Chương 60 -65
Chương 60: Viện cớ mượn ổ chăn
Ăn cơm xong, Viên Tung bảo Hạ Diệu: “Đi, tôi đưa cậu về nhà.”
Hạ Diệu thoáng ngập ngừng, chầm chậm nói:
“Anh cứ về đi, đêm nay tôi ngủ lại ở đây.”
Trong mắt Viên Tung hiện lên một mạt ý cười, thoáng chốc liền lướt qua.
Hạ Diệu lại nhấn mạnh một chút.
“Là tôi ngủ ở đây, không phải ngủ cùng anh, anh nên về nhà đi.
Tôi chỉ là muốn mượn tạm văn phòng của anh để ngủ một đêm thôi, bằng không trễ thế này mà còn trở về, mẹ tôi lại nhìn thấy tôi bị thương, khẳng định sẽ hỏi này hỏi nọ, đảm bảo cả đêm ngủ không yên.”
Viên Tung diện vô biểu tình nói:
“Cánh tay cậu bị thương, buổi đêm ngủ nhớ để ý một chút.
Nếu một tấm chăn không đủ đắp thì trong tủ vẫn còn đấy.
Nước trong phòng tắm lúc nào cũng ấm, mở ra là có thể dùng, lúc cậu tắm nhớ nhấc tay lên, đừng chạm vào nước…”
Hạ Diệu thần sắc đình trệ.
“Vậy… anh…”
“Làm sao?” Viên Tung cố ý hỏi.
Hạ Diệu xấu hổ cười cười.
“Hôm nay sao mà thẳng thắn vậy?”
“Chẳng phải cậu bảo tôi về sao?
“Phải… là tôi bảo anh về.”
Hạ Diệu tự lầm bầm hai câu, cuối cùng nói với Viên Tung:
“Vậy anh mau về đi, lượn nhanh lên, anh đi rồi tôi còn tắm rửa nữa.”
Viên Tung chẳng nói chẳng rằng, xoay người bước ra cửa.
Hạ Diệu cứ tưởng cánh cửa sẽ chỉ đóng lại một giây, giây tiếp theo Viên Tung sẽ đẩy ra, sau đó mặt dày mày dạn xông vào ôm lấy Hạ Diệu, nói một câu tôi đùa cậu đấy thôi!
Kết quả thật đúng là con mẹ nó đùa mình mà! Viên Tung ấy vậy mà thật sự bỏ đi, từ đại sảnh huấn luyện đi xuống lầu, lại từ dưới lầu đi ra khỏi cửa quay, cuối cùng lái xe phóng thẳng ra ngoài cổng.
“Đù má!” Hạ Diệu đứng trước cửa sổ, cũng không biết đang chửi ai đây.
Một mình ngồi nghệt ra hơn mười phút, Hạ Diệu trầm mặt đứng lên, đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc khoác mặc lên người, lầm bầm nói:
“Anh đi tôi cũng đi! Đm tôi chẳng thèm ngủ một mình ở tòa nhà to thế này đâu! Thật đíu biết suy nghĩ, hừ…”
Hùng hùng hổ hổ đi tới cửa, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một thân hình cao lớn đang tiến vào phòng huấn luyện rộng rãi, đi về phía cậu.
Hạ Diệu muốn rút cũng rút không kịp, một thân trang phục này của cậu đã sớm rơi vào mắt Viên Tung.
Viên Tung đứng im trước mặt Hạ Diệu, ánh mắt tối đen nhìn cậu như thiêu như đốt, đáy mắt không che giấu được ý cười.
“Ăn mặc thế này là muốn làm gì?”
Hạ Diệu cục xúc nói:
“Chẳng muốn làm gì, chỉ là cảm thấy hơi lạnh… Thế…”
Giọng đột nhiên biến lớn.
“Mẹ kiếp tại sao anh lại trở về? Ai cho anh về?”
Nói rồi cởi phắt áo khoác ra, chùm lên đầu Viên Tung, dùng cánh tay không bị thương đập loạn lên người Viên Tung, đánh đến chính mình cũng phải bật cười, không giả vờ nổi nữa.
“Đừng nháo, cẩn thận đụng tới cánh tay.”
Viên Tung cũng cười bỏ áo khoác xuống, quấn lên người Hạ Diệu, siết cậu thật chặt, bảo:
“Tôi chỉ ra ngoài mua một chiếc gối.”
“Mua gối làm gì? Không phải ở đây có hai chiếc rồi sao?”
Viên Tung đáp:
“Cánh tay cậu mang nẹp, lúc ngủ tốt nhất nên đệm thêm một gối ở bên dưới, thúc đẩy tuần hoàn máu, tránh bị sưng tấy.”
“À.”
Viên Tung ném gối lên giường, lại hỏi Hạ Diệu:
“Cậu tắm chưa?”
“Chưa, hôm nay tôi không tắm nữa, phiền phức lắm, cánh tay không thể đụng vào nước, còn phải quấn này quấn nọ bên ngoài.”
“Tôi giúp cậu tắm.”
Viên Tung nói.
“Ban ngày cậu thực thi nhiệm vụ, lăn lộn trên đất nhiều thế mà, không tắm sao lên giường được?”
Hạ Diệu thái độ kiên quyết.
“Tôi không muốn tắm!”
Viên Tung dùng bàn tay to lớn kẹp lấy cằm Hạ Diệu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú anh khí bức nhân, hỏi:
“Ban nãy là ai trước lúc tôi đi bảo là muốn tắm rửa hả? Có lẽ nào là vì muốn dụ dỗ tôi ở lại đây?”
Hạ Diệu bị người chọc trúng tim đen, lập tức giận giữ quát lên:
“Viên Tung, mẹ kiếp anh thật không biết xấu hổ!”
“Đó cũng là do cậu giật giây.”
Viên Tung nói khẽ bên tai Hạ Diệu, thấy Hạ Diệu lại có xu hướng nổi bão, vội vàng mềm giọng vỗ về:
“Được rồi, cậu cứ mặc quần lót, tôi lau người cho cậu.”
Không lâu sau, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng cười của Hạ Diệu với đủ loại tiết tấu.
“Ha ha ha… Không được không được… Nhột…”
Cũng không biết là do Viên Tung lực đạo quá quỷ dị, hay là do Hạ Diệu quá mẫn cảm, Viên Tung dùng khăn thấm nước ấm lau người cho Hạ Diệu, kết quả lau chỗ nào cũng nhột.
Lau cổ cười hì hì, lau ngực cười ha ha, lau đến eo liền nhảy dựng lên.
Chờ lau đến nách, cả người liền như một con cá trạch, liều mạng đạp nước.
“Không được… nhột quá… đổi chỗ khác đi…”
Viên Tung âm trầm liếc xéo Hạ Diệu, đổi chỗ nào?
Có chỗ nào đổi được sao? Lau mặt cậu cũng kêu nhột, la hét đến nỗi ông đây cứng hết cả lên rồi.
Hạ Diệu vốn đã cấp cho thị giác của Viên Tung kích thích cực mạnh, chỉ cần hắn cúi mắt xuống một cái là có thể nhìn thấy phần trước quần lót ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng bóc của Hạ Diệu, là vật tượng trưng cho giống đực nhô lên ngạo nghễ.
Rãnh mông ẩn sâu trong hai cánh mông rất tròn rất vểnh, tỏa ra cảm giác thần bí dụ nhân.
Hạ Diệu liếc thấy hạ thân “khác thường” của Viên Tung, nụ cười trên mặt lập tức thu hồi.
Viên Tung lại dùng một chiếc khăn ướt khác đi lau mặt cho Hạ Diệu.
Mặt Hạ Diệu bị nước nóng hun đỏ hồng từ cổ trở lên, nhuộm đẫm khuôn mặt anh tuấn lập thể, lại mang theo một tia ngoan thuận động lòng người.
Tiết tấu trên tay Viên Tung nhịn không được chậm lại một chút, lúc lau tới xương gò má của Hạ Diệu, nhìn thấy một vệt máu xuôi xuống.
“Cái này là làm sao?” Viên Tung nhíu mày.
Hạ Diệu nói:
“Chắc là lúc bị quẳng xuống đất không cẩn thận chà xát.”
Viên Tung nhẹ nhàng lau xoa vị trí ấy, hỏi:
“Có đau không?”
Hạ Diệu thầm nhủ trong bụng: có chút đau… còn có chút nhột…
Viên Tung lại thả khăn vào nước ấm vò vò, sau khi vắt khô liền lau nách cho Hạ Diệu.
Hạ Diệu cố nhịn thật lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, phì một tiếng, vừa cười vừa kẹp cánh tay lại.
“Nâng lên.” Viên Tung nói.
Hạ Diệu lắc đầu.
“Rửa sạch đi, không cần lau nữa.”
Viên Tung trực tiếp ấn Hạ Diệu vào góc tường, cưỡng chế nâng cánh tay cậu lên, dùng khăn mặt lau xoa cẩn thận xung quanh lông nách.
Hạ Diệu cười đến mặt mũi đỏ rần, thắt lưng dưới sự kích thích không ngừng lắc lư, mông ma sát vào vách tường phát ra tiếng ken két mê người, bức tròng mắt Viên Tung đỏ hết cả lên.
Cuối cùng, quá trình tắm rửa vừa dài lâu vừa đầy tra tấn cũng kết thúc, Hạ Diệu chui vào chăn trước, Viên Tung sau khi giội rửa đơn giản một chút cũng theo vào trong chăn.
So với lần trước ở khách sạn, lần này Viên Tung có vẻ thành thật hơn nhiều.
Có lẽ là cố kỵ vết thương trên người Hạ Diệu, mặc dù nằm trong cùng một ổ chăn, nhưng hắn không cưỡng ép ôm lấy Hạ Diệu như lần trước.
Đèn trong phòng đã tắt, hai người lầm rầm nói chuyện phiếm liên miên.
“Tại sao giọng anh không bị khẩu âm?” Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung thản nhiên đáp:
“Giọng Đông Bắc càng xuôi về phía bắc thì càng nhạt, Liêu Trữ có khẩu âm nặng nhất, tôi là người Hắc Long Giang, khẩu âm nhẹ nhất.
Lại ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy rồi, chút giọng Đông Bắc ấy đã sớm mất đi.”
“Hắc Long Giang à… Xa thế, tôi chỉ từng đi qua Cáp Nhĩ Tân một lần, hồi ấy còn nhỏ, đi xem khắc băng, những pho tượng băng ấy thật là đẹp nha!
Nhưng hồi ấy máy ảnh chất lượng kém, rất nhiều ảnh chúng tôi chụp ban đêm đều không nhìn rõ…”
Hạ Diệu lại nói liên miên một hồi, đột nhiên cảm thấy Viên Tung không có chút phản ứng nào, chẳng lẽ ngủ rồi sao?
Nghĩ vậy, Hạ Diệu liền chầm chậm xích lại gần, dùng cánh tay không bị thương chống người dậy, nghiêng đầu về phía mặt Viên Tung mà nhìn.
Lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, khuỷu tay đã tê rần, cánh tay mềm nhũn xuống, đầu đập lên bả vai Viên Tung.
Viên Tung như một con báo săn lật người nhảy chồm lên, nháy mắt đã đè Hạ Diệu xuống dưới thân, trong đôi mắt tối đen lộ ra ánh sáng khác thường.
“Anh giả vờ ngủ!”
Hơi thở nặng nề của Viên Tung bao phủ mang tai Hạ Diệu.
“Vốn đã định ngủ rồi, là cậu cứ dụ dỗ tôi.”
“Ai dụ dỗ anh? Ưm…”
Viên Tung phong bế môi Hạ Diệu, cậu Hạ nào đó mới một giây trước còn đang tự bào chữa cho mình, một giây sau đã mau chóng tiến vào trạng thái.
Viên Tung sau khi cùng Hạ Diệu nghiền ngẫm môi lưỡi một hồi, lại đem đầu lưỡi ôn hậu hữu lực chạm tới lỗ tai Hạ Diệu.
“Anh cút…”
Hạ Diệu cuống cuồng lắc đầu, tránh né đòn kích thích ác liệt của Viên Tung.
Viên Tung vừa liếm vừa nói:
“Đặc biệt thích nghe cậu rên rỉ.”
“Anh nói nhảm!”
Hạ Diệu mạnh miệng.
“Mẹ kiếp tôi rên rỉ khi nào? Đừng đem mấy thứ dâm ý của anh quăng bừa lên người tôi.”
Viên Tung không nói gì, trực tiếp dằn hai cánh tay Hạ Diệu lên đỉnh đầu, phòng ngừa cậu lộn xộn.
Sau đó cúi đầu xuống, đầu lưỡi đảo qua yết hầu, xâm nhập vào vùng nách cấm địa.
Gần như ngay khi luồng nhiệt khí đầu tiên phả lên, Hạ Diệu đã lập tức quên bẵng lời xảo biện ban nãy.
Chương 61: Tình cảm chạy lệch
Đầu lưỡi của Viên Tung bắt đầu trượt xuống ngực Hạ Diệu, cách nhũ đầu càng gần, cơ thể Hạ Diệu càng căng thẳng, giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Viên Tung đầu tiên là gặm cắn nhẹ nhàng khuôn ngực trắng mịn đầy tính đàn hồi của Hạ Diệu, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm liếm rãnh ngực, nhìn thấy nhũ đầu Hạ Diệu trướng lên rõ ràng, biến thành hạt đậu đỏ cứng rắn.
“Muốn ăn thì phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Viên Tung thiêu đốt mà nhìn nhũ đầu màu đỏ nhạt của Hạ Diệu.
Sắc mặt Hạ Diệu đỏ bừng.
“Tôi nói cho anh biết… anh đừng quá đà… A…”
Đầu lưỡi ướt át vừa chạm tới đầu ngực, lời cảnh cáo liền bị tiếng rên rỉ thống khổ mang theo tiếng nức nở thay thế.
Viên Tung thử liếm hai cái, khố bộ Hạ Diệu liền bắt đầu run rẩy kịch liệt, kéo theo phần bụng Viên Tung ngứa ran. Hắn lập tức tăng thêm lực độ và tần suất của đầu lưỡi, quấn nhiễu nghiền áp trên nhũ tiêm non mềm, thô lỗ mà đùa bỡn.
“A a… ưm… a a…”
Điện lưu tụ lại trước ngực Hạ Diệu rồi lan ra khắp toàn thân, khiến cả người cậu đều run rẩy chấn động không thể ngừng.
Cảm giác khuất nhục xâm nhập đại não, lại vô sỉ mà trêu ghẹo dây thần kinh phấn khích, Hạ Diệu nghiêng đầu áp khuôn mặt nóng bỏng nhăn nhó lên cánh tay bị đè giữ, yết hầu trượt động bị cần cổ rướn lên kéo duỗi, phác họa nên một đường cong khêu gợi.
Viên Tung dùng răng nanh nhẹ nhàng kéo xả nhũ đầu cứng rắn, mạnh mẽ mút vào.
Hạ Diệu kích động đến ưỡn cả thắt lưng, hai đùi không thể tự khống chế mà kẹp lấy bắp đùi cường tráng của Viên Tung.
Bờ mông run rẩy theo bắp đùi với tần số cao, sóng điện dâm đãng truyền tới đùi Viên Tung, kích thích cự vật dưới khố hạ hắn dâng trào bạo khởi.
“Chịu không nổi nữa… ưm…”
Viên Tung lại chuyển đầu sang bên cạnh, tiếp tục chà đạp nhũ đầu cơ khát không thôi bên kia.
Sau đó dùng một tay đè lại hai cánh tay Hạ Diệu, tay kia lại vê nặn hạt đậu đỏ bị chơi đến phù phũng, ngón tay thô ráp nghiền nặn cọ gảy.
“Đệt… xin anh…”
Tiếng nức nở trong rên rỉ của Hạ Diệu càng lúc càng đậm, phía trước quần lót ướt rượt một mảng.
Viên Tung biết đầu ngực Hạ Diệu đặc biệt mẫn cảm, bởi vậy lúc giở trò lưu manh mới nói muốn liếm một chút.
Mà Hạ Diệu thì không có tí kinh nghiệm nào, cho dù là thời điểm tự mình “giải quyết”, cũng rất ít khi chạm tới nơi này, đều là đơn giản rành mạch, đi thẳng vào vấn đề.
Khoái cảm xa lạ mà cực đại khiến Hạ Diệu có chút bất ngờ không kịp đề phòng, thần kinh trong não không theo kịp tiết tấu của thân thể, tất cả sự ngụy trang đều bị bóc trần, chỉ còn lại sự kích động nguyên thủy dẫn phát đủ loại phản ứng phản nghịch.
Bàn tay Viên Tung chơi đùa đầu ngực Hạ Diệu dần dần trượt xuống, luồn vào giữa hai bắp đùi của Hạ Diệu đang kẹp lấy một đùi mình, dùng lòng bàn tay và ngón tay thô ráp xoa nắn thịt đùi trơn nhẵn mềm mại của Hạ Diệu.
Hạ Diệu lại phản kháng và giãy giụa một trận kịch liệt.
Viên Tung bị xúc cảm trên tay kích thích đến con ngươi bốc hỏa, thô bạo mà hôn miệng lưỡi Hạ Diệu một hồi, hỏi:
“Bảo dưỡng thế nào vậy? Chỗ này cũng mịn đến thế?”
Hạ Diệu bị sờ đến ý loạn tình mê, đã không còn nói nổi một câu lưu loát.
Viên Tung lại nhất quyết không buông tha cho cậu, bàn tay xoa nắn càng lúc càng dụng lực, nhào nặn phần thịt mềm nhất non nhất giữa hai chân Hạ Diệu đến phù thũng đỏ hồng, đến mức khóe mắt Hạ Diệu ẩm ướt, phải liên tục xin tha.
“Đừng làm nữa… ax… ax…”
Trong tiếng khẩn cầu của Hạ Diệu, Viên Tung mới duỗi tay đến quần lót dính ướt của cậu, còn chưa có bất kỳ động tác nào, đã nghe thấy một hồi tiếng rên rỉ kịch liệt khẽ gầm.
Sau đó, lòng bàn tay ẩm ướt một mảng ấm áp, bắp đùi Hạ Diệu cứng ngắc run rẩy, nét mặt vừa nhăn nhó vừa tiêu hồn.
Đợi tới khi hô hấp dần trở về ổn định, đại não Hạ Diệu vẫn rỗng không.
“Nhanh vậy mà đã bắn rồi?” Viên Tung khẩu khí đùa cợt.
Hạ Diệu trợn đôi mắt đỏ hồng trừng nhìn hắn, lại tặng cho hắn một chữ “cút”, sau đó xoay người đưa lưng về phía Viên Tung, tự mình giận dỗi.
Viên Tung không buông tha mà dùng cánh tay hữu lực quấn Hạ Diệu vào lòng, miệng tiến đến bên tai cậu, khí tức hùng hậu ồ ồ phả tới.
“Cái đó của tôi vẫn còn cứng đấy.”
Hạ Diệu ôm hận nghiến răng, cực lực ẩn nhẫn không bùng phát.
Viên Tung thò tay vào trong quần lót của mình, phóng thích dương v*t long tinh hổ mãnh.
Lần này hắn không vào nhà vệ sinh, toàn bộ mối bận tâm đều bị đủ loại hành động quấy nhiễu tâm can của Hạ Diệu bao phủ, hắn chỉ muốn ở ngay trên chiếc giường này, ôm lấy tên đầu sỏ khiến hắn thần hồn điên đảo, chân thành tha thiết biểu lộ ra khát vọng của mình.
“Mẹ kiếp cậu thật đúng là một tên nhóc dâm đãng, bình thường giả bộ chính nhân quân tử, kết quả lại khó nhịn như vậy.
Ông đây chính là thích điệu bộ phóng đãng này của cậu, tim đều bị cậu đào rỗng…”
Viên Tung ghé xuống tai Hạ Diệu, nói đủ loại dâm ngôn đãng ngữ kích thích song phương.
Hạ Diệu cho dù không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được cự vật to lớn dữ tợn nổi đầy mạch máu đang kích động phía sau, tràn đầy khí tức giống đực, rít gào xông tới, bạo phát vang rền trong một tiếng gầm rống hùng hồn.
Đại não Hạ Diệu nháy mắt trở nên mơ hồ.
Ý thức duy nhất còn tồn tại chính là kẻ đang ôm lấy mình từ phía sau là một người đàn ông, mà cậu chỉ cảm thấy khuất nhục, chứ không ghê tởm.
* * *
Ngày hôm sau mặc dù là cuối tuần, nhưng vì Hạ Diệu bị thương, cũng không cách nào cùng những học viên khác tham gia huấn luyện.
Buổi sáng cậu tới bệnh viện thăm Trương Điền, buổi chiều đi tìm Bành Trạch.
Bành Trạch đang ở câu lạc bộ đánh bi-a, Lý Chân Chân mặc một thân trang phục rách nát đứng cạnh bên, ánh mắt uể oải quan sát hắn.
Cách đó không xa còn có một đám mỹ nữ đứng xem thi đấu, líu ra líu ríu, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Diệu vừa tiến vào, liền rước lấy một trận tiếng huýt gió, tiếng huýt gió này không phải xuất phát từ miệng đàn ông, mà từ một cô gái đội mũ lưỡi trai ngồi ở chính giữa.
Bành Trạch nghe thấy tiếng huýt gió liền quay đầu lại, nhìn thấy “tạo hình” của Hạ Diệu, nhịn không được sửng sốt, vội vàng chạy qua.
“Đây là… xảy ra chuyện gì?”
Hạ Diệu vẻ mặt mệt mỏi, nói chuyện cũng không có tinh thần.
“Hai hôm trước bắt một tên trùm lưu manh, không cẩn thận bị ngã.”
“Cậu đấy… không đến mức phải liều mạng như vậy chứ?”
Bành Trạch vẻ mặt đau lòng.
Hạ Diệu còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã truyền tới một tiếng gọi lớn.
“Bành Tử, đến cậu rồi này.”
Bành Trạch hướng về phía Lý Chân Chân quơ quơ gậy bi-a trong tay, nói:
“Cục cưng, lại đây đánh thay anh mấy gậy.”
Lý Chân Chân lắc eo đi tới, cùng Hạ Diệu bốn mắt nhìn nhau, đều không lộ ra vẻ gì.
Chờ Lý Chân Chân đi rồi, Hạ Diệu mới hỏi Bành Trạch:
“Con bé cậu theo đuổi thế nào rồi?”
“Thì vẫn thế.”
Bành Trạch hất hất cằm.
“Đội mũ lưỡi trai ngồi ở chính giữa kia kìa.”
Hạ Diệu nheo mắt đánh giá một hồi, ngữ khí rất vô cảm:
“Trông cũng chỉ vậy thôi à!”
“Trông quả thực không tính là xuất chúng, nhưng tôi thích tính cách của cô nàng, đặc biệt ngang tàng.”
Bành Trạch nói xong liền tự cười với mình, tựa hồ đặc biệt hài lòng với sự lựa chọn của bản thân.
Ánh mắt Hạ Diệu lại từ cô bé kia chuyển tới Lý Chân Chân, mặc dù cậu không thích Lý Chân Chân, nhưng không thể không thừa nhận Lý Chân Chân so với cô bé kia thì có ngoại hình xuất chúng hơn một chút.
“Phải rồi, cậu còn chưa nói đấy, rốt cuộc cậu định thế nào?” Hạ Diệu lại hỏi.
Bành Trạch nói:
“Rất tốt mà! Cậu xem, cô nàng cứ nhìn chúng tôi vui vẻ mãi thôi, bây giờ bám theo chúng tôi kè kè, hôm nào cũng dính lấy, đi đâu cũng đi cùng…”
Hạ Diệu đen mặt, bám theo “chúng tôi” kè kè, cái này mà cũng tính là hay?
Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Hạ Diệu phát hiện, Lý Chân Chân thường xuyên liếc về phía bên này, bĩu môi trừng mắt, vẻ mặt vô cùng phong phú.
Trong lòng cậu vốn rất khó chịu với loại chuyện này, hôm nay chả biết vì sao, đột nhiên lại muốn tán gẫu một chút.
“Tên ẻo lả kia có phải thực sự động tâm với cậu rồi không?
Sao tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu có chút không được bình thường nhỉ?”
Bành Trạch cười khà khà, nói có chút tự hào:
“Hai bọn tôi ngày nào cũng dính lấy nhau, cậu ta có thể không nhớ thương tôi sao?”
Nói rồi liền ghé lên tai Hạ Diệu, nhỏ giọng bảo:
“Bọn tôi từng làm mấy lần trong cùng một ổ chăn rồi, đm đặc biệt phóng đãng, đặc biệt sướng tôi!”
“Đệt!” Hạ Diệu nhíu mày.
“Đã vậy rồi thì cậu trực tiếp đến với cậu ta luôn đi còn gì nữa!”
“Thế sao mà được?!”
Vẻ mặt Bành Trạch nháy mắt từ đùa giỡn trở nên nghiêm chỉnh.
“Bọn tôi đều là nam, vui đùa một chút còn được, sao có thể thành thật chứ?
Vả lại, người tôi thích chính là cô nàng kia, chứ không phải cậu ta!”
Hạ Diệu lại hỏi:
“Vậy nếu chờ tới lúc cậu đuổi theo cô nàng kia, tên ẻo lả này cũng động tình với cậu rồi, thì phải làm thế nào?”
Bành Trạch nói:
“Đem giao kèo ra nói chứ còn sao! Từ đầu đã ước định rồi, cậu ta không khống chế được thì đó là chuyện của cậu ta.
Vả lại, cậu ta cũng không phải kiểu người dai dẳng, cậu tưởng rằng cậu ta chỉ từng làm với một mình tôi hả?
Chưa biết chừng nháo với mấy tên rồi ấy chứ.”
Trong lòng Hạ Diệu buồn bực vô cớ, yên lặng châm một điếu thuốc.
Bành Trạch lại tiếp tục nói:
“Yên tâm đi, trong lòng anh em hiểu rõ chứ!
Cái gì có thể đụng, cái gì không thể đụng, tôi đây đều biết rõ.
Cậu cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đi sai đường.”
Hạ Diệu ậm ừ lầm bầm:
“Nếu cậu ta đối xử với cậu quá tốt, khiến trong lòng cậu sinh ra tâm lý ỷ lại, rồi cảm thấy ở bên cạnh cậu ta rất thoải mái, thì cậu làm thế nào?”
Bành Trạch ngữ khí đặc biệt khẳng định và nghiêm túc:
“Tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải loại sai lầm có tính nguyên tắc này, cho dù có tôi cũng sẽ bóp chết từ trong trứng nước!
Tôi đường đường một thằng đàn ông chuẩn mực, sao có thể chà đạp mình như vậy được?”
Hạ Diệu hung hăng dụi tắt điếu thuốc, bảo:
“Tôi đi đây.”
“Nhanh thế? Mới nói có mấy câu mà?”
“Có việc!”
Vứt lại hai chữ này, Hạ Diệu liền trầm mặt bỏ đi.
Bành Trạch buồn bực: mình lại chọc giận gì cậu ta rồi? Lúc đến hãy còn yên lành mà…
Chương 62: Khó chịu
Hạ Diệu về đến nhà chưa được bao lâu thì Tuyên Đại Vũ vội vội vàng vàng chạy sang.
“Này này, tôi nghe Bành Tử bảo cậu bị thương, rốt cuộc là thế nào? Có nặng lắm không?”
Hạ Diệu nhẹ nhàng bâng quơ đáp:
“Không việc gì, chỉ là gãy vương thôi.”
“Gãy xương mà còn không việc gì?”
Tuyên Đại Vũ vẻ mặt đau lòng.
“Mẹ kiếp chẳng lẽ cậu còn muốn bại liệt hay sao?”
Hạ Diệu mỉm cười mệt mỏi, cánh tay không bị thương ôm quàng lấy cổ Tuyên Đại Vũ, tựa nửa người lên, đầu nặng nề đập vào lưng Tuyên Đại Vũ, thở ra một tiếng thật dài.
Giữa hai hàng lông mày của Tuyên Đại Vũ hiện lên một nét dịu dàng, bàn tay duỗi ra sau, vỗ vỗ một cái lên mông Hạ Diệu, hỏi:
“Sao nào? Cánh tay còn đau hửm?”
“Không.”
Hạ Diệu uể oải đáp, đầu tựa lên vai Tuyên Đại Vũ, chậm rì rì phun ra hai chữ.
“Khó chịu.”
“Khó chịu? Khó chịu ở đâu?”
“Khó chịu trong lòng.”
Tuyên Đại Vũ nhíu đôi mày rậm, kéo phắt Hạ Diệu từ phía sau ra trước mặt, ân cần hỏi:
“Trong lòng khó chịu cái gì? Ai chọc ghẹo cậu? Lúc nãy Bành Trạch gọi điện cũng bảo với tôi là tâm tình cậu không được tốt lắm, rốt cuộc là làm sao?”
Hạ Diệu mấp máy môi, đột nhiên phát hiện có một số lời cho dù là ở trước mặt Tuyên Đại Vũ thì cậu cũng không thể nói ra.
“Không sao, tay phải tôi bị thương, làm gì cũng bất tiện nên cảm thấy khó chịu thôi.”
“Chỉ vì việc cỏn con này hả?”
Tuyên Đại Vũ nói.
“Mời một người đi theo bảo hộ là được! Bảo hắn theo sát cậu suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, việc gì cũng làm giúp cậu.
Nếu thực sự không được thì để anh đây bảo hộ cậu đi, cậu có chuyện gì không tiện thì để tôi làm giúp, ví dụ như cởi quần đi toilet, đỡ tờ rym…”
“Cút sang một bên!” Hạ Diệu bật cười vui vẻ.
Mẹ Hạ bưng khay bánh ngọt tiến vào, hỏi:
“Trò chuyện gì vậy? Cười cao hứng thế?”
Tuyên Đại Vũ cười hì hì.
“Tán dóc linh tinh thôi ạ.”
Buổi tối, mẹ Hạ giữ Tuyên Đại Vũ ở lại ăn cơm, đây là lần đầu tiên Hạ Diệu ăn cơm tối ở nhà suốt nửa tháng qua.
Mẹ Hạ vì muốn chăm sóc cho con trai nên tận lực chuẩn bị một vài món ăn tiện dùng thìa xúc. Cho dù như vậy, Hạ Diệu vẫn ăn uể oải buồn hiu.
Mẹ Hạ phát hiện Hạ Diệu liên tiếp nhìn đồng hồ, nhịn không được bèn hỏi:
“Sao vậy con trai? Không ăn cơm đi, cứ nhìn đồng hồ làm gì? Có việc gì sao?”
“Không ạ.” Hạ Diệu rầu rĩ cúi đầu xuống.
Tuyên Đại Vũ gắp một miếng thịt chim câu, lọc bỏ hết xương, đưa tới bên miệng Hạ Diệu.
“Nào, há miệng ra!”
Hạ Diệu rất tự nhiên mà há miệng ra ăn, ăn xong tự dưng bật thốt một câu.
“Con muốn ăn mì sợi.”
Mẹ Hạ giận dữ trừng mắt liếc cậu.
“Càng không tiện ăn cái gì thì con càng muốn ăn cái đó.”
Hạ Diệu không lên tiếng, mẹ Hạ và Tuyên Đại Vũ ở bên cạnh trò chuyện, thỉnh thoảng cậu nói xen vào một câu, phần lớn thời gian đều thấp thỏm không yên.
Có cần gọi điện cho Viên Tung, bảo hắn là mình không sang bên ấy không? Hạ Diệu lặng im suy nghĩ, việc này có cần thiết không?
Đã bao giờ mình nói mình nhất định sẽ qua chỗ hắn ăn cơm chưa?
Gọi thì cảm thấy có chút như là làm điều thừa thãi. Không gọi thì tự cảm thấy dường như không được yên tâm, trong lòng cứ như có quỷ.
Cơm nước xong xuôi, tâm tình rối rắm của Hạ Diệu vẫn chưa được xoa dịu, lúc nói chuyện với Tuyên Đại Vũ vẫn liên tiếp liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
“Mẹ kiếp bây giờ tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất.” Tuyên Đại Vũ nói.
Mất một lúc lâu Hạ Diệu mới phục hồi lại tinh thần.
“Gì?”
“Bắt cho được thằng nhóc Vương Trì Thủy kia!”
Hạ Diệu phì cười.
“Cậu vẫn còn nhung nhớ tên đó sao?”
“Vô cùng nhung nhớ, ăn không ngon ngủ không yên.”
Hạ Diệu bảo:
“Mấy ngày nay tôi không cần xuất cảnh, chỉ ngồi trong phòng làm việc thôi, nhân khoảng thời gian này tôi giúp cậu điều tra đi vậy, thử xem có lôi được tên này ra không.”
Chương 63: Một mình vụng trộm hành sự
Sau khi Tuyên Đại Vũ ra về, mẹ Hạ vào phòng Hạ Diệu bảo:
“Cánh tay con bị thương, không thể chạm vào nước, để mẹ giúp con tắm rửa đi!”
Hạ Diệu xấu hổ.
“Con lớn từng nào rồi? Sao có thể để mẹ giúp con tắm rửa nữa? Không sao đâu, con quấn túi ni lông bên ngoài cánh tay, lát nữa lúc tắm bỏ tay ra khỏi bồn tắm là được.”
“Còn biết xấu hổ hả?”
Mẹ Hạ cong môi mỉm cười.
“Chẳng biết là ai hồi nhỏ ngày nào cũng đòi mẹ nhìn mông nó đấy.”
“Được rồi mẹ, mẹ đừng hạ giá con nữa, chuyện từ tám đời rồi còn cứ nhắc lại mãi.”
Hạ Diệu đặt tay lên vai mẹ Hạ, vừa nói vừa đẩy mẹ ra cửa.
“Mẹ đi ngủ đi thôi! Một mình con vẫn làm được.”
“Vậy con nhớ chú ý một chút, đừng chạm tới nước.”
Hạ Diệu vào phòng tắm, xả đầy nước bồn tắm, dè dè dặt dặt nằm vào.
Đầu ngửa ra tựa lên thành bồn, nước ấm mát xa toàn thân, đôi mắt dài mảnh xinh đẹp khẽ khép lại, trên mặt mang vẻ mệt mỏi uể oải sau khi đã trút bỏ căng thẳng.
Cảnh tượng hôm qua bị Viên Tung chà xát thân thể hiện ra trước mắt, tư vị tê ngứa khó nhịn kia dường như còn sót lại trên khắp da thịt, tư duy không ngừng liên tưởng, Hạ Diệu lại nhớ tới đủ loại bất kham trong ổ chăn.
Rồi lại nhớ tới những lời Bành Trạch nói, nhớ tới dáng vẻ tự cho là cực chuẩn, lý trí nhưng bạc tình của hắn. Tâm loạn như ma…
Quên đi, không nghĩ nữa…
Hạ Diệu dùng một tay vụng về kỳ cọ thân thể, xoa xoa chà chà, đột nhiên phát hiện bên dưới của mình đã dựng lên, đầu nhỏ hồng hồng đang mang một bộ dáng vẻ ngứa đòn.
Đù má, không phải chứ?
Trên trán Hạ Diệu vã ra một tầng mồ hôi. Mặc dù việc cương cứng đối với bất kỳ thằng đàn ông nào cũng không phải xa lạ, thế nhưng đang nghĩ tới một thằng đàn ông, thậm chí sau khi đã mang rất nhiều phiền muộn mà còn có thể cương lên, đối với Hạ Diệu mà nói là trở tay không kịp.
“Nề nếp chút đi…”
Hạ Diệu lầm bầm tự nói với tên tiểu yêu nhà mình:
“Đm đừng làm ta phiền nữa! Ta đếm đến ba…”
“Một!” Ngẩn ra hơn một phút đồng hồ.
“Hai!” Lại ngẩn ra hơn một phút đồng hồ.
…
Thôi được rồi, Hạ Diệu mang một bộ dáng vẻ hoàn toàn hết cách với mi, cưng chiều mà duỗi tay nắm lấy.
Sau đó lại bắt đầu huấn luyện lực ma sát của bàn tay và độ linh hoạt của ngón tay, ngực hồng lên một mảng lớn, cơ ngực theo nhịp hô hấp nặng nề mà rung động, hai cẳng chân dài thẳng cân xứng không ngừng gập lên hạ xuống, cổ duỗi cao, hầu kết chuyển động.
Cuối cùng, cơ mông Hạ Diệu bắt đầu co rút cường liệt, giữa hai hàng lông mày hiện lên thần sắc thống khổ, kèm theo đó là tiếng kêu rên gấp gáp kích động, vẻ mặt tiêu hồn chí cực sảng khoái đầm đìa được đặc tả trên khuôn mặt anh tuấn, nếu có người đứng đây chiêm ngưỡng, đủ để bị đào rỗng máu mũi.
Bạch trọc phun lên chỗ tiếp giáp với mu bàn tay, Hạ Diệu thừ ra mất một lúc, đột nhiên nện uỳnh xuống mặt nước, làm bắn lên vô số thủy hoa phẫn uất.
Giờ này khắc này, Viên Tung đang cùng Viên Như ăn cơm.
“Ài, cuối cùng cũng được ăn một bữa cho ra hồn, mấy ngày nay anh toàn bỏ đói em thôi.
Anh không thể nói một chút với đầu bếp sao?
Đừng ngày nào cũng làm mấy món giống nhau như vậy…”
Viên Như bên này lầu bầu tự oán, Viên Tung bên kia gọi điện thoại cho Hạ Diệu.
Tổng cộng gọi hai lần, một lần không người nhấc, một lần trực tiếp tắt máy.
Viên Tung cũng đoán được sẽ như thế này, cho nên hôm nay không ở lại công ty, trực tiếp về nhà làm cơm tối.
Hắn biết hôm qua có chút mất kiềm chế, Hạ Diệu nhất định cần thời gian tiếp nhận, hắn cũng bằng lòng để cho Hạ Diệu không gian một mình suy ngẫm cho thấu đáo.
Chỉ có điều hắn không ngờ, khoảng thời gian rối rắm này của Hạ Diệu vượt xa so với mức độ mà hắn có thể dung túng.
Chương 64 : Xấu hổ đỏ bừng cả mặt
Hạ Diệu ghẻ lạnh Viên Tung ròng rã hơn nửa tháng.
Ngày nào cũng ngoại trừ đơn vị thì là nhà, không tới chỗ Viên Tung nữa, cho dù đến thời gian huấn luyện cuối tuần cũng không tới chỗ kia.
Chẳng những thế, Hạ Diệu còn kéo số điện thoại của Viên Tung vào sổ đen. Ngày nào đi làm cũng có xe chuyên dụng đưa đón, xe trực tiếp đưa đi từ cổng chính, đón ngay dưới sảnh đơn vị.
Trên đường nếu có chạm trán với xe Viên Tung, Hạ Diệu liền quay đầu đi nằm thẳng xuống ghế, giả vờ không phát hiện.
Cửa sổ ban công trong phòng ngủ được đóng kín kẽ, rèm che khít khao, ngay cả một con kiến cũng không chui lọt…
Hai người dường như lại khôi phục trở về tình trạng như thuở ban đầu, Viên Tung truy đuổi không buông, Hạ Diệu hững hờ lạnh nhạt.
Chỉ có điều, tâm tình của Hạ Diệu đã có sự khác biệt rất lớn so với thời điểm kia.
Trước kia mỗi khi Viên Tung nhìn cậu chăm chú, cậu chỉ cảm thấy luống cuống lo sợ.
Bây giờ Viên Tung nhìn cậu chăm chú, trong lòng cậu lại như sóng cuộn biển gầm, đủ loại tâm tình mạc danh dâng trào.
Trước kia coi khinh Viên Tung là chuyện bình thường như cơm bữa, bây giờ nếu đi qua người Viên Tung, trong lòng Hạ Diệu lại có một loại tư vị phức tạp khó mà hình dung.
Hơn nữa Hạ Diệu phát hiện, dạo này mình gặp chuyện này đặc biệt thường xuyên.
Mỗi ngày chỉ cần vừa chui vào ổ chăn, liền nôn nóng phấn khích mạc danh kỳ diệu, lặp đi lặp lại trong đầu đều là cảnh tượng của đêm đó, hoàn toàn không khống chế được, hệt như bị thôi miên.
Có hôm một đêm bị tới hai ba lần, sau đó còn mất ngủ mê man, ban ngày tinh thần cực kém.
Lại tới một cuối tuần nữa, Hạ Diệu xách quà đến bệnh viện thăm Trương Điền.
Trương Điền vừa nhìn thấy Hạ Diệu, câu đầu tiên nói chính là:
“Sao sắc mặt cậu kém vậy?”
“Có à?”
Hạ Diệu vô thức dùng tay sờ sờ lên mặt mình.
“Không có gì khác biệt mà?”
“Khác biệt rất lớn.”
Trương Điền nói.
“Hơn tuần trước tôi thấy cậu còn tràn đầy sức sống, bây giờ mới qua nửa tháng, sao lại u ám đến vậy?
Cậu xem hai vành mắt của cậu thâm xì kia kìa, còn cả tướng ngồi nữa chứ, chân cong lưng khòm, cảm thấy đặc biệt không có tinh thần.
Tôi bảo này, không phải cậu bị hư thận đấy chứ?”
Hạ Diệu mặt mũi cứng đờ, mất một lúc mới chột dạ cười cười.
“Làm sao có thể?”
Trương Điền ngẫm lại thấy cũng đúng.
“Người thanh tâm quả dục như cậu, sao có thể mắc loại bệnh này cơ chứ?”
Trước kia Tiểu Huy và Trương Điền thường đem hành vi không ăn hương hỏa nhân gian này ra để trêu chọc Hạ đại hòa thượng, Hạ Diệu vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ, còn có một tia ý vị tôi thanh cao tôi tự hào.
Hiện giờ lại bị Trương Điền đem ra nói, trong lòng Hạ Diệu chỉ có một cảm giác: thật mẹ kiếp… không dám nhận đâu…
Trò chuyện một chốc, Hạ Diệu bảo:
“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Hạ Diệu muốn kiếm một chỗ yên tĩnh, kết quả vừa rẽ ngoặt một cái, đã đụng ngay phải một thân hình cao lớn đang đứng đón đầu.
Hạ Diệu gần như không thèm ngẩng mặt lên nhìn đã quay đầu bỏ chạy, kết quả sau gáy liền bị một bàn tay to lớn hung hăng tóm trụ, mạnh mẽ cưỡng ép cậu quay người lại, cổ bị kẹp chặt trong khuỷu tay của người nào đó.
“Buông tay ra!” Hạ Diệu tức giận rống lên.
Viên Tung chẳng những không buông ra, trái lại càng siết chặt hơn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống thiêu đốt Hạ Diệu, trong giọng nói mang theo khí tức âm trầm đã ẩn nhẫn nhiều ngày không thể không phát.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Hạ Diệu nổi nóng.
“Mẹ kiếp tự nhiên anh tới tóm tôi, tôi còn đang muốn hỏi anh muốn làm gì nữa đấy!”
“Tự nhiên?”
Viên Tung lần đầu tiên đen mặt với Hạ Diệu.
“Tự cậu làm trò bao nhiêu ngày, trong lòng cậu không đếm sao?”
Hạ Diệu mạnh miệng.
“Tôi làm trò gì chứ? Tôi đi làm quy củ, mỗi ngày về nhà đúng giờ, tôi làm trò gì hả?”
Viên Tung cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng với Hạ Diệu.
“Cậu trốn tôi làm gì?”
Hạ Diệu không thừa nhận.
“Ai trốn anh? Tôi không đi tìm anh thì là trốn anh sao?
Trước đây tôi tìm anh cũng là bởi vì công ty các anh ấm áp, tôi chính là tới đó để kiếm tí ấm áp, kiếm bữa cơm ăn mà thôi.
Bây giờ khắp nơi đều cung ấm rồi, tôi lại bị thương phải ăn kiêng, cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, tôi còn đi tìm anh làm gì?”
Viên Tung tức giận trợn trừng mắt hổ với Hạ Diệu.
“Cậu nhỏ mọn vậy sao?”
Hạ Diệu cứng cổ, “Tôi chính là nhỏ mọn như vậy đấy!”
“Kiếm cớ cũng kiếm lấy một cái có kỹ thuật hơn được không hả?”
“Cái gì có kỹ thuật?”
Hạ Diệu bị người chọc trúng tim đen, nháy mắt bùng nổ.
“Đm tôi ghét anh, không muốn gặp anh! Cái này có đủ kỹ thuật chưa?”
Viên Tung không nói câu nào, ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn như đao phong.
Hạ Diệu dùng sức cố cạy cánh tay Viên Tung đang vòng quanh cổ mình, rống giận:
“Mẹ kiếp anh buông tay ra!”
Viên Tung cảm thấy ngón tay nhỏ bé của Hạ Diệu đặc biệt lạnh, không phải cái lạnh do ở ngoài không khí lạnh trong một thời gian dài, mà là một loại hàn khí toát ra từ bên trong.
Hạ Diệu thấy Viên Tung vẫn không chịu buông tay, liền dùng hẳn cánh tay bị thương cự nự với hắn, bức bách Viên Tung phải tuân theo.
Viên Tung cuối cùng cũng buông ra.
Hạ Diệu lại tìm một góc không người, hút liên tiếp bốn năm điếu thuốc, cảm xúc mới dần bình ổn trở lại.
Quay về phòng bệnh, Hạ Diệu ngồi thêm mấy phút đồng hồ rồi bảo Trương Điền:
“Điền Nhi, tôi còn có chút việc, về trước đã nhé, cậu dưỡng bệnh cho tốt.”
“Về nhanh vậy sao? Tôi tiễn cậu nhé.”
“Không cần đâu.”
Hạ Diệu bước nhanh ra xe, vừa đặt mông ngồi xuống, đột nhiên phát hiện trên ghế dựa có thêm một hộp thuốc.
“Ơ, chú Triệu, đây là thuốc chú mua à?”
Chú lái xe trả lời:
“Đâu có! Tôi vẫn ngồi trên xe suốt mà, có đi xuống đâu, thuốc gì cơ?”
Hạ Diệu cúi đầu nhìn nhãn hộp thuốc, thần sắc đình trệ, là một hộp thuốc bổ thận!
Lại liếc nhìn cửa sổ xe rộng mở, nháy mắt liền hiểu được cái gì, trong lòng thầm chửi một tiếng đù má, sau đó… xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Chương 65: Mở cửa ra, để tôi vào!
Tối chủ nhật, Viên Tung hẹn gặp một người đồng đội cũ.
Người đồng đội cũ này bằng tuổi Viên Tung, xuất ngũ muộn hơn hắn hai năm, nhưng con nhà người ta thì đã bốn tuổi rồi.
Hai người trước đây đều là lính chủ chốt trong quân đội, mới năm năm ngắn ngủi, tinh thần và diện mạo lại có sự chênh lệch rất lớn.
Mấy năm qua Viên Tung vẫn luôn kiên trì tập luyện, lại dấn thân vào hành nghề bảo tiêu, ngạo nghễ thiết cốt, tư thế oai hùng không giảm so với năm xưa.
Trái lại, người bạn cũ đã sớm thành gia lập nghiệp, mấy năm gần đây có chút phát tướng, đã quay về với dáng vẻ mà một người đàn ông ba mươi tuổi nên có.
Chiến hữu gặp nhau, vô cùng cảm khái.
Người bạn cũ nói:
“Mấy bài phỏng vấn của anh tôi đều xem không sót cái nào.
Nói thật, tôi rất bội phục anh, tôi không có được phần quyết đoán ấy.
Sau khi xuất ngũ tôi liền về quê, làm việc trong ngành đường sắt, hai tuần mới có thể về nhà một lần.”
Viên Tung cụng ly với lão chiến hữu, uống một ngụm lớn rượu đế, ruột gan nóng hừng hực.
“À mà, đến bây giờ anh vẫn còn độc thân sao?” Người bạn hỏi.
Viên Tung gật đầu.
Người bạn có chút khó tin.
“Hồi anh còn trong quân đội, nữ binh thầm mến anh đều có thể hợp thành một đại đội đấy.
Lúc ấy nhiệm vụ huấn luyện nặng nề, không có tâm tư đi lo nghĩ những chuyện này thì còn chấp nhận được. Nhưng bây giờ anh công thành danh toại, mỹ nữ bên người nhiều như mây, anh không nhìn trúng nổi một ai sao?”
“Có.”
Viên Tung nói.
“Nhưng người ta không bằng lòng.”
“Với giá trị con người và điều kiện của anh bây giờ, còn có thể có người không bằng lòng sao?”
Mấu chốt là giá trị con người của cậu ta còn cao hơn tôi, điều kiện càng tốt hơn tôi… Viên Tung lại buồn bực uống một ngụm rượu lớn.
Lão chiến hữu lấy làm hiếu kỳ.
“Có phải người ta ở trong công ty anh không?”
“Miễn cưỡng xem như một học viên.”
“Tôi đã bảo mà!”
Lão chiến hữu nhấp nháy ánh mắt.
“Lần trước tôi thấy một đoạn phim quay nữ bảo tiêu đặc huấn của công ty anh, mấy cô nàng đó đều quá là xinh đẹp! À thế người anh thích thì như thế nào?”
Nhắc đến Hạ Diệu, trong đôi mắt lạnh lùng cứng rắn của Viên Tung cuối cùng cũng lộ ra một chút ánh sáng nhu hòa.
“Người ta ấy à… học cái gì cũng một chút là thông suốt, có phản ứng nhanh hơn so với tất cả các học viên khác.
Bình thường ở cơ quan cũng là một nhân vật mà mọi người đều khen, phá an điều tra rất giỏi.
Thoạt nhìn thì thấy người này đặc biệt tinh ranh, trên thực tế lại không có bụng dạ gì, là một đứa trẻ thực sự rất ngốc nghếch.”
Lão chiến hữu vẻ mặt đầy hâm mộ.
“Anh chưa từng nghe câu này sao? Có IQ không EQ mới thật là tuyệt sắc (1).”
“Tuyệt sắc thì đúng là tuyệt sắc thật…”
Viên Tung nghiến nghiến răng hàm.
“Nhưng mẹ kiếp thật khiến người ta không thể nào bớt lo!”
Nói xong liền bưng chén rượu lên uống cạn một hơi.
Ra khỏi quán rượu, Viên Tung tiễn bạn lên xe, dặn tài xế chở bạn về nhà an toàn.
Sau đó cũng không chờ tài xế quay lại đón mình mà trực tiếp vẫy lấy một chiếc taxi.
Sau khi lên xe, Viên Tung mở rộng hai chân, duỗi dài chiếm tới hơn nữa chỗ ngồi phía sau, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, con ngươi đỏ sậm, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả ra bức nhân.
Toàn bộ cơ bắp sau lưng tài xế đều chết cứng tập thể, có một loại cảm giác nếu không mau lái xe sẽ bị một súng bắn cho toác đầu.
Trầm mặc hồi lâu, Viên Tung mới nặng nề mở miệng.
“Đi Vương Phủ Tỉnh.”
Mấy ngày nay Hạ Diệu làm mình làm mẩy với Viên Tung, tiểu yểng của cậu cũng gây sức ép đủ kiểu.
Mấy ngày đầu còn tạm yên ổn, nhưng rồi cứ hễ tới ngày ước định gặp nhau của nó và đại yểng là nó lại bắt đầu làm ầm làm ĩ.
Ban đầu là giữa nửa đêm bắt chước tiếng phanh xe ô tô, khiến Hạ Diệu tưởng nhầm Viên Tung nửa đêm chạy tới làm càn, liền mất ngủ cả đêm.
Sau đó bắt đầu chuyển sang làm ồn đòi “ăn gì đó”, chờ Hạ Diệu trộn xong thức ăn rồi đút cho nó, nó lại hờ hững lạnh nhạt, tiếp tục ầm ĩ đòi “ăn gì đó”…
Ví như chiều nay, Hạ Diệu tan làm về đến nhà liền nhìn thấy yểng ta nằm thẳng cẳng trong lồng, hai mắt trợn trắng, Hạ Diệu sợ đến mức vội vàng chạy tới mở cửa lồng.
Kết quả vừa chạm tay vào tiểu yểng, nó liền xoay hai vòng rồi đứng lên, còn mổ một cái vào mu bàn tay Hạ Diệu.
“Đệt! Tao làm thịt mày bây giờ!” Hạ Diệu căm phẫn.
Đêm đến, Hạ Diệu chui vào ổ chăn, tiến hành trình tự thiết yếu trước lúc đi ngủ —— tự mình giáo dục.
Hay là đêm nay thôi đi vậy, mình mới dùng thuốc bổ thận để chấn hưng tinh thần được mấy ngày, đừng mù quáng làm loạn nữa.
Cố gắng chuyển dời lực chú ý, nghĩ xem rốt cuộc Vương Trì Thủy trốn ở nơi nào?
Ngày ấy cậu ta bị Tuyên Đại Vũ cõng về, là thật sự vô tội hay là cố ý?
Có điều nếu xem từ phim tư liệu thì lúc Viên Tung ra tay hoán người, Vương Trì Thủy quả thực không chút phòng bị. Nhắc đến mới thấy lực tay Viên Tung thật đúng là ghê gớm, chẳng những khí lực lúc túm người nâng vật rất lớn, mà thời điểm sờ nắn làm loạn cũng thô lỗ hơn so với người khác…
Shit!
Hạ Diệu tự phỉ nhổ mình một cái, lại thò tay vào trong quần lót.
Đang chơi đến chuyên tâm, đột nhiên từ cửa sổ truyền tới một tiếng:
“Không được nhúc nhích!”
Mặc dù nghe ra là tiếng của tiểu yểng, nhưng sự mẫn cảm nghề nghiệp vẫn khiến ngón tay Hạ Diệu cứng đờ, lập tức hướng về phía cửa sổ mà rống lên một tiếng:
“Yên tĩnh chút đi, kêu gào cái quái gì?!”
Chẳng bao lâu sau, một trận tiếng phanh xe bén nhọn truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, Hạ Diệu tưởng lại là tiểu yểng đang đùa dai, cũng chẳng buồn để ý.
Kết quả ngón tay vừa hoạt động trở lại, chợt nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ, mặc dù tiếng gõ không lớn, nhưng vẫn chấn động đến da đầu Hạ Diệu phát run.
Đù má, không phải đến đây vào đúng lúc này đấy chứ?
“Rầm — rầm — rầm!” Ba tiếng đập rất có tiết tấu vang lên.
Hạ Diệu khoác lên người một tấm thảm, chậm rì rì lảo đảo đi tới trước cửa sổ, nhìn thấy gương mặt bên ngoài, trái tim lập tức co rút một trận kịch liệt.
“Mở cửa, để tôi vào!” Ánh mắt Viên Tung thực dọa người.
Hạ Diệu nào dám mở cửa? Mở là phiền toái ngay!
“Anh điên rồi à?” Hạ Diệu nói.
Bàn tay Viên Tung liều chết chen vào giữa hai cánh cửa thủy tinh, nói rõ từng chữ:
“Nếu để tôi xông vào, tự gánh lấy hậu quả.”
Nghĩ đến mẹ Hạ ở phòng ngủ cách vách, nghĩ đến đủ loại khả năng phát sinh sau khi Viên Tung tiến vào…
Hạ Diệu đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn hướng tay về phía chốt cửa.
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro