Chương 301 - 302
Chương 301: Dân chúng vô tội
"Định Vương, hạnh ngộ." Long Dương nhìn nam tử trước mặt hồi lâu, mới từ từ phun ra mấy chữ.
Đây là lần đầu tiên Long Dương nhìn thấy vị Định Vương danh dương thiên hạ này. Từ một phương diện khác mà nói, thậm chí danh khí của Mặc Tu Nghiêu còn lớn hơn cả vị phụ thân văn có thể trị quốc võ có thể an bang, chiến công lớn lao với Đại Sở – Mặc Lưu Danh. Bởi vì hắn là người đầu tiên lấy danh nghĩa Định Quốc Vương phủ làm ra những chuyện mà mấy Định Vương đời trước chưa từng làm. Đó chính là ân đoạn nghĩa tuyệt với Đại Sở, từ đó Mặc gia quân và Định Vương trở thành một thế lực riêng biệt trên cõi đời này tranh bá thiên hạ. Cũng từ đây chân chính thoát khỏi ràng buộc với Đại Sở, sau này thành bại vinh nhục của Mặc gia quân không còn chút quan hệ nào với Đại Sở.
Nam tử trước mắt mặc một bộ áo trắng như tuyết, hơn nữa một ít tóc dài tuyết trắng tùy ý thả xuống, sạch sẽ khác hẳn chiến trường máu tanh, lại làm cho Long Dương sinh ra cảm giác nguy hiểm. Long Dương tin tưởng vào trực giác của mình, cho dù lão đã có hơn hai mươi năm không ra chiến trường. Nam tử trước mắt này, cái biểu hiện ôn văn bình thản, trong trẻo như tuyết trên đỉnh núi cao dường như bắt đầu khởi động mang theo sát khí rõ ràng càng khiến cho người ta sợ hãi.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn Long Dương, một tay mạn bất kinh tâm (tùy ý) vuốt vuốt cốc sứ thanh hoa trong tay, vừa thản nhiên nói: " Bản vương có ý định nói chuyện với Long Tướng quân và Chu tướng quân một chút. Nhưng mà Long Tướng quân, không thể không nói. . . Hiện giờ tâm tình của Bản vương vô cùng không tốt. Long Tướng quân có biết, bình sinh Bản vương ghét nhất chuyện gì không?"
Long Dương nhìn Mặc Tu Nghiêu, trầm giọng nói: "Xin Định Vương chỉ giáo."
Mặc Tu Nghiêu từ từ đặt chén trà xuống, sự yên lặng trong phòng khiến cho chén trà đụng phải mặt bàn phát ra tiếng kêu thanh thúy, "Là bị người uy hiếp. Bình sinh Bản vương hận nhất chính là bị uy hiếp. Hơn nữa, Bản vương tương đối hiếu kỳ, vì sao Long Tướng quân lại cho rằng Bản vương sẽ vì những người Đại Sở kia, mà bỏ qua chuyện công thành ?" Dường như nói đến chuyện gì buồn cười, Mặc Tu Nghiêu từ từ cười ra tiếng. Long Dương trầm mặc chốc lát, mới vừa nói: "Là lão phu khinh suất. Ước chừng là. . . Người đã già nên mềm lòng. Nếu là lão phu lúc tuổi còn trẻ, ước chừng cũng sẽ có quyết định giống như Định Vương lúc này."
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: "Quả nhiên vẫn là Long Tướng quân có thể hiểu được Bản vương. Đã như vậy. . . Long Tướng quân đã chuẩn bị tiếp nhận hậu quả của quyết định này chưa?"
Nghe vậy, mặt Long Dương liền biến sắc, trầm giọng nói: "Định Vương, Biện thành ngươi đã dẹp xong cần gì tạo thêm nhiều sát nghiệt hơn nữa? Chuyện này là một mình lão phu gây nên, nếu Định Vương có gì tức giận, không ngại lấy cái mạng này của lão phu." Mặc Tu Nghiêu cười nhạt không tỏ rõ thái độ, "Đã nói cho Long Tướng quân, mặc dù đêm qua Long Tướng quân để cho hơn phân nửa dân chúng trong thành chạy đi. Nhưng là. . . Mặc gia quân cũng vẫn bắt sống được không ít binh sĩ Tây Lăng. Miễn cưỡng. . . Cũng có thể bổ khuyết cho số lượng dân chúng chạy trốn kia?"
"Định Vương. . . . . ." Long Dương thống khổ nhắm hai mắt lại, "Lão phu một người làm một người chịu, Định Vương có thiên đao vạn quả lão phu thì lão phu cũng tuyệt không nói một chữ. Chỉ xin ngài. . . Bỏ qua cho dân chúng vô tội và tướng sĩ."
Mặc Tu Nghiêu làm như không nghe thấy, hướng về phía cửa phất tay một cái, cười nói: "Mang Long Dương tướng quân đi xem một chút. . . . . ."
Ngoài cửa, Trác Tĩnh phất tay một cái, hai thị vệ đi vào mang Long Dương ra ngoài. Trong phòng, Mặc Tu Nghiêu từ từ nhắm mắt lại, hồi lâu, giọng nói trầm thấp truyền ra, "Những người này. . . Thật là chán ghét! Phụ vương, đại ca. . . Chờ ta giết toàn bộ bọn họ xong các người có thể an nghỉ rồi. . . Cũng sẽ không còn ai có thể gây tổn thương cho A Ly nữa. . . . . ."
Lúc Diệp Ly xử lý xong chuyện trên chiến trường, mang theo đám người Phượng Chi Dao trở lại Biện thành thì trong thành ngoài thành binh sĩ Mặc gia quân đang dọn dẹp chiến trường. Trong không khí còn phiêu tán nồng đậm mùi máu tươi. Đoàn người đi trên đường phố trong thành, thỉnh thoảng có binh sĩ đang dọn dẹp trên đường phố tiến lên hành lễ.
Phượng Chi Dao nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu hỏi: "Đây là chuyện gì? Vì sao trong thành không có một nguời dân nào?" Coi như là mới vừa đánh giặc xong, bách tính đều sợ hãi không dám ra cửa, nhưng cũng không đến mức trong thành không có đến một người chứ. Thậm chí ngay cả ở hai bên đường, các cửa sổ trên lầu cũng không có ai nhìn lén gì đó. Cả thành trì im ắng trừ những binh sĩ vẫn còn đang dọn dẹp đường phố kia thì không khác gì một tòa thành chết.
Binh sĩ trước mặt do dự một chút, liếc nhìn đám nguời Diệp Ly một chút mới bẩm: "Khởi bẩm Vương Phi, Phượng tướng quân, Vương gia mới vừa hạ lệnh đem tất cả dân chúng cùng tù với binh đưa đến ngoại thành phía Tây."
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: "Kéo đến ngoại thành phía Tây? Làm cái gì?"
"Ngoại thành phía Tây. . . Là pháp trường của Biện thành."
"Pháp trường?" Phượng Chi Dao suy nghĩ một chút nói: "Bắt được tướng lĩnh trọng yếu gì của Tây Lăng rồi? Long Dương hay là Lôi Đằng Phong? Không đúng, cho dù bắt được bọn họ cũng không cần phải vội vã xử hình lúc này?" Giết Long Dương còn dễ nói, có thể đả kích sĩ khí của Tây Lăng, nhưng thân phận Lôi Đằng Phong thì việc hắn sống so với chết thì có giá trị hơn nhiều. Phượng Tam công tử nhất thời choáng váng đầu nhớ đến Lôi Đằng Phong tối hôm qua mới chạy trốn từ dưới tay hắn.
Binh lính nhìn Diệp Ly một chút không nói tiếp. Diệp Ly nhíu mày nói: "Nói chi tiết đi."
Binh lính trầm giọng nói: "Vương gia hạ lệnh đem tất cả tù binh và dân chúng trong Biện thành, toàn bộ giết!"
"Cái gì? !" Diệp Ly và Phượng Chi Dao đều giật mình, liếc nhau một cái, Phượng Chi Dao ổn định tâm thần lại hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Binh lính kia liền tranh thủ tình huống một ngày một đêm giao chiến kia nói, dĩ nhiên cũng bao gồm cả chuyện Long Dương mang dân chúng Đại Sở trong Biện thành uy hiếp bọn họ rút quân. Còn chưa kịp nghe xong, đoàn người vội vàng hướng về phía pháp trường ngoại thành Tây.
Ngoại thành phía Tây có một khoảng đất rộng lớn để trống, từ khi Biện thành được xây tới nay thì nơi này chính là pháp trường. Song không nghi ngờ chút nào, hôm nay ở chỗ này, số người sắp sửa rơi đầu xuống đất sẽ còn nhiều hơn số người bị xử tử ở Biện thành này mấy trăm năm qua cộng lại. Long Dương bị hai binh sĩ Kỳ Lân đè ép, mặt ngó về phía pháp trường, vô lực nhìn đám tù binh bị buộc quỳ rạp xuống đất trước mắt. Trong những người này thậm chí còn có rất nhiều người còn mang theo thương tích, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể bị người ép quỳ rạp xuống đất mà nghển cổ lên nhìn.
Trên mặt đất bằng phẳng lát đá xanh mà lạnh như băng đã bị nhiễm những vết máu đỏ sậm, hiển nhiên những người đang quỳ lúc này cũng không phải là nhóm đầu tiên. Long Dương bị người phía sau áp đến không thể động đậy, tròng mắt muốn nứt ra, "Đủ rồi! Định Vương! Đủ rồi. . . Đều là lỗi của lão phu, bây giờ ngài hãy giết lão phu đi!" Hai mắt Long Dương đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh. Lão thật sai lầm rồi, vì bảo vệ Biện thành mà vô tình lại chọc giận một con sư tử mạnh mẽ khát máu đã ngủ đông nhiều năm. Có lẽ là lúc còn trẻ sát nghiệt quá nặng, đến lúc lão về già mới có thể khiến cho những tướng sĩ và dân chúng vô tội này phải trả giá.
"Định Vương! Ngươi giết lão phu đi!" Long Dương quát um lên.
Khóe miệng Mặc Tu Nghiêu khẽ nhếch ra một nụ cười, giơ tay lên chỉ vào vũng máu người cười nói: "Ta sẽ không giết ngươi, Long Dương tướng quân đã nhìn kỳ rồi chứ. Nhìn một chút những tướng sĩ này, những dân chúng này là chết như thế nào. Là ngươi. . . hại chết bọn họ. Hai quân giao chiến, Bản vương cũng không muốn khiến dân chúng gặp họa, lần này. . . Là ngươi ép Bản vương. Trải qua lần này, Bản vương tin tưởng, sau này trên chiến trường sẽ không xuất hiện tình huống ngày hôm qua nữa. Ngươi nói đúng không?"
"Lạm sát người vô tội như thế, ngươi không sợ báo ứng sao?" Long Dương bi thương nói. Nếu là lúc trước, Long Dương cũng không tin báo ứng, lão chỉ tin nhân định thắng thiên. Nhưng đã đến hiện tại, lão lại không thể không thừa nhận, cõi đời này đích xác là có báo ứng.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười khẽ, "Bản vương sợ báo ứng gì chứ? Định Vương Phủ nhiều đời trung thành vì nước, lại có cái hồi báo gì nào?"
"Chẳng lẽ Vương Phi và Thế tử gia không sợ sao?" Long Dương nói. Lời vừa nói ra, Mặc Tu Nghiêu cau mày hơi thở nhất thời đông lạnh như sương. Mặc Tu Nghiêu đột nhiên giương mắt nhìn về phía Long Dương, ánh mắt lãnh huyết tối sầm cũng khiến cho Long Dương cũng nhịn không được trong lòng run lên, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: "Giết cho ta!" Quay đầu lại nhìn về phía Long Dương, Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: "Ngươi tốt nhất cầu nguyện A Ly cả đời bình an, nếu không. . . Bản vương muốn thiên hạ muôn dân trăm họ bồi theo nàng!"
Nghe được mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu, đám người hành hình trên pháp trường lại một lần nữa giơ đao trong tay lên. . . . . .
"Dừng tay!" Giọng nữ trong trẻo từ phía sau truyền đến, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng ảnh áo trắng như một đám mây trắng rơi xuống giữa pháp trường. Diệp Ly xoay người lại nhìn vết máu đỏ sậm dưới chân nhíu nhíu mày, nhìn nhìn lại xung quanh dân chúng bị giải đến pháp trường đang nức nở khóc khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng vẫn tới kịp. . .
"A Ly, sao nàng lại tới đây?" Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, gương mặt lạnh lùng lại nhiều thêm mấy phần ấm áp, đứng dậy nhìn bóng ảnh màu trắng giữa pháp trường ôn nhu hỏi. Diệp Ly đưa mắt, nhìn lên nam tử cao ngất trên đài áo và mái tóc trắng như tuyết, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nhàn nhạt ấm áp và ôn nhu. Làm gì còn thấy bóng dáng của âm thanh lãnh khốc vô tình không khác gì tu la.
Phượng Chi Dao cũng bước chậm theo đi lên đài cao, Phượng Chi Dao đi trước một bước lãnh hội đến ánh mắt lạnh lẽo như đao của Vương gia nhà mình. Bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi đứng qua một bên, Vương Phi trở lại đúng lúc này, cũng không liên quan đến hắn.
"A Ly, sao nàng lại tới đây? Mấy ngày nay cực khổ rồi sao không trở về đi nghỉ ngơi?" Nhìn hai đầu lông mày thanh lệ của Diệp Ly khó mà che dấu vẻ mỏi mệt, Mặc Tu Nghiêu không vui trầm giọng hỏi.
Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái, nàng không thể trở về nghỉ ngơi là ai làm hại?
"Đây là tại sao? Làm sao đột nhiên lại. . ." Diệp Ly thấp giọng hỏi, nếu như có thể nàng cũng không muốn hỏi Mặc Tu Nghiêu ở chỗ này. Nhưng bây giờ không phải là lúc nàng có thể chọn địa điểm, hơi chần chờ một chút, thì gần mười vạn người có thể rơi đầu xuống đất rồi. Kiếp trước kiếp này, Diệp Ly từ trong xương vẫn là quân nhân. Nàng không sợ hãi đánh giặc, cũng không dè dặt cái chết. Nhưng giết tù binh, giết dân chúng vô tội rõ ràng không nằm trong mấu chốt đạo đức của nàng. Huống chi, chuyện này cũng không tốt cho danh tiếng của Mặc Tu Nghiêu và Mặc gia quân. Mấy năm trước, Mặc Tu Nghiêu ở Tây Bắc giết mấy ngàn binh lính Đại Sở, đã khiến cho rất nhiều văn nhân lên án rồi. Nếu như thêm dân chúng của cả thành này nữa, thì đối với Mặc Tu Nghiêu mà nói thật không phải là chuyện tốt.
Mặc Tu Nghiêu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "A Ly không cần phải để ý đến những chuyện này. Đi về trước nghỉ ngơi đi? Chờ ta xử lý xong những chuyện này rồi trở về cùng nàng. Chúng ta có thể ở Biện thành nghỉ ngơi hai ngày."
"Tu Nghiêu." Thấy Mặc Tu Nghiêu rõ ràng muốn dời sang đề tài khác, Diệp Ly nhíu mày lại lẳng lặng nhìn hắn, trong con ngươi nhiều hơn một tia lo lắng, "Tu Nghiêu, ta hơi mệt mỏi. Chàng theo ta trở về nghỉ ngơi có được không? Những chuyện này ngày khác chúng ta thương thảo lại." Diệp Ly ôn nhu nói, âm thanh nhiều mấy phần yếu ớt cùng với mệt mỏi.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu mềm nhũn, cúi đầu nhìn hốc mắt Diệp Ly đã có quầng thâm. Rốt cục cúi người ôm lấy Diệp Ly đi ra ngoài, Diệp Ly tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, ngẩng đầu lên đưa cho Phượng Chi Dao một ánh mắt. Phượng Chi Dao khẽ gật đầu, tỏ vẻ cứ để cho mình, sau mới yên tâm dựa vào Mặc Tu Nghiêu nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay, nàng thật sự hơi mệt mỏi.
Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly đi ngang qua bên cạnh pháp trường, ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám tướng sĩ Tây Lăng đang quỳ. Con ngươi trong trẻo lạnh lùng xẹt qua một tia khinh thường cùng mỉa mai. Những tướng sĩ Tây Lăng này bên trong không thiếu người cương liệt bất khuất người, binh bại bị bắt nay đã muốn liều chết, lúc này lại nhìn đến ánh mắt đùa cợt này của Mặc Tu Nghiêu nơi nào còn nhịn được. Một người trong đó hung hăng chửi thề một tiếng nhổ nước bọt, cười lạnh nói: "Họ Mặc, muốn giết cứ giết, hai mươi năm sau ông đây lại là một trang hảo hán. Nhất định tàn sát hết cả nhà Định Vương Phủ ngươi!"
Mặc Tu Nghiêu mâu quang lạnh lẻo, lạnh nhạt nói: "Đã như vậy, Bản vương thành toàn ngươi. Giết!" Dứt lời, cũng không nữa để ý tới đám người trước mắt, ôm Diệp Ly bước chậm đi ra khỏi pháp trường. Lưu lại đám tướng sĩ nhìn nhau dò xét, ý Vương Phi hiển nhiên là không cho giết người, nhưng Vương gia lại muốn giết. Này là giết hay không giết đây, theo lý thuyết bọn họ hẳn là phải nghe theo Vương gia phân phó, nhưng mấy năm qua Vương gia cho tới bây giờ chưa bao giờ làm trái với tâm ý của Vương Phi. Hơn nữa, tướng sĩ Mặc gia quân cũng là chiến sĩ tinh nhuệ nhất, mỗi người đều có kiêu ngạo của một chiến sĩ. Trên chiến trường giết người là một chuyện, nhưng tru diệt dân chúng bình thường không có chút sức phản kháng nào, bọn họ thật sự có chút hạ thủ không được.
"Phượng tướng quân, vậy phải làm sao bây giờ?" Tướng lãnh giám sát xử trảm tiến lên hỏi.
Phượng Chi Dao sờ sờ cằm, trầm tư chốc lát, sau đó chỉ vào một nhóm người còn quỳ gối trên pháp trường, nói: "Những thứ kia, toàn bộ giết. Còn lại thì trước giữ lại." Vương gia nói là giết toàn bộ nha, nhục mạ nguyền rủa Định Vương, cũng thật quá muốn chết. Chẳng qua là đáng thương cho một trăm người ở cùng hắn, cũng chỉ có thể trách bọn hắn xui xẻo. Người quỳ gối trên pháp trường toàn bộ giết, những người khác. . . Dĩ nhiên phải đợi Vương gia Vương Phi ra lệnh. Phượng Chi Dao lặng yên nghĩ.
Tướng lãnh giám sát hành hình hài lòng đi đến thi hành mệnh lệnh. Phượng Chi Dao nhìn một chút Long Dương bên cạnh mặt xám như tro tàn âm thầm lắc đầu. Long Dương cũng là phạm vào tối kỵ của Mặc Tu Nghiêu, dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt, nếu Mặc Tu Nghiêu lui một lần, vậy đám tướng lĩnh Tây Lăng phía sau cũng sẽ đi theo tiến lên mà công kích đấy. Mà trọng yếu hơn, lúc ấy trong thành còn có gần ngàn Kỳ Lân đã đi trước vào thành. Nếu Mặc Tu Nghiêu thật sự hạ lệnh lui binh, Long Dương xuất thủ thì gần ngàn Kỳ Lân bên trong Biện thành sẽ gặp tai ương rồi. Có điều. . . lửa giận này của Vương gia cũng quá lớn rồi?
Khi Diệp Ly tỉnh lại thì phía ngoài sắc trời đã tối, ngồi dậy vuốt vuốt mi tâm cảm thấy có chút không đúng lắm. Mặc dù nàng mệt chết đi nhưng cũng không đến mức bị Mặc Tu Nghiêu ôm vào trong ngực liền ngủ mất đi chứ. Đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước ở pháp trường, Diệp Ly ngẩng đầu lên qua sa mỏng thấy bình phong sơn thủy phía ngoài, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi dưới đèn cầm bút viết chữ. Tựa hồ thấy Diệp Ly muốn đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu để bút xuống đứng dậy đi vào phòng trong, mỉm cười nói: "Tỉnh?"
Diệp Ly gật đầu, nhìn kỹ Mặc Tu Nghiêu một chút. Dưới ánh sáng của dạ minh châu, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa mà thư thái.
Diệp Ly áp vào trong lồng ngực hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt có chút mỏi mệt của hắn nhẹ giọng nói: "Sao không nghỉ ngơi một lát? Không phải là muốn ở lại Biện thành nghỉ ngơi hai ngày sao, có chuyện gì ngày mai nữa xử lý cũng được." Mặc Tu Nghiêu đem cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vuốt ve lọn tóc mềm mại của nàng khẽ cười nói: "Ngủ không được. . . Đem chuyện phải xử lý đều xử lý xong, ngày mai có thể bồi nàng nhiều hơn. A Ly, mấy ngày nay nàng cực khổ rồi."
Không biết làm sao, đột nhiên Diệp Ly nhớ lại vẻ mặt Chu Lăng trước khi chết, áo bào màu xanh nhạt nhiễm đầy máu nằm trên mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, ánh mắt u ám không sáng. . . . . . Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi một chút, Diệp Ly có chút nhức đầu nhắm nghiền hai mắt.
"A Ly sao vậy?" Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì." Diệp Ly thấp giọng nói, "Hơi mệt chút thôi."
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu khẽ động, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ cái lưng gầy yếu của nàng, ôn nhu nói: "Nếu mệt mỏi, vậy thì ngủ tiếp một lát. Có chuyện gì ngày mai hãy nói được chứ?" Diệp Ly gật đầu, tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu quả thật làm cho nàng có chút buồn ngủ, mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, Diệp Ly thấp giọng nói: "Tu Nghiêu, chiến tranh không liên quan đến dân chúng. Không nên lạm sát kẻ vô tội, dân tâm. . . . . ."
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu, nhìn dung nhan thanh lệ dần dần lâm vào ngủ say của nàng. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống, "A Ly quá mềm lòng rồi, như vậy cũng không hay. Sẽ rất dễ dàng bị thương tổn, vô tội. . . Thiên hạ này có ai là vô tội chứ?"
Phủ Thái Thú tạm thời dọn tới trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, thần sắc lạnh nhạt nhìn Phượng Chi Dao và Tần Phong trước mắt. Trong lòng Phượng Chi Dao vạn phần bất đắc dĩ nhưng cũng không dám đi tìm xui xẻo khi mà tâm tình Mặc Tu Nghiêu đang cực kỳ không tốt. Trên mặt vốn là nụ cười lười biếng nhàn nhã cũng dần dần biến thành cứng ngắc, cuối cùng dần dần không thể duy trì nữa.
Nhìn thoáng qua Tần Phong rõ ràng không có ý định mở miệng, Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng nói: "Vương gia..."
Mặc Tu Nghiêu giương mắt, lạnh nhạt nhìn của hắn hỏi: "Người trên pháp trường xử lý xong rồi?"
"Xử lý xong." Phượng Chi Dao vội vàng đáp.
"Xử lý xong rồi?" Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười lạnh, "Như vậy, trại tù bình ngoài thành là cái gì?" Phượng Chi Dao cười làm lành nói: "Kẻ nhục mạ Vương gia kia, còn có đám người lúc ấy quỳ gối trên pháp trường quả thật đều đã giết, Vương gia minh giám. Còn dư lại . . . Vương gia chưa phân phó mà?"
"Vậy sao?" Mặc Tu Nghiêu quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hỏi: "Như vậy bây giờ Bản vương phân phó, ngươi đi giết bọn chúng đi"
"Vương gia. . ." Phượng Chi Dao vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nói: "Xin Vương gia nghĩ lại."
Mặc Tu Nghiêu mắt lạnh nhìn hắn, Phượng Chi Dao tiếp tục nói: "Vương gia, Mặc gia quân chúng ta quân kỷ nghiêm minh cũng không giết chóc dân chúng vô tội. Nếu nhất thời Vương gia tức giận giết những người này đi thì danh tiếng của Mặc gia quân và Định Vương Phủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Hơn nữa, người Tây Lăng trời sinh tính tình dũng mãnh, nếu bọn họ biết Mặc gia quân tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhất định sẽ toàn lực trợ giúp quân Tây Lăng coi giữ thủ thành. Đối với chiến sự sau này của chúng ta thật sự là bất lợi to lớn." Nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu vẫn bất vi sở động, trong lòng Phượng Chi Dao thở dài, chỉ đành phải tiếp tục nói: "Hơn nữa, Vương Phi hiền hòa, tất nhiên sẽ không tán thành hành động lần này của Vương gia. Vương gia tội gì vì những người không liên quan mà khiến Vương Phi không vui?"
Nói đến chỗ này, Phượng Chi Dao giương mắt nhìn lén Mặc Tu Nghiêu một cái, thấy hắn mày kiếm hơi nhíu hiển nhiên đang suy tư mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vương gia liều mạng không thể không giết những người đó, vậy chỉ sợ ai cũng khuyên không được.
Qua thật lâu, mới nghe được Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói: "Những tù binh kia toàn bộ giết, dân chúng bình thường toàn bộ trục xuất khỏi thành đi. Phượng Tam, nếu còn không làm được nữa, ngươi tự mình nhận tội đi!"
Phượng Chi Dao thở phào nhẹ nhõm, thời đại này cũng không có cái quy củ không giết tù binh gì đó. Các quốc gia trên chiến trường bắt được tù binh trừ có thể trao đổi cùng làm đầy tớ ra, ngoài ra cũng là giết. Mặc dù Phượng Chi Dao khinh thường giết những binh lính Tây Lăng không có năng lực phản kháng này, nhưng cũng biết những người này tuyệt đối không thể thả ra lần nữa. Mình giữ lại cũng phiền toái, nếu như Mặc Tu Nghiêu nhất định phải giết, hắn cũng không để ý.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Phượng Chi Dao lên tiếng đáp, nhìn một chút Mặc Tu Nghiêu lại hỏi: "Vương gia, Long Dương. . . Xử trí như thế nào?"
Nhắc tới Long Dương, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, thần sắc tối tăm nói: " Dẫn Long Dương tới pháp trường, để cho hắn nhìn đám người Tây Lăng kia chết như thế nào."
Phượng Chi Dao giờ mới hiểu được vì sao lúc ban ngày Long Dương lại xuất hiện ở trên đài giám trảm. Dưới đáy lòng lắc đầu, Long Dương đã đắc tội cực lớn với Vương gia, chỉ sợ người nào khuyên cũng không hữu dụng , "Thuộc hạ tuân lệnh."
"Không được để cho Vương Phi biết." Mặc Tu Nghiêu chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Phượng Chi Dao và Tần Phong liếc mắt nhìn nhau, loại chuyện này. . . giấu được sao?
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Nói xong, Mặc Tu Nghiêu lại không có ý để cho bọn họ lui ra. Trong lúc nhất thời hai người đều có chút mờ mịt. Mặc Tu Nghiêu nhìn hai người hồi lâu, mới hỏi nói: "A Ly đã xảy ra chuyện gì?" Hai đều sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cau mày, có chút phiền não nói: "Tâm tình A Ly vẫn không tốt, lần này các ngươi đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Tâm trạng Vương Phi không tốt?
Hai người suy tư chốc lát, cũng không nghĩ ra được có gì khiến cho tâm trạng Vương Phi không tốt. Chiến sự vẫn rất thuận lợi, mặc dù Mặc gia quân có chút tổn thất nhưng cũng là những tổn thất không thể tránh nằm trong dự liệu, ngoài ra cũng không có cái gì. Nhìn sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng ngày càng khó coi, Tần Phong mở miệng nói: "Tôn tử của Chu Diễm tướng quân Chu Lăng thay Vương Phi cản một ám khí đã chết, còn có Chu Diễm tướng quân ở ngay trước mặt Vương Phi từ trên cổng thành nhảy xuống, tự vẫn hi sinh cho tổ quốc." Tần Phong suy tư một hồi lâu, cũng chỉ có này hai chuyện này có thể được coi là đặc biệt.
"Chu Lăng? Là kẻ nào?" Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Tần Phong đem chuyện lần này từ đầu tới đuôi nói qua một lần. Diệp Ly và Tần Phong chỉ định đi trước hiệp trợ Trương Khởi Lan để khiến cho đám người Tĩnh Quốc quân và Chu Diễm đang ẩn núp lộ diện. Về sau chuyện Diệp Ly và Lâm Hàn đơn độc lẻn vào chỗ ở của Tĩnh Quốc quân cũng là chuyện Diệp Ly đột nhiên quyết định, cũng không có báo cho Mặc Tu Nghiêu, cho nên hắn không biết.
Càng nghe, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm âm trầm. Phượng Chi Dao đứng ở bên cạnh cũng không để lại dấu vết lui hai bước. Đợi đến khi Tần Phong nói xong, trong thư phòng hoàn toàn im ắng. Phượng Chi Dao đau khổ chờ đợi lửa giận đột kích có thể đoán được của Mặc Tu Nghiêu. Đợi đã lâu, mới nghe được giọng nói bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, "Bản vương biết rồi, các ngươi đi ra ngoài đi."
Ách?
Phượng Chi Dao ngẩn ra, bên cạnh Tần Phong lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, lưu loát xoay người ra cửa. Phượng Chi Dao run lên, cũng vội vàng đi theo chạy ra ngoài. Trong thư phòng, chỉ còn lại có một mình Mặc Tu Nghiêu hướng về phía chiếc đèn trên bàn, "Chu Lăng. . . Người chết còn để cho A Ly phiền lòng, quả nhiên là chết quá dễ dàng!"
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Ấp úng. . . Thật ra thì trong lòng Tu Nghiêu vẫn có một chút vấn đề. Do bị đè nén quá mức rồi hoặc mọi người có thể cho rằng là di chứng bị thương tổn. Chính là ngoài mặt càng bình tĩnh càng bị đè nén thì bạo phát lại càng kinh khủng. Đây mới là lý do Thanh Vân tiên sinh lo lắng Tu Nghiêu, muốn A Ly đi theo xuất chinh. Bởi vì Thanh Vân tiên sinh đã nhìn ra A Nghiêu bình tĩnh bị đè nén rất mãnh liệt.
Chương 302: Nhóm lửa tự thiêu, danh tính người lạ
Sáng sớm, Biện thành đã khôi phục lại vẻ tự nhiên bình thản thường ngày, chẳng qua là không bao giờ ... còn có thể khôi phục lại phồn hoa cùng với huyên náo ngày trước. Đầu đường vắng vẻ trừ binh sĩ Mặc gia quân tuần tra ra, không có tiếng rao của người bán hàng rong, không có tửu lâu cửa tiệm hai bên đường mở cửa đón khách. Biện thành rộng lớn như thế càng lộ ra vẻ vô cùng thanh tịnh và trống trải.
Sáng sớm Mặc Tu Nghiêu đã bị đám người Trương Khởi Lan thỉnh đi thư phòng, Diệp Ly thừa dịp chỗ trống mang theo Trác Tĩnh, Lâm Hàn và Tần Phong ở trong thành đi dạo một chút, nhìn đường cái vắng lặng trầm mặc chốc lát hỏi: "Ngày hôm qua ở pháp trường, những người đó. . . . . . ." Ba người Tần Phong liếc nhau một cái, Tần Phong nói: "Khởi bẩm Vương Phi, Vương gia hạ lệnh trục xuất tất cả dân chúng khỏi Biện thành."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào thì không có thật sự tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành là tốt rồi.
"Toàn bộ trục xuất khỏi biện thành? Những người đó đi đâu vậy?" Suy nghĩ một chút, Diệp Ly hỏi. Tần Phong nói: "Nhặt về một cái mạng, đi chỗ nào cũng được mà. Có điều. . . Lôi Đằng Phong binh bại chỉ còn lại có hai ba vạn người rút về phía tây, những thứ dân chúng kia cũng đi về hướng đó, chỉ sợ có không ít người cũng sẽ bị Lôi Đằng Phong thu vào trong quân, đến lúc đó lên chiến trường. . . . . ."
Diệp Ly thản nhiên nói: "Lên chiến trường chính là địch nhân. Đem tin tức Long Dương ở Biện thành dùng dân chúng Đại Sở làm bia thịt truyền đi. Truyền khoa trương một chút cũng không sao." Ba người nghi ngờ nhìn Diệp Ly, Diệp Ly nói: "Chuyện những tù binh kia, còn có Vương gia muốn giết bình dân khẳng định giấu diếm không được. Có cái này làm lý do, đối với danh tiếng Vương gia và Mặc gia quân sẽ khá một chút." Tin tức Long Dương ở trên đầu thành dùng người Đại Sở làm bia thịt vừa truyền ra, hành động của Mặc Tu Nghiêu có thể trở nên tương đối dễ hiểu. Vô luận nói là báo thù cũng tốt, nhất thời xúc động phẫn nộ cũng tốt, sẽ tương đối dễ dàng làm cho người ta quên đi hành động của Mặc Tu Nghiêu, huống chi, cuối cùng không phải Định Vương cũng không có tàn sát hàng loạt dân trong thành hay sao.
Trác Tĩnh lên tiếng đi làm việc, Diệp Ly mang theo Tần Phong, Lâm Hàn tiếp tục đi về phía trước, "Long Dương ở chỗ nào?"
Tần Phong do dự một chút rồi nói: "Đang ở trong đại lao thành Tây, Vương gia lệnh cho trọng binh canh chừng."
"Đi xem một chút." Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu quả nhiên là hận độc Long Dương, chỗ nhốt Long Dương cũng không phải là đại lao chắc chắn gì. Mà là một gian tiểu lâu đối mặt với pháp trường thành tây. Từ cửa sổ của tiểu lâu nhìn lại, là có thể thấy pháp trường ngoài thành. Tối hôm qua ngoài thành ở pháp trường đã giết bao nhiêu người không có ai biết. Nhưng Long Dương nhất định biết đến, bởi vì từ đầu tới đuôi lão cũng bị ép buộc nhìn những tù binh kia chết đi. Cho dù là hành hình xong rồi, phòng giam mà Mặc Tu Nghiêu tìm cho hắn cũng là nơi đối diện với pháp trường, chỉ sợ tối hôm qua suốt cả đêm cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ pháp trường bay tới.
Binh sĩ canh giữ ở dưới lầu không có ngăn trở Diệp Ly, Diệp Ly phất tay ngăn trở những người khác đi theo, chỉ mang theo Tần Phong và Lâm Hàn bước lên tiểu lâu. Chỉ một đêm không thấy, Long Dương đã hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Lão nhân Long Dương nay đã 70 tuổi vốn còn khỏe mạnh lúc này sống lưng rốt cục trùng xuống. Trong một đêm trên mặt nếp nhăn càng nhiều, nhìn thoáng qua lại phảng phất như già đi mười mấy tuổi. Trên đầu mái tóc thưa thớt trắng xóa buông xõa lung tung, gương mặt già nua ánh mắt mờ đục lộ ra vẻ u ám.
Bất luận kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra được, hiện tại Long Dương vô cùng thống khổ. Nỗi thống khổ của lão không liên quan thân thể, mà tim lão bị sự áy náy và hối hận giày vò. Lão đã là ông già 70 tuổi, đã sớm không còn tâm địa sắt đá, thiết huyết sát phạt như lúc còn trẻ nữa. Mắt thấy binh lính Tây Lăng bởi vì sai lầm của chính mình mà chết đi lão hận không thể dùng mạng của bản thân để chết thay.
"Khụ khụ. . . Định Vương Phi?" Nghe được tiếng bước chân lên lầu, Long Dương có chút khó khăn xoay người lại. Liền thấy ở cửa thang lầu là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một chiếc áo xanh xinh đẹp, không có châu hoàn thúy nhiễu phục trang đẹp đẽ, không có cẩm tú hoa đoạn quý khí ung dung. Dung nhan thanh lệ trầm tĩnh dường như còn mang theo một loại uy nghi mà các khuê tú với các quý phụ tầm thường không theo kịp. Long Dương không nghĩ tới, Định Vương Phi danh dương thiên hạ lại là một nữ tử trẻ tuổi nhìn chưa tới hai mươi, nhưng ở Biện thành này, nữ tử có thể có được khí thế và sự bình thản như vậy, cũng chỉ có Định Quốc Vương phi.
Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: "Long Dương tướng quân, hạnh ngộ."
Long Dương cười khổ, "Bại binh, có gì mà nói hạnh ngộ. Hôm qua. . . Đa tạ Vương Phi cứu tính mạng của dân chúng Biện thành."
"Ta cũng không phải là vì dân chúng Biện thành," Diệp Ly đi tới chiếc ghế cách Long Dương không xa ngồi xuống, nhàn nhạt trả lời. Long Dương lắc đầu nói: "Bất kể là vì cái gì, Vương Phi cứu bọn họ là sự thật. Lão phu. . . Lão phu già rồi nên hồ đồ, suýt nữa đưa những dân chúng vô tội này vào tử địa, lão phu tự nhiên muốn tạ ơn Vương Phi." Vừa nói, Long Dương đứng dậy hướng về phía Diệp Ly lạy một cái. Lão đã là người chết , cũng xem nhẹ những thứ danh lợi phù hoa kia. Quỳ lạy một nữ tử nhìn qua chưa tới hai mươi cũng không có gì là mất mặt mũi.
Diệp Ly ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tần Phong, Trác Tĩnh đứng bên cạnh. Hai người vội vàng tiến lên một trái một phải đỡ Long Dương dậy sau đó đưa đến ghế ngồi lúc trước. Long Dương ngồi xuống thở dốc một hơi, mới nhìn Diệp Ly nói: " Lúc này Vương Phi tới đây, là có gì muốn nói với lão phu?" Tinh thần và thể lực của Long Dương đều hết sức không tốt, không chỉ có mấy ngày nay lao lực mỏi mệt, mà tối ngày hôm qua suốt cả đêm khai chiến, nhìn ra pháp trường ngoài cửa sổ không có chợp mắt càng làm cho một ông già hơn 70 tuổi rất mỏi mệt. Cho dù Mặc gia quân không có đả thương đến Long Dương, thậm chí cơm canh cũng không hề lạnh nhạt, nhưng sắc mặt và thân thể Long Dương vẫn trở nên cực kỳ suy yếu.
Diệp Ly gật đầu, trầm ngâm chốc lát mới nói: "Chu Diễm tướng quân, còn có Chu Lăng cũng đã chết trận."
Long Dương có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: "Cái này. . . Ta đã sớm dự liệu đến. Chu Diễm nén nhịn cả đời, bị đè nén hai mươi năm có thể chết trận trên sa trường, đối với hắn mà nói là chuyện tốt. Hắn còn may mắn hơn ta. Chẳng qua đáng tiếc cho tiểu tử Chu Lăng kia. . . Tiểu tử kia mới mười tuổi đã bị tổ phụ hắn ném tới Tĩnh Quốc quân. Bạt mạng mười mấy năm mới nhận được đại quyền thống lĩnh Tĩnh Quốc quân, thật không nghĩ đến. . . . . ." Lắc đầu thở dài, Long Dương nhìn Diệp Ly nói: "Ban đầu nghe nói Vương Phi một mình đánh bại vài chục vạn quân của Lôi Chấn Đình. Chúng ta chỉ cho rằng Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không nhìn đến người mới có một lần bại này, hôm nay xem ra cũng là trong mắt lão phu không có người rồi. Vương Phi quả nhiên không hề thua kém một đời danh tướng, chỉ là. . . Ngắn ngủn mấy ngày đã có thể tìm được Tĩnh Quốc quân, lão phu liền bội phục không dứt."
"Chút tài mọn thôi, tướng quân quá khen rồi."
Trên tiểu lâu trầm mặc chốc lát, Long Dương mới hỏi nói: "Chu Diễm chết thế nào?"
"Chu lão tướng quân. . . Là sau khi thành bị phá nhảy xuống thành hi sinh cho tổ quốc." Diệp Ly thấp giọng nói.
"Tốt. . . Chết có ý nghĩa cũng không có gì tiếc nuối." Long Dương gật đầu. Nhìn Diệp Ly nói: "Thật ra thì, cho dù hôm nay Vương Phi không đến thì lão phu cũng muốn gặp Vương Phi." Diệp Ly trầm giọng nói: "Long Dương tướng quân có lời gì xin cứ nói." Long Dương thở dài một tiếng, nhìn ra phía pháp trường trống trải ngoài cửa sổ cách đó không xa nói: "Nói vậy Vương Phi cũng đã được nghe nói, lão phu lúc còn trẻ cũng lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt." Diệp Ly gật đầu nói: "Không sai, danh tiếng Long Dương tướng quân sát thần Tây Vực không chỉ danh chấn Tây Vực, mà ngay cả Trung Nguyên cũng hiếm có người không biết đến."Long Dương lắc lắc đầu nói: "Cái gì mà sát thần Tây Vực, lão phu lúc còn trẻ không tin trời không tin thần cũng không tin mệnh, cuồng vọng tạo ra không ít sát nghiệt. Hơn hai mươi năm nay nhàn rỗi mới vừa biết lúc trước là sai lầm. Chẳng qua là trăm triệu lần không nghĩ tới. . . Lão phu một thân sát nghiệt, thế nhưng lại ứng lúc về già. Lão phu một thân này, trung niên tang vợ tuổi già lại càng không có con cái, một thân một mình, cũng có mấy phần nguyên nhân ."
Diệp Ly trầm mặc chốc lát, giương mắt nhìn Long Dương mở miệng nói: "Bản phi hiểu ý tứ của Long Dương tướng quân."
Long Dương gật đầu" Mặc dù lão phu đã già, nhưng cũng có mấy phần con mắt nhìn người. Vương Phi trời sinh tính bình thản không phải là người thích chém giết. Nhưng Định Vương người này. . . mặc dù lão phu chỉ có vài lần gặp mặt, nhưng Định Vương mi vũ nhìn như bình tĩnh đạm mạc, kì thực là mày kiếm như đao, đáy mắt ẩn tự sát khí, chỉ sợ chẳng phải điềm lành. Nghe nói Vương Phi xuất thân thư hương danh môn Đại Sở, cũng biết hai quân giao chiến khó tránh khỏi thương vong. Nhưng tùy ý lạm sát dân chúng vô tội, người làm trời nhìn." Diệp Ly cau mày, đáy mắt mang theo một chút không đồng ý, thản nhiên nói: "Long Tướng quân, Vương gia cũng không có đả thương đến một dân chúng bình thường của Biện thành."
Nhìn Diệp Ly không vui, Long Dương cười một tiếng gật đầu nói: "Cho nên lão phu mới tạ ơn Vương Phi. Nếu không phải có Vương Phi, chỉ sợ Biện thành lúc này đã máu chảy thành sông, oan hồn gào khóc không nghỉ."
Diệp Ly nhíu mày, hỏi: "Long Dương tướng quân rốt cuộc muốn nói gì với Bản phi?"
Long Dương nhìn chằm chằm Diệp Ly, trầm giọng nói: "Xin Vương Phi khuyên can Định Vương nhiều hơn. Trên chiến trường chết bao nhiêu đều là thiên mệnh. Nhưng ngoài chiến trường giết người vô tội thì không phải như thế nữa." trong lòng Diệp Ly hơi động một chút, bình tĩnh nhìn Long Dương. Long Dương quay đầu lại nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc buồn bã, "Nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện*. Lão phu nói lời này không phải vì Tây Lăng, mà thuần túy là đúc rút nửa đời cuả lão phu. Nếu để cho máu tanh nhiễm lên hai mắt, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ bị máu tanh che đậy kín tim mình. Chiến trường, từ xưa đến nay chính là một nơi có thể biến người sống thành ác quỷ."
*Trích từ một câu nói trong luận ngữ: "Điểu chi tương tử, kỳ minh dã ai; nhân chi tương tử, kỳ ngôn dã thiện" – con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai, con người sắp chết, chỉ nói điều tốt lành.
Diệp Ly hạ mắt, nhưng trong lòng thì suy nghĩ lung tung. Nàng hiểu ý của Long Dương, chiến trường đúng là một nơi dễ dàng đẩy ác niệm trong lòng cao lên đến cực điểm. Diệp Ly vẫn biết, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải là người như bề ngoài kia. Vô luận là ôn hòa hữu lễ, bình thản lạnh lùng lúc đầu. Hay là thỉnh thoảng tùy hứng hồ nháo, khoan thai lúc sau. Một người đã từng bị thương tổn cùng với đả kích trầm trọng như vậy, một người chịu nhục nhiều năm như vậy thậm chí tính cách có thể hoàn toàn thay đổi, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, ít nhất nếu như đổi lại là nàng thì nàng tuyệt đối làm không được.
Trong lòng Mặc Tu Nghiêu có cừu hận, nhưng hắn có thể kiềm chế cừu hận xuống. Trong lòng hắn có hận, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Cảnh Kỳ ở trước mặt mình chết đi, không có bất kỳ hành động trả thù nào. Cái này rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy cừu hận của hắn cũng không sâu sắc lắm, hoặc nói lòng dạ hắn trống trải đã dần dần buông lỏng ra. Nhưng Diệp Ly lại biết, cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu đều không phải là một người lòng dạ khoan dung lấy ơn báo oán.
Lần này, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên bộc phát thật ra cũng không hợp lý, Long Dương lấy dân chúng Đại Sở dân chúng làm bia thịt quả thật không đúng, nhưng nếu là người bình thường muốn làm hẳn bắt được Long Dương rồi dùng thiên đao vạn quả để phát tiết tức giận trong lòng. Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại muốn Long Dương sống, nhìn tận mắt binh lính Tây Lăng, thậm chí dân chúng Tây Lăng chết đi, hắn muốn Long Dương sống không bằng chết. Dường như hắn không phải chỉ cảm thấy tức giận đối với hành động của Long Dương, mà là hắn hận Long Dương, cực hạn oán hận. Nhưng trên thực tế, Long Dương và Mặc Tu Nghiêu không có cừu hận, trên chiến trường chém giết thì nói gì tới cừu hận.
Những thứ này Long Dương đã nhìn ra, dĩ nhiên Diệp Ly cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Cho nên, Long Dương đang hối hận. Lão không phải thật sự hối hận mình ban đầu mang dân chúng làm bia thịt, mà hối hận hành động của mình thế nhưng đã mang sát ý trong lòng Mặc Tu Nghiêu ra, thậm chí có thể buông thả trở thành một ma quỷ thích giết chóc.
Diệp Ly nhìn ông già trước mắt nét mặt già nua nhưng tràn đầy lo lắng, nghiêm mặt nói: "Chàng sẽ không trở thành người như vậy, chàng sẽ rất tốt."
Long Dương gật đầu, nói: "Lão phu tin tưởng Vương Phi có thể làm được, có thể có thê tử như Định Vương Phi, là phúc phận của Định Vương." Diệp Ly thản nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Có thể gặp phải hắn, cũng là phúc phận của ta." Ai là phúc phận của ai thật ra thì cũng không trọng yếu. Nhưng Diệp Ly tin tưởng Mặc Tu Nghiêu chính là nhân duyên thuộc về mình. Cho dù cõi đời này có thể còn có người tuấn mỹ hơn Mặc Tu Nghiêu, có quyền thế và năng lực hơn Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà, Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có một.
Nói đến chỗ này, hai người nhìn nhau cười một tiếng. Không khí trong tiểu lâu khó được bình thản, không giống như hai bên địch ta.
Diệp Ly đang muốn mở miệng, lầu dưới truyền đến một trận bước chân vững vàng. Đứng ở cửa cầu thang, Tần Phong hướng lầu dưới nhìn thoáng qua, hướng về phía Diệp Ly làm dấu hiệu. Diệp Ly đứng dậy đi tới cửa cầu thang, người từ lầu dưới đi lên cũng đã đi lên lầu, thấy Diệp Ly hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: "A Ly."
Diệp Ly vươn tay cầm tay Mặc Tu Nghiêu kéo hắn đi vào tiểu lâu, mỉm cười nói: "Sao chàng tới đây rồi?" Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Xử lý xong công sự, đang muốn dẫn nàng đi xung quanh nhìn một chút. Bọn họ nói nàng ra ngoài." Diệp Ly cười nói: "Buổi sáng nhàn rỗi không có chuyện gì đi ra ngoài một chút, vừa lúc tới bái phỏng Long Tướng quân. Sáng sớm đã bận rộn, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhé?"
Thấy Long Dương ngồi ở cửa sổ, Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, trong con ngươi khẽ xẹt qua một tia lãnh ý, nhưng cũng không làm trái với ý tứ của Diệp Ly. Tùy ý nàng lôi kéo mình ngồi xuống bên cạnh. Hai người ngày hôm qua còn hận không được ngươi chết ta sống ngồi cùng một chỗ tự nhiên cũng không có cái gì để nói. Mặc Tu Nghiêu cũng không có ý muốn nói chuyện với Long Dương, chỉ coi lão ta không tồn tại lôi kéo tay Diệp Ly nhẹ giọng hỏi: "A Ly có muốn đi nơi nào không? Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải lên đường rồi. Nghe nói Biện thành có vài chỗ đáng xem đấy."
Diệp Ly cười nói: "Chàng cảm thấy nơi nào tốt, thì chúng ta đi xem một chút cũng được. Ta nhớ được, thư viện Long Sơn ở bên trong thành?"
Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, có chút không vui gật đầu nói: "Đúng, đáng tiếc mấy phu tử nổi danh của thư viện Long Sơn cũng bị Lôi Đằng Phong mang đi rồi. Chỉ để lại mấy văn nhân, cũng có một chút sách cổ bọn họ chưa kịp mang đi, A Ly có thể xem một chút, có gì quay đầu cho người ta mang trở về cho ngoại tổ phụ và mấy cậu."
Diệp Ly cười khẽ nói: "Vẫn là chàng nghĩ chu đáo. Nhưng. . . chỉ cần chọn mấy thứ ngoại tổ phụ bọn họ thích là được rồi. Còn dư lại vẫn nên để ở Biện thành đi. Sau này còn tác dụng." Cái tác dụng dĩ nhiên không phải là trả lại cho người ở thư viện Long Sơn, nếu Mặc gia quân đã chiếm Biện thành, muốn lâu dài thống trị xuống không có khả năng không có dân chúng. Mặc dù hiện giờ Mặc Tu Nghiêu đuổi dân chúng toàn bộ Biện thành đi, nhưng tương lai nơi này tất nhiên vẫn phải có người. Thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, nếu như khôi phục được, đối với việc cai trị của Định Vương Phủ cũng rất có chỗ tốt.
Mặc Tu Nghiêu cũng hiểu ý của Diệp Ly, khẽ mĩm cười nói: "A Ly nói gì cũng đúng. Nhưng nếu A Ly có hứng thú với thư viện Long Sơn. . . Trong Biện thành cũng còn có một người tí nữa ta cho người dẫn đến gặp A Ly là được." Diệp Ly có chút bất đắc dĩ, cái gì gọi là nàng có hứng thú với thư viện Long Sơn? Có điều nàng hơi có hứng thú với lời nói của Mặc Tu Nghiêu, đôi mi thanh tú khẽ nhướn, hỏi: " Thư viện Long sơn còn có người lưu lại Biện thành không có rời đi?"
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười nói: "Sơn trưởng của thư viện Long Sơn, Tú Đình tiên sinh Trần Tú Phu."
Nghe vậy, không chỉ Diệp Ly mà ngay cả Long Dương cũng kinh ngạc. Danh hiệu của Tú Đình tiên sinh không có danh truyền đi khắp các nước như Thanh Vân tiên sinh và Từ gia, nhưng điều này cũng không nghĩa là tài hoa của Tú Đình tiên sinh này thua kém Thanh Vân tiên sinh bao nhiêu. Chẳng qua là so với Đại Sở, Tây Lăng xưa nay cũng là sùng võ khinh văn. Văn nhân nhã sĩ không nhiều bằng Đại Sở, địa vị của văn nhân thanh lưu cũng không cao bằng ở Đại Sở. Mà vị Tú Đình tiên sinh cũng quả thật không giao thiệp với triều đình, chẳng qua là chuyên tâm giáo thư dục nhân, chỉ nhìn lấy Tây Lăng trong mắt người Trung Nguyên cũng là một đám man di thiếu văn minh như Nam Chiếu Bắc Nhung, nhưng lại có thể coi thư viện Long Sơn là một trong ba thư viện lớn nhất đương thời cũng đủ để nói rõ được tài hoa cùng học thức của vị Tú Đình tiên sinh này. Hơn nữa thư viện Long Sơn không giống như thư viện Ly Sơn cổ xưa truyền thừa, mà thư viện Long Sơn này là một tay Tú Đình tiên sinh phát triển lên.
"Làm sao vị tiên sinh này sẽ còn ở Biện thành? Bây giờ vẫn còn sao?" Diệp Ly ngạc nhiên nói.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: "Đương nhiên." Cho dù hắn rất muốn giết sạch mọi người trong Biện thành, cũng không có thật mất đi lý trí. Hạng người gì không thể giết hay không thể để lại hắn cũng biết. Mà trong Biện thành, người có giá trị như vậy cũng chỉ le que mấy người. Ngay từ lúc Biện thành còn chưa công phá, Mặc Tu Nghiêu cũng đã hạ lệnh Kỳ Lân khống chế bọn họ lại rồi, coi như là muốn đi trước cũng đi không được, "Chúng ta đi nhìn một chút có được không?" Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói vị tiên sinh kia rất có thể làm ầm ĩ."
Diệp Ly đi theo đứng dậy, thời gian bọn họ dừng lại ở Biện thành không nhiều lắm, đương nhiên muốn tận dụng thời gian đi xem một chút.
Mặc Tu Nghiêu buông tay Diệp Ly, mỉm cười nói: "Ta còn có mấy câu nói muốn cùng Long Dương tướng quân, A Ly đi xuống trước chờ ta được không?"
Diệp Ly nhìn thoáng qua Long Dương đang ngồi trước cửa sổ, gật đầu ôn nhu nói: "Ta ở dưới lầu chờ chàng."
Cho đến khi tiếng bước chân xuống lầu hoàn toàn biến mất, Mặc Tu Nghiêu mới xoay đầu lại nhìn về phía Long Dương bên cửa sổ. Trên mặt ý cười ôn hòa đã sớm biến mất, con ngươi âm trầm mang theo bén nhọn phong mang cùng sát khí, "Còn để cho Bản vương nghe được ngươi nói nhảm với A Ly, nhất định Bản vương sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!"
Mặc dù hắn không nghe thấy Long Dương cùng A Ly nói cái gì, nhưng mới vừa rồi lúc hắn đi lên thấy A Ly nhìn mình, trong thần sắc thoáng qua một tia lo lắng, không tránh được ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu. Tất nhiên Long Dương đã nói với A Ly mấy lời không nên nói, mới có thể khiến cho A Ly cảm thấy lo lắng.
Long Dương bình tĩnh nhìn hắn, đã không còn bộ dạng đau đớn tê tâm liệt phế và oán hận của ngày hôm qua, nhàn nhạt cười nói: "Có thể có một Vương Phi như vậy, Định Vương thật là một người có phúc khí."
Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt âm hàn dò xét hắn. Long Dương lắc đầu cười nói: "Vương gia không cần lo lắng, lão phu có thể nói gì với Vương Phi? Chỉ tùy tiện hàn huyên một chút thôi. Huống chi. . . Sau này cũng không cần chào tạm biệt . . ." Nói đến chỗ này, Long Dương có chút phiền muộn thở dài.
Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh ngó chừng Long Dương một hồi lâu, bỗng nhiên thấp giọng cười, "Long Dương, không cần trông cậy Lôi Chấn Đình có thể trở về tới. Cho dù trở lại hắn cũng cứu không được Tây Lăng. Bản vương ở trên biên cảnh đã thả bốn mươi vạn đại quân chờ hắn đấy. Còn có vài chục vạn tinh binh của Nam Chiếu, ngươi đoán xem các nơi quân coi giữ có rãnh rỗi mà trở lại cứu viện binh hay không? Còn có năm đó mấy nước nhỏ Tây Vực bị ngươi chèn ép, ngươi đoán bọn họ có thể hay không thừa cơ hội này báo thù? Tây Lăng. . . đã không còn cách vãn hồi rồi!"
Long Dương ngơ ngẩn, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười, tiếng cười vô cùng thê lương và sa sút tinh thần, "Không hổ là Định Vương, mấy năm trù tính. . . Quả nhiên đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã không giống người phàm. Thôi. . . Lão phu già rồi, cũng nên chết. Sự tình từ nay về sau. . . Lão phu cũng không xen vào rồi. . . Định Vương, thỉnh. . . . . ."
Đại môn lầu dưới, thấy Mặc Tu Nghiêu bước chậm đi ra ngoài, Diệp Ly mỉm cười nghênh đón. Mặc Tu Nghiêu đưa tay vòng lấy cái eo mảnh khảnh của nàng, thấp giọng nói: " Ngay bây giờ chúng ta sẽ đi bái phỏng Tú Đình tiên sinh à?" Diệp Ly nháy mắt, có chút lo lắng hỏi, "Tú Đình tiên sinh thật sự sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ?" Văn nhân luôn có mấy phần ngông nghênh, chuyện lần này Mặc Tu Nghiêu làm ở Biện thành, đừng nói đuổi bọn họ ra, chỉ sợ Tú Đình tiên sinh trực tiếp giơ dao găm hướng về phía hắn, Diệp Ly cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn đấy.
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, ôm Diệp Ly đi về phía trước, "Hắn dám?"
Diệp Ly quay đầu lại nhìn một cái cửa sổ tiểu lâu phía sau còn đang mở hỏi: "Chàng nói cái gì với Long Dương tướng quân rồi? Tính toán xử trí hắn như thế nào?"
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, nhàn nhạt cười nói: "Để cho sau này hắn không nên ở trước mặt A Ly nói hưu nói vượn, A Ly không cần lo lắng cho ta."
Diệp Ly ngẩn ra, đưa tay cầm lấy bàn tay đang ôm lấy ngang hông mình nhẹ giọng nói: "Ta không lo lắng, vô luận như thế nào chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau." Mặc Tu Nghiêu mới hòa hoãn, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, "A Ly yên tâm, Bản vương mới không có hứng thú so đo cùng một lão đầu tử sắp chết. Chỉ cần hắn không làm khó, Bản vương không để ý tới hắn là được."
Diệp Ly mỉm cười nói: "Trong mắt ta chẳng lẽ chàng lại không quan trọng hơn hắn ta sao? Tu Nghiêu, ta cũng không thèm để ý chàng xử trí hắn như thế nào." Thân là quân nhân, Long Dương một lòng vì nước quả nhiên đáng để nàng kính nể, nhưng là Long Dương một thân nợ máu, cộng thêm chuyện lần này gây ra ở Biện thành, cho dù Mặc Tu Nghiêu xử tử hắn, nàng cũng sẽ không nói gì. Một đời danh tướng chết đi cố nhiên làm cho người ta tiếc hận, nhưng Long Dương cũng không coi là vô tội.
Hai người càng lúc càng xa, cho đến khi phía sau có binh lính đuổi theo, mang theo chút ít thở dốc nói: "Vương gia, Vương Phi, Long Dương nhóm lửa tự thiêu."
Diệp Ly ngẩn ra, "Chuyện gì xảy ra?" Quay đầu lại, chỗ bọn họ đang đứng đã sớm không nhìn thấy tiểu lâu Long Dương bị nhốt. Nhưng cái hướng kia vẫn có thể nhìn thấy nồng đậm sương khói.
Binh lính dừng xuống, nói: "Long Dương tướng quân tưới rượu vào trên người mình, nhóm lửa tự thiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro