Chương 175 & 176
[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa - 175&176
Chương 175: Tần thiếu gia
Nửa đêm tỉnh giấc, cảm giác trên giường nhiều thêm một người, nếu là trước kia, Hỉ Ca sẽ xoay lại cho ai kia hai đấm ra trò, chứ nhất quyết không giống như bây giờ, thập phần đạm định (đạm bạc, chấn định) nằm yên.
Mở mắt, nhìn một cái, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
"Hỉ Ca~~ anh mất ngủ!!" - A Thất nhích tới, nếu Hỉ Ca đã tỉnh, vậy không cần ngủ nữa, làm chuyện khác a. Hắn không khách khí đưa tay luồn vào bên trong áo ngủ của Hỉ Ca, sờ soạng xuống dưới.
Ba!!! (Chát) (tiếng đánh vào tay)
A Thất ủy khuất mím môi, không dám tiếp tục hành vi vừa rồi, bất quá, hắn cũng không rút tay về, để yên bên trong áo ngủ, chỉ cần không nhúc nhích là được đi?!
"Hỉ Ca~~ đến nói chuyện phiếm với anh đi ~~~" - đợi nửa ngày cũng không thấy Hỉ Ca có phản ứng, A Thất nhịn hết nổi, mếu máo vờ đáng thương.
"..." - Hỉ Ca như trước không có phản ứng.
"Hỉ Ca, da của em thật mịn, chân thật thon..." - A Thất vừa nói vừa vươn người lại, có ý đồ muốn hôn trộm, ai ngờ lúc này Hỉ Ca trừng mắt mở ra.
"Anh ta là Danh Hoàng, trong trò chơi chính là Minh Độ Thiên. Được rồi, ngủ đi. Đừng làm phiền em nữa."
"Ồ..." - lấy được đáp án mong muốn, trong lòng A Thất liền thoải mái. Bất quá, chỉ thoải mái một chút thôi, lát sau, hắn lại thấy có vấn đề.
"Hỉ Ca a~~"
"Chuyện gì, nói!" - phỏng chừng nếu chưa thỏa mãn A Thất, hắn sẽ không cho nàng ngủ.
"Anh không đẹp trai bằng anh ta..." - A Thất vẻ mặt bi thương.
Hỉ Ca nhịn không được liếc mắt, người này trong óc chứa cái gì a? Việc này liên quan gì đến đẹp trai hay không?
Thấy Hỉ Ca trầm mặc không trả lời, A Thất ai oán bổ nhào lên ngực nàng, đem cả khuôn mặt loạn chuyển ở nơi mềm mại kia.
"Ô ô ô (huhuhu)... em nhất định chê anh xấu hơn anh ta..."
"... hỗn đản, anh đứng lên cho em." - nơi nhạy cảm nóng lên khiến cho hô hấp của nàng biến chuyển. Trong lòng Hỉ Ca nảy lên một cái, lĩnh ngộ, thì ra hành vi của nàng chính là "dẫn lang nhập thất" (cho sói vào nhà). A Thất có bao giờ là nai con ngơ ngác đâu chứ!!!
"Anh thực thương tâm... thực đau lòng... em không thương anh..." - A Thất bắt đầu có ý đồ xấu, hai tay sợ soàng khắp nơi. Buổi tối, Hỉ Ca đi ngủ sẽ không mặc áo lót, đây là thói quen của nàng, A Thất biết. Cho nên, hiện giờ có cơ hội hưởng phúc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua nha.
Biết rõ A Thất đây là giả vờ, Hỉ Ca cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, thuận tiện đem hai tay hắn giữ chặt: -"Em không thích anh ta. Vậy anh ta đẹp trai hay không thì có quan hệ gì đâu..." Trừ bỏ có tác dụng bổ mắt (ngắm giai đẹp), nhưng câu này Hỉ Ca không nói ra.
"Em thương anh đúng hay không~~"
"Vô nghĩa." - nếu không thương, lại cho phép hắn nửa đêm chui vào phòng, ngủ trên giường, động tay động chân không thành thật thế này hay sao? Nếu không thương, Hỉ Ca đã sớm giết chết hắn rồi.
"Vậy sao em còn hẹn hò với anh ta?!"
Hỉ Ca khẳng định, A Thất đang nháo sự vô lý. Quên đi, nàng phải ngủ.
Sáng hôm sau, dưới nhà vọng lên tiếng binh binh bàng bàng. Hỉ Ca ngáp một cái, đứng lên, vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu, liền nhìn thấy trong phòng khách có 2 người đang đánh nhau, là biểu ca và A Thất.
Cao thủ quyết đấu có một chỗ tốt, đó là họ sẽ không phá hư đồ điện. Giả sử có phá hư, họ sẽ mua cái mới đền lại. Tivi trong nhà đã đổi 3 lần, hiện giờ là loại tivi màn hình phẳng tối tân nhất. Hỉ Ca cực kỳ hài lòng với tình hình thay đổi đồ nội thất trong nhà, cho nên, nàng tuyệt không để ý chuyện bọn họ lâu lâu lại lôi nhau ra đánh nhau.
Sở Niệm gần đây rất bận. Tựa hồ người của Tần gia thường xuyên tìm đến gây phiền toái. Anh và A Thất, một người đối phó bên ngoài, một người bảo hộ trong nhà, nhưng hễ gặp mặt thì vẫn sinh khí như cũ. Có điều, Sở Niệm đã không còn phòng bị A Thất giống như trước kia nữa.
Hỉ Ca rất ít khi ra đường, nếu có đí, sẽ đi cùng A Thất. Đây là để cho hai người bọn họ yên tâm. Lúc này không thể chen vào cuộc quyết đấu để kéo A Thất ra. Cho nên, Hỉ Ca đi một mình.
Nàng chỉ đi mua một bình dấm chua thôi, không ngờ lại bị người ta bắt cóc. Sự thật chứng minh, thế giới quả nhiên nguy hiểm. Lúc nhìn thấy ba người đàn ông cao to uy hiếp 3 bộ vị yếu hại của mình, Hỉ Ca chỉ có thể thỏa hiệp đi cùng họ.
Theo bọn họ lên xe, Hỉ Ca còn không quên quay đầu cầm lấy bình dấm chua. Lát nữa về nhà, nàng còn muốn ăn cá chép ướp dấm đường đó.
Đại khái trước kia đã bị bắt trói nhiều lần, cho nên lần này Hỉ Ca cũng không lo lắng. Hơn nữa, những người trước mắt có vẻ không muốn nguy hại đến tính mạng nàng, giống như họ chỉ phụng mệnh ai đó đưa nàng đến địa phương nào đó thôi.
Lái xe hơn 2 tiếng, họ đưa Hỉ Ca đến một biện thự ven biển. Phong cảnh không tồi, chính là hơi vắng vẻ. Cánh cổng bên ngoài tòa biệt thự có gắn một biểu tượng rất đáng sợ.
Xe dừng lại, ba người đàn ông rất lễ phép mời Hỉ Ca xuống xe. Ở đây toàn là người của họ, muốn chạy cũng không chạy được, Hỉ Ca chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Xin chào, Sở Hỉ Ca!" - từ dưới hồ bơi, một nam nhân nhô người lên, âm thanh ôn hòa.
Hỉ Ca nhướng mày: - "Xin chào!"
Nàng thật bình tĩnh đưa mắt nhìn nam nhân tung người leo lên khỏi bể bơi, thong thả đi đến chiếc ghế gần đó, lấy khăn lau khô người, khoác lên chiếc áo choàng tắm. Đến lúc này, Hỉ Ca cơ bản đã đoán ra, người nam nhân này nhất định mang họ Tần.
"Ta là Tần Tụng. Mời ngồi!" - nam nhân chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Hỉ Ca thoáng lo lắng một chút, quyết định vẫn nên ngồi nói chuyện thì hơn. (Ghế ở bể bơi phần lớn là loại ghế dài, dùng để nằm)
Tần Tụng có tướng mạo rất bình thường, là loại quăng vào đám đông liền nhận không ra. Nhưng mà, anh ta có một đôi tay thực xinh đẹp.
"Ta là chồng của Hoa Dạng."
Ôi trời ơi, nàng quả nhiên bất hạnh. Bất quá, thoạt nhìn hình như Tần Tụng không giống đang có thâm cừu đại hận gì với nàng. Hay là nói, anh ta chuẩn bị đem nàng làm mồi nhử, một mẻ bắt hết Sở Niệm và A Thất?
Tần Tụng quan sát Hỉ Ca nửa ngày, không thấy nàng lộ ra vẻ kinh ngạc hay bàng hoàng gì. Anh ta nhịn không được cười rộ lên.
"Quái không được tiểu Thất lại thích cô. Cô đúng là không giống với nữ nhân bình thường."
"... nhưng không phải vẫn bị anh bắt cóc hay sao?"
"À, ta muốn đính chính một chút. Ta không phải bắt cóc cô. Ta chỉ muốn gặp tiểu Thất mà thôi." - Tần Tụng cười cười. Hỉ Ca cảm thấy sự tình càng lúc càng quỷ dị.
Một giờ sau, A Thất không đến. Ngược lại, biểu ca thân yêu của nàng lái trực thăng đến.
"Sở Nhị a, thật không may tí nào!" - Tần Tụng nhìn thấy Sở Niệm, vẻ mặt tươi cười liền thu liễm. Sao lại không hay ho như vậy? Tên này sao lại đến đây?
Sở Niệm vừa hạ trực thăng xong liền lập tức hướng Tần Tụng đi tới. Xem thái độ của biểu ca, có vẻ hai người đã quen biết nhau từ trước, còn là loại thân quen đặc biệt, chứ hoàn toàn không phải là kẻ thù. Còn tình huống cụ thể thì Hỉ Ca đoán không ra.
"Tần tiểu tử, ngươi không ở nhà giả chết sao? Lại chạy tới đây? Chẳng lẽ muốn tìm chết?" - Sở Niệm lớn tiếng nói.
"Hết cách. Bị ép phải cưới bà điên kia, ta phải chạy trốn. Mà nghe nói, gần đây ngươi với tiểu Thất ở gần nhau. Không phải hai ngươi là tử địch sao?" - Tần Tụng ngoắc thuộc hạ, người kia lập tức lấy tới một chiếc ghế nệm, thuận tiện còn cầm theo một cây dù che nắng.
Hỉ Ca rốt cuộc tin tưởng, Tần Tụng quả thật không có ý bắt cóc nàng.
"Hừ... chờ tên kia thành em rể của ta, ta vẫn có thể tiếp tục đánh hắn." - Sở Niệm vẻ mặt dữ tợn. Xem chừng, anh đã đồng ý quan hệ của Hỉ Ca và A Thất, chỉ là vẫn không chịu buông tha ý định trả thù A Thất. Chuyện này... Hỉ Ca đành vô lực.
Tần Tụng đồng dạng không biết phải nói gì. Mối thù của hai người này quá sâu, không nên chen chân vào phán bậy phán bạ, xui xẻo để cho bản thân bị lôi vào bồi tội thì tiêu đời.
"Ngươi tìm A Thất có chuyện gì? Lần sau đừng có xúc động như vậy. Hắn sẽ không đợi ngươi giải thích, rất có thể sẽ ra tay giết chết ngươi trước đó."
"... ta không có biện pháp khác nha. Xung quanh các ngươi hiện giờ đều là thuộc hạ của Tần gia." - Tần Tụng vẻ mặt buồn rầu. - "Sở Nhị a, có thể cho ta một cái án tử hay không? Bị ép cưới vợ, ta nhẫn được. Nhưng, kia là một bà điên..." Nghĩ tới vợ sắp cưới của mình, Tần Tụng liền đau đầu.
"Cô ta hứa cho Tần gia các ngươi cái gì?" - Sở Niệm thấy Tần Tụng buồn rầu, trái lại càng vui vẻ. Hỉ Ca hiểu được, biểu ca của nàng chưa bao giờ là người tốt...
"Ngoài tiền bạc ra thì còn cái gì chứ. Không ngờ tài sản ngầm của Hoa gia đều ở trong tay bà điên kia."
"Ngươi được cái gì?"
"Ta lấy tiền mặt, các thứ còn lại đều là của ngươi." - Tần Tụng nói trực tiếp. Tài sản ngầm của Hoa gia không phải là một con số nhỏ, một mình hắn không tài nào nuốt hết. Huống hồ, Hoa Dạng hiện giờ trên danh nghĩa là vợ của hắn, muốn ra tay cần phải biết thu dọn tàn tích không để lại dấu vết mới được.
"Ờ... biểu mụi của ta bị ngươi bắt trói, chịu kinh hách rất nặng." - Sở Niệm tỉnh bơ nói. Hỉ Ca ngồi ở một bên ăn uống nhồm nhoàm đến là vui vẻ, một chút cũng không có biểu tình kinh hách. Bất quá, việc nàng bị trói là có thật.
"Ta trả thêm 5% tiền kinh hách phí."
Tần Tụng nghiến răng. Cho nên mới nói, hắn chưa bao giờ thích đàm phán với Sở Nhị. Bởi vì ngồi nói chuyện với tên này chính là tự đào hầm chôn mình. Mỗi lần đàm phán xong, hắn đều bị mất ngủ nửa tháng.
"Biểu mụi của ta chuẩn bị kết hôn." - Sở Niệm bắt chéo chân, không nhanh không chậm nói tiếp.
"Lại đi 5% tiền mừng cưới." - hắn kiếm tiền dễ lắm sao?! Chớp mắt một cái liền gặm đi 10% tiền của hắn.
"Huynh đệ, ngươi quả nhiên thực khẳng khái." - Sở Niệm vỗ vai tán tụng, sau đó cười mị mị dắt Hỉ Ca rời đi.
Sau khi họ rời đi, Tần Tụng thiếu chút nữa đã ngồi bẹp xuống đất khóc lớn một trận. 10% đó là bao nhiêu tiền a~~ Hắn thề, về sau gặp phải Sở Nhị, nhất quyết đi đường vòng.
"Biểu ca, anh ta là người Tần gia thật sao?" - lên xe, Hỉ Ca liền hỏi. Họ không trở về bằng phi cơ mà sử dụng xe hơi bình thường. Phải tiễn người ta về, còn phải đem phi cơ của người ta trả về chỗ cũ, Hỉ Ca đột nhiên có chút thương cảm cho Tần Tụng. Anh ta chính là bị biểu ca của nàng áp bức bóc lột.
"Đúng vậy, kỳ quái lắm sao?"
"Một chút."
"Hắn còn có một biệt danh, gọi là Tần Tứ. Mặc dù hắn là thiếu gia của Tần gia, nhưng cha mẹ ruột của hắn đã chết, bị chính ca ca ruột của hắn hại chết." - Sở Niệm cười lạnh. Thân phận Tần Tứ này chỉ có một số ít người biết mà thôi. Cho nên, Hoa Dạng đúng là xui xẻo, chạy tới chạy lui, lại cố tình gả cho Tần Tứ. Mà, những người Tần gia chỉ biết đến tiền, vì tiền, họ có thể không quản sống chết của ai!
Tần Tứ... Hỉ Ca đăm chiêu, nàng thật tò mò, không biết có "nhất tam ngũ lục bát" hay không? Đến bây giờ, nàng mới gặp qua 4 người còn sống mà thôi. (ngắn gọn thì bạn Tần Tứ này cùng một giuộc với mấy bạn Sở Nhị, A Thất và Tiểu Cửu, đều là thành viên của một nhóm sát thủ thần bí nào đó, có biệt danh đánh số thứ tự...)
Sở Niệm tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Hỉ Ca nên mở miệng giải thích. Quả thật, bọn họ 4 người có thể sống được đến tận bây giờ đã phải trải qua vô số nguy hiểm. Mặc dù giữa bọn họ luôn tồn tại mâu thuẩn nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng đem lưng (giao mạng sống) cho đồng bọn.
Chương 176: Gặp đánh nhau
Lúc Hỉ Ca về, A Thất đã bị Sở Niệm đuổi về nhà rồi. Sở Niệm không cho phép Hỉ Ca đi qua. Có lẽ A Thất phải giải quyết chuyện gì đó. Hỉ Ca không cố chấp muốn biết, ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi. Chốc lát sau, Sở Niệm ra khỏi cửa. Xem phương hướng, hẳn là đi tìm A Thất. Chuyện của đàn ông vẫn nên để đàn ông giải quyết với nhau, nàng đợi biết kết cục là được, quá trình gì đó, về sau nghe kể lại là xong.
Nhàm chán không có chuyện gì làm, Hỉ Ca nằm ườn ra xem tivi. Xem tivi được nửa giờ liền thấy chán, Hỉ Ca quyết định thượng trò chơi.
Tiến hành chiêu mộ thành viên cho bang hội khá suông sẻ. Số lượng thành viên từ 200 đã bay lên 2000. Không thể không nói, trừ bỏ bang chủ nàng ra, dường như mọi người đều tẫn tâm tẫn sức cống hiến cho bang hội.
Những người mới gia nhập bang hội không phải hoàn toàn là người chơi cấp thấp. Có hơn 1000 người đã trên 70 cấp. Điểm này nằm ngoài dự kiến của Hỉ Ca.
Trên thế giới, các đại công hội đã có lượng thành viên vượt hơn con số 1 vạn. Long Môn không thể cạnh tranh nổi. Hiện tại, Long Môn chỉ có thể duy trì ở tầng trung đẳng mà thôi. Lại nói, đây là bọn họ dựa vào đám thích khách của Thứ mới giữ vững được. Có lẽ, đã đến lúc kiến lập tinh anh đoàn cho riêng mình rồi.
Mỗi bang phái đều có một tinh anh đoàn. Vô luận xây dựng tinh anh đoàn cho mục đích gì, điều tất yếu là đoàn đội này không thể ít người, càng không thể là dân lơ tơ ngơ. Muốn kiến lập tinh anh đoàn rất dễ, những thành viên đầu tiên của Long Môn toàn là ngoạn gia tinh anh. Nhưng mà, Hỉ Ca không muốn lập một tinh anh đoàn để đi phó bản hay tranh giành thứ hạng trên bảng cấp bậc. Nàng muốn một đoàn đội giống như đám thích khách dưới trướng Sở tiểu đệ vậy. Là một đội ngũ chuyên đi giải quyết phiền toái giùm cho nàng.
Người của Thứ đương nhiên tốt, cũng sẽ không bao giờ phản bội. Bất quá, bọn họ là do Thất Tử và Sở tiểu đệ bồi dưỡng mà nên. Nàng không nghĩ lợi dụng công sức của hai người kia. Nàng muốn tự mình bồi dưỡng ra một đội ngũ của riêng nàng.
Ý tưởng này được bọn Cuồng Vũ tán thành nhiệt liệt. Chính là đám lãnh đạo của Long Môn có oán khí với sự nhàn rỗi của Hỉ Ca quá sâu, không ai chịu đứng ra nhận lấy trách nhiệm vinh quang này. Cuối cùng, Hỉ Ca phải tự mình đi làm.
Đây không phải là chuyện của riêng một người. Hỉ Ca lo lắng nửa ngày, quyết định để qua một bên, từ từ làm cũng được. Đương nhiệm bang chủ, việc cần làm hiện giờ của nàng là nâng cao thực lực bản thân. Nàng phải thăng lên cấp 89 cho bằng người ta.
Một người xoát quái, địa điểm tốt nhất là Di Thất đại lục. Ở đây, tinh anh quái rất nhiều, điểm kinh nghiệm thưởng cho không ít, hơn nữa, nếu xoát quái một mình, hệ thống còn căn cứ vào thành tích mà tặng thêm kinh nghiệm.
Cân nhắc một chút, Hỉ Ca quyết định đi Vạn Khô Sơn đánh Huyết Xương Khô tinh anh.
Vạn Khô Sơn là một nơi hẻo lánh. Thời điểm ban ngày đôi khi còn xuất hiện hắc ám hệ quái vật. Hỉ Ca chọn nơi này, một phần vì nó có nhiều cơ may xuất hiện tiểu boss, còn một phần vì chẳng ai đến đây cả.
Đến Vạn Khô Sơn, Hỉ Ca thu hồi tọa kỵ, triệu hoán tiểu nữ vương. Nàng rốt cuộc đem phần trăm triệu hoán tiểu nữ vương nâng lên đến 80% thành công. Hơn nữa, tiểu nữ vương nhà nàng đã tiến hóa đến cấp 3, thân hình thon thả, không cao lên mấy, nhưng mà cây pháp trượng thì đúng là có dài thêm. Mỗi lần nhìn tiểu nữ vương đi dụ quái, Hỉ Ca luôn lo lắng không biết cây pháp trượng có hay không vì nặng quá mà rớt xuống đè chết nó?!
Dưới chân núi, có một đám xương khô đang đứng bao vây một liệp hộ giả. Lần nào đi qua đây Hỉ Ca cũng thấy tình huống này. Hồi trước nàng không nghĩ sẽ xen vào chuyện người khác. Nhưng hôm nay, nếu muốn lên núi, nàng phải tiêu diệt sạch sẽ đám xương khô này.
Hỉ Ca quăng ra một cái băng đống thuật, sau đó huy động pháp trượng, cứ cách 3s, băng tinh lại xuất hiện đầy trời, đâm xuống đám xương khô, sau đó nổ tung, mang theo mấy ngàn điểm huyết lượng của chúng. Tấn công liên tục 10 phút, pháp lực của Hỉ Ca giảm đi 1/4, rốt cuộc toàn bộ đám xương khô đều bị tiêu diệt.
Kỹ năng Băng Tuyết Điệp Vũ tiêu hao pháp lực thật lớn, thời gian làm lạnh căn cứ vào chỉ số pháp lực của ngoạn gia mà quyết định. Hiện tại, kỹ năng này mới ở cấp 1.
Trước kia, chưa từng có người đem Băng Tuyết Điệp Vũ thăng đến cấp 10. Bởi vì ở cấp 10, tiêu hao pháp lực (khi sử dụng kỹ năng) là một con số khổng lồ. Mỗi lần công kích xong lại phải ngồi xuống chờ pháp lực khôi phục. Ai có thời gian kia chứ?! Cũng may, kỹ năng này rơi vào tay Hỉ Ca. Việc nàng không cần lo lắng nhất chính là chỉ số pháp lực. Hiện tại, Hỉ Ca chỉ cần đem kỹ năng thăng cấp là được.
Hỉ Ca đi tới nhặt những hạt châu màu xám rơi ra từ đám xương khô, đem toàn bộ ném vào balo, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vị liệp hộ giả.
"Mạo hiểm giả kính mến, ta muốn đền đáp ơn cứu mạng của ngài. Cho nên ta sẽ nói cho ngài nghe một bí mật..."
"Thỉnh nói."
Đây là xúc xắc nhiệm vụ. Người chơi có 3 lượt cơ hội đánh chết đám xương khô, cứu liệp hộ giả để nhận nhiệm vụ. Thất Tử đã từng nói qua với Hỉ Ca, lần đầu tiên hắn lấy tới nhiệm vụ tìm kiếm bảo vật. Hắn tìm được một quyển kỹ năng thư của kiếm khách gọi là thạch hóa, có thể khiến cho toàn thân trở nên cứng như đá, liên tục 4s, dùng rất tốt. Có điều sau đó hắn không tài nào khởi động nhiệm vụ lần nữa.
Hỉ Ca lúc trước đã từng đến đây làm thử 2 lần, lần nào cũng là nhiệm vụ đánh Huyết Xương tinh anh, thu thập Linh Hồn Chi Hỏa, kinh nghiệm cho rất dày. Không nghĩ tới, lần này nhiệm vụ lại thay đổi.
"Tổ tiên của ta ở tòa biệt thự trên núi từng chôn giấu một cái rương báu. Ta hy vọng ngươi có thể tìm được cái rương, mang Đơn Thủ cự kiếm gia truyền về cho ta."
"Là vinh hạnh của ta." - Hỉ Ca nghe xong nội dung nhiệm vụ, tâm tình liền tốt lên. Nói như vậy, trừ bỏ cự kiếm, toàn bộ đồ vật trong rương báu đều sẽ thuộc về nàng.
Hỉ Ca đến nhà bác thợ săn lấy bản đồ và chìa khóa, tâm tình vui sướng đi lên núi.
Tiểu nữ vương cầm cây pháp trượng to gấp 3 lần nó, chậm chạp đi phía sau Hỉ Ca. Cấp bậc của tiểu nữ vương càng cao, trí tuệ càng tăng. Nó biết địa phương này rất nguy hiểm, không nên tùy tiện chạy loạn, rất dễ bị giết chết.
Từ chân núi đi lên, Hỉ Ca gặp khá nhiều bộ xương khô. Đại khái không phải là quái tinh anh, dùng một cái băng trùy, một cái băng tiễn liền giải quyết một tên. Quái cấp thấp chỉ rơi ra tử phẩm trang bị. Hỉ Ca không thèm dừng lại nhặt, cứ một đường băng băng lên núi.
Ở lưng chừng núi, rốt cuộc Hỉ Ca đụng tới 4 con quái tinh anh.
Ít người đến đây đánh quái tinh anh còn vì một nguyên nhân. Chính là vấn đề khóa cừu hận. Phải ở trong một phạm vi nhất định thì mới kéo được cừu hận của quái. Giống như Hỉ Ca hiện giờ đụng tới 4 con quái tinh anh một lúc. Muốn một mình đánh với một con, nàng phải quan sát hành vi của bọn chúng, tìm ra kẻ hỡ khoảng cách để dẫn dụ từng con đi xa. Loại việc này, tiểu nữ vương không thể làm được, Hỉ Ca phải tự thân ra tay.
Tốt xấu gì nàng từng đến đây 2 lần, sẽ không giống lần trước lúng túng tay chân. Vì suy nghĩ ra cách dẫn quái hữu hiệu, Hỉ Ca đã phải cân não thử nghiệm nhiều lần, căm giận đến nổi suýt chút thực hiện hành vi bạo hành gia đình lên người Thất Tử. Ai bảo tên kia khoe khoang rằng hắn chưa bao giờ mắc sai lầm khi dụ quái làm chi. Để khiêu chiến với hắn, nàng mới chạy đến đây đánh quái tinh anh. Bằng không, có người con gái nào lại thích đứng trước mặt một bộ xương khô a!
Lực công kích của tiểu nữ vương hiện giờ đã ngang bằng với một thuật sĩ thông thường. Nó có tổng cộng 3 kỹ năng, một cái kỹ năng đơn, một cái kỹ năng quần công, và một cái kỹ năng quấn thân.
Tiểu nữ vương phóng quấn thân kỹ năng lên một bộ xương khô, Hỉ Ca thì phóng công kích kỹ năng. Một người một sủng (vật) hợp tác, rất nhanh liền có thể dẫn dụ một bộ Huyết Xương rời khỏi bầy đàn.
Sau khi tiêu diệt xong cả 4 con quái, Hỉ Ca mới đi nhặt chiến lợi phẩm. Bình thường, Huyết Xương Khô tinh anh sẽ rơi ra mảnh ghép Huyết Hồn. Cái này không có nhiều tác dụng cho lắm. Thu thập 500 mảnh ghép Huyết Hồn có thể đổi lấy một kiện trang sức đeo quanh hông, tăng 1000 điểm huyết lượng.
Thường thì người chơi đổi Huyết Hồn vì sự đẹp mắt của món trang sức kia. Món đồ này còn phát sáng trong đêm nữa, có thể ví như đèn lồng. Hỉ Ca cũng có ý đồ muốn lấy đến một cái. Không phải vì sự đẹp mắt, nàng là vì huyết lượng. Hiện tại, huyết lượng của nàng so với thuật sĩ cùng cấp vẫn kém rất nhiều. Tăng một chút vẫn là tăng nha.
Trong tay Hỉ Ca có khoảng 420 mảnh ghép Huyết Hồn, lại giết thêm 80 con quái tinh anh thì có thể đi đổi trang sức. Có mục tiêu, Hỉ Ca liền thấy tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Nàng xem bản đồ, tiếp tục đi lên. Nơi này đúng là vắng vẻ. Nàng xoát quái suốt 4 tiếng đồng hồ, vậy mà còn chưa đụng mặt người chơi nào. Lên cao, quái tinh anh tụ tập một chỗ càng nhiều. Muốn dụ quái càng khó khăn hơn.
Đang lúc Hỉ Ca chuẩn bị đem một con quái dẫn dụ đi, đột nhiên có một cái hỏa cầu đánh vào 7 bộ xương khô. Thế là toàn bộ 7 con quái liền quay đầu hướng về phía đó. Hỉ Ca ngốc lăng một chút. Dẫn nhiều quái như vậy, hẳn là một đoàn đội đi.
Kết quả, lúc nàng mon men tới gần thì nhìn thấy một nữ thuật sĩ mặc trường bào màu đỏ và một thích khách mặc dạ hành trang phục. Hai người này đang hướng phía nàng chạy tới. Đương nhiên, Hỉ Ca cũng nhìn thấy phía sau họ là một đoàn người đang ra sức truy đuổi.
Nhìn lên cái tên đã chuyển sang màu đỏ của thích khách áo đen, ánh mắt Hỉ Ca sáng lên. Đây chính là oan gia ngỏ hẹp đi? Vốn nàng còn tưởng không thể tìm ra hắn, ai ngờ hắn lại dâng lên tận cửa.
Thích khách áo đen trước mắt chính là người được Lam Sắc bỏ tiền ra mướn để truy sát Hỉ Ca mấy tháng trước. Hỉ Ca vẫn nhớ rõ tên của hắn, gọi là Dạ Đàm.
Huyết Xương tinh anh hướng tới người phóng ra hỏa cầu là nữ thuật sĩ tên gọi Cảnh Dĩnh mà tấn công. Dạ Đàm đen mặt nhìn Cảnh Dĩnh, sau đó liền tiềm hành.
Cảnh Dĩnh chẳng những không chạy, ngược lại mang theo 7 con quái chạy tới chỗ 5 người đang truy sát họ. Những người kia không nghĩ tới Cảnh Dĩnh sẽ dẫn theo quái, cho nên một số người phóng ra kỹ năng quá sớm, đánh không trúng người mà trúng phải quái.
Cứ như vậy, 6 người 7 con quái liền loạn đánh một chỗ.
Hỉ Ca dựa vào thân cây, mắt căng lên vì hưng trí, pháp trượng trong tay nắm chặt, chuẩn bị tùy thời phóng thích kỹ năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro