Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 131 & 132

[Edit] Thịnh Thế Khói Lửa - 131&132

Chương 131:

Mặt phạm hoa đào

(bản mặt có số đào hoa?!)

Edit: hoabingan

Beta: hoanguyendinh

Hai cánh tay chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn vòng qua ôm hắn.

"Thất Tử..."

Nếu như người này vẫn không xuất hiện, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ quên đi cái cảm giác, không phải khắc cốt ghi tâm nhưng lại ẩn sâu trong lòng mà hắn đã mang đến. Nhưng hiện giờ, hắn đã trở lại.

"Hỉ Ca..."

Giọng nói khàn khàn mang theo vài phần đè nén. Thất Tử thật không nhớ rõ, rốt cuộc thì từ lúc nào, hắn lại điên cuồng si mê cô gái mà hắn không nên đụng đến này.

Hỉ Ca không ngẩng đầu, cũng không buông tay, mặc cho Thất Tử ôm siết lấy nàng, cảm giác giống như hắn muốn đem nàng khảm nhập vào da thịt, Hỉ Ca không tự chủ được khe khẽ thở dài.

Từ trước đến nay nàng luôn trốn tránh. Có lẽ bởi vì từng bị Minh Độ Thiên phản bội, cũng có lẽ bởi vì nghi kị thân phận của Thất Tử, nàng bảo vệ bản thân quá tốt, không để cho bất cứ ai bước vào thế giới của nàng.

Nếu như không phải gặp được Thất Tử, có lẽ, đời này nàng sẽ không thay đổi nữa. Hết lần này tới lần khác, nàng cứ như vậy ở trong thế giới của mình, cũng không thể tự mình bước ra.

Hỉ Ca dán mặt vào ngực của Thất Tử, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của hắn.

"Mặc Phi, có phải chúng ta nên tránh đi một chút không a..."

Âm thanh quen thuộc truyền đến, mặc dù rất nhỏ, nhưng trong phòng không có tiếng động nào khác, tất nhiên Hỉ Ca nghe được rõ ràng.

"Ừ, ngươi đi trước đi, ta thay ngươi canh chừng." - Mặc Phi nói.

Hỉ Ca không ngẩng đầu, Thất Tử cũng không có ý buông tay, nhưng, ngoài cửa vẫn không có tiếng bước chân rời đi của hai người (nhiều chuyện) kia.

"Mặc Phi, ngươi không đi sao?" - Sở tiểu đệ cất giọng nghi ngờ hỏi.

"Chờ chút, lập tức đến."

Sau cùng Hỉ Ca vô lực rên rỉ một tiếng, nàng nên nói gì đây, đầu năm nay nhìn lén cũng quang minh chính đại như vậy à? Đoán chừng Thất Tử cũng không chịu nổi, không cam tâm buông Hỉ Ca ra, nghiêng đầu hung tợn nhìn ra cánh cửa đang đóng chặt, gằn từng tiếng.

"Bước vào."

Có lẽ âm thanh không thoải mái của Thất Tử hù dọa đến hai người ngoài cửa, sau một lúc lâu, mới có tiếng thảo luận nho nhỏ vang lên.

"Ngươi vào trước đi." - Sở tiểu đệ cố ý để cho Mặc Phi làm bia đỡ đạn.

"Không được, ta mà vào sẽ bị lão đại giết ngay lập tức. Ngươi là em vợ của hắn, chắc chắn hắn sẽ không làm gì ngươi."

Hỉ Ca có chút sững sờ, hai người này thật coi trong phòng không có người hả?!?

Vốn là còn có mấy phần lúng túng, nhưng giờ nàng càng muốn đem hai người kia túm vào đánh cho một trận. Tiểu tử thối kia, cấu kết vời người ngoài tính kế nàng.

Nếu không phải là có âm mưu từ trước, thì Thất Tử sao có thể xuất hiện ở đây. Khi nào thì Sở tiểu đệ có lá gan để nàng làm chim bồ câu ( ngây thơ không hiểu chuyện?!?!?), nhất định là đã có an bài từ trước.

Nghĩ tới đây, Hỉ Ca nghiêng đầu liếc Thất Tử một cái, Thất Tử cười cười vô tội. Cuối cùng hai người kia bị Hỉ Ca nhéo tai lôi vào. Ai bảo họ dám ở ngoài cửa quang minh chính đại "đùa giỡn" nàng, đáng đời.

"Tỷ phu (anh rể), cứu mạng... cứu..."

Đối phó với Mặc Phi, Hỉ Ca cũng chỉ có thể làm dữ một chút. Nhưng còn Sở tiểu đệ, ai bảo hắn là em trai nàng đây, chỉ có thể nói hắn xui xẻo. Khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ bé bị Hỉ Ca thân mật dùng sức xoa. Sở tiểu đệ đã khắc sâu sự sợ hãi ở trong lòng, hắn không nên đắc ý, thói hư tật xấu của lão tỷ thế nào mà hắn lại quên được đây. Thất Tử ngồi bên cạnh Hỉ Ca, một tay chống cằm, vốn là còn chút đồng tình nhìn Sở tiểu đệ, nhưng sau khi nghe lời thầm thì của tên kia, liền không còn chút tình nghĩa nào ngước mặt giả lơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biểu hiện điển hình như vậy, Sở tiểu đệ không nhịn được chán nản.

Không dễ dàng chờ Hỉ Ca xoa bóp đủ, Sở tiểu đệ mới có thể đáng thương vuốt vuốt khuôn mặt mình. Ôi... khuôn mặt vạn người mê trắng nhỏ của hắn, bị bóp đến sưng lên.

Mới vừa có chút lúng túng vì bị bọn Sở tiểu đệ gây rối, thật ra cũng không có gì là to tát, nhưng trong lòng Thất Tử và Hỉ Ca đều có chút khác thường.

"Lão tỷ, có muốn theo bọn đệ trở về không?" - Sở tiểu đệ ngồi trên ghế cách xa Hỉ Ca, kinh hồn bạt vía mà mở miệng.

"Không muốn" - Vực Sâu gần đây có không ít phiền toái. Nàng dù sao cũng là phó bang chủ, nếu thật sự bỏ đi, sẽ thấy có lỗi với Phần Thiên.

"Dù sao Vực Sâu tạm thời cũng không có đủ bản lãnh dựng bang, tỷ ở đây ngây người cũng không có chuyện gì làm mà." - Sở tiểu đệ bất mãn lầm bầm.

"..." - Hỉ Ca câm nín. Trên thực tế, nếu như Phần Thiên với Phi Khuynh Thành đều ở đây, nàng đúng là không có việc gì làm. Không phải nàng không có năng lực quản lí bang, chẳng qua nàng cảm thấy đây chỉ là trò chơi, không cần thiết phải bán mạng như bọn họ thôi.

Nàng có thể trông coi cả một công ty lớn của Sở gia. Nhưng nếu không phải trường hợp bức thiết, nàng tuyệt đối sẽ không động tay động chân làm việc. Lúc trước, nếu không phải do Thất Tử đột nhiên biến mất, nàng e rằng cũng không rảnh rỗi sinh nông nổi mà gia nhập Vực Sâu. Giờ đã gia nhập rồi, nàng lại không nghĩ cứ vứt bỏ như vậy.

"Đệ nghe nói, lát nữa hệ thống sẽ nâng cấp. Các chức nghiệp sẽ có thêm nhiều thay đổi. Nhiệm vụ và bản đồ cũng nâng cấp. Tỷ không cảm thấy so với một bang phái thì những thứ này càng hấp dẫn hơn sao?" - Lời nói của Sở tiểu đệ giống như đang muốn dụ dỗ.

Được rồi, Hỉ Ca thừa nhận là nàng động tâm.

Hỉ Ca cúi đầu trầm tư, không chú ý tới Thất Tử bên cạnh đang cùng Sở tiểu đệ trao đổi ánh mắt. Cái này gọi là tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Hành động của Sở tiểu đệ chỉ còn thiếu một chút là xem như đã trực tiếp đóng gói Hỉ Ca tặng cho Thất Tử làm quà luôn rồi. Cũng không biết hai tên này đạt thành hiệp định.

"Lão tỷ ~"

"Ngươi, câm miệng." - Hỉ Ca ngẩng đầu liếc Sở tiểu đệ một cái. sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thất Tử. - "Hoặc là ở lại chỗ này, hoặc là đi theo bọn họ, anh chọn đi."

Biết bọn họ vì ép mình nên mới quyết định như vậy, Hỉ Ca cũng không lãng phí thời gian.

Nếu không phải đột nhiên Vực Sâu xảy ra chuyện, nàng và Thất Tử trở về cũng không hề gì, có điều hiện tại, tạm thời chỉ có thể ở lại Đông Châu Xích Hỏa.

@~@~@~@~@

Chương 132

Đột nhiên xuất hiện em gái

Vài ngày trước khi hệ thống cập nhật, cảm giác thật là khó chịu. Trên thực tế, không phải Hỉ Ca chờ mong sự thay đổi của các chức nghiệp, hay bản đồ mới cần khai hoang, mà nàng đây là đang nóng lòng muốn gặp Thất Tử.

Trước kia, khi hai người còn chưa biểu lộ cảm tình, nàng chỉ biết, khi nhìn thấy Thất Tử thì trong lòng sẽ rất vui. Hiện tại, cảm giác giống như đứng ngồi không yên, không thể chờ đợi.

Cho dù vẫn dùng video call trò chuyện mỗi ngày, nhưng Hỉ Ca không thấy thỏa mãn. Có lẽ, khi yêu, con gái đều như vậy.

Ngồi trên ghế salon, Hỉ Ca âm thầm oán trách trong lòng. Lão cha đã lớn tuổi như vậy, tính tình vẫn thật trẻ con. Cùng vợ đánh nhau, đánh thua liền chạy đến công ty trốn, nói thế nào cũng không chịu về nhà.

Mẹ lại không chịu nhượng bộ mà đi tìm người. Cuối cùng nàng trở thành bia đỡ đạn. Có đứa con gái nào xui xẻo như vậy sao.

Sở tiểu đệ tinh khôn như hồ ly ấy, hắn vừa nhìn thấy Sở lão mẹ bước vào nhà liền trực tiếp nhảy cửa sổ!!!!!!!!! Tốc độ nhảy cửa sổ của Hỉ Ca chỉ chậm hơn một chút thôi, haizz... nên trách ai đây?!?

Sau nửa giờ, nhìn thấy thư kí của cha đi tới, Hỉ Ca đứng lên cản đường anh ta.

"Cha tôi vẫn còn đang họp sao?"

Buổi họp bắt đầu đã được 3 giờ, đến giờ tan tầm rồi mà vẫn chưa xong, ừ hừ, thật coi nàng là trẻ con đây mà.

"Ách... Chủ tịch..." - Thư kí lau mồ hôi trên trán, trong lòng đấu tranh xem có nên nói cho tiểu thư biết sự thật hay không? Nhưng mà, chủ tịch trước khi đi đã ngàn vạn lần dặn dò, tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết.

"Tôi biết rồi, anh không cần nói nữa."

Cửa thang máy dành riêng cho chủ tịch mở ra, Hỉ Ca rất bình tĩnh mà nhìn cha đi tới, cũng không bỏ sót hình ảnh một thiếu nữ 17-18 tuổi đi bên cạnh, thân thiết ôm cánh tay ông.

Nhướng mày, trên mặt Hỉ Ca nở ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Thấy thế, nam thư kí ở bên cạnh hơi ngẩn người. Sở lão cha khuôn mặt đang phấn khởi sau khi nhìn thấy con gái thì dừng lại một chút, hết sức kinh ngạc.

"Papa, không giới thiệu một chút sao?"

"Ách... Cái này..." - Sở lão cha nhất thời cứng họng, không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng. Hỉ Ca vô cùng kiên nhẫn nhìn cha mình, chuẩn bị nghe lời giải thích của ông.

"Chào chị, em tên là Sở Anh." - Cô bé kia ngược lại rất tự nhiên hào phóng mà đi tới trước mặt Hỉ Ca, khuôn mặt phấn hồng mỉm cười ngọt ngào.

Sở Anh? Trong đầu Hỉ Ca nghĩ nghĩ, không nhớ được là mình còn có một em gái tên là Sở Anh.

"Cha?"

"Này... thực ra Tiểu Anh là con gái của cô cô." - Sở cha thở dài nói.

Hai ngày trước, cô gái này cầm vật mà ông tặng em gái hồi 18 tuổi đến tìm ông. Nhìn khuôn mặt có vài phần giống em gái, còn có lá thư do chính em gái viết, Sở lão cha cảm khái vạn lần.

Nghe Sở Anh nói, mẹ cô đã bị bệnh qua đời lúc cô 8 tuổi. Cô bị anh trai đưa đến cô nhi viện. Sau đó anh trai biến mất. Cô bé nói, khi còn sống, nguyện vọng lớn nhất của mẹ là có thể về thăm nhà một lần. Vì thế, cô đem theo di vật của mẫu thân trở về, muốn nói tiếng xin lỗi với ông nội.

"A, chào em, chị là Sở Hỉ Ca." - Hỉ Ca cũng không mấy thân thiện. Nàng không có bao nhiêu nhiệt tình để lãng phí, cho dù là em họ, thì đã sao?

"Chào chị Hỉ Ca." - Sở Anh cúi đầu 90 độ với Hỉ Ca, làm cho Hỉ Ca nhất thời có chút không thích ứng được.

"Tiểu Anh không cần khách khí với chị cháu, chờ đến tối, cữu cữu (cậu) dẫn cháu về nhà. Ở nhà, cháu còn có một anh trai nữa đấy."

"Thật ạ?!" - Sở Anh vẻ mặt kinh ngạc, vui vẻ ôm lấy cánh tay Sở lão cha, - "Cháu nằm mộng cũng muốn có một ca ca đó. Cữu cữu, chúng ta về nhà thôi."

"Được, được, lập tức về nhà. Con gái à, mẹ con có phải đang ở chỗ con không, để Tiểu Anh ở lại nhà con đi, nhiều người thì càng náo nhiệt." - Sở lão cha hình như chưa có hỏi qua ý của Hỉ Ca à. Hỉ Ca cũng không cự tuyệt, gật đầu một cái, trầm tư nhìn Sở Anh. Em gái này, có phải là đến quá đột nhiên hay không?

Không thể trách nàng nhạy cảm như vậy. Thất Tử nói, nàng phải cẩn thận một chút. Mặc dù hắn đã giải quyết Hoa gia nhưng thế lực của Hoa gia rất lớn, sẽ không dễ dàng sụp đổ hết, vẫn còn người trung thành với Hoa gia, bọn họ có thể đi đối phó với Hỉ Ca. Chuyện này rất có thể xảy ra lắm.

"Tiểu thư?" - Nhìn Hỉ Ca đứng ngẩn người, nam thư kí gọi Hỉ Ca, trên mặt có chút nghi ngờ.

"Trước hết chuyện của công ty phiền anh rồi." - Hỉ Ca cười cười với thư kí, tin tưởng người bên cạnh Sở lão cha nhất định có thực lực.

"Tiểu thư xin yên tâm."

Về đến nhà, liền thấy Sở tiểu đệ ngồi ngay ngắn trên ghế salon, đang bị Sở mẹ véo lỗ tai dạy dỗ. Tiểu Cửu thì ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Nhìn chồng rốt cục đã trở lại, tâm tình Sở lão mẹ liền khá hơn, lập tức bỏ mặc Sở tiểu đệ sang một bên.

"Ông xã, đây là..." - đột nhiên nhìn thấy Sở Anh, Sở lão mẹ sửng sốt một chút.

"Đây là con gái của Tiểu Ảnh, tên là Sở Anh." - Vẻ mặt Sở lão cha có chút tối đi, Sở lão mẹ lập tức phản ứng lại, vội vàng đem Sở Anh kéo đến bên cạnh mình.

"Chào mợ!"

"Tốt, ngoan, dáng dấp đứa nhỏ này với Tiểu Ảnh thật giống nhau" - Sở lão mẹ để cho Sở Anh ngồi cạnh mình, có chút cảm khái mà nói. Bà cùng Sở lão cha là nhờ Sở Ảnh mới biết nhau. Nhớ tới năm đó, Sở Ảnh bị đuổi khỏi Sở gia, mình lại không thể giúp được gì, trong lòng Sở lão mẹ vẫn có chút áy náy.

"Đúng vậy a. Đúng rồi Tiểu Anh, đây là anh cháu, tên là Sở Tiếu Ca. Sau này có chuyện gì thì hãy nói với anh. Nó không giúp cháu, nói cho cữu cữu biết, để cữu cữu dạy dỗ nó." - Sở lão cha vuốt vuốt đầu con trai mình mà nói.

Sở tiểu đệ liếc nhìn lão tỷ, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó hắn cười tiến tới bên người mẹ - "Đến, hôn ca ca một cái, ca ca dẫn em gái ra ngoài chơi."

"Tiểu tử thối, ngươi đừng náo loạn." - Ở sau lưng bị Sở lão mẹ hung hãn đánh cho một quyền, Sở tiểu đệ thiếu chút nữa là hộc máu bỏ mình, chọc cho Sở Anh cười vui vẻ.

Tuy nói ngôi nhà này rất lớn, nhưng Sở lão cha và Sở lão mẹ vẫn trở về chỗ ở của họ. Sở tiểu đệ và Sở Anh ở cùng nhau không tệ. Cuối cùng bọn họ liền để Sở Anh ở lại.

Sở Anh là một cô gái rất hiểu chuyện. Hỉ Ca lúc đầu đối với cô bé có chút phòng bị, nhưng đến ngày thứ hai, Sở lão cha đem hình của cô cô đến cho nàng xem, Hỉ Ca nhìn một lúc lâu, cũng không thể không thừa nhận, mẹ con hai người dáng dấp hầu như giống nhau như đúc.

Dù cho trong lòng nàng còn chút nghi ngờ, nhưng không thể bắt Sở Anh đi xét nghiệm DNA chứ?! Hỉ Ca đành đem chuyện này giấu ở trong lòng. Có thể nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Tạm thời, Sở lão cha chưa có thông báo cho lão gia tử. Tuy Sở Ảnh bị đuổi khỏi Sở gia, thế nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái ruột Sở gia gia, nói không có tình cảm là nói dối. Nếu biết được con gái đã qua đời nhiều năm, sợ rằng Sở lão gia tử sẽ không chịu nổi sự đả kích này.

"Chị Hỉ Ca, ra ăn cơm thôi."

Hỉ Ca tập luyện xong liền đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy Sở Anh mặc quần cộc, áo sơ mi bó sát, đầu buộc tóc đuôi ngựa, lanh lợi hướng nhà ăn mà đi tới.

"Tốt, tiểu tử kia đâu?" - Sở tiểu đệ không phải là về sớm hơn mình sao, sao lại không nhìn thấy hắn, Hỉ Ca có chút nghi ngờ hỏi.

"Tiếu ca ca ở phòng ăn, tỷ tỷ mà không đi, đoán chừng thức ăn sẽ bị ăn hết!"

"Tiểu tử thối, hắn muốn chết." - Vừa nghe đến bữa sáng bị ăn mất, Hỉ Ca dùng mười phần khí lực mà rống lên, lấy tốc độ chạy đua trăm mét trực tiếp xông về phía phòng ăn.

Sở Anh nhìn bóng lưng Hỉ Ca, nhếch miệng cười.

Ăn uống no say, đem chén đũa cho Sở tiểu đệ xử lí, vốn định vào trò chơi, nhưng cũng không thể để Sở Anh một mình, Hỉ Ca đành nhịn trong lòng, quyết định cùng Tiểu Cửu đưa Sở Anh đi dạo phố.

Ba cô nàng chuẩn bị xong, cùng nhau rời khỏi nhà.

Đại khái là trùng hợp đi, sau khi ba người đi dạo phố, lúc chuẩn bị đi ăn cơm, ở trong phòng ăn của một nhà hàng xa hoa, gặp được Niếp Lãng.

Bên cạnh Niếp Lãng còn có một cô gái hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt có chút lạnh nhạt. Nhìn bộ dáng thân mật của họ, giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm hôn như chốn không người. Hỉ Ca vẫn nghĩ, Niếp Lãng không phải là loại người tùy tiện như vậy. Sự thật chứng minh, hắn cũng chỉ là đàn ông bình thường!!!

"Hỉ Ca, cùng bạn đến dùng cơm sao?" - Niếp Lãng ngược lại không có chút mất tự nhiên nào, nhìn thấy Hỉ Ca liền lững thững đi đến bên cạnh nàng. Người con gái bên cạnh hắn cũng đi theo tới.

"Ừm, đây là em gái ta, Sở Anh."- Hỉ Ca cười cười cùng hắn chào hỏi.

Tiểu Cửu thì dứt khoát không thèm nhìn Niếp Lãng lấy một cái. Đối với hành động trẻ con của Tiểu Cửu, Hỉ Ca chỉ cười cười. Nói là không có cảm nghĩ gì, là nói dối. Nhưng, Niếp Lãng cũng chưa từng có biểu hiện gì quá mức rõ ràng, nàng cũng chưa từng đồng ý cái gì, hôm nay không tính là phản bội được. Huống chi, hiện tại nàng đã có Thất Tử, tâm tình tốt, thái độ tự nhiên cũng tốt hơn.

Hai người không khách sáo lâu vì Niếp Lãng đã bị cô gái kia kéo đi. Tiểu Cửu hung hăng trừng mắt nhìn theo, rủa nhỏ một câu.

"Đồ cặn bã."

Thanh âm Tiểu Cửu không lớn, vừa đủ để mấy người có thể nghe. Niếp Lãng dừng lại một chút, vẻ mặt lúng túng, nhưng không mở miệng giải thích cái gì. Còn Hỉ Ca thì chọc vào trán Tiểu Cửu một cái.

"Ngươi không thể bình tĩnh một chút sao?"

"Bình tĩnh cái rắm a!!! May mắn ngươi không có nghe lời ta. Nếu ngươi thật ở cùng một chỗ với hắn, hôm nay lão nương liền một súng bắn chết hắn."

Hỉ Ca cười cười, quay đầu lại nhìn bóng lưng Niếp Lãng, không nhịn được thở dài. Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài nha. Vẻ ngoài của Niếp Lãng có thể lừa gạt rất nhiều người.

"Chị Tiểu Cửu, người kia là thế nào?" - Sở Anh ngồi trên ghế, có chút ngạc nhiên hỏi.

Hỉ Ca vùi đầu nhìn thực đơn, mặc cho Tiểu Cửu cùng Sở Anh nói những chuyện cũ rích kia. Đúng vậy, nếu đã trôi qua, thì chính là chuyện cũ. Mọi người vẫn là bằng hữu. Hoặc là nói, họ còn có thể làm bằng hữu??

Hỉ Ca có chút không xác định, nàng vẫn luôn cảm thấy Niếp Lãng là người chỉ thích hợp làm bằng hữu. Nhưng mà, lúc trước hắn dường như không phải chỉ muốn làm bằng hữu thôi?! Hiện tại ư? Cả trong trò chơi và thực tế, một loạt chuyện đã xảy ra, bọn họ còn có thể là bằng hữu sao?

Rời khỏi phòng ăn, Niếp Lãng ôm cô gái đi trên đường phố, cô gái ngửa đầu nhìn Niếp Lãng

"Lãng, anh thích cô gái kia sao?"

"Anh làm sao có thể thích cô ấy, anh chỉ thích một mình em thôi..." - Niếp Lãng dịu dàng cười, in lên khóe miệng cô gái một nụ hôn, nhưng trong lòng lại có chút khổ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro