Chương 336 - 337
Chương 336: Mặc Cảnh Lê chảy máu
Trong đại sảnh Diệp phủ, Mặc Cảnh Lê mang theo sắc mặt âm trầm ngồi uống trà. Chỉ có nắm tay đang xiết chặt kia mới biểu thị ra sự lo lắng và phẫn nộ trong lòng hắn lúc này. Suy nghĩ một đêm, hắn vẫn không an tâm. Vốn muốn đến Diệp phủ xem có thể lấy thứ quan trọng đang nằm trong tay Diệp Nguyệt kia trước, rồi sau đó lại nghĩ cách đưa nàng ta ra khỏi thành hay không? Lại không nghĩ đến hắn vẫn tới chậm một bước, lại để cho Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đoạt trước. Mặc Cảnh Lê có một tay che trời ở Giang Nam như thế nào đi nữa, thì ở Ly thành này cũng vẫn chỉ có thể nhường nhịn Mặc Tu Nghiêu mọi đường mà thôi. Đúng là ứng với câu nói này, cường long không áp được rắn dưới đất (tuy là người mạnh mẽ nhưng vẫn không thể đàn áp được thế lực của người khác trong lãnh địa của họ). Trong vùng lãnh thổ Tây Bắc này, vô luận có thực lực mạnh đến đâu, thì cũng như hổ đều phải nằm, như rồng đều phải lượn thôi.
Nhìn lướt qua thị vệ áo trắng đứng cung kính chấp tay sẵn sàng ở cửa, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng âm trầm, nhưng cuối cùng vẫn phải đè sự lo lắng trong lòng xuống.
"Mới sáng sớm sao Lê Vương lại tới Diệp phủ vậy?" Giọng nói Mặc Tu Nghiêu mang theo tiếng cười bị kiềm nén truyền vào từ cửa. Khóe mắt Mặc Cảnh Lê nhảy lên, ngẩng đầu nhìn hai bóng người đang nắm tay đi vào. Ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm của hai người, sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng khó coi hơn. Nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu liền cười mà như không cười, nói: "Không phải Định Vương và Định Vương phi còn tới sớm hơn cả Bản vương sao?"
Mặc Tu Nghiêu dắt tay Diệp Ly đi đến chủ vị phía bên trên ngồi xuống, cười nói: "Cái này sao. . . Ngày hôm qua có người đến bẩm báo rằng phát hiện ở Diệp phủ có một đào phạm đã bị Định Vương phủ đuổi bắt nhiều năm, Bản vương và A Ly lo lắng cho an nguy của mọi người trong Diệp gia, cho nên sáng sớm mới tới xem sao. Chẳng lẽ Lê Vương cũng nhận được tin tức rồi." Mặc Cảnh Lê nói nói một cách hờ hững: "Định Vương nói đùa, ngược lại Bản vương lại chưa từng nghe thấy." Trong lòng Mặc Cảnh Lê cười lạnh, chẳng lẽ hắn lại không hiểu rõ Mặc Tu Nghiêu sao? Chỉ sợ người Diệp gia chết hết không còn một người ngay ở trước mặt hắn ta thì cũng chưa chắc hắn ta sẽ nháy mắt một cái. Kéo ra loại lời nói dối này, rõ ràng đang trả lời cho có lệ với hắn thôi.
"Lê Vương còn chưa trả lời Bản vương, sớm như vậy Lê Vương tới đây làm gì?" Mặc Tu Nghiêu hỏi với tâm tình rất tốt.
Giọng nói Mặc Cảnh Lê lạnh lùng: "Chẳng lẽ Bản vương không thể tới Diệp phủ sao?"
Mặc Tu Nghiêu nhún vai, "Lê Vương cũng là con rể của Diệp gia, tất nhiên có thể tới. Thôi, Lê Vương là khách, nếu Bản vương cứ truy hỏi đến tường tận thì lại khiến cho người ngoài cảm thấy Định Vương phủ ta không biết tiếp đãi khách. Vậy Lê Vương cứ ngồi chơi một lát đi, Bản vương vừa lấy được một thứ rất thú vị ở trong phủ, đang định trở về nghiên cứu một chút đây." Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia sáng kỳ lạ, vốn hắn cũng không ôm hy vọng Diệp Nguyệt có thể chống đỡ không khai dưới tay của Mặc Tu Nghiêu, nhưng khi nghe thấy Mặc Tu Nghiêu nói như thế, thì vẫn không nhịn được mà thầm hận. Nếu biết trước sẽ như vậy, thì ngày hôm qua cho dù phải liều mạng bị Mặc Tu Nghiêu phát hiện, cũng phải bắt nữ nhân Diệp Nguyệt kia về Dịch quán trước. Nữ nhân Diệp gia, trừ Diệp Ly ra, quả nhiên đều là thành sự không có bại sự có thừa!
Nói xong những lời này, Mặc Tu Nghiêu cũng không nóng vội, liền dựa vào ghế vừa vuốt ve mái tóc của Diệp Ly, vừa nhàn nhã chờ đợi phản ứng của Mặc Cảnh Lê. Dù sao lợi thế đang nằm trong tay hắn, muốn ra giá như thế nào đều do hắn định đoạt. Như vậy xem ra, Diệp Nguyệt thật đúng là đã tặng cho hắn một lễ vật lớn rồi.
Một lúc lâu sau, Mặc Cảnh Lê mới nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Mặc Tu Nghiêu khó hiểu nhướng mày, dường như không hiểu ý của Mặc Cảnh Lê, "Lê Vương có ý gì, thứ cho Bản vương nghe không hiểu." Lửa giận liền hiện lên trong mắt Mặc Cảnh Lê, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu nói: "Thứ mà ngươi mới lấy được từ trong tay Diệp Nguyệt, phải làm thế nào thì mới bằng lòng đưa cho ta?" Ngày hôm qua hắn chỉ mới lấy được một phần cực kỳ nhỏ từ chỗ của Diệp Nguyệt. Sau khi đã được đại phu kiểm tra xác định đúng là thuốc giải thật sự và cũng là duy nhất của loại thuốc độc mà Mặc Cảnh Kỳ đã cho hắn uống lúc trước. Vì vậy sự quan trọng của nó gần như có thể không cần tính cũng biết.
"Chuyện này sao..." Mặc Tu Nghiêu nhìn bộ dáng phẫn nộ vội vàng xao động như mèo bị lửa thiêu của Mặc Cảnh Lê một cách đầy hào hứng, trong nháy mắt liền thấy tâm tình thật tốt. Mang theo tâm tình sung sướng cọ cọ vào mái tóc của Diệp Ly, ôn nhu hỏi: "A Ly, có muốn gì thì yêu cầu Lê Vương nhanh lên. Lê Vương hùng cứ ở Giang Nam chắc chắn không thể như Tây Bắc cằn cỗi của chúng ta, hiếm khi Lê Vương lại hào phóng như vậy."
Diệp Ly buồn cười nhìn bộ dáng bị Mặc Tu Nghiêu chọc giận của Mặc Cảnh Lê, cũng chẳng trách lửa giận của Mặc Cảnh Lê cao đến ngút trời, bất cứ một nam nhân nào mà bị người khác nắm nhược điểm như vậy thì cũng đều sẽ giận tím mặt thôi. Đương nhiên Diệp Ly cũng không biết rằng, Mặc Cảnh Lê phẫn nộ như vậy, có một phần nguyên nhân rất lớn là Diệp Ly đang ngồi ở đây nghe bọn họ nói chuyện. Mặc dù mình bị Mặc Cảnh Kỳ hạ dược, nhưng vô luận như thế nào thì nam nhân có vấn đề phương diện này luôn tự cảm thấy xấu hổ và không ngóc đầu lên được. Đặc biệt là ở trước mặt nữ nhân mà hắn vẫn luôn muốn có được.
Mặc Cảnh Lê ngồi trên ghế, tức giận đến nỗi thở hổn hển, hai mắt đỏ lên nhìn Mặc Tu Nghiêu chằm chằm. Nếu không phải vì giá trị vũ lực thật sự kém quá xa, thì Diệp Ly chắc chắn Mặc Cảnh Lê tuyệt đối sẽ nhào lên xé Mặc Tu Nghiêu ra mà không chút do dự.
Suy nghĩ thật kỹ, Diệp Ly khẽ lắc đầu nói: "Hình như cũng không muốn thứ gì." Trong lúc bất chợt, Diệp Ly cũng không xác định được mình muốn yêu cầu Mặc Cảnh Lê thứ gì có giá trị mà Mặc Cảnh Lê lại nguyện ý đưa ra. Mặc Tu Nghiêu ôn nhu cười, nói: "Nếu A Ly đã không nghĩ ra được, thì liền để Bản vương nghĩ đi." Diệp Ly nhìn hắn một cái từ chối cho ý kiến, ý định nguyên bản của hắn không phải là bắt nạt Mặc Cảnh Lê sao?
Mặc Tu Nghiêu sờ sờ cằm suy tư một cách rất nghiêm túc một lát rồi nói: "Nếu Lê Vương đã hào phóng như thế, thì Bản vương cũng không khách khí. Thiên ti tuyết lũ y, Bạch Ngọc Phượng Hoàng Cầm, Ấn Trấn Quốc Cửu Long, còn có kiếm Phần Diệt của Thái Hoàng. Mặt khác, hai đứa cháu trai và cháu gái của ngươi vừa đầy tháng không lâu, Lê Vương cũng chưa kịp tặng quà. Bản vương nhớ có một của hàng giày tên là Trầm Hương phường cũng khá tốt, có lẽ có thể đi? Còn có..."
"Mặc, Tu, Nghiêu!" Con mắt Mặc Cảnh Lê gần như muốn sung huyết, ánh mắt trừng Mặc Tu Nghiêu đã không thể dùng từ thống hận để hình dung. Không phải Mặc Cảnh Lê quá keo kiệt không nỡ, mà là Mặc Tu Nghiêu thật sự quá biết công phu sư tử ngoạm. Không nói cái nơi gọi là Trầm Hương phường nho nhỏ kia là sản nghiệp thu được lợi nhuận nhiều nhất trong tất cả các tài sản riêng của Mặc Cảnh Lê, chỉ nói bốn món đồ mà hắn ta yêu cầu kia, đúng là chỉ có bốn món đồ, nhưng giá trị của bốn món đồ này đã đáng giá đến nỗi có bán hết cả tàng bảo khố trong hoàng cung Đại Sở thì cũng chưa chắc đã đủ.
Thiên ti tuyết lũ y, chính là được dệt từ tơ tằm sinh ra trên đỉnh Tuyết Vực. Nghe nói số lượng của Tằm Tuyết cực ít, không chỉ như thế, một năm nhả tơ đến chết cũng chỉ có một chút, muốn thu gom đủ để có thể dệt thành một bộ quần áo tơ tằm thì phải cần hơn một trăm năm. Quần áo làm bằng lụa Tuyết: Đông ấm hè mát, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, có thể nói là chí bảo phòng thân số một trên thế gian. Quan trọng nhất là, kỹ thuật dệt loại tơ này đã thất truyền trên thế gian từ lâu, bộ được hoàng thất Đại Sở cất giữ này chính là bộ Thiên ti tuyết lũ y duy nhất trên thế gian. Nếu không phải vẫn luôn được cất giữ trong hoàng cung Đại Sở, thì chỉ sợ cũng có thể dẫn đến gió tanh mưa máu trong thiên hạ. Còn giá trị của ba món đồ khác thì cũng không nhỏ hơn Thiên ti tuyết lũ y, trong đó, nghe nói kiếm Phần Diệt lại càng được sử sách ghi lại là bội kiếm của quân vương Thái Hoàng đệ nhất trong thời cổ. Không nói bảo kiếm đã trải qua ngàn năm thì sao còn có thể sắc bén như trước, chỉ nói bản thân thanh kiếm này đã là dấu hiệu đại biểu cho hoàng thất chính thống rồi.
Mặc Tu Nghiêu mới mở miệng đã muốn món đồ này, có thể nói là đã dọn hết hơn phân nửa bảo khố của hoàng thất Đại Sở. Điều này đâu chỉ khiến cho Mặc Cảnh Lê đau lòng, mà cõi lòng của hắn đã sắp tan nát hết cả rồi. Huống chi, hắn ta còn dám nói còn có...!
Nhìn bộ dáng tức muốn hộc máu của Mặc Cảnh Lê, dường như Mặc Tu Nghiêu lại càng trở nên vui vẻ hơn, bình tĩnh rồi nói tiếp: "Còn có, Lê Vương đã để lại không ít thứ ở phương Bắc, đặc biệt là Sở kinh. Lê Vương muốn tự mình đi lấy về hay tặng luôn cho Bản vương đây?" Con ngươi của Mặc Cảnh Lê co rút lại, đương nhiên hắn hiểu rõ ràng Mặc Tu Nghiêu đang nói đến cái gì. Tuy triều đình Đại Sở đã chuyển về phương Nam, nhưng vô luận là ở Sở kinh hay Tây Bắc thì Mặc Cảnh Lê vẫn còn sắp xếp không ít gián điệp. Mà ý của Mặc Tu Nghiêu chính là muốn hắn rút hết toàn bộ những người này? "Ngươi nằm mơ." Mặc Cảnh Lê nghiến răng nghiến lợi.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: "Lê Vương không cần phải tức giận như thế. Tặng lễ luôn chú ý ngươi tình ta nguyện. Nếu Lê Vương không nỡ, thì tất nhiên Bản vương cũng không ép buộc. Mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng chỉ cần những thứ đó vẫn còn, thì sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy, không phải sao?" Cho dù Mặc Cảnh Lê ngươi không đưa, thì chẳng lẽ ta lại không thể lấy được sao? Mặc Tu Nghiêu biểu đạt ra ý của mình với Mặc Cảnh Lê mà không hề cố kỵ. Mặc Cảnh Lê bị tức đến sắc mặt trắng bệch, nhưng bất đắc dĩ từ khi mới bắt đầu thì trận này giao phong đã định sẵn là hắn ở bên phía yếu thế.
Mặc Tu Nghiêu cũng không nóng vội, cười híp mắt nói: "Lê Vương có thể quay về suy nghĩ thật kỹ rồi lại cho Bản vương một trả lời chính xác. A, đúng rồi, vị Diệp nhị tiểu thư kia, nếu Lê Vương có hứng thú thì cũng có thể mang về, xem như là quà đáp lễ của Bản vương." Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, tức giận trừng Mặc Tu Nghiêu rồi xoay người đi ra cửa. So với sự tổn thất của hắn, thì cho dù có một trăm ả Diệp Nguyệt cũng không đủ bồi thường. Hắn còn muốn Diệp Nguyệt làm gì? Nếu bây giờ để cho hắn nhìn thấy Diệp Nguyệt thì hắn sẽ bóp chết nữ nhân kia.
Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không ở lại nữa mà cùng đi ra khỏi Diệp phủ. Nhìn khuôn mặt luôn mỉm cười hiếm có của Mặc Tu Nghiêu trên đường, đám Tần Phong đang đi sau lưng liền bị dọa đến nỗi không khống chế được mà cách thật xa. Diệp Ly hỏi một cách hơi bất đắc dĩ: "Tính kế Mặc Cảnh Lê có thật sự vui vẻ như vậy sao?" Mặc Tu Nghiêu bĩu môi một cách khinh thường, nói: "Ai vui vẻ vì cái này? Chỉ với cái đầu óc kia của Mặc Cảnh Lê, Bản vương tính kế hắn ta còn không phải chuyện dễ dàng."
"Thế vì bảo vật ư?" Chỉ nhìn thần sắc Mặc Cảnh Lê, thì Diệp Ly cũng đã biết những món đồ mà Mặc Tu Nghiêu mở miệng yêu cầu chắc chắn không phải thứ bình thường. Mặc Tu Nghiêu gật đầu đầy sung sướng, "Nhiều năm qua, Bản vương vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Thiên ti tuyết lũ y. Đáng tiếc Mặc Cảnh Kỳ giấu quá kỹ. Mà ngay cả ám vệ của Định Vương phủ tìm hết cả hoàng cung cũng không tìm thấy. Còn có Phượng Hoàng Cầm, ha ha. . . Có nó, ít nhất có thể làm cho công tử Thanh Trần bán mạng thay chúng ta hai mươi năm." Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly vừa đi vừa bắt đầu thảo luận với Diệp Ly công dụng của các bảo bối sau khi đã đến tay một cách cực kỳ vui sướng, Thiên ti tuyết lũ y đao thương bất nhập thì đương nhiên là dành cho Diệp Ly, Phượng Hoàng Cầm thì lấy ra để tính kế công tử Thanh Trần tiếp tục bán mạng cho Định Vương phủ, Ấn Trấn Quốc ngược lại không có tác dụng thực tế gì, nhưng nghe nói bên trong có cất giấu một bộ kỳ thư truyền lại cho đời sau, nên có thể giao cho Thanh Vân tiên sinh nghiên cứu một chút. Còn kiếm Phần Diệt. . . Tuy Định Vương phủ cất giữ không ít bảo kiếm, trong đó tuy kiếm Lãm Vân do đích thân Định Vương khai quốc Mặc Lãm Vân chế tạo bởi vì niên đại ngắn nên không tính là danh kiếm truyền lại cho đời sau, nhưng cũng là thần binh lợi khí sắc bén hiếm có trên thế gian. Chỉ là tất cả những điều này, nếu so với thanh kiếm đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, thì hiển nhiên là không đáng kể.
Vẻ mặt của đám Tần Phong đi theo phía sau bọn họ đều hắc tuyến. Vương gia, Lê Vương còn chưa đồng ý đưa những thứ đó cho ngài đâu.
Tâm tình Mặc Tu Nghiêu đang tốt vô cùng nên cũng mặc kệ những thứ này chưa phải là của hắn, thứ mà hắn đã nhìn trúng thì sớm muộn gì cũng sẽ biến thành của hắn. Cúi đầu nhìn cô gái u nhã thanh lệ bên người, bên môi Mặc Tu Nghiêu câu ra nụ cười hài lòng. Đợi đến khi đã có Thiên ti tuyết lũ y, thì sau này hắn sẽ càng yên tâm về sự an toàn của A Ly hơn, "A Ly, chúng ta đi dạo phố đi."
"Dạo phố?" Diệp Ly giương mắt, nói một cách hơi nghi ngờ. Chuyện gì khác thì còn đáng nói, nhưng ngược lại mấy năm nay bọn họ thật sự rất ít khi đi dạo phố. Dù có rảnh rỗi thì cũng đi ra khỏi thành một chút thôi, nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là mái tóc trắng kia của Mặc Tu Nghiêu trắng thật sự quá gây chú ý. Cho dù là người chưa từng gặp bọn họ thì khi nhìn thấy một nam thanh niên có mái tóc trắng trong Ly thành này cũng sẽ đoán ra được thân phận của bọn họ một cách rất tự nhiên. Đi đến chỗ nào đều là đối tượng bị người ta vây xem, vậy còn không thanh nhàn bằng ra khỏi thành đi đến nơi ít người.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: "Mấy ngày nay, Ly thành nhộn nhịp hơn trước rất nhiều. A Ly và Bản vương đã vất vất vả vả thống trị Ly thành rồi, chẳng lẽ không nên chung vui cùng dân chúng sao? Đi thôi." Cũng mặc kệ Diệp Ly có đồng ý hay không, liền kéo Diệp Ly hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố. Đám thị vệ cùng đi sau lưng nhìn Vương gia kéo Vương phi hòa vào trong đám đông nhanh như gió, liền hai mặt nhìn nhau, "Tần Thống lĩnh, chúng ta làm gì bây giờ?"
Tần Phong sờ cằm, nói: "Mấy người theo sát từ xa xa, những người khác thì giải tán về phủ thôi. Đừng đi gần quá làm cho Vương gia và Vương phi phát hiện." Rõ ràng Vương gia muốn có thế giới của riêng hai người với Vương phi, nếu quấy rầy niềm vui của Vương gia thì không may lại chính là bọn họ đó.
Thị vệ sau lưng cười khổ, muốn đi theo Vương gia và Vương phi mà không bị phát hiện là một nhiệm vụ gian khổ đến cỡ nào?
Hai người nắm tay đi trong đám đông, quả nhiên hấp dẫn vô số người quay đầu lại nhìn. Không nói mái tóc trắng đã tỏ rõ thân phận kia của Mặc Tu Nghiêu, chỉ nói dung mạo và khí chất được phát ra trên người hai người thì cũng đủ để hấp dẫn phần lớn ánh mắt của mọi người rồi. Tuy bị người khác vây xem, nhưng may mắn thay, các dân chúng của Ly thành đều biết giữ lễ vô cùng, cũng không đến quấy rầy bọn họ. Chỉ có điều, dân chúng của Ly thành biết, dân chúng Đại Sở biết, có lẽ khách nhân Tây Lăng, Nam Chiếu cũng biết, nhưng thật sự vẫn còn mấy người không hiểu, cũng không biết thân phận của bọn họ. Cho nên, khi hai người đứng trong cửa hàng chuyên bán hàng hóa của Tây Vực mới mở, nghe ông chủ Tây Vực có thân hình cao lớn khác hoàn toàn với người Trung Nguyên kia dùng giọng nói Trung Nguyên lai tiếng nước ngoài nịnh nọt lấy lòng Diệp Ly, thì ngay lập tức, mặt của Mặc Tu Nghiêu liền biến thành màu xanh lục.
Đây là một cửa hàng chuyên bán các loại trang sức tinh xảo của Tây Vực. Tuy kỹ thuật chế tạo những sản phẩm bằng sứ và vàng bạc của Trung Nguyên cũng đáng được xưng là đã đạt đến đỉnh cao, nhưng trên lĩnh vực làm đồ vàng bạc và đá quý của các nước Tây Vực, đặc biệt là lĩnh vực đá quý, ngược lại cũng có ý tưởng độc đáo, có một cảm giác phong tình khác. Mà thương nhân Tây Vực trẻ tuổi đã vượt ngàn dặm xa xôi đi vào Ly thành mở cửa tiệm như vậy, hiển nhiên trên người sẽ mang theo gen chủ nghĩa lãng mạn của quốc gia, nhìn thấy Diệp Ly đi vào thì ngay lập tức liền không để ý đến Mặc Tu Nghiêu cũng mang theo cảm giác tồn tại siêu mạnh đang đứng bên người nàng, lấy hết những trang sức tinh mỹ nhất trong tiệm của mình ra vừa giới thiệu vừa không ngừng khen Diệp Ly, cũng biểu lộ nếu Diệp Ly thích, thì hắn hoàn toàn có thể tặng miễn phí, đương nhiên nếu có thể hân hạnh mời tiểu thư Phương Đông xinh đẹp cùng uống một tách trà chiều thì càng hoàn mỹ hơn.
Ở kiếp này, lần đầu tiên bị người khác bắt chuyện như thế. Đương nhiên điều này cũng bởi vì trên đời này, người nhiệt tình không câu nệ như vậy thật sự chỉ có một loại người, cho dù có hai loại thì cũng đều bị phân loại là đăng đồ tử. Hơi dở khóc dở cười nhìn người Tây Vực nhìn như cao lớn anh tuấn lại cực kỳ không có ánh mắt trước mặt này, Diệp Ly lắc đầu vội vàng kéo Mặc Tu Nghiêu sắp bạo phát ra khỏi cửa hàng.
Thương nhân Tây Vực ở sau lưng cầm những trang sức tinh xảo nhất của mình buồn rầu ảm đạm, vì sao tiểu thư Phương Đông xinh đẹp lại kéo nam nhân tóc trắng kia đi rồi? Chẳng lẽ tóc trắng thật sự hấp dẫn hơn mái tóc vàng của hắn sao?
Tiểu nhị người bản địa Ly thành đang trốn ở một bên im lặng nhìn hành vi đi tìm đường chết của ông chủ nhà mình, cân nhắc liên tục thì vẫn quyết định nói với ông chủ một tiếng. Dù sao mặc dù lúc mới tới ông chủ Tây Vực này hơi cằn nhằn, nhưng cách làm người thì vẫn tốt. Nếu bởi vì chọc phải người không nên dây vào mà chết nơi đất khách quê người, thì cũng quá bi thảm rồi. Bước lên nói rõ thân phận của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly với ông ấy, hơn nữa còn cường điệu rằng Vương gia và Vương phi là kiêm điệp tình thâm, tình cảm tốt cực kỳ.
Người trẻ tuổi tóc vàng vừa nghe xong liền kêu to lên, "Ngươi nói. . . Vị tiểu thư xinh đẹp kia là một vị Vương phi?"
Tiểu nhị gật gật đầu, ngay lập tức người trẻ tuổi tóc vàng liền nổi điên lên, "Nhưng vị tiểu thư kia nhìn như mới mười lăm mười sáu tuổi thôi. Nghe nói vị Vương phi lợi hại kia đã là mẹ của ba đứa con rồi mà."
Tiểu nhị im lặng liếc mắt, ngài cũng nhìn như không giống vừa mới hai mươi tuổi đó thôi. Người Tây Vực luôn trông có vẻ già. . . "Tóm lại, ông chủ, Vương phi lớn tuổi hơn ngài. Ly thành chúng ta còn có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, ngài..." Đừng đi trêu chọc Vương phi nữa, sẽ chết người đó! Cho dù Vương gia không giết chết ngài, thì các dân chúng trong Ly thành cũng sẽ đánh chết ngài đấy.
Tình yêu tuyệt vời vừa mới sinh ra đã bị tiểu nhị vô danh luôn im lặng bóp chết một cách tàn nhẫn ngay từ lúc mới nhú ra. Ngược lại vẫn không hổ là dân tộc trời sinh nhiệt tình không câu nệ, người trẻ tuổi tóc vàng chỉ chán nản một lát thì đã tràn đầy sức sống trở lại bắt đầu..., "Lý thân yêu, ta vừa mới gặp được người thống trị cao nhất của nơi này. Ông trời...ơ...i, ta lại không chào hỏi ngài ấy, thật sự đã quá thất lễ rồi. Nhanh đi chuẩn bị lễ vật, ta muốn đích thân đến nhà chào hỏi. . . Nghe nói Vương của các ngươi là một người tài đức sáng suốt, tuy lúc nãy ta không chú ý tới ngài ấy, nhưng người có thể xứng đôi với Vương phi xinh đẹp thì chắc cũng là một Vương giả xuất sắc. Chắc chắn ngài ấy sẽ không để ý kinh doanh với ta."
Hắn là thứ tử của một phú thương của một quốc gia ở Tây Vực, dựa theo quy định của gia tộc thì con trai trưởng có thể kế thừa gần như toàn bộ tài sản, còn những đứa con còn lại của ông ấy lại chỉ có thể nhận được một số tài sản không được tính là đặc biệt nhiều nhưng vẫn có thể không lo cơm áo cả đời hoặc xây dựng sự nghiệp. Thứ tử còn trẻ trong gia tộc cầm lấy số tiền đó liền vượt ngàn dặm xa xôi đi tới vùng đất Phương Đông được mệnh danh là vàng đầy đất này. Tuy không tới tình trạng vàng đầy đất thật sự, nhưng hắn cảm thấy mình có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền ở đây, thậm chí sẽ xây dựng được sản nghiệp không thuộc về gia tộc mình. Nghĩ đến đây, người trẻ tuổi tóc vàng không khỏi bắt đầu vung tay chân lên, "Thật sự tốt quá rồi. Tuy Vương phi xinh đẹp đã kết hôn rồi, nhưng có lẽ Vương phi còn có em gái chưa xuất giá. Lý, ngươi nói đúng, tòa thành thị này có rất nhiều mỹ nhân. Ngày hôm qua ta còn nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp, có lẽ nàng còn chưa kết hôn hơn nữa biết đâu sẽ đồng ý tiếp nhận tình yêu của ta?"
Tiểu nhị họ Lý im lặng liếc mắt quay người đi chuẩn bị lễ vật. Có điều cũng có thể đoán được ông chủ của hắn sẽ bị Định Vương phủ đuổi ra ngoài một cách vô tình, thậm chí có khả năng sẽ bị dân chúng Ly thành đánh chết bởi vì đùa giỡn con gái nhà lành.
Ra khỏi cửa hàng kia, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu vẫn còn rất khó coi. Diệp Ly buồn cười kéo cánh tay của hắn giương mắt cười nói: "Người đó vừa nhìn là biết mới tới Trung Nguyên rồi, không hiểu phong tục của Trung Nguyên, chàng giận hắn ta làm gì?" Mặc Tu Nghiêu cắn răng, "Bản vương muốn niêm phong cửa hàng của hắn ta, đuổi hắn ta ra khỏi Ly thành." Dám tơ tưởng đến A Ly của hắn, Bản vương liền chỉnh chết hắn ta!
Diệp Ly lắc lắc đầu nói: "Hắn ta không có ý đó, có thể do trời sinh tính tình của bọn họ chính là như thế." Diệp Ly nhìn ra được, người tuổi trẻ kia cũng không mang theo ý xấu gì. Chỉ hơi lãng mạn như các dân tộc Phương Tây khác, nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì đến bày tỏ ấn tượng tốt. Nếu có cơ hội có thể tiến thêm một bước, thì nhiều nhất cũng chỉ là uống tách trà mà thôi.
Mặc Tu Nghiêu "Hừ" khẽ một tiếng, đương nhiên hắn cũng nhìn ra sự vô tư và thưởng thức một cách thuần túy trong mắt người đó. Nhưng ngay cả như vậy, thì hắn vẫn tức giận.
"Được rồi, mặc kệ hắn ta đi. Không phải nói muốn đi dạo phố với ta sao? Chàng trầm mặt như vậy thì sao đi dạo phố đây?" Diệp Ly lại cười nói. Hiếm khi được đi ra ngoài với A Ly, tất nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn mất hứng. Liền ném chuyện vừa rồi ra sau đầu, nắm tay Diệp Ly dạo bước trong dòng người.
Trên đường lớn phồn hoa nhất của Ly thành, trong một quán trà lâu bên đường, cửa sổ được mở rộng ra nên hoàn toàn có thể thấy rõ ràng quang cảnh hơn nửa con đường. Đằng sau cửa sổ, mấy nam nữ có dung mạo bất phàm đang ngồi đối diện nhau. Ngồi bên người Nhậm Kỳ Ninh tất nhiên là Hách Lan Vương hậu và Vân phi, mà ngồi bên người Gia Luật Dã ở đối diện chính là Thanh Y Na vẫn mang khăn che mặt.
Xưa nay cô gái Bắc Cảnh luôn hào sảng hoạt bát, Hách Lan Vương hậu rất chướng mắt Liễu quý phi luôn che che giấu giấu lại còn bày ra một đôi mắt lạnh lùng như đang khinh thường mọi người, bĩu đôi môi đỏ tươi, cười nói: "Thất hoàng tử, từ khi nào mà cô gái Bắc Nhung các ngươi cũng bắt chước người Trung Nguyên làm ra vẻ rồi?" Khi đang nói, còn tùy ý nhìn lướt qua Vân phi đang ngồi bên kia của Nhậm Kỳ Ninh. Hiển nhiên cái từ làm ra vẻ kia là nói với nàng ta. Nhưng dù làm ra vẻ như Vân phi, thì trên mặt cũng không có mang khăn che mặt đâu.
Bị Hách Lan Vương hậu châm biếm, tất nhiên trong lòng Vân phi cũng tức giận. Nhưng nàng cũng cũng chướng mắt cô gái áo trắng đang ngồi đối diện. Nhìn nữ nhân thì liền biết là người Trung Nguyên, hết lần này tới lần khác, đi theo Thất hoàng tử Bắc Nhung, còn muốn lấy một cái tên Bắc Nhung, che che giấu giấu như không muốn có người nhận ra vậy. Lại còn dám dùng ánh mắt khinh thường này nhìn nàng, nàng ta cho rằng nàng ta là ai chứ?
"Vương Hậu tỷ tỷ nói điều này thật sự đã sai rồi. Tuy cô gái Trung Nguyên chúng ta không hào sảng hoạt bát như cô gái Bắc Cảnh, nhưng cũng đều quang minh chính đại, trừ cô gái trong khuê phòng ra, thì cũng không có ai giấu đầu hở đuôi đâu." Nếu là cô gái trong khuê phòng thì đương nhiên không nên chạy theo một nam nhân đến khắp nơi. Đã chạy theo nam nhân khắp nơi rồi, mà còn che kín mặt là có ý gì?
Liễu quý phi bị hai nữ nhân này sỉ nhục không lưu tình chút nào như thế, đôi mắt lạnh lùng như kết băng, "Bắc Cảnh Vương, nữ nhân trong cung của ngươi đều thích nói bậy như thế sao? Có phải Mặc Tu Nghiêu giết sạch hết những nữ nhân lên được mặt bàn của Bắc Cảnh ngươi rồi nên mới dẫn theo hai nữ nhân như vậy đi ra ngoài làm mất mặt không?"
Lời này vừa ra, không chỉ sắc mặt Hách Lan Vương hậu và Vân phi, mà ngay cả Nhậm Kỳ Ninh cũng thay đổi. Ánh mắt nhìn Liễu quý phi chằm chằm đầy âm trầm một lúc lâu, sau đó mới nói với Gia Luật Dã một cách thản nhiên: "Gia Luật huynh, vị hôn thê này của ngươi cũng thật thú vị..."
Lúc này lại đến phiên sắc mặt Liễu quý phi khó coi. Cũng giống như nàng khinh thường tranh cãi với Hách Lan Vương hậu và Vân phi trực tiếp chống lại Nhậm Kỳ Ninh, thì Nhậm Kỳ Ninh bỏ nàng qua một bên trực tiếp nói chuyện với Gia Luật Dã, tư thái cũng biểu lộ rõ hắn ta khinh thường so đo với một nữ nhân.
Gia Luật Dã dùng ánh mắt liếc Liễu quý phi thầm cảnh cáo, tuy Liễu quý phi phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể cố đè tức giận trong lòng xuống.
Hách Lan Vương Hậu nhìn Gia Luật Dã, lại nhìn Liễu quý phi, cười nói: "Đúng là ta thua kém biểu tỷ, nhưng cũng còn có thể đi ra gặp người. Thất hoàng tử, Bắc Cảnh chúng ta còn có rất nhiều nữ nhân thích hợp làm vợ hơn đấy, nữ nhân của ngươi không tốt."
Lúc này Vân phi cũng không thèm tranh chấp với Hách Lan Vương hậu nữa, nhìn như hơi vui vẻ khi người gặp họa, hỏi: "Có chỗ nào không tốt chứ, ngược lại muội thấy vị cô nương này vô cùng xinh đẹp."
"Tuổi quá lớn. Cô gái Bắc Cảnh ở cái tuổi này cũng đã có thể làm bà nội rồi." Hách Lan Vương hậu nói không chút khách khí. Tuổi xuất giá của cô gái Bắc Cảnh còn nhỏ hơn cả cô gái Trung Nguyên, tuổi như Liễu quý phi đã làm bà nội, bà ngoại quả thật không ít. Dù cho Liễu quý phi có xinh đẹp động lòng người đi nữa, thì những dấu vết của tuổi tác kia có làm gì thì cũng không giấu được.
Chương 337: Ý định của Hách Lan Vương hậu
Tuổi tác tuyệt đối là điều kiêng kỵ không được phép chạm vào của mỗi cô gái, đặc biệt là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng tuổi tác đã không còn trẻ nữa. Mỹ nhân về già, tướng quân tóc trắng, vốn là chuyện mà người ta không thể làm gì thay đổi nhất trên đời này. Cho nên cho dù kiêu ngạo không muốn so đo với cô gái phiên bang như Hách Lan Vương hậu thì Liễu quý phi cũng vẫn bị chọc giận.
"Tiện nhân, ngươi nói cái gì?" Liễu quý phi bị tức đến cả người đều phát run, trừng Hách Lan Vương hậu nói một cách lạnh lùng.
Năm nay Hách Lan Vương Hậu cũng mới chưa đầy mười sáu mười bảy tuổi, thật sự đang ở tuổi hoa. Mặc dù không có màu da mềm mại trắng nõn như các cô gái Trung Nguyên, nhưng màu da tràn đầy sức sống và được chăm sóc tinh tế hiện lên dưới ánh mặt trời cũng làm cho người ta phải chú ý. Đây chính là điểm thiếu hụt khi ở vào cái tuổi như Liễu quý phi. Vô luận nàng có trang điểm tinh xảo như thế nào, thì với làn da đã hơn ba mươi tuổi, nàng có cố gắng bảo dưỡng như thế nào cũng sẽ không còn mềm mại như nước của thiếu nữ được. Huống chi hai năm trước nàng cũng đã phải chịu khổ sở trong thời gian dài, gần như khiến cho làn da được bảo dưỡng nhiều năm của nàng biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tuy hai năm qua cũng dốc hết sức để bảo vệ nuôi dưỡng, nhưng dung nhan cũng không thể trở về lúc tốt nhất được. Lời nói của Hách Lan Vương hậu, không thể nghi ngờ là đang sát muối lên miệng vết thương của nàng mà không lưu tình chút nào.
"Làm càn!" Sắc mặt Hách Lan Vương hậu trầm xuống, giương đôi mắt nhìn Liễu quý phi chằm chằm một cách đầy thách thức, nói: "Nể mặt ngươi là nữ nhân của Gia Luật Vương tử, bản Vương hậu nhường nhịn ngươi vài phần. Có tin bản Vương Hậu đập nát mặt của ngươi không, ngươi còn không phải là Hoàng phi Bắc Nhung đâu, bản Vương Hậu cũng không tin Bắc Nhung Vương sẽ vì cái này mà kiếm chuyện với ta!" Trong đôi mắt đang trừng Hách Lan Vương hậu của Liễu quý phi như bị bôi độc. Gia Luật Dã nhíu nhíu mày trầm giọng nói: "Được rồi, Hách Lan Vương hậu, Thanh Y Na nói không biết lựa lời nói, kính xin ngươi thứ lỗi. Nhưng ngươi cũng nói chuyện vô lễ trước. Không bằng bỏ qua đi?" Hách Lan Vương hậu nhìn thoáng qua Nhậm Kỳ Ninh hiển nhiên không định ra mặt thay mình ở bên người, "Hừ" khẽ một tiếng nghiêng đầu không nói thêm gì nữa.
Vốn Liễu quý phi còn không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy ý cảnh cáo chân thật trong mắt Gia Luật Dã thì liền im lặng nhịn xuống.
"Ơ, đây không phải là Định Vương và Định Vương phi sao?" Hách Lan Vương hậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trùng hợp bắt gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang tay trong tay dạo bước trong đám đông. Trong một biển người như thủy triều đều có tóc đen, tất nhiên mái tóc trắng kia của Mặc Tu Nghiêu dễ thấy cực kỳ. Nghe vậy, những người khác cũng vội vàng nhìn theo. Quả nhiên thấy một đôi nam nữ nổi bật đang sóng vai đi trong đám đông. Hai người tay nắm tay, một người đang bất mãn, một người đang cười nói cái gì đó. Mặc Tu Nghiêu mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa văn ẩn màu bạc, đeo đai lưng ngọc, một mái tóc dài màu trắng bạc tung bay tùy ý. Hắn ta đang cúi đầu nhìn cô gái tóc đen bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, cười cười nói nói hoàn toàn khác với sự âm lãnh đạm mạc lúc bình thường.
Cô gái đang đứng bên cạnh hắn ta, tóc đen như mây, búi một búi tóc lỏng hơi nghiêng nghiêng, chỉ tùy ý cài một cây trâm cài tinh xảo đơn giản hình một đá hoa sen có nhụy màu tím rũ xuống đung đưa nhẹ nhàng bên tai, lại càng làm nổi bật lên dung nhan thanh lệ, ưu nhã, ung dung của nàng ấy, làm cho người không muốn dời mắt. Diệp Ly mặc một bộ váy màu trắng viền bạc có kiểu dáng cực kỳ đơn giản, trên đai lưng màu bạc còn treo một khối ngọc bội màu tím nhạt. Hiển nhiên hai người cũng không phải ăn mặc một cách đặc biệt, nhưng đi trong đám đông vẫn khiến cho ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà chuyển động theo bọn họ.
Không biết Mặc Tu Nghiêu nói gì, mà Diệp Ly giận dữ liếc hắn ta một cái, vươn tay muốn đoạt đồ trong tay hắn ta, nhưng lại bị Mặc Tu Nghiêu mỉm cười tránh đi, một tay ôm eo của nàng ấy, một tay đưa đồ trong tay tới bên môi nàng ấy. Lúc này mọi người mới thấy rõ ràng, trong tay Mặc Tu Nghiêu đang cầm một cây kẹo hồ lô. Khóe miệng Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đều không tự chủ được mà co rút, thân phận như bọn họ, vô luận có sủng ái cô gái đó thế nào, thì cũng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy. Nhưng nhìn Mặc Tu Nghiêu làm lại thong dong tự tại không chút giả bộ nào, hiển nhiên là rất thích thú.
"Từ lâu đã nghe nói Định Vương và Vương phi là một đôi kiêm điệp tình thâm, hôm nay vừa thấy mới biết quả nhiên danh bất hư truyền." Vân phi than thở một cách sâu kín, trong giọng nói cũng khó giấu sự hâm mộ cực kỳ dành cho Định Vương phi.
Hách Lan Vương Hậu cũng hiếm khi đồng ý với lời nói của Vân phi, "Định Vương đúng là một nam nhân tốt."
Khóe miệng Gia Luật Dã co giật, tiêu chuẩn nam nhân tốt lại là mua mứt quả trên đường phố sao? Liếc thấy sự lơ đễnh của hắn ta, Hách Lan Vương hậu không vui, nói: "Thất hoàng tử, ngươi có thể cầm mứt quả cho một nữ nhân ở trên đường phố sao?"
Gia Luật Dã bĩu môi khinh thường, hắn đường đường là Vương tử sao làm ra loại hành vi gây tổn hại thân phận vì một nữ nhân chứ? Hách Lan Vương hậu càng khinh thường hơn, "Vốn cho rằng chỉ có nam tử Trung Nguyên mới dối trá sĩ diện như vậy, không nghĩ tới người Bắc Nhung các ngươi cũng đều không khác gì. Nam nhân Bắc Cảnh của chúng ta mới không dối trá như các ngươi. Mỗi người đều là nam nhân tốt như Định Vương."
Lúc Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ở dưới lầu sắp đi qua, Hách Lan Vương hậu liền đứng dậy cười nói: "Định Vương, Định Vương phi. . ."
Dưới lầu, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu liền thấy Hách Lan Vương hậu đang mang theo vẻ mặt vui sướng ngoắc bọn họ. Đương nhiên còn có sắc mặt khó coi của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã. Lúc trước Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đã kết minh đối đầu với Mặc gia quân, nên lúc này hai người cùng xuất hiện trong một quán trà lâu cũng không khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng ngay trong Ly thành, dưới mí mắt Mặc gia quân, hai nhà này lại cùng ngồi chung với nhau, thì cũng không khỏi không để Định Vương phủ vào mắt quá rồi. Khóe môi Diệp Ly hơi câu ra một nụ cười, gật đầu cười nói với Hách Lan Vương hậu: "Vương Hậu cũng ở đây, thật sự trùng hợp." Hách Lan Vương hậu dựa vào cửa sổ cười nói: "Định Vương và Vương phi đi dạo phố sao, không bằng cùng lên đây ngồi một chút đi."
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Diệp Ly mỉm cười đồng ý, rồi kéo Mặc Tu Nghiêu đi vào trà lâu.
Hai người vừa mới vào cửa, thì chưởng quầy trà lâu liền mang theo vẻ mặt kích động chạy ra đón chào. Tuy Định Vương và Vương phi luôn ở Ly thành, nhưng bình thường hai vị này cũng không đi ra ngoài, hôm nay có thể quang lâm quán trả lâu nho nhỏ này cũng khó trách chưởng quầy kích động vô cùng như vậy. Nhìn chưởng quầy mang theo vẻ mặt kích động lại không biết làm sao trước mắt, Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: "Chưởng quầy không cần để ý tới chúng ta, tự chúng ta đi lên là được." Chưởng quầy tất nhiên gật đầu liên tục, liếc trộm Định Vương đang đứng bên người Vương phi một cái. Vương gia cầm mứt quả gì đó, thật sự đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của dân chúng quá rồi. Cũng không dám tiến lên hàn huyên, chỉ phải trơ mắt nhìn Diệp Ly kéo Mặc Tu Nghiêu đi lên lầu.
Đoàn người Nhậm Kỳ Ninh cũng không ngồi trong sương phòng, nhưng chưởng quầy cũng biết thân phận bọn họ đặc biệt, nên vị trí mà bọn họ ngồi là vị trí thạnh tĩnh nhất lại có tầm nhìn tốt nhất của cả trà lâu. Cách một cái bình phong sơn thủy tám miếng, cũng đã thành một thế giới riêng, rất có chút cảm giác trong ồn ào lấy yên tĩnh. Nhìn xem hai người đang nắm tay nhau đi đến, ánh mắt của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đều không tự chủ được mà rơi xuống trên cái tay kia của Mặc Tu Nghiêu. Tuy mứt quả lúc nãy đã không còn, nhưng Định Vương cầm hộp điểm tâm trong tay cũng khiến cho người ta không chịu được. Cảm giác này giống như một vị thần trên chín tầng trời được chúng sinh cúng bái, đột nhiên có người nói cho ngươi biết vị thần ấy cũng phải ăn uống, đi tiểu tiện vậy.
Chống lại ánh mắt quỷ dị của Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã, Mặc Tu Nghiêu lại lơ đễnh, thuận tay đặt điểm tâm lên bàn, lúc này mọi người mới nhìn thấy trên cái hộp còn có chữ Phẩm Liên trai. Đây là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất của Ly thành, trong nháy mắt, đôi mắt Hách Lan Vương hậu liền phát sáng lên, "Đây là điểm tâm của Phẩm Liên trai sao, điểm tâm của nhà bọn họ ngon nhất. Ta đi hai lần mà đều phải xếp hạng thật dài."
Đương nhiên Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly không cần xếp hàng, cho dù bọn họ nguyện ý xếp hàng thì những khách hàng phía trước cũng sẽ lập tức nhường chỗ thôi. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nói: "Đúng vậy, A Ly cũng rất thích. Vương Hậu thích, nếu không ngại cứ nếm thử đi." Hách Lan Vương Hậu cũng không khách khí, cười híp mắt nói: "Vậy liền cảm ơn Định Vương, Định Vương quả là người tốt."
Mọi người đang ngồi đều không nhịn được mà run rẩy, Định Vương là người tốt. . . Vậy trên đời này còn có mấy người là người xấu đây? Dường như hoàn toàn không nhìn thất thần sắc của người khác, Hách Lan Vương hậu vẫn mang theo vẻ mặt hạnh phúc ăn điểm tâm. Đương nhiên cũng sẽ không quên chia một nửa cho nguyên chủ nhân của điểm tâm.
"Chỉ mới mấy năm, Ly thành đã có thể phồn hoa như vậy, quả nhiên Định Vương và Vương phi biết cách thống trị." Gia Luật Dã trầm giọng nói. Vào tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo năm đó, Gia Luật Dã có tham dự, nên tất nhiên nhận ra rõ ràng sự biến hóa của Ly thành trong mấy năm qua. Chỉ tính diện tích thôi thì đã lớn hơn gấp đôi rồi, lại càng không cần phải nói đến, bây giờ Hoàng thành Tây Lăng và Sở kinh đã suy sụp, Ly thành có thể nói thành thị phồn hoa nhất hiện nay rồi. Bắc Nhung cằn cỗi, mọi người ở Bắc Nhung đều ở dọc theo đồng cỏ và nguồn nước. Chó dù có mấy tòa thành trì thì quy mô cũng không lớn. Vương Đình của Bắc Nhung là nơi phồn hoa nhất nhưng cũng chưa chắc vượt qua được những thành trì loại hai của Trung Nguyên. Bởi vậy Trung Nguyên phồn hoa không thể không khiến cho người Bắc Nhung hâm mộ ghen ghét không thôi. Tuy bây giờ trên tay Bắc Nhung cũng đã chiếm được mấy tòa thành trì của Đại Sở, nhưng cho người Bắc Nhung đi chinh chiến thì rất dũng mãnh vô địch, mà thống trị quốc gia thì lại không phải chỉ dựa vào chiến tranh là có thể dùng được. Một thành trì cũng xem như phồn hoa nằm trong tay Gia Luật Dã lại biến thành trăm nghề đều suy tàn, trở thành một tòa phế tích điêu tàn như mặt trời lặn về Tây.
Mặc Tu Nghiêu lại nói một cách lạnh nhạt: "Thất vương tử khen nhầm rồi, so với Sở kinh và Giang Nam, đến cùng thì Tây Bắc vẫn cằn cỗi vô cùng. Bản vương cũng chỉ phải cố gắng nỗ lực hết sức mà thôi."
Hai nam nhân đều không cho là đúng với sự khiêm tốn của hắn ta, Mặc Cảnh Lê chiếm giữ Giang Nam, nhưng dù phồn hoa dồi dào thế nào, thì một món đồ mà phải ăn bữa nay lo bữa mai cũng chỉ tương đương như không có. Ngược lại, Mặc Tu Nghiêu lại khác, ít nhất, trong thời gian ngắn, không có ai dám cướp thứ gì từ trong tay hắn ta. Tuy vì tránh hiềm nghi và bày tỏ sự tôn trọng với chủ nhân, trong mấy ngày nay, đám quyền quý của các quốc gia như bọn họ đều không qua lại nhiều với nhau khi ở trong Ly thành, nhưng cũng vẫn có cách điều tra tin tức của từng người. Ít nhất, tuy trước mắt Tây Lăng đã mất đi một vùng đất rộng lớn nhưng cũng đã bù đắp được từ Đại Sở nên vẫn cường thịnh như trước, có điều lại tạm thời không có ý đi trêu chọc Mặc Tu Nghiêu. Ngược lại ánh mắt Lôi Chấn Đình lại tập trung đến trên người Mặc Cảnh Lê ở Giang Nam. Như vậy, nếu bọn họ muốn phân cao thấp với Mặc Tu Nghiêu thì phải suy nghĩ nhiều hơn rồi. Dù sao có thể đánh thắng hay không vẫn không thể nói trước được, nhưng nếu làm đá lót đường cho người khác, thì đó mới là cái được không bù nổi cái mất.
Mà Gia Luật Dã thì tạm thời cũng không định khai chiến với Mặc Tu Nghiêu, trong nội bộ Bắc Nhung đã truyền đến tin tức, động thái của vị Thái tử ca ca kia của hắn diễn ra liên tiếp. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, chiến sự với Mặc gia quân trở nên khó khăn vô cùng, điều này cũng khiến cho suy nghĩ của hắn bị thắng lợi làm cho u mê lúc trước trở nên thanh tỉnh hơn nhiều. Nếu để trong nước bị Thái tử Vương huynh của hắn chiếm được ưu thế, thì cho dù hắn có đánh bại Mặc Tu Nghiêu một lần hay hai lần thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, trừ phi hắn có thể diệt hết hoàn toàn Mặc gia quân, nếu không cũng chỉ uổng phí công sức của mình mà thôi. Lại nghĩ đến quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ hòa thuận hơn mình nghĩ nhiều, trong lòng Gia Luật Dã hơi động một chút, ánh mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu cũng càng nhiều thêm mấy phần rõ ràng và thâm trầm, "Định Vương, Bản vương có một vụ làm ăn muốn thương lượng với Định Vương, ngươi thấy thế nào?"
"Làm ăn?" Mặc Tu Nghiêu như đã nghe được chuyện cười gì, "Thất vương tử, hơn mười vạn đại quân của Bắc Nhung ngươi vẫn còn đang nhìn chằm chằm ở biên cảnh, ngươi nói muốn thương lượng vụ làm ăn gì với Bản vương chứ?"
Gia Luật Dã không để ý, cười nói: "Trung Nguyên các ngươi luôn có câu, không có bạn bè vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Cũng giống như vậy, cũng có nghĩa là không có kẻ địch vĩnh viễn, không phải sao?"
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, "Hình như cũng hơi có lý. Thất vương tử không ngại thì thử nói xem." Nhậm Kỳ Ninh ngồi đối diện thấy Gia Luật Dã lại đàm phán giao dịch với Mặc Tu Nghiêu ngay trước mặt mình, ngay lập tức, sắc mặt liền trở nên khó coi. Dù sao Bắc Cảnh và Bắc Nhung mới là đồng minh. Đương nhiên Gia Luật Dã cũng sẽ không đắc tội Nhậm Kỳ Ninh, lại cười nói: "Kỳ thật chuyện này đều có lợi với tất cả mọi người, không biết Bắc Cảnh Vương có hứng thú hay không?"
Nhậm Kỳ Ninh nói một cách thản nhiên: "Rửa tai lắng nghe."
Ngồi bên cạnh, Hách Lan Vương hậu cau mày nói: "Mấy nam nhân các ngươi bị sao vậy? Không phải đã nói đi ra ngoài chơi sao, ngồi cùng nhau còn nói đến những chuyện chán ghét này. Ta cũng không muốn nghe các ngươi nói những lời nhảm nhí này." Nghe vậy, Nhậm Kỳ Ninh thấy không vui cau mày nói: "Nếu đã như vậy, thì Vương Hậu cứ về Dịch quán trước đi."
"Về gì mà về? Ta còn chưa chơi chán đâu." Hách Lan Vương hậu bác bỏ lời nói của hắn ta không hề khách khí, cũng thành công khiến cho sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh càng trở nên khó coi hơn. Diệp Ly đứng dậy, mỉm cười nói: "Nếu đã như vậy, thì không bằng Hách Lan Vương hậu đi dạo với ta một chút đi, cũng thuận tiện để Bản phi giới thiệu với ngươi một vài nơi?" Ánh mắt Hách Lan Vương hậu sáng ngời, vui mừng tiến lên nắm tay Diệp Ly, nói: "Vương phi muốn mang ta đi đâu chơi? Ly thành thật nhiều người, cũng có thật nhiều thứ thú vị, ta muốn mua về nhiều một chút." Diệp Ly mỉm cười nói: "Đợi đến khi Vương Hậu ra về, Vương Hậu thích gì, ta lại sai người tặng cho ngươi một phần."
"Định Vương phi, ngươi thật sự là người tốt. Chúng ta đi mau!" Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của những người khác, kích động kéo Diệp Ly chạy xuống lầu. Diệp Ly khoát khoát tay với Mặc Tu Nghiêu biểu thị không sao, rồi liền đi xuống lầu theo Hách Lan Vương hậu. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, nhìn ra cửa sổ thấy thị vệ đứng chờ ngoài trà lâu cũng đi theo, mới yên tâm ngồi xuống.
"Định Vương thâm tình với Vương phi thật làm cho người ta hâm mộ." Liễu quý phi nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu cắn răng nói. Nhìn dung nhan tuấn mỹ, tóc trắng và khí thế uy nghiêm đáng sợ vẫn như trước của Mặc Tu Nghiêu, trong lòng Liễu quý phi vừa oán hận vừa đau đớn như bị rắn độc cắn xé. Mặc Tu Nghiêu còn lớn hơn nàng một hai tuổi, nếu hai năm trước chỉ nhìn như hai người bằng tuổi nhau, thì bây giờ, nếu Liễu quý phi kéo khăn che mặt ra, thì dù vẫn xinh đẹp nhưng đã nhìn như lớn hơn Mặc Tu Nghiêu đến mấy tuổi rồi.
Mặc Tu Nghiêu lại như không nghe thấy, cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi nói với Gia Luật Dã: "Có giao dịch gì, mời Gia Luật Vương tử nói đi."
Bị không để ý tới, dung nhan xinh đẹp dưới khăn che mặt của cô gái liền trở nên vặn vẹo mà đáng sợ.
Ở một trà lâu khác cũng gần đó trong thành tên là cửa hàng trang sức Phong Hoa lâu, trong sương phòng xinh đẹp và tĩnh mịch trên lầu hai, Diệp Ly và Hách Lan Vương hậu đang ngồi đối diện nhau. Diệp Ly vừa nhàn nhã thưởng thức trà mới do đích thân chưởng quầy dâng lên, vừa mỉm cười nhìn Hách Lan Vương hậu đang tò mò vuốt ve các món đồ trang sức tinh mỹ trên bàn. Một lúc lâu sau, Diệp Ly mới nhẹ giọng hỏi: "Hách Lan Vương hậu có chuyện gì muốn nói với Bản phi?"
Nghe vậy, Hách Lan Vương hậu buông những món trang sức trong tay xuống, ngẩng đầu lên. Trên gương mặt luôn mang theo nụ cười tươi đầy kiêu ngạo và tò mò cũng dần dần biến mất, mà chuyển biến thành sự kiên đình ít có của các cô gái Trung Nguyên và sự cơ trí mà lại bình tĩnh ít có của các cô gái Bắc Cảnh. Thay đổi một cách đột nhiên như vậy, cũng khiến cho một cô gái trẻ nhìn bề ngoài hơi kiêu ngạo lại hoạt bát liền có nhiều thêm mấy phần khí thế. Hách Lan Vương hậu gật đầu cười nói: "Ta biết ngay không thể gạt được Định Vương phi."
Diệp Ly mỉm cười nói: "Ngày đầu tiên đến đây, Vương Hậu đã muốn lấy lòng Bản phi, nếu Bản phi không nhìn ra thì chẳng phải đã khiến cho Vương Hậu thất vọng sao? Chỉ là, không biết Vương Hậu có chuyện gì cần tránh Bắc Cảnh Vương mà đàm phán riêng?" Hách Lan Vương hậu nhìn Diệp Ly thật kỹ, trầm giọng nói: "Ta muốn hợp tác với Định Vương phủ. Không, phải nói là. . . Người Bắc Cảnh chúng ta muốn hợp tác với Định Vương phủ."
"Người Bắc Cảnh?" Diệp Ly dừng lại một lát, rồi nói: "Không phải là Bắc Cảnh quốc sao?" Hiện tại, trong lãnh thổ của Bắc Cảnh có hai loại người, người Bắc Cảnh sinh trưởng ở đây và di dân trước kia luôn tự cho mình là người Trung Nguyên. Mà những di dân tự xưng là người của Tiền triều cũng chỉ là những người Đại Sở đã thần phục hoặc đã bị Nhậm Kỳ Ninh thu vào dưới trướng mà thôi. Nhậm Kỳ Ninh càng tín nhiệm người Trung Nguyên hơn, hắn muốn khôi phục Tiền triều chính thống, nên càng đến thời kỳ cuối lại càng chèn ép người Bắc Cảnh, thậm chí cuối cùng muốn vứt bỏ người Bắc Cảnh hoàn toàn. Nói cách khác, cái gọi là Trung Nguyên chính thống của hắn ta chính là hữu danh vô thực, căn bản không cách nào làm cho văn nhân Trung Nguyên tiếp nhận. Trừ phi hắn cam nguyện lấy Bắc Cảnh làm quốc hiệu, lấy thân phận dị tộc để thống trị Trung Nguyên. Nhưng như thế, thì sẽ không chỉ bị chống cự hơn trước kia mấy lần mà thậm chí còn là mấy trăm lần. Mà ngay cả những người Trung Nguyên luôn trung tâm với hắn ta cũng có thể sẽ phản bội. Từ khi mới bắt đầu, sự mâu thuẫn tồn tại của người trong hai tộc đã không thể điều hòa. Cho nên Thanh Vân tiên sinh mới nói với Nhậm Kỳ Ninh: Ngay từ đầu, hắn ta đã sai rồi.
Trầm tư một lát, Diệp Ly hơi tò mò hỏi: "Hách Lan Vương Hậu có thể quyết định chuyện như vậy sao?"
Hách Lan Vương Hậu ngẩng đầu, nói một cách ngạo nghễ: "Nếu ta đã đến đây thì tất nhiên có thể quyết định. Bắc Cảnh chúng ta cũng không nhốt con gái trong khuê phòng như Trung Nguyên các ngươi. Chuyện mà nam nhân có thể làm thì chúng ta cũng có thể làm, cho tới nay, thế hệ trẻ trong nhà của chúng ta đều rất ít, ta cũng không có anh chị em gì. Đợi sau khi cha ta qua đời, thì cũng nên đến lúc ta tiếp nhận vị trí tộc trưởng. Còn có, sau khi biểu tỷ ta qua đời, tộc của tỷ ấy cũng theo như quy định là sẽ do ta hoặc con của ta tiếp nhận. Nhưng những người Trung Nguyên đáng ghét bên người Nhậm Kỳ Ninh kia lại cướp đoạt lấy quyền lợi của người Bắc Cảnh chúng ta. Chúng ta chỉ muốn lấy lại thứ đã thuộc về chúng ta thôi."
Diệp Ly đã từng nghĩ thông qua Hách Lan Vương hậu làm một một vài chuyện gì đó, nhưng ngược lại vẫn không nghĩ tới vị Hách Lan Vương hậu này vẫn còn trẻ nhưng lại là một nhân vật quan trọng như thế. Trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng xưa nay nàng vẫn luôn bình tĩnh trấn định, nên tất nhiên Hách Lan Vương hậu sẽ không nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng. Diệp Ly nhìn nàng ấy, nói khẽ: "Nghe nói Vương Hậu tiền nhiệm của Bắc Cảnh cũng là một cô gái kiên cường, chỉ tiếc không có duyên quen biết."
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Hách Lan Vương hậu liền đỏ lên, ôm hận cắn răng nói: "Nếu không phải tại Nhậm Kỳ Ninh, thì sao biểu tỷ ta sẽ phải để chính mình phải chịu uất ức đến như vậy? Vì hắn ta mà biểu tỷ ta buông tha vị trí tộc trưởng, hắn ta lại đề phòng biểu tỷ khắp nơi, lại để cho những nữ nhân kia chọc tức tỷ ấy, còn tìm cơ hội giết hết những người mà biểu tỷ tin tưởng. Lúc trước nếu không phải biểu tỷ cứu hắn ta, thì sao cái thứ vong ân phụ nghĩa này có ngày hôm nay?"
Nhìn bộ dáng phẫn nộ của Hách Lan Vương hậu, trong lòng Diệp Ly thở dài. Lấy thế lực và võ công của Nhậm Kỳ Ninh, sao lại có thể gặp nạn ở một nơi như Bắc Cảnh một cách trùng hợp như vậy được? Chỉ sợ bản thân lần gặp mặt tình cờ lúc trước đã là một âm mưu rồi. Có điều Nhậm Kỳ Ninh cũng cam lòng bỏ ra vốn gốc vì cái gọi là nghiệp lớn của hắn ta, "Vương Hậu, ta muốn ngươi biết. Giết biểu tỷ ngươi..." Vốn chuyện này cũng không là bí mật gì, Diệp Ly cho rằng tốt nhất vẫn nên nói rõ thì tốt hơn. Bằng không, cái cảm giác đến khi hợp tác được một nửa lại bị người ta đâm ngược lại kia, nàng tuyệt đối không muốn tiếp nhận.
Hách Lan Vương hậu nói một cách kiên định: "Ta biết, cha ta nói, những ân oán này có thể tạm thời để qua một bên. Người Bắc Cảnh chúng ta đều giữ chữ tín, chỉ cần Vương phi giúp chúng ta đuổi Nhậm Kỳ Ninh đi, thì chúng ta sẽ không đối nghịch với Định Vương phủ." Diệp Ly nhướng mày, cười nói: "Như vậy, Bản phi có thể nhận được lợi ích gì?"
Hách Lan Vương Hậu nói: "Toàn bộ đại quân Bắc Cảnh sẽ lui về đến biên giới với Đại Sở trước kia. Mặc dù Trung Nguyên của các ngươi rất tốt, nhưng bạch sơn hắc thuỷ (vùng đất phía Đông Bắc của Trung Quốc, có núi Trường Bạch và sông Hắc Long) của Bắc Cảnh chúng ta cũng không kém. Chúng ta chỉ muốn sống cuộc sống của mình." Cũng không phải người Bắc Cảnh hoàn toàn không có dã tâm, mà do sự phát triển của người Bắc Cảnh còn chưa tới tình trạng có thể gánh được dã tâm này. Trước khi Nhậm Kỳ Ninh xuất hiện ở Bắc Cảnh, các bộ lạc của Bắc Cảnh đều sống chung với nhau. Người Bắc Cảnh chỉ sống bằng việc đánh cá và săn bắn, không nói trồng trọt như người Trung Nguyên, mà ngay cả việc chăn thả gia súc du mục như người Bắc Nhung cũng không có. Cư dân thì tất nhiên cũng thuần phác vô cùng. Nhậm Kỳ Ninh mang đến biến hóa quá nhiều. Nhưng biến hóa nghiêng trời lệch đất không đến hai mươi năm ngắn ngủn cũng không phải chuyện mà tất cả mọi người có thể tiếp nhận và hài lòng. Từ chuyện chém giết ngẫu nhiên giữa các bộ lạc trước kia, cho tới chém giết với binh mã chính quy của Đại Sở và Mặc gia quân bây giờ, sự tổn thất nặng nhất cũng đều là người Bắc Cảnh. Người Bắc Cảnh cũng không phải đều là kẻ ngu, gần như đều có thể đoán được, nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, thì cho dù có một ngày Nhậm Kỳ Ninh thật sự thống nhất thiên hạ, chỉ sợ người Bắc Cảnh cũng đã chết gần hết rồi.
Cho nên, bọn họ quyết định đuổi Nhậm Kỳ Ninh và đám thân tín của hắn ta đi, lấy lại chính quyền lợi thuộc về người Bắc Cảnh. Có lẽ có một ngày bọn họ cũng sẽ tham dự vào trận chiến tranh giành thiên hạ này, nhưng đó là chuyện thật lâu thật lâu sau này, chứ tuyệt đối không phải là hiện tại.
Diệp Ly trầm mặc một lúc lâu, mới gật đầu nói: "Đề nghị của Hách lan Vương Hậu rất thuyết phục ta, nếu Hách Lan Vương hậu đã thành tâm hợp tác, thì như vậy, ta cũng cảm thấy có thể."
Đợi đến khi có được câu trả lời thẳng thắn như thế, thì lại khiến cho Hách Lan Vương hậu sửng sốt một chút. Trong ấn tượng của nàng, người Trung Nguyên luôn thích suy đi nghĩ lại gì đó rồi mới quyết định, dứt khoát như Diệp Ly lại hiếm thấy vô cùng, "Vương phi có thể tự quyết định sao?" Diệp Ly cười một tiếng, "Nếu ta không thể tự quyết định, thì chẳng phải Vương Hậu tới tìm ta để nói chuyện này là vô ích rồi sao?"
Hách Lan Vương Hậu hơi áy náy, "Vốn ta muốn nhờ Vương phi chuyển lời cho Định Vương thay ta thôi. Hơn nữa, ta cũng đã nghe nói Vương phi rất lợi hại, Định Vương phi có thể thuyết phục Định Vương giúp ta, vì có lẽ Định Vương sẽ không chịu hợp tác với ta. Người Trung Nguyên các ngươi luôn không thích nữ nhân nhúng tay vào những chuyện này mà."
Diệp Ly cười nói: "Đúng là ta có thể làm chủ. Nhưng mà. . . Vương Hậu cũng nên cho ta nhìn thấy thành ý của Bắc Cảnh. Nếu không, sao Bản phi có thể tin tưởng Vương Hậu chứ?"
Hách Lan Vương Hậu gật gật đầu, lấy một cái hộp ra đặt xuống trước mặt Diệp Ly một cách vô cùng trịnh trọng, rồi nói: "Đặt trong này chính là Thánh vật của tổ tiên Bắc Cảnh ta, có được nó có thể đổi được tất cả tộc nhân của hai mươi sáu tộc của Bắc Cảnh làm cho ngươi một chuyện. Chỉ cần đưa ra, thì tất cả mọi người của Bắc Cảnh đều sẽ xông pha khói lửa để hoàn thành cho ngươi. Đây là bảo vật tôn quý nhất của Bắc Cảnh chúng ta. Tạm thời giao cho Vương phi làm đảm bảo."
Diệp Ly mở ra, mặt trong của hộp được bọc da thú có hoa văn màu nâu, nhìn như da hổ. Trên da thú có một thanh đao ngắn, nhìn qua thấy hơi cũ kỹ, trên mặt có khắc rất nhiều vết tích đã bị mài mòn trở nên hơi mờ, hiển nhiên đã trải qua thời gian rất lâu. Chất liệu của thanh đao ngắn này không phải là thiết, không phải là đồng, cũng không phải là ngọc như thường nhìn thấy, ngược lại lại giống như được mài từ một loại đá nào đó. Mặc dù Diệp Ly không tin tưởng sự ràng buộc của Thánh vật, nhưng cũng biết có một vài dân tộc có một tín ngưỡng gọi là Thánh vật.
"Vương hậu không sợ ta không trả lại sao?"
Hách Lan Vương Hậu nghiêm mặt nói: "Nếu là như thế, thì cho dù Bắc Cảnh có phải hy sinh hết tất cả mọi người, cũng sẽ nghênh đón Thánh vật trở về. Nhưng ta tin tưởng Vương phi và Định Vương đều không phải là người như thế."
Diệp Ly cất cái hộp, gật đầu nói: "Trễ nhất là ngày mai Bản phi và Vương gia sẽ cho Vương hậu một câu trả lời chắc chắn."
Lúc này Hách Lan Vương Hậu mới nở ra một nụ cười, gật đầu nói: "Vậy liền cảm ơn Vương phi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro