Chương 332 - 333
Chương 332: Khách quý đều tới, Thất hoàng tử phi
Hiếm khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu tranh thủ lúc rảnh rỗi tán gẫu trong thư phòng được một lát, thì Mặc tổng quản liền chạy vội vàng vào cửa bẩm báo, "Vương gia, Vương phi, Lê Vương đánh nhau với người ta ở Tiền viện." Nghe vậy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia phiền chán, cau mày nói: "Thị vệ của Định Vương phủ đều ăn cơm trắng sao? Cứ ném ra ngoài cho Bản vương, không cần nể tình!"
Mặc tổng quản do dự một chút, vẫn nói ra: "Nhưng. . . Người đánh nhau với Lê Vương là Vương phu Nam Chiếu."
Diệp Ly đứng dậy cười nói với Mặc Tu Nghiêu: "Sao hai người kia lại đánh nhau được, người tới là khách, chúng ta nên đi xem sao đi." Diệp Ly đã nói như vậy rồi, thì Mặc Tu Nghiêu có không vui cũng đành phải trầm mặt đi cùng với Diệp Ly đến Tiền viện.
Nơi đánh nhau nằm ngay trong sân rộng khi vừa bước vào cửa lớn của Định Vương phủ. Tiền viện của Định Vương phủ trang hoàng cực kỳ hào phóng và đơn giản, một bên là một bức tường xây làm bình phong rất lớn có hình một con rồng chín đầu đang bay lên lên không trung ngăn cách sân rộng sau cửa lớn với phía sau. Lại khiến cho người ta vừa vào cửa liền nhìn thấy một con rồng chín đầu đang bay đầy sống động, mang theo khí thế phi phàm làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Nằm đối diện phía sau bức tường xây làm bình phong chính là đại sảnh của Định Vương Phủ. Ngoài Đại sảnh, hai bóng dáng nam tử đang đánh nhau thành một đoàn. Điểm chết người nhất chính là, bọn họ cũng không phải đang luận bàn võ công, mà đang ngươi một quyền ta một cước như những dân chúng bình thường. Không thể nhìn ra được một người là Nhiếp Chính Vương gia của Đại Sở, một người lại là Vương phu của Nam Chiếu một chút nào.
Gần đó, Công chúa An Khê, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đều đứng ở một bên nhìn xem. Hai thị vệ áo đen đang chắn trước mặt Công chúa An Khê, để tránh cho hai người kia không cẩn thận đánh tới trước mặt bọn họ làm bị thương Công chúa An Khê đang mang thai. Khác với vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Diệp Oánh và công chúa Tê Hà, thần sắc của Công chúa An Khê lại vô cùng bình tĩnh, giống như không chút lo lắng chồng của mình sẽ đánh thua hay bị thương. Ngược lại là công chúa Tê Hà đứng bên cạnh, nhìn thấy Phổ A không chút lưu tình nào đánh một quyền vào mặt Mặc Cảnh Lê, liền đau lòng đến nước mắt đều chảy ra, cầm lấy ống tay áo của Công chúa An Khê, nói: "Hoàng tỷ, tỷ mau kêu hắn ta dừng tay đi! Hắn ta đánh Vương gia bị thương rồi!"
Công chúa An Khê quét mắt nhìn lướt qua em gái, vươn tay nhẹ nhàng kéo cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của nàng ra, cau mày nói: "Nam tử hán bị chút vết thương thì tính là gì? Ngược lại là Tê Hà ngươi, qua nhiều năm như vậy, vốn ta tưởng rằng có lẽ ngươi đã học được không ít quy củ của Đại Sở, nhưng hôm nay xem ra lại còn không bằng lúc ở Nam Chiếu."
Tê Hà công chúa nói một cách lo lắng: "Nhưng. . . Nhưng Hoàng tỷ..."
Công chúa An Khê nổi giận, nói: "Ngươi đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên rồi, ta không phải Hoàng tỷ của ngươi." Với Mặc Cảnh Lê, trình độ chán ghét của Công chúa An Khê tuyệt đối không ít hơn bất luận bất luận kẻ nào. Trước kia, Mặc Cảnh Lê và Thư Mạn Lâm thông đồng cùng nhau gây cho nàng biết bao rắc rối, ngay cả em gái ruột của mình cũng hùa theo bọn họ đối nghịch với mình. Tình cảnh lúc đó gian khó nguy hiểm đến nỗi cả đời này Công chúa An Khê cũng sẽ không quên. Nếu không có Từ Thanh Trần âm thầm giúp đỡ, thì chỉ sợ chính mình đã bị những người này hại chết từ lâu rồi. Lúc này lại thấy công chúa Tê Hà lôi kéo mình vì Mặc Cảnh Lê, thì sắc mặt Công chúa An Khê lại càng khó coi hơn, sự chán ghét và căm hận Mặc Cảnh Lê trong lòng cũng càng nhiều hơn.
"Hoàng tỷ, sao tỷ có thể như vậy?" Đôi mắt công chúa Tê Hà đỏ lên tức giận trừng Công chúa An Khê, nói: "Vương vị đã là của tỷ rồi, tỷ còn có cái gì mà chưa hài lòng chứ? Vì sao tỷ cứ nhất định phải gây rắc rối cho Vương gia và muội?"
"Gây rắc rối cho ngươi?" Công chúa An Khê khinh thường cười lạnh một tiếng, "Bản vương cần gây chuyện với ngươi sao?" Cái gì gọi là Vương vị đã là của nàng rồi, từ nhỏ nàng đã được phong làm Vương Thái Nữ, cũng đã gánh vác trách nhiệm của Vương Thái Nữ. Khi Tê Hà còn đang vui chơi, thì nàng lại đang cầm kế sách trị quốc cố gắng nghiên cứu; khi Tê Hà đang muốn chết muốn sống vì Mặc Cảnh Lê, thì nàng lại đang thức trắng đêm để xử lý chính sự của Nam Chiếu. Chẳng lẽ Vương vị Nam Chiếu bây giờ là Tê Hà tặng cho nàng sao?
Thị vệ Định Vương phủ đang đứng bên cạnh bảo hộ Công chúa An Khê không nhìn được nữa, liền mở miệng nói: "Vị cô nương này, là Lê Vương gây sự với Vương phu Nam Chiếu trước đấy."
Công chúa Tê Hà liền nghẹn lời, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì cách xưng hô của thị vệ. Nàng không có thân phận danh chính ngôn thuận, người khác nể mặt Mặc Cảnh Lê gọi nàng một tiếng công chúa. Nhưng người Định Vương phủ lại không cho nàng mặt mũi, chỉ gọi một tiếng cô nương. Nhưng dù cho công chúa Tê Hà có xinh đẹp động lòng người đến cỡ nào, thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng đã 25 – 26 tuổi. Tuổi này mà vẫn còn bị người ta gọi là cô nương thì cũng không phải là khen ngợi gì.
"Cho dù là như thế, thì hắn ta cũng không nên đánh Vương gia!" Công chúa Tê Hà cắn răng nói.
Hai cái thị vệ lần lượt im lặng nhìn lên trời, cái gì gọi là đánh Vương gia, hai người kia rõ ràng là đang đánh nhau được chứ, đừng nói như chỉ có mỗi mình Lê Vương bị ngược đãi vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bên này đang đánh đến ồn ào, khiến cho những người đang đứng xem xung quanh chỉ cảm thấy tiếng nói đột ngột vang lên của công tử Thanh Trần tựa như tiếng nhạc của thần tiên vào mùa đông. Quay đầu lại, liền nhìn thấy công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng đang bước từ từ đến. Dù cho đã qua tuổi 30, nhìn nhìn bề ngoài, công tử Thanh Trần vẫn như bảy tám năm về trước, dù cho bị công văn làm vất vả trong mấy năm nay nhưng cũng chưa từng làm cho hắn mất đi nửa điểm phong hoa. Trên dung nhan tuấn mỹ xuất trần đang mang theo nụ cười mỉm thắc mắc, khiến cho ba cô gái ở đây nhìn thấy trong lòng đều nhảy dựng lên.
Công chúa Tê Hà hơi xấu hổ ngậm miệng, dù thích Mặc Cảnh Lê, nhưng chỉ cần là nữ nhân thì tuyệt đối sẽ không nguyện ý thất lễ trước mặt một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy.
Trong mắt Công chúa An Khê thoáng hiện lên một tia hoảng hốt và hoài niệm, nhưng rất nhanh liền quay về bình tĩnh. Mỉm cười hơi gật đầu rồi cười nói với Từ Thanh Trần: "Thanh Trần, đã lâu không gặp."
Từ Thanh Trần nhìn Công chúa An Khê, ánh mắt rơi xuống phần bụng hơi nhô lên của nàng ấy, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cười nói: "Đã lâu không gặp, xem ra Công chúa sống rất hạnh phúc, chúc mừng." Mấy ngày nay Từ Thanh Trần cũng bận rộn sự vụ, tuy hôm qua Công chúa An Khê đã đến nhưng cũng không có thời gian gặp mặt một lần. Lại không nghĩ tới vừa mới hồi phủ thì đã nhìn thấy một màn như vậy. Nghi hoặc nhướng đôi mày tuấn tú, Từ Thanh Trần nhìn qua hai người đang đánh nhau đến không còn phong độ gì ở trước mắt.
Công chúa An Khê hơi ngượng ngùng cười cười, kể đơn giản lại chuyện đã xảy ra cho Từ Thanh Trần. Hóa ra, sau khi Công chúa An Khê ra khỏi phủ thì mới phát hiện cái túi thơm luôn mang trên người đã rơi mất trong Định Vương phủ. Vốn chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng gì, nhưng trong cái túi thơm kia lại có tín vật của Nam Chiếu Vương. Vì vậy mới cùng Vương phu trở lại Định Vương phủ để tìm. Nhưng vừa đi vào sân lại đụng phải Mặc Cảnh Lê đang nổi giận đùng đùng xông ra ngoài. Mặc Cảnh Lê chỉ lo đi về trước, nên suýt chút nữa đã đụng trúng Công chúa An Khê đang mang thai. Vốn chuyện như vậy thì chỉ cần Mặc Cảnh Lê nói lời xin lỗi là xong rồi, nhưng ai biết tâm tình Mặc Cảnh Lê đang cực kém, không xin lỗi thì cũng thôi đi, lại còn mở miệng chửi mắng, châm chọc Công chúa An Khê đã lớn bụng mà còn không biết an phận lại chạy khắp nơi. Sao Công chúa An Khê lại có thể là đối tượng mặc cho người ức hiếp được, cũng châm chọc lại rằng tuổi đã hơn nữa đời người rồi mà dưới gối vẫn không con còn ghen ghét người khác có con không chút lưu tình nào. Ai ngờ lần này lại trùng hợp đâm trúng chỗ đau của Mặc Cảnh Lê, sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống muốn đánh Công chúa An Khê. Thân là chồng, đương nhiên Phổ A sẽ không cho phép có người ức hiếp vợ của mình, vì vậy hai người liền đánh nhau ngay tại Định Vương phủ.
Đánh một trận như vậy, cơn giận của Công chúa An Khê cũng đã dần dần tiêu tan. Dùng ngôn ngữ của Nam Chiếu ra hiệu cho Phổ A đừng đánh nữa, Phổ A nghe thấy lời nói của Công chúa An Khê, ngay lập tức liền ngừng tay tránh qua một bên. Thấy hắn ta dừng tay, Mặc Cảnh Lê cũng không dây dưa nữa mà đứng dậy dùng tay lau vết máu bên môi.
Đợi đến khi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu chạy tới, thì chỉ nhìn thấy hai người đã tự dừng tay, chỉ là lẫn nhau đều không chịu thua mà đang trừng đối phương. Trên mặt hai người đều để lại không ít vết thương. Trên mặt Phổ A sưng lên một khối lớn; trên môi của Mặc Cảnh Lê thì bị rách chảy máu, mắt cũng bầm một con. Mọi người ở đây nhìn thấy vậy thì đều im lặng. Diệp Ly đứng ở bên người Mặc Tu Nghiêu, trong lòng thầm bật cười. Qua nhiều năm như vậy, cũng đã quen với việc văn nhân hào hoa phong nhã, quân tử chỉ động khẩu không động thủ; còn quân nhân thì đương nhiên mới dùng võ công để phân định thắng bại. Cho dù binh lính trong quân doanh thì bình thường cũng sẽ không nghĩ đến cách đánh nhau như dân chúng bình thường nơi thôn dã như vậy. Đột nhiên lúc này lại tận mắt nhìn thấy tạo hình của Mặc Cảnh Lê thì thật sự là trong lòng có chút không nhịn được mà vui vẻ.
"Định Vương, Vương phi, thật có lỗi." Phổ A đi đến, dùng ngôn ngữ Đại Sở không được lưu loát xin lỗi Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói: "Không sao, Vương phu Nam Chiếu không bị thương chứ?" Phổ A lắc đầu, đứng ở bên người Công chúa An Khê. Công chúa An Khê thấy gò má nửa bên mặt của hắn bị sưng lên, thì liền lấy khăn tay ra lau sạch vết bụi dơ dính trên mặt của hắn, nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: "Là chúng ta thất lễ, mong Định Vương và Vương phi thứ lỗi."
Trên đường đi đến đây, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng đã nghe Mặc tổng quản kể lại mọi chuyện đã xảy ra, nên tất nhiên sẽ không trách lên đầu Phổ A, mỉm cười nói: "Ngay tại trong Định Vương phủ mà suýt nữa lại để cho Nữ Vương bị thương, là lỗi của chúng ta mới đúng."
Ở bên kia, công chúa Tê Hà và Diệp Oánh cũng vây quanh Mặc Cảnh Lê, lau mặt cho hắn, hỏi han ân cần. Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua bên phía Công chúa An Khê đang vui vẻ hòa thuận, có chút không kiên nhẫn đẩy công chúa Tê Hà và Diệp Oánh đang lau mặt cho hắn ra, xoay người phẩy tay áo bỏ đi. Công chúa Tê Hà sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn Công chúa An Khê giậm chân thật mạnh rồi vội vàng đuổi theo. Chỉ còn lại có mỗi Diệp Oánh hơi thất thần nhìn qua bóng lưng đã đi xa của Mặc Cảnh Lê, bên môi hiện lên một nụ cười khổ, hơi gật đầu với đám người Diệp Ly rồi mới xoay người rời đi.
Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Công chúa An Khê mới hỏi: "Ai chọc hắn ta vậy?"
Diệp Ly lại cười nói: "Người như Lê Vương, không có ai chọc đến hắn ta thì chính hắn ta cũng có thể nổi giận một cách không hiểu nổi. Tỷ không sao chứ, có muốn kêu đại phu xem không?" Công chúa An Khê lắc lắc đầu nói: "Không sao, chỉ bị hắn ta đẩy một cái mà thôi, không có bị thương." Lúc này, Diệp Ly mới yên tâm, gật đầu cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi."
Công chúa An Khê nhìn cửa lớn như có điều suy nghĩ. Nghĩ nghĩ một lát vẫn nói với Diệp Ly: "Mọi người vẫn nên coi chừng một chút, tỷ thấy với tính tình của Lê Vương không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó."
Với sự nhắc nhở của Công chúa An Khê, tất nhiên Diệp Ly sẽ nhận một cách thoải mái, cảm ơn một lần nữa. Lại mời vợ chồng Công chúa An Khê ở lại Vương phủ dùng bữa trưa xong rồi về.
Trong Dịch quán của Đại Sở ở Ly thành, Diệp Oánh đi vào đại sảnh liền nhìn thấy Mặc Cảnh Lê đang ngồi trong đại sảnh uống trà. Chỉ nhìn sắc mặt của hắn ta thì đã biết rõ lúc này tâm tình của hắn ta tệ vô cùng, mấy năm nay, Diệp Oánh cũng không còn là thiếu nữ luôn ôm mộng đẹp không hiểu biết gì nữa, nên tất nhiên không muốn lại gần hắn ta vào lúc này. Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho nàng biết lúc này mà đụng vào thì sẽ chỉ trở thành nơi trút giận của Mặc Cảnh Lê mà thôi. Bước chân ngừng lại một chút, Diệp Oánh liền muốn xoay người rời đi.
"Ngươi đi đâu vậy?" Sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Mặc Cảnh Lê vang lên.
Diệp Oánh khẽ giật mình, phục hồi tinh thần lại nhìn hắn ta, nói: "Ta về phòng nghỉ ngơi."
"Vì sao bây giờ mới về?" Mặc Cảnh Lê hỏi. Diệp Oánh không khỏi cười khổ. Lúc nãy, Mặc Cảnh Lê nổi giận đùng đùng đi mất, công chúa Tê Hà cũng nhanh chóng đuổi theo trước nàng. Đợi đến khi nàng ra đến cửa chậm hơn một bước thì tất cả tùy tùng của Lê Vương phủ cũng đã đi theo mất. Cuối cùng, nàng chỉ đàng phải tự đi bộ từ từ về. Đường đường là Lê Vương phi lại bị không để ý đến nước này, cũng được xem là hiếm thấy.
"Ta ở bên ngoài tản bộ, nên mới về trễ một chút." Diệp Oánh nói một cách thản nhiên.
Kỳ thật ngay lúc Mặc Cảnh Lê hỏi ra khỏi miệng thì cũng đã nghĩ tới chuyện lúc nãy. Chỉ là, nhìn Diệp Oánh điềm đạm đáng yêu trước mắt lại giống như từng giây từng phút đều đang nhắc nhở hắn đã từng mất đi cái gì. Đặc biệt là dưới tình huống hắn vừa mới gặp Diệp Ly, còn bị nàng ta châm chọc một trận không chút lưu tình nào. Đã từng có vô số lần, Mặc Cảnh Lê luôn nghĩ tới: Nếu ngày trước không có ở cùng với Diệp Oánh, nếu lúc trước hắn cưới vào cửa là Diệp Ly, thì có phải tất cả mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ không? Không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi lần nhìn thấy Diệp Ly mỉm cười xinh đẹp đứng cùng Mặc Tu Nghiêu, thì Mặc Cảnh Lê đều cảm thấy trong lòng như đang có một con rắn độc cắn xé hành hạ vậy.
Trầm mặc một lúc, Mặc Cảnh Lê mới hỏi Diệp Oánh: "Mấy hôm trước, Diệp Ly kéo ngươi đi ra ngoài nói chuyện riêng, các ngươi đã hàn huyên những gì?"
Trong lòng Diệp Oánh lạnh lẽo, cúi đầu xuống nói một cách thản nhiên: "Cũng không có gì. Định Vương phi nói, bây giờ, bà nội và cha đều đang ở Ly thành, kêu ta có rảnh thì đến thăm họ."
"Chỉ có như vậy?" Mặc Cảnh Lê bất mãn nhíu mày, Diệp Oánh gật đầu, "Chỉ có như vậy, quan hệ giữa ta và Định Vương phi cũng không tốt, nên cũng không có chuyện gì để nói."
"Thật sao?" Mặc Cảnh Lê trầm tư một lát, rồi nói: "Nếu đã như vậy, thì ngươi liền sắp xếp thời gian đi thăm đi." Diệp Oánh trầm mặc gật đầu, nói: "Ta đã biết, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Đợi đến khi Diệp Oánh đi khỏi, công chúa Tê Hà mới đi ra từ bên trong, đi đến ngồi xuống bên người Mặc Cảnh Lê, hỏi: "Vương gia, chàng thật sự tin lời nàng ta nói sao?" Mặc Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn nàng ta, hỏi một cách thản nhiên: "Nàng có ý gì?"
Trong lòng công chúa Tê Hà cả kinh, vội vàng cười nói: "Gì mà có ý gì, ta chỉ cảm thấy hôm đó nàng ta và Định Vương phi hàn huyên với nhau rất lâu, sao chỉ có thể nói mỗi chuyện Diệp gia mà thôi." Mặc Cảnh Lê "Hừ" khẽ một tiếng, nói: "Vô luận nàng ta đã nói gì với Diệp Ly, thì cũng đều không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Bản vương." Diệp Oánh có bản lãnh bao nhiêu, Mặc Cảnh Lê biết rất rõ, hắn chưa từng cho rằng Diệp Oánh có năng lực gì có thể tạo thành uy hiếp cho chính mình. Lạnh nhạt liếc công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê nói: "Nàng cũng an phận một chút đi, ít đi trêu chọc nàng ta. Đến cùng thì nàng ta vẫn là Đích phi của Lê Vương phủ, hơn nữa còn là em gái của Diệp Ly. Đằng nào thì Bản vương cũng phải cho Diệp Ly mấy phần mặt mũi."
Nụ cười trên mặt công chúa Tê Hà cứng đờ, đè nén hận ý dành cho Diệp Ly ở trong lòng xuống, nũng nịu cười nói: "Ta đã biết, người ta đã đi theo chàng không danh không phận nhiều năm như vậy, đã từng nói gì sao?" Mặc Cảnh Lê thoả mãn gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, nàng yên tâm. Sau này, chắc chắn Bản vương sẽ không bạc đãi nàng." Tê Hà công chúa cố nặn ra một nụ cười, nói: "Ta biết Vương gia đối xử với ta tốt nhất."
Ngoan ngoãn dựa vào lòng Mặc Cảnh Lê, trên dung nhan xinh đẹp của công chúa Tê Hà đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Trong đôi mắt xinh đẹp cũng tràn đầy hận ý. Nàng vì Mặc Cảnh Lê mà đánh mất thân phận Công chúa cao quý, không danh không phận ở bên cạnh hắn ta mười năm, nếu nói nàng chưa từng hối hận thì đó là tuyệt đối không thể, từ lâu nàng đã không còn là công chúa Nam Chiếu vì Mặc Cảnh Lê mà không quan tâm gì cả đuổi theo đến tận Đại Sở vào năm đó nữa. Nhưng có hối hận thì lại có tác dụng gì? Nàng đã bị hoàng thất Nam Chiếu xoá tên, cho dù có trở về Nam Chiếu thì cũng sẽ chỉ bị các thần dân phỉ nhổ và khinh thường thôi, nàng chỉ có thể đi theo bên người Mặc Cảnh Lê. Nhưng Mặc Cảnh Lê lại vì một Diệp Ly, mà dùng đủ hết các loại lý do kéo dài không chịu phế bỏ ngôi vị Vương phi của Diệp Oánh. Cảnh Lê ca ca, sao chàng lại có thể đối xử với ta như thế?
Cũng ôm công chúa Tê Hà, Mặc Cảnh Lê vẫn không yên lòng, vừa không để ý vuốt ve mái tóc của công chúa Tê Hà, vừa trầm tư, hắn nhớ. . . Hắn còn một quân cờ vẫn chưa sử dụng tới.
Vô luận mọi người trong Dịch quán có những tính toán và tâm tư gì, thì toàn bộ Ly thành vẫn là một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Sáng sớm hôm sau, vị khách quý của quốc gia cuối cùng đến tham dự tiệc mừng thọ cũng đã đến cửa Định Vương phủ. Vẫn là do đích thân Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài đón tiếp, nhìn một nhóm người mặc trang phục Bắc Nhung và Trung Nguyên khác nhau đang đứng trước cửa lớn, bên môi Mặc Tu Nghiêu câu lên một nụ cười cực lạnh.
"Định Vương, Định Vương phi, nhiều năm không gặp, thật sự là hạnh ngộ!" Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng dẫn đầu tiến lên chắp tay cười vang nói. Ngược lại Gia Luật Dã đang đứng bên cạnh vẫn mang theo sắc mặt lạnh lẽo, cũng càng nhiều thêm mấy phần thách thức và địch ý. Bây giờ, đại quân Bắc Nhung còn đang giằng co với Mặc gia quân ở phương Bắc, mà Gia Luật Dã lại là Thống soái của đại quân Bắc Nhung, nên tất nhiên sẽ không cho Mặc Tu Nghiêu sắc mặt tốt gì.
Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng nói: "Thái tử khách khí, nhiều năm không gặp, uy nghiêm của Thái tử điện hạ càng lớn." Ngược lại, Gia Luật Hoằng lại nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đầy hâm mộ, thở dài: "Không bằng Vương gia và Vương phi vẫn trẻ mãi không già." Dân tộc ở tái ngoại như Bắc Nhung luôn rất dễ trông có vẻ già, lúc gặp nhau vào mấy năm trước thì nhìn như tuổi tác của mọi người cũng không khác biệt quá lớn, nhưng bây giờ, nhoáng một cái đã qua sáu bảy năm, lúc này gặp lại thì Thái tử Bắc Nhung đã có râu ngắn, hơn nữa, thân hình cũng đã không còn thon dài cao ngất như lúc trước nữa. Nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lại vẫn như mới hơn hai mươi, phiêu dật xuất trần. Hai người đứng cùng nhau lại càng như thần tiên quyến lữ, sao có thể không làm cho người ta sinh lòng hâm mộ?
"Thái tử quá khen." Diệp Ly mỉm cười nói, nhìn thấy Từ Hồng Ngạn cùng về với bọn họ trên mặt cũng hiện lên thêm mấy phần vui vẻ chân thật, "Cậu hai cũng xem như đã về rồi, đi đường vất vả, trên đường có thuận lợi không ạ?"
So với Trung Nguyên, ngược lại Bắc Nhung lại gian khổ hơn, dù Từ Hồng Ngạn chỉ đi mấy tháng nhưng rõ ràng cũng gầy không ít. Từ Hồng Ngạn nhìn Diệp Ly cười nói: "Mọi chuyện đều tốt, Ly nhi sinh con, cậu cũng không về kịp. Hai cháu đều khỏe chứ?" Diệp Ly cười nói: "Lại khiến cho cậu quan tâm rồi, bọn chúng đều rất tốt."
Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly cười nói: "A Ly, vẫn nên mời Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung vào phủ uống tách trà rồi trò chuyện tiếp đi. Cậu đi đường cũng mệt mỏi rồi, vẫn nên vào phủ nghỉ ngơi cho khỏe trước rồi nói sau." Diệp Ly áy náy, gật đầu nói: "Gia Luật Thái tử, Thất hoàng tử, mời vào trong." Gia Luật Hoằng mỉm cười gật đầu, ngược lại, lúc Gia Luật Dã đi ngang qua bên người Diệp Ly lại liếc nhìn xuống nàng, giống như chán ghét Diệp Ly vô cùng. Thần sắc như thế thật ra khiến cho Diệp Ly hơi tò mò nhíu mày, tuy cho tới bây giờ quan hệ giữa nàng và Gia Luật Dã đều không thể nói là tốt, nhưng Gia Luật Dã cũng chưa từng để lộ ra sự chán ghét dành cho nàng rõ ràng như thế. Nói chính xác hơn là, chưa từng có ai biểu lộ ra sự chán ghét rõ ràng như thế ở trước mặt Diệp Ly, điều này lại làm cho nàng không thể không hiếu kỳ nhiều thêm mấy phần.
Vừa vào Vương phủ, Từ Hồng Ngạn liền trực tiếp tự đi rửa mặt nghỉ ngơi. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly dẫn khách vào đại sảnh ngồi uống trà. Diệp Ly dùng ánh mắt dò xét nhìn cô gái áo trắng đang mang khăn che mặt ngồi bên người Gia Luật Dã, ngược lại không để ý đến công chúa Dung Hoa thân là Thái tử phi Bắc Nhung. Dường như phát hiện ánh mắt dò xét Diệp Ly, Gia Luật Dã hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Ly, sắc mặt hơi bất thiện. Gia Luật Hoằng ngồi ở đối diện hắn ta khẽ nhíu mày, hình như hơi bất mãn với hành vi của em trai.
Mặc Tu Nghiêu dựa vào ghế, một tay không chút để ý nào vòng qua eo Diệp Ly, thần sắc lạnh nhạt nhìn mấy người trước mắt.
Diệp Ly đặt chén trà xuống, gật nhẹ đầu với công chúa Dung Hoa, ngậm cười hỏi: "Từ khi từ biết ở Sở kinh vào năm đó, vậy mà đã qua gần mười năm. Công chúa ở Bắc Nhung vẫn mạnh khỏe chứ?"
Công chúa Dung Hoa tươi cười đúng mực, so với lúc ở Sở kinh năm xưa lại càng nhiều thêm mấy phần đại khí thuộc về tái ngoại rồi lại không mất tôn quý của hoàng tộc Trung Nguyên, "Cảm ơn Vương phi quan tâm, Bản cung ở Bắc Nhung đều rất tốt. Điện hạ cũng đối xử với ta vô cùng tốt." Nói xong, liền ngẩng đầu cười khẽ với Gia Luật Hoằng một tiếng, Gia Luật Hoằng cũng cười lại một tiếng, thoạt nhìn quan hệ vợ chồng cũng không bởi vì Bắc Nhung xuất binh đánh Đại Sở mà đã bị ảnh hưởng quá nhiều.
"Vậy là tốt rồi." Diệp Ly cười nói, nghiêng đầu nhìn qua cô gái che mặt bên người Gia Luật Dã, nhướng mày nói: "Thất hoàng tử, vị này chính là Thất hoàng phi sao?"
Gia Luật Dã gật đầu nói: "Đúng vậy, đây chính là ái phi của Bản vương, Thanh Y Na."
Diệp Ly mỉm cười nói: "Bản phi nhớ không lầm, thì Thanh Y Na trong ngôn ngữ của Bắc Nhung có nghĩa là cô gái xinh đẹp nhất. Chắc Kỳ Vương phi là một giai lệ tuyệt sắc." Gia Luật Dã cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy, ái phi của Bản vương đúng là giai nhân tuyệt sắc thế gian khó gặp." Nghiêng người nắm tay của Thất Vương phi, trong mắt cũng mang theo dịu dàng và sủng nịch nhàn nhạt, giống như đang muốn so ân ái với đôi vợ chồng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu vậy. Có điều, xưa nay Gia Luật Dã tự cho mình rất cao, nên cô gái có thể làm cho hắn ta cảm phục như thế, thì chắc hẳn dung nhan tuyệt đối sẽ không xấu chỗ nào.
Diệp Ly cũng không để ý lời nói mang theo mấy phần khiêu khích rõ ràng của Gia Luật Dã, lại cười nói: "Không thể nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Thất Vương phi, ngược lại Bản phi vẫn thấy hơi tiếc nuối."
Công chúa Dung Hoa ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng, nói: "Vương phi cũng không cần tiếc nuối, Thất Vương phi đúng là tuyệt sắc, nhưng xưa nay Đại Sở không thiếu nhất chính là tuyệt sắc. Năm đó khi Vương phi vẫn còn Sở kinh, không phải cũng đã gặp không ít tuyệt sắc sao?" Đôi mắt Diệp Ly chớp một cái, ánh mắt lại thoáng lướt qua người cô gái áo trắng, cười nói: "Công chúa nói rất đúng, những cái khác không nói, chính là tuyệt sắc Sở kinh dưới ngòi bút của công tử Minh Nguyệt năm xưa, vô luận lấy một người nào trong số đó ra cũng đủ để khuynh quốc khuynh thành, chỉ đáng tiếc... Mà thôi, đại hôn của Thất hoàng tử, Bản phi và Vương gia lại không được biết, có thời gian lại không thiếu được phải tìm Thất Vương tử đòi một ly rượu mừng mới được."
Gia Luật Hoằng cười nói: "Vương phi không cần phải lo lắng, rượu mừng còn chưa muộn, đợi đến khi Thất đệ và đệ muội đại hôn, Vương phi lại đòi cũng không muộn." Ngụ ý chính là, Gia Luật Dã và cô gái này căn bản còn chưa đại hôn. Cô gái này cũng không được xem là Thất hoàng phi danh chính ngôn thuận.
Sớm đến như vậy, trong lòng Diệp Ly cũng đánh giá thấp thân phận của cô gái trước mắt. Mỉm cười nói theo: "Như vậy, đến lúc đó cũng phải chúc mừng Thất hoàng tử rồi. Mong rằng đến lúc đó Thất hoàng tử vui lòng thưởng cho một ly rượu mừng."
Gia Luật Dã bình tĩnh đánh giá Diệp Ly, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Đến lúc đó chắc chắn mời Định Vương và Vương phi đại giá quang lâm. Mong rằng hai vị đừng ghét bỏ."
Diệp Ly quay đầu mím môi cười cười với Mặc Tu Nghiêu, "Vương gia, Thất hoàng tử mời chúng ta tham gia hôn lễ của ngài ấy, Vương gia nói có đi hay không đây?"
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Diệp Ly, ôn nhu nói: "A Ly nói đi thì đi, nói không đi thì không đi."
Diệp Ly thoả mãn cười, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra người lụa trắng thoáng hiện lên một tia oán hận.
Chương 333: Sự lựa chọn của công chúa Dung Hoa
Nhìn cô gái áo trắng mang lụa mỏng bay bay trên mặt trước mắt, ý cười trong đôi mắt Diệp Ly càng sâu, nhưng nếu nhìn kỹ, thì trong ý cười này lại mang theo một chút hàn băng. Cười mà như không phải cười nhìn người bên cạnh Gia Luật Dã, Diệp Ly mỉm cười nói: "Lại nói tiếp, ngược lại Bản phi lại cảm thấy Thất Vương phi quen mắt vô cùng. Thái tử phi, ngươi thấy thế nào?"
Công chúa Dung Hoa che miệng cười, cười mà như không phải cười nhìn lướt qua cô gái ngồi đối diện, cười nói: "Đúng đó, lần đần tiên gặp mặt cũng làm cho ta giật mình. Ta còn tưởng rằng..."
"Hoàng tẩu!" Sắc mặt Gia Luật Dã khẽ biến, cứng ngắc cắt đứt lời nói của công chúa Dung Hoa. Công chúa Dung Hoa cũng không so đo với hắn ta, rất nhiều chuyện chỉ cần ám chỉ để tất cả mọi người hiểu rõ là được rồi, chưa chắc cần trực tiếp mở miệng nói ra. Nghe xong lời nói của Diệp Ly và công chúa Dung Hoa, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới đưa mắt nhìn sang cô gái bên người Gia Luật Dã, hơi nhíu nhíu mày. Diệp Ly vươn tay nắm chặt tay của hắn mỉm cười nói: "Có phải Vương gia cũng thấy Thất Vương phi hơi quen mắt không?"
Mặc Tu Nghiêu nhìn thoáng qua, nói: "Không có ấn tượng gì."
Tuy đáp án này trái ngược với ý tứ của Diệp Ly và công chúa Dung Hoa, nhưng ý cười trên mặt Diệp Ly lại càng thêm sung sướng. Dù sao không có nữ nhân nào thích chồng của mình nhớ kỹ bộ dáng của một nữ nhân khác, cho dù bởi vì chán ghét. Mặc Tu Nghiêu cũng nhìn ra được dường như tâm tình Diệp Ly vô cùng tốt, vốn lông mày đang nhăn lại cũng dần dần giãn ra.
Ngồi ở bên dưới, Thanh Y Na lại bởi vì mấy chữ ngắn ngủn của Mặc Tu Nghiêu mà biến sắc, nếu không phải nàng mang khăn che mặt thì chỉ sợ người ở đây đều sẽ bị thần sắc dữ tợn của nàng hù đến, hơi cúi đầu che đi ánh sáng oán độc đang điên cuồng lóe ra trong đôi mắt.
Tuy có quan hệ với Bắc Nhung không hòa thuận, nhưng đã là khách thì Định Vương phủ vẫn phải chiêu đãi thật tốt. Hàn huyên vài câu với Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã xong, Diệp Ly liền đứng dậy dẫn công chúa Dung Hoa và Thanh Y Na đổi chỗ nói chuyện. Dù sao chuyện mà nam nhân muốn nói có để cho hai vị nữ quyến nghe cũng không khỏi hơi nhàm chán, hơn nữa lấy quan hệ của Diệp Ly và công chúa Dung Hoa, trò chuyện riêng cũng là theo lý thường nên làm. Chỉ là đi theo phía sau bọn họ một Thất hoàng phi tương lai trầm mặc ít nói, cả người đều tỏa ra hơi thở khó tiến lại gần, nên lại khiến cho người hơi không được tự nhiên. Hiển nhiên, công chúa Dung Hoa không có hảo cảm gì với vị em dâu tương lai này.
"Thanh Y Na, ta và Định Vương phi có mấy lời muốn nói, ngươi tránh mặt một lát được không?" Thực chất bên trong của công chúa Dung Hoa vẫn giữ nguyên một tia bá đạo và kiêu ngạo ở Sở kinh năm xưa, hạ lệnh trục khách với cô gái mà nàng không thích không chút để ý nào.
Thanh Y Na nhìn nàng ta một cái đầy lạnh lùng, mặc dù trong mắt có không vui, nhưng hiển nhiên cũng không muốn thật sự phát sinh xung đột với công chúa Dung Hoa. Diệp Ly mỉm cười nói: "Đúng lúc Bản phi và công chúa cũng có nhiều năm không gặp, vườn hoa của Định Vương phủ cũng miễn cưỡng có thể vừa mắt, xin cô nương cứ tới vườn hoa phía trước đi dạo. Nếu có chỗ thất lễ mong được tha thứ." Nói xong liền vươn tay gọi Thanh Sương và A Cẩn vừa về mấy ngày trước đến, nói: "Các ngươi cùng dẫn khách đến vườn hoa đi."
Mấy năm nay, Thanh Sương đã luyện được sự nhanh nhẹn thông minh, vừa nghe xong liền đã hiểu ý tứ của Diệp Ly, cười nói: "Nô tỳ tuân mệnh, cô nương mời đi bên này." Tuy đã hơn hai mươi tuổi, nhưng A Cẩn vẫn trầm mặc ít nói như lúc trước, chỉ thoáng liếc nhìn Thanh Y Na, trầm mặc đứng sau lưng Thanh Sương. Ánh mắt Thanh Y Na đảo qua người Diệp Ly, cuối cùng cũng không nói gì mà xoay người đi.
Đuổi người chướng mắt đi xong, công chúa Dung Hoa mới lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm tự tại, nói: "Cuối cùng cũng đi rồi, cứ như hồn ma khiến cho người ta vừa nhìn thì đã cảm thấy không thoải mái."
Hai người bước chậm vào trong vườn, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: "Người kia thật là..." Công chúa Dung Hoa gật đầu nói: "Ừ, lúc mới gặp mặt, ta còn tưởng rằng mình nhận lầm, chỉ cho rằng là người có khuôn mặt tương tự thôi đó. Nhưng khi nhìn cách cư xử kia của nàng ta, thái độ đó, trên đời này có mấy nữ nhân cũng làm cho người ta chán ghét như nàng ta như vậy?" Nói xong, còn chán ghét nhếch miệng. Hoàn toàn đã quên năm xưa khi ở Sở kinh chính mình cũng kiêu ngạo phách lối không thua kém người kia cao ngạo bao nhiêu, "Ta chỉ không nghĩ tới vậy mà nàng ta lại trốn thoát, còn không biết làm cách nào mà lại cấu kết với Gia Luật Dã." Nàng ta này, đương nhiên là nói đến Liễu quý phi chạy ra hoàng cung rồi mất tích. Ngược lại, Diệp Ly cũng không nghĩ tới Liễu quý phi lại sẽ trở thành Vương phi tương lai của Thất hoàng tử Bắc Nhung.
Vốn công chúa Dung Hoa cũng không thấy thích hay chán ghét Liễu quý phi, nhưng cho dù nàng có hận Mặc Cảnh Kỳ đã đưa mình đến Bắc Nhung thì trên thực tế nàng vẫn là người của hoàng thất Đại Sở, là biểu muội của Mặc Cảnh Kỳ. Nhìn thấy Liễu quý phi giả chết trốn đi còn leo lên kẻ thù chính trị của chính chồng mình là Gia Luật Dã sau khi Mặc Cảnh Kỳ chết, thì sao công chúa Dung Hoa sẽ xem nàng ta thuận mắt được?
"Ngươi đừng nhìn bộ dáng ngạo mạn của nàng ta, bản lãnh dụ dỗ nam nhân còn thật sự không yếu. Không chỉ Gia Luật Dã khăng khăng một mực với nàng ta, mà ngay cả Bắc Nhung Vương cũng khen ngợi nàng ta có thêm đó." Nhắc tới việc này, vẻ mặt của công chúa Dung Hoa cũng hiện lên sự tức giận. Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã là hai đứa con trai mà Bắc Nhung Vương coi trọng nhất, Bắc Nhung Vương thích Thanh Y Na nên đương nhiên cũng sẽ càng coi trọng Gia Luật Dã hơn, vì vậy tất nhiên sẽ gây bất lợi cho Gia Luật Hoằng.
Diệp Ly cười một tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng của nàng ấy, nói: "Xem ra mấy năm nay, tình cảm của công chúa và Thái tử Bắc Nhung rất tốt nhỉ?"
Mặt công chúa Dung Hoa đỏ lên, oán hận trừng Diệp Ly, tức giận nói: "Ngược lại ngươi lại đến trêu chọc ta, ai không biết Định Vương và Định Vương phi mới là thần tiên quyến lữ được người người hâm mộ trong thiên hạ." Diệp Ly cười híp mắt nói: "Ngươi cũng có thể trêu chọc ta mà, tình cảm của ta và Mặc Tu Nghiêu rất tốt đó, ngươi hâm mộ sao?" Công chúa Dung Hoa bị nàng ấy chọc đến tức giận đầy cả lòng, oán hận nói: "Tình cảm của ta và Thái tử cũng rất tốt!"
Thần sắc Diệp Ly bình tĩnh, tươi cười nhẹ nhàng nhìn công chúa Dung Hoa. Sự vui vẻ trên mặt công chúa Dung Hoa lại dần dần phai nhạt mất, nhìn qua Diệp Ly nghiêm mặt nói: "Ngươi không cần lo lắng, chuyện mà ta đã hứa với ngươi và Định Vương thì nhất quyết sẽ không đổi ý."
Diệp Ly nói khẽ: "Theo ta được biết, công chúa và Thái tử Bắc Nhung đã có hai đứa con. Công chúa thật sự có thể sao? Nếu có chỗ nào khó xử, ta hy vọng công chúa cứ nói ra trước, mà không phải đợi đến sau này lại xảy ra nhiễu loạn gì, ta tin tưởng công chúa hiểu ý của ta." Hiện tại có chỗ nào khó xử thì cứ nói ra cho mọi người cùng thương lượng, nếu sau này công chúa Dung Hoa đổi ý làm cho Định Vương phủ có tổn thất gì, thì như vậy, Định Vương phủ cũng sẽ không khách khí.
Công chúa Dung Hoa hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xin Vương phi yên tâm, ta là công chúa Đại Sở, dù hiện tại Đại Sở đã. . . Hơn nữa, tuy tình cảm của ta và Thái tử vô cùng tốt, nhưng. . . Nếu trong tương lai Thái tử kế vị, thì con của ta cũng tuyệt đối không có khả năng trở thành người thừa kế của Thái tử." Người Trung Nguyên dĩ nhiên xem thường Man tộc tái ngoại, nhưng những dân tộc tái ngoại kia cũng chưa chắc để mắt đến người Trung Nguyên, thậm chí càng nghiêm trọng hơn. Hoàng thất Bắc Nhung bài xích huyết thống đối ngoại đến mức độ có thể nói là đã gần như thành một căn bệnh, vô luận con do nàng sinh hạ ưu tú đến thế nào thì cũng đều tuyệt đối không thể leo lên Vương vị Bắc Nhung. Cho nên, dù Gia Luật Hoằng đối xử với nàng không tệ, nhưng đồng thời cũng còn cưới không ít Trắc phi, thậm chí càng coi trọng những đứa con do nữ nhân Bắc Nhung sinh ra. Ở trong hoàng thất, công chúa Dung Hoa rất rõ ràng câu nói này "Sắc suy tắc ái trì" (*), từ xưa càng có "Hồng nhan vị lão, ân tiên đoạn"(**). Đợi đến tương lai khi Gia Luật Hoằng không còn tình cảm với mình nữa, thì Định Vương phủ mới là nơi nương tựa lớn nhất của nàng và con.
(*)Dĩ sắc thị nhân ngã, sắc suy tắc ái trì: người dùng nhan sắc để hầu hạ người, nhan sắc phai thì ân sủng cũng phai theo.
(**)Một câu trong bài "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị. Dịch thơ: Má hồng chưa phai, tình đã hết.
Diệp Ly bình tĩnh đánh giá công chúa Dung Hoa một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu nói: "Ta tin tưởng công chúa. Kỳ thật hiện tại công chúa cũng không cần phải lo lắng, lập trường của Định Vương phủ và Gia Luật Thái tử cũng không phải là đối lập. Hiện tại, Định Vương phủ cũng không có hứng thú với thảo nguyên tái ngoại, chúng ta chỉ muốn đại quân Bắc Nhung đang chiếm giữ phương Bắc lui về nước, Gia Luật Dã mang binh làm cái gì tại phương Bắc, chắc hẳn công chúa cũng rõ ràng."
Công chúa Dung Hoa gật đầu liên tục, nàng là công chúa Đại Sở hòa thân đến Bắc Nhung, Đại Sở bị diệt không có bất kỳ chỗ tốt nào với nàng. Từ sau khi Mặc Cảnh Lê mang theo triều đình Đại Sở dời về Nam, địa vị của nàng ở Bắc Nhung cũng tràn đầy nguy cơ. Chính bởi vì như thế, nên nàng mới đi theo Gia Luật Hoằng đến Ly thành, chỉ cần Định Vương phủ thừa nhận sự hiện hữu của nàng, thì sau này Định Vương phủ càng cường đại lại càng an toàn với nàng, "Thái tử cũng nhiều lần đề cập đến chuyện rút quân với Bắc Nhung Vương, nhưng Bắc Nhung Vương nhìn thấy Thất hoàng tử đánh một đường thế như chẻ tre, nên cũng không đồng ý đề nghị của Thái tử." Diệp Ly mỉm cười nói: "Tuy bây giờ đại quân Bắc Nhung bị Mặc gia quân chặn đường không có cách nào tiến lên nữa. Nhưng dù sao Gia Luật Dã vẫn đã đánh được một vùng đất rộng lớn cho Bắc Nhung. Từ đó, chỉ sợ địa vị của Thái tử hơi bất ổn, đúng không?"
Công chúa Dung Hoa nhìn qua Diệp Ly, hơi sợ hãi thán phục gật đầu nói: "Vương phi nói rất đúng, đây cũng là nguyên nhân Thái tử không muốn lại để cho Thất hoàng tử xuất binh vào lúc trước. Tại trong quân, Thất hoàng tử đã luôn chiếm được phía trên. Nếu lại để cho hắn ta đạt được chiến công như thế, thì chỉ sợ người ủng hộ hắn ta cũng sẽ càng nhiều hơn nữa.... Đến lúc đó Thái tử..."
Diệp Ly nói khẽ: "Mặc gia quân có thể cung cấp một ít trợ giúp cho Thái tử Bắc Nhung."
"Như vậy. . . Vương gia và Vương phi muốn Thái tử làm gì?" Công chúa Dung Hoa hỏi, trên trời sẽ không rơi nhân bánh xuống vô duyên vô cớ. Muốn được cái gì thì luôn phải trả giá một vài thứ gì đó.
Diệp Ly cười nói: "Cái này ư. . . Tất nhiên Vương gia sẽ bàn bạc với Thái tử Bắc Nhung. Công chúa chỉ cần thêm một cái đẩy mạnh vào lúc thích hợp để Thái tử Bắc Nhung ra quyết định sớm là được. Biết quá nhiều, ngược lại dễ khiến cho Thái tử hoài nghi."
Công chúa Dung Hoa trầm ngâm một chút, không thể không thừa nhận Diệp Ly nói rất có lý, gật đáp đồng ý làm theo lời nói của Diệp Ly.
Phái người tiễn đoàn người Thái tử Bắc Nhung về Dịch quán nghỉ ngơi, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu mới nắm tay trở về phòng.
"Sao Liễu quý phi lại gặp được Gia Luật Dã vậy?" Diệp Ly dựa vào lòng Mặc Tu Nghiêu, vừa suy tư vừa tò mò hỏi. Mặc Tu Nghiêu lười biếng dựa vào giường êm, trong tay cầm một quyển sách lật xem, một tay còn không vuốt ve mái tóc của Diệp Ly, nói một cách thản nhiên: "Lúc Mặc Cảnh Kỳ qua đời, Bắc Nhung đã phái Gia Luật Dã đến, nếu Liễu quý phi được hắn ta cứu thì cũng không kỳ quái."
"Nhưng sao Gia Luật Dã lại mê luyến Liễu quý phi như thế, chàng không thấy rất kỳ quái sao? Gia Luật Dã này, tâm kế, năng lực đều không thua Gia Luật Hoằng, sao lại mê luyến một trốn phi của Đại Sở, luôn khiến cho người ta cảm thấy hơi quái dị." Điều này thật sự khiến cho Diệp Ly không nghĩ ra, nếu nói muốn mê luyến, thì nhìn về mặt tao nhã nhiều hơn, Gia Luật Hoằng mê luyến Liễu quý phi đều khiến cho người ta tin tưởng hơn Gia Luật Dã.
Mặc Tu Nghiêu đặt sách xuống, nhíu mày suy tư một lát, rồi nói: "Rất có thể trong tay Liễu quý phi có lợi thế gì đó khiến cho Gia Luật Dã xem trọng. Nàng không thấy lúc trước Gia Luật Dã tiến công thuận lợi quá mức sao?" Bắc Nhung luôn luôn là đối tượng đề phòng trọng yếu của Đại Sở, nhưng Gia Luật Dã lại đánh thẳng một đường còn xuôi gió xuôi nước hơn cả Nhậm Kỳ Ninh của Bắc Cảnh, bản thân chuyện này cũng đã khiến cho người thấy cảm thấy hơi kinh ngạc. Chỉ có điều, lúc đó, ba mặt của Đại Sở đều lâm địch, cả đường đều chiến bại, nên cũng không có ai suy nghĩ cẩn thận những vấn đề này.
"Chẳng lẽ Liễu quý phi..." Thông đồng với địch bán nước.
"Rất có thể." Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: "Liễu gia là trọng thần triều đình, tuy các đời đều không xuất hiện nhân tài có thể mang binh đánh giặc gì. Nhưng Mặc Cảnh Kỳ trọng văn khinh võ, người Liễu gia biết được cũng không ít cơ mật trong quân." Tuy thần sắc không có gì biến hóa, nhưng Diệp Ly đã nghe ra sát khí trong giọng nói của Mặc Tu Nghiêu, cau mày nói: "Nếu thật là như thế, thì chàng định làm thế nào?"
Mặc Tu Nghiêu nói: "Nếu là như thế, thì nàng ta cũng không cần rời khỏi Ly thành nữa. Trước đó. . . Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh được sắp xếp ở đâu?" Đến cùng thì Mặc Khiếu Vân cũng là hoàng tử Vương gia của Đại Sở, tuy đích thân nhường ra Sở kinh nhưng thật sự không thích hợp ở lại đó tiếp. Đương nhiên phải chuyển đến thủ phủ Ly thành của Định Vương phủ. Diệp Ly nói: "Đã sắp xếp cho bọn chúng tại một tòa phủ đệ trong thành, gần Từ phủ và phủ Lữ Tướng quân." Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: "Rất tốt, sai người truyền tin tức cho Mặc Khiếu Vân và Trân Ninh đi. Nếu mẹ ruột đã đến rồi, thì cũng không thể để bọn chúng không biết gì được."
Nhớ tới công chúa Trân Ninh bị hủy hết một mặt, trong lòng Diệp Ly cũng thở dài. Khi bọn chúng vừa mới đến Ly thành, Diệp Ly cũng đã gặp hai đứa bé kia, bởi vì lúc trước Diệp Ly cũng xem như đã cứu mạng công chúa Trân Ninh, nên Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh đều có chút tôn kính nàng. Diệp Ly nhìn thấy rõ ràng hận ý trong lòng công chúa Trân Ninh khi nhắc tới Liễu quý phi.
"Ta đã biết. Bên phía Thái tử Bắc Nhung, chàng thấy thế nào?"
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nói: "So với Gia Luật Dã, dã tâm của Gia Luật Hoằng không lớn lắm. Nhưng cũng có liên quan đến tính cách làm người trầm ổn không giống với người Bắc Nhung của hắn ta, hắn ta nhìn rõ ràng hơn Gia Luật Dã. Nếu hắn ta thức thời, thì tất nhiên sẽ tới tìm chúng ta bàn bạc thôi." Diệp Ly gật gật đầu, thở dài, mấy ngày nay giao tiếp với những Vương tử, Vương gia này, đúng là còn mệt mỏi hơn lên chiến trường mấy phần.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhìn Diệp Ly nói khẽ: "A Ly cảm thấy mệt mỏi sao?"
Lắc đầu, Diệp Ly mỉm cười nói: "Chỉ cảm thấy những chuyện này quá phức tạp, còn không sảng khoái bằng trên chiến trường mà thôi." Mặc Tu Nghiêu ôn nhu nói: "A Ly không thích, có thể giao cho ta và Từ Thanh Trần xử lý, không cần gắng gượng." Diệp Ly lắc đầu, dựa vào Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần.
"Vương gia, Vương phi, Lâm Hàn cầu kiến." Ngoài cửa vang lên tiếng của Lâm Hàn.
Mặc Tu Nghiêu giương mắt, nói một cách lạnh nhạt: "Vào đi."
Lâm Hàn bước vào phòng, nhìn thoáng qua Vương gia và Vương phi đang dựa vào nhau, liền cúi đầu xuống, nghiêm mặt nói: "Khởi bẩm Vương phi, lúc nãy Lê Vương phi đến Diệp phủ." Diệp Ly ngồi dậy, trừng mắt liếc Mặc Tu Nghiêu đang bất mãn cọ cọ vào mình, hỏi: "Có vấn đề gì sao?" Lâm Hàn nhìn thẳng không chớp mắt, nói: "Ám vệ phát hiện một người tại Diệp gia, cảm thấy có lẽ nên bẩm báo cho Vương gia và Vương phi biết."
"A? Ai?" Diệp Ly nói một cách ngạc nhiên, thật sự không nghĩ ra vào lúc Diệp gia đã xuống dốc đến tình trạng như thế mà vẫn còn có người khiến cho ám vệ coi trọng.
Lâm Hàn nói: "Diệp Nguyệt."
"Cái gì?" Diệp Ly sững sờ, mà ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống. Thần sắc Diệp Ly hơi ngưng trọng, nhìn Lâm Hàn, nói một cách thản nhiên: "Nói rõ ràng."
Lâm Hàn nói: "Sau khi Lê Vương phi về Diệp phủ, đã nói chuyện với mọi người trong Diệp gia, sau đó bị Diệp Vương thị dẫn về phòng nói chuyện riêng. Ý kiến của Lê Vương phi và Diệp Vương thị không hợp nên bắt đầu tranh cãi, ám vệ mai phục trong phủ mới phát hiện, một nha đầu trong phòng Diệp Vương thị hơi cổ quái. Vẽ lại hình dạng của nha đầu đó đưa đến thì có bảy phần tương tự Diệp Nguyệt đã bị thiêu chết trong vụ cháy lớn ở hoàng cung năm xưa."
"Diệp Văn Hoa thật to gan." Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu có chút hương vị âm trầm, khiến cho Lâm Hàn đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà trong lòng phát lạnh. Năm đó, vụ cháy lớn trong hoàng cung kia, Diệp Ly cũng vì vậy mà mất tích một thời gian dài. Sự kiện đó để lại ảnh hưởng không thể nói là không sâu trong lòng Mặc Tu Nghiêu. Cho dù là Mặc Tu Nghiêu thì cũng không nghĩ tới Diệp Văn Hoa lại dám chứa chấp Diệp Nguyệt.
Diệp Ly hơi nhíu mày, "Có lẽ ông ấy cũng không biết." Cũng không phải Diệp Ly cảm thấy Diệp Văn Hoa có bao nhiêu tình cha con với nàng, mà Diệp Văn Hoa này không giống như người vì con gái mà lại dám mạo hiểm như thế.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết? Diệp Nguyệt ở ngay trong phòng Diệp Vương thị, cho dù trước đó lão ta không biết, thì chẳng lẽ thời gian dài như vậy mà vẫn không hoài nghi sao?" Cho nên, cho dù Diệp Văn Hoa không phải kẻ chủ mưu thì cũng tuyệt đối đã nhắm một mắt mở một mắt dung túng. Diệp Ly gật gật đầu, thở dài nói: "Ta đã biết, có thời gian đích thân ta sẽ đến Diệp phủ một chuyến." Nếu quả thật chính là Diệp Nguyệt, thì rốt cuộc lúc trước Diệp Nguyệt giả chết chạy trốn là ai đã giúp nàng ta? Rốt cuộc nàng ta trốn ở Diệp phủ làm gì? Cũng không có khả năng thật sự chỉ muốn mai danh ẩn tích cả đời đi, nếu như thế thì nàng ta cũng sẽ không đến Ly thành. Ly thành ngay dưới mí mắt của Định Vương phủ cũng không phải nơi tốt để mai danh ẩn tích.
"Vương gia, Vương phi. Người bên cạnh Lê Vương phi cầu kiến." Ngoài cửa có người bẩm báo.
Diệp Ly nhẹ nhướng mày, "Để nàng ta vào."
Rất nhanh, tiểu nha đầu không chút thu hút liền được người dẫn vào. Nhìn thấy Diệp Ly, nha đầu này liền quỳ bịch xuống đất, nói: "Vương phi, cầu Định Vương phi cứu Vương phi chúng ta."
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Ly nhíu mày, nhưng trong lòng đã hơi bắt đầu bận tâm. Nàng tốn tâm tư gieo hạt bồi dưỡng Diệp Oánh không phải để chết vào lúc này. Tiểu nha đầu khóc lóc sướt mướt, nói: "Vương phi chúng ta đến Diệp phủ bái kiến Lão phu nhân, Diệp lão gia và Diệp phu nhân, sau đó liền nổi giận đùng đùng ra khỏi Diệp gia, nói là muốn tới Định Vương phủ. Nhưng vừa mới đi ra ngoài thì đã bị Vương gia bắt về Dịch quán, nô tỳ. . . Nô tỳ là nha đầu việc nặng trong Vương phủ, nên mới lén chạy đến báo tin thay Vương phi mà cũng không bị ai chú ý."
Khi tiểu nha đầu đang nói chuyện, thì lại có ám vệ của Định Vương phủ đến bẩm báo tin tức Diệp Oánh bị Lê Vương bắt về Dịch quán giam lỏng.
Tuy người bên cạnh Mặc Cảnh Lê không dễ xếp vào, nhưng người của Định Vương phủ trong Dịch quán lại không ít. Nên tất nhiên những việc này không thể gạt Định Vương phủ được. Rất nhanh, ám vệ liền kể lại mọi chuyện, quả nhiên không khác gì tiểu nha đầu kia đã nói. Diệp Ly suy nghĩ một lát rồi nói: "Diệp Oánh đã biết tin tức của Diệp Nguyệt nên muốn chạy đến Định Vương phủ nói cho chúng ta biết, vì vậy mới bị Mặc Cảnh Lê giam lỏng sao? Nhưng cái này cũng không đúng. . . Tại sao Diệp Oánh lại muốn vì chúng ta mà bán đứng chị ruột của mình?"
Mặc Tu Nghiêu nói: "Tất nhiên bởi vì Diệp Nguyệt phát sinh xung đột với ích lợi của nàng ta. Diệp Nguyệt là sủng phi của Mặc Cảnh Kỳ, hơn nữa, rốt cuộc nàng ta là người của Mặc Cảnh Kỳ hay của Thái Hậu thì đến bây giờ chúng ta vẫn còn chưa xác định được. Với Mặc Cảnh Lê, nàng ta cũng không phải là người vô dụng."
Nghe vậy, lúc này Diệp Ly mới chợt hiểu ra, nghĩ nghĩ rồi nói với ám vệ: "Quay về nói cho Lê Vương phi, cố gắng tranh cãi ầm ĩ với Lê Vương. Nàng ta càng gây lợi hại thì Lê Vương càng sẽ không hoài nghi nàng ta. Mặt khác, kêu nàng ta tự suy nghĩ thật kỹ, cho dù người kia thật sự là Diệp Nguyệt, nhưng chỉ cần chính nàng ta ngồi vững được, thì cũng sẽ không uy hiếp được địa vị của nàng ta." Ám vệ trầm mặc gật đầu, xoay người lui ra ngoài.
Diệp Ly cũng đứng dậy nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: "Xem ra ta thật sự phải đến Diệp phủ rồi."
Mặc Tu Nghiêu giữ chặt nàng nói: "Đi bây giờ sẽ khiến Mặc Cảnh Lê hoài nghi, bên phía Diệp phủ có người theo dõi, sẽ không được xảy ra nhiễu loạn gì, ngày mai lại đi."
Trong Dịch quán, Diệp Oánh khoát tay nha đầu cho đột nhiên xuất hiện trong phòng mình lui ra ngoài, từ từ lau đi vết nước mắt loang lổ trên mặt, rồi ngồi dậy, "Người đâu!" Chỉ một lát sau, liền có thị vệ xuất hiện tại cửa ra vào, "Vương phi, Vương gia có lệnh, Vương phi không được tùy ý đi ra ngoài."
Giọng nói Diệp Oánh lạnh lùng: "Bản vương phi không muốn đi ra ngoài, đi mời Vương gia tới. Cứ nói Bản phi có việc bẩm báo."
Thị vệ do dự một chút, nhưng nhìn đến dung nhan lạnh lùng hiếm thấy của Diệp Oánh thì cuối cùng vẫn gật đầu đi bẩm báo cho Mặc Cảnh Lê. Nhìn theo thị vệ rời đi, Diệp Oánh đóng cửa lại, trong ánh mắt luôn nhu hòa lộ ra ánh sáng u oán, cắn khóe môi hơi trắng bệch khẽ run rẩy, "Nhị tỷ. . . Nhị tỷ. . . Sao tỷ không chết đi cho yên chuyện hả?"
Nhớ tới hôm nay đến Diệp phủ đột nhiên nhìn thấy Nhị tỷ mà mình cho rằng đã qua đời từ lâu, sắc mặt Diệp Oánh liền không nhịn được bắt đầu trở nên khó coi. Càng làm cho nàng không thể tưởng được chính là, mẹ và bà nội của nàng sẽ lại đưa ra yêu cầu như vậy. Mà Nhị tỷ nàng. . . Thật sự là Nhị tỷ tốt của nàng mà! Tam tỷ nói không sai. . . Diệp Oánh từ từ dẹp loạn tức giận trong lòng, trên mặt bày ra một nụ cười hơi gượng gạo. Thời gian dần qua, nụ cười của người trong gương đồng trên bàn lại càng ngày càng tự nhiên, hơn nữa còn mang theo một tia ủy khuất và dịu dàng. Tam tỷ nói đúng, chỉ cần nàng ngồi vững, thì vĩnh viễn cũng không có ai có thể đoạt được vị trí của nàng, ít nhất. . . Công chúa Tê Hà không được, Diệp Nguyệt cũng không được!
Chỉ chốc lát sau, Mặc Cảnh Lê đẩy cửa đi vào, thần sắc bất thiện, nói: "Ngươi còn có chuyện gì?"
Diệp Oánh rưng rưng nhào vào lòng Mặc Cảnh Lê, nức nở nghẹn ngào khóc nấc lên. Mặc Cảnh Lê nhíu nhíu mày, lạnh mắt nhìn nữ nhân đang khóc đến thương tâm vô cùng trong lòng mình. Một tay Diệp Oánh cầm lấy vạt áo Mặc Cảnh Lê, vừa khóc vừa nói: "Vương gia, Vương gia, chàng đừng đối xử với Oánh nhi như vậy, Oánh nhi biết sai rồi."
Mặc Cảnh Lê đẩy nàng ta ra, cười lạnh nói: "Biết sai rồi? Lúc nãy ngươi muốn chạy đến Định Vương phủ làm gì? Muốn nói chuyện ở Diệp gia cho Mặc Tu Nghiêu sao?"
Diệp Oánh lắc đầu liên tục nói: "Vương gia oan uổng ta. Oánh nhi và Định Vương không quen biết mà. Ta chỉ. . . Hu hu, Vương gia và Nhị tỷ làm như vậy, là để Oánh nhi ở đâu? Ngay cả mẹ và bà nội cũng giúp đỡ Nhị tỷ, trong lòng Oánh nhi thấy tủi thân. . . Tam tỷ nói nếu có uất ức gì thì có thể nói với tỷ ấy. Tất cả mọi người đều ức hiếp ta, ta muốn khóc với Tam tỷ một trận thì có gì sai chứ? Vương gia, chàng thật độc ác. . . Oánh nhi theo chàng nhiều năm như vậy, con của chúng ta còn đang mất tích, chàng liền. . . Chàng liền không thể chờ được. . . Hu hu. . ."
Nghe thấy tên của Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê hơi sửng sốt một chút, rồi nói: "Ngươi nói cho Diệp Ly có gì khác với nói cho Mặc Tu Nghiêu?"
Diệp Oánh lớn tiếng nói: "Các người làm ra loại chuyện khiến người ta gièm pha như vậy, thế thì vì sao ta vì không thể nói?"
Mặc Cảnh Lê nhíu mày, đánh giá Diệp Oánh một lúc lâu, cuối cùng mới nói: "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Diệp Nguyệt còn có tác dụng, không phải như ngươi nghĩ."
Diệp Oánh không tin, "Thật sao? Vương gia thật sự không có ý định nhét Nhị tỷ vào phủ ư?"
Giọng nói Mặc Cảnh Lê lạnh lùng: "Bản vương còn chưa đến nỗi bụng đói ăn quàng muốn một nữ nhân hết thời, Diệp Nguyệt, Bản vương còn có chỗ dùng, ngươi không được suy nghĩ lung tung." Dường như đã thật sự tin lời nói của Mặc Cảnh Lê, lúc này Diệp Oánh mới lau nước mắt, nhìn hắn đầy đáng thương, nói: "Ta đã biết, Oánh nhi sai rồi. Nhưng việc này cũng không thể trách Oánh nhi hoàn toàn, nếu cho người ta biết Nhị tỷ và Vương gia. . . Sao ta còn có mặt mũi ở lại Lê Vương phủ tiếp được?"
Nhìn bộ dáng điềm đạm của nàng ấy, nước mắt đọng lại trên lông mi hơi run rẩy đầy đáng thương, sắc mặt Mặc Cảnh Lê cũng hòa hoãn rất nhiều. Dù sao năm xưa hắn vẫn có mấy phần thật tình với Diệp Oánh, gật đầu nói: "Nàng hiểu rõ thì tốt. Chuyện này không được nói cho bất luận kẻ nào, sau này, nàng cũng có thể đến Định Vương phủ nhiều một chút, trong hai ngày này cứ ở trong Dịch quán nghỉ ngơi đi."
Diệp Oánh ngoan ngoãn gật đầu, "Ta đã biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro