Chương 94: Giao chiến
Hàn Minh Tích ngồi trong một góc an tĩnh nhìn cô gái thanh thản ngồi nghe các ý kiến của tướng lĩnh phía trước, hội nghị quân sự chân chính như vậy thì tất nhiên hắn không thể nói xen vào cái gì.
Nhưng chỉ lẳng lặng ngồi, nhìn trên dung nhan thanh lệ của Nhiệt Ba mang theo nụ cười lạnh nhạt ung dung, thỉnh thoảng lại phát biểu hai câu giải thích và ý kiến của mình với ý kiến của mọi người mà thôi.
Thì không biết làm sao mà suy nghĩ của Hàn Minh Tích đã dần dần bay tới lúc rất lâu trước kia, khi mới vừa nhìn thấy Nhiệt Ba.
Khi thiếu niên với một thân nam trang và cô gái ung dung tự nhiên nắm giữ mấy chục vạn đại quân trước mắt chồng lên nhau, đột nhiên trong lòng Hàn Minh Tích liền sinh ra một loại chua xót không cách nào nói rõ. Nếu như ban đầu......
Ý nghĩ trong lòng cũng chỉ mới nổi lên, thì Hàn Minh Tích cười khổ lắc đầu ném đi ý nghĩ hoang đường trong đáy lòng.
Cho dù bọn họ biết nhau sớm hơn, thì Quân Duy cũng sẽ không chọn hắn......
"Minh Tích?"
Hàn Minh Tích phục hồi tinh thần lại, mở to hai mắt, mới phát hiện, vốn thư phòng còn huyên náo thì nay đã yên tĩnh lại.
Nghị sự xong, các tướng lĩnh cũng đã rời đi, chỉ có Trác Tĩnh và Vệ Lận còn đang sửa sang lại tài liệu cách đó không xa trong sảnh.
Nhiệt Ba mỉm cười đánh giá hắn, nói: "Đang suy nghĩ gì? Hiếm khi thấy ngươi xuất thần."
Hàn Minh Tích bật cười lớn, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần, rồi nói: "Sắp phải đánh trận, bây giờ ngươi đã không giống với ngày xưa, sẽ không có vấn đề gì sao?"
Nhiệt Ba ngẩn ra, vô ý thức khẽ vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng một chút, cười yếu ớt nói: "Phượng Tam nói cho ngươi?"
Hàn Minh Tích gật đầu, hỏi: "Ta không thể biết sao?"
Nhiệt Ba lắc đầu, "Cũng không phải bí mật gì, chỉ là hiện nay, hai quân giao chiến, nếu truyền ra ngoài thì không tốt. Ngươi không cần phải lo lắng, thân thể của ta rất tốt. Hơn nữa bây giờ cũng không cần ta tự mình đi xông pha chiến đấu."
Hàn Minh Tích liếc nàng một cái, nói: "Bây giờ ngươi còn muốn xông pha chiến đấu, còn không hù chết Phượng Tam."
Mặc Diệc Phàm để Phượng Chi Dao lại không chỉ vì hiệp trợ Nhiệt Ba đánh giặc, mà quan trọng hơn là, có thể nói Phượng Chi Dao là người mà Mặc Diệc Phàm tín nhiệm nhất, nên hơn phân nửa nguyên nhân để hắn lại vì trợ giúp cho Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba cười một tiếng, nhẹ giọng thở dài, nói: "Hy vọng trận chiến này có thể kết thúc sớm."
Hàn Minh Tích nói: "Ta cũng không thể giúp được gì cho ngươi, có gì muốn ta làm thì cứ mở miệng là được."
Nhiệt Ba nhìn hắn cười nói: "Thật sự ta cũng có chuyện muốn ngươi hỗ trợ."
Nói xong lại lấy ra một phần tài liệu từ trong tủ ngầm phía sau giá sách đưa cho Hàn Minh Tích, rồi nói: "Huynh và Lôi Kinh Hồng cũng không ở đây, vốn chỉ có thể trì hoãn kế hoạch này, nhưng bây giờ huynh đã đến rồi, vừa lúc, huynh cầm xem một chút đi."
Hàn Minh Tích nhận lấy tài liệu được dán kín mở ra lật lật, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Ngươi vì Mặc Diệc Phàm mà làm nhiều như vậy, đáng giá sao?"
Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Ta là Định Quốc Vương phi, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Làm sao xem như chỉ làm vì hắn được?"
Thần sắc Hàn Minh Tích biến ảo, một hồi lâu mới thở dài nói: "Ta biết rồi, ta sẽ làm tốt chuyện này. Không phải chuyện này cũng mang lại chỗ tốt cho Hàn gia sao?"
Nhiệt Ba cười yếu ớt, "Cực khổ cho ngươi rồi."
"Ta cho rằng, chúng ta là bằng hữu."
Nhiệt Ba mỉm cười, "Đúng vậy, tất nhiên chúng ta là bằng hữu."
Đầu tháng mười, Trấn Nam Vương tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân thẳng hướng Hồng Châu, Mặc gia quân cũng vẫn toàn lực nghênh chiến như trước.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, chiến sự Tây Bắc đã gần tới tháng thứ ba, lần này mới thật sự là đao thật thương thật, liều chết đánh giết.
Cũng chân chính để cho binh lính Tây Lăng hiểu, binh sĩ Đại Sở cũng không phải cái loại mềm yếu vô dụng kia như lúc trước bọn họ vẫn tưởng tượng, Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở đã trăm năm, nay vẫn là một thanh lợi kiếm uống máu.
Vốn nhân mã hai quân xê xích cũng không quá lớn, nhưng khác với đại quân Tây Lăng tập trung tiến công một chỗ, Mặc gia quân cần thủ chính là cả Tây Bắc.
Vì vậy ở trên nhân số vẫn là đại quân Tây Lăng chiếm ưu thế. Mặc dù đại quân Tây Lăng chậm chạp nhưng cũng duy trì tiến về phía trước, dần dần tiến tới gần thành Hồng Châu.
Vốn thành Hồng Châu yên lặng thái bình, hình như cũng bởi vì mưa gió mà sắp đến mà trở nên bất an.
Không ít phú thương cùng với dân chúng bình thường đều rối rít mang theo gia đình rời khỏi thành Hồng Châu đi vào sâu trong cảnh nội, cả thành không còn nhộn nhịp vui vẻ như thường ngày nữa, mà lại cho thấy một loại ngưng trọng và ủ dột trước lúc đại chiến.
Trên cổng thành, Nhiệt Ba yên tĩnh ngồi dựa vào tường thành, mặt trời ấm áp đầu đông chiếu vào trên áo choàng màu trắng dễ chịu làm cho người ta buồn ngủ.
Trước mặt Nhiệt Ba bày một bàn cờ, một tay đang cầm một quân cờ đen từ từ suy tư. Binh sĩ đóng trên thành lâu chung quanh đứng xa xa nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh yên tĩnh an định.
Hàn Minh Nguyệt bước lên thành lâu, nhìn cô gái dựa vào tường thành trầm tư im lặng một hồi lâu.
Nhiệt Ba ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn, "Công tử Minh Nguyệt có việc gì vậy?"
Hàn Minh Nguyệt trầm mặc từ từ bước đến, ngồi xuống đối diện nàng, nhìn chằm chằm bàn cờ hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi có tính toán gì không?"
Nhiệt Ba ngước mắt, không hiểu hỏi: "Tính toán cái gì?"
Hàn Minh Nguyệt cau mày nói: "Hai mươi vạn đại quân của Trấn Nam Vương đã tiến tới gần Hồng Châu, đừng nói ngươi không biết!"
Nhìn Hàn Minh Nguyệt tức giận thất thố, Nhiệt Ba cười nói: "Công tử Minh Nguyệt cứ việc yên tâm, cho dù thành Hồng Châu bị công phá, thì ta cũng sẽ sai người đưa ngươi và Tô tiểu thư rời đi trước lúc đó."
Hàn Minh Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: "Ngươi đã dự tính được thành Hồng Châu sẽ bị công phá?"
Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Không, thành Hồng Châu sẽ không bị công phá, Hồng Châu là cửa khẩu cuối cùng ở Tây Bắc của Đại Sở. Sau lưng chính là cả vùng đất Trung Nguyên bằng phẳng... Còn có mấy chục vạn Mặc gia quân đang chinh chiến. Cho dù toàn bộ hai mươi vạn Mặc gia quân của Tây Bắc chết trận, Hồng Châu cũng sẽ không rơi vào tay Tây Lăng."
Một khi Hồng Châu thất thủ, liền có ý nghĩa bọn họ giao phía sau lưng của mấy chục vạn Mặc gia quân ở trong quan nội cho người Tây Lăng, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Mày kiếm Hàn Minh Nguyệt giương lên, nghi hoặc nhìn cô gái nhã nhặn lịch sự trước mắt. Mặc dù biết không nhiều binh pháp chiến cục, nhưng tinh thông phân tích tình báo thì hắn vẫn có thể nhìn hiểu một ít chuyện,
"Nếu ngươi không muốn Hồng Châu thất thủ, thì vì sao để cho đại quân Tây Lăng vẫn tiến về phía trước. Mặc dù Mặc gia quân một mực tiêu hao thực lực của đại quân Tây Lăng, nhưng cũng chưa chân chính liều mạng. Ngươi không cần giấu diếm ta, trước kia mặc dù Thiên Nhất các không tham dự chiến sự của các quốc gia, nhưng cũng không có nghĩa chưa nghiên cứu qua."
Sở dĩ Mặc gia quân có thể làm kinh sợ các nước, không phải chỉ dựa vào mấy đời Định Quốc Vương gia dụng binh như thần.
Mà quan trọng hơn là, tướng sĩ Mặc gia quân không sợ sinh tử, dũng cảm tiến tới. Từng có rất nhiều lịch sử ghi lại sự tích về tướng sĩ Mặc gia quân.
Vì bảo vệ cho một tòa thành nhỏ không quan trọng, mà toàn bộ bọn họ có thể chết trận chứ tuyệt đối không lui về phía sau nửa bước.
Vì công chiếm một cửa khẩu, bọn họ có thể công kích liên tục ngày đêm, cho dù thi thể chất thành núi dưới thành, cũng tuyệt đối sẽ không dao động nửa điểm.
Mà Mặc gia quân hiện tại, có lẽ trong mắt người ngoài đã đầy đủ anh dũng, nhưng tuyệt đối chưa phải là trình độ chân chính của bọn họ.
Tiện tay ném con cờ trong tay xuống, gương mặt Nhiệt Ba cười như không cười nhìn nam tử tuấn nhã trước mắt, "Công tử Minh Nguyệt đang lo lắng cho Mặc gia quân sao?"
Hàn Minh Nguyệt dừng lại một chút, lạnh nhạt nói: "Minh Tích là đệ đệ ruột của ta, ta cũng phải biết, rốt cuộc hắn đi theo Định Vương phủ có đường sống hay không."
Phủi tay, Nhiệt Ba đứng dậy cười yếu ớt nói: "Công tử Minh Nguyệt không cần phải lo lắng vấn đề này, trong lòng ta đều biết."
Hàn Minh Nguyệt lãnh đạm nói: "Nhưng ta lại chưa nhìn ra, ngươi có thể có tính toán gì. Rõ ràng Mặc gia quân có năng lực ngăn trở đại quân Tây Lăng ở ngoài Hồng Châu......"
"Không." Nhiệt Ba lắc đầu, nhìn Hàn Minh Nguyệt nghiêm mặt nói: "Hiện tại quả thật Mặc gia quân có năng lực tạm thời ngăn trở hai mươi vạn đại quân Tây Lăng này. Nhưng... Cũng chỉ là tạm thời. Công tử Minh Nguyệt nên biết, lần này binh lực Tây Lăng xâm lấn Đại Sở tổng cộng chỉ khoảng chừng năm mươi vạn. Nhưng binh lực cả nước Tây Lăng là trên một trăm năm mươi vạn. Bản thân người Tây Lăng dũng mãnh, bất cứ lúc nào kêu gọi nhập ngũ cũng không cần huấn luyện nhiều, ở trong khoảng thời gian ngắn thì ít nhất cũng có thể sẽ chiêu mộ được một trăm vạn người. Đến lúc đó... cho dù Mặc gia quân lấy một chọi mười, thì cũng không ngăn cản được nhiều người như vậy. Hơn nữa... người Tây Lăng cũng không kém, mấy ngày nay hai quân giao chiến, hai người quân ta thì tối đa cũng chỉ đánh lại ba người của đối phương."
Hàn Minh Nguyệt cau mày nói: "Đã như vậy, ngươi thả người vào Hồng Châu thì chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?"
Khóe môi Nhiệt Ba nở nụ cười hời hợt mà lạnh lùng, phảng phất như sương hoa trên đầu cành vào sáng sớm mùa đông, "Hiện tại tạm thời Trấn Nam Vương sẽ không tăng binh Tây Bắc."
Hàn Minh Nguyệt nhướng mày.
"Hiện tại khắp thiên hạ đều biết... chủ soái Mặc gia quân ở Tây Bắc là ta, một nữ nhân chưa đầy mười tám tuổi. Nếu Trấn Nam Vương còn muốn điều binh tương trợ từ Tây Lăng... thì cho dù ông ta thắng, nhưng cũng có thể nói thanh danh cả đời ông ta sẽ bị hủy sạch sẽ."
Một Chiến thần Tây Lăng chinh chiến trước mấy chục năm, một cô gái mười mấy tuổi chưa từng trải qua chiến trường.
Nhân số hai quân tương đương, nếu như Trấn Nam Vương còn muốn tăng binh, vậy thì chẳng khác nào thừa nhận với người khắp thiên hạ, Lôi Chấn Đình không chỉ không bằng Mặc Lưu Danh, mà ngay cả con dâu Mặc Lưu Danh cũng không bằng.
Từ nay về sau, chỉ sợ cái danh tiếng này của Trấn Nam Vương sẽ phải trở thành trò cười.
"Ngươi tính......"
Nụ cười trên mặt Nhiệt Ba dần dần nhạt đi, nghiêng đầu ngắm nhìn cánh đồng bát ngát nơi xa, lạnh nhạt nói: "Ta muốn toàn bộ hai mươi vạn đại quân Tây Lăng này ở lại Tây Bắc!"
Trong lòng Hàn Minh Nguyệt chấn động, hắn rõ ràng nghe ra mùi vị sát khí và huyết tinh không giấu diếm chút nào trong lời của Nhiệt Ba.
"Ngươi muốn toàn bộ hai mươi vạn đại quân Tây Lăng ở lại Tây Bắc! Ngươi... Làm sao ngươi dám nghĩ như vậy......"
Từ trước đến nay, lần đầu tiên Hàn Minh Nguyệt rõ ràng cảm giác được giọng nói của mình đang run rẩy.
Muốn tiêu diệt trọn cả hai mươi vạn đại quân Tây Lăng, nói như vậy... Nơi nào giống như một cô gái chưa từng trải qua chiến trường có thể nói được?
Không... Có lẽ chính bởi vì người chưa từng trải qua chiến trường, nên mới có thể nói ra lời nói liều lĩnh như thế.
Nhiệt Ba dựa vào tường thành nhìn hắn, cười nói: "Có gì mà không dám? Mấy ngày nay đại quân Tây Lăng giao chiến liên tiếp mấy ngày, có thể tới thành Hồng Châu thì nhiều nhất cũng chỉ mười vạn. Tòa thành này... Sẽ trở thành chỗ mai táng cuối cùng của bọn hắn."
Hàn Minh Nguyệt không tự chủ được run rẩy, trong lồng ngực lại không tự chủ được dâng lên một trận lửa nóng.
Nhìn Nhiệt Ba chằm chằm, Hàn Minh Nguyệt nói: "Hiện tại rốt cục ta đã hiểu, tại sao Diệc Phàm lại coi trọng ngươi."
Nhiệt Ba nhướng mày, mỉm cười nhìn hắn.
Hàn Minh Nguyệt hơi hoài niệm nói: "Còn nhớ rõ năm đó... khi lần đầu tiên Diệc Phàm ra chiến trường hình như chỉ có mười ba mười bốn tuổi. Hắn nói, chỉ cần cho hắn ba bốn năm, thì không chừng hắn có thể bình định Nam Chiếu, để cho từ đó Nam phương Đại Sở an thuận trăm năm... Chỉ tiếc......"
Nghe lời nói của hắn, hình như tâm tình Nhiệt Ba rất tốt, cười nói: "Cho nên ta mới là Định Vương phi mà... Trấn Nam Vương sao, trốn tránh lâu như vậy, Bản phi cũng hơi mong đợi trận chiến này rồi."
Đêm khuya
Nơi nào đó trong đại doanh của Mặc gia quân, trong trướng chủ soái, ánh nến vẫn lẳng lặng cháy.
Mặc Diệc Phàm ngồi ở phía sau bàn làm việc nhìn sổ con trong tay, chân mày thanh tuyển thỉnh thoảng khẽ nhăn lại.
Mặc Cảnh Kỳ quyết tâm phá hủy Mặc gia quân quả thật không thể khinh thường, mấy ngày nay, năm mươi vạn Mặc gia quân chỉ đối mặt với địch nhân ở bên ngoài thôi đã lên tới gần tám mươi vạn rồi, hơn nữa địch nhân ngầm, dự tính đoán chừng cũng đã khoảng một trăm vạn.
Mặc dù Mặc Diệc Phàm đúng là thiên tài hành quân đánh giặc, nhưng tình hình như vậy vẫn để cho hắn cảm thấy áp lực.
Không chỉ phải chia ra đối phó với quân đội đến từ Nam Chiếu, Tây Lăng và Lê Vương, mà còn phải phòng ngừa Mặc Cảnh Kỳ tác quái ở phía sau bất cứ lúc nào.
Chỉ không tới một tháng, Mặc Diệc Phàm đã gầy hơn lúc mang bệnh trước kia một vòng.
"Vương gia." A Cẩn đã lâu không thấy xuất hiện ở cửa, trên gương mặt trẻ tuổi vẫn trầm mặc ít nói như ngày thường.
Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu lên, hỏi: "Chiến báo Tây Bắc đã truyền đến sao?"
A Cẩn gật đầu, đưa chiến báo vừa nhận được đến trước mặt Mặc Diệc Phàm. Vô luận trễ như thế nào, thì Vương gia vẫn luôn kiên trì mỗi ngày xem xong chiến báo Tây Bắc rồi mới có thể nghỉ ngơi.
Biết rõ điểm này, nên A Cẩn cũng có thói quen, mỗi ngày vừa nhận được tin tức liền lập tức đưa tới đây cho Vương gia xem qua.
Mặc Diệc Phàm đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn một chút, không khỏi nhíu mày. Tin tức Mặc gia quân một đường rút lui về Hồng Châu được nói tới trong chiến báo để cho mày kiếm của hắn khóa chặt.
Chuyện này không giống như cách đánh quen thuộc của Mặc gia quân, hơn nữa đại quân Tây Lăng cũng không lợi hại đến mức độ có thể làm cho Mặc gia quân lấy tốc độ như vậy để rút lui.
Nhìn số lượng thương vong viết trong chiến báo, Mặc Diệc Phàm giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, "Là ý của A Lệ sao? A Lệ, nàng đang nghĩ gì vậy?"
Trầm tư chốc lát, Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu lên nói: "Lấy toàn bộ chiến báo vài ngày trước tới đây, cả bản đồ nữa!"
A Cẩn hơi kinh ngạc khi thấy đột nhiên Vương gia của mình đứng dậy mang theo thần sắc kịch biến, vội vàng lên tiếng đáp lại, sau đó vội vàng xoay người đi lấy đồ mà Mặc Diệc Phàm muốn.
Động tác của A Cẩn rất nhanh, chỉ chốc lát sau, bản đồ và chiến báo mà Mặc Diệc Phàm muốn đều đã bày ra trước mặt hắn.
Mặc Diệc Phàm cẩn thận cầm lấy mỗi một phần chiến báo suy nghĩ mỗi một câu trong đó, thỉnh thoảng nhìn bản đồ một chút, cuối cùng rơi vào trầm tư.
"Vương gia?" A Cẩn hơi bận tâm kêu lên, thật sự sắc mặt Vương gia không tính là quá tốt.
Mặc Diệc Phàm rũ mắt, thần sắc trên mặt hơi khổ sở và bất đắc dĩ, "A Lệ......"
Mặc Diệc Phàm nhìn bản đồ đầy dấu hiệu trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn đã hiểu bố cục của Nhiệt Ba, cũng hiểu dụng tâm của nàng.
Nhưng chính bởi vì như vậy mới để cho hắn cảm thấy hết sức thống khổ.
Thê tử chí ái của hắn, A Lệ của hắn, vốn hẳn phải là Định Quốc Vương phi sống an nhàn sung sướng được người người hâm mộ, vậy mà hôm nay lại chỉ có thể chỉ huy thiên quân vạn mã đi lại ở trong tinh phong huyết vũ tại vùng đất hoang vu Tây Bắc phía xa như vậy.
Đây hết thảy... Đơn giản là sự bất lực của hắn......
"Chặt đứt đại quân Tây Lăng và đại quân đóng ở biên cảnh Tây Lăng, toàn diệt hai mươi vạn đại quân Tây Lăng... A Lệ, A Lệ......"
Bỗng dưng trong lòng Mặc Diệc Phàm phảng phất như bị cái gì kéo xuống, hình như trong nháy mắt đau đến không thở nổi.
Thật vất vả mới thở được bình thường, thì suy nghĩ trong lòng sôi trào, trong lòng Mặc Diệc Phàm lại giật mình.
Có lẽ kế sách của A Lệ không tệ, nhưng Trấn Nam Vương Tây Lăng cũng không phải là người bình thường, nếu để ông ta khám phá ra ý nghĩ của A Lệ......
Chợt đứng lên, Mặc Diệc Phàm trầm giọng nói: "Đi chuẩn bị ngựa, Bản vương phải đi ra ngoài một chút. Tạm thời trong quân sẽ do mấy vị Đại tướng quân chịu trách nhiệm!"
A Cẩn sửng sốt, không hiểu nhìn Mặc Diệc Phàm. Lúc này đã là canh ba, làm sao Vương gia lại đột nhiên xuất hiện suy nghĩ muốn đi ra ngoài?
Nhìn tài liệu và bản đồ đang mở ra trên bàn một chút, có lẽ Vương phi đã xảy ra chuyện gì?
A Cẩn cũng không lĩnh mệnh, trầm giọng nói: "Vương gia, sắp tới mười lăm trăng tròn. Vạn nhất người đang ở trên đường... Hơn nữa, bây giờ chiến sự khẩn cấp, đột nhiên người lại rời đi, chỉ sợ không ổn......"
Mặc Diệc Phàm rũ mắt, cũng nhớ ra hôm nay đã là ngày 10 tháng 3, mà mình thì vô luận như thế nào cũng không thể chạy tới Hồng Châu trong vòng hai ngày. Mà đại sự trong quân cũng cần xử lý...
Trầm ngâm một chút, Mặc Diệc Phàm rất nhanh phục hồi tinh thần lại, nói: "Sáng mai báo cho tất cả tướng lãnh từ tướng quân trở lên tới gặp Bản vương. Mặt khác, báo cho Mặc Hoa, lập tức dẫn người đến Tây Bắc bảo vệ an nguy của Vương phi trước. Lúc quan trọng nhất... Không tiếc bất cứ giá nào mang Vương phi rời khỏi chiến trường. Lập tức lên đường!"
"Dạ, Vương gia!" A Cẩn lên tiếng đi.
Mặc Diệc Phàm vô lực ngã ngồi lại trên ghế, nhẹ giọng lẩm bẩm: "A Lệ... Nàng nhất định phải bình an vô sự......"
Hình như bởi vì bị đè nén quá lâu, nên rốt cục chiến sự Tây Bắc đã bộc phát ra trong nháy mắt.
Sau khi tiến vào Hồng Châu, rất nhanh, Trấn Nam Vương đã phát hiện ra thế công của Mặc gia quân một lần so với một lần càng mãnh liệt hơn, bọn họ muốn đẩy nhanh tốc độ cũng càng ngày càng chậm.
Nhìn thành Hồng Châu ở xa xa, sắc mặt Trấn Nam Vương đã âm trầm mà không còn bình thản như khi bình thường nữa.
Ông ta biết mình đã trúng kế của Địch Lệ Nhiệt Ba, bị dẫn đến thủ phủ Tây Bắc. Nhưng vậy thì như thế nào?
Ngay cả đại quân Tây Lăng hao binh tổn tướng, Mặc gia quân cũng sẽ không tốt hơn bọn hắn. Lão tuyệt đối không tin, dưới tình huống ông có binh lực ngang hàng mà lại không đấu lại một nữ nhân.
Hơn nữa thời gian cũng không cho phép ông dừng lại chờ viện quân ở biên cảnh Tây Lăng đến, ông phải bằng tốc độ nhanh nhất đoạt được thành Hồng Châu, khống chế cả Tây Bắc mở đường cho viện quân sắp đến, cũng để chuẩn bị cho việc tiến vào Đại Sở.
"Vương gia, đại bộ phận Mặc gia quân đã lui về thành Hồng Châu, hẳn là chuẩn bị tử thủ Hồng Châu."
Trấn Nam Vương nhướng mày cười một tiếng, "Bản vương còn tưởng rằng Địch Lệ Nhiệt Ba có cao chiêu gì đây, tử thủ Hồng Châu... Nàng ấy có thể thủ được mười ngày hay nửa tháng? Đợi đến đại quân đông chinh của quân ta đến, chỉ một thành Hồng Châu, nàng ấy còn có thể chịu đựng được mấy ngày?"
Tướng lãnh thủ hạ ở một bên khuyên can: "Vương gia không thể xem thường, ban đầu Địch Lệ Nhiệt Ba lấy hai vạn binh lực tử thủ Vĩnh Lâm không bị công phá ở Toái Tuyết quan, thật sự không thể khinh thường."
Trấn Nam Vương thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tất nhiên Bản vương sẽ không khinh thường Địch Lệ Nhiệt Ba, bằng tốc độ nhanh nhất đánh hạ thành Hồng Châu!"
Dĩ nhiên ông ta sẽ không xem thường nàng ấy mà sẽ dùng toàn bộ lực lượng của mình công phá Hồng Châu.
Khinh thường địch cũng không phải là sai lầm mà người ở cái tuổi này như ông dễ dàng phạm phải.
Nhớ tới cô gái thanh lệ nhìn như uyển chuyển hàm xúc kia, ông thật sự hơi ngạc nhiên, đợi đến khi ông công phá Hồng Châu đứng ở trước mặt nàng ấy, không biết nàng ấy còn có thể giữ vững được bình tĩnh ung dung như vậy nữa hay không?
Ngày 10 tháng 3, rốt cục đại quân Tây Lăng đã đưa binh đến dưới thành, thành Hồng Châu gặp phải công kích mãnh liệt mà trước nay chưa từng có.
Nhưng đại quân Tây Lăng cũng gặp phải sự chống cự ương ngạnh chưa bao giờ có.
Trên cổng thành, mũi tên của Hắc Vân Kỵ bắn về phía quân địch dưới thành như mưa rào, mà người dưới thành cũng người trước ngã xuống, người sau tiến lên quên cả sống chết tiến tới.
Trấn Nam Vương giục ngựa đứng nghiêm ở phía sau đại quân, mơ hồ nhìn thấy một cô gái áo đỏ bình tĩnh mà ngồi trên lầu cao nhất trên thành Hồng Châu, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống tràng chém giết phía dưới.
Phía sau cô gái áo đỏ đó, mấy tên nam tử cao ngất đứng chắp tay, cũng đứng xem trận chém giết này.
Xa xa, Trấn Nam Vương vẫn có thể nhận ra, một nam tử áo đỏ tuấn mỹ trong đó chính là tâm phúc của Định Vương – Phượng Chi Dao.
Thấy đối thủ của mình nhàn nhã ung dung ngồi yên đài cao như thế, trong mắt Trấn Nam Vương lộ ra sát khí, giận quá thành cười, "Hay cho một Định Quốc Vương phi!"
Trên đài cao, Nhiệt Ba vẫn nhìn nơi nào đó phía sau đại quân Tây Lăng ở nơi xa, quay đầu cười nói với Phượng Chi Dao: "Phượng Tam, đây là lần đầu tiên chúng ta mặt đối mặt đối chiến với Trấn Nam Vương đi?"
Phượng Chi Dao không thú vị liếc mắt nói: "Cũng không phải như vậy sao? Nếu lúc trước không phải chơi cái quỷ kế gì mà một đường vừa đánh vừa lui, thì cứ tiếp tục đánh như vậy nữa cũng sẽ làm cho người khác hoài nghi, có phải Mặc gia quân chúng ta chỉ biết lui hay không nữa."
Nghe oán khí rất nặng đầy oán trách của Phượng Chi Dao, Nhiệt Ba cười một tiếng, nói: "Đã như vậy, phải nên ăn mừng thật lớn mới đúng......"
Dứt lời, Nhiệt Ba xoay người nhận lấy tỳ bà từ trong tay Tần Phong ở phía sau, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một chút, âm điệu thanh thúy từ ngón tay chảy ra.
Nhiệt Ba nhợt nhạt mỉm cười, mười ngón tay linh hoạt bay lượn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên tỳ bà, tiếng tỳ bà từ nhỏ tới lớn dần, dần dần truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Tuy các tướng sĩ đang chém giết không có thời gian thưởng thức tiếng nhạc khí hào hùng đó, trên chiến trường cho dù chỉ cần thất thần một chút thì đều có thể giao ra cả tính mạng của mình.
Nhưng hình như tiếng đàn lúc trầm buồn rồi lại như vang dội ấy lại truyền tới trong tai của từng tướng sĩ một cách rõ ràng.
Tiếng đàn làm cho các tướng sĩ Mặc gia quân nhớ lại vinh quang ngày xưa của Mặc gia quân, phảng phất như thấy được dũng cảm và khí phách của lịch đại Định Quốc Vương gia mang theo bọn họ xông pha chiến đấu vào năm đó.
"Đuổi quân xâm lược, chấn hồn Mặc gia quân ta!" Không biết người nào đã hô một câu, ngay lập tức mọi người trên chiến trường đằng đằng sát khí, "Giết!"
Đứng ở bên cạnh Nhiệt Ba, Phượng Chi Dao khẽ biến sắc nói: "Đây là... " Việt Vương phá trận khúc"......"
Nhiệt Ba không đáp, mười ngón tay bay nhanh chảy ra một chuỗi tiếng đàn khí thế hào hùng, sát khí nghiêm nghị.
Từ nhỏ Nhiệt Ba được mọi người trong Từ thị cùng với Từ gia nuôi dạy, thì làm sao lại có thể thật sự không biết nhạc lý, mà chỉ là không thích mà thôi.
Khúc đàn nhập trận này vốn là khúc nhạc của đàn cổ, đại khí hùng hồn, phong cách cổ xưa, cao nhã có phong thái thượng cổ.
Hiển nhiên Phượng Chi Dao cũng không trông cậy vào Nhiệt Ba sẽ trả lời, mà chỉ nhẹ giọng nói: " "Việt Vương phá trận khúc" đã thất truyền hơn hai trăm năm, chắc cũng chỉ có Từ gia mới có thể cất giữ được phổ khúc cổ như vậy."
Hai quân giao chiến, nếu nói kẻ dũng cảm sẽ thắng, thì lúc tướng sĩ Mặc gia quân đằng đằng sát khí do Vương phi nhà mình mang lại, cũng chính là lúc, khí thế của tướng sĩ Tây Lăng lại yếu đi một ít.
Chỗ tinh kỳ đại quân Tây Lăng tung bay ở nơi xa, Trấn Nam Vương hơi xuất thần nhìn chằm chằm bóng áo đỏ ở nơi xa, trong mắt mang theo tia sáng trầm tĩnh.
Tướng lãnh đi theo bên cạnh thấp giọng kêu lên: "Vương gia... Khí thế Mặc gia quân đang thịnh, không bằng chúng ta... Tránh đi mũi nhọn trước?"
Không thể không nói, vị Định Quốc Vương phi kia đúng là một nhân tài, chỉ với tiếng đàn tỳ bà, mà đã làm cho khí thế của cả Mặc gia quân tăng lên một tầng.
Trấn Nam Vương ngửa mặt lên trời cười dài, roi ngựa trong tay giơ một ngón tay về phía chỗ cao nhất trên thành, cười vang nói: "Nữ nhân như vậy mới có ý tứ, so với nàng ấy, tuyệt sắc thiên hạ cũng là phế vật! Ha ha... Người nào dám lui về phía sau giết không tha, nữ nhân này... Bản vương định rồi!"
Tướng lãnh bên cạnh cũng không dám khuyên nữa. Trấn Nam Vương cười nói: "Nghe nói Mặc Diệc Phàm là thiên tài bày binh bố trận, chỉ không biết bây giờ Mặc Diệc Phàm không ở trong quân, Mặc gia quân có còn người có thể phá trận hay không đây?"
Hiển nhiên Trấn Nam Vương cũng nghe ra được từ khúc vừa rồi chính là "Việt Vương phá trận khúc", ngàn năm trước Tây Lăng, Đông Sở vốn có cùng nguồn gốc, mặc dù rất nhiều nét văn hóa không giống nhau hoàn toàn nhưng cũng hơi tương tự nhau.
Vung tay lên, phía sau, vang lên tiếng trống trận, mấy tên binh lính vũ động cờ nhỏ màu đỏ trong tay.
Rất nhanh, trận thế binh lính Tây Lăng bắt đầu thay đổi, tất nhiên biến hóa như thế cũng không thể gạt được đám người Nhiệt Ba đang ở trên cao nhìn xuống.
Phượng Chi Dao cau mày nhìn trận thế biến hóa phía dưới, nói: "Trận Lục Hoa... Không đúng... Có chỗ nào đó không giống..."
Chỉ thấy binh lính Tây Lăng dưới thành tạo thành một trận hình vòng tròn khổng lồ bên ngoài bao lấy bên trong cực nhanh, mà trong cái trận lớn ấy đều bao phủ vô số trận nhỏ.
Vốn số quân của Mặc gia quân ra khỏi thành nghênh chiến đã ít hơn quân đội Tây Lăng, lúc này ở trong trận lại nhỏ bé giống như nằm trong biển nước mênh mông cuồn cuộn.
Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng, vung tay lên đánh ra cờ xí màu xanh trên đầu thành, trận thế Mặc gia quân cũng biến đổi theo thành một con hắc long khổng lồ chiếm cứ ở trên toàn bộ chiến trường, đầu rồng khí phách hung hãn là tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân – Hắc Vân Kỵ, làm cho không người nào dám chạm vào mũi nhọn kia.
Lúc hắc long vẫy đuôi, trận thế quân địch cũng chỉ có thể loạn thất bát tao lảo đảo như sắp ngã.
Phía sau đại quân Tây Lăng dâng lên cờ nhỏ màu đen, trận Lục Hoa trên chiến trường biến hóa một lần nữa thành một con cự bằng, móng vuốt khổng lồ nhanh chóng chụp vào thân thể hắc long, trong nháy mắt cắt cự long thành hai đoạn.
"Chết tiệt!" Phượng Chi Dao khẽ nguyền rủa một tiếng, cờ xí đầu tường biến hóa lần nữa, cự long Mặc gia quân bị cắt đứt lập tức hóa thành vô số mũi tên nhọn màu đen xông về phía chim đại bàng khổng lồ kia.
Nhiệt Ba đứng dậy nhìn giao chiến dưới thành, chiến tranh hiện đại thì cái gọi là trận pháp đã thất truyền từ lâu, cũng không yêu cầu phải biết.
Cho nên Nhiệt Ba rất xa lạ với thứ này, mặc dù đã từng gặp rất nhiều ở trong binh thư, nhưng ứng dụng thực tế lại không có.
Lúc này nhìn Phượng Chi Dao chỉ huy trận pháp đại quân, cuối cùng trong lòng đã chân chính có khái niệm được một chút. Thuận tiện cúi đầu bắt đầu suy tư phương pháp phá trận.
Bày binh bố trận lại không phải là kiến thức mà chỉ với một lần đã có thể thông thạo được. Ít nhất hiện tại trên chiến trường, thật sự Nhiệt Ba rất khó giúp được Phượng Chi Dao cái gì ở phương diện này.
Cho dù nàng có thể nhìn hiểu, có thể nghĩ ra điểm gì quan trọng, nhưng trong chốc lát cũng tuyệt đối không thể nào làm cho Mặc gia quân hiểu rõ được ý đồ của nàng trong lúc đang kịch chiến dưới thành.
Huống chi, chỉ có thể được xem là mới nhập môn về trận pháp như Nhiệt Ba thì như thế nào cũng sẽ không tự đại cho là ngay lập tức mình có thể đấu với Trấn Nam Vương Tây Lăng có danh xưng Chiến thần Tây Lăng lại tài giỏi hơn mọi người về phương diện bày binh bố trận này.
Đứng nghiêm ở trên cao, Nhiệt Ba nhìn chằm chằm chiến trường phía dưới không chớp mắt, quả nhiên trong trận thế biến ảo nhiều lần, trận thế của Mặc gia quân dần dần bắt đầu giải tán, rơi vào trong vòng vây của đại quân Tây Lăng.
"Vương phi......" Tần Phong cau mày, hơi lo lắng muốn nói cái gì đó.
Hắn xuất thân Hắc Vân Kỵ, nhưng cũng không phải là Thống soái tối cao của Hắc Vân Kỵ. Hơn nữa vốn kỵ binh cũng không vận dụng trận pháp nhiều lắm, cũng không tinh thông mấy cái này.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho việc để hắn nhìn ra sự thực Mặc gia quân đang dần dần bị thua.
Nhiệt Ba giơ tay lên ngăn trở lời hắn muốn nói, cúi đầu trầm tư chốc lát, rồi nói: "Quả nhiên Phượng Tam không phải là đối thủ của Lôi Chấn Đình, hôm nay liền đến đây thôi."
Trận đánh này nhìn như đánh kịch liệt, nhưng thật ra thì song phương cũng chưa ra hết toàn lực, mà chỉ thử dò xét nhau thôi.
Tần Phong nói: "Quân ta đã rơi vào trong trận của Tây Lăng, chỉ sợ không dễ dàng trở ra như vậy. Vương phi... Vương phi có biện pháp phá trận sao?"
Giống như đã thành thói quen, Tần Phong mong đợi nhìn về phía Nhiệt Ba. Đi theo Vương phi cũng không tính quá lâu, nhưng trong lúc vô tình, bọn họ đều đã đem Vương phi trở thành kỳ tài không gì không làm được.
Nhiệt Ba lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: " Quả thật Bản phi không hiểu nhiều về trận pháp,."
Nghe vậy, Tần Phong lại hơi như đưa đám. Vương phi có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi, làm sao có thể cái gì cũng biết chứ?
Rất nhiều tướng quân đã dùng thời gian mấy chục năm nhưng cũng chưa chắc có thể nghiên cứu thấu triệt thứ này.
Lần này ở lại bên cạnh Vương phi cũng chỉ là tướng lãnh trẻ tuổi, Nam Hầu là người duy nhất tương đối có kinh nghiệm thì lại bị Vương phi phái đi thi hành những nhiệm vụ khác rồi.
Hơn nữa, theo Tần Phong thấy thì, cho dù Nam Hầu ở đây, cũng chỉ sợ sẽ không đối phó được Trấn Nam Vương Tây Lăng.
Nhiệt Ba như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng sờ bụng, cười yếu ớt nói: "Nếu... Kỹ thuật và trí lực không giải quyết được vấn đề, vậy cũng chỉ có thể... giải quyết bằng bạo lực."
Tần Phong ngẩn ra, không thể hiểu ý của Nhiệt Ba, chỉ thấy Nhiệt Ba bước chậm đi xuống đài cao, đi tới đứng ở bên cạnh Phượng Chi Dao đang xem cuộc chiến bên tường thành.
Ở trong nháy mắt Tần Phong còn không kịp suy tư, thì một ngọn lửa hình đóa hoa xinh đẹp màu đỏ bay lên bầu trời, mang theo tiếng huýt gió bén nhọn.
Sau đó tiếng vó ngựa kinh thiên động địa vang lên từ góc tây nam, như một cơn gió lốc màu đen càn quét toàn bộ chiến trường trong nháy mắt.
Mà đồng thời, vốn đã bị đại quân Tây Lăng phân cách chia năm xẻ bảy, Mặc gia quân đã nhanh chóng bắt đầu kết nối rồi từ giữa vòng vây của quân địch, hơn nữa cùng chiến hữu chung quanh tạo thành trận hình lớn hơn như một đầu mũi tên bén nhọn cắt trận hình khổng lồ của đại quân Tây Lăng ra một vết rách.
Mà Hắc Vân Kỵ mới vừa đến cũng chưa chém giết hoặc rời đi, mà bọn họ lại qua lại xuyên qua trên chiến trường, trong nháy mắt đã xé trận hình đang chỉnh tề thành chia năm xẻ bảy.
Phía sau đại quân Tây Lăng, đứng nghiêm trong quân, tướng lãnh Tây Lăng nhìn Hắc Vân Kỵ xuất hiện bất thình lình, sắc mặt kịch biến, "Đây là trận pháp gì?"
Trấn Nam Vương thu hồi nụ cười trên mặt, như có điều suy nghĩ nhìn tường thành nơi xa, rồi nói: "Đây không phải trận pháp nào cả!"
Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, thì trận pháp gì cũng vô dụng. Bàn về thực lực, Mặc gia quân còn cao hơn đại quân Tây Lăng một bậc, có kém cũng chỉ là binh lực và tướng lãnh cao minh chân chính mà thôi.
Muốn đấu với Mặc gia quân, thì phải làm xong chuẩn bị trả giá thật nhiều trước. Lúc này có Hắc Vân Kỵ đang có sức lực đầy đủ gia nhập, tất nhiên thắng bại đã khó dự kiến được.
Tướng lãnh bên cạnh đề nghị: "Nếu để cho đại quân phía sau tiến lên, toàn bộ tiêu diệt Mặc gia quân ở ngoài thành thì sao?"
Trấn Nam Vương lắc đầu nói: "Không còn kịp rồi, bọn họ muốn rút lui."
Quả nhiên, chỉ nghe trên thành Hồng Châu vang lên tiếng chiêng thu binh. Cửa thành Hồng Châu mở ra trong nháy mắt, mà Mặc gia quân mới vừa lao ra bảo vệ không cho đại quân Tây Lăng xông vào trong thành đã ở dưới sự che chở của Hắc Vân Kỵ, Hắc Vân Kỵ cản ở phía sau cũng nhanh chóng xông về cửa thành như ngựa phi.
Nghênh đón binh lính Tây Lăng truy kích theo ở phía sau chính là dồn dập mưa tên của Mặc gia quân thủ thành.
Thấy một màn như vậy, tướng lãnh bên cạnh Trấn Nam Vương rối rít la mắng, "Người Đông Sở thật hèn hạ, đánh không lại chúng ta thì liền bỏ chạy!"
Trấn Nam Vương lại không giận mà ngược lại cười nói: "Đánh không lại tất nhiên muốn chạy trốn. Nhưng mà... Địch Lệ Nhiệt Ba này vừa ra thật sự lại khiến Bản Vương thấy rõ một chuyện. Trong thành Hồng Châu này... Quả thật không có tướng lãnh lớn. Chỉ bằng vào một Phượng Chi Dao, nếu huấn luyện thêm mấy năm nữa thì có lẽ có thể một mình đảm đương một phía, nhưng bây giờ thì còn quá non."
Các tướng lĩnh vừa nghĩ, cũng không phải đúng như vậy sao? Binh lực hai bên ngang nhau, nhưng người Đông Sở lại cần Hắc Vân Kỵ cứu giúp mới có thể rút về trong thành, thì không phải trong quân không người sao?
"Mặc Diệc Phàm ở quan nội cùng lúc đối kháng với liên quân ba nhà, cho dù Mặc Diệc Phàm có lợi hại hơn nữa, thì cũng không thể đối phó nổi. Chỉ sợ tướng lãnh Mặc gia quân đều đã theo Mặc Diệc Phàm nhập quan rồi."
"Cũng không phải như vậy sao? Mặc Diệc Phàm lại giao Tây Bắc cho một nữ nhân, có thể thấy được thật sự Mặc gia quân không còn người nào cả!"
Lúc các tướng lĩnh nghị luận rối rít, ánh mắt Trấn Nam Vương lại nhìn về thân ảnh màu đỏ trên đầu thành Hồng Châu kia một lần nữa.
Mấy ngày nay, Mặc gia quân liền chiến liền lùi, lại thêm một trận đánh thắng lợi hôm nay nữa, đã để cho các tướng lĩnh Tây Lăng không khỏi dâng lên một chút lòng xem thường Mặc gia quân.
Nhưng thân là Thống soái, Trấn Nam Vương lại không như vậy, không chỉ không có, mà ngược lại làm cho ông bắt đầu coi trọng Định Quốc Vương phi trẻ tuổi kia hơn.
Mấy ngày nay đúng là chiến thắng liên tiếp rất tốt, nhưng hầu như bọn họ lại không nhận được bất kỳ tiện nghi thực tế gì ở Hồng Châu.
Một đường đi tới, lương thực đúng mùa của các nơi Tây Bắc đã bị thu hoạch xong từ lâu, ngay cả một chút ít không thể gặt gấp cũng bị một mồi lửa đốt sạch sẽ.
Mấy ngày nay Mặc gia quân nói là đang chống cự chẳng bằng nói là đang ngăn trở bước tiến của bọn hắn để dân chúng Hồng Châu gặt gấp lương thực, theo tình báo ông nhận được, thậm chí Địch Lệ Nhiệt Ba đã cho Mặc gia quân giúp đỡ dân chúng gặt gấp lương thực.
Điều này lại càng khiến cho ông phải nhanh chóng công hãm Hồng Châu, bởi vì qua một tháng nữa, thì Tây Bắc sẽ chân chính tiến vào ngày đông giá rét, đến lúc đó rất nhiều địa phương bị bão tuyết phủ kín đường, cho dù có lương thực cũng chưa chắc có thể vận chuyển qua được.
Mà lương thảo, quân nhu của bọn họ cũng tuyệt đối không thể nào duy trì được đến đầu mùa xuân năm sau.
Càng đến gần Hồng Châu, Trấn Nam Vương lại càng có một loại dự cảm, Mặc gia quân cố ý dẫn bọn họ vào Hồng Châu.
Nhưng ông lại không thể nào hiểu được Mặc gia quân, hoặc nói chính xác hơn là ý nghĩ của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Sau lưng Hồng Châu chính là quan nội vùng đất bằng phẳng, nhìn biểu hiện mấy ngày nay của Địch Lệ Nhiệt Ba thì cũng không giống như có lòng tin và thực lực lớn đến nỗi có thể ngăn cản ông ở ngoài thành Hồng Châu, hiện tại thậm chí trong Mặc gia quân cũng không có một cao thủ bày binh bố trận nữa.
Thật ra thì, Trấn Nam Vương không rõ, ông vẫn cảm thấy mình đã rất coi trọng Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng khi ông cho rằng trong Mặc gia quân không có danh tướng có thể một mình đảm đương một phía, thì cũng đã là một loại xem thường rồi.
Hơn nữa ông càng không nghĩ đến, Địch Lệ Nhiệt Ba muốn cũng không phải là ngăn cản đại quân Tây Lăng ở ngoài thành Hồng Châu, mà là... Tiêu diệt toàn bộ hai mươi vạn đại quân Tây Lăng ở Hồng Châu cơ!
Nhìn cô gái áo đỏ như đang gật đầu với mình trên cổng thành kia, đột nhiên trong lòng Trấn Nam Vương giật mình.
Một cổ bất an kỳ dị trong nháy mắt chấn nhiếp ở trong lòng ông, nhưng sau khi suy tính ngược lại thì lại vẫn không tìm được nguyên nhân xuất hiện loại bất an này.
Suy nghĩ một chút, Trấn Nam Vương xoay người về doanh, "Khoái mã truyền lệnh, mệnh cho ba mươi vạn đại quân đóng ở biên cảnh Tây Lăng đang vận chuyển lương thảo nhanh chóng chạy tới Hồng Châu."
Tướng lãnh theo bên người ngẩn ra, do dự nói: "Vương gia, với số lượng lương thảo lớn như vậy, tốc độ hành quân của đại quân......"
Tướng sĩ đóng ở biên cảnh mang theo đủ lương thảo cho một mùa đông của bốn mươi vạn đại quân, muốn vận chuyển tới Hồng Châu, thì tất nhiên tốc độ hành quân sẽ không thể nhanh được.
Trấn Nam Vương hừ nhẹ một tiếng nói: "Kịp nhập quan là được. Nếu các ngươi chậm một chút nữa, thì nói không chừng khi đại quân đến, các ngươi còn chưa công phá được thành Hồng Châu!"
Chúng tướng lĩnh đi theo không khỏi đỏ mặt lên, rối rít lộ ra vẻ không phục. Nếu ngay cả nữ nhân mà bọn họ còn không đánh lại, thì cũng không còn mặt mũi trở về Tây Lăng nữa, "Trong vòng năm ngày, thề tất công phá Hồng Châu!"
"Bản vương mỏi mắt mong chờ."
Trong thành Hồng Châu, Phượng Chi Dao xấu hổ cười, nói với Nhiệt Ba: "Nếu hôm nay không phải Vương phi đã có chuẩn bị thì suýt nữa Mặc gia quân ra khỏi thành nghênh chiến đã không về được rồi. Quả nhiên ta vẫn còn kém nhiều lắm......"
Nhiệt Ba mỉm cười, nói với hắn: "Mặc dù từ khi còn thiếu niên thì ngươi đã chinh chiến sa trường, nhưng cũng đã rất nhiều năm không có đánh qua trận nào. Bàn về kinh nghiệm thì tất nhiên sẽ không thể bằng được Trấn Nam Vương đã chinh chiến nửa đời. Giáo huấn hôm nay cũng nói cho chúng ta biết, tốt nhất không nên lấy chỗ yếu của chính mình đi so sánh với chỗ mạnh của người khác."
Phượng Chi Dao bất đắc dĩ buông tay nói: "Mặt đối mặt chém giết, phải chấp nhận bày binh bố trận. Nếu trực tiếp để cho các tướng sĩ cả đàn cả lũ giết tới, thì chính là chết. Nhưng Vương phi nói cũng đúng, loại biện pháp phản kích này sẽ chỉ có chúng ta bị lỗ mà thôi. Thế lực hai quân ngang nhau, đấu chính là trận pháp."
Nếu là những đám ô hợp của Mặc Cảnh Lê kia ở Nam Phương lúc trước, thì người nào quản hắn khỉ gió trận pháp gì?
Trực tiếp giết tới hù dọa cũng có thể hù chết những lính tôm tướng cua kia rồi.
Nhiệt Ba cũng rất bất đắc dĩ, Nam Hầu có kinh nghiệm già dặn nhất trong quân thì đã bị nàng phái đi.
Mà những người khác, nếu bàn về trận pháp, thì chỉ sợ còn không bằng Phượng Chi Dao đã đi theo Mặc Diệc Phàm học tập từ nhỏ.
Mặc dù nàng cũng nhìn hiểu một chút, nhưng với một người đã tiếp nhận quân sự hiện đại nhiều hơn như nàng, thì thật ra rất khó để lĩnh hội được những trận pháp cổ đại tinh túy này.
Cho dù đọc nhiều binh thư hơn nữa mà không có cách nào dung nhập chân chính vào hoàn cảnh chiến tranh kia thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Cũng không phải mỗi người đọc ba mươi sáu kế của binh pháp Tôn Tử thì đều có thể trở thành danh tướng tuyệt đại được.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Nhiệt Ba nói: "Tận lực tránh khỏi chém giết mặt đối mặt như vậy. Chuyện ta nói mấy ngày trước, đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Hết thảy đều đã được bố trí theo như ý của Vương phi. Vương phi..."
Do dự một chút, Phượng Chi Dao vẫn hỏi ra: "Hiện tại thành Hồng Châu cũng không còn chuyện gì quan trọng gì nữa, Vương phi có tính nhập quan trước hay không?"
"Nhập quan?" Nhiệt Ba nhướng mày, xoay người nhìn Phượng Chi Dao đi theo phía sau, trên khuôn mặt tuấn mỹ mà trẻ tuổi đang tràn ngập lo lắng.
Nhiệt Ba lắc lắc đầu, nói: "Hiện tại ta không thể rời khỏi Hồng Châu. Nếu như ta không ở Hồng Châu, thì rất có thể Trấn Nam Vương sẽ phát hiện ra ý đồ của chúng ta. Ta ở chỗ này... Chính là muốn để cho ông ta tin tưởng, Mặc gia quân nhất định sẽ tử thủ Hồng Châu."
"Nhưng......" Phượng Chi Dao không yên lòng nói: "Nếu trước kia thì tất nhiên ta không lo lắng, cho dù thật sự rơi vào trong loạn quân, thì lấy bản lĩnh của Vương phi, hơn nữa còn có Kỳ Lân, ít nhất cũng có thể thoát thân bình an. Nhưng hiện tại... Vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn..."
Mặc dù bây giờ nhìn không ra, nhưng rốt cuộc Vương phi cũng là người có thai, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, cũng không ai biết rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Không có ngoài ý muốn, còn có... Phái người đưa Hàn Minh Nguyệt và Tô Túy Điệp đi đi. Về phần Kỳ Lân... Ta có chỗ khác để dùng."
Sắc mặt Phượng Chi Dao trầm xuống, kiên định che ở phía trước Nhiệt Ba, nói: "Kỳ Lân dùng để bảo vệ an nguy của Vương phi."
Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn hắn, nhướng mày nói: "Bản phi cực khổ huấn luyện Kỳ Lân ra không phải dùng để làm thị vệ. Không có bọn họ... Ít nhất kế hoạch lần này sẽ có chỗ thất bại. Phượng Tam, hãy hiểu rõ ràng hậu quả một khi mấy chục vạn đại quân Tây Lăng tiến vào quan nội, thì lại đến nói chuyện với Bản phi."
Nói xong, không để ý tới Phượng Chi Dao nữa, Nhiệt Ba xoay người đi xuống dưới cổng thành.
Phượng Chi Dao bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ của Vương phi thì làm sao hắn lại không biết?
Không nói thiệt hại đối với dân chúng khi đại quân Tây Lăng tiến vào Trung Nguyên, cũng không nói nguy hại đối với giang sơn Đại Sở khi Tây Lăng xâm lấn Trung Nguyên, mà chỉ nói uy hiếp của mấy chục vạn đại quân với Mặc gia quân trong quan nội thôi, cũng đủ để cho bọn họ dốc hết toàn lực chặn những quân xâm lược này lại ở ngoài thành Hồng Châu rồi.
Nhưng... Vô luận như thế nào thì cũng không thể để Vương phi xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Quả thực Phượng Chi Dao không dám nghĩ đến, nếu Vương phi xảy ra chuyện, thì Mặc Diệc Phàm sẽ có phản ứng như thế nào.
"Phượng tướng quân?" Thuộc hạ đi theo phía sau thấp giọng nhắc nhở.
Phượng Chi Dao vuốt vuốt mi tâm nói: "Thị vệ bên cạnh Vương phi phải tăng thêm gấp hai lần, bọn họ đều không cần làm cái gì cả, một khi thành Hồng Châu bị công phá thì ngay lập tức hộ tống Vương phi ra khỏi thành!"
"Dạ."
Mà hoàng thành Đại Sở lúc này, trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ càng thêm âm lãnh u tĩnh hơn bình thường.
Trong Ngự thư phòng, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ âm u nhìn chằm chằm người quỳ rạp trên đất, lạnh giọng nói: "Mặc Diệc Phàm liên tục chiến đấu ở các chiến trường quan nội, Định Quốc Vương phi thống lĩnh hai mươi vạn đại quân chống cự Trấn Nam Vương Tây Lăng?"
Nam tử quỳ gối phía dưới rùng mình một cái vì âm lãnh trong giọng nói kia, run giọng nói: "Hồi hoàng thượng, tin tức Tây Bắc truyền đến là như vậy... Định Quốc Vương phi suất lĩnh Mặc gia quân ở lại trấn giữ Tây Bắc, một đường lui về Hồng Châu. Chỉ sợ là đang tính toán quyết chiến với đại quân Tây Lăng ở gần Hồng Châu... Mấy vị tướng quân trong quan nội gần Hồng Châu đã lần lượt dâng thư thỉnh cầu trợ giúp Định Quốc Vương phi!"
"Câm miệng!" Mặc Cảnh Kỳ lạnh lùng nói, bởi vì thở dốc dồn dập mà ngực càng phập phồng không ngừng.
Trợ giúp Định Quốc Vương phi... Đánh thắng trận chiến này nữa thì thành mỹ danh Định Quốc Vương phi cân quắc bất nhượng tu mi ư?
Nhiều năm thật vất vả phế đi Mặc Diệc Phàm như vậy, không nghĩ tới chẳng những hắn lại đứng lên một lần nữa, mà còn có nhiều thêm một Vương phi có thể đánh trận! "Địch Lệ Nhiệt Ba......"
Trong lòng Mặc Cảnh Kỳ cũng hối hận vô số lần, tại sao lúc trước phải chỉ hôn Địch Lệ Nhiệt Ba cho Mặc Diệc Phàm.
Trong lòng giật mình, đột nhiên vang lên cái gì, "Bây giờ tình huống Từ gia ở Vân Châu như thế nào?"
Trong lòng quan viên quỳ trên mặt đất cứng lại, lặng lẽ nhìn Đế vương ngồi ở trên một cái, cẩn thận từng ly từng tí nói: "Từ gia... lão tiên sinh Thanh Vân, còn có tiên sinh Hồng Vũ vẫn giảng bài ở thư viện Ly Sơn, cũng không có bất kỳ điều gì khác thường."
Trong lòng mãnh liệt nhảy, đột nhiên hắn có một loại cảm giác, nói không chừng đế vương cao cao tại thượng kia đã điên rồi.
Từ gia là văn nhân đứng đầu thiên hạ, nếu ở thái bình thịnh thế thì cũng thôi, nhưng hiện tại Đại Sở loạn trong giặc ngoài, chiến loạn nổi lên bốn phía, Hoàng thượng lại còn muốn động thủ với Từ gia.
Phải biết rằng... Quan viên trong thiên hạ thì có ít nhất một nửa là môn sinh của tiên sinh Thanh Vân, hơn nữa lại vào lúc Từ gia hoàn toàn không có bất kỳ nhược điểm nào có thể cung cấp cho Hoàng đế bắt.
Mặc Cảnh Kỳ trầm mặc hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Trẫm biết, ngươi lui ra đi."
"Hoàng thượng... Thư các tướng quân quan nội xin chiến......"
"Xin chiến?" Tiếng thét u lãnh của Mặc Cảnh Kỳ làm cho lòng người phát rét, "Ngươi đi đi, trẫm sẽ xử trí."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro