Chương 168 - 170
Chương 168: Quyết chiến
Ngoài thành Hồng Châu vẫn là tiếng chém giết rung trời. Nhưng người bên trong thành đã không có ai sẽ vì điều này mà cảm thấy sợ hãi. Hiếm khi Diệp Ly được nhàn nhã ung dung ngồi uống trà trong một trà lâu đã trống rỗng, đẩy cửa sổ ra vừa lúc có thể thấy được tình hình binh sĩ ra sức thủ thành trên cổng thành cách đó không xa. Đám người Trác Tĩnh, Lâm Hàn trầm mặc đứng ở bên người nàng nhìn thành lâu phía xa, Tần Phong thường ngày theo bên người một tấc cũng không rời cũng đã không thấy bóng dáng. Chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của Diệp Ly, Mặc Hoa hơi quấn quýt nhìn người trước mắt trầm mặc không nói.
"Vương phi, chỉ sợ thành Bắc bên kia sẽ không trụ được." Vệ Lận vội vã đến, cung kính nói. Diệp Ly cúi đầu suy tư chốc lát hỏi: "Đều đã chuẩn bị xong rồi sao?" Lâm Hàn gật đầu nói: "Xin Vương phi yên tâm, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng. Xin Vương phi nhanh chóng rời khỏi Hồng Châu." Diệp Ly thản nhiên nói: "Nếu như đã sắp xếp xong xuôi, vậy thì cần gì phải gấp gáp. Trác Tĩnh, kết quả của ngươi?" Trác Tĩnh trầm giọng nói: "Mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng ở lại trong thành cũng là tinh anh của Mặc gia quân, rất có hiệu quả, xin Vương phi yên tâm." Hai chữ tinh anh lại làm cho sắc mặt Diệp Ly biến hóa, một lúc lâu mới thở dài nói: "Đúng vậy... Đều là tinh anh của Mặc gia quân......" Lâm Hàn nhìn nàng một chút, rồi nói: "Nếu để cho đại quân Tây Lăng bước qua thành Hồng Châu, thì toàn bộ Mặc gia quân ở lại trấn giữ Tây Bắc cũng chỉ có thể tự vẫn để tạ tội. Cho nên... Vương phi không cần đau lòng." Diệp Ly kéo kéo khóe môi, nở nụ cười khổ. Cho dù lý do đường hoàng thế nào, thì cũng không che giấu được nàng là một Thống soái chưa đủ năng lực. Nếu tướng lãnh có lực lượng ngang hàng với Trấn Nam Vương hoặc chính Trấn Nam Vương đổi lại vị trí của nàng, thì tuyệt đối sẽ không dùng phương pháp đánh như hiện tại của nàng—— giết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Chuyện này cũng là nhược điểm và thiếu sót của Mặc gia quân. Trong quân chưa chắc không có người thống lĩnh Mặc gia quân thích hợp hơn nàng, nhưng... Tướng lãnh phía dưới chưa hẳn có thể phục tùng những người này. Truyền thống chỉ thần phục một mình Định Vương đã tạo ra hiện trạng hôm nay của Mặc gia quân, có thể có nhiều tướng lãnh thiện chiến, nhưng chân chính có thể trở thành Thống soái một quân lại khó tìm. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao hoàng gia lại kiêng kỵ Mặc gia quân như vậy. Một quốc gia, quân đội dũng mãnh thiện chiến nhất lại không phải của triều đình mà lại là quân đội tư nhân......
Uống hết ngụm nước cuối cùng trong chén, Diệp Ly đứng dậy nhìn thoáng qua cờ xí Mặc gia quân tung bay trên cổng thành cao cao lần cuối cùng, rồi nói: "Đi thôi."
Buổi trưa ngày 16 tháng 10, trải qua liên tục hai ngày hai đêm cường công không chút nào gián đoạn, thành Hồng Châu bị công phá.
Lần này, sau khi công phá thành Hồng Châu, đại quân Tây Lăng lại không chen chúc mà vào như lần trước ở Tín Dương. Mà là phái một ít binh sĩ đi vào thành điều tra trước, rất hiển nhiên là sợ Đại Sở lập lại chiêu cũ một lần nữa. Một trận chiến Tín Dương, binh sĩ chết trận lại không nhiều bằng binh sĩ bị chết cháy và chết một cách im lặng ở trong trận đại hỏa kia. Đi dò đường trước là từng đội từng đội binh lính đi qua trên mỗi một con đường trong thành, rất nhanh phát hiện toàn bộ đường phố trong thành trống rỗng, đừng nói Mặc gia quân, ngay cả dân chúng bình thường cũng không có. Sau khi đã kiểm tra thật kỹ lưỡng hết bên trong thành một lần, phát hiện quả thật không có vấn đề gì, mới phái người ra khỏi thành bẩm báo.
Ngoài thành, Trấn Nam Vương nghe binh lính bẩm báo xong, nhíu mày, "Trong thành, một người cũng không có sao?"
Binh sĩ trở lại báo cáo đáp: "Hồi Vương gia, đúng là không có ai. Hơn nữa phần lớn kiến trúc thành Hồng Châu được làm bằng đá, chỉ sợ rất khó bốc cháy. Người Đông Sở không có khả năng lập lại chiêu cũ." Chân mày Trấn Nam Vương vẫn nhíu chặt lại như cũ, công phá được thành Hồng Châu, dĩ nhiên ông ta rất cao hứng, nhưng tình huống trước mắt rõ ràng là không bình thường. Thành trì sau khi bị công phá, cho dù là quân đội vội vã rút lui, cũng vẫn sẽ có mấy tàn binh bại tướng không kịp rút lui. Nhưng tình huống trước mắt lại nói rõ một chuyện, căn bản đối phương đã có ý rút lui từ lâu, so với mấy ngày nay chống cự kịch liệt giống như không chết không thôi kia, chỗ thành trì trống rỗng trước mắt này lại càng phát ra quỷ dị. Diệp Ly... rốt cuộc ngươi đang đánh chủ ý gì?
"Vương gia, có phải chúng ta nên vào thành trước rồi hãy nói sau hay không?" Tướng lãnh bên cạnh hỏi. Thật vất vả mới công phá thành Hồng Châu, Vương gia vẫn đứng ở trước cửa thành ngẩn người, điều này làm cho chúng tướng sĩ khó hiểu vô cùng.
Trầm mặc chốc lát, Trấn Nam Vương mới trầm giọng nói: "Lập tức đi qua Hồng Châu, truy kích tàn quân Mặc gia quân, không được dừng lại tại thành Hồng Châu!"
"Chuyện này... Vương gia, ít nhất mười ngày nữa đại quân tăng viện và lương thảo mới có thể đến. Một khi nhập quan, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...." Tướng lãnh trước mặt cẩn thận khuyên nhủ. Đại quân xuất chinh, lương thảo đi trước. Hắn không nói hiện tại bọn họ chỉ có mười vạn binh mã, vào quan nội cho quân trấn giữ của Đại Sở nhét kẽ răng còn đủ, mà tối đa lương thảo của bọn họ cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng. Nếu quân đội và lương thảo cách quá xa, vạn nhất lương thảo không thể kịp thời đưa đến...... thì mười vạn đại quân cũng không cần địch nhân, mà chính bọn hắn đã có thể chết đói.
Trấn Nam Vương nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Vào thành!"
Rất nhanh, đại quân tràn vào từ cửa thành liên tục không ngừng. Trấn Nam Vương ở ngoài thành, nhìn chằm chằm thành lâu nguy nga trước mắt, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tướng sĩ bên cạnh thấy tâm tình Vương gia không tốt cũng không dám nói nhiều cái gì. Mắt thấy quân đội đã tiến vào hơn phân nửa, đột nhiên trong thành lại truyền ra tiếng ồn ào. Trong lòng Trấn Nam Vương trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không đúng! Lập tức lui ra khỏi Hồng Châu!"
Nhưng mà... Rõ ràng đã không kịp. Sau mấy tiếng nổ kinh thiên, cửa thành bụi mù cuồn cuộn. Đợi đến khi có thể thấy rõ ràng, thì chỉ thấy vốn cửa thành đang mở rộng, đã biến mất không còn, trước mắt nhìn qua là đá vụn và bùn đất từ từ ngăn chặn cửa thành. Cả hai cửa thành cao chỉ còn lại có một lỗ hổng cao không tới nửa người. Nhìn nhìn lại hơn nửa bên thành lâu, nóc ở trên đã sụp xuống, hiển nhiên có người đã động tay động chân trên cổng thành từ trước.
"Vương gia?" Gương mặt tướng lãnh theo bên người đã không còn chút máu, đã có gần bảy vạn binh sĩ vào thành, hiện tại giữ ở bên người còn chưa đầy ba vạn người. Tất cả trước mắt... Rốt cuộc đã phát sinh như thế nào? Giống như xác minh câu này, phúc vô song chí họa vô đơn chí (phúc đến thì ít họa đến dồn dập), lúc đang suy đoán, ở trong thành truyền tới tiếng chém giết rung trời, mấy cơn gió lốc màu đen giết ra từ hai phía Tây Nam, Tây Bắc, cuồn cuộn mà chạy đến phía binh lính Tây Lăng đang loạn ở cửa thành phía trước.
Lúc này trong thành, cũng đã là máu chảy thành sông. Kiến trúc cả Hồng Châu cũng là bằng đá chồng chất lên nhau, tạo thành một con đường hầm dài hẹp thật sâu. Làm cho đội ngũ trên đường phố vốn đã đột nhiên bị mấy đạo quân tướng Mặc gia quân giết ra đảo loạn, thì đột nhiên trên nóc nhà hai bên đường phố lại xuất hiện vô số binh lính áo đen cầm cung tên trong tay. Không có ai không nhận ra, những người kia cũng là Hắc Vân Kỵ tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân. Theo truyền thuyết, từng binh lính Hắc Vân Kỵ cũng là thần tiễn thủ trong trăm có một. Mưa tên không chút lưu tình trút xuống tướng sĩ Tây Lăng trên đường phố, đây không phải là chiến đấu, đây cơ hồ có thể coi như là một bên tru diệt. Hắc Vân Kỵ trên cao nhìn xuống, tiên phát chế nhân, hiển nhiên tài bắn cung của bọn họ cũng đều ở phía trên binh lính Tây Lăng. Binh lính Tây Lăng căn bản không có cơ hội hoàn thủ, rối rít bị buộc vào những hẻm nhỏ hẹp sâu thẳm kia. Song, đợi chờ bọn họ cũng không phải là vận mệnh tốt đẹp gì, nếu không phải bị tên trên nóc nhà đột ngột bắn thủng lồng ngực, thì chính là bị người không biết xuất hiện từ chỗ nào cắt đứt cổ họng. Vốn thành Hồng Châu trống rỗng, trong nháy mắt đã biến thành luyện ngục nhân gian.
Ngoài thành, sắc mặt Trấn Nam Vương lúc trắng lúc xanh. Việc đã đến nước này... mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận mà vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết rốt cuộc là ở chỗ nào. Bọn họ cho là đuổi theo Mặc gia quân lui giữ Hồng Châu, nhưng mà ai có thể nói cho ông biết, một đội kỵ binh xuất hiện ở phía sau bọn họ này là tới từ nơi nào không? Diệp Ly lại thần không biết quỷ không hay giấu một đội gần ba vạn kỵ binh ở sau lưng của bọn họ. Mà mấy ngày nay bị thắng lợi làm cho váng đầu, căn bản mọi người chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc thực lực của Mặc gia quân từng được xưng tụng là đứng đầu các nước là bao nhiêu?
Vô số cơn lốc màu đen mà đến, đi đầu là một bóng ảnh màu đỏ đặc biệt nổi bật. Phượng Chi Dao ngồi ở trên tuấn mã, giống như một cơn gió lốc màu đỏ càn quét mà qua, đến mức tướng sĩ Tây Lăng không khỏi phải tránh đi mũi nhọn. Tuấn mi trên dung nhan tràn ngập tùy ý ấm áp mà dễ chịu, nhịn nhiều ngày như vậy, rốt cục có thể thống thống khoái khoái đánh một trận. Bàn về hành quân bày trận, hắn không bằng Trấn Nam Vương, bàn về kinh nghiệm binh pháp, hắn cũng không bằng Trấn Nam Vương, nhưng như vậy thì thế nào? Ba vạn kỵ binh đối chiến với ba vạn bộ binh, ở nơi vùng đất bằng phẳng này, không cần binh pháp, không cần mưu kế, hoàn toàn không gây trở ngại để hắn đè ép người Tây Lăng mà hung hăng đánh. Hình như bởi vì tâm tình vui vẻ, một thương xẹt qua cổ họng mấy binh lính Tây Lăng, Phượng Chi Dao phóng ngựa xẹt qua trước quân của Trấn Nam Vương, xa xa cười nói: "Trấn Nam Vương điện hạ, Vương phi chúng ta muốn tại hạ thay mặt hỏi thăm sức khỏe của Trấn Nam Vương."
Lúc này mà thăm hỏi, tuyệt đối là một loại giễu cợt. Sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét, cười lạnh nói: "Định Vương phi thật giỏi tính toán. Chỉ là... Bản vương cũng muốn biết, Định Vương phi đã đốt Tín Dương, bây giờ lại đánh sập thành lâu của Hồng Châu, đợi đến khi viện quân của Bản vương chạy tới, nàng ấy phải dựa vào cái gì để bảo vệ Hồng Châu đây?" Phượng Chi Dao cười vang nói: "Làm phiền Vương gia phải lo lắng, nhưng mà Vương phi chúng ta cũng nói, phàm là binh lính Tây Lăng vào Tây Bắc, phải chém tận giết tuyệt, một tên cũng không lưu!" Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, "Khẩu khí thật lớn, chỉ hai mươi vạn đại quân của Bản vương đã ứng phó mệt mỏi, lại còn dám nói khoác như thế. Bản vương hao binh tổn tướng, thì Mặc gia quân cũng không tốt lắm." Phượng Chi Dao nhướng mày cười nói: "Vương gia cho là Mặc gia quân sợ người Tây Lăng ngươi sao? Người mà Vương phi lo lắng chỉ là Trấn Nam Vương điện hạ mà thôi. Ba mươi vạn viện quân kia cũng không có Trấn Nam Vương trấn giữ. Có tới được Hồng Châu hay không, thì còn phải xem lại rồi."
Sắc mặt Trấn Nam Vương biến hóa, trên mặt lại vẫn cố giữ vững bình tĩnh. Chỉ là đáy lòng đã kinh đào hãi lãng rồi, trận này ông đã thua. Cho dù còn chưa thấy kết quả cuối cùng, nhưng Trấn Nam Vương vẫn hiểu, vinh mã nửa đời, nửa đời trước ông bị bại bởi Mặc Lưu Danh, lại không nghĩ rằng nửa đời sau lại bị bại bởi một nữ nhân! Cho dù đã thấy kết cục trước mắt nhưng ông vẫn không có cách nào tâm phục khẩu phục. Mấy lần giao phong, ông đã nắm chắc tâm lý, Diệp Ly cũng không phải là tướng tài kinh hãi thế tục gì. Chính bởi vì như vậy, nên hắn mới không có cách nào hiểu được, rốt cuộc vì sao lại tạo thành kết quả trước mắt.
"Truyền lệnh cho Kim Y vệ, bất kể trả giá đại giới nào, cũng phải bắt được Diệp Ly!" Hồi lâu, nhìn bóng ảnh áo đỏ cười dài mà đi kia, thần sắc Trấn Nam Vương dữ tợn nói.
"Vương gia, hiện tại nơi này......"
"Giết!"
"Sở dĩ Trấn Nam Vương lại thất bại, là bởi vì ông ta quá xem nhẹ Bản phi." Trong một thung lũng bên ngoài một ngọn núi nhỏ gần quan nội cách thành Hồng Châu hơn mười dặm, Diệp Ly lắng tai nghe tiếng chém giết vẫn chưa dừng lại từ hướng Hồng Châu, nhàn nhạt nói với đám người Trác Tĩnh đang mang vẻ mặt nghi ngờ ở bên cạnh: "Nếu như đối trận với ông ta chính là Tu Nghiêu thì hắn tuyệt đối sẽ không bị mắc mưu như vậy." Trác Tĩnh nói: "Vương phi nói là.. Nếu như Vương gia làm như thế thì Trấn Nam Vương sẽ cho là có bẫy, mà đổi lại là Vương phi thì sẽ không?" Diệp Ly cười yếu ớt nói: "Vô luận Trấn Nam Vương có cho mình đã cẩn thận như thế nào, thì... Từ trong bản tính, tuyệt đối không ít nam nhân vẫn xem thường nữ nhân. Tối đa ông ta cũng chỉ ít hơn người khác một chút thôi." Vệ Lận cười nói: "Chắc chắn sau lần này, Trấn Nam Vương tuyệt đối sẽ không dám xem thường Vương phi nữa."
"Vương phi... Sau khi chiến sự ngoài thành chấm dứt, có vào thành trợ giúp huynh đệ bên trong thành hay không?" Lâm Hàn hỏi.
Diệp Ly trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Không, bọn họ lập tức phải đi trợ giúp Nam Hầu." Mọi người trầm mặc không nói, bên trong thành có bảy vạn đại quân Tây Lăng, lại chỉ để lại hơn một vạn Mặc gia quân. Cuối cùng có thể đi ra mấy người thì ai cũng không thể nói được chính xác. Mà ba vạn Hắc Vân Kỵ núp ngoài thành thì phải ngựa không ngừng vó chạy đến biên quan trợ giúp Nam Hầu sau khi tiêu diệt ba vạn binh lính Tây Lăng ở phía sau. Nam Hầu, thế tử Nam Hầu và mấy tiểu tướng Vân Đình chỉ mang ba vạn nhân mã để chặn ba mươi vạn đại quân tăng viện của Tây Lăng lại, có thể trở về được bao nhiêu cũng không ai có thể nói chính xác được. Cũng không phải lòng dạ Vương phi ác độc, mà tất cả mọi người đều hiểu, bọn họ không có nhiều binh lực như vậy, Vương phi đã an bài tốt nhất rồi.
"Vương phi, nên lên đường. Nhanh một chút thì khuya hôm nay có thể tới một thành nhỏ nghỉ ngơi." Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thành trì nơi xa, trầm mặc gật đầu.
"Khởi bẩm Vương phi, phía trước có một nhóm lớn binh mã đang đi về hướng Hồng Châu." Ám vệ dò đường ở phía trước vội vã trở lại bẩm báo.
Diệp Ly ngẩn ra, khẽ nhăn lại đôi mi thanh tú hỏi: "Là ai?"
Ám vệ nói: "Là quân đóng ở lân cận Hồng Châu."
"Làm sao hiện tại bọn họ lại tới?" Tin tức tướng lãnh đóng quân ở mấy chỗ lân cận dâng tấu lên Hoàng đế muốn trợ giúp Hồng Châu, thì nàng cũng biết. Nhưng rốt cuộc những tướng quân này cũng trung thành với Mặc Cảnh Kỳ, nàng đã từng phái người đi thỉnh cầu mượn binh trợ giúp, nhưng không có ý chỉ của Mặc Cảnh Kỳ, thì những tướng lãnh này lại không cho hoặc là nói không dám cho nàng mượn binh. Chỉ hứa hẹn sẽ dâng sổ con lên kinh thành thỉnh cầu xuất binh. Với tâm tính của Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Ly cũng hiểu được mấy phần, tất nhiên cũng không ôm hy vọng gì với hứa hẹn này.
"Có phải là binh mã tới trợ giúp Hồng Châu hay không?" Lâm Hàn hỏi.
Trác Tĩnh lạnh lùng nói: "Thời gian chạy tới được cũng quá đúng lúc đi. Vương phi, thuộc hạ đi xem một chút." Diệp Ly nhíu mày, nói: "Đi đi, cẩn thận một chút."
Trác Tĩnh là được chính Diệp Ly huấn luyện ra, làm việc cũng gọn gàng. Chưa tới một canh giờ đã trở lại rồi, nhưng sắc mặt lại hết sức khó coi. Nhìn Diệp Ly một chút, Trác Tĩnh nói: "Vương phi, bọn họ không phải tới hỗ trợ." Mọi người sửng sốt, Mặc Hoa lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ bọn họ lại tới giúp người Tây Lăng?" Trác Tĩnh lắc đầu, nói: "Bọn họ đóng doanh cách đây hơn mười dặm, ta đi tới nghe lén được bọn hắn nói chuyện. Tính toán của bọn hắn là, khoanh tay đứng nhìn, nếu chúng ta thắng, bọn họ liền thừa dịp chúng ta đi không kịp nghỉ ngơi mà hoàng tước ở phía sau (hưởng lợi). Nếu Tây Lăng thắng, liền hành sự tùy theo hoàn cảnh, lui về chỗ cũ. Nếu như lưỡng bại câu thương thì tất nhiên tốt hơn, vừa lúc để cho bọn họ nhặt được tiện nghi."
"Rốt cuộc vị trong cung kia đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ hắn không muốn Hồng Châu nữa?" Lâm Hàn kinh ngạc nói.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: "Vốn hắn cũng đã đưa ba châu của Tây Bắc cho Tây Lăng. Trận chiến này thua hay thắng, Tây Bắc cũng không phải là của hắn, tất nhiên không có gì phải tiếc nuối."
"Thật là một kẻ điên!" Một lúc lâu, Vệ Lận mới phun ra một câu. Rốt cuộc Tây Bắc quan trọng với Đại Sở như thế nào, ngay cả hắn, tuy không có chút hứng thú nào về quân sự như mọi người mà cũng biết. Mặc Cảnh Kỳ vì đối phó với Định Quốc Vương phủ mà thậm chí ngay cả Tây Bắc cũng không muốn......
"Còn có......" Trác Tĩnh trầm mặt nói: "Quân đóng ở các nơi phụ cận đều nhận được mật chỉ của Hoàng đế, nhân cơ hội tiêu diệt tất cả Mặc gia quân ở Tây Bắc. Quan trọng nhất là... Bắt được Vương phi, chết hay sống cũng được!"
Chương 169: Truy binh
Không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề vô cùng, hồi lâu, sắc mặt Mặc Hoa âm trầm hừ nhẹ một tiếng, nói với đám người Trác Tĩnh: "Các ngươi bảo vệ Vương phi." Nói xong, xoay người muốn rời đi. Diệp Ly nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" Mặc Hoa cắn răng cười ác độc nói: "Ta dẫn người đi làm thịt mấy chủ tướng lãnh binh trước, xem bọn hắn còn đục nước béo cò được nữa không?" Diệp Ly lắc đầu nói: "Không được, nhiều binh mã dừng ở gần Hồng Châu như vậy, nếu không có người quản chế sẽ loạn hơn. Hơn nữa... Hiện tại mấy lãnh binh kia chưa chắc là người định đoạt. Mặc Cảnh Kỳ không thể nào không phái người tới đây." Mặc Cảnh Kỳ không phải là người có thể tùy tiện tin tưởng thần tử, hắn có thể hạ mật chỉ như vậy tuyệt đối sẽ phái một người có phân lượng không thể khinh thường tự mình đến đây.
Mặc Hoa xoay người lại nhìn Diệp Ly, "Vương phi có tính toán gì không?"
Diệp Ly khẽ trầm ngâm, nhẹ giọng nói: "Ít nhất trong hôm nay không thể để cho bọn họ nhích tới gần thành Hồng Châu. Trác Tĩnh, nghĩ biện pháp để cho bọn họ biết, Bản phi đã rời khỏi Hồng Châu rồi!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Ly, trong ánh mắt tràn ngập không đồng ý. Trác Tĩnh nói: "Vương phi, chuyện này quá nguy hiểm." Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: "Hiện tại chỉ có thể làm như vậy. Chỉ hy vọng... Vương gia có thể kịp phái người tới tiếp nhận Hồng Châu. Đi đi." Trác Tĩnh vẫn đứng ở tại chỗ, không chịu di chuyển nửa bước. Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, nói: "Đây là mệnh lệnh!" Bất đắc dĩ, Trác Tĩnh chỉ đành phải xoay người đi. Mặc Hoa trầm mặc chốc lát, rồi nói: "Vương gia chắc đang trên đường tới Hồng Châu, Vương phi, chúng ta đi tắt theo đường nhỏ xuôi nam, có lẽ có thể gặp phải Vương gia trên đường." Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua thành Hồng Châu nhẹ giọng nói: "Bây giờ chỉ có thể như thế, đi thôi."
Đoàn người theo như Mặc Hoa nói, đi tắt theo đường nhỏ xuôi nam. Rất nhanh, quân của Đại Sở trú đóng ở cách đó không xa đã hành động, nhưng lại không phải là đi về phía Hồng Châu, mà ngược lại phân tán ra bốn phía giống như đang tìm kiếm người nào. Hơn thế nữa, đồng thời, một đội nhân mã tinh nhuệ khác lấy tốc độ cực nhanh lướt qua thành Hồng Châu chạy vào quan nội.
Dưới bóng đêm, trong núi rừng, tiếng binh khí liên tục va chạm không ngừng. Trong rừng cây, mười mấy ám vệ che Diệp Ly ở chính giữa bình tĩnh ứng đối với địch nhân liên tục vây quanh không ngừng, khắp nơi trên mặt đất chung quanh đều là thi thể nằm ngang, mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập cả rừng cây.
"Vương phi, chúng ta bị bao vây." Mặc Hoa đứng ở bên cạnh Diệp Ly, trầm giọng nói.
Diệp Ly gật đầu, "Đã thấy." Một nhóm người bọn họ tổng cộng không tới năm mươi người, còn đối phương lại có ít nhất bảy tám trăm người. Hơn nữa thấy đối phương đã sớm phát ra tín hiệu, nàng dám chắc rằng còn có càng nhiều địch nhân đang ùn ùn chạy tới không ngừng, "Nên nói quả thật Mặc Cảnh Kỳ thật sự quá coi trọng Bản phi sao?" Lâm Hàn nói: "Chỉ sợ ở trong mắt bọn họ, sớm muộn gì Hồng Châu cũng là lưỡng bại câu thương, tất nhiên bắt được Vương phi mới quan trọng hơn." Quan trọng nhất là, bọn họ đã biết được từ trong miệng tướng lãnh bị bắt, trong mật chỉ của Mặc Cảnh Kỳ có nói, người bắt được Định Vương phi sẽ nhận được phần thưởng vạn lượng hoàng kim, thăng ba cấp. Giết chết Định Vương phi cũng có thể nhận được vạn lượng hoàng kim, thăng ba cấp. So sánh lên, đi tham gia chiến sự Hồng Châu có thể có được đủ chỗ tốt để cho không người nào có thể bỏ qua. Mặc Hoa nhìn bốn người một chút, nói: "Các ngươi hộ tống Vương phi xông ra, chúng ta ngăn trở những người này."
Diệp Ly hơi bất đắc dĩ cười khổ nói: "Hiện tại mấy người đi ra ngoài từ chỗ xung yếu đã khó càng thêm khó, cùng đi đi." Mặc Hoa dừng lại, thật sự hắn cũng hiểu lời nói của Vương phi rất đúng, bây giờ bọn hắn bị vây quanh ở trong nơi núi rừng này, vài người muốn xông ra căn bản là tìm chết. Huống chi Định Vương phi là mục tiêu chú ý của những người đó.
Cúi đầu tránh được trường thương đâm tới từ một người lính, Diệp Ly quay người lại, dễ dàng chặt đứt cổ họng của đối phương. Trong không khí truyền đến mùi máu tươi làm cho nàng không nhịn được nhíu mày, đè xuống cảm giác muốn nôn mửa trong lòng.
"Định Vương phi, mời đi ra nói chuyện!" Ngoài rừng đột nhiên truyền đến giọng nói của tướng lãnh đối phương. Binh sĩ tiến công chung quanh hiển nhiên cũng nhận được lệnh nên ngừng lại, chỉ là cảnh giới nhìn chằm chằm đoàn người bọn họ. Diệp Ly đứng ở phía sau ám vệ, thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: "Các hạ là vị tướng quân nào?" Đối phương cười một tiếng, nói: "Cái này Vương phi cũng không cần biết. Chúng thần cũng không có ý làm Vương phi bị thương, chỉ xin Vương phi ra khỏi rừng để chúng thần lập tức hộ tống Vương phi hồi kinh nghỉ dưỡng." Diệp Ly cười lạnh, nói thật dễ nghe. Sau khi hồi kinh, chờ đợi nàng sẽ chỉ là giam lỏng và lợi dụng không giới hạn. Lợi dụng nàng nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu mà thôi, huống chi bây giờ nàng lại có thai, lại càng tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ. Lấy thù hận của Mặc Cảnh Kỳ với Định Vương phủ và ghen ghét với Mặc Tu Nghiêu, rất khó tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Thấy Diệp Ly không trả lời, đối phương cũng hơi nóng nảy, trầm giọng nói: "Vương phi, chúng thần cũng biết bây giờ Định Vương điện hạ đang lãnh binh chạy tới đây. Cho nên thời gian chúng ta có thể cho Vương phi cũng không nhiều. Một canh giờ sau, nếu Vương phi không đi ra, xin thứ cho hạ thần vô lễ." Vệ Lận cười lạnh một tiếng nói: "Nếu đã biết Định Vương sắp đến, sao còn dám vô lễ với Vương phi như thế, các ngươi không cần mệnh nhỏ nữa sao?" Đối phương trầm mặc chốc lát, mới lên tiếng nói: "Ăn lộc vua phân quân chi ưu (ăn lộc của vua phải làm việc cho vua), chúng thần cũng vạn bất đắc dĩ thôi, kính xin Định Vương phi bao dung." Sau đó chính là không khí chờ đợi ngưng trọng mà khẩn trương. Diệp Ly nhìn vô số ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ cách đó không xa, nhẹ nhàng vuốt ve bụng bằng phẳng, nở nụ cười hơi bất đắc dĩ và mỏi mệt, "Trác Tĩnh, lúc này... không biết thành Hồng Châu thế nào rồi?" Trác Tĩnh nói: "Binh mã đi đến cũng không nhiều lắm, chỉ sợ toàn bộ đều đã dùng để đuổi bắt chúng ta. Thế cục Hồng Châu chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, chắc sẽ không có cái gì khác biệt với suy nghĩ lúc trước của Vương phi." Diệp Ly hơi vui mừng gật đầu cười nói: "Vậy thì tốt. Cuối cùng... Cũng có một bên thắng đi." Lâm Hàn thấp giọng hỏi: "Vương phi, chúng ta làm gì bây giờ?" Diệp Ly bình tĩnh giương mắt lên, thấp giọng nói: "Hướng góc Đông Nam, xông ra."
Mặc Hoa lo lắng, nhăn chặt mày kiếm, nói: "Thân thể của Vương phi......"
Diệp Ly lạnh lùng cười một tiếng, "Nếu rơi vào trong tay bọn họ, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?" Mặc Hoa không nói, một khi Định Vương phi rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ, thì có lẽ sẽ không chết hoặc bị lấy ra để uy hiếp Vương gia. Nhưng một khi Định Vương phi có mang thế tử tương lai của Định Vương phủ rơi vào trong tay Mặc Cảnh Kỳ... Đây tuyệt đối là một tai họa, không chỉ là tai họa cho Vương gia, Vương phi, mà càng là cho cả Mặc gia quân. Nhìn chằm chằm Diệp Ly một cái, Mặc Hoa cung kính lạy một lạy với Diệp Ly mà trước nay chưa có, "Cẩn tuân theo Vương phi phân phó."
Góc Đông Nam hướng vào núi sâu, địa hình cũng càng thêm gập ghềnh hiểm trở hơn với những chỗ khác. Có lẽ chính bởi vì như thế, mà người canh giữ ở bên này rõ ràng ít hơn những nơi khác mấy lần, điều này cũng chính là cửa hy vọng duy nhất mà hắn có thể xông ra. Diệp Ly ra lệnh một tiếng, tất cả ám vệ cùng nhau đồng loạt vọt tới chỗ đó, dọc theo đường đi không chút lưu tình, có thể nói là gặp thần thí thần, gặp phật giết phật. Sau lưng đồng thời cũng truyền đến tiếng kêu hổn hển tức giận ngoài rừng, "Giết cho ta! Chết hay sống không cần lo, một cũng không để cho chạy!"
Chính là dựa vào một cổ khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như vậy, cuối cùng đoàn người thật sự đã giết ra khỏi vòng vây, đi vào sâu trong núi. Nhưng mà ám vệ theo bên người cũng chỉ còn dư lại bảy tám người cũng là vết thương chồng chất, bao gồm cả bọn người Mặc Hoa, Trác Tĩnh, chỉ có Diệp Ly được bọn họ che ở chính giữa thì ngoại trừ thần sắc hơi mỏi mệt ra, cũng không có bị ngoại thương gì.
Trong thâm sơn cùng cốc ít ai lui tới, cho dù đối phương có mấy ngàn nhân mã, nhưng muốn tìm ra mấy người hành tung bí ẩn từ trong thâm sơn cùng cốc như vậy cũng không dễ dàng. Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người căn bản đã thoát khỏi truy binh, nhưng bọn họ cũng không biết con đường phía trước trong rừng núi sâu mênh mông này như thế nào. Chỉ có thể dựa vào một phương hướng đại khái mà đi tới. Cộng thêm kiếp trước kiếp này, Diệp Ly còn chưa bao giờ chật vật đến như vậy. Mặc dù kiếp trước cũng trải qua rất nhiều hoàn cảnh còn bết bát hơn hiện tại, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể của nàng còn rất khỏe mạnh. Nhưng hiện tại, bởi vì mang thai nên cho dù còn không ảnh hưởng đến hành động, thì trên phương diện tinh thần thể lực đều rõ ràng đã hơi không chịu nổi. Mang thai ba tháng đầu vốn là giai đoạn nguy hiểm, cũng không thích hợp hoạt động quá mức kịch liệt. Mặc dù chỉ là hơn một ngày, nhưng Diệp Ly cũng đã mơ hồ hơi khó chịu. Trong lòng nàng rất rõ ràng, thật sự nếu không cẩn thận một chút thì rất có thể nàng sẽ mất đi cục cưng đầu tiên của nàng.
Tìm một chỗ bằng phẳng tương đối bí mật ngừng lại, đoàn người ăn một chút lương khô và uống nước. Lâm Hàn nói: "Chỉ cần không gặp phải truy binh ở đây, chúng ta đi ra ngoài từ nơi này, thì sẽ không có chuyện gì." Vệ Lận lắc đầu nói: "Mặc dù không biết vị trí cụ thể, nhưng theo vị trí núi non này, thì vô luận chúng ta đi ra ngoài từ phương hướng nào đều cách Vương gia và Mặc gia quân rất xa. Mà nếu như trở lại đường cũ... Chúng ta rất có thể sẽ gặp phải truy binh." Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi nói: "Lâm Hàn, một mình ngươi trở về, đi tìm Vương gia." Lâm Hàn không đồng ý nói: "Trở về cầu cứu, thì chỉ cần phái ám vệ là được. Thuộc hạ ở đây cũng có thể trợ giúp nhiều một chút." Diệp Ly lắc đầu nói: "Không, trên đường trở về nhất định vô cùng hung hiểm. Ngươi hoặc là Trác Tĩnh, Vệ Lận trở về, thì ta mới yên tâm. Mà bây giờ chúng ta ở trong núi sâu, chỉ cần cẩn thận bí mật, thì rất khó gặp phải tình huống truy binh quy mô lớn. Đi nhanh về nhanh... Nếu trên đường trở về xảy ra điều gì, thì không còn người nào biết chúng ta ở chỗ này nữa. Đến lúc đó......" Vệ Lận đưa tay vỗ vỗ bả vai Lâm Hàn, gật đầu. Lâm Hàn nhìn thoáng qua mọi người, chỉ đành phải gật đầu nói: "Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ nhanh chóng tìm được Vương gia!"
Diệp Ly gật đầu, "Trên đường cẩn thận."
Tiễn Lâm Hàn đi, tất cả mọi người lại tạm nghỉ ngơi ở chỗ coi như bằng phẳng này. Diệp Ly ngồi ở dưới một cây đại thụ, dựa lưng vào cây khô, xuyên thấu qua tầng tầng bóng cây, nhìn lên không trung. Khóe miệng nhấc lên một tia cười khổ tự giễu: thật sự chật vật...... Ở cái thế giới này, nàng biết, thật ra thì nàng cũng không đủ cường đại. Đây là một thời đại của vũ khí lạnh, so với những thứ cao thủ tuyệt đỉnh kia, nội lực của nàng không đủ mạnh, khinh công không tốt. Ở trên chiến trường, so với những thứ danh tướng tuyệt thế chân chính kia, sở học chút ít binh pháp lý luận kia của nàng căn bản không làm nên được chuyện gì. Nàng dựa vào cũng chỉ là suy nghĩ hoàn toàn khác hẳn với người bình thường mà thôi, lần này giao phong với Trấn Nam Vương, nàng xem như chiếm được thượng phong, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ ràng, ở dưới tình huống binh lực dự bị hoàn toàn ngang nhau, tối đa chưa đầy ba tháng, vô cùng có khả năng nàng sẽ thất bại thảm hại. Nàng cũng hiểu, thật ra thì... Nàng hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống dễ dàng hơn, thoải mái hơn, làm một cô gái, không người nào có thể nói nàng không đúng. Nhưng mà... Nàng vẫn còn không có cách nào hoàn toàn xem mình như những cô gái yếu đuối thời đại này được. Nhìn nam nhân liều chết liều sống tại phía ngoài, mà mình thì ở trong nhà hưởng thụ yên tâm thoải mái, hưởng thụ cẩm y ngọc thực được đối phương cung cấp. Cho dù là khi chật vật như hiện tại, thì nàng cũng chưa từng hối hận. Ít nhất... Nàng đã làm hết khả năng của mình, mà không phải ở lại kinh thành chờ con nàng bị Mặc Cảnh Kỳ bắt được để dùng làm con cờ uy hiếp phụ thân của bé.
Vịn cây đứng dậy, Diệp Ly đi về phía đống lửa, buổi tối đầu mùa đông đã có mấy phần rét lạnh. Ba ám vệ đang bận rộn nướng thịt nấu súp, thấy Diệp Ly tới đây vội vàng đứng dậy, Diệp Ly khoát tay một cái nói: "Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, đừng quan tâm nhiều đến nghi thức xã giao như vậy. Ngồi đi." Hiển nhiên mấy ám vệ chưa bao giờ tiếp xúc qua chủ tử như vậy, hơi chần chờ nhìn Trác Tĩnh ngồi ở trên cây nhắm mắt dưỡng thần một chút. Mặc Hoa dẫn người đi săn thú, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm ý kiến của Trác Tĩnh cũng từng là ám vệ mà thôi. Nhận thấy được ánh mắt của ám vệ, Trác Tĩnh mở mắt ra nhìn bọn họ một cái, rồi nói: "Nghe theo Vương phi phân phó." Lúc này ba người mới ngồi xuống một lần nữa, trầm mặc làm chuyện của mình, nhưng thần sắc lại câu nệ hơn mới vừa rồi.
Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, đưa tay cầm lấy nhánh cây gẩy gẩy đống lửa, cầm lấy thịt chim đã xiên vào cây đặt lên trên lửa nướng chín, rồi ném lên cành cây, Vệ Lận đang treo mình ngược trên tàng cây đưa tay tiếp được, cũng không nói nhiều, liền cắn một cái bắt đầu ăn, Trác Tĩnh ở trên cây, nhìn bên kia chảy nước miếng ròng ròng, "Vương phi......" Diệp Ly nhướng nhướng đôi mi thanh tú, cầm một xiên ném tới một lần nữa, Trác Tĩnh hoan hô một tiếng, lúc này mới vui thích bắt đầu ăn. Diệp Ly quay đầu lại thấy ám vệ đang nhìn nhìn hành động của bọn họ mà lộ ra vẻ kinh dị, cười nói: "Đều đói bụng thì ăn trước đi, chờ Mặc Hoa trở lại thì lại nướng tiếp." Trác Tĩnh vừa cắn thịt nướng, vừa mơ mơ hồ hồ nói: "Ta đã nói... Ta đi ra ngoài kiếm ăn, khẳng định nhanh hơn... Thống lĩnh khụ khụ... Mặc Hoa......"
Hình như bởi vì những hành động giữa Diệp Ly và Trác Tĩnh, Vệ Lận, nên không khí cũng dần dần bắt đầu hòa hoãn. Diệp Ly không chịu được mùi khói lửa và mùi vị dầu mỡ, nên không muốn ăn thịt nướng trong tay chút nào. Một ám vệ nhìn nàng một chút, lấy hai quả dại đỏ rực to bằng nắm tay ra, đưa cho Diệp Ly, hơi xấu hổ nói: "Đây là hái lúc ở trên đường, nếu Vương phi không chê thì ăn cái này đi." Diệp Ly cười một tiếng, nhận lấy, tiện tay xoa xoa, rồi cắn một cái, trái cây mang theo vị chua ngọt lập tức làm cho nàng thoải mái hơn rất nhiều, gật đầu cười nói với ám vệ kia: "Cám ơn ngươi."
Ám vệ đỏ mặt lên, vội vàng nói không dám.
Vừa ăn quả dại, lại nhìn mấy ám vệ đang mịt mờ mà tò mò đánh giá nàng, Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Lần này liên lụy các ngươi rồi, sợ không?"
Những ám vệ này cũng là thanh niên ưu tú cực kỳ trẻ tuổi, nếu tương lai cải tổ, vô luận đặt ở Hắc Vân Kỵ, Mặc gia quân hay tiến vào Kỳ Lân cũng là tiền đồ vô lượng. Lần này lại đi theo nàng thì hầu như phải hy sinh toàn bộ rồi.
"Không sợ!" Ám vệ đưa quả dại cho Diệp Ly cất cao giọng nói: "Có thể vì Vương gia và Vương phi tận trung mà chết, là vinh quang của ám vệ."
"Nói nhảm." Diệp Ly nhẹ giọng trách mắng: "Không cầu sinh trước, làm sao chỉ muốn tận trung mà chết. Nếu đều chết sạch thì ai còn vì Định Quốc Vương phủ mà tận trung?" Ba thanh niên nghi ngờ nhìn Diệp Ly, hiển nhiên theo lời của Vương phi thì hoàn toàn trái ngược với giáo dục mà bọn họ tiếp nhận từ nhỏ, để cho bọn họ không thể hiểu được, "Chẳng lẽ ý của Vương phi là, chúng ta hẳn phải sợ chết, mà lâm trận bỏ chạy sao? Mặc dù chúng ta không phải là Hắc Vân Kỵ và Mặc gia quân danh chấn các nước, nhưng cũng không làm ra chuyện như vậy." Hiển nhiên ba thanh niên không ủng hộ lời của Diệp Ly. Diệp Ly cười nói: "Chết, có nặng như Thái Sơn, cũng có nhẹ tựa lông hồng. Nếu vì một chút chuyện nhỏ liền buông tha cơ hội sống sót hoặc một chút ngăn trở nhỏ lại phải cắt cổ muốn chết muốn sống, vậy cho dù tận trung thì cũng là ngu trung. Nếu vì đại cục, vì lý tưởng, vì tín ngưỡng, đã phấn đấu hết khả năng, mà cuối cùng lại chỉ có thể xả thân, vậy thì cho dù đã chết thua, thì cũng là dũng sĩ chân chính." Ba thanh niên như có điều suy nghĩ. Thật ra thì từ trước đến nay, ám vệ hoặc tương tự, đều có một quy củ bất thành văn, tỷ như nhiệm vụ quan trọng thất bại, thì rất nhiều người cũng sẽ lấy cái chết tạ tội. Bọn họ thân là ám vệ thì tất nhiên cũng đã gặp không ít ví dụ như vậy, thậm chí chính bản thân bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy. Cho nên, lần này huynh đệ bảo vệ Vương phi chết đi tất nhiên làm cho bọn họ khổ sở, nhưng chính bọn hắn cũng có tâm tư chuẩn bị, nếu như Vương phi xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì toàn bộ bọn họ cũng sẽ lấy cái chết tạ tội. Nhưng nghe Vương phi nói..., thì hình như Vương phi cảm thấy cách làm như thế của bọn họ cũng không đúng.
"Vương phi... Chẳng lẽ phạm sai lầm thì không nên lấy cái chết tạ tội sao?"
Diệp Ly nhìn trời liếc mắt, hỏi: "Người phạm sai lầm lấy cái chết tạ tội, chẳng lẽ sai lầm này sẽ không tồn tại nữa sao?"
"Vậy... Phải làm gì?"
"Đương nhiên là cố gắng sống sót, đền bù sai lầm của mình. Cái chết chỉ là hành động hèn nhát mà thôi." Diệp Ly kiên định nói. Ba người trẻ tuổi kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu, trong đó một người hơi cẩn thận hỏi: "Vương phi, cái kia... Kỳ Lân còn nhận người không?" Diệp Ly cười một tiếng, "Các ngươi cũng biết Kỳ Lân?" Ba người đồng loạt gật đầu, Kỳ Lân cũng là bí ẩn chưa giải trong tất cả Mặc gia quân và Định Quốc Vương phủ, so với mấy chục vạn Mặc gia quân phân tán các nơi, thì hiển nhiên ám vệ biết nhiều hơn một chút, ba thanh niên nhìn Trác Tĩnh và Vệ Lận một ngồi dựa một treo ngược trên cây cách đó không xa một chút, trong mắt có nhiều hơn một chút hâm mộ và hy vọng. Bọn họ đều xuất thân giống nhau, thậm chí còn từng theo chân bọn họ cùng nhau huấn luyện trưởng thành. Nhưng bây giờ thoạt nhìn bọn hắn cũng đã không đơn giản như vậy nữa.
Diệp Ly quay đầu cười nói: "Dĩ nhiên, nếu như lần này các ngươi có thể còn sống trở về, nói không chừng ta có thể cầu tình Tần Phong một chút, để hắn cho các ngươi có một cơ hội. Nhưng mà... Các ngươi cần phải tự mình thuyết phục Mặc Hoa?"
Ba thanh niên mừng rỡ, trên gương mặt trẻ tuổi chớp động lên quang mang sức sống bừng bừng, quét đi hết mỏi mệt và bị đè nén lúc trước.
"Có người tới!" Trên cây Trác Tĩnh và Vệ Lận đồng thời nhảy xuống, rơi đến bên cạnh Diệp Ly, thần sắc cảnh giác. Những người khác cũng bận rộn đứng lên làm ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Diệp Ly lắng tai nghe, rồi trầm giọng nói: "Hai nhóm người, một từ dưới chân núi đi lên, cách nơi này còn xa. Một từ phía trên đi xuống, chắc là đám người Mặc Hoa." Phía sau, ám vệ đã nhanh chóng dập tắt đống lửa, trong nháy mắt Mặc Hoa cũng mang theo mấy ám vệ đến trước mặt, Mặc Hoa trầm mặt nói: "Mới vừa rồi trên núi thấy có người đang đi lên núi." Diệp Ly cau mày nói: "Xuống núi chắc chắn không được, hiện tại dưới chân núi đã bị vây đến nước chảy cũng không lọt, trên núi còn đường không?" Mặc Hoa nói: "Đỉnh núi có một vách đá, ngọn núi đối diện vách đá hoàn toàn tách biệt với bên này. Nếu như có thể đi qua......"
"Không có trở ngại gì sao?" Diệp Ly hỏi.
Mặc Hoa khẽ gật đầu, "Có thể thử một lần."
Diệp Ly khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Lên núi đi."
Chương 170: Vách đá sinh tử
Đoàn người đi lên núi, trên đường đi, Diệp Ly phát hiện có mấy ám vệ dưới sự ra dấu của Mặc Hoa rời khỏi đội ngũ của bọn họ. Diệp Ly biết bọn họ muốn nghĩ cách dẫn dắt truy binh ở phía sau rời đi. Nhìn thoáng qua ám vệ rời đi lặng yên không một tiếng động, Diệp Ly không nói gì, chỉ trầm mặc đi theo dấu chân ám vệ mở đường ở phía trước đi lên núi. Hình như truy binh cũng tới rất nhanh, cũng không lâu sau, nơi xa liền truyền đến tiếng người và tiếng đánh giáp lá cà, nhưng dần dần liền đi xa, hiển nhiên là bị dẫn dụ đến hướng ngược lại. Mặc Hoa quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng động đã càng ngày càng xa một chút, cau mày nói: "Vương phi, lên núi không giống như là truy binh của triều đình." Diệp Ly im lặng gật đầu, đám người kia mới vừa rồi còn ở dưới chân núi, có thể có tốc độ đuổi theo nhanh như vậy, tuyệt đối không phải là binh sĩ bình thường. Rất hiển nhiên, đối phương cũng là cao thủ, "Người của Lôi Chấn Đình."
Trác Tĩnh nói: "Trấn Nam Vương phủ có một vệ đội* (đội bảo vệ) tư nhân bí mật, tên là Kim Y Vệ. Số lượng khoảng hơn một ngàn người, bình thường đều thủ vệ Trấn Nam Vương phủ, mỗi lần Trấn Nam Vương xuất chinh cũng sẽ đi theo. Chính bởi vì có bọn họ, nên nhiều lần Trấn Nam Vương có thể tìm được đường sống trong chỗ chết trên chiến trường. Bao gồm năm đó Trấn Nam Vương thua ở dưới tay lão Vương gia, chính là Kim Y Vệ này dùng hết gần toàn bộ đoạt về. Kim Y Vệ cứu Trấn Nam Vương một mạng, mặc dù bị đánh đến hầu như toàn quân bị diệt, nhưng sau này, Trấn Nam Vương lại xây dựng lại lần nữa." Vừa đi, Diệp Ly vừa nói: "Hình như ám vệ không nhận được tin tức đó." Trác Tĩnh nói: "Kể từ sau khi năm đó Kim Y Vệ vì cứu Trấn Nam Vương bị lão Vương gia diệt gần hết, thì cũng không thấy xuất hiện ở mặt mọi người nữa. Hầu như tất cả mọi người đều cho là, bọn họ đã không còn tồn tại nữa. Là công tử Minh Nguyệt nói cho thuộc hạ trước khi đi." Đi trong núi rừng, Diệp Ly như có điều suy nghĩ, "Nói vậy Kim Y Vệ và Kỳ Lân thì như thế nào?"
Hầu như không có chút suy tư nào, Trác Tĩnh đáp: "Không bằng. Kim Y vệ chỉ huấn luyện võ nghệ, bọn họ chỉ cần chịu trách nhiệm an toàn của Trấn Nam Vương, thỉnh thoảng nghe theo Trấn Nam Vương ra lệnh xử lý một số người mà thôi. Theo ý tứ của công tử Minh Nguyệt thì, công phu của bọn hắn không kém gì ám vệ."
Tâm tình mọi người đều hơi nặng nề, tình hình bây giờ đừng bảo là không kém hơn ám vệ, coi như là một hai trăm binh lính tinh nhuệ tới thì bọn họ cũng chưa chắc chịu được.
Một đường đi nhanh, rốt cục đoàn người đã đi tới vách núi ở giữa sườn núi. Tuy nói là giữa sườn núi, nhưng một dãy núi Tây Bắc thực ra cũng khá cao, hơn nữa hiện tại lại là đầu mùa đông, dưới bóng đêm nhìn xuống dưới vách đá chỉ thấy một dải mây trắng xoá, phía dưới cũng không nhìn thấy cái gì. Nhìn vách đá trước mặt, Diệp Ly quay đầu lại hỏi: "Đến đối diện có xa lắm không?" Mặc Hoa trầm tư chốc lát nói: "Có lẽ khoảng mười lăm mười sáu trượng." Diệp Ly suy nghĩ một chút, gật đầu hỏi: "Khinh công của mọi người như thế nào? Có thể đi qua hay không?" Mặc Hoa gật đầu, người ở chỗ này, ngoại trừ ra hai ám vệ có khinh công thấp một chút ra, thì mấy người còn lại cũng có thể đi qua. Diệp Ly nói với hai ám vệ: "Các ngươi đi cùng nhau hoặc tách ra xuống núi, cẩn thận một chút sẽ không khiến cho truy binh chú ý. Nếu như dưới chân núi bị vây quá nghiêm ngặt, thì hãy chờ một thời gian ngắn." Hai ám vệ ngây ngốc, hơi luống cuống nhìn Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: "Đi nhanh đi, chỉ hai người mà thôi, chúng ta lập tức phải đi qua, các ngươi ở lại cũng không có ý nghĩa gì." Phía sau, Mặc Hoa không tiếng động gật đầu. Hai ám vệ lạy một lạy với Diệp Ly, rồi xoay người rời đi, rất nhanh giấu diếm vào trong bóng tối.
"Được rồi, chuẩn bị đi qua đi. Mặc Hoa, thăm dò địa hình, ngươi đi qua trước." Diệp Ly xoay người nói với Mặc Hoa.
Mặc Hoa cũng không trì hoãn, dưới chân nhúng một cái bay qua vách đá đối diện. Sau khi rơi xuống đất, đứng ở bên này hầu như chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở trong sương mù của Mặc Hoa, Diệp Ly phất tay một cái để cho mấy ám vệ đi qua. Đợi đến phiên Trác Tĩnh và Vệ Lận, thế nhưng hai người, ai cũng không chịu động trước. Diệp Ly nhướng mày nói: "Các ngươi muốn làm gì?" Trác Tĩnh trầm giọng nói: "Khinh công của Vương phi, thuộc hạ và Vệ Lận đều gặp, người không có trở ngại gì đi." Diệp Ly sửng sốt, rốt cục bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Nếu như sớm biết có một ngày như thế, nàng có mệt chết đi được cũng phải luyện tốt khinh công. Khinh công của nàng vốn cũng chỉ có thể xem như khá, nhưng hiện tại bụng lại càng mơ hồ truyền đến một chút cảm giác không thoải mái, muốn tự mình bay qua căn bản là bách nhật tố mộng (nằm mơ trăm ngày, giống câu nằm mơ giữa ban ngày). Diệp Ly liếc xéo Trác Tĩnh một cái, nói: "Các ngươi có thể mang ta qua?" Trác Tĩnh cúi đầu, cắn răng nói: "Không thể." Vách đá cách mười lăm mười sáu trượng, muốn tự mình đi qua cần phải có khinh công cao, mà muốn dẫn một người đi qua, vậy không chỉ phải cần khinh công, mà còn cần nội lực tuyệt đỉnh chống đỡ. Vệ Lận nhàn nhạt cười nói: "Thuộc hạ cũng không thể, cho nên chúng ta ở lại cùng với Vương phi."
Nơi xa đã mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, Diệp Ly tức giận quét hai người một cái, nói: "Hồ nháo! Theo ta chờ chết sao?"
Đối diện, một bóng đen bay đến, rơi xuống mặt đất cau mày nhìn ba người, nói: "Làm sao còn không đi?" Ánh mắt dừng lại trên người Diệp Ly một chút, Mặc Hoa lập tức nhớ tới, nội lực và khinh công của Vương phi mới tu tập hơn một năm, khoảng cách như vậy căn bản không cách nào dựa vào khinh công mà phóng qua, "Thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, xin Vương phi thứ tội. Thuộc hạ mang Vương phi đi qua." Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nắm chắc mấy phần?" Mặc Hoa im lặng không nói, hồi lâu mới trầm giọng nói: "Hai phần." Nếu như ban ngày, thì có lẽ còn có thể nắm chắc nhiều hơn hai phần, nhưng bây giờ sắc trời đã tối đen, vừa sương mù dày đặc, tối đa hắn cũng chỉ nắm chắc hai phần. Diệp Ly lắc đầu cười nói: "Đó chính là nói chúng ta có tám phần cơ hội rớt xuống vách đá hài cốt không còn? Các ngươi hãy đi trước đi, ta tự có biện pháp." Làm sao mấy người Trác Tĩnh lại chịu? Vệ Lận nói: "Vậy thì mời Vương phi hãy đi trước, dù sao chúng ta cũng không mất bao nhiêu thời gian." Mặc Hoa nhíu nhíu mày nói: "Truy binh đã đến gần, nếu như bọn họ thật sự cũng là cao thủ võ công, thì khi bị bọn họ phát hiện tung tích, cho dù chúng ta đã đi qua, thì cũng không trốn thoát."
Ba người cũng đều cố chấp như nhau, Diệp Ly chỉ đành phải nói: "Mặc Hoa và Vệ Lận hãy đi trước, Trác Tĩnh ở lại." Từ bọc hành lý bên cạnh, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trong tay Vệ Lận. Vệ Lận trầm mặc nhận lấy, tung người nhảy tới hướng sương mù dày đặc đối diện. Trác Tĩnh nhìn Diệp Ly cầm dây trói cố định tốt ở trên cây to trên vách đá, hỏi: "Vương phi......" Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: "Thật ra thì cái này... Ta cũng chỉ nắm chắc năm phần." Hiển nhiên hai bên vách đá cũng không bằng nhau, bên này của bọn họ thấp hơn một chút, địa thế của đối diện lại cao hơn một chút. Cũng chứng tỏ Diệp Ly không có cách nào dùng phương pháp ít sức để trượt qua, mà phải tự mình lôi kéo dây thừng từ từ đi qua. Bởi vì cục cưng trong bụng, nàng thậm chí không thể dùng động tác quá mức nguy hiểm. Cố định xong dây thừng, Diệp Ly mới vừa muốn động tay, thì một mũi tên bắn ra từ trong rừng cây, xẹt qua bên cạnh nàng. Rất nhanh, một đám nam tử áo đen vọt ra từ trong rừng, vây quanh hai người ở trên vách đá.
"Định Vương phi? Bọn ta cũng không muốn thương tổn Vương phi, xin đi theo chúng ta một chuyến?" Nam tử áo đen cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Ly, trong mắt hung ác nham hiểm tràn đầy ác độc và ẩn chứa ý tham lam. Diệp Ly buông dây thừng ra, lạnh nhạt nói: "Trấn Nam Vương Tây Lăng, Kim Y Vệ?" Ánh mắt nam tử co rụt lại, cười lạnh nói: "Vương phi thật sự biết không ít. Nếu Vương phi đã biết thân phận chúng ta, kính xin không nên phản kháng không cần thiết, nếu làm bị thương Vương phi, bọn ta cũng không thể bẩm báo với Vương gia." Diệp Ly nhướng mày, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta không nghe thì sao?" Nam tử nhe răng cười nói: "Chuyện Hồng Châu, tâm tình của Vương gia đã rất không tốt, đến lúc đó nếu Vương phi có gì không hay, nói vậy Vương gia cũng sẽ không trách tội. Vương gia chúng ta chính là hào kiệt đương thời, cũng thật lòng quý trọng Định Vương phi. Vương phi cần gì một lòng đi theo tên phế vật Mặc Tu Nghiêu kia, Vương gia chúng ta cũng nói, chỉ cần Vương phi chịu theo chúng ta trở về, tất nhiên hứa dành cho vị trí Trấn Nam Vương phi. Về phần Mặc Tu Nghiêu tàn...... !"
Sưu! Sưu! Hai tiếng xé gió, hai sợi ngân quang như kình phong đồng thời mạnh mẽ bắn tới, để lại một đạo vết máu một cao một thấp trên mặt và trên cổ nam tử đang nói chuyện. Diệp Ly mắt lạnh nhìn người đối diện, lạnh giọng nói: "Nếu ngươi muốn chết, Bản phi thành toàn cho ngươi!" Người nọ vừa sờ vết thương trên cổ, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nghe được lời nói lạnh như băng của Diệp Ly, trong lòng run lên lập tức không dám nói tiếp.
"Nếu Vương phi không thức thời như thế, cũng đừng trách chúng ta vô lễ!" Sắc mặt nam tử cầm đầu trầm xuống, phất tay nói: "Bắt lấy Định Vương phi!"
Kim Y vệ chung quanh đồng loạt tiến lên, Trác Tĩnh che ở bên cạnh Diệp Ly ngăn cản người lại. Đối diện, đám người Mặc Hoa và Vệ Lận cũng hiểu tình huống bên này rối rít quay trở lại gia nhập đoàn chiến. Quả thật Kim Y Vệ không hổ là tinh anh, chiến lực có thể sánh ngang với ám vệ theo như lời Hàn Minh Nguyệt, dưới tình huống lấy một địch mười như vậy, căn bản ám vệ không thể chống đỡ được. Diệp Ly nhìn ám vệ vốn đang bình thường, trong nháy mắt đã ngã xuống hai người, hít sâu một hơi cao giọng nói: "Mặc Hoa, mang người lập tức rút lui!" Trên tay Mặc Hoa không dừng lại chút nào, một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực một Kim Y Vệ, vừa nói: "Ám vệ lấy an nguy của Vương phi làm trọng, không cách nào phụng mệnh." Một tay Diệp Ly cắt đứt cổ họng một Kim Y Vệ, lui đến một góc, một tay đè lại bụng mơ hồ co rút đau đớn, nói: "Ngươi cảm thấy bây giờ còn có ý nghĩa sao? Rút lui!"
Mặc Hoa không đáp, chính là động tác dưới tay càng thêm tàn nhẫn, biểu lộ muốn cãi lệnh. Diệp Ly chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, đang muốn mở miệng, thì trong bầu trời đêm, một bóng người xẹt qua, rơi tới trước mặt nàng. Diệp Ly giơ đao vung ra, người nọ tránh qua bên cạnh, một phát bắt được cánh tay Diệp Ly, nói: "Là ta."
Diệp Ly ngẩn ra, "Hàn Minh Nguyệt, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Bề ngoài của Hàn Minh Nguyệt hơi chật vật, không còn phong độ nhanh nhẹn như trước nữa. Nắm lấy Diệp Ly, nói: "Đi mau! Trấn Nam Vương tới." Thấy Hàn Minh Nguyệt, Trác Tĩnh và Vệ Lận vui mừng, ăn ý mười phần tách Kim Y Vệ đang che ở phía trước trước mặt bọn họ ra, nói: "Hàn công tử, ngươi mang Vương phi đi trước đi." Hàn Minh Nguyệt gật đầu, bắt được Diệp Ly, mũi chân nhúng một cái liền bay đến đối diện.
"Hàn Minh Nguyệt, ngươi thật to gan!" Trong rừng cây, một giọng nam nặng nề mang theo tức giận truyền đến. Đồng thời một đạo kình phong đánh úp về phía Hàn Minh Nguyệt, Hàn Minh Nguyệt đang ở giữa không trung lại dẫn theo một người, nên phải chật vật tránh né một đạo kình phong này. Nội lực lại bị trở ngại một chút, vốn bay lên không, thân hình chỉ có thể trở xuống trên mặt đất một lần nữa, trên bả vai áo màu trắng bị một vết rách màu đỏ nhàn nhạt. Trấn Nam Vương đi ra từ trong rừng cây, đi theo bên cạnh chính là Tô Túy Điệp đã rời khỏi Hồng Châu với Hàn Minh Nguyệt. Lúc này trên dung nhan tuyệt sắc kia tràn ngập đắc ý và hả hê, cười dài nhìn chằm chằm Diệp Ly.
Trấn Nam Vương vừa đến, vốn đang chém giết, liền lập tức yên tĩnh xuống. Đám người Mặc Hoa lui đến trước mặt Diệp Ly làm thành một nửa vòng tròn che nàng ở phía sau. Trấn Nam Vương nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Diệp Ly đứng ở phía sau đám người, trong mắt chớp động lên ánh sáng phức tạp. Nhìn nhìn lại thi thể trên đất, gật đầu khen: "Không hổ là ám vệ Định Vương phủ, quả nhiên Kim Y Vệ của Bản Vương vẫn kém hơn một chút." Trác Tĩnh cười lạnh nói: "Vương gia quá khiêm tốn rồi, ám vệ Định Vương phủ thân kiêm nhiều chức sao có thể so sánh với Kim Y Vệ được." Vừa ra khỏi miệng, liền châm chọc Trấn Nam Vương nhát gan sợ chết, nếu không, sao lại đặc biệt huấn luyện một đội ngũ hơn một ngàn người chỉ để bảo vệ một mình hắn. Trấn Nam Vương lại không tức giận, cười nói với Diệp Ly: "Nàng rất giỏi, hoàn toàn ngoài dự kiến của Bản vương. Chỉ cần nàng tới đây, tất cả chuyện lúc trước, Bản vương đều có thể bỏ qua."
"Vương gia......" Tô Túy Điệp không đồng ý gắt giọng, lại bị một ánh mắt lãnh đạm của Trấn Nam Vương làm cho sợ đến nuốt bất mãn trở về. Diệp Ly nhìn vẻ mặt nhất định phải được của Trấn Nam Vương, khẽ mỉm cười nói: "Vương gia thật nhanh chân, Diệp Ly bội phục. Nói vậy chuyện trong thành ngoài thành Hồng Châu, Vương gia đều đã xử trí thỏa đáng rồi. Cũng đúng... Nhưng Vương gia cũng không quan tâm mấy chục vạn viện quân ở biên cảnh Tây Bắc chút nào sao?" Sắc mặt Trấn Nam Vương trầm xuống, rất nhanh lại cười nói: "Quả thật Bản vương cũng hơi lo lắng chuyện viện quân. Nhưng mà... Bại dưới tay nữ nhân thì vẫn là lần đầu tiên trong đời của Bản vương. Cho nên... Bản vương cảm thấy nàng tương đối quan trọng hơn một chút. Huống chi... Chẳng biết tại sao, đột nhiên Bản Vương cảm thấy, có lẽ nếu mất đi Vương phi càng làm cho Định Vương cảm thấy thống khổ hơn bị mất Tây Bắc đây? Hơn nữa... Nếu như Định Vương phi này lại trở thành Trấn Nam Vương phi của Bản vương......" Hình như càng nghĩ càng cảm thấy đó là một chủ ý hết sức tuyệt diệu, Trấn Nam Vương không nhịn được ngửa mặt lên trời cười dài. Vốn bởi vì thất bại ở Hồng Châu, trên mặt còn mang theo một tia lo lắng cũng biến mất. Đứng ở bên cạnh hắn, Tô Túy Điệp nghe lời của lão, quả thật biến sắc, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly nhưng ngại uy nghiêm từ Trấn Nam Vương nên không dám nói nhiều một câu.
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ sợ Vương gia đã nghĩ nhiều rồi."
Trấn Nam Vương thản nhiên nói: "Có phải Bản vương nghĩ nhiều hay không thì lập tức sẽ biết thôi. Tiểu Ly, biết điều một chút chờ làm Vương phi của Bản vương đi."
"Nôn......" Rốt cục không nhịn được khó chịu trong lồng ngực, Diệp Ly nghiêng người về phía đại thụ nôn ra một trận. Lập tức bên vách núi hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét nhìn chằm chằm cô gái đang vịn đại thụ mà nôn không ngừng ở đối diện. Hàn Minh Nguyệt tiện tay xử lý vết thương trên cánh tay, nở nụ cười, chân thành nói: "Vương gia, thoạt nhìn Định Vương phi cũng không có hứng thú gì với vị trí Trấn Nam Vương phi rồi. Vương gia cần gì làm cho người khác khó chịu đây." Vệ Lận cười nhạo nói: "Có người chính là con ếch lười muốn ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng đi." Kim Y Vệ bên kia thì ai cũng không dám tùy tiện mở miệng. Định Vương phi nghe được phải làm Trấn Nam Vương phi liền nôn ra, có thể thấy được thật sự chán ghét đề nghị này đến mức độ nào. Bọn họ cũng không dám mở miệng, vạn nhất vỗ nhầm mông ngựa thành đùi ngựa thì cũng sẽ không dễ chịu.
Trấn Nam Vương xanh mặt, hừ lạnh một tiếng cười nói: "Các ngươi cho là như vậy thì có thể trì hoãn thời gian sao? Yên tâm, Bản vương sẽ giữ lại cho các ngươi một mạng để trở về... Nói cho Mặc Tu Nghiêu tới tham dự đại điển phong phi của Bản vương. Bắt lấy Định Vương phi!"
Trên vách đá, chém giết lại phát động một lần nữa, Trấn Nam Vương cũng không tính toán đứng ở một bên xem cuộc chiến. Ngược lại không chút do dự nhào tới Diệp Ly. Trác Tĩnh và Vệ Lận phi thân lên trước muốn ngăn cản hắn, nhưng chỉ hai ba chiêu đã bị quét qua một bên. Hàn Minh Nguyệt và Mặc Hoa một trái một phải tấn công Trấn Nam Vương, mặc dù Trấn Nam Vương chỉ có một cánh tay, nhưng chưởng phong tung hoành phóng thích như đao kia, ép tới cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng ngăn trở không lui về phía sau. Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng, cười nói: "Cái gọi là thiếu niên anh kiệt, ngay cả công lực mười mấy tuổi của Mặc Tu Nghiêu cũng không có, còn muốn ngăn cản Bản vương? Cút đi!" Một chưởng đánh vào trước ngực Hàn Minh Nguyệt, trong lòng Hàn Minh Nguyệt cả kinh vội vàng lật người trên không nghiêng tránh được một chưởng này, rơi xuống, vừa đứng trên mặt đất lại lập tức bị mấy Kim Y Vệ quấn lấy. Giải quyết Hàn Minh Nguyệt, Trấn Nam Vương cũng lấy phương pháp như vậy tránh được Mặc Hoa, từ khi hắn xuất thủ đến trước mặt Diệp Ly, tổng cộng cũng chỉ mới dùng bảy tám chiêu. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Chủy thủ trong tay Diệp Ly đảo một cái, thật nhanh đâm về phía Trấn Nam Vương. Mới vừa rồi nôn mửa kịch liệt một phen và mệt nhọc mấy ngày nay, không chỉ làm cho sắc mặt nàng trắng bệch, mà quan trọng hơn là, nàng rõ ràng cảm giác được, thể lực đang lấy tốc độ nhanh chóng mà biến mất. Trấn Nam Vương nghiêng người tránh, tâm tình rất tốt qua mấy chiêu với nàng, một tay giữ cổ tay của nàng, cười nói: "Công phu không tệ. Đáng tiếc nội lực kém một chút. Nếu tập võ từ nhỏ, bằng vào tư chất của nàng cũng có thể đứng trong hàng ngũ cao thủ thế gian. Đáng tiếc hiện tại... Đợi một chút, nàng!" Chế trụ cổ tay Diệp Ly dừng lại, Trấn Nam Vương liền biến sắc, lạnh lùng nói: "Hay cho một Định Vương phi, nàng cũng thật sự toàn tâm toàn ý với Mặc Tu Nghiêu. Bản vương tuyệt đối sẽ làm cho nghiệt chủng này......"
"Tiện nhân, đi tìm chết đi!" Cách đó không xa, vẻ mặt Tô Túy Điệp vặn vẹo nhìn một màn trước mắt, giơ tay lên vén lên ống tay áo, để lộ ra ám khí cột vào trên cổ tay, nhắm ngay Diệp Ly bắn ra, một chùm ngân châm như mưa rào bắn về phía Diệp Ly. Đang cùng Kim Y Vệ dây dưa, sắc mặt Hàn Minh Nguyệt đại biến, "Túy Điệp, đừng!" Đáng tiếc đã không tới kịp, ngân quang chợt lóe, ám khí liền xuất ra, Hàn Minh Nguyệt căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, một kiếm quét ra Kim Y Vệ bên cạnh, phi thân nhào tới. Đồng thời, Trấn Nam Vương cũng nghe được giọng nói của Tô Túy Điệp, nghiêng đầu nhìn lại, Diệp Ly nhân cơ hội lật cổ tay, chủy thủ lưu lại một vết máu ở trên tay Trấn Nam Vương. Trấn Nam Vương bị thương đau xót thả tay nắm Diệp Ly ra. Diệp Ly lại trượt, trong nháy mắt cả người ngã xuống vách đá.
"Diệp Ly!"
"Vương phi ——!"
Trấn Nam Vương phản ứng cực nhanh, đưa tay bắt tới vách đá, song, nghênh đón lão là khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười của Diệp Ly và chủy thủ hàn quang rạng rỡ trong tay. Chủy thủ không chút lưu tình để cho lão chỉ có thể lấy tốc độ nhanh hơn thu tay lại. Trấn Nam Vương đã mất một tay, lần này buông tay liền có ý nghĩa lão không cách nào bắt được Diệp Ly lần nữa. Hơi xuất thần nhìn cô gái mang theo khóe miệng mỉm cười đang rơi xuống, còn có lời nói không phát ra tiếng của nàng: Ngươi... đừng mơ tưởng làm thương tổn con của ta...
Một đạo ngân quang như con thoi bắn lên từ dưới vách đá, ngực Trấn Nam Vương nứt ra, hở ra một đóa hoa máu yêu diễm, giống như bị đau đớn bất thình lình thức tỉnh, Trấn Nam Vương cúi đầu nhìn chủy thủ cắm vào lồng ngực. Bởi vì lực đạo chưa đủ, nên cũng chưa chân chính thương tổn đến chỗ hiểm, giơ tay lên cầm chủy thủ trước ngực, "Diệp Ly......"
"Vương phi!"
------ Lời nói ngoài lề ------
Đến đây, nữ chính đã chết. Truyện kết thúc...
Ghư ha ha, đừng đánh ta, nói giỡn thôi mà ~ Giới thiệu văn án ban đầu là thật đó. Tuy rằng rớt xuống vực sâu gì đó thực cẩu huyết, nhưng là thời điểm Phượng viết ra rất có cảm xúc nha. A Ly sẽ không có việc gì, ta đang ở suy xét có nên cho nàng một cuộc kỳ ngộ làm quà bồi thường hay không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro