Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 348 - 439

Chương 348: Từ gia vô tình cự tuyệt

Mặc dù biết chính mình nói vấn đề này không đúng lúc lắm nhưng Đông Phương Huệ lại không muốn buông tha. Không chỉ vì tức giận Từ Thanh Trần không hề nể mặt, với thân phận của bà cũng không thể cho phép bà cứ đi ra ngoài như vậy. Hiện nay ở Ly Thành quần hào tụ tập, cho dù Định Vương phủ thì cũng không dám nói trong phủ sẽ không có gián điệp. Chỉ sợ các bà chân trước vừa đi ra khỏi cửa Định Vương phủ, chân sau tin tức chủ nhân núi Thương Mang tự mình mang đồ đệ cầu hôn công tử Thanh Trần sẽ bị truyền khắp toàn bộ Ly Thành rồi. Không phải Đông Phương Huệ không muốn đi, mà hiện tại bà đâm lao phải theo lao.

Trầm mặc một lát, Đông Phương Huệ rất nhanh thu lại suy nghĩ dư thừa, ngẩng đầu hỏi: "Đã nói như vầy, không biết ta có thể tự mình gặp Hồng Vũ tiên sinh và phu nhân một lần được không? Nói ra, ta và Hồng Vũ tiên sinh đã hai mưoi năm không gặp nhau rồi."

Diệp Ly đang muốn cự tuyệt, lại thấy Từ Thanh Trần bí mật gật đầu nhẹ với nàng. Mặc dù hơi khó hiểu suy nghĩ của Từ Thanh Trần nhưng Diệp Ly lại không có hỏi nhiều, hỏi thăm Trác Tĩnh, lúc này Từ Hồng Vũ và Từ đại phu đang ở nơi nào. Trác Tĩnh đáp: "Hồng Vũ tiên sinh trong thư phòng, Đại phu nhân và Nhị phu nhân tại khách viện cùng với Dương phu nhân nói chuyện." Diệp Ly gật đầu nói: "Đi mời cậu mợ cả tới một chuyến."

Trác Tĩnh lĩnh mệnh mà đi, trong lúc nhất thời đại sảnh yên tĩnh trở lại. Đông Phương Huệ có chuyện trong lòng, vừa mới lại bị Từ Thanh Trần đánh mặt, cũng không có tâm tình nói chuyện. Thân là chủ nhân Mặc Tu Nghiêu trực tiếp nằm ở trên gối Diệp Ly nhắm mắt dưỡng thần. Tóc trắng tùy ý xõa tại trên đùi Diệp Ly ở giường êm, không thèm để ý còn có khách nhân ở đây. Từ Thanh Trần và Diệp Ly cũng đều là người luôn bình thản, từng người ngồi thưởng thức trà, thần sắc thong dong tự nhiên. Ngược lại là Đông Phương U, mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý Từ Thanh Trần cự tuyệt, nhưng lại một lần nữa nghe được Từ Thanh Trần cự tuyệt thì trong lòng thất lạc và đau đớn. Ánh mắt nhìn qua Từ Thanh Trần cũng thêm vài phần u oán.

Vốn vừa bắt đầu nói muốn gả cho Từ Thanh Trần đúng là tính toán tạm thích ứng, cho dù là Đông Phương U cũng không có cảm giác gì không đúng, chỉ có điều cảm thấy Từ Thanh Trần là lựa chọn tốt nhất mà thôi. Nhưng trải qua công tử Thanh Trần lần lượt cự tuyệt, lại khiến Đông Phương U quyết tâm. Nếu như nói lúc trước Đông Phương U lựa chọn gả cho Từ Thanh Trần vì công tử Thanh Trần là biểu ca Định Vương phi, thân phận mưu sĩ đệ nhất Định Vương phủ, sau đó mới là công tử Thanh Trần. Như vậy hiện tại nàng chấp nhất kỳ thật đã không quan hệ tới thân phận Từ Thanh Trần.

Nhìn thấy thần sắc của Đông Phương U, Diệp Ly thở dài trong lòng. Quả nhiên bị Từ Thanh Viêm nói trúng. Kỳ thật chuyện này bản thân Đông Phương U vô lễ trước, vừa mới bắt đầu chỉ sợ nàng sẽ không có tình cảm gì với Từ Thanh Trần. Cho nên mới có thể quang minh chính đại nói như thế kia, theo như nàng ta nói, chỉ là hợp tác hai bên cùng có lợi mà thôi. Nhưng công tử Thanh Trần đã có danh xưng công tử Thần Tiên, khiến nữ nhân yêu mến hắn quả thực quá dễ dàng. Nếu Đông Phương U có tình cảm thì hoàn toàn là chính cô ta gieo gió gặt bão.

Không bao lâu, Từ Hồng Vũ liền dẫn Từ đại phu nhân dắt tay nhau tới. Đi theo phía sau bọn họ dĩ nhiên là Từ Thanh Viêm e sợ cho thiên hạ bất loạn.

Thấy Từ Hồng Vũ, Đông Phương Huệ cũng đứng lên, cười nói: "Từ đại ca, nhiều năm không thấy phong thái vẫn như trước." Không thể không nói, Đông Phương Huệ là một nữ nhân rất có mị lực, dù cho tuổi bà ta đã không còn nhỏ rồi. Có lẽ là thân phận chủ nhân núi Thương Mang lại để cho bà ta có được sự tự tin và nhanh nhẹn khác với nữ tử thế gian tầm thường khác. Nhưng lại cũng không khiến người khác có cảm giác cường thế và phiền chán. Cảm giác như vậy, tương tự như vị Tôn phu nhân Tôn Tuệ Nương ở Hoàng thành Tây Lăng. Nhưng so với Tôn Tuệ Nương thì bà ta càng thêm ưu nhã nội liễm, Tôn Tuệ Nương sẽ khiến người khác cảm thấy thông minh nhanh nhẹn và cường thế, còn bà ta lại làm cho người khác sinh ra kính sợ cùng với thuyết phục.

Từ Hồng Vũ gật đầu, cười nhạt một tiếng nói: "Đông Phương phu nhân."

Diệp Ly đứng dậy, tiến lên nói khẽ: "Ly nhi và Vương gia xử sự không chu toàn, làm phiền cậu mợ cả rồi." Từ đại phu người lôi kéo tay nàng cười nói: " Đứa nhỏ này nói cái gì thế, chuyện hôn sự của Thanh Trần nào có cái gì phiền không phiền? Nếu có thể khiến đại ca cháu cưới được một người vợ tốt, ta bận rộn cả ngày cũng cam tâm tình nguyện."

"Mẹ. . ." Từ Thanh Trần dở khóc dở cười, xem ra mẹ hắn căm thù đến tận xương tuỷ với chuyện hắn kết hôn muộn rồi. Tùy thời tùy chỗ đều không quên ép buộc hắn vài câu.

Từ đại phu nhân liếc xéo hắn, tức giận mà nói: "Con còn muốn nói ra suy nghĩ của mình? Nếu không do con không chịu kết hôn, làm gì xảy ra chuyện này?"

Công tử Thanh Trần sờ sờ cái mũi yên lặng mà thừa nhận. Sắc mặt Đông Phương Huệ và Đông Phương U lại biến đổi, mặc dù Từ đại phu nhân không có nói chuyện với các nàng, nói là đang dạy bảo Từ Thanh Trần nhưng vào trong tai người khác như nói Đông Phương U không biết liêm sỉ dán lên Từ Thanh Trần. Sắc mặt Đông Phương Huệ hơi cứng đờ, rất nhanh liền hồi phục lại. Nếu không phải Diệp Ly luôn luôn chú ý đến bà ta chỉ sợ cũng không phát hiện ra. Đông Phương Huệ vén tóc mai lên, cười nhạt một tiếng nói: "Từ đại ca, chị dâu nói chuyện thật sự là khó được người sảng khoái nói chuyện sảng khoái."

Từ đại phu nhân lúc này mới quay đầu nhìn bà ta một cái, lại quay người nhìn Từ Hồng Vũ hỏi: "Lão gia, nhà chúng ta có thêm một vị muội tử sao?" Cho rằng bổn phu nhân nghe không hiểu ngươi châm chọc ta không giống danh môn khuê tú sao?

Từ Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói: "Phu nhân nói ngốc gì đó, bà gả vào Từ gia hơn ba mươi năm, chẳng lẽ còn không biết nhà chúng ta có những người nào? Vị này chính là Đông Phương phu nhân núi Thương Mang, trước kia thời điểm Đông Phương phu nhân ra ngoài lịch lãm rèn luyện có duyên gặp mặt mấy lần."

"Thì ra là thế." Từ đại phu nhân gật đầu, áy náy nói: "Đông Phương phu nhân, thất lễ. Thỉnh chớ trách móc."

Đông Phương Huệ chỉ cảm thấy dạ dày đau từng đợt. Bà đã không rời núi hai mươi năm, nhưng những năm này cũng đã trải qua không ít chuyện. Cho tới bây giờ không có cảm giác mình bị người khác ghét như vậy, hai mươi năm này người dưới núi biến hóa quá nhanh? Nếu như nói Từ Thanh Trần che dấu địch ý thì rõ ràng Từ đại phu nhân căm thù bà. Nhìn đứng tại Từ đại phu thân người bên cạnh Từ Hồng Vũ, Đông Phương Huệ bừng tỉnh đại ngộ rồi. Nhưng đồng thời bà cảm thấy mình bị oan, tuy rằng thời thiếu niên bà cũng từng có vài phần mơ màng với Từ Hồng Vũ. Nhưng khi biết rõ Từ Hồng Vũ đã kết hôn hơn nữa mình cũng sắp sửa trở về núi tiếp chưởng núi Thương Mang thì đã chặt đứt phần tâm tư này. Nếu Từ đại phu nhân căm thù bà, không khỏi quá mức keo kiệt một tí đi.

Chủ khách ngồi xuống, Từ đại phu nhân bình tĩnh nhìn xem Đông Phương Huệ cười nhạt nói: "Mới Ly nhi phái người mà nói, Đông Phương phu nhân muốn nói chuyện hôn sự Thanh Trần với chúng ta, không biết phu nhân muốn nói gì?"

Tuy Đông Phương Huệ cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn bình tĩnh nói lại một lần nữa, vô cùng uyển chuyển biểu đạt núi Thương Mang nguyện ý cùng Từ gia kết thân. Từ đại phu nhàn nhàn nhạt nhìn Đông Phương U, nói: "Đông Phương phu nhân cũng biết quá trình kết thân gia đình tầm thường?"

Đông Phương Huệ khẽ giật mình, còn chưa kịp trả lời chợt nghe đến Từ đại phu nhân tiếp tục nói: "Nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, đón dâu. Coi như là hoàng thất quyền quý do hoàng gia tứ hôn nữ tử khuê tên cũng chỉ có người cực kỳ thân cận mới biết được đấy. Đông Phương cô nương chưa đính hôn cũng đã vang danh khắp thiên hạ, nếu thật kết hôn, cái vấn danh có thể giảm đi. Cái này thì cũng thôi đi, nữ tử tài mạo xuất chúng luôn được tha thứ vài phần. Ngày xưa trong Sở kinh tất cả gia danh môn quý nữ phương danh khi rảnh rỗi có truyền lưu, chỉ có điều không bằng thanh danh của Đông Phương cô nương mà thôi. Nhưng là, con dâu tương lai Từ gia không cầu dung mạo khuynh thành, cũng không cầu tài danh lan xa. Chỉ cần một điều, chi bằng theo khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn."

Sắc mặt Đông Phương Huệ có chút khó coi, Từ đại phu nhân nói như vậy rõ ràng nói Đông Phương U không phù hợp tiêu chuẩn của Từ gia.

"Từ phu nhân, ta không tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn lúc nào hả?" Đông Phương U đứng ở một bên không khỏi tiến lên một bước, có chút không phục mà hỏi.

Từ đại phu nhân nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không trả lời vấn đề của nàng.

Từ Thanh Viêm đứng tại sau lưng Từ Hồng Vũ, thò đầu ra rồi cười hì hì nói: "Đông Phương cô nương. Nữ tử có Tứ Đức: Phụ ngôn, phụ công, phụ dung, phụ đức. Không biết Đông Phương cô nương chiếm được mấy cái?" Phụ ngôn, không cần khua môi múa mép, ngôn ngữ thoả đáng. Đông Phương U ngược lại rất có thể nói nhưng không đúng trường hợp. Về phần phụ dung, những thứ khác không nói chỉ cần luyện qua mị thuật thì Đông Phương U không qua được cửa ải này. Phụ đức càng là lời nói vô căn cứ, một nữ tử còn chưa lập gia đình thế mà đã tính toán như thế nào lợi dụng phu gia (nhà chồng) thành tựu sự nghiệp của bản thân , phụ đức đối với nàng ta mà nói tựu là mây bay ah. Một câu, Đông Phương U muốn gả cho ai cũng không có vấn đề gì, muốn vào cửa Từ gia, đừng nói cửa nhỏ, ngay cả cửa sổ không có.

Lúc này ánh mắt Đông Phương Huệ mới rơi xuống trên người Từ Thanh Viêm, "Vị này chính là Ngũ công tử?"

Từ Thanh Viêm phảng phất không có chút nào phát giác được áp lực trong ánh mắt của bà ta, chân thành tiến lên vừa chắp tay cười nói: "Vãn bối đúng là Từ ngũ, bái kiến Đông Phương phu nhân."

Đông Phương Huệ cười nói: "Tiểu Ngũ công tử mồm miệng lanh lợi."Từ Thanh Viêm cười nói: "Tiểu tử vô lễ, kính xin phu nhân thứ lỗi. Có điều đại ca của ta da mặt mỏng, rất nhiều chuyện ngại nói. Ta làm đệ đệ đương nhiên tránh không được nhiều vài câu. Tương lai Đại ca phải chấp chưởng môn hộ Từ gia chúng ta đấy, nếu cưới một chị dâu không có bản lĩnh thì Từ gia chúng ta sẽ mất hết thể diện, không phải sao?"

"Thanh Viêm!" Từ Hồng Vũ khẽ nhíu mày, không đồng ý quét Từ Thanh Viêm một cái. Nhưng trong giọng nói lại không hề có ý trách cứ. Hiển nhiên Từ Thanh Viêm nói cũng rất được lòng ông, chỉ có điều trở ngại thân phận không tiện nói thẳng mà thôi. Nếu thật sự không muốn nghe đến Từ Thanh Viêm nói vô lễ, sao đợi đến lúc hắn nói xong mới quát lớn đâu.

Đã nói đến tình trạng như thế, Đông Phương Huệ cũng hiểu ít nhất hôm nay không thể thương lượng tiếp được. Bà cũng không phải là loại người không chừng mực, ngồi ở chỗ này tiếp tục chịu nhục còn không bằng rời đi sớm, sau khi trở về nghĩ ra cách tốt hơn. Nghĩ tới điều này, Đông Phương Huệ sửa sang lại thần sắc, cười nhạt nói: "Đã như vầy, hôm nay chúng ta quấy rầy Định Vương và Vương phi rồi. Cáo từ." Diệp Ly cũng không giữ lại, lại cười nói: "Phu nhân đi thong thả."

Đông Phương Huệ gật gật đầu, nói với Đông Phương U: "U Nhi, chúng ta đi thôi."

Đông Phương U khẽ cắn khóe môi nhìn qua Từ Thanh Trần, đáng tiếc Từ Thanh Trần lại không phát giác đến ánh mắt của nàng ta, bình tĩnh uống trà. Sắc mặt Đông Phương U trắng nhợt, đột nhiên mở miệng nói: "Từ Ngũ công tử nói nữ tử Tứ Đức, nhưng lại không biết Định Vương phi chiếm được mấy hạng?"

"U Nhi, câm miệng!" Đông Phương Huệ nghiêm nghị trách mắng, nhiều lần bị sư phó răn dạy trước mặt người khác, hốc mắt Đông Phương U lập tức đỏ lên, lại cố chấp không chịu nhận thua.

Từ đại phu nhân nhàn nhạt cười nói: " Núi Thương Mang giáo dưỡng thật sự là tốt."

Từ Thanh Viêm cười híp mắt nói: "Đương nhiên Ly nhi tỷ tỷ Tứ Đức đều đủ. Càng quan trọng hơn là, Định Vương yêu tỷ ấy, Từ gia không thích ngươi." Quy củ có nhiều hơn nữa cũng không thoát được hai chữ yêu thích, không nói Diệp Ly được công nhận hiền nội trợ. Không, kỳ thật tại trong mắt rất nhiều người, nàng đã không đơn thuần là nội trợ mà thôi, danh tiếng Định Vương phi đã đủ để sóng vai cùng với Định Vương. Cho dù Diệp Ly không biết gì cả, chỉ cần Định Vương yêu thích vậy thì không có vấn đề. Đồng dạng, cho dù Đông Phương U mọi thứ xuất sắc, tài mạo hơn người, Từ gia không thích vợ như vậy, nói cái gì đều vô dụng. Mà Từ gia yêu cầu tức phụ hiển nhiên không giống Định Vương phủ. Nếu là Đông Phương U thật sự có bản lĩnh như Diệp Ly, Từ gia cũng chưa chắc cự tuyệt, vấn đề là nàng ta không có.

Sắc mặt Đông Phương U tái nhợt như tờ giấy, Đông Phương Huệ thật sự không đành lòng xem đồ nhi mất mặt như thế, không vui liếc nhìn nàng nói: "Còn không đi?"

Đông Phương U bất đắc dĩ, chỉ phải yên lặng đi theo sư sau lưng phó.

Tiễn khách xong, Từ Thanh Viêm cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Từ Thanh Trần nói: "Đại ca, sao thế? Đệ đệ nói trúng rồi à?" Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn xem hắn, "Nói trúng cái gì?"

"Đừng không thừa nhận, Đông Phương U vừa ý ca rồi. Nhìn ánh mắt vừa rồi kia, u oán giống như Đại ca bội tình bạc nghĩa vậy." Từ Thanh Viêm cười nói.

"Bốp!" Từ đại phu nhâni giơ tay gõ vào ót hắn một cái, "Cái gì bội tình bạc nghĩa, mấy năm này con ở bên ngoài học được mấy thứ linh tinh gì đó. Ta nói cho các con biết, nữ nhân núi Thương Mang không được phép vào cửa Từ gia chúng ta." Từ Thanh Viêm ôm lấy cái ót, khó hiểu mà nói: "Mẹ, nhất định Đông Phương U không thể vào được nhà chúng ta, Đại ca rất chướng mắt nàng ta." Từ đại phu nhân hừ nhẹ một tiếng nói: "Không chỉ Đại ca con, ai cũng không được. Không phải Đông Phương U cũng không được!" Dứt lời, phẩy tay áo một cái quay người đi ra ngoài rồi.

Từ Thanh Viêm sờ sờ cái ót, nhìn qua Từ Hồng Vũ nói: "Cha, sao con cảm thấy mẹ có hàm ý khác à?"

Từ Hồng Vũ đưa tay gõ ót hắn một cái, "Con suy nghĩ nhiều quá." Đối với những người khác phất phất tay rồi cũng đi luôn.

Từ Thanh Viêm ai oán nhìn qua ba người Diệp Ly, "Vì cái gì bị thương luôn là ta?" Đại ca ức hiếp hắn, mẹ đập hắn, hiện tại ngay cả cha người nho nhã tự cao như vậy cũng gõ hắn.

Từ Thanh Trần giống như cười mà không phải cười nhìn xem hắn, Từ Thanh Viêm vội vàng co rụt lại nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài.

"Đông Phương Huệ ngược lại là người thông minh." Từ Thanh Trần khẽ chọc lấy lan can thản nhiên nói.

"Người thông minh còn không phải bị công tử Thanh Trần tức giận đến không nhẹ?" Mặc Tu Nghiêu lười biếng mà nói. Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Đây là vì Đông Phương U, quan tâm sẽ bị loạn. Nếu không có chuyện Đông Phương U thì chỉ sợ Đông Phương Huệ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy."

"Hình như Thanh Trần huynh rất chán ghét Đông Phương Huệ?" Mặc Tu Nghiêu hơi tò mò hỏi. Từ Thanh Trần rất ít tỏ ra không thích một người, theo lý thuyết, Từ Thanh Trần chưa từng gặp qua Đông Phương Huệ mới đúng. Nghe vậy, Diệp Ly cũng không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Từ Thanh Trần, kỳ thật không chỉ là Từ Thanh Trần, còn có Từ đại phu nhân có thái độ cũng có chút không đúng với Đông Phương Huệ. Điều này khiến cho Diệp Ly không thể không suy đoán, quan hệ giữa Đông Phương Huệ và cậu cả chỉ sợ không hời hợt như cậu cả nói. Nhưng phỏng đoán linh tinh chuyện của trưởng bối là không tốt, cũng đành phải tại trong lòng đè xuống.

Ngược lại Từ Thanh Trần cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: "Cũng không có cái gì, năm đó cướp mấy phong thư của Đông Phương Huệ mà thôi."

"Ồ? Chẳng lẽ. . ." Hồng Vũ tiên sinh thật sự ở bên ngoài có một hồng nhan tri kỷ hay sao?

Nhìn thần sắc hai người, Từ Thanh Trần bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Nghĩ lung tung cái gì? Chỉ là Đông Phương Huệ đơn phương dây dưa, ngay cả thư cha cũng chưa nhìn thấy. Có điều vừa lúc bị ta và mẹ thấy được. Lúc ấy. . . Mẹ vừa mang thai Tứ đệ. Thấy Đông Phương Huệ thì chắc tâm trạng cũng có chút buồn bực." Diệp Ly nháy mắt nói: "Cậu cả không biết ý tứ Đông Phương Huệ?"

Từ Thanh Trần nghĩ nghĩ, "Chắc không biết. Bà ta mấy phong thư gửi đến Từ gia đều bị ta thu, lá thư đầu tiên cũng chỉ là một ít câu từ cảm tạ."

"Đại ca không có đưa thư cho cậu cả sao?" Diệp Ly hỏi.

Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày nói: "Lúc lấy hai phong thư thì cha cũng không ở nhà, thư về sau có chút. . . Lúc ấy tuổi còn nhỏ, nghĩ cũng không chu toàn." Khi đó Từ Thanh Trần chưa tới mười tuổi, rất nhiều chuyện đặc biệt là chuyện cảm tình nam nữ càng nghĩ mãi mà không rõ, cho nên cũng không nghĩ xử lý như thế nào là tốt nhất. Kỳ thật nếu như trực tiếp mang thư đến trước mặt Hồng Vũ tiên sinh cũng không có cái gì. Nhưng hiện tại ngược lại coi như là chó ngáp phải ruồi, Hồng Vũ tiên sinh không biết tình ý Đông Phương Huệ lúc trước, lúc xử lý chuyện núi Thương Mang cũng sẽ không bởi vì tình cảm sơ giao mà cảm thấy khó xử. Đương nhiên, Diệp Ly tuyệt đối tin tưởng Hồng Vũ tiên sinh sẽ không công tư phân minh như thế.

"Hóa ra thế, còn mợ. . ."

Từ Thanh Trần nói: "Mẹ hiểu cha, cũng tin tưởng cha. Chỉ có điều lúc trước Đông Phương Huệ biết rõ cha đã có vợ có con còn gửi thư tới, cho nên, mẹ mới không thèm nể mặt bà ta."

"Đại ca cũng bởi vì cái này mà chán ghét Đông Phương Huệ?" Diệp Ly hỏi.

Từ Thanh Trần trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nhíu mày thở dài nói: "Có thể là bởi vì bà ta là người đầu tiên ta ghét."

Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng. Người ngoài chỉ coi công tử Thanh Trần là công tử Thần Tiên. Nếu không phải nói, ai sẽ biết năm đó công tử Thanh Trần nhỏ tuổi đã từng vì cảm tình cha mẹ cùng với tiểu tam mà làm một ít mánh lới không tính là thông minh?

" Chỉ sợ Đông Phương Huệ cũng sẽ không dễ dàng buông tha, không nói ý nguyện của Đông Phương U. Việc này đã huyên náo xôn xao, nếu lúc này tuyển người khác thì thanh danh núi Thương Mang và Đông Phương U đều là một đả kích thật lớn." Nghĩ về chuyện này, Từ Thanh Trần ngưng lông mày nói. Mặc Tu Nghiêu không để ý mà nói: "Nàng ưa thích quấn quít chặt lấy cũng không sao cả, dù sao cuối cùng mất mặt cũng không phải chúng ta. Hơn nữa Lôi Chấn Đình bên kia cũng cần phải thời gian bố trí, chúng ta bên này cũng đồng dạng cần một chút thời gian mới có thể tra rõ ràng chi tiết núi Thương Mang. Bọn hắn thích nháo thì nháo đi."

Từ Thanh Trần nói: "Đông Phương Huệ không phải là cái loại người đụng phải tường thì sẽ không quay đầu lại, nếu như bà ta hủy bỏ ý định quan hệ thông gia, chỉ đơn thuần muốn hợp tác với Định Vương phủ?" Như vậy, tuy thanh danh Đông Phương U sẽ có một ít tổn thất, nhưng uy tín và thanh danh núi Thương Mang không hề bị tổn hại. Về phần Đông Phương U, chỉ cần chừng hai năm nữa, chuyện này đi qua, có núi Thương Mang làm chỗ dựa cũng không lo không gả được người trong sạch.

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: "Vô luận như thế nào, Định Vương phủ đều không có ý định hợp tác với núi Thương Mang. So với các nàng cái gọi là hợp tác, phụ tá. Bản vương càng ưa thích chiếm đoạt. Huống chi, hiện tại còn không phải thời điểm trêu đùa Lôi Chấn Đình." Bởi vì Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không xem nhẹ nữ nhân. Nhưng một đám tự cho là nữ nhân thông minh trên trăm năm như một ngày nghĩ mộng đẹp âm thầm khống chế thiên hạ. Người như vậy, Mặc Tu Nghiêu cũng không có tâm tư liên hệ với các nàng.

"Bảo người phóng tin tức Đông Phương Huệ cho Mặc Cảnh Lê. Đúng rồi, Nhậm Kỳ Ninh cũng cho hắn một phần. Rốt cuộc là hậu duệ tiền triều, hình như cũng có tí liên hệ với núi Thương Mang." Mặc Tu Nghiêu cười nói.

Từ Thanh Trần tuấn mỹ giương nhẹ, "Lại để cho Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh đi quấn quít các nàng? Biện pháp tốt. . ." Hai vị này đều là loại người vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, tại Ly Thành nghĩ muốn đối phó Định Vương phủ khẳng định không được, nhưng Đông Phương Huệ khẳng định không có vấn đề.

Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cái mũi nói: "Như vậy. . . Bản vương cũng không cân nhắc như thế nào mời đến Nhậm Kỳ Ninh. Đàm Kế Chi bây giờ đang ở chỗ nào?"

Diệp Ly nói: "Ngay tại trong địa lao vương phủ."

"Rất tốt, A Ly cùng ta đi gặp hắn a." trong mắt Mặc Tu Nghiêu chớp động lên ánh sáng lạnh nhàn nhạt, nếu người ngoài thấy được tất nhiên da đầu run lên không biết Định Vương muốn tính toán ai rồi.

Đông Phương Huệ và Đông Phương U trở lại trong phủ ở tạm, không cho Đông Phương U nói cái gì Đông Phương Huệ nhìn chằm chằm vào nàng lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, không cho phép nhắc lại việc hôn nhân với Từ gia."

Đông Phương U sững sờ, không hiểu vì cái gì mới đi một chuyến Định Vương phủ thì sư phó lại đột nhiên thay đổi chủ ý, "Sư phụ. . ."

Đông Phương Huệ vung tay lên nói: "Không cần nói nữa rồi. Chẳng lẽ hôm nay con còn chưa đủ mất mặt? Từ gia sẽ không đồng ý lấy ngươi vào cửa đấy."

"Sư phụ, sẽ không đâu. Chỉ là công tử Thanh Trần. . ."

Đông Phương Huệ đánh gãy nàng..., nói: "Con cho rằng chỉ vì Từ Thanh Trần? Toàn bộ Từ gia sẽ không có ai đồng ý."

"Nhưng là, Từ gia sẽ không cưỡng bức con cái kết hôn, chỉ cần công tử Thanh Trần. . . ."

"Từ Thanh Trần sẽ lấy con sao?" Đông Phương Huệ lạnh lùng mà hỏi.

Đông Phương U á khẩu không trả lời được, nhìn xem ánh mắt lạnh lùng của sư phụ, có chút không cam lòng mà nói: "Nhưng là, nếu như con không gia nhập Từ gia, núi Thương Mangvà Định Vương phủ. . . khẳng định Định Vương cũng sẽ không cho ta vào phủ đấy ."

Nhìn trước mắt vẻ mặt ngây thơ của đồ nhi, Đông Phương Huệ bất đắc dĩ thở dài. Giọng điệu hòa hoãn một ít rồi mới nói: "Là sư phụ không đúng, con không thích hợp làm truyền nhân núi Thương Mang. . ." Lịch đại vào đời truyền nhân núi Thương Mang đều phải gả cho người cầm quyền các nước, nhưng đó là bởi vì các nàng đều hiểu đắc nhân tâm tính toán, biết rõ như thế nào tiến thối có theo, mà Đông Phương U không học được những thứ này. Dù cho mình phái người âm thầm trợ giúp nàng, chỉ sợ cũng khó càng thêm khó.

"Sư phụ, ngài. . .ngài bỏ rơi đồ nhi hả?" Nghe xong những lời nói của Đông Phương Huệ..., sắc mặt Đông Phương U trắng nhợt, kinh hoảng mà nói.

Đông Phương Huệ vỗ vỗ tay nàng lưng rồi nói: "Sao sư phụ sẽ bỏ rơi con chứ? Con là đồ nhi duy nhất của sư phụ mà. Con cũng đừng quản chuyện hôm nay nữa, qua vài ngày sư phụ phái người đưa con hồi trở lại núi Thương Mang. Về sau sư phụ còn trông cậy vào con tiếp chưởng núi Thương Mang đấy." Ở trên núi Thương Mang, Đông Phương U chỉ là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng không phải là trời sinh tính ngu dốt. Có trưởng lão và quản sự hiệp trợ, tương lai chưởng quản núi Thương Mang cũng không thành vấn đề. Những thế cục tranh đấu dưới núi này đúng là không thích hợp nàng.

"Sư phụ, con. . ."

"Tốt rồi, con lui ra đi." Đông Phương Huệ trầm giọng nói.

Nhìn nhìn sắc mặt sư phụ khó coi, Đông Phương U đành phải quay người đi ra ngoài.

Trong phòng, Đông Phương Huệ nhìn qua gian phòng trống rỗng rồi xuất thần, hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài rồi. Nhiều năm không thấy, bà cho rằng đã sớm quên mất rồi. Hôm nay đột nhiên gặp lại cố nhân, thế mới biết được hóa ra cho tới bây giờ đều không có quên qua. Nhưng người kia lại. . .

Chương 349: Đàm Kế Chi thỏa hiệp

Chỗ bí mật Định Vương phủ, trong địa lao âm u u lãnh. Nam tử đầu tóc tán loạn, cả người chật vật ngồi trên sàn nhà tù ngẩn người. Dù cho hiện tại là cuối tháng sáu nóng bức, phòng giam tầng hầm cũng khiến cho người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo. So với địa phương khác, tuy gian phòng âm lãnh lại khó được coi như sạch sẽ, cũng không có hình cụ đáng sợ. Nhưng nam tử râu đầy mặt, ánh mắt trống rỗng, phảng phất thất thần mờ mịt.

Nếu như có thể, thậm chí hắn hy vọng có thể có người dụng hình, hung hăng đánh mình một trận. Ít nhất như vậy hắn còn có thể cảm giác được hắn còn sống, trên đời này không chỉ có một mình hắn. Trên thực tế, hắn biết rõ trên đời này cũng không thật sự chỉ còn lại có một mình hắn. Tại nhà tù âm lãnh cô tịch thì bên ngoài nhất định là náo nhiệt vui mừng, người đến người đi. Nhưng những điều này đều không quan hệ gì với hắn. Hắn bị nhốt ở chỗ này, nghe không được âm thanh bên ngoài, mà ngay cả lính canh ngục trông coi địa lao hắn đều nhìn không tới. Không có người xuất hiện ở trước mặt hắn, cũng không có ai nói chuyện với hắn. Thậm chí hàng ngày đưa cơm đưa nước đều lặng yên không một tiếng động đấy. Hắn đã không nhớ nổi đến rốt cuộc mình bao lâu chưa từng thấy người sống, không có mở miệng nói chuyện. Vừa mới bắt đầu bị nhốt vào tù hắn còn có thể lớn tiếng tức giận mắng, về sau mà ngay cả sức mắng chửi người cũng không có. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng đã quên rốt cuộc mình bị nhốt ở chỗ này đã bao lâu rồi.

Ngoài cửa kỳ dị vang lên một hồi tiếng bước chân, nam tử phục hồi tinh thần lại trong mắt hiện lên một tia ánh sáng. Nhanh chóng đứng dậy chay ra chỗ cửa ra, nhưng thời gian dài bị nhốt cùng với hàng ngày ăn cơm rau dưa đều không coi là đồ ăn khiến cho thân thể của hắn hơi suy yếu. Mới đi vài bước đã ngã trên mặt đất. Nhà tù bị mở ra, hai thị vệ áo đen tiến đến, một trái một phải nhấc nam tử lên liền đi ra ngoài.

Trong địa lao Định Vương phủ cũng không có nhốt người nào, cho nên cũng rất sạch sẽ. Thị vệ mang theo nam tử một đường xuyên qua hai ba cái nhà tù trống không đi vào trong đại sảnh rộng rãi, thả tay ném người xuống đất.

"Đàm công tử, hồi lâu không thấy có khỏe không?" Mặc Tu Nghiêu lôi kéo tay Diệp Ly ngồi trong đại sảnh, hứng thú nhìn nam tử chật vật trên mặt đất.

"Mặc Tu Nghiêu..." Vì thời gian quá dài không nói chuyện nên giọng nói của Đàm Kế Chi hơi khàn khàn. Nhưng ánh mắt nhìn qua Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối nóng bỏng.

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý ánh mắt Đàm Kế Chi muốn xé rách mình, nhạt cười nhạt nói: "Bản vương hôm nay tới, muốn nói cho Đàm công tử một cái tin tức tốt."

Đàm Kế Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu, đương nhiên hắn sẽ không tin tưởng Mặc Tu Nghiêu nói tin tức tốt gì với mình. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: "Đàm công tử có thể đi ra ngoài rồi."

"Cái gì?" Đàm Kế Chi sững sờ, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

"Bản vương nói, từ hôm nay trở đi Đàm công tử được tự do. Có thể không cần ở chỗ này trong địa lao nữa, hay Đàm công tử nghiện ở chỗ này rồi hả? Không muốn đi ra ngoài?" Mặc Tu Nghiêu kiên nhẫn lập lại một lần.

"Ngươi. . . có lòng tốt như thế? Thả ta ra ngoài?" Quá lâu không nói lời nào, Đàm Kế Chi nói hơi đứt quãng, có điều sau khi nói hai câu thì đã tốt lên rồi, "Ngươi có mục đích gì?"

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu cười nói: "Đúng vậy, nhốt lâu như vậy đầu óc còn không có bị hỏng." Đương nhiên hắn sẽ không vô điều kiện phóng hắn ta ra ngoài.

"Điều kiện của ngươi?" Đàm Kế Chi hỏi, lúc này thậm chí hắn cảm thấy bất luận Mặc Tu Nghiêu khai ra điều kiện gì hắn sẽ đáp ứng. Chỉ có người chính thức mất đi qua tự do mới có thể hiểu tự do đáng ngưỡng mộ, mà hắn cũng không bao giờ muốn ngốc ở phòng giam vĩnh viễn đều im ắng chỉ có một mình hắn.

Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: "Nhậm Kỳ Ninh bây giờ đang ở Ly Thành. Đàm công tử, Bản vương luôn luôn tò mò, đến cùng ngươi và Nhậm Kỳ Ninh ai mới là Lâm Nguyện một vị hoàng thất hậu duệ cuối cùng tiền triều? Hoặc các ngươi đều là. . . hay không phải?" Đàm Kế Chi trầm giọng nói: "Đương nhiên là ta!" Trong lòng Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, xem ra Đàm Kế Chi bị đóng hai năm qua nhưng vẫn còn dã tâm. Có điều như vậy mới phải, nếu thật sự bị mài đến không còn cái gì nữa thì Đàm Kế Chi cũng vô dụng rồi.

"Thật sao? Nhậm Kỳ Ninh có thể không cho là như vậy đấy. Người ta bây giờ là đường đường chính chính Bắc Cảnh Vương, nói không chừng lúc nào có thể sửa lại quốc hiệu tiền triều rồi. Tuy nhiên Bản vương cảm thấy cơ hội đó không lớn, nhưng ít nhất tốt hơn ngươi một chút." Mặc Tu Nghiêu cười nói.

Thần sắc Đàm Kế Chi biến đổi, nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó Nhậm Kỳ Ninh."

Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Ngươi không cần khẩn trương như vậy, vô luận ngươi có đáp ứng hay không ta đều thả ngươi đi ra ngoài. Ngươi cũng có thể sau khi ra ngoài lựa chọn trợ giúp Nhậm Kỳ Ninh đối nghịch với Bản vương, cũng không biết rốt cục Nhậm Kỳ Ninh có thể tiếp nhận ngươi hay không?"

Kỳ thật đáp án dĩ nhiên là rất rõ ràng đấy, nếu như Đàm Kế Chi là người khác có lẽ Nhậm Kỳ Ninh còn có thể trọng dụng hắn. Mà thân phận của bọn hắn đã chú định không thể nào cùng tồn tại, hậu duệ tiền triều Lâm Nguyện chỉ có một người, bọn hắn đều rõ trong đó tất nhiên có một người là giả dối. Cho nên, người sống sót mới là thật đấy.

Đàm Kế Chi trầm mặc một hồi, mới vừa hỏi nói: "Cho dù ta đáp ứng ngươi lại có làm được cái gì? Ngươi cũng nói, hắn bây giờ là Bắc Cảnh Vương. Mà ta..." Tự giễu cười cười, Đàm Kế Chi nói: "Ta là tù nhân Định Vương phủ." Mặc Tu Nghiêu nói: "Bản vương cũng không cảm thấy ngươi có thể giết chết Nhậm Kỳ Ninh, chỉ cần cho hắn thêm chút phiền toái là được rồi. Về phần chuyện khác đương nhiên sẽ có người đi làm."

"Ngươi sẽ không sợ sau khi ta ra ngoài liền đổi ý?" Đàm Kế Chi hỏi.

Mặc Tu Nghiêu nhún nhún vai, nói: "Đổi ý thì đã có sao? Lâm đại phu có ân cứu mạng A Ly và Tiểu Bảo, nể mặt ông ta thì Bản vương cũng không muốn giết ngươi. Nhưng. . . nếu ngươi làm chuyện không nên làm. . . Bản vương có thể bỏ qua ân cứu mạng của Lâm đại phu." Nếu Đàm Kế Chi lại làm cái gì đó, vậy lúc giết hắn ta cũng không cần ngượng ngùng.

"Cha ta..." Nhắc tới Lâm đại phu, Đàm Kế Chi không khỏi ngây ra một lúc. Năm đó ở Cao tổ lăng tiền triều, hắn đã cùng với Lâm đại phu ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, lại không nghĩ rằng mình rơi vào trong tay Mặc Tu Nghiêu còn có thể sống được, lại nhờ ông ta. Suy tư trong chốc lát, rốt cục Đàm Kế Chi gật đầu nói: "Ta đáp ứng ngươi." Vô luận như thế nào, hắn cũng không thể lại trở lại trong phòng giam. Hắn hoài nghi, nếu cứ tiếp tục một năm nửa năm Mặc Tu Nghiêu không đến, chính mình sẽ không chịu nổi mà tự sát.

Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, "Rất tốt. A Ly, nàng an bài cho hắn."

Diệp Ly gật gật đầu, cười nói với Đàm Kế Chi: " Sau khi Đàm công tử ra ngoài không ngại trước dàn xếp xuống thuận tiện điều trị cơ thể, sau đó sẽ có người đi tìm ngươi."

Đàm Kế Chi nhìn Diệp Ly liếc, gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi."

Diệp Ly nghĩ nghĩ, nói: " Nếu Đàm công tử có thì giờ rãnh rỗi, cũng có thể đi gặp Lâm đại phu. Hiện nay ông ấy ở trong thành mở một nhà y quán." Đàm Kế Chi lắc đầu nói: "Thôi được rồi. Chúng ta đã không có vấn đề gì rồi."

Thấy hắn nói như thế, Diệp Ly cũng không miễn cưỡng. Kỳ thật Lâm đại phu và Đàm Kế Chi không có vấn đề gì thì tốt hơn.

Đã bàn bạc xong, Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đứng dậy, nhìn xem Đàm Kế Chi nói: "Đúng rồi, Đàm công tử không có chuyện gì nữa thì tốt nhất đừng đi loạn trong thành. Hôm nay cũng không chỉ là Nhậm Kỳ Ninh tại Ly Thành, Mặc Cảnh Lê, Liễu Quý Phi, Lôi Chấn Đình đều ở Ly Thành." Lôi Chấn Đình cũng không có ân oán gì quá lớn với Đàm Kế Chi, nhưng Mặc Cảnh Lê và Liễu Quý Phi thì khác. Nếu Mặc Cảnh Lê muốn giết chết Đàm Kế Chi hiện tại vẫn chỉ là tiện tay mà thôi, "Mặt khác, Đại Sở hiện nay đã dời đến phía nam sông Vân Lan rồi. Đại Sở. . . đã xong. Tâm nguyện của Đàm công tử cũng miễn cưỡng xem như đã thực hiện được."

"Đại Sở dời nam rồi hả? Sở kinh..." Đàm Kế Chi kinh giật mình.

Mặc Tu Nghiêu nói: "Đại Sở Sở kinh và Hoàng thành Tây Lăng hiện tại thuộc về Bản vương đấy."

Đàm Kế Chi trầm mặc, ngắn ngủn hai năm, hắn lại bỏ lỡ quá nhiều. Hiện tại hắn cần phải làm nhất là hiểu rõ thế cục bây giờ cùng với hai năm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Mặc Tu Nghiêu cũng không hề để ý tới Đàm Kế Chi, tâm tình rất tốt cùng Diệp Ly sóng vai ra địa lao.

Sau vài ngày, Định Vương phủ an tĩnh lại rồi. Nhưng Định Vương phủ mọi người vẫn bận rộn như cũ. Không biết là ai để lộ chủ nhân núi Thương Mang đi vào Ly Thành, mấy hôm nay bọn người Mặc Cảnh Lê Nhậm Kỳ Ninh nhao nhao đến thăm. Thậm chí ngay cả Gia Luật Dã và Gia Luật Hoằng không có quan hệ gì cũng đi theo thấu cái náo nhiệt. Nói không có quan hệ gì, là vì người núi Thương Mang được xưng thay trời chọn chủ, nhưng đến cùng cũng vẫn có đúng mực đấy. Tái ngoại Man tộc Bắc Nhung là tuyệt đối không phải là lựa chọn của bọn hắn. Mà ở trong đó tích cực nhất tự nhiên không ai qua được Mặc Cảnh Lê rồi.

Định Vương phủ, Diệp Oánh ngồi đối diện Diệp Ly ô nức nở nghẹn ngào khóc không ngừng. Diệp Ly cũng không khuyên giải nàng, ngồi ở một bên bình tĩnh chờ nàng ta khóc xong. Một lúc lâu, Diệp Oánh mới ngừng lại, rưng rưng nhìn Diệp Ly nói: "Tam tỷ, ta thật hối hận. Ta lúc đầu tại sao phải gả cho hắn? Ô ô... Năm đó hắn rõ ràng nói cả đời rất tốt với ta đấy, nhưng bây giờ, hiện tại... ."

Diệp Ly nhíu mày, nói khẽ: "Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ cho ta nghe một chút, khóc thì có tác dụng gì chứ?"

Diệp Oánh hơi oán hận lau nước mắt, gật đầu nói: "Tam tỷ nói đúng, ta không khóc. . . Vì tên hỗn đản kia khóc không đáng. Lúc trước mắt ta bị mù mới nhận hắn, khó trách. . . Khó trách năm đó Tam tỷ chướng mắt hắn, Định Vương đối với tỷ thật tốt." Nói đến cái này, Diệp Oánh cũng không tránh khỏi có ghen tỵ rồi. Năm đó ở Sở kinh, ai mà không đồng tình Diệp gia Tam tiểu thư ném vị trí Lê Vương phi đi, còn phải gả cho một phế vật ngồi ở xe lăn hủy dung. Nhưng nhìn hiện tại xem, tuy Định Vương một đầu tóc trắng, nhưng tướng mạo kia, khí độ kia trong thiên hạ có mấy nam nhân có thể vượt qua? Lại càng không cần phải nói Diệp Ly càng là đối tượng nữ tử thiên hạ hâm mộ ghen ghét.

Thanh Sương đứng tại sau lưng Diệp Ly âm thầm bĩu môi. Lúc trước nếu để cho vị Tứ tiểu thư này gả cho Định Vương, chỉ sợ nàng ta lập tức muốn khóc bị giày vò phải chết muốn sống. Nhưng bây giờ lại hâm mộ ghen ghét Vương phi các nàng?

Diệp Ly cũng không để ý tới lời ghen tỵ của nàng ta..., nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Diệp Oánh một bên nức nở một bên đem Mặc Cảnh Lê mỗi ngày chạy đến Đông Phương U cùng Đông Phương Huệ trước mặt xum xoe. Thậm chí thương lượng với tâm phúc nếu như Đông Phương U nguyện ý gả thì phế vị trí chính phi của nàng. Càng nói càng thương tâm, còn chưa nói xong Diệp Oánh lại khóc lên. Nhìn Diệp Oánh đang khóc, Diệp Ly đành bất đắc dĩ thở dài. Lần thứ nhất có chút hoài nghi mình muốn Diệp Oánh làm ánh mắt bên người Mặc Cảnh Lê có đáng tin cậy không? Hoặc cần báo lại cho Dao Cơ nghĩ cách khác? Nhưng nghĩ kỹ Tần Phong đã không nhỏ tuổi. Tuy không biết cảm tình hai người bọn họ có tiến triển hay không, nhưng để Dao Cơ luôn luôn tại Mộc Dương Hầu phủ cũng không tốt lắm.

"Tam tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ?" Diệp Oánh đỏ hồng mắt hỏi. Diệp Oánh cũng không phải đồ ngốc, nếu như từ trước Mặc Cảnh Lê còn có thể vì mình là muội muội của Định Vương phi. Nhưng so với thế lực núi Thương Mang khiến cho người ta thèm thuồng cũng không đủ nhìn. Nếu như Đông Phương U núi Thương Mang thật sự nguyện ý gả cho Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ không hề do dự phế đi chính mình. Nàng hiện tại đã không còn trẻ nữa, hay bởi vì chuyện của Diệp Nguyệt mà trở mặt với mẫu thân. Ngoại trừ Mặc Cảnh Lê thì nàng cũng không có cái khác để dựa vào. Huống chi Diệp Oánh vì tư lợi một tí, nhưng nàng không làm được như Liễu Quý Phi.

Diệp Ly nghĩ nghĩ, an ủi: "Muội không cần lo lắng, cho dù Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U. Ít nhất ta có thể cam đoan muội sẽ không bị cách chức làm Trắc Phi."

Diệp Oánh có chút không tin đấy, núi Thương Mang đào tạo ra nữ tử chẳng lẽ nguyện ý làm Trắc Phi sao? Làm Trắc Phi của Mặc Tu Nghiêu có lẽ có khả năng, bởi vì hậu thuẫn của Diệp Ly cũng rất mạnh, Từ gia hiện nay tại Định Vương phủ tuyệt đối rất quan trọng. Nhưng nàng lại không được, nàng lẻ loi một mình tại Giang Nam, căn bản không có người có thể dựa vào.

Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười nói: "Ta lừa muội làm cái gì? Cho dù chúng ta gần đây không thân cận, người ngoài vẫn biết rõ muội là muội muội ta. Muội bị giáng chức làm Trắc Phi chẳng lẽ ta sẽ rất có mặt mũi? Thật sự không được thì khiến cho Mặc Cảnh Lê lấy hai chính phi."

"Thế nhưng mà. . . Chẳng lẻ không có thể..." Diệp Oánh có chút không cam lòng mà nói.

Diệp Ly lại cười nói: "Không cho Đông Phương U gả cho Mặc Cảnh Lê? Ngược lại cũng không phải không được. Nhưng muội cảm thấy Mặc Cảnh Lê có thể giận lây sang muội hay không, thậm chí bí mật giết chết muội?" Diệp Oánh run lên, đi theo Mặc Cảnh Lê nhiều năm như vậy, Diệp Oánh vẫn hiểu Mặc Cảnh Lê có bao nhiêu tâm ngoan thủ lạt. Nhớ tới Diệp Nguyệt bị hỏa thiêu, sắc mặt Diệp Oánh càng thêm khó coi.

Không thể không nói, chuyện Diệp Nguyệt Mặc Cảnh Lê cõng một cái oan ức không lớn không nhỏ. Ít nhất vô luận là Diệp gia cao thấp già trẻ hay Diệp Oánh, đều cho rằng Diệp Nguyệt chết do Mặc Cảnh Lê gây nên.

"Vì tình cảm chị em, muội có hai lựa chọn. Ở lại Ly Thành từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ với Mặc Cảnh Lê, muội vẫn là con gái Diệp gia, trở lại Diệp gia thì phụ thân và tổ mẫu cũng sẽ không mặc kệ muội đâu. Từ nay về sau bình bình đạm đạm qua cả đời. Hai là vẫn đi theo Mặc Cảnh Lê về Giang Nam, ta có khả năng làm cũng chỉ là giữ chính phi cho muội. Về phần về sau như thế nào. . . là số mạng của mình rồi."

"Ta..." Diệp Oánh hơi giãy dụa, một hồi lâu vẫn lắc đầu nói: "Không, ta phải đi về. Ta không thể trở lại Diệp gia, ta là Lê Vương phi. Còn có con của ta..."

Diệp Ly chớp mắt, nói: " Ta sẽ giúp muội tìm con, có tin tức sẽ phái người thông tri muội."

"Tam tỷ, tỷ. . . Tại sao phải tốt với ta như vậy?" Diệp Oánh cũng không ngốc, cũng sẽ không quên lúc trước quan hệ với Diệp Ly không tốt. Chuyện tiện tay thì có lẽ Diệp Ly giúp đỡ nàng không có gì, nhưng những chuyện này lại rõ ràng muốn phí chút ít công phu rồi. Diệp Ly vẫn không chút do dự giúp nàng, nàng không thể không có nghi mục đích của Diệp Ly.

Diệp Ly cũng không có ý định qua loa nàng ta, nhạt cười nhạt nói: "Cũng không có gì. Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U, với Định Vương phủ mà nói cũng rất nguy hiểm. Chỉ cần muội ngẫu nhiên cho ta một ít tin tức là được rồi. Muội yên tâm, ta sẽ không cần muội làm chuyện nguy hiểm. Ta cũng có thể hứa hẹn, nếu như tương lai muội gặp được nguy hiểm, ta có thể bảo vệ muội thoát khỏi."

"Nếu như, Lê Vương không có lấy Đông Phương U đâu này?"

"Vậy coi như ta làm một chuyện tốt, coi như thành toàn thân duyên huyết mạch chúng ta." Diệp Ly lạnh nhạt nói.

Diệp Oánh cúi đầu suy tư về, Diệp Ly nói nàng đều hiểu, nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự cưới Đông Phương U đối với nàng mà nói tuyệt đối sẽ không hề tốt. Nhưng nếu có Định Vương phủ trợ giúp...

"Tốt, ta đáp ứng tỷ."

Diệp Ly thoả mãn gật đầu, đưa khăn tay cho nàng rồi nói: "Muội còn muốn gặp con của muội đừng gặp chuyện gì cũng khóc. Hiện tại có lẽ muội đã hiểu, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào khóc là không giải quyết được vấn đề đấy. Muội có thể yên tâm, cho dù Mặc Cảnh Lê cưới Đông Phương U, cũng sẽ không dao động địa vị của muội tại Lê Vương phủ đấy. Ta sẽ giúp muội."

"Cảm ơn tỷ, Tam tỷ." Diệp Oánh xoa xoa nước mắt thấp giọng nói.

"Vương phi, Lê Vương cầu kiến." Vệ Lận tiến đến bẩm báo nói.

Diệp Ly mỉm cười liếc Diệp Oánh, cười nói: "Vừa vặn ta cũng có một số việc muốn nói chuyện với Lê Vương. Mời hắn vào. Oánh nhi, muội..."

Diệp Oánh cắn môi nổi giận nói: "Ta không muốn gặp hắn!"

"Vậy được rồi, muội đi Họa các phía trước ngồi trong chốc lát." Đúng là đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng Mặc Cảnh Lê tới dỗ ngươi sao? Bảo người dẫn Diệp Oánh rời đi, chỉ chốc lát sau Mặc Cảnh Lê liền từ bên kia đi đến.

Xa xa đấy, Mặc Cảnh Lê thấy nữ tử áo xanh ngồi ở bên hồ. Đảo mắt mười năm qua đi, Mặc Cảnh Lê đột nhiên phát hiện mình vẫn còn có thể nhớ rõ năm đó sau khi từ hôn lần đầu tiền nhìn thấy Diệp Ly. Tuy lần đó ở trong Thận Đức Hiên Diệp Ly lại khiếncho hắn rất khó chịu, nhưng đó là lần đầu tiên hắn có một cảm giác mơ hồ, hóa ra Diệp Ly không giống những gì mình nghĩ. Đã nhiều năm như vậy rồi, dung mạo Diệp Ly cũng không khác trước nhiều, có lẽ bởi vì đã có mấy đứa con nên có thêm cảm giác ưu nhã và dịu dàng.

"Lê Vương." Nhìn xem Mặc Cảnh Lê trước mặt mà đến, Diệp Ly nhẹ gật đầu cũng không có đứng dậy đón chào, "Lê Vương mời ngồi."

Mặc Cảnh Lê trầm mặc ngồi xuống, nhìn thấy Thanh Sương bưng trà đi lên, mới nhàn nhạt hỏi: "Nha đầu này còn đi theo ngươi."

Diệp Ly có chút kinh ngạc, Mặc Cảnh Lê mắt cao hơn đầu lại có thể còn nhớ rõ một tiểu nha đầu bên người nàng. Khẽ mĩm cười nói: "Thanh Sương không còn nhỏ, ở bên ta cũng không được bao lâu nữa." Hôn sự Thanh Sương và A Cẩn cũng đã bàn bạc gần xong rồi. Mặc tổng quản cũng thoả mãn, A Cẩn và Thanh Sương cũng không có ý kiến gì. Chờ có thời gian rảnh thì xử lý hôn sự là được.

Gần như không có gì lời gì để nói, trong lúc nhất thời trầm mặc.

Diệp Ly cũng không vội vã mở miệng, Mặc Cảnh Lê không nói lời nào thì nàng liền lạnh nhạt uống trà. Một hồi lâu, ước chừng Mặc Cảnh Lê cũng hơi không được tự nhiên rồi, mới mở miệng nói: "Oánh nhi ở chỗ này?"

Diệp Ly cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Vừa tới cùng ta trò chuyện trong chốc lát, đi nghỉ ngơi rồi. Lê Vương tới tìm Tứ muội à?"

"Nàng đã nói gì với ngươi?"Giọng điệu Mặc Cảnh Lê có chút cứng ngắc, còn có một tia hổn hển. Diệp Ly không hiểu liếc mắt nhìn hắn nói: "Còn còn có thể nói chuyện gì mới à? Không phải là chuyện Lê Vương định bỏ vợ tái giá?"

"Ta không muốn hưu vợ!" Mặc Cảnh Lê tức giận mà nói. Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: "Ta biết rõ, Lê Vương chỉ muốn giáng chức vợ làm thiếp để dọn đích phi cho Đông Phương cô nương." Mặc Cảnh Lê nhìn nàng nói: "Ta thấy Diệp Oánh cách chức làm thiếp, ngươi mất hứng à?" Diệp Ly có chút không hiểu thấu, hỏi: "Tứ muội bị giáng chức làm thiếp thì tại sao ta phải cao hứng? Chẳng lẽ có một Vương phi muội muội khó nghe hơn muội muội làm thiếp?"

"Lúc trước nàng ấy đoạt vị trí Lê Vương phi của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận nàng sao?" Mặc Cảnh Lê bình tĩnh nhìn qua Diệp Ly, trầm giọng hỏi.

Diệp Ly sững sờ, có chút buồn cười mà nói: "Chẳng lẽ Lê Vương điện hạ muốn nói ngươi đang vì ta xả giận sao ? Có phải Lê Vương định dùng cớ kỳ quái để che dấu ngươi người vô tội giáng chức vợ làm thiếp?" Mặc Cảnh Lê cũng không có như thường ngày bình thường nổi giận, nhìn qua Diệp Ly nói: "Nếu như ngươi là Lê Vương phi mà nói..., coi như là vì Thương Mang giúp ta thì cũng sẽ không lấy Đông Phương U."

"Khục khục. . ." Diệp Ly suýt nữa bị nước trà sặc đến, vẻ mặt kinh dị nhìn qua Mặc Cảnh Lê. Cái này xem như cái gì? Năm đó vứt bỏ như giày cũ, lúc này ngược lại là đến thâm tình thổ lộ. Lúc trước yêu như trân bảo đấy, lúc này lại ngay cả cỏ dại đều không bằng rồi hả? Nhìn xem Mặc Cảnh Lê vẻ mặt thành thật bộ dáng, Diệp Ly đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn.

"Ngươi có phải không tin?" Mặc Cảnh Lê trừng mắt nàng nói.

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: "Tin hay không đều không có ý nghĩa gì rồi. Loại lời này kính xin Vương gia về sau đừng có nói nữa. Mặt khác, Tứ muội đã đi theo Vương gia mười năm, cũng bị không ít khổ. Kính xin Vương gia rủ lòngthương, cho muội ấy lưu một chỗ dung thân." Mặc Cảnh Lê không vui mà nói: "Ngươi đây là ý gì? Ta cũng không có muốn vứt bỏ nàng ta? Là nàng ta nói cho ngươi à?"

Diệp Ly thản nhiên nói: "Vương gia không có ý tứ này thì như thế nào? Vương gia xuất thân hoàng thất, chẳng lẽ ít thấy chuyện cân hồng đính bạch*(cân hồng đính bạch, nhất trầm bách thải nghĩa là một người có quyền thế, khi ở trên đỉnh cao thì người ta nịnh not, khi mất hết quyền lực thì lập tức trở mặt) . Tứ muội một mình ở Giang Nam không có người thân, càng không có hậu trường gì. Nếu từ Vương phi cách chức làm Trắc Phi, Vương gia cho rằng muội ấy sẽ sống thế nào?"

"Ngươi tốt với nàng ấy nhỉ!" Mặc Cảnh Lê cắn răng nói. Diệp Ly thay Diệp Oánh nói chuyện vốn không có gì, nhưng nghe vào trong tai Mặc Cảnh Lê liền cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Diệp Ly lại cười nói: "Đều là nữ tử, cần gì phải khó xử nữ tử? Thế gian này, nữ tử vốn sống không tốt lắm, cũng không phải mỗi người đều có phúc phận như Diệp Ly." Nhìn xem trên mặt Diệp Ly nhẹ nhàng mỉm cười, Mặc Cảnh Lê càng cảm thấy chướng mắt, có chút bực bội mà nói: "Bản vương đã biết, Bản vương có thể cam đoan Diệp Oánh vĩnh viễn là chính phi, nhưng là. . . Bản vương có lợi gì?"

"Nhậm Kỳ Ninh vĩnh viễn không lấy được Đông Phương U, có được tính là lợi ích không?" Diệp Ly thản nhiên nói.

Thần sắc Mặc Cảnh Lê khẽ biến, rốt cục gật đầu nói: "Một lời đã định." Nhậm Kỳ Ninh tự xưng là hậu duệ tiền triều, mặc kệ hắn ta thật hay giả, ít nhất là một cái mánh lới thật lớn, đồng dạng cũng địch nhân lớn nhất của hắn.

"Mặc Tu Nghiêu vì ngươi buông tha cho núi Thương Mang, tương lai hắn thật sự sẽ không hối hận sao?" Hình như không quen nhìn trên mặt Diệp Ly vui vẻ, Mặc Cảnh Lê ác ý mà hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: "Ta tin tưởng hắn sẽ không vì quyết định của mình hối hận." Mặc Tu Nghiêu không nạp thiếp đúng là vì nàng, nhưng không cưới Đông Phương U và núi Thương Mang lại không hoàn toàn đúng vì nàng. Núi Thương Mang về lâu dài thì không phải là trợ lực trái lại là phiền toái của Định Vương phủ.

Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: "Cái gì? Hiện tại có lẽ Mặc Tu Nghiêu sẽ không hối hận, nhưng một ngày nào đó hắn sẽ phải hối hận, đến lúc đó hắn chỉ biết càng hận ngươi."

"Lê Vương nói chính mình à?" Giọng điệu Mặc Tu Nghiêu lười biếng từ phía sau truyền đến, thần sắc Mặc Cảnh Lê cứng đờ mãnh liệt quay đầu lại đã thấy Mặc Tu Nghiêu đã cách mình ba bước. Nhìn thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê khó coi, Mặc Tu Nghiêu đi đến Diệp Ly bên người cúi người xuống hôn, vịn Diệp Ly đầu vai cười đắc ý nói: "Vì A Ly, Bản vương vĩnh viễn sẽ không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro