Chương 230 - 232
Chương 230: Thích khách đột kích
"Quan Đĩnh, ngươi muốn giết ai? Không bằng nói cho Bản vương nghe một chút?"
Quan Đĩnh đột nhiên chứng kiến Mặc Tu Nghiêu một đầu tóc trắng từ bên trong đi ra trong lòng cũng cả kinh. Nhưng lúc này hắn lại không e ngại gì Mặc Tu Nghiêu, ở trong lòng Quan Đĩnh, hiện nay hắn là trung thần của Đại Sở, tâm phúc của hoàng thượng, mà Mặc Tu Nghiêu chỉ là phản thần tặc tử mỗi người phỉ nhổ. Càng quan trọng hơn, hiện tại bên ngoài nội thành nhỏ này chí ít có 3000 tinh binh, mà Mặc Tu Nghiêu tổng cộng cũng không quá mấy chục người. Cho dù Mặc gia quân lợi hại hơn nữa, Quan Đĩnh cũng nghĩ không ra mình chiếm ưu thế như thế thì còn có lý do gì thất bại. Cho nên, sau lúc ban đầu cả kinh, thần sắc Quan Đĩnh nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu lại lần nữa trở nên hung hăng càn quấy mà dữ tợn..., cặp mắt kia bởi vì mấy năm nay rượu chè ăn uống quá độ, trên mặt chất đầy thịt mỡ mà lộ ra tràn đầy oán độc cùng ghen ghét ở bên trong.
Không sai, là ghen ghét. Trên đời này kể cả Mặc Cảnh Kỳ thân là vua của một nước, đoán chừng không có mấy nam nhân không ghen ghét Mặc Tu Nghiêu. Có được hai thế lực siêu hoành đương thời là Định Vương phủ và Mặc gia quân, võ công cái thế số một số hai thiên hạ, dung nhan tuấn mỹ xuất chúng, còn có một thê tử khiến cho tất cả nam nhân có dã tâm đều hâm mộ cùng với con trai đáng yêu. Lúc này thế nhân thật sự không tìm thấy lý do không đi ghen ghét Mặc Tu Nghiêu.
Nhưng sự ghen ghét của Quan Đĩnh đối với Mặc Tu Nghiêu lại vượt xa tất cả mọi người trước đó. Khi hắn còn đi theo bên người hoàng tử thiếu niên Mặc Cảnh Kỳ, tiểu thế tử Định Vương phủ khí phách phi dương phong thái tuyệt luân chính là đối tượng hắn hâm mộ ghen ghét. Khi tiêu diệt phiến loạn dưới núi, Mặc Tu Nghiêu một thân áo trắng giục ngựa mà đến, không nói hai lời cầm roi hung hăng mà quất hắn một trận. Lại khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt mấy ngàn binh mã. Từ đó trở đi, Quan Đĩnh đã sinh ra một loại tâm ghen ghét oán độc phát ra từ lòng, hắn hận xuất thân của Mặc Tu Nghiêu. Nếu như Mặc Tu Nghiêu không phải Thế tử Định Vương phủ, làm sao hắn dám dùng roi quất hắn ta trước mặt nhiều người như vậy? Nếu như hắn ta không phải hậu nhân của Mặc Lãm Vân, không phải con trai của Mặc Lưu Danh, tại sao hắn ta có thể có tư chất tốt như vậy? Cho nên, lúc trước chứng kiến Định Vương phủ không may, hắn cũng là một trong những người vui vẻ nhất.
"Định. . . Mặc Tu Nghiêu, ngươi, tên loạn thần tặc tử này còn dám đặt chân đất Đại Sở? Hôm nay Bản tướng quân nhất định phải bầm thây vạn đoạn ngươi để báo hoàng ân!" Quan Đĩnh chỉ vào Mặc Tu Nghiêu lời lẽ chính nghĩa kêu lên. Mặc Tu Nghiêu không chút đếm xỉa liếc Quan Đĩnh, thản nhiên nói: "Mặc Cảnh Kỳ dùng người ngược lại càng ngày càng không chọn lọc, lại để cho một người thọt lãnh binh ở bên ngoài, cho dù hắn không lo lắng ngươi lại lập tức té từ trên ngựa xuống, cũng nên lo lắng an nguy của tướng sĩ bên dưới một chút." Phượng Chi Dao phe phẩy quạt xếp cười hì hì nói tiếp nói: "Không phải sao? Bộ dáng thân tàn chí kiên này của Quan Tướng quân chắc chắn không có cách nào lên chiến trường. Nếu lập tức rơi từ trên ngựa xuống nện vào binh sĩ bên cạnh thì phải làm sao? Ách. . . Lại nói, Hoàng đế cũng quá không hiểu yêu quý binh lính."
"Các ngươi. . . Các ngươi!" Quan Đĩnh nặng nề thở dốc, điều hắn hận nhất đúng là người khác nhắc tới chân của mình. Hắn là võ tướng, chân cà nhắc tương đương cái gì cũng đã xong. Cho dù là quan văn, vì mặt mũi của triều đình cũng không có khả năng lại để cho một người thọt vào triều làm quan. Cho nên Hoàng Thượng nhớ kỹ tình nghĩa ngày xưa mới phái hắn ra bên ngoài lãnh binh. Kỳ thật nói là chuyện lãnh binh chính thức trên chiến trường cũng không tới lượt hắn, chỉ là treo cái chức suông mà thôi. Tuy mấy năm này hắn sống cũng coi là tốt, nhưng biên giới tây nam sao có thể so được Sở Kinh phồn hoa. Mà tất cả điều này. . . Đều là người của Định Vương phủ tạo thành! Tuy Quan Đĩnh không biết lúc trước hắn bị ngựa giẫm gãy chân là do Định Vương phủ muốn đẩy Mộ Dung Thận trấn thủ Toái Tuyết quan gây nên, nhưng lại vẫn như cũ toàn tâm toàn ý đặt cái tội danh này trên đầu Định Vương phủ. Chỉ là, lý do của Quan Đĩnh hắn là thân tín của Mặc Cảnh Kỳ, cho nên Mặc Tu Nghiêu trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ hắn, "Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi! Bắn tên cho ta bắn chết những... nghịch tặc này!" Quan Đĩnh rốt cục không nhịn được nổi giận nghiêm nghị quát.
Nhưng các tướng sĩ dưới tay hắn cũng không nghe lời như trong tưởng tượng của hắn, dù sao danh vọng của Định Vương phủ tại Đại Sở đã kéo dài trăm năm trong quân, càng là một Thần thoại vĩnh cửu bất diệt, cũng không phải Mặc Cảnh Kỳ muốn phá là có thể hoàn toàn phá được đấy. Nếu như cho Mặc Cảnh Kỳ hai ba mươi năm thời gian, có lẽ có thể hoàn toàn mài sạch danh vọng của Định Vương phủ tại Đại Sở, nhưng năm năm dù sao vẫn quá ngắn. Hơn nữa lúc trước cái thư phong cáo thiên hạ Tây Bắc tuyên bố cùng Đại Sở quyết liệt kia lại truyền khắp đại giang nam bắc. Dân chúng tướng sĩ bình thường có lẽ không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng cũng hiểu được là hoàng gia có lỗi với Định Vương phủ mà không phải Định Vương phủ có lỗi với Đại Sở. Thù giết cha không đội trời chung, Định Vương không lập tức suất lĩnh Mặc gia quân điều binh đi kinh thành báo thù vì cha và huynh, dân chúng xem ra là Định Vương đã khoan hồng độ lượng còn nhớ kỹ tình nghĩa bảo vệ Đại Sở trên trăm năm rồi. Lúc này Quan Đĩnh muốn những tướng sĩ này lập tức bắn chết một đoàn người Mặc Tu Nghiêu, những tướng sĩ này mặc dù không nhớ kỹ danh vọng của Định Vương phủ thì cũng phải suy nghĩ một chút về Kỳ Lân thần bí xuất quỷ nhập thần kia của Định Vương phủ.
Mặc Tu Nghiêu như cười như không nhìn lướt qua binh sĩ vây quanh khách sạn, binh sĩ vốn còn nắm cung tên do dự sau cái liếc mắt nhàn nhạt này cũng không tự chủ buông cung tên xuống.
Quan Đĩnh thấy binh sĩ vậy mà không nghe mình chỉ huy, càng tức đến sắc mặt biến thành màu đen, giận dữ hét: "Làm càn! Các ngươi cũng muốn đi theo tạo phản sao? Còn không mau mau xử quyết những... nghịch tặc này!"
Phía dưới binh sĩ cũng ở thế khó xử, bọn hắn không muốn cũng không nguyện là địch với Định Vương phủ, nhưng Quan Đĩnh là cấp trên của bọn hắn, dù cho thủ trưởng này cũng không được ưa chuộng nhưng bọn hắn vẫn phải nghe theo hiệu lệnh của hắn như cũ. Phượng Chi Dao mỉm cười đi ra đám người, cười tủm tỉm nói với đám nhân: "Kỳ thật mọi người cũng không cần đánh, vấn đề này thật dễ giải quyết." Mọi người nghi hoặc, không biết công tử áo đỏ phong lưu phóng khoáng trước mắt này chuẩn bị giải quyết vấn đề này như thế nào. Chỉ thấy ống tay áo Phượng Chi Dao vung lên, một cây roi dài từ trong tay áo bắn ra, lao thẳng tới Quan Đĩnh. Giữa lúc mọi người chỉ thất thần, Quan Đĩnh đã bị roi dài trói chặt trực tiếp bị kéo đến từ trong đám người đến trước mặt Phượng Chi Dao. Cũng trách sau khi Quan Đĩnh vừa mới bị quả dưa leo kia tập kích thì phát hiện người nhiều quá mình không tiện né tránh, vì vậy lại để cho người tản ra một tí, bằng không Phượng Chi Dao kéo một phát này cũng chưa chắc có thể lôi hắn ra từ trong đám người.
Quan Đĩnh cúi đầu nhìn mình bị dùng roi trói được chặt, Phượng Chi Dao cầm quạt xếp chống cằm tươi cười chân thành mà nói: "Bây giờ chẳng phải đã giải quyết rồi sao? Họ Quan này chúng ta mang đi, các ngươi trở về báo cáo chi tiết là được rồi. Yên tâm, hắn không về được."
Bọn binh lính do dự một lát, rốt cục vẫn phải nhường ra một con đường. Vốn Quan Đĩnh mang theo bọn hắn tới đây không thông qua sự đồng ý của chủ soái đóng ở Tây Nam, Tĩnh Biên Tướng quân, mà là tiếp mật chỉ của Mặc Cảnh Kỳ âm thầm làm việc. Cho nên nếu như bọn hắn trở về bẩm báo Quan Đĩnh bị người bắt đi rồi, Tĩnh Biên Tướng quân cũng sẽ không trách phạt bọn hắn. Như thế lại tránh phải giao thủ với Định Vương phủ, xác thực là vẹn toàn đôi bên. Các binh sĩ đã cảm thấy hài lòng, Quan Đĩnh có thể không cho là như vậy. Trong lời nói của Phượng Chi Dao là có ý gì Quan Đĩnh tự nhiên nghe thấy rõ ràng, nếu mình thật sự bị Định Vương bắt đi, đời này xem như dừng ở đây rồi, "Các ngươi dám! Bản tướng quân sau này trở về nhất định phải bẩm báo Hoàng Thượng đem tất cả các ngươi cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!" Lời này nói chưa dứt, vừa nói xong các binh sĩ đã lui nhanh hơn rồi. Phó tướng đi ở cuối cùng còn chắp tay với bọn người Phượng Chi Dao nói: "Lúc này liên quan đến tánh mạng thân gia của mấy ngàn tướng sĩ chúng ta, kính xin Vương gia hao tâm tổn trí xử trí." Mặc Tu Nghiêu có chút híp mắt, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, Bản vương sẽ không liên lụy đến các ngươi." Trong lòng phó tướng vui vẻ, "Đa tạ vương gia."
Nhìn binh sĩ Đại Sở thối lui, Phượng Chi Dao mang theo Quan Đĩnh quay đầu lại hỏi: "Vương gia, chúng ta không phải rời khỏi đây trước?" Mấy ngàn binh sĩ vào thành, chuyện lớn như vậy tuyệt đối không giấu diếm nổi đấy. Bọn hắn vẫn rời khỏi đây trước cho thỏa đáng.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu, nói: "Dùng cơm xong rồi rời đi."
Một đoàn người kéo lấy một Quan Đĩnh bị gói thành bánh chưng ra khỏi thành, khi vẫn còn khách sạn, Quan Đĩnh càng không ngừng chửi bậy, Phượng Chi Dao ngại hắn mắng khó nghe, tiện tay cầm lấy một cái khăn lau từ trên bàn nhét vào trong miệng hắn. Quan Đĩnh bị khăn lau đầy mỡ hun đến mắt trợn trắng chỉ có thể ô ô gọi bậy.
Ra khỏi thành chưa tới mười dặm, Tần Phong đi đầu mở đường đột nhiên ngừng lại. Mọi người đằng sau tự nhiên cũng dừng lại theo, cảnh giác nhìn chăm chú tất cả chung quanh. Tần Phong cười lạnh một tiếng nói: "Xuất hiện đi, ngay cả giấu cũng giấu không tốt còn học người khác theo dõi đánh lén? !" Lời còn chưa dứt, mấy mũi tên nhọn liền sưu sưu bắn về phía Tần Phong. Tần Phong ngay cả ngựa cũng lười xuống, ngồi trên lưng ngựa nghiêng người tránh mũi tên dài bắn tới. Trên sườn núi ven đường trên cây bốn phía nhao nhao nhảy ra rất nhiều bóng người áo đen che mặt. Phượng Chi Dao dựa vào Trác Tĩnh thì thào tự nói, "Ta biết ngay một chuyến Nam Chiếu này sẽ không thống khoái như vậy mà. Nhưng mà. . . Ban ngày mặc áo đen che mặt thật sự không có vấn đề sao?" Giữa ban ngày, rốt cuộc còn có cái gì càng bắt mắt hơn màu đen à? Trác Tĩnh co rút khóe miệng, ghét bỏ cách xa Phượng Chi Dao một ít, thản nhiên nói: "Sát thủ bình thường đều thích áo đen che mặt."
"Nói bậy, Diêm Vương các nhiều sát thủ như vậy, đã từng thấy bọn hắn mặc áo đen che mặt sao?" Phượng Chi Dao phản bác, Diêm Vương các được xưng là tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ, nhưng chưa bao giờ mặc đồng phục. Điều này nói rõ quần áo thống nhất đối với tổ chức sát thủ là có hại mà không có lợi.
"Sát thủ hạng ba." Trác Tĩnh bình tĩnh nói.
Nghe Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh ngươi một ánh mắt ta một câu châm chọc khiêu khích, lại khiến không khí vốn nên khắc nghiệt khẩn trương trở nên làm cho người ta không hiểu sao lại muốn cười. Bọn sát thủ khăn đen che mặt bốn phía tuy bởi vì che nghiêm mặt nhìn không ra thần sắc nhưng một đôi mắt kia phảng phất như toát ra lửa cũng nói rõ phẫn nộ của bọn hắn một cách đầy đủ. Phượng Chi Dao cong môi tươi cười nhìn sát thủ đối diện, không chút để ý cười nói: "Kỳ thật ngoại trừ sát thủ hạng ba, còn có một loại người phải che mặt giữa ban ngày."
Diệp Ly mỉm cười tiếp lời hỏi: "Người nào?"
Phượng Chi Dao cười nói: "Người không thể gặp người khác, nói thí dụ như. . . thị vệ đại nội!"
Bọn sát thủ một mảnh yên lặng, vẫn như cũ không thể che hết hai mắt, để lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Mặc Tu Nghiêu tiến lên một bước chắp tay nhìn bọn sát thủ bao vây mình, lạnh nhạt cười nói: "Thị vệ đại nội? Cử động lần này của Mặc Cảnh Kỳ chỉ là giấu đầu hở đuôi, lại thừa thêm một lần hành động này." Phượng Chi Dao cười nói: "Không phải sao, Định Vương phủ chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cùng Đại Sở, Mặc Cảnh Kỳ muốn giết Vương gia chúng ta đại khái có thể gọn gàng dứt khoát phái người đến. Tựa như vừa rồi trong thành không phải rất tốt sao? Làm gì lén lút như vậy. Nhưng mà. . ."
Tần Phong lãnh đạm nói: "Sẽ bị chúng ta coi là Đại Sở muốn khiêu khích Mặc gia quân."
Chúng sát thủ chần chờ một chút, đầu lĩnh động đao chỉ vào Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: "Định Vương gia, không cần nhiều lời. Chúng ta là phụng mệnh mà đến, nếu không thể mang theo đầu của Vương gia và Vương phi trở về, bản thân chúng ta phải đầu rơi xuống đất. Đắc tội!" Dứt lời, động đao vung lên, tất cả mọi người cùng đánh tới Mặc Tu Nghiêu. Thần sắc Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt, chỉ tiện tay phất ống tay áo một cái, kình phong như thực chất, lập tức vung hai sát thủ đến một bên. Mặc Tu Nghiêu vừa động thủ những người khác tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi, lập tức trên quan đạo yên tĩnh tiếng chém giết dội thành một mảnh.
Mấy sát thủ vây công Mặc Tu Nghiêu không có kết quả, tâm tư khẽ động liền chuyển hướng mục tiêu về phía trên người Diệp Ly được Mặc Tu Nghiêu một tay bảo vệ trong lòng vẫn chưa động thủ. Bốn gã sát thủ hợp lực đem hết toàn lực tấn công mạnh một hồi dẫn dắt lực chú ý của Mặc Tu Nghiêu rời đi, hai gã sát thủ khác lại thừa cơ kiếm chỉ Diệp Ly. Diệp Ly bị Mặc Tu Nghiêu bảo vệ trong lòng phạm vi có thể hoạt động vốn không rộng, mắt thấy hai thanh kiếm có thể đâm trúng Diệp Ly, trong lòng sát thủ cầm kiếm vui vẻ. Thân thể lại đột nhiên dừng lại, chỉ cảm thấy ngực sáng ngời, Định Vương phi vốn ở trong lòng Mặc Tu Nghiêu đã chẳng biết đi đâu, ngực mình lại cắm một thanh dao găm hàn quang rạng rỡ. Bàn tay mảnh mai trắng như ngọc tay nắm chặt chuôi dao găm, không chút do dự rút ra. Huyết hoa lập tức phun ra, ánh mắt sát thủ chậm rãi ngã xuống lại mơ hồ nhìn Định Vương phi xinh đẹp dịu dàng giống như tiểu thư khuê các ưu nhã nhất Sở Kinh kia nắm dao găm nhuộm máu của mình, xoay người đánh ra một trường kiếm đánh úp lại khác, như một cơn gió màu xanh nhạt thổi qua, trên cổ của đồng bạn hắn nứt ra một vết đỏ dài nhỏ. . .
Trong nháy mắt giết hai người, Diệp Ly tiện tay phẩy máu tươi bên trên dao găm một chút nhíu nhíu mày. Mấy năm nay rốt cuộc là khuyết thiếu rèn luyện, thân thủ cũng không quá linh hoạt. Thoạt nhìn tuy ở kiếp này học được khinh công và nội công, nhưng chỉ sợ cũng không khôi phục đến thời điểm đỉnh cao nhất kiếp trước rồi. Nhưng mà. . . Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu cách đó không xa đã thanh trừ sát thủ bên cạnh không kém nhiều lắm, Diệp Ly mím môi mỉm cười. Ở kiếp này cuối cùng là không giống, cho dù không thể thật sự khôi phục đến thời điểm đỉnh cao nhất cũng không còn quan trọng nữa?
Sau khi Mặc Tu Nghiêu thanh trừ người bên cạnh hắn và Diệp Ly thì không động thủ nữa. Thị vệ chung quanh cũng tự phát tự động cách ly thích khách ra khỏi Vương gia Vương phi, vì vậy hai người Diệp Ly ngoại trừ ngẫu nhiên động thủ giải quyết một hai con cá lọt lưới ra, ngược lại là trở thành người thanh nhàn nhất ở đây rồi.
"Bọn hắn đang kéo dài thời gian." Diệp Ly nhìn bọn sát thủ thị vệ dây dưa xung quanh, cau mày nói. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: "Bọn hắn chỉ sợ cũng không nghĩ tới Quan Đĩnh phế vật như vậy, lại có thể để cho chúng ta ra khỏi tòa thành nhỏ này. Lúc này nhân thủ không đủ tự nhiên chỉ có thể kéo dài thời gian." Muốn đối phó thị vệ của Định Vương phủ, đặc biệt khi trong đó còn có Kỳ Lân, không nhiều ra ba, năm lần nhân thủ căn bản là không khả năng. Chừng trăm người trước mắt này để mọi người mài răng cũng không đủ. Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Chàng muốn. . ."
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: "Đợi. Không cho Mặc Cảnh Kỳ một bài học hắn cũng không biết cái gì gọi là yên tĩnh. Chúng ta tuy không sợ hắn nhưng muỗi ruồi nhiều cũng rất nhiễu người đấy."
Thấy Mặc Tu Nghiêu nói như thế, chắc hẳn trong lòng đã sớm có tính toán, Diệp Ly cũng không nói thêm gì nữa. Dựa vào con ngựa bên cạnh quan sát mọi người đánh nhau. Ngựa của Định Vương phủ đều là chiến mã tuyệt hảo ngàn chọn vạn chọn, cho dù hiện tại đánh nhau trên quan đạo, đàn ngựa cũng chỉ chạy đến đồng cỏ bên đường yên tĩnh ăn cỏ dại, bộ dạng không chút kinh hoàng. Thậm chí có mấy con ngựa còn đứng tại trên quan đạo, thừa cơ giẫm mấy thích khách áo đen bị đánh ngã trên mặt đất.
Tuy bọn sát thủ cực lực kéo dài thời gian, nhưng trước sau cũng không nhiều hơn thời gian một phút đồng hồ, một đám sát thủ đã toàn bộ nằm ngửa trên mặt đất rồi. Mấy ngày nay bọn thị vệ đi theo Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly xuôi nam đã sớm chịu đã đủ thời gian bất kể đi đến đâu cũng có người giám thị từ một nơi bí mật gần đó rồi, thật vất vả có thể hoạt động gân cốt một chút tự nhiên là có chút ít không thu tay được. Đợi đến lúc dừng tay, vẻ mặt vẫn còn chưa thỏa mãn phàn nàn đối thủ quá yếu.
Mặc Tu Nghiêu tự nhiên không có khả năng thật sự dừng lại chính sự chờ đối phương tìm tới tận cửa, một đoàn người đành phải tiếp tục đi. Về phần thi thể trên quan đạo không ai để ý tới, dù sao dân chúng bình thường cũng sẽ không đi quan đạo, không cần lo lắng sẽ dọa đến người khác.
Một đoàn người biết rõ ngày hôm sau đã sắp tiếp cận Toái Tuyết quan, vẫn không thấy người đuổi theo. Nếu nói người của Mặc Cảnh Kỳ cho dù làm việc chậm chạp cũng không trở thành chậm đến trình độ này. Mặc Tu Nghiêu nhíu nhíu mày, phất phất tay phân phó nói: "Mấy người các ngươi trở về, trói lại tất cả phó tướng có binh lực trọng trấn ven đường cho bổn vương." Mấy Kỳ Lân nghe xong mệnh lệnh lập tức tiến lên, hỏi: "Vương gia, giết hay không?" Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: "Có thể trói thì trói, trói không được liền giết."
"Thuộc hạ tuân mệnh!" Kỳ Lân bọn hắn sao có thể không hoàn thành nhiệm vụ? Lập tức mấy người liền quyết định, nhất định phải trói lại toàn bộ phó tướng mười một tòa thành trì trú đóng trọng binh của Đại Sở trên đoạn đường đi này về Tây Bắc. Mặc dù có chút tiếc nuối vì cái gì Vương gia không phải hạ lệnh trói chủ tướng? Phó tướng gì đó nghe qua cũng không có độ khó cao.
Nghe vậy, Phượng Chi Dao có chút ít tò mò hỏi: "Vương gia, bọn hắn không thể không đuổi theo chúng ta sao? Thoạt nhìn vẫn rất thức thời đó." Mặc Cảnh Kỳ chắc chắn không có khả năng chỉ tùy tiện phái một nhóm người đâm giết bọn họ một chút coi như xong, mà trên đường bọn họ đi cũng không che dấu tung tích, giải thích duy nhất đúng là những tướng lãnh trấn thủ thành trì kia bằng mặt không bằng lòng, căn bản không có ý định đến đuổi theo bọn họ.
Khóe môi Mặc Tu Nghiêu cong lên một biên độ nhỏ nhất, lãnh đạm nói: "Để Bản vương đợi vô ích cũng phải trả giá thật nhiều đấy."
Phượng Chi Dao không khỏi rùng mình một cái, xét đến cùng vẫn là Mặc Cảnh Kỳ chọc tới Vương gia đi à nha? Suy nghĩ một chút, sau khi tin tức tất cả phó tướng đều đột nhiên bị bắt cóc biến mất rơi vào tay Sở Kinh, Mặc Cảnh Kỳ sẽ có sắc mặt gì, Phượng Chi Dao đã âm thầm muốn cười. Có thể trói phó tướng đi dĩ nhiên là có thể trói chủ tướng đi, tin tưởng khi bọn họ trở về từ Nam Chiếu, trên đường đi sẽ thông thuận sạch sẽ rất nhiều.
"Vương gia, phía trước đã là Toái Tuyết quan. Người nói Mộ Dung tướng quân có thể. . ."
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: "Mộ Dung tướng quân làm người chính trực ngay thẳng, Mặc Cảnh Kỳ tuyệt đối sẽ không hạ loại chỉ lệnh này cho hắn. Ở Toái Tuyết quan cho dù người của Mặc Cảnh Kỳ muốn tự tiện điều động binh mã cũng không dễ dàng như vậy."
Phượng Chi Dao gật gật đầu, "Nói cũng đúng."
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nói với Diệp Ly: "Chúng ta nghỉ ngơi tại Vĩnh Lâm một ngày, buổi sáng ngày mai ra quan như thế nào?"
Diệp Ly gật đầu nói: "Chàng quyết định là được rồi, có lẽ đại ca đã ở Vĩnh Lâm chờ chúng ta." Nhìn thành trì xa xa phía trước, trong lòng Diệp Ly không khỏi cảm thán. Trong nháy mắt vậy mà đã qua năm sáu năm. Sáu năm trước, nàng vẫn còn hao hết tâm tư bảo về tòa thành nhỏ này, mà bây giờ, tại đây, lại phảng phất đã không còn liên quan hệ đến bọn họ.
Chương 231: Gặp lại công chúa Trường Nhạc
Quả nhiên Từ Thanh Trần đã ở Vĩnh Lâm chờ bọn hắn.
Thời điểm mọi người chạy tới thành Vĩnh Lâm, công tử Thanh Trần đang một thân nguyệt lãng phong thanh nhàn nhã thoải mái ngồi ở trong trà lâu tốt nhất thành Vĩnh Lâm uống trà. Thấy bọn họ đi vào, Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Ta đợi các người đã lâu, đã để cho người ta bao xuống một khách sạn, chúng ta ở Vĩnh Lâm nghỉ ngơi một ngày rồi đi, thế nào?" Diệp Ly cười nói: "Đại ca nghĩ chu đáo, muội và Tu Nghiêu cũng có ý định như vậy." Mọi người vào ngồi, Từ Thanh Trần nhướng mày cười nói: "Thoạt nhìn mọi người đi đường không thoải mái?"
Vừa nghe lời này, Phượng Chi Dao lập tức oán khí đầy bụng, oán giận nói: "Cũng không phải sao. Công tử Thanh Trần ngươi không biết, chúng ta dọc theo đường đi vừa đi vừa chạy..., kết quả đều đã qua sông Vân Lan này rồi mà một chút tiểu quỷ nhát gan cũng không thấy đuổi theo. Làm hại Bản công tử lòng tràn đầy chờ đợi!" Mấy năm này cuộc sống trôi qua quá mức an bình, ở Tây Bắc ngay cả diệt thổ phỉ cũng đều bị người cướp đi, thế cho nên Tây Bắc cảnh nội hiện tại ngay cả giặc cỏ cũng không có. Thật là. . . Tay hơi ngứa , "Mặc Cảnh Kỳ làm điều này thật đúng là mất mặt, nếu hắn hạ chỉ nói rõ chặn giết chúng ta thì những tướng lãnh kia dám không theo hay sao? Bản công tử cũng có thể cảm giác đi ra từ giữa một vạn đại quân bao vây từng lớp từng lớp . Nhìn bây giờ một chút, người phía dưới qua loa. . . Nếu để cho Mặc Cảnh Kỳ biết chúng ta không giảm người nào liền ra khỏi Toái Tuyết quan, không biết có thể tức chết hay không? !"
Từ Thanh Trần lắc đầu cười nói: "Phượng Tam suy nghĩ nhiều quá. Mặc Cảnh Kỳ không thể nào tuyên dương. Một khi tuyên dương là thông báo thiên hạ, chẳng khác nào chính thức tuyên chiến với Mặc gia quân. Chỉ sợ còn chưa giết được chúng ta thì hỏa lực của Mặc gia quân đã tập trung tại Hồng Nhạn quan. Nếu hắn khuynh tất cả những gì mình có mà có thể giết được Vương gia thì cũng xong, vạn nhất để cho Vương gia tới Tây Bắc rồi. . . . . ." Lửa giận của Định Vương và gần trăm vạn Mặc gia quân cũng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể chịu đựng được. Nghe Từ Thanh Trần phân tích, Phượng Tam chỉ có thể vì Mặc Cảnh kỳ nhát gan tỏ vẻ tiếc nuối.
"Khởi bẩm Vương gia, dưới lầu sứ giả Đại Sở cầu kiến." Thị vệ đi lên bẩm báo nói.
"Sứ giả Đại Sở?" Phượng Chi Dao có chút kinh ngạc, nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly một chút hỏi: "Tình hình hiện tại như thế, sứ giả Đại Sở còn có thể tới cầu kiến Vương gia?" Từ Thanh Trần lạnh nhạt cười nói: "Phượng Tam không ngại đoán xem sứ giả Đại Sở là ai?" Phượng Chi Dao nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ công tử Thanh Trần đã gặp rồi?" Từ Thanh Trần lắc đầu nói: "Chưa thấy qua, nhưng có thể suy đoán một hai. Nam Chiếu phát quốc thư chính là muốn mời quân vương quyền quý các quốc gia tham gia đại hôn của công chúa An Khê. Đại Sở không thể nào phái sứ thần cấp quá thấp tới đây, nhưng là. . . Lấy tính cách của Mặc Cảnh Kỳ chắc sẽ không tự mình đến đây ." Mặc Cảnh Kỳ bình sinh đề cao thân phận nhất, lại cảnh giác với an nguy của bản thân. Đừng nói đến tới Nam Chiếu ngoài ngàn dặm này, Mặc Cảnh Kỳ cả đời này ngay cả một dặm bên ngoài kinh thành cũng chưa từng đi qua. Bình thường trừ phi cần thiết, nếu không tuyệt đối sống ở trong sự bảo vệ cẩn trọng của thị vệ trong hoàng cung tuyệt sẽ không xuất cung nửa bước.
" Mặc Cảnh Kỳ đã sớm biết chuyện Lê Vương và Nam Cương có chút liên quan. Như vậy lần này hắn cũng nhất định sẽ không để cho Lê Vương đoạt trước. Cả trong kinh thành người vừa có thể làm cho Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm vừa có thể lên được mặt bàn cũng chỉ có Liễu gia thôi." Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói, chỉ biết trong tươi cười nhưng nhiều mấy phần lãnh ý. Ban đầu Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên quyết định cầm Từ gia khai đao, nơi này tuyệt đối không thể thiếu người Liễu gia xúi giục. Mặc Tu Nghiêu ngưng mi nói: "Liễu Thuần Phong?" Phượng Chi Dao nháy mắt, "Liễu Thuần Phong là ai?" Trác Tĩnh thấp giọng cười nói: "Phượng Tam công tử, Liễu Thuần Phong chính là Liễu Thừa tướng, phụ thân của Liễu quý phi." Cũng không trách Phượng Chi Dao không biết, tuy nói tuổi của Liễu quý phi gần bằng đám người Mặc Tu Nghiêu, nhưng bản thân Liễu Thuần Phong thật ra cũng chỉ nhỏ hơn Hoa quốc công hai tuổi. Ở trong trí nhớ của Phượng Chi Dao, thời điểm chú ý tới người này thì lão chính là Liễu Thừa tướng rồi, tự nhiên không có nhớ kỹ lão rốt cuộc tên gọi là gì.
Từ Thanh Trần gật đầu nói: "Không sai, ta đoán sứ giả Đại Sở chính là Liễu Thuần Phong."
Diệp Ly khẽ nhíu mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh, "Chẳng lẽ Vương gia và vị Liễu Thừa tướng này còn có giao tình gì?" Mặc Tu Nghiêu cười nhạo nói: "Định Vương phủ và Liễu gia thường hay bất hòa, chỗ nào có được giao tình?" Năm đó thời điểm Mặc Lưu Danh còn trẻ, đương gia Liễu gia còn không phải là Liễu Thừa tướng hiện tại mà là Liễu lão thái gia đã qua đời. Liễu lão thái gia tuổi đã hơn sáu mươi mới lên tới vị Thừa tướng, nhưng phía trên lại bị đè ép bởi một Nhiếp chính vương mới chỉ chừng hai mươi tuổi Mặc Lưu Danh, điều này làm cho Liễu lão thái gia vốn lòng dạ hẹp hòi sao có thể nhịn được khẩu khí này. Mấy năm kia không ít lần gây cản trở Mặc Lưu Danh, vì vậy, quan hệ của Định Vương phủ và Liễu gia cũng chưa từng dễ chịu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao năm đó Liễu quý phi một lòng lưu luyến si mê Mặc Tu Nghiêu, cũng không vì Mặc Tu Nghiêu không có ý gì với nàng ta, ngay cả mọi người Liễu gia không ai đồng ý cửa hôn sự này, mà không chút do dự đưa nàng vào trong cung.
"Để cho lão ta lên đây đi, Bản vương cũng muốn xem rốt cuộc lão có chuyện gì mà yêu cầu gặp Bản vương." Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt phân phó nói.
Không lâu lắm, dẫn người lên trà lâu, quả nhiên là Liễu Thừa tướng râu tóc hoa râm. Mặc dù Liễu Thuần Phong tuổi tác đã cao, nhưng thân thể và tinh thần lại khá tốt, trong đôi mắt có chút đục ngầu cũng mang theo tia sáng khôn khéo. Chẳng qua người đứng ở bên cạnh lão lại làm cho mọi người ngẩn ra, đứng ở bên cạnh Liễu thừa tướng chính là hai nữ tử. Lớn tuổi chính là vị một thân áo trắng như tuyết, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo nhàn nhạt lạnh lùng, không phải là Liễu quý phi là ai? Mặc dù Liễu quý phi hôm nay tuổi đã hơn ba mươi, nhưng là thời gian tựa hồ phá lệ hậu ái với nàng, nhìn qua vẫn không khác năm sáu năm trước. Đứng ở bên cạnh Liễu quý phi cũng là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, thiếu nữ mặc một bộ la y màu vàng nhạt thêu hoa phù dung màu trắng ở dưới gấu, dung nhan đã dần dần nẩy nở có mấy phần mơ hồ có thể thấy được tuyệt sắc tao nhã. Có thể thấy rằng, chừng hai năm nữa dung mạo của thiếu nữ tuyệt đối sẽ không kém Liễu Quý phi ở đây, đôi mắt thanh tịnh linh động lại càng để lộ ra tinh khiết và thanh tú trong trẻo mà Liễu quý phi tuyệt sẽ không có. Thấy Diệp Ly, trên mặt thiếu nữ không khỏi vui mừng tiến lên một bước nhẹ giọng kêu lên: "Định Vương phi. . . . . ."
Diệp Ly hơi ngẩn ra, nhìn dung nhan kia đều có mấy phần rất giống Hoa hoàng hậu và Hoa Thiên Hương, trong lòng vừa động nói: "Công chúa Trường Nhạc. . ."
Thấy Diệp Ly nhớ được mình, công chúa Trường Nhạc vui mừng gật đầu lia lịa, cất bước muốn hướng tới trước mặt Diệp Ly đi tới. Phía sau Liễu quý phi ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Công chúa, thân là công chúa của một nước nên chú ý lễ nghi, không nên mất thể thống để cho Hoàng thượng hổ thẹn." Công chúa Trường Nhạc dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Liễu quý phi một chút, cười híp mắt nói: "Đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở, nhưng mới vừa cũng không phải là Bản công chúa muốn đi lên, mà do Quý phi nương nương đề nghị tới không phải sao? Bản công chúa chỉ là muốn tự ôn chuyện với Định Vương phi, nhưng không biết Quý phi nương nương đi lên là muốn ôn chuyện với ai?" Liễu quý phi mặt liền biến sắc, bình tĩnh nhìn chằm chằm công chúa Trường Nhạc. Công chúa Trường Nhạc cũng không sợ, không chút do dự nhìn trở về. Một lúc lâu mới nghe Liễu quý phi nói: "Bản cung cũng muốn ôn chuyện với Định Vương phi."
Diệp Ly đứng dậy, cười yếu ớt nói: "Khó được ở chỗ thành nhỏ này còn có thể gặp phải cố nhân, nếu Quý phi và công chúa đều muốn ôn chuyện với Bản phi, không bằng chúng ta đổi chỗ khác để hàn huyên một chút? Cũng tránh cho. . . làm hỏng thanh danh của Quý phi." Công chúa Trường Nhạc vui vẻ kéo tay Diệp Ly cười nói: "Định Vương phi, đã lâu không gặp ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ không còn được gặp lại. Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi." Nói xong lôi kéo Diệp Ly liền đi tới sương phòng bên cạnh, trên lầu trà lâu cũng bị Từ Thanh Trần bao hết, thật cũng không lo lắng nàng ta xông nhầm phòng của người khác đi. Lôi kéo Diệp Ly đi hai bước, công chúa Trường Nhạc có quay đầu lại nhìn Liễu quý phi còn đứng tại nguyên chỗ không động một chút, híp đôi mắt cong cong cười nói: "Liễu quý phi, ngươi còn không đi? Cho dù danh tiếng Bản công chúa kém một chút cũng không sao, nữ nhi của hoàng đế không lo gả . Nhưng nếu là Liễu quý phi. . . Khanh khách. . . Không biết phụ vương có thích nghe có người nói đến một cành hoa lê ra đầu tường hay không đây?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Liễu quý phi đỏ mặt lên, nhìn thoáng qua nam tử áo tím tóc bạc đưa lưng về phía của mình kia một cái, thật nhanh đi theo.
Phía sau, Phượng Chi Dao lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chỉ vào phương hướng công chúa Trường Nhạc biến mất chắc lưỡi nói: "Nha đầu kia là công chúa Trường Nhạc?" Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt tròng mắt uống trà, "Ngươi có ý kiến gì?" Phượng Chi Dao ngượng ngùng im lặng, hắn có thể có ý kiến gì, mặc dù hắn chỉ thấy công chúa Trường Nhạc một hai lần, nhưng vẫn còn nhớ rõ bộ dạng thiên chân khả ái ban đầu của tiểu công chúa bị Hoa tỷ tỷ sủng nịch bảo vệ kia. Thậm chí có lúc hắn ghen tỵ với Tiểu công chúa này, bởi vì nàng chiếm được toàn bộ sủng ái và che chở của người kia. Chẳng qua hiện tại đây là thiếu nữ mười tám đại biến sao? Tiểu công chúa thiên chân khả ái kia cũng có thể thuận miệng phun ra lời trào phúng cay độc như vậy.
Từ Thanh Trần cụp mắt, thản nhiên nói: " Cuộc sống của công chúa Trường Nhạc ở trong cung bây giờ cũng không quá tốt." Phượng Chi Dao mặc nhiên im lặng, sắc mặt cũng dần dần chìm xuống . Kể từ mấy năm trước sau khi hoàng hậu vì Từ gia cầu tình đã bị hoàng đế đoạt quyền lợi chấp chưởng hậu cung. Mặc dù những thứ khác hết thảy như cũ, dựa vào nhân mạch và uy vọng của hoàng hậu những năm này ở trong cung cũng không có người dám bất kính với nàng. Nhưng một hoàng hậu nắm giữ thực quyền khác với một hoàng hậu bị mất quyền lực.
Liễu Thừa tướng đứng ở một bên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Những người này hoàn toàn không có ý muốn mời hắn ngồi xuống, thậm chí còn làm trò trước mặt hắn thảo luận nữ nhi của hắn chấp chưởng hậu cung khắt khe, hà khắc với công chúa Trường Nhạc. Liễu Thừa tướng nhất thời giận đến râu mép vễnh lên, không nhịn được chen miệng nói: "Phượng Tam công tử nói quá lời, tiểu nữ khắt khe công chúa Trường Nhạc?" Vốn đang còn kịch liệt thảo luận Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Lâm Hàn lập tức yên tĩnh lại, Trác Tĩnh thay đổi sắc mặt dường như một lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng. Nghiêng qua liếc Liễu Thừa tướng bên cạnh một cái nói: "Liễu Thừa tướng, tự tiện quấy rầy người khác nói chuyện, ngươi không biết lễ phép sao?"
Liễu Thừa tướng tức giận, chỉ vào Trác Tĩnh hồi lâu cũng nói không ra lời. Thật lâu rốt cục hòa hoãn thở ra, mới nổi giận đùng đùng nói: "Gạt khách nhân sang một bên, đây chính là đạo đãi khách tốt của Định Vương phủ?"
"Được hoan nghênh mới là khách, không mời mà tới . . . . . ." Lâm Hàn chân thành nhìn Liễu Thừa tướng, dùng vẻ mặt nói cho lão ta biết chúng ta thật không có mời.
Phượng Chi Dao một tay duỗi ra, mạn bất kinh tâm*(thờ ơ, không để ý) nói: "Còn có, Liễu Thừa tướng, Bản công tử không chỉ có hoài nghi Liễu gia không có quy củ, thật ra thì cả hoàng thất Đại Sở cũng đều không hiểu quy củ đi? Mới vừa rồi lúc lên lầu các ngươi là đi như thế nào? Liễu Thừa tướng đi phía trước, công chúa Trường Nhạc đi cuối cùng."
"Có vấn đề gì?" Liễu Thừa tướng tức giận nói. Phượng Chi Dao cười nhạo nói: "Liễu Thừa tướng, Liễu quý phi là chính nhất phẩm, công chúa Trường Nhạc cũng là chính nhất phẩm, ngươi là Thừa tướng sao. . . Hay là chính nhất phẩm. Nhưng là nhất phẩm này cùng nhất phẩm cũng vẫn là khác nhau? Dù Liễu quý phi phẩm cấp cao tới đâu cũng là thiếp, công chúa Trường Nhạc là đích nữ của Hoàng hậu. Thử hỏi, nhà các ngươi sẽ để cho một thiếp đi ở phía trước đích nữ sao? Huống chi là thiếp của phụ thân?"
"Phượng Chi Dao! Ngươi. . . Ngươi. . ." Liễu Thừa tướng rốt cục bị tức cả người run rẩy lên, ngón tay chỉ vào Phượng Chi Dao rung động không ngừng. Lão không thể nói Phượng Chi Dao nói không đúng, bởi vì trong tình hình chung Thừa tướng này nhìn thấy công chúa Trường Nhạc cũng phải hành lễ . Mà tình hình của Liễu quý phi và công chúa Trường Nhạc, lão ta cũng không cách nào nói quy củ của hoàng gia không giống với nhà bình thường. Bởi vì tuy ở trong cung công chúa Trường Nhạc chấp hành nửa lễ vãn bối với Liễu quý phi, nhưng là ở trong nhóm văn nhân trong thiên hạ, thân là đích trưởng công chúa Trường Nhạc tôn quý hơn vị Liễu quý phi này. Đích trưởng công chúa hành lễ với quý phi xuất phát từ tôn kính và lễ phép với phụ hoàng, mà không phải nhất định.
"Định Vương, ngươi quản giáo thuộc hạ như vậy sao?" Liễu Thừa tướng bị tức được không lựa lời nói, trực tiếp đem đầu mâu chỉ hướng Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, mày kiếm khẽ nhếch khóe môi câu khởi nụ cười lãnh đạm, "Bản vương quản giáo thuộc hạ như thế nào, khi nào đến phiên ngươi tới xen vào ?"
Liễu Thừa tướng rốt cục hiểu mình ở trước mặt mọi người Định Vương Phủ căn bản là đòi không tới chút tiện nghi nào, không nói đám người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh nhanh mồm nhanh miệng, bên cạnh còn ngồi một Từ Thanh Trần vẫn không có mở miệng đây. Đây chính là nhân vật lợi hại năm vừa mới mười bảy liền tranh luận với d
đại trí đương đại miệng phun máu tươi. Cho nên, ánh mắt Liễu Thừa tướng khẽ đảo trực tiếp té xuống. Phượng Chi Dao nháy mắt mấy cái, "Như vậy thì không được?" Gần đây bọn họ gặp phải nhân mã của Mặc Cảnh Kỳ, vô luận văn tranh võ đấu thế nào đều vô dụng như vậy ?
Từ Thanh Trần cười nhạt nói: "Không phải là không được, đây là phương pháp rút lui tốt nhất." Điều này nói rõ Liễu Thừa tướng này co được dãn được, nếu cố chống đỡ đi xuống chỉ sợ bị mấy người Phượng Chi Dao đang muốn ép buộc đến ngất đi thôi. Đúng là vẫn còn không thể để cho lão nhân gia bảy tám mươi liền như vậy cô linh nằm trên mặt đất, Từ Thanh Trần ý bảo thị vệ đứng ở cửa thang lầu để cho tùy tùng Liễu Thừa tướng mang đến đi lên dẫn người đi xem đại phu.
Bên kia trong sương phòng, không khí hoàn toàn khác bên ngoài. Công chúa Trường Nhạc lôi kéo Diệp Ly ríu ra ríu rít nói không ngừng, trên khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn còn có chút non nớt nhiều mấy phần ngây thơ cùng với chân thành. Diệp Ly mỉm cười nhìn công chúa Trường Nhạc, trong mắt cũng là nụ cười đầy ấm áp. Mấy năm không thấy, từng là một tiểu la lỵ, cô bé gái đã trưởng thành thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều. Chỉ có Liễu quý phi ngồi cách hai người xa một chút, vẻ mặt đạm mạc bộ dáng có chút mạn bất kinh tâm, hiển nhiên cũng không có ý định nói chuyện cũ gì với Diệp Ly.
Liễu quý phi không để ý tới Diệp Ly, Diệp Ly cũng không thèm để ý tới Liễu quý phi. Mấy năm trước thời điểm lúc ban đầu thấy, Diệp Ly còn có thiện cảm với Liễu quý phi. Dù sao ở trong thâm cung có thể có một cô gái có tính cách đặc biệt cũng không dễ dàng. Nhưng sau khi biết Liễu quý phi quấn quýt si mê Mặc Tu Nghiêu cùng với ngoài sáng trong tối nhằm vào mình, thiện cảm của Diệp Ly dành cho nàng ta cũng đã không còn sót lại chút gì rồi. Dù sao, cho dù Liễu quý yêu Mặc Tu Nghiêu như thế nào, yêu đến đào tâm đào phế, nàng Diệp Ly mới là thê tử Mặc Tu Nghiêu cưới hỏi đàng hoàng. Liễu quý phi thích Mặc Tu Nghiêu thì nàng không có ý kiến, nhưng thích đến nỗi nhìn thê tử của người ta không thuận mắt với đủ loại chê cười khinh bỉ uy hiếp thì cũng có chút quá mức. Đặc biệt Diệp Ly hiện tại vừa nhìn thấy bộ dạng Liễu quý phi lãnh diễm cao quý liền dễ dàng nhớ tới bộ dáng nàng ở bên trong rừng đào trong hoàng cung hướng về phía Mặc Tu Nghiêu cầu khẩn kia, không khỏi tâm tình một trận phiền muộn.
"Định Vương phi, nghe nói ngài sinh một tiểu đệ đệ đáng yêu?" Công chúa Trường Nhạc lôi kéo Diệp Ly tò mò hỏi.
Diệp Ly mỉm cười gật đầu nói: "Đúng nha, năm nay đã năm tuổi rồi."
Công chúa Trường Nhạc thở dài nói: "Định Vương phi và Định Vương thúc sinh đệ đệ khẳng định đáng yêu lại thông minh, sao Vương Phi không mang theo tiểu đệ đệ cùng đi Nam Cương?"
Diệp Ly nhìn vẻ mặt tiếc nuối của nàng, Diệp Ly buồn cười, giơ tay lên điểm một cái mũi nhỏ của nàng cười nói: "Trong cung có nhiều tiểu đệ đệ như vậy, công chúa còn chưa nhìn đủ?"
Công chúa Trường Nhạc hừ nhẹ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười nhếch lên nói: "Mẫu hậu không có sinh đệ đệ cho ta, Trường Nhạc không có đệ đệ."
"Được được được, không có đệ đệ. Vậy Tiểu Bảo của chúng ta sau này gọi công chúa tỷ tỷ có được hay không?" Diệp Ly không khỏi cười nói, ánh mắt công chúa Trường Nhạc sáng lên, nháy mắt mấy cái cười nói: "Thật sao? Kia. . . Ta có phải nên đưa lễ ra mắt cho đệ đệ hay không? Ừ. . . Ta hiện tại không thể đi Tây Bắc nữa, Vương Phi giúp ta mang về cho tiểu đệ đệ, sau này đệ đệ nhìn thấy Trường Nhạc mới có thể yêu thích ta." Vừa nói cúi đầu nhìn mình một chút, không chút do dự từ trên cổ tay giật chuông lục lạc bằng ngọc tinh xảo xuống nhét vào trong lòng Diệp Ly.
Diệp Ly có chút kinh ngạc cầm lấy chuông lục lạc ngọc, Bạch Ngọc cực phẩm tỉ mỉ tạo hình mà thành bức họa long phượng trình tường. Một con rồng một con phượng quấn quýt lẫn nhau thành một cái hình cầu nho nhỏ. Từ chỗ điêu khắc long phượng còn có thể thấy bên trong ôm lấy một viên ngọc châu tròn trịa. Mặc dù chỉ là một lục lạc khéo léo, nhưng là mỹ ngọc cực phẩm và chạm trổ tinh xảo không gì sánh kịp kia, vừa nhìn cũng biết tuyệt đối là giá trị không rẻ.
Công chúa Trường Nhạc hào phóng như thế, ngay cả Liễu quý phi cũng nhịn không được nữa liếc nhìn nàng một cái, nhíu mày nói: "Công chúa, lục lạc ngọc này là Thái hậu ban cho ngươi ."
Công chúa Trường Nhạc không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, nói: "Hoàng tổ mẫu ban cho Bản cung chính là của Bản cung rồi, Bản cung thích đưa nó cho người nào thì có liên quan gì tới Liễu quý phi?"
Diệp Ly đưa tay kéo công chúa Trường Nhạc, mỉm cười nói: "Được rồi, ta thay Thần Nhi cám ơn lễ vật của công chúa. Nói vậy ta cũng nên thay Thần Nhi đáp lại công chúa một lễ vật mới đúng, Nhưng ta lại không lấy ra được đồ gì." Ánh mắt công chúa Trường Nhạc phát sáng, nháy nháy mắt nhìn Diệp Ly nói: "Vương Phi, có thể tự mình chọn lễ vật hay không?" Diệp Ly nhướng mày cười nói: "Công chúa muốn cái gì?" Công chúa Trường Nhạc đứng dậy, ở bên tai Diệp Ly nói nhỏ mấy câu. Diệp Ly khẽ cau mày, có chút nghi ngờ nói: "Ngươi muốn. . . dùng làm cái gì?"
Công chúa Trường Nhạc mím môi, níu lấy bím tóc trước ngực cười nói: "Để chơi thôi, người khác cũng không chịu cho, ta biết Vương Phi nhất định là có. Ta muốn một cái nha, Vương Phi, có được hay không vậy?"
Diệp Ly suy nghĩ một chút, nói: "Ta trở về tìm xem, có liền cho ngươi."
Công chúa Trường Nhạc cười mặt mày cong cong, "Ta liền biết Định Vương phi tốt nhất."
Diệp Ly giơ tay lên vuốt vuốt tóc công chúa Trường Nhạc, nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, hôn lễ của công chúa An Khê, sao phụ hoàng ngươi lại phái ngươi cùng đi theo?"
Nghe vậy, ánh mắt công chúa Trường Nhạc đang trong suốt khẽ trầm xuống.
Chương 232: Liễu Quý phi tự rước lấy nhục
Buổi tối, trở lại trong phòng Diệp Ly còn đang cau mày suy tư về chuyện của công chúa Trường Nhạc. Mặc dù trong mắt Diệp Ly thì công chúa Trường Nhạc vẫn còn là con nít, nhưng thật ra thì cũng đã trưởng thành. Dù nàng thỉnh thoảng khiêu khích Liễu Quý phi nhưng là lại rất rõ ràng cái gì nên nói cái gì không nên nói. Cho nên câu hỏi của Diệp Ly thì nàng cũng chỉ tùy ý tìm cớ vượt qua. Diệp Ly cũng hiểu nàng mặc dù thân là công chúa lại cũng không tự do, cũng không có miễn cưỡng.
"A Ly đang suy nghĩ gì?" Từ phía sau đỡ lấy hai vai của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi. Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười yếu ớt nói: "Không có gì. . . Ta đang suy nghĩ, chuyện của công chúa Trường Nhạc." Đường đường Đại Sở vì hôn sự của một công chúa Nam Chiếu để cho một Quý phi và một công chúa tự mình đi tới thật sự là có chút không hợp với lẽ thường. Dĩ nhiên, Liễu Quý phi đi so với công chúa Trường Nhạc đi lại càng không hợp lẽ thường, nhưng Diệp Ly chỉ quan tâm công chúa Trường Nhạc còn đối với Liễu Quý phi tự nhiên không có ý kiến gì rồi. Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh Diệp Ly ngồi xuống, vừa đưa tay vì hai người rót một chén trà, vừa nói: "Trường Nhạc thế nào?"
Diệp Ly nói: " Chẳng lẽ chàng không cảm thấy đám cưới công chúa An Khê, Mặc Cảnh Kỳ mình không đến coi như xong, nhưng lại phái một Quý phi và một công chúa tới thì rất kỳ quái sao?" Công chúa đi sứ nước khác vẫn còn coi như là đi theo có lý, nhưng là để cho một Quý phi một mình đi sứ nước khác lại lộ ra vẻ quái dị vô cùng.
Mặc Tu Nghiêu đem chén trà hướng trên bàn để xuống, giương mắt nhìn Diệp Ly nói: "Mặc Cảnh Kỳ. . . Đại khái là muốn hòa thân."
"Hòa thân?" Diệp Ly sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, "Người nào hòa thân? Hòa thân với ai?" Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn nàng không nói, Diệp Ly tự mình cũng rất nhanh kịp phản ứng, cau mày nói: "Chàng nói là công chúa Trường Nhạc? ! Nhưng Nam chiếu cũng không có vương tử, dường như cũng không có quý tộc nào cần trưởng công chúa Đại Sở đi hòa thân."
Nam Chiếu Vương không có nhi tử, thậm chí ngay cả huynh đệ con cháu còn sống cũng không có. Cho nên An Khê công chúa mới được làm Hoàng thái nữ, Nam Chiếu nữ vương kế tiếp. Như vậy, trưởng công chúa sẽ hòa thân với ai? Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: " Mặc dù Nam Chiếu không có vương tử, nhưng còn có Nam Chiếu Vương."
"Chàng muốn nói. . . . . ." Diệp Ly lập tức yên lặng, cũng rốt cục hiểu vì sao công chúa Trường Nhạc nghe được câu hỏi của nàng thì thần sắc lại u ám như vậy.
Mặc dù lúc nàng ở Nam Chiếu cũng không bái kiến Nam Chiếu Vương, nhưng An Khê công chúa năm nay đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, hình như Nam Chiếu Vương lúc hai mươi tuổi mới có công chúa An Khê, nói cách khác, hiện nay Nam Chiếu Vương này đã gần thiên mệnh chi niên*(giống như gần đất xa trời). Nếu thật sự là như thế, so với công chúa Trường Nhạc thì lúc quận chúa Dung Hoa gả cho Thái tử Bắc nhung coi như là may mắn rồi. Còn có một điều, nếu hai nước thật lòng muốn hòa thân, liền phải làm trước là nộp quốc thư, quyền quý triều thần hai nước sau khi thương nghị chuẩn bị mở hôn lễ, sau đó bên kia phái người tới đón hôn mới chính thức hòa thân. Như bây giờ trực tiếp cho người mang theo công chúa Trường Nhạc đi tới Nam Chiếu, rõ ràng là muốn đưa công chúa Trường Nhạc cho Nam Chiếu Vương. Kể từ đó, cho dù tương lai thật thành hôn, sự tôn trọng của người Nam Chiếu với công chúa Trường Nhạc cũng có hạn vô cùng. Thật không biết tên Mặc Cảnh Kỳ này rốt cuộc nghĩ như thế nào ?
"Mặc Cảnh Lê âm thầm đều có liên hệ với Thánh nữ Nam Cương và mấy bộ lạc của Nam Cương, công chúa An Khê bởi vì quan hệ với công tử Thanh Trần xưa nay cũng quan hệ tốt với chúng ta. Hiện nay Đại Sở loạn trong giặc ngoài, Mặc Cảnh Kỳ đại khái muốn kết minh với Nam Chiếu Vương." Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói.
"Kết minh?" Diệp Ly nhướng mày, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười ôm nàng vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng thản nhiên nói: " Nam Chiếu Vương thế hệ này chính là Chí đại tài sơ*( có dã tâm nhưng không có tài để thực hiện) , năm đó tùy tiện tiến Đại Sở bị Bản vương đánh trở về suýt nữa diệt quốc. Vừa vặn ngược lại, công chúa An Khê từ nhỏ liền biểu hiện ra thiên phú chính trị cực kì cao minh. Năm vừa mới mười bốn là có thể hiệp trợ Nam Chiếu Vương thống trị Nam Chiếu, những năm này nếu không phải có công chúa An Khê thì Nam chiếu cũng không thể sau đại chiến khôi phục lại ban đầu nhanh như vậy. Còn có Thánh nữ Nam Cương. . . Mặc dù về phía chính sự không quá có tài, nhưng tâm kế thủ đoạn còn có người sau lưng nàng coi như không tệ. Ban đầu Nam Chiếu Vương và Thánh nữ Nam Cương cân bằng áp chế công chúa An Khê, mấy năm này nghe nói công chúa An Khê và Thánh nữ Nam Cương càng đấu càng kịch liệt, Nam Chiếu Vương bị chen chúc ở chính giữa chỉ sợ sống cũng không tốt."
Diệp Ly hiểu rõ, thì ra là chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa một phụ thân vô năng và hai người con gái lợi hại. Diệp Ly gật gật đầu nói: "Ta hiểu, dù sao Nam Chiếu Vương cũng là Nam Chiếu Vương, cho dù lão ta không có bản lãnh gì, chỉ cần lão vẫn ngồi ở vị trí đó có địa vị ngang nhau với công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm. Ngại từ sau lưng công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm có người tương trợ, cho nên Nam Chiếu Vương cũng có ý định kết minh với Đại Sở Mặc Cảnh Kỳ? Lại nói. . . Thư Mạn Lâm sớm nên từ vị trí Thánh Nữ lui qua cái Thánh Địa Nam Cương gì đó dưỡng lão đi chứ ?"
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: "Quy củ là người đặt ." Tự nhiên cũng có biện pháp đánh vỡ, ít nhất hiện tại Thư Mạn Lâm còn thoải mái ngồi ở vị trí Thánh nữ Nam Cương, càng hơn người đó lại có được tự do và quyền lợi nhiều hơn trước gấp mấy lần. Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng đây đều là Mặc Cảnh Kỳ, Nam Chiếu Vương những người này ở giữa đánh cờ quyền lực, mà người hy sinh duy nhất cũng vô tội là công chúa Trường Nhạc.
Mặc Tu Nghiêu đưa tay ôm Diệp Ly, ôm nàng vào trong lòng. Một cái tay vỗ nhẹ nhẹ tay nàng, thấp giọng nói: "A Ly mềm lòng?"
Diệp Ly thở dài nói: "Công chúa Trường Nhạc vẫn còn trẻ con." Mặc Tu Nghiêu nói: "Hoàng gia không có trẻ con, con bé biết mình phải làm cái gì." Diệp Ly nhíu mày, xoay người nhìn hắn nói: " Công chúa Trường Nhạc hỏi ta muốn môt cây chủy thủ." Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút nói: "Cho cô bé."
Diệp Ly gật đầu, một lần nữa dựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu. Nàng không thể cứu công chúa Trường Nhạc, nếu như chỉ là một mình Trường Nhạc, trực tiếp cho người mang nàng giấu đi là được. Nhưng phía sau công chúa Trường Nhạc liên lụy đến Hoa gia, hoàng thất Đại Sở, hoàng hậu, còn có vận mệnh của vô số người lại cũng không phải là nàng có thể chi phối . Cho nên, nếu không cách nào cứu nàng, như vậy. . . liền cho nàng cái nàng muốn.
"Tu Nghiêu, sau này ta không muốn cho Bảo Bảo liên hôn với người khác." Tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu nhẹ vỗ về tóc của nàng, đáy mắt tràn ngập nhàn nhạt ấm áp, "Nhi tử của chúng ta không cần dựa vào liên hôn làm bất cứ chuyện gì." Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi thư thái cười một tiếng, đúng vậy, con của bọn họ không cần vì bất kỳ ích lợi gì bán đứng hôn nhân của mình. Giờ phút này, Diệp Ly vô cùng cảm kích ban đầu Mặc Cảnh Kỳ chỉ hôn nàng cho Mặc Tu Nghiêu. Không chỉ có bởi vì chính nàng, lại càng bởi vì con của nàng, "Tu Nghiêu, ta trước đây đã nói chưa, có thể gặp được chàng là chuyện hạnh phúc nhất của ta."
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong mắt ẩn chứa rừng rực cảm xúc. Cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm mát kia ôn nhu quấn quýt, "Không có, sau này ngày ngày cũng phải nói."
Ngày tiếp theo, không chỉ có đoàn người Mặc Tu Nghiêu không rời đi Vĩnh Lâm, đám người Liễu Thừa tướng cũng không rời đi. Lại một lần nữa ở trong tửu lâu tốt nhất trong thành đụng phải, Diệp Ly không khỏi nhếch đôi mi thanh tú, liếc qua Liễu Quý phi đứng ở bên cạnh công chúa Trường Nhạc, một tay kéo cánh tay Mặc Tu Nghiêu cười yếu ớt nói: "Quý phi và công chúa cũng đi ra ngoài dạo phố à? Sao lại không thấy Liễu Thừa tướng đi theo?"
Liễu Quý phi trầm mặc nhìn hai người sóng vai mà đứng, Diệp Ly tự nhiên kéo một cánh tay của Mặc Tu Nghiêu, mà hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không có bất kỳ thần sắc bài xích nào, cúi đầu nhìn Diệp Ly với ánh mắt mang theo ôn tình mà lúc nhìn người bên cạnh chưa bao giờ có. Ánh mắt Liễu Quý phi trầm xuống, thản nhiên nói: "Gia phụ thân thể khó chịu, làm phiền Diệp tiểu thư quan tâm rồi."
Diệp Ly cũng nghe nói ngày hôm qua chuyện Liễu Thừa tướng bị ép buộc té xỉu tại chỗ. Muốn nói trong Định Vương phủ có thể ép buộc người nhất chính là ....ngoại trừ Phượng Chi Dao chính là Trác Tĩnh rồi. Phượng Chi Dao quang mình chính đại dùng ngôn ngữ công kích để biểu hiện sự miệt thị, mà Trác Tĩnh mặc dù thời gian làm ám vệ dưỡng thành biểu lộ mặt than, nhưng trong lòng của hắn lại không có tê liệt một chút nào. Mang thù cũng không cần nói, còn có thỉnh thoảng toát ra lời nói ác độc cũng rất dễ dàng đả kích người. Liễu Thừa tướng đồng thời chọc tới hai người kia còn có Mặc Tu Nghiêu cái chủ tử không có trách nhiệm chưa bao giờ ước thúc thuộc hạ, Liễu Thừa tướng trừ giả bộ bất tỉnh thật cũng không có biện pháp nào khác có thể rút lui. Nói thân thể khó chịu, không bằng nói là xấu hổ gặp người đi?
"Thì ra là như vậy." Diệp Ly không có hứng thú rốt cuộc Liễu Thừa tướng bị làm sao, cho nên cũng chỉ là gật đầu cười nói: "Vậy thì chúc Liễu Thừa tướng sớm ngày khang phục. Vợ chồng chúng ta còn muốn đi dùng bữa, sẽ không quấy rầy Quý phi và công chúa nữa. Trường Nhạc. . . Lễ vật con muốn, ta đã thay ngươi chuẩn bị xong, trở về sẽ để người mang qua cho con?" Liễu Quý phi này ngay cả cách gọi cũng muốn làm ra vẻ, nàng ta cho rằng xưng hô nàng là Diệp tiểu thư thì nàng sẽ không phải là Định Vương phi sao? Công chúa Trường Nhạc nhoẻn miệng cười nói: "Cám ơn Vương phi."
"Nếu hai vị cũng chưa dùng bữa, không bằng vào cùng nhau đi." Liễu Quý phi tiến lên một bước, bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói.
Mặc Tu Nghiêu thì làm như không thấy, đôi mi thanh tú của công chúa Trường Nhạc hơi chau lại. Nơi này hiện tại mặc dù không có người ngoài nào, nhưng rốt cuộc vẫn đang ở bên ngoài, vị ái phi này của phụ hoàng nàng không khỏi cũng quá không chú ý một chút, "Liễu Quý phi, Định Vương thúc và Vương phi cùng dùng bữa, chúng ta người ngoài đi theo tham gia làm cái gì? Nếu như ngươi muốn ăn thì chúng ta đi khách sạn thôi."
Lúc này cuối cùng công chúa Trường Nhạc đã hiểu Liễu Quý phi luôn luôn biến mình làm không khí tại sao lại lôi kéo mình đi ra ngoài dùng bữa rồi. Còn nói cái gì sợ đồ ăn khách sạn không hợp khẩu vị của nàng, dọc theo con đường này cũng không thấy nàng ta quan tâm đồ ăn. Nếu không phải nàng không muốn ở khách sạn phiền muộn, ai muốn cùng nàng ta đi ra ngoài ăn cơm? Đối với gương cho là thánh khiết không thể xâm phạm, nàng mới không có khẩu vị đó? Lại lôi kéo nàng tới cùng Định Vương thúc và Định Vương Phi vô tình gặp gỡ. Nếu bây giờ không phải là ở bên ngoài mà đang trong cung, thì công chúa Trường Nhạc đã sớm không chút khách khí trách cứ nàng không biết liêm sỉ rồi! Từ trước đã nghe nói Liễu Quý phi ái mộ Định Vương thúc, lại không biết nàng ta mặt dầy như vậy quấy rầy vợ chồng người ta dùng bữa.
Liễu Quý phi lại không thèm nghe Trường Nhạc công chúa khuyên bảo, ngược lại bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: "Chúng ta coi như là quen biết cũ , chẳng lẽ ngay cả mời một bữa cơm cũng không được sao?"
Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, đang ở lúc Liễu Quý phi cho rằng khuôn mặt hắn rốt cục buông lỏng nở ra nụ cười, mới ngẩng đầu lên cau mày nói: "Bản vương không quen ngươi." Nụ cười trên mặt Liễu Quý phi còn chưa kịp hoàn toàn nở ra lập tức đọng lại ở trên mặt. Nghiêm túc mà nói, Mặc Tu Nghiêu và Liễu Quý phi thật không tính là quen thuộc. Thời điểm còn trẻ hắn sớm có hôn ước nên sẽ không đi nhìn cô gái khác, cho dù không có hôn ước thì hắn cũng không thể nào thích một nữ tử có người nhà mà cha và huynh trưởng không kết giao. Sau khi Tô Túy Điệp rời đi hắn bởi vì bị thương nên đóng cửa không ra mà Liễu Quý phi đã sớm vào hoàng cung, đợi đến sau khi cùng Diệp Ly thành hôn thì trong mắt lại càng không để ý đến bất kỳ cô gái nào, cho nên hắn không quen Liễu Quý phi.
Hiển nhiên Liễu Quý phi bị câu nói không quen này làm cho thương tổn rồi, dung nhan mĩ lệ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn răng nói: "Ta. . . Chẳng lẽ cứ như vậy không thể vào mắt ngươi?"
Diệp Ly cau mày, lôi kéo Mặc Tu Nghiêu nói: "Ta đói bụng, chúng ta đi vào trước dùng bữa đi. Quý phi và công chúa Trường Nhạc cùng đi chứ?" Cũng không phải Diệp Ly mềm lòng muốn mời các nàng, mà chỗ bọn họ đứng mặc dù không có người nào nhưng vẫn là tửu lâu chỗ người đến người đi. Liễu Quý phi chính mình không quan tâm danh tiếng nhưng nàng lại không thích nghe được chuyện xấu của trượng phu mình cùng với nữ nhân nào khác. Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, lôi kéo Diệp Ly xoay người vào sương phòng đã sớm định tốt cách đó không xa. Thời điểm đi qua bên cạnh Liễu Quý phi, chỉ nghe Liễu Quý phi thấp giọng cắn răng nói: "Không cần ngươi giả vờ làm người tốt!" Diệp Ly dừng lại cước bộ, quay đầu lại tự tiếu phi tiếu nhìn nàng giễu cợt nói: "Vậy ngươi đến hay là không đến?" dung nhan tái nhợt của Liễu Quý phi nhất thời đỏ lên, cắn răng cuối cùng vẫn cất bước đi theo.
Mặc Tu Nghiêu người này xưa nay không có đạo đãi khách gì. Này dĩ nhiên cũng không thể trách hắn, từ nhỏ đến lớn vô luận đi đến chỗ nào cũng có người khác nhiệt tình khoản đãi hắn, người có thể làm cho hắn chiêu đãi chỉ đầu ngón tay cũng không hết. Cho nên khi Liễu Quý phi và công chúa Trường Nhạc chậm mấy bước tiến vào thì Mặc Tu Nghiêu đã gọi các món ăn cho tiểu nhị đem đi. Không chút nào ngoài ý muốn đều là đồ mà hắn và Diệp Ly thích ăn, Diệp Ly bởi vì cùng Hoa Thiên Hương rất quen thuộc nên mới có chút hiểu rõ công chúa Trường Nhạc, lại thêm mấy món mà công chúa Trường Nhạc thích ăn.
Cho nên sau khi một bàn món ăn đi lên, sắc mặt Liễu Quý phi càng thêm khó coi. Diệp Ly nhìn Liễu Quý phi đối diện sắc mặt âm trầm chỉ chọn lấy vài miếng rau cỏ có chút nổi lên nghi ngờ. Cho dù không có hoàn toàn dựa theo tâm ý của nàng gọi thức thì món ăn của tửu lâu này cũng không quá khó ăn đến loại tình trạng này đi? Diệp Ly đang nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu đã gắp một chút món ăn nàng thích món ăn thả vào trong chén của nàng, nhẹ giọng nói: "Đầu bếp của tửu lâu này thủ nghệ coi như cũng khá. Nếm thử xem. . . . . ."
Diệp Ly cúi đầu nếm thử một miếng, thấy được quả nhiên cũng không tệ lắm. Mặc dù vẫn kém đầu bếp chuyên dụng của Định Vương Phủ và đầu bếp của Ngưng Hương các, nhưng tuyệt đối tốt hơn tay nghề của Diệp Ly nhiều. Diệp Ly cũng không phải là người kén ăn, ngay cả thức ăn mình làm cũng có thể ăn ngon huống chi là tay nghề như thế này. Đưa tay lên cũng gắp cho Mặc Tu Nghiêu một khối thịt gà xào nấu hết sức ngon miệng cười nói: "Nếm thử cái này, ăn thật ngon." Thần sắc trên mặt Mặc Tu Nghiêu lập tức càng thêm ôn hòa rồi, mặc dù nhìn thịt gà nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nuốt trọn khối thịt gà vào. Nhìn bộ dáng Mặc Tu Nghiêu thật tình dùng bữa, Diệp Ly cười nhạt thỉnh thoảng thay hắn gắp một chút món ăn. Bởi vì trong mười năm Mặc Tu Nghiêu bị thương kia, mặc dù đồ ăn vô cùng thanh đạm nên cũng không thích ăn thức ăn mặn. Nhưng Diệp Ly cho rằng mặc dù ăn nhiều món ăn chay là cần thiết, nhưng vẫn phải ăn mặn phối hợp. Cho nên thỉnh thoảng liền gắp một chút thịt cho Mặc Tu Nghiêu. May là mặc dù Mặc Tu Nghiêu không thích ăn những thứ này, nhưng chỉ cần là Diệp Ly gắp thì hắn luôn không nói một lời ăn xong, mấy năm trôi qua cũng thầm dưỡng thành thói quen thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm Diệp Ly sẽ gắp thức ăn cho hắn. Thế cho nên một lần Diệp Ly vừa nghĩ chuyện vừa ăn cơm đã quên gắp thức ăn cho hắn, đợi đến thời điểm phát hiện thế nhưng Mặc Tu Nghiêu đã ăn hơn nửa chén cơm trắng, nhất thời vì người nào đó trẻ con mà dở khóc dở cười.
"Định Vương thúc và Vương phi tình cảm thật tốt ." Công chúa Trường Nhạc nhìn hai người một chút, rất là hâm mộ cười nói. Mặc dù đã gặp rất nhiều vợ chồng trong đó không thiếu có người ân ái vạn phần, nhưng công chúa Trường Nhạc vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt tốt đẹp như thế lại để cho người ta hâm mộ. Trong cung, phụ hoàng ăn một món ăn cũng phải cho người thử không biết bao nhiêu độc, hơn nếu cung nữ thái giám đặc biệt thử ăn mới có thể yên tâm nuốt xuống. Dưới tình huống này, làm gì có người phi tử hoặc là con gái nào dám gắp thức ăn cho phụ hoàng? Ít nhất ở trong trí nhớ của Trường Nhạc, cho tới bây giờ mẫu hậu và phụ hoàng đều là mình ăn của mình.
Diệp Ly liếc nàng một cái, tức giận nói: "Tiểu nha đầu biết cái gì tình cảm có được hay không? Định Vương thúc của ngươi rất khó hầu hạ đấy."
"Diệp tiểu thư, ngươi biết rõ Vương gia không thích ăn những thứ đó, vì sao còn cố ý gắp cho hắn?" Liễu Quý phi vẫn trầm mặt đột nhiên mở miệng nói, hơn nữa trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì gắp một ít măng non xào chay đến trong chén của Mặc Tu Nghiêu, cười nhạt nói: "Ta nhớ được Vương gia thích ăn măng non nhất." Trong sương phòng lập tức yên lặng, không khí trở nên ngưng trọng. Mặc Tu Nghiêu mới vừa buông đũa xuống định bưng canh gà hầm nấm sâm do Diệp Ly múc cho lên uống thì bất thình lình thấy Liễu Quý phi gắp thức ăn vào trong chén của mình, sắc mặt lập tức chìm xuống, đang uống một nửa súp cũng không cần liền giơ chén lên ném qua Liễu Quý phi.
Liễu Quý phi cũng không phải là cô gái yếu đuối, vừa nhìn thấy chén canh trước mặt đến lập tức nghiêng người tránh ra. Đáng tiếc cái bàn vốn cũng không lớn, khoảng cách hai người cũng không coi là xa cho nên mặc dù tránh ra một chút nhưng vẫn bị canh gà đổ lên bên bả vai. Chén sứ trắng tinh xảo kia đụng vào trên tường phía sau Liễu Quý phi, kêu lớn mà vỡ ra.
"Định Vương, ngài!" Liễu Quý phi thế nào cũng không còn nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu lạ sẽ trực tiếp đối đãi thô bạo với mình như thế, trong lúc nhất thời khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nói không ra lời.
Nhìn sắc mặt khó coi của Liễu Quý phi thì trong lòng Diệp Ly không có chút nào đồng tình. Nếu không phải không muốn làm cho mình quá mức thất lễ, Diệp Ly quả thực muốn trực tiếp mở miệng mắng: rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không? !
Loại chuyện gắp thức ăn cho người ta này, đừng bảo là thời đại này, coi như nàng ở kiếp trước cũng là người hết sức thân mật hoặc là giao tình tốt mới làm. Giống như Liễu Quý phi thì Diệp Ly không biết trong đầu nàng nghĩ cái quái gì.
"Cút ra ngoài!" Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm Liễu Quý phi lạnh lùng nói.
"Ngươi. . . . . ." Liễu Quý phi không chịu nổi cắn môi, nhìn Mặc Tu Nghiêu.
Mặc Tu Nghiêu bất vi sở động, lần này lời của hắn càng thêm đơn giản, "Cút!"
Vẫn là cô gái, lại bị Mặc Tu Nghiêu đối đãi tuyệt tình như thế, rốt cục Liễu Quý phi vẫn phải đứng dậy chạy ra khỏi sương phòng. Mặc Tu Nghiêu ghét bỏ nhìn măng non trong chén của mình, đưa tay đẩy chén sang một bên. Diệp Ly không tiếng động đưa canh gà còn chưa uống qua ở phía trước mình đặt ở tay hắn nhẹ giọng nói: "Uống thêm một chút." Mặc Tu Nghiêu lúc này mới lại bưng canh gà lên từ từ uống hai hớp, chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần mở ra.
Diệp Ly lại từ một bên lấy ra cái chén chưa dùng qua, một lần nữa múc một chén cơm cho hắn mới cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn của mình.
Công chúa Trường Nhạc cười híp mắt nhìn hai người, nói: " Đương nhiên ta biết rõ Định Vương thúc và Vương Phi tình cảm tốt. Bởi vì Định Vương phi gắp đồ ăn cho Vương thúc mặc dù không thích thì Định Vương thúc cũng sẽ toàn bộ ăn sạch. Nhưng là người khác cho dù đưa cho Vương thúc món ăn hắn thích ăn, Định Vương thúc cũng sẽ đập chén. Vương Phi, ngài thấy ta nói có đúng hay không?"
"Quỷ sứ!" Diệp Ly mím môi cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro