngươi?" Bạch Phong Hoa chú ý tới cách nói của Hàn Dịch.Trong lòng kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) lời Hàn Dịch nói.Không gian bị vứt bỏ? Bị ai vứt bỏ? Chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong, cho nên mới có vẻ âm trầm đáng sợ như vậy?
"Năm phiến đại lục, đều có một cái đứng đầu.Trên phiến đại lục này, chính là Dịch Phong phái chúng ta.Bốn đại lục khác, tự nhiên cũng có.Chúng ta vài chưởng môn phát hiện ra nơi này, đem nơi này lợi dụng." Hàn Dịch giải thích.
"Từ nơi này có thể đi đại lục khác?" Bach Phong Hoa lập tức nghĩ tới điểm ấy.
"Lý luận là có thể." Hàn dịch mỉm cười, "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là lực lượng có thể xuyên qua cấm chế.Ngươi bây giờ, còn không thể."
"Hừ!" Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng không nói.Thực chán ghét lọai khẩu khí đáng ghét này của Hàn Dịch.
"Những ngày tiếp theo ngươi ở chỗ này đi.Ngươi mục đích duy nhất, chính là sinh tồn." Hàn Dịch giọng điệu vừa chuyển, "Nửa năm sau ta tới đón ngươi, nếu ngươi còn sống, có lẽ ngươi có năng lực vượt qua đại lục.Nếu ngươi .."
"Rõ ràng rồi." Bạch Phong Hoa đồng ý, quay đầu nhìn mảnh không gian, nhíu mày.Nơi này, không khi trầm lặng ...
"Nơi này, có rất nhiều cường đại tồn tại.Đây là không gian bị vứt bỏ, nơi này sinh vật cũng là bị vứt bỏ.Bọn họ đối với người ngoại giới đến đây, cũng không hữu hảo." Hàn Dịch nhẹ giọng nói xong, khi nói chuyện, đã xuyên qua biển đen, đứng ở trên bờ cát.
"Ta đưa ngươi đến nơi đây.Nửa năm sau, ta sẽ tới nơi này chờ ngươi ba ngày." Hàn Dịch nhìn Bạch Phong Hoa nói.
Bạch Phong Hoa gật đầu: "Đa tạ." Mặc kệ Hàn Dịch có mục đích gì, có thể làm cho mình trở nên cường là được.
Bạch Phong Hoa đánh giá chung quanh, suy tư, chậm rãi nhấc chân bước tiến về phía trước.
"Bạch Phong Hoa." Hàn Dịch tiếng từ phía sau truyền đến.
"Ừ?" Bạch Phong Hoa không có quay đầu, chỉ là dừng bước.
"Còn sống, còn sống trở về." Hàn Dịch nói rất nhẹ.
"Đó là đương nhiên." Bạch Phong Hoa vẫy tay, thản nhiên nói, liền không chút do dự đi lên phía trước.
Hàn Dịch đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa dần dần biến mất, thật lâu sau hắn mới xoay người rời đi.Dựa theo lộ tuyến cũ, hắn về tới cấm địa, vừa ra khỏi cửa cấm địa, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, bước nhanh tiến về một phương hướng khác đi đến.
Không bao lâu sau, hiện ra ở trước mặt hắn là một thạch bích, trên thạch bích là một cái huyện động sâu thẳm, tối đen như mực sâu hun hút.Nhưng mà nhìn kỹ, đã có vật thể giống hình người ngay tại cửa huyệt động.Toàn thân cao thấp đều dài hơn cỏ rêu, tựa hồ đã muốn đợi ở nơi này thật lâu.
"Ngươi gọi ta, chuyện gì?" Hàn Dịch chậm rãi đến gần, ngữ điệu hơi nghi hoặc.
"Ngươi, dẫn người tiến vào cấm địa.." Vật thể kia quả nhiên là người! Sâu kín mở miệng.
"Ngươi lại có thể mở miệng nói chuyện, thật sự là bất ngờ." Hàn Dịch nhíu mày, làm như thực kinh ngạc.
Người nọ lại im lặng xuống.
"Ngươi bảo ta đến, rốt cuộc có ý gì?" Hàn Dịch trong lòng tò mò không thôi, quái nhân này, ở thời điểm Dịch Phong phái chưa thành lập đã ở trong này, hơn nữa vẫn ngồi ở chỗ này chưa bao giờ di chuyển.Nói cũng rất ít, theo hắn từ đầu ở Dịch Phong phái, cùng người kia nói chuyện không vượt quá mười câu. Hơn nữa, người này chưa bao giờ chủ động tìm hắn nói chuyện.Hôm nay, thái độ khác thường triệu hồi hắn mà nói những lời này.
"Ngươi dẫn vào, là nữ tử?" Quái nhân sâu kín mở miệng.
"Đúng." Hàn Dịch đáp, trong mắt hiện lên tia sáng chói.Đang lúc Hàn Dịch muốn nghe quái nhân kế tiếp muốn nói gì, quái nhân lại câm miệng, cái gì cũng không nói.
"Này, tiền bối, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì a?" Hàn Dịch lúc này biểu hiện nhưng không giống phong phái chưởng môn thâm trầm ổn trọng.Hàn Dịch đối với quái nhân xưng tiền bối, không phải không có lý do.Sự tồn tại của hắn, so với Dịch Phong phái sớm hơn, hơn nữa chưởng môn Dịch Phong phái đời trước đều tôn trọng hắn, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn.
Nhưng mặc kệ Hàn Dịch như thế nào hỏi, quái nhân không hề đáp lời.Hàn Dịch cuối cùng thấy gì cũng không ra đến, cuối cùng phẫn nộ xoay người rời đi.
Ở sau Hàn Dịch rời đi, quái nhân kia mới khẽ thở dài.Phút chốc mắt mở ra, mà mắt của hắn lại không ngờ không có con ngươi, tất cả đều là lòng trắng, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.
"Cuối cùng ..." Quái nhân nhẹ nhàng phun ra hai từ ý vị thâm trường sau lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Hết thảy lại quay về yên lặng, chung quanh chỉ có tiếng gió rất nhỏ.
***
Lúc này, Bạch Phong Hoa nhấc bước đầu tiên ở không gian bị vứt bỏ.Mà nàng không biết là, tiến vào phiến không gian này, không chỉ có một mình nàng.Ở bốn phiến đại lục khác cũng có người tiến vào từ cửa khác, bốn người kia, đều là người thừa kế tương lai của bốn môn phái đứng đầu bốn đại lục!
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía trời không.Không trung thật âm trầm,không biết canh giờ nào.Thoạt nhìn như là hoàng hôn, dường như cũng không phải.Dần dần, Bạch Phong Hoa rốt cuộc hiểu được.Chỗ này không có ánh nắng mặt trời! Trời vĩnh viễn là âm u, thường thường gió lạnh thổi mạnh, càng tiến phía trước, càng âm lãnh.Đứng ở ngọn đại thụ nhìn ra xa, nhìn đến tiền phương là một mảnh tuyết trắng trắng.
Đây là không gian bị vứt bỏ sao ..
Như thế hoang vắng, như thế âm lãnh.
Hàn Dịch nói nơi này chỉ có tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong.Nhưng mà, hình như còn chưa gặp được sinh vật gì.
Bạch Phong Hoa đang ở thời điểm suy tư, một trận tiếng kêu thảm thiết truyền đến.Bạch Phong Hoa theo tiếng nhìn lại, lại nhìn đến một thân bạch y, người đó trên lưng mọc ra một đôi cánh đen dài ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng.Bạch Phong Hoa chỉ nhìn đến bờ vai của hắn run run, hình như đang tiến hành động tác gì đó.Mà dưới chân của hắn tựa hồ có vật gì đó run run, máu dần dần thấm đầy đất.
Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, đây là cái tình huống gì.Đó là nhân loại? Hay là yêu thú? Nhân loại không có khả năng có một đôi cánh dài, vậy là yêu thú? Bạch Phong Hoa suy tư, nhẹ tay tựa vào trên thân cây phát ra tiếng vang rất nhỏ, kinh động yêu thú hình người kia.
Yêu thú kia thoáng chốc ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác sắc bén nhìn về phía Bạch Phong Hoa, lại chỉ là nhìn thoáng qua, lại quay đầu tiếp tục động tác của mình.
Nhưng mà hắn vừa xoay đầu, Bạch Phong Hoa thấy rõ ràng trên mặt đất là cái gì, cũng thấy rõ ràng người kia đang làm cái gì!
Người kia đang cắn nuốt một người có ngoại hình tương tự hắn! Người nọ hình như còn chưa hoàn toàn tắt thở, còn đang run run.Vừa rồi người nọ quay đầu, Bạch Phong Hoa nhìn thấy người nọ trong miệng còn đang ngậm một cánh tay.
Yêu thú tự giết lẫn nhau? Hơn nữa hung tàn như thế, ăn sống đối phương?
Bạch Phong Hoa trong lòng cảm giác quỷ dị nói không nên lời, làm cho nàng rất không thoải mái.
Đây là cư dân không gian bị vứt bỏ sao?
Bạch Phong Hoa nhíu mày, tính nhấc chân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro