Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: Xuất chinh

Tin tức biên quan một ngày một ngày truyền đến, sau đó không khí trên cả triều đình cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn, đại quân Tây Lăng liên tiếp nửa tháng liền hạ ba thành, tiến tới gần Tín Dương. 

Ngày chín tháng chín, lại truyền tới tin tức Lôi Kình Vũ và Thế tử Nam Hầu mang mười vạn đại quân mới vừa chạy tới cứu viện đã bị Trấn Nam Vương tự mình mang theo năm vạn đại quân nửa đường chặn đánh, tổn thất hơn phân nửa, tàn quân còn dư lại lui giữ Tín Dương. 

Ngày mười tháng chín, Tín Dương bị vây. Mà đồng thời, đại quân Tây Lăng phân ra ba đường chia ra hướng Nam, Bắc, Trung, ba đường đồng thời tiến công, các quan khẩu biên quan đều truyền đến tin khẩn cấp cầu viện. 

Nhưng lúc này, Định Quốc Vương Gia trăm năm qua vẫn bảo vệ Đại Sở lại vẫn không thấy bóng dáng, mỗi ngày Định Quốc Vương phủ đông như trẩy hội.

"Vương phi."

Trong thư phòng, Nhiệt Ba ngẩng đầu lên nhìn Mặc tổng quản ở cửa hỏi: "Lại có người nào yêu cầu gặp?"

Mặc tổng quản trầm giọng nói: "Hoa Quốc công và Nam Hầu cầu kiến. Thế tử Nam Hầu mất tích trong loạn quân."

"Mất tích? Làm sao lại. . . . . ." Đôi mi thanh tú của Nhiệt Ba nhíu chặt, nàng hơi hiểu Hoa Quốc công và Nam Hầu tới để làm gì. 

Chỉ là cái này lại thật sự hơi làm khó nàng. Khẽ thở dài một hơi, Nhiệt Ba nói: "Mời lão Quốc công và Nam Hầu vào đi."

Không lâu sau, Hoa Quốc công và Nam Hầu đã đến cửa, Nhiệt Ba tự mình đứng dậy nghênh đón, ngăn lại hai người muốn hành lễ, nói: "Nơi này cũng không có người ngoài, nghi thức xã giao liền thôi đi. Lão Quốc công, Hầu gia, mời ngồi."

Hai người tạ ơn ngồi xuống, nha đầu dâng nước trà lên, Nhiệt Ba mới hỏi: "Lão Quốc công và Nam Hầu cùng đến, là vì chuyện ở biên quan?"

Nam Hầu tiều tụy, thở dài một tiếng nói: "Đúng vậy, quấy rầy Vương phi."

Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Thế tử và Bản phi cũng không tính là người ngoài, Hầu gia không cần gấp gáp. Bản Phi lập tức liền phân phó người đang ở biên quan tìm kiếm Thế tử."

Nam Hầu lắc đầu, thở dài nói: "Khuyển nhi tận trung vì nước, sống hay chết đều xem ý trời. Chỉ là. . . Vương phi, chắc chắn Định Vương Phủ nhận được tin tức ở biên quan nhanh hơn chúng ta một chút, cứ như vậy nữa chỉ sợ không đợi được Định Vương điện hạ trở về, vài chục vạn đại quân ở biên cảnh sẽ toàn quân bị diệt!"

Nhiệt Ba cũng nhẹ giọng thở dài, nói: "Trấn Nam Vương Tây Lăng tích lũy sức lực cùng nhuệ khí mười mấy năm, hôm nay trở lại xâm lược sao lại đơn giản như vậy được chứ? Nhưng mà mặc dù Định Vương phủ đã truyền tin tức đi Bắc Nhung từ sớm, nhưng đến nay Vương gia cũng vẫn bặt vô âm tín. Bản phi cũng thế. . . Không thể làm gì. . ."

Hoa Quốc công nặng nề than thở, nói: "Chỉ một cái đưa hôn, sao Hoàng thượng lại phái Định Vương đi? Hết lần này tới lần khác hôm nay tướng lãnh trong triều có thể mang binh đánh giặc thì chỉ có Mộ Dung tướng quân tại Vĩnh Châu phía xa, Tĩnh Quốc tướng quân trấn thủ biên cảnh Bắc Nhung. Lão phu. . . . . ." 

Thở dài một tiếng, Hoa Quốc công chợt đứng dậy liền đi ra ngoài nói: "Lão phu tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, liền do lão bất tử ta lãnh binh xuất chinh đi!"

Nhiệt Ba và Nam Hầu liền vội vàng kéo hắn lại, Nam Hầu cười khổ nói: "Lão Quốc công, nếu lãnh binh xuất chinh cũng là do chúng ta đi, sao có thể để lão Quốc công chứ?"

Nhìn hai lão nhân trước mắt cộng số tuổi lại cũng đã vượt qua một trăm hai mươi tuổi, trong lòng Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười. Nàng hiểu mục đích bọn họ đến đây, nhưng không cách nào trách bọn họ. 

Bởi vì bọn họ khác với Mặc Cảnh Kỳ và Liễu Thừa tướng, Mộc Dương Hầu. Bọn họ thật sự lo lắng tướng sĩ, dân chúng, ám vệ của Đại Sở và biên quan. 

Bởi vì nàng cũng từng là một quân nhân, chỉ bằng điểm này nàng đã không có cách nào oán hận bọn họ.

"Lão Quốc công, Hầu gia. . . . . ."

Hoa Quốc công quay đầu lại thấy hai tròng mắt Nhiệt Ba trong suốt trầm tĩnh giống như soi rõ mọi chuyện, ngẩn người lại ngồi xuống. 

Hoa Quốc công hơi áy náy nói: "Vương phi chớ trách, lúc này lão đầu tử ta còn không biết thức thời tới quấy rầy ngài, thật sự là. . . . . ."

Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Lão Quốc công nói quá lời, Nhiệt Ba hiểu."

Hoa Quốc công nói: "Hôm nay Diệc Phàm không có ở đây, một nữ tử như cháu chống đỡ Định Quốc Vương phủ lớn như thế vốn đã không dễ, sao lão đầu tử ta lại không biết. Chỉ là biên quan báo nguy, chỉ sợ thật sự không đợi được đến lúc Định vương trở lại. Lão đầu tử cũng nghe nói qua một chút về bản lãnh của Vương phi, kính xin Vương phi nhìn ở trên tánh mạng của dân chúng và tướng sĩ biên quan Đại Sở ra một phần lực. Mới vừa rồi lão phu nói dẫn binh xuất chinh tuyệt đối không phải yêu cầu gì, điều Vương phi cố kỵ, lão đầu tử ta cũng biết rõ. Nếu Vương phi tin lão đầu tử ta, lão phu tự mình lãnh binh, ít nhất còn có thể chống đỡ đến ngày Định vương trở về. Cho dù Hoàng thượng nóng lòng cũng sẽ không làm việc chuyện đã ập lên đầu còn muốn chiếm binh quyền của lão phu. Một khi Định Vương trở về trực tiếp đi biên quan tiếp quản đại quân, hết thảy đều không mất gì cả. Vương phi cháu xem thế nào?"

Nhiệt Ba cười khổ nói: "Lão Quốc công liền khẳng định Nhiệt Ba có thể điều động Mặc gia quân như thế?"

Lông mi trắng của Hoa Quốc công nhảy lên, liếc nhìn Nhiệt Ba nói: "Vậy Vương phi có thể điều động hay không? Nếu Vương phi nói không thể, lão đầu tử sẽ đứng dậy đi liền."

Nhiệt Ba trầm mặc một hồi lâu, ngẩng đầu lên nói: "Binh quyền không thể cho lão Quốc công, cũng không phải Nhiệt Ba không tin Quốc công, mà cho dù binh phù cho Quốc công chỉ sợ cũng không thể dễ dàng điều động."

Đáy mắt Hoa Quốc công và Nam Hầu hiện lên vẻ thất vọng, lại nghe Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Nhiệt Ba sẽ cùng đi đến biên quan một chuyến là được. Nhưng tuổi tác lão Quốc công đã cao chỉ sợ không thể lặn lội đường xa. . .."

Nam Hầu vui vẻ nói: "Nếu Vương phi tin tưởng Bản hầu, Bản hầu lập tức thỉnh cầu Hoàng thượng lãnh binh xuất chinh là được, không, Bản hầu cũng có thể nhậm chức Phó Tướng, nhưng tạm gác vị trí chủ soái lại đợi Định Vương trở về!"

Hoa Quốc công hơi kinh ngạc đánh giá Nhiệt Ba, trong mắt không thiếu ý than thở, gật đầu nói: "Tốt, Diệc Phàm quả nhiên thật tinh mắt. Lần này liền làm phiền Vương phi."

Nhiệt Ba lắc đầu cười nói: "Lão Quốc công đừng cao hứng quá sớm, suy nghĩ của ta và người có khá hơn nữa, thì Hoàng thượng chưa hẳn đã đồng ý."


Hoa Quốc công trầm giọng nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự là vua của một nước thì tự nhiên sẽ đáp ứng."

Nghe vậy, Nam Hầu ngẩn ra, nhìn ngoài thư phòng một chút, thấp giọng nói: "Lão Quốc công, lời này không thể nói."

Lão Quốc công hừ nhẹ một tiếng không nói thêm gì nữa.

Tiễn Hoa Quốc công và Nam Hầu đi, Nhiệt Ba vừa trở lại thư phòng liền thấy Phượng Chi Dao đứng ở dưới giá sách cúi đầu lật sách. 

Nghe thấy tiếng bước chân của nàng mới quay đầu lại hơi lo lắng nói: "Vương phi thật sự đáp ứng lão Quốc công và Nam Hầu đi đến biên quan?"

"Ngươi nghe được?" Nhiệt Ba cười yếu ớt, đi trở về án thư ngồi xuống, rồi nói: "Thế tới của Tây Lăng hung hãn, Mặc gia quân không muốn đếm xỉa đến căn bản là chuyện không thể nào, cho dù Vương gia không có ở đây. Hiện tại ta đè ép không giao binh quyền ra, có lẽ mọi người còn có thể hiểu, nhưng một khi chiến sự tiếp tục chuyển biến xấu nữa, vô luận là lý do gì cũng không có kết quả. Người trong thiên hạ nhìn qua chỉ có Đại Sở bị ngoại tộc giày xéo mà Mặc gia quân lại ngoảnh mặt làm ngơ. Ngoài ra, nếu sớm muộn gì cũng phải xuất binh, sớm tiến vào chiến trường sẽ sớm nắm giữ được cục diện. Huống chi. . . Ta đã đáp ứng, vị trong cung kia cũng không nhất định sẽ đáp ứng."

Phượng Chi Dao cười lạnh nói: "Nếu hắn không đáp ứng, tương lai bị người trong thiên hạ nghị luận cũng không liên quan đến chúng ta."

Nhiệt Ba gật đầu, nói: "Đã qua lâu như vậy rồi, nếu như Vương gia bên kia thuận lợi..., đại quân chúng ta xuất phát đến biên quan, Vương gia cũng nên gấp trở về."

Nhắc tới Mặc Diệc Phàm, Phượng Chi Dao cũng không nhịn được nữa cau mày nói: "Đã nhiều ngày như vậy, sao Vương gia còn không có tin tức?"

"Có lẽ có người không hy vọng hắn trở lại. Hoàn toàn không có tin tức ít nhất chứng minh bây giờ hắn còn không có chuyện gì. Ngươi đi chuẩn bị đi, nhân tiện nói cho Mặc tổng quản, nếu như Thế tử trắc phi Nam Hầu phủ tới, mời nàng đi về trước."

"Vâng." Phượng Chi Dao gật đầu, chần chờ một chút lại nói: "Vương phi, lần này vẫn là để Phượng tam cùng đi biên quan với ngài đi."

Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Ta và Vương gia không có ở đây, mặc dù Định Vương phủ trong kinh thành sẽ không có chuyện gì, nhưng cũng cần người lưu lại chủ trì đại cục."

Phượng Chi Dao nói: "Có Mặc thúc ở đây là đủ rồi. Mặc dù thủ vệ của Định Vương phủ sâm nghiêm nhưng tác dụng thực tế cũng không tính lớn với Mặc gia quân. Huống chi Mặc tổng quản quản lý Vương phủ mấy chục năm rồi, vốn mạnh hơn nhiều người không có kinh nghiệm như ta."

Nhiệt Ba trầm tư chốc lát rồi nói: "Ta biết rồi, ngươi đi trước đi, chút nữa ta sẽ suy nghĩ. Ngươi đã chuẩn bị cùng xuất chinh, nên đi cáo biệt người nào, liền đi cáo biệt đi."

Phượng Chi Dao sửng sốt, trên mặt tràn ra một tia khổ sở cười nói: "Một lãng tử như ta thì chỗ nào có người nào cần cáo biệt. . . . . ."

Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn nói: "Lừa gạt mình không có ý nghĩa, đến khi ly biệt đã không kịp mới hối hận."

Phượng Chi Dao hơi hoảng hốt thất thần, một lát sau phục hồi tinh thần lại mới hơi thất hồn lạc phách tiêu sái đi ra ngoài.

Đề nghị của Hoa Quốc công và Nam Hầu, quả nhiên Mặc Cảnh Kỳ nghe cũng không nghe xong, quả quyết phủ quyết ngay trong lúc lâm triều, Nhiệt Ba cũng không để ý cái này, thì ngược lại, sau khi bãi triều Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Trạch liền cùng nhau đi đến Định Vương phủ. 

Từ Hồng Ngạn cũng không nói gì, mặc dù ông cũng không là người giữ chức vị quan trọng, nhưng rất hiểu rõ ràng thời cuộc hơn người đang ở trong cuộc. Chỉ dặn dò một phen rồi thở dài xoay người rời đi. 

Từ Thanh Trạch vẫn trầm mặc ít nói như ngày thường, lúc gần đi mới nói: "Nếu muội cố ý muốn đi, ngày mai huynh xin tấu với Hoàng thượng cùng đi biên quan với muội."

Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Nhị ca sắp phải thành thân. Nếu vì Lệ Nhi mà trì hoãn hôn sự, Tần bá mẫu và mợ còn không giận muội? Thị vệ của Định Vương phủ nhiều, Nhị ca yên tâm đi."

Từ Thanh Trạch nhíu nhíu mày, nói: "Cùng đi, bác, phụ thân và ông nội cũng yên tâm hơn một chút." Nói xong cũng không quản Nhiệt Ba còn muốn nói điều gì, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Tin tức xấu ở biên quan một ngày lại một ngày truyền đến, mặc dù tại phía xa kinh thành mọi người không nhìn thấy tinh phong huyết vũ nhưng một ít thành trì san sát bị mất và số thương vong lại vẫn làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. 

Mà trong kinh thành, ngôn luận thỉnh cầu Định Quốc Vương phủ xuất binh cũng càng ngày càng nhiều. 

Mọi người đã sớm có thói quen vô luận lúc nào luôn luôn vẫn là đại quân màu đen ở đây bảo vệ an nguy của bọn hắn như vậy, còn lần này, chiến tranh bắt đầu đã gần một tháng rồi, lại vẫn chưa từng nghe qua bất cứ tin tức gì của Định Quốc Vương phủ và Mặc gia quân, điều này làm cho rất nhiều dân chúng thậm chí là quan to hiển quý đều mơ hồ bất an. Lòng người trong cả kinh thành dao động hoảng loạn.

Đợi đến sau khi không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức Định Vương ở tại phía xa Bắc Nhung, Định Quốc Vương phi thay thế phu quân xuất chinh bị Hoàng thượng phủ quyết, đến lúc đó trên triều đình một mảnh im lặng, dân chúng đang lúc này lại dần dần nghị luận. 

Lời lẽ tự nhiên là rất có bất mãn với quyết định của Hoàng đế, nhưng lúc này Mặc Cảnh Kỳ lại không quyết đoán đi trấn áp lời đồn đãi kia, đưa đến cả kinh thành, thậm chí dân chúng các nơi dâng tấu ùn ùn kéo đến, cơ hồ che mất hơn phân nửa Ngự Thư phòng. 

Ba ngày sau, rốt cục Mặc Cảnh Kỳ ở trong lúc lâm triều, mặt đen tuyên bố ý chỉ, do Nam Hầu làm Phó Tướng, Định Quốc Vương phi đi theo giám quân, xuất chinh biên quan đón đánh Tây Lăng xâm lược. 

Nhận được ý chỉ, Nhiệt Ba quệt quệt khóe môi xoay người trở về phòng chuẩn bị.

Tin tức Mặc gia quân sắp xuất chinh làm cho cả kinh thành rất hưng phấn, phảng phất như chỉ cần Mặc gia quân vừa ra, đại quân Tây Lăng sẽ hoa rơi nước chảy binh bại như núi đổ. 

Nhiệt Ba nhìn ở trong mắt không thể thầm than, Mặc Diệc Phàm nói không sai, Định Vương phủ cường đại qua nhiều năm như vậy làm cho danh tướng chân chính của Đại Sở rất thưa thớt. Một khi Định Vương phủ xảy ra chuyện gì, cục diện của Đại Sở thật sự làm người ta lo lắng.

Tướng quân Trương Khởi Lan thống lĩnh tám mươi vạn Mặc gia quân nhưng đóng ở gần kinh thành thì chỉ có năm vạn nhân mã, mà năm vạn người này nghe nói là dùng để bảo vệ xung quanh kinh đô và vùng lân cận, cho nên cũng không thể theo đại quân của Nhiệt Ba xuất chinh đến biên quan. 

Nhiệt Ba và Nam Hầu cần dẫn người rời khỏi kinh thành trước, đến chỗ phần đất bên ngoài cách kinh thành mấy trăm dặm mới tụ họp với mấy đại quân đóng ở các nơi, sau đó mới có thể chạy tới biên cương. 

Điều này cũng làm cho bớt đi nghi thức tiễn đưa và tuyên thệ trước khi xuất quân. Vừa lúc Nhiệt Ba cũng không thích loại phô trương dối trá này, đương nhiên cũng hài lòng với cách an bài có thể nói hơi qua loa như vậy.

Đại đa số người của Định Vương phủ vẫn phải ở lại kinh thành giữ vững chức trách riêng của mình, hộ tống Nhiệt Ba cùng đi đến chiến trường thì chỉ có Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh, cùng với Vân Đình bị ném vào trong quân doanh không lâu và Từ Thanh Trạch không biết đã dùng biện pháp gì thuyết phục được Mặc Cảnh Kỳ. 

Bởi vì Từ Thanh Trạch kiên trì muốn cùng đi tới biên quan, nên để cho Nhiệt Ba rất áy náy với Tần Hân Dư đã không gặp lâu ngày. 

Nhưng ngược lại, Tần Hân Dư đến đây tiễn đưa, lại rất hiểu chuyện cười cười với Nhiệt Ba, dặn dò hai người trên đường phải cẩn thận, sớm ngày trở về.

Ngoài ra, Mặc Cảnh Kỳ không biết là nghĩ như thế nào, lúc gần đi, lại nhét Mộc Dương vào, Mặc Cảnh Kỳ nói là không biết Định Vương ngày nào về, mà Nam Hầu thì tuổi tác đã cao nên phái Mộc Dương làm tiểu tốt chạy chân cho Nam Hầu. 

Nhiệt Ba và Nam Hầu cũng không để ý việc này bao nhiêu, vì cái gì mà Mặc Cảnh Kỳ phái Mộc Dương đi theo, thì trong lòng mọi người đều biết rõ.

Mặc dù Mộc Dương là thiếu niên tuấn kiệt, những người khác cũng không phải là ngồi không, đến khi lên chiến trường, rốt cuộc có tình huống như thế nào, thì ai cũng không thể dự liệu. Bọn họ hoàn toàn không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Hoàng đế.

Đoàn người một đường giục ngựa chạy như điên, chỉ mới hơn một ngày đã thấy được thị trấn quân sự quan trọng Hằng Thủy cách Sở kinh năm trăm dặm, thành Hằng Thủy cũng không phồn hoa tráng lệ, nhưng mà cách Thành Tây hai mươi dặm là nơi đóng quân của gần mười mấy vạn Mặc gia quân.

Ngoài ra, bên ngoài thành, còn có mấy chỗ đóng quân chạy tới từ hướng này, mấy ngày qua, bên trong có gần ba mươi vạn đại quân tụ họp ở chỗ này. 

Chạy tới dưới thành Hằng Thủy đã là lúc hoàng hôn, Nhiệt Ba ghìm chặt ngựa, quay đầu nói với Nam Hầu: "Hầu gia, tối ngày hôm qua Tôn tướng quân đã dẫn người chạy tới Hằng Thủy, chúng ta cũng không vào thành, mà trực tiếp đi đại doanh Hằng Thủy đi."


Nam Hầu tán thưởng nhìn Nhiệt Ba thẳng tắp ngồi ở trên lưng ngựa, nói: "Cứ theo như Vương phi nói mà làm đi."

Liên tục một ngày một đêm giục ngựa chạy như điên, coi như là một nam tử cũng không chịu được, mà Định Vương phi trên mặt ngay cả một chút mỏi mệt cũng không thấy. 

Điều này làm cho Nam Hầu và Mộc Dương cùng đồng hành đều không thể không vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.

Đại doanh Hằng Thủy ở dưới chân núi Hằng Thủy cách Thành Tây hai mươi dặm, phía trước là bình nguyên mênh mông vô bờ, sau lưng là núi Hằng Thủy, là một nơi luyện binh thiên nhiên.

Đoàn người còn cách chỗ trú đóng của đại doanh Hằng Thủy còn có năm sáu dặm đường, tướng lãnh địa phương và tướng quân Tôn Viêm chạy tới tối hôm qua đã cùng đến đây nghênh đón từ sớm, "Mạt tướng chờ tụ họp với Vương Phi!"

Nhiệt Ba khẽ gật đầu, hỏi: "Chủ tướng đại doanh Hằng Thủy ở đâu?"

Một nam tử trung niên râu tóc hoa râm, đã bốn mươi năm mươi tuổi lại tinh thần sáng láng như cũ, từ trong đám người kia đi ra chắp tay nói với Nhiệt Ba: "Mạt tướng Lữ Cận Hiền, thẹn là Chủ tướng của đại doanh Hằng Thủy, bái kiến Vương Phi."

Nhiệt Ba tung mình xuống ngựa, giơ tay lên nói: "Lữ tướng quân không cần đa lễ. Vị này là phó soái Tây Chinh – Nam Hầu, Hoàng thượng đặc biệt phong, vị này là Thế tử Mộc Dương hầu, Giáo úy tiên phong Mộc Dương."

Nhiệt Ba cũng không giới thiệu đám người Trác Tĩnh, Vân Đình đứng phía sau mình, các tướng lĩnh cũng hiểu được, mấy người này là người của mình, chỉ tiến lên làm lễ ra mắt với Nam Hầu và Mộc Dương.

Nam Hầu vốn cũng là người đã trải qua chiến trường, đương nhiên ở trước mặt mấy tướng lãnh ở nơi này cũng không câu nệ tiểu tiết gì, hết sức thẳng thắn bắt chuyện với mọi người. 

Về phần Mộc Dương, thì mặc dù hắn có thân phận là Thế tử Mộc Dương hầu, nhưng chức vị trong quân chỉ là một Giáo úy, bất kỳ chức vị của một tướng lãnh nào tại chỗ này đều cao hơn hắn. 

May là mặc dù từ nhỏ Mộc Dương đã thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, nhưng cũng không có dưỡng thành bệnh tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đầu.

Sau khi hàn huyên, Nam Hầu nghiêm nghị hỏi: "Lữ tướng quân, đại quân có thể lên đường lập tức không?"

Lữ Cận Hiền cũng không hàm hồ, cất cao giọng nói: "Đại quân đã gác giáo chờ phân phó từ sớm, chỉ cần Vương phi và Hầu gia ra lệnh một tiếng, lúc nào cũng có thể lên đường!"

Phượng Chi Dao cười nói: "Lữ tướng quân, chúng ta một đường chạy tới thật sự là hơi mệt chút, hay để sáng mai mới lên đường đi."

Lữ Cận Hiền nhìn mọi người một chút, cười nói: "Phượng tướng quân nói rất đúng, là lão phu suy nghĩ không chu đáo, Vương phi, Hầu gia, xin về trong doanh nghỉ ngơi một đêm. Cũng để cho các tướng sĩ được nghỉ ngơi dưỡng sức."

Trong đại doanh rộng lớn, đến ban đêm đã hoàn toàn yên tĩnh. Sáng mai sẽ phải xuất chinh, cho nên phần lớn các tướng sĩ đều ngủ thật sớm, dĩ nhiên những người này không bao gồm chư vị tướng lãnh ngồi ở trong quân trướng nghị sự.

Trong đại trướng, Nhiệt Ba ngồi ở chủ vị ngay chính giữa. Bên dưới trái phải là tướng lãnh cùng cấp theo như quan hàm cao thấp theo thứ tự ngồi: Phượng Chi Dao, Lữ Cận Hiền, Tôn Viêm. 

Về phần Nam Hầu thân là phó soái và Mộc Dương thì ngay từ sau khi thương nghị xong mọi chuyện đã được mời đi nghỉ ngơi.

Các tướng lĩnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nhiệt Ba, vị nữ chủ nhân Định Quốc Vương phủ này, thay vì nói là tôn trọng thân phận của Nhiệt Ba – Định Vương phi, thì không bằng nói là tôn trọng khối ngọc bội nàng treo ở bên hông kia.

Một vị tướng lãnh đứng lên nói: "Vương phi, không biết lúc nào Vương gia mới có thể trở về?"

Vương phi chỉ có thân phận giám quân, Nam Hầu thân là phó soái – người có quyền lực cao nhất trong Mặc gia quân hiện tại. 

Mặc dù Nam Hầu luôn giữ lập trường trung lập trước sau như một, nhưng lại vẫn khiến cho các tướng lĩnh thần phục Định Vương phủ này cảm thấy hơi bất an.

Nhiệt Ba nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vương gia đang ở tại Bắc Nhung, nhận được tin tức sẽ nhanh chóng trở về, tất nhiên cũng cần phải có thời gian nhất định. Nhưng mà hiện tại, chiến sự biên quan lại không đợi được đến lúc Vương gia trở lại. Hay là. . . Vương gia không có ở đây thì chư vị tướng quân cũng không đánh giặc?"

Các tướng lĩnh im lặng một trận, chỉ nghe Nhiệt Ba tiếp tục nói: "Bản phi hiểu chư vị trung thành với Định Vương phủ và Vương gia. Nhưng Bản Phi cũng hy vọng chư vị tướng quân phải hiểu một việc, cuối cùng Mặc gia quân tồn tại là vì cái gì?"

Đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhàn nhạt quét qua trên thân mọi người, "Là vì an bình của dân chúng Đại Sở. Từng tướng sĩ Mặc gia quân cũng có cha mẹ con cái giống như mọi người, Mặc gia quân thủ hộ Đại Sở chính là thủ hộ thân nhân của mình."

Mọi người lại một trận trầm mặc, Lữ Cận Hiền hơi do dự, nói: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải để Nam Hầu chỉ huy sao?"

Nhiệt Ba nói: "Nếu như mục đích của Nam Hầu giống Mặc gia quân, thì vì sao không thể tạm thời nghe theo chỉ huy của ông ta? Hiện tại Vương gia không thể chạy về kịp, đây là sự thật, chẳng lẽ chúng ta có thể nói cho người Tây Lăng, Định Vương không có ở đây nên mấy ngày nữa chúng ta mới đánh sao?"

Nghe vậy, thần sắc mọi người không nhịn được một trận vặn vẹo.

Phượng Chi Dao cười nói: "Vương phi, mọi người lo lắng chính là, nếu như Mặc gia quân nghe theo Nam Hầu điều khiển, ông ta nhận được binh quyền Mặc gia quân có thể sẽ làm chuyện bất lợi với chúng ta hay không?"


Nhiệt Ba nhướn mày cười nói: "Nam Hầu sẽ không nhận được binh quyền Mặc gia quân. Bản phi sẽ luôn luôn đi theo cùng hành động với Nam Hầu, mặc dù như thế. . . hơi có tai hại, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Lại nói, Nam Hầu tạm thời giữ chức chủ soái, cũng không thể đích thân tới mỗi một nơi chiến cuộc, cho nên, trên chiến trường còn phải làm phiền chư vị tướng quân."

Mọi người cùng kêu lên nói: "Nhất định không cô phụ kỳ vọng của Vương Phi."

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Làm phiền chư vị tướng quân. Vậy, trước thế cục hôm nay các vị đã biết được bao nhiêu?"

Lời này vừa nói ra, trong trướng lập tức trầm mặc xuống. Mặc dù bọn họ có tâm kết với người Hoàng đế phái tới, nhưng đó cũng là bởi vì ... mấy năm nay, Hoàng đế tận hết sức lực chèn ép, bố trí Mặc gia quân.

Vốn Mặc gia quân phân tán trấn thủ biên quan Đại Sở, nhưng cũng bởi vì Mặc Cảnh Kỳ không yên lòng, thừa dịp Định Vương ở trong phủ dưỡng thương và nguyên khí Mặc gia quân bị tổn thương nặng nề, đã điều toàn bộ Mặc gia quân vào nội địa, tất cả đóng ở biên quan cơ hồ cũng là thân tín của Hoàng đế hoặc là tướng lãnh không thể nào phối hợp với Định Vương phủ.

Mà hôm nay, Tây Lăng xâm lấn Đại Sở, cũng giống như lần xâm lấn trước, cũng là vùng đất bọn họ đã từng thủ hộ, sao trong lòng bọn họ có thể thật sự không gấp gáp chứ?

Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: "Lần này Tây Lăng có chuẩn bị mà đến, Trấn Nam Vương tự mình dẫn quân chính diện với ba mươi vạn nhân mã xâm phạm biên giới, theo tin tức trên tiền tuyến, chỉ vây khốn Tín Dương thôi đã có tới chục vạn quân. Binh mã triều đình phái đi bị Trấn Nam Vương phục kích, tổn thất hơn phân nửa, hai ngày nay mấy người chúng ta cũng đã thương lượng qua, chỉ sợ thành Tín Dương là. . . không thủ được."

Sắc mặt mọi người đều khó coi, Tín Dương là kho lúa của Tây Bắc, một khi Tín Dương thất thủ, thì tổn thất là không chỉ là một thành trì, mà còn có lương thực của dân chúng Tây Bắc, thậm chí là quân lương cũng sẽ bị uy hiếp.

Nhiệt Ba trầm tư chốc lát, lại hỏi: "Lấy tốc độ hành quân của chúng ta, kết quả xấu nhất là gì?"

Lữ Cận Hiền nói: "Đại quân Tây Lăng vượt qua Tín Dương, công chiếm cả Thanh Châu. Sau đó tiến vào Hán Châu, bị giữ lại ở Giang Hạ."

Nhiệt Ba nhướng mày, Lữ Cận Hiền giải thích: "Gần Giang Hạ có năm vạn người của chúng ta đóng ở đó. Chủ tướng là tướng quân Nguyên Bùi, cũng là lão tướng sa trường. Hiện tại chắc ngài ấy đã đi trợ giúp Tín Dương. Một khi Tín Dương thất thủ, ngài ấy sẽ mang binh lui giữ Giang Hạ. Chúng ta một đường lập tức hành quân thì có thể tới kịp trợ giúp Giang Hạ."

Nhiệt Ba gật đầu, những điều này, lúc trước nàng và Phượng Chi Dao cũng đã phân tích qua, cũng cho ra kết luận không khác Lữ Cận Hiền nhiều.

Nhiệt Ba vuốt vuốt mi tâm hỏi: "Chỉ nói tình huống bình thường của quân Tây Lăng, như vậy nam lộ và bắc lộ thì như thế nào?"

Lữ Cận Hiền nói: "Nam lộ và bắc lộ có ít nhất mười lăm vạn đại quân mỗi bên. Chia ra tiến công phía nam Gia Nghĩa quan và phía Bắc Thiên Vân quan, mặc dù thủ tướng biên quan cố hết sức ngăn cản, nhưng chỉ sợ tình huống cũng không được lạc quan lắm."

"Nam lộ và bắc lộ là người phương nào lãnh binh?"

Lữ Cận Hiền lắc đầu, Tôn Viêm nói: "Khởi bẩm Vương phi, nghe nói nam lộ là do Thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong chỉ huy. Người này đã được Trấn Nam Vương dạy từ nhỏ, mười chín tuổi đã ra chiến trường giao chiến với Bắc Nhung, vừa xuất hiện liền tài hoa xuất chúng, thật sự không thể khinh thường. Chủ tướng bắc lộ là lão tướng của Tây Lăng – Thượng Quan Nghi, người này không thể nói là có công tích đặc biệt vĩ đại gì, hơn nữa tuổi cũng đã hơn sáu mươi. Nhưng mà. . . Hắn là Lão sư binh pháp của Trấn Nam Vương Tây Lăng."

Nhiệt Ba gật đầu, trầm tư hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay cực khổ các vị tướng quân rồi, sáng mai liền phải lên đường, mọi người đi về nghỉ ngơi trước đi."

Mọi người đứng dậy cáo từ Nhiệt Ba, xoay người đi ra ngoài. Trong trướng chỉ để lại Phượng Chi Dao và Trác Tĩnh, Từ Thanh Trạch.

Phượng Chi Dao cười nhìn Nhiệt Ba nhíu chặt chân mày, cười nói: "Tây Lăng thế tới hung hãn, Vương phi cảm thấy nhức đầu sao?"

Nhiệt Ba cười khổ nói: "Có thể không nhức đầu sao?" Nàng cũng không phải là thiên tài tuyệt thế, nói trắng ra là, căn bản nàng cũng không có loại tinh lực đấu với chiến tranh quy mô lớn này.

Nếu bàn về tiểu tổ đặc chủng tác chiến, thì nàng có đủ lòng tin để ngạo thị thiên hạ, nhưng bàn về những thứ điều binh khiển tướng chỉ điểm giang sơn này, cho dù được Mặc Diệc Phàm rất nhiều lần chỉ điểm sơ sơ mới tốt hơn, thì vẫn không nhịn được trong lòng hơi chột dạ.

Phượng Chi Dao nói: "Có thể khẳng định, nhân mã mà lần này Tây Lăng xuất động có ít nhất sáu mươi vạn. Nhiều binh lực như vậy, còn có Trấn Nam Vương Tây Lăng có danh Chiến thần, đừng nói là Vương phi người, ngay cả những lão tướng sa trường kia thì có mấy người không lo lắng chứ?" 

Mặc dù nói Trấn Nam Vương Tây Lăng từng thất bại trong tay Nhiếp Chính Vương Đại Sở Mặc Lưu Danh, nhưng Mặc Lưu Danh đã chết, mà ông ta thì vẫn còn sống đấy.

"Lệ nhi, muội đã làm rất tốt." Từ Thanh Trạch nhìn Nhiệt Ba thản nhiên nói, đáy mắt lãnh đạm từ trước đến giờ cũng tràn ngập ấm áp nhàn nhạt.


Nhiệt Ba nhợt nhạt cười một tiếng, nói: "Nhị ca đừng khen muội, muội cũng chỉ bình tĩnh trên mặt thôi, còn trong lòng đang loạn thành một đoàn đây."

Từ Thanh Trạch nói: "Không nên quá khẩn trương, cố gắng làm điều mà muội có thể làm là tốt rồi. Có cái gì muốn ta làm thì cứ mở miệng là được."

Nhiệt Ba gật đầu, "Cám ơn Nhị ca."

Lúc này, tại Bắc Nhung, trong lòng Mặc Diệc Phàm lại một mảnh lạnh như băng. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, không tự chủ được lại nhớ lại cuộc sống hơn một năm nay.

Kể từ sau khi gặp chuyện không may, hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống của mình sẽ còn có thích ý và vui vẻ như vậy. 

Bắt đầu là như thân như hữu, càng về sau thì tay nắm tay hỗ trợ lẫn nhau, rồi đến lưu luyến tình thâm, chẳng biết từ lúc nào, một cái nhăn mày, một nụ cười của A Lệ cũng đã khắc vào trong tim của hắn, kiếp này khó trừ đi được.

"Vương gia." Một ám vệ lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn.

"Có tin tức gì không?"

Ám vệ nói: "Danh sách chủ sử phía sau màn ám sát Vương phi đã điều tra xong. Còn có, kể từ sau khi Tây Lăng xâm chiếm, Hoàng thượng triệu kiến Vương phi vào cung mấy lần, hình như là muốn lấy được binh quyền Mặc gia quân từ trong tay Vương phi. Nhưng mà cũng không có thành công."

Trong mắt Mặc Diệc Phàm dâng lên sóng ngầm, cười lạnh một tiếng, nói: "Hắn vĩnh viễn cũng không phân biệt ra được cái gì là nặng nhẹ. Đi nói cho Dung Hoa, vô luận như thế nào, nội trong ngày mai chúng ta nhất định phải lên đường rời đi."



Ám vệ chần chờ một chút, lại nói: "Chỉ sợ Công chúa Dung Hoa còn không có lực ảnh hưởng đến Gia Luật Hoằng sâu như vậy."

Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói: "Nếu Gia Luật Hoằng muốn lật đổ Gia Luật Dã, thì hắn tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Đi chuẩn bị đi, ngày mai lên đường."

Ám vệ gật đầu xác nhận, "Thuộc hạ tuân lệnh!"

Vẫy lui thị vệ, Mặc Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn trăng sáng nhô lên cao, ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, "A Lệ. . . Diệc Phàm vẫn luôn liên lụy khiến nàng phải chịu khổ. . . Một ngày nào đó. . . Một ngày nào đó ta sẽ đưa tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian đến trước mặt nàng. Về phần những người muốn thương tổn nàng kia. . . Bản vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

Khi tin tức Tây Lăng xâm phạm biên giới truyền đến, Mặc Diệc Phàm nên lập tức lên đường hồi kinh, nhưng thái độ của Bắc Nhung Vương lại kiên quyết khác thường. 

Yêu cầu Mặc Diệc Phàm không thể không lưu lại tham gia đám cưới Hoàng Thái tử, thậm chí mơ hồ có ý uy hiếp.

Mặc Diệc Phàm không sợ uy hiếp của ông ta, nhưng nếu quả thật mạnh mẽ rời đi ngay tại chỗ, rất có thể Đại Sở sẽ phải đồng thời đối mặt với công kích của hai quốc gia.

Hôm nay Bắc Nhung Vương còn chưa chuẩn bị tốt để thâu tóm Đại Sở, nhưng ông ta cũng sẽ hoàn toàn không ngần ngại kéo vị thiếu niên Chiến thần thành danh Mặc Diệc Phàm này lưu lại một thời gian ngắn thay Tây Lăng, có lẽ còn có thể từ đó sẽ nhận được một chút chỗ tốt gì. Cho nên. . . Ông ta cũng nên chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro