Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 82: Tây Lăng xuất binh

Trong thư phòng, an tĩnh phảng phất như ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nhiệt Ba trầm mặc nhìn nam tử trung niên ngồi trước mắt mình, dung nhan thanh lệ bình tĩnh không đổi sắc nhưng không thể nào ngăn được kinh đào hãi lãng dâng lên trong lòng. 

Mặc Tu Văn bởi vì bệnh mà chết trẻ, rất nhiều người đều có thể đoán được trong đó nhất định có một ít bí mật mà người ngoài không biết, nhưng cho dù là Nhiệt Ba cũng không nghĩ tới cái chết của Mặc Tu Văn lại liên quan tới vị trong cung kia. 

Năm đó, thời điểm Mặc Tu Văn qua đời, cũng là lúc Mặc gia quân phải chịu nhục, đương kim hoàng thượng lên ngôi mới chỉ ba năm, vậy mà đã vội vã ra tay với Định Vương phủ. . . . . .

"Vương phi còn muốn biết gì nữa?" Mộc Kình Thương tự tiếu phi tiếu nhìn Nhiệt Ba, trên nét mặt nhiều thêm mấy phần hả hê đắc ý.

Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Tất cả mọi chuyện."

Mộc Kình Thương ngẩn ra, ngó chừng Nhiệt Ba nói: "Tất cả? Vương phi có thể biết rất rõ ràng? Phải biết rằng bí mật trong chuyện này đủ để làm ảnh hưởng đến cả Đại Sở thậm chí là toàn bộ thiên hạ ."

Nhiệt Ba lạnh lùng cười một tiếng nói: "Mặc dù Bản phi chưa gặp qua Định Vương tiền nhiệm, nhưng hắn là huynh trưởng của tướng công ta, cũng là huynh trưởng của Bản phi. Huống chi. . . Ngươi rơi vào tay Bản phi thì ngươi cảm thấy Bản phi không nghe thì người khác sẽ cho là Bản phi không biết tới bí mật này?"


Mộc Kình Thương trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài: "Định vương thật là có phúc khí. Nếu Vương phi đã kiên trì thì tại hạ sẽ nói mọi chuyện cần thiết cho Vương phi, coi như là báo đáp Vương phi đã thành toàn cho tâm nguyện của một người."

Nhiệt Ba và Mộc Kình Thương ngồi trong thư phòng cả buổi sáng, không ai biết bọn họ rốt cuộc nói những gì. Lúc từ trong thư phòng đi ra, thần sắc hai người đều có chút ngưng trọng. 

Mộc Kình Thương bị hai ám vệ áp đi, lúc gần đi lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Nhiệt Ba cười nói: "Tại hạ đã nhìn ra Vương phi là một người có chủ kiến, không bằng lại nói thêm cho người một tin tức?" 

Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

"Tây Lăng đã quyết định mười lăm tháng tám xuất binh Đại Sở, Vương phi định làm thế nào?" Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Nhiệt Ba, Mộc Kình Thương lúc này ảm đạm chán chường, giờ lại cười to bước đi.

Nụ cười trên khuôn mặt Nhiệt Ba dần dần nhạt đi, nhìn lên bầu trời bao la hồi lâu, Nhiệt Ba quay người lại phẩy tay áo bỏ đi, "Báo cho Phượng Tam và Tôn Viêm lập tức đến thư phòng gặp ta!"

Phượng Chi Dao và Tôn Viêm rất nhanh đã tới, hai người gần như là vội vàng chạy tới cùng lúc. Vừa vào thư phòng đã thấy Nhiệt Ba và Trác Tĩnh đang ngồi sau án xem chồng hồ sơ thật dày, Phượng Chi Dao tùy ý liếc một cái, đó là tin tức mấy ngày nay ám vệ thu được cùng lời khai của thích khách. 

Nhíu mày, Phượng Chi Dao cười nói: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?" 

Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Đúng là đã xảy ra chuyện."

Phượng Chi Dao sửng sốt, cả người vốn thong thả lại từ từ ngồi thẳng lên, thần sắc nghiêm túc nhìn Nhiệt Ba. Tôn Viêm cũng vẫn nghiêm nghị như trước, chăm chú lắng nghe. 

Nhiệt Ba cầm lấy một phần hồ sơ, nói: "Mới vừa rồi Mộc Kình Thương nói cho ta biết Tây Lăng chuẩn bị mười lăm tháng tám sẽ xuất binh tấn công Đại Sở." 

Phượng Chi Dao kinh ngạc, mày kiếm khẽ nhăn lại, "Tin tức này có đáng tin? Chúng ta cũng không nhận được tin tức này." 

Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Không biết, có lẽ Mộc Kình Thương không nói láo, nhưng tính xác thực của tin tức này đích thực cần phải kiểm chứng. Có điều. . . . . ." 

Nhiệt Ba nói một chút, nâng mắt nhìn hai người trước mắt hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?" 

Tôn Viêm nói: "Đầu tháng tám, mùng bảy."

Sắc mặt Phượng Chi Dao cũng biến đổi, đứng lên nói: "Nếu tin tức này là giả cũng không sao, nhưng nếu đúng sự thật . . . . . ." 

Nếu đúng, mặc dù binh lực Tây Bắc không tính là rỗng tuếch, nhưng rất nhiều vị trí quan trọng những năm này đã bị thân tín của Mặc Cảnh Kỳ nắm giữ, Mặc gia quân khắp nơi đều bị quản chế. Nếu Tây Lăng nổi dậy tấn công, tất nhiên sẽ bị đánh đến trở tay không kịp. 

Mà bây giờ, bọn họ lại đang ở kinh thành căn bản không thể nào trong bảy tám ngày nữa chạy tới biên cảnh trợ giúp. 

Phượng Chi Dao như có điều suy nghĩ nói: "Vương gia rời kinh đã hơn hai mươi ngày, theo như lịch trình của đội ngũ hòa thân, hiện tại chắc đã đã tiến vào bên trong lãnh thổ Bắc Nhung. Chớ nói Vương gia trách nhiệm nặng nề cho dù không có chuyện gì, toàn lực chạy về ít nhất cũng phải tới nửa tháng mới có thể tới biên cảnh Tây Lăng chủ trì đại cục. Huống chi, hiện tại Vương gia căn bản không thể lập tức nhận được tin tức" 

Trong lòng Phượng Chi Dao bỗng dâng lên cảm giác bất ổn, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều nằm trong bàn tính Đại Sở

"Vương phi. . . . . ."

Nhiệt Ba ngưng mi nói: "Các vị có ý kiến gì không? Cứ việc nói thẳng."

Tôn Viêm nghiêm túc nói: "Bất kể là thật hay giả, chúng ta cũng đều phải sớm chuẩn bị tốt. Nếu là giả cố nhiên sẽ không có chuyện gì, vạn nhất là sự thật. . . . . ."

Sắc mặt Phượng Chi Dao ngưng trọng, cau mày nói: "Thuộc hạ cho rằng tin tức kia rất có thể là thật, nhưng ám vệ lại hoàn toàn không nhận được tin tức."

Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Ngươi chắc đã quên, có một người có thể gọi là cao thủ tình báo tuyệt đỉnh. Mà bây giờ, hắn đang ở Tây Lăng."

"Hàn Minh Nguyệt!"Phượng Chi Dao cả kinh nói.

Nhiệt Ba khẽ gật đầu, "Mặc dù thế lực của Thiên Nhất các ở Đại Sở đã được Hàn Minh Tích hợp nhất lại, nhưng đừng quên Hàn Minh Nguyệt mới là chủ nhân chân chính của Thiên Nhất các. Huống chi Thiên Nhất các trải rộng khắp các quốc gia, bị hao tổn cũng chỉ có một chi ở Đại Sở này, mà Hàn Minh Nguyệt đã từng là bằng hữu tốt của Vương gia, thế gian này người hiểu rõ Định Vương phủ nhất nếu không phải hắn thì cũng khó tìm được ai khác."

Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò!"

Tôn Viêm hỏi:  "Vương phi, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?"

Nhiệt Ba nghe vậy trầm ngâm chốc lát, nói: "Lập tức phái người báo cho Vương gia, mặt khác. . . Truyền tin cho Mặc gia quân đóng tại vùng phụ cận biên cảnh Tây Lăng, tùy thời chuẩn bị trợ giúp cho biên quan."

Tôn Viêm có chút khó xử nói: "Mấy năm này nơi Mặc gia quân đóng quân dần bị thu hẹp, mà nơi hiện nay Mặc gia quân đóng cũng cách biên quan Tây Lăng ít nhất năm sáu ngày đường, tính cả thời gian chúng ta truyền tin, chỉ sợ. . . . . ."

Nhiệt Ba giơ tay lên nói: "Bất kể có tới kịp hay không, cho dù không kịp thì cũng có thể ngăn cản hướng đi của đại quân Tây Lăng."

Tôn Viêm gật đầu nói: "Thuộc hạ hiểu, lập tức truyền tin cho Mặc gia quân. Xin Vương phi yên tâm, chỉ cần Mặc gia quân còn một binh một tốt, người Tây Lăng đừng mơ tưởng lướt qua phòng tuyến của Mặc gia quân."

Nhiệt Ba gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cực khổ Tôn tướng quân rồi. Bản phi sẽ tiến cung gặp Hoàng thượng."

"Vương phi, việc này sợ không ổn."Phượng Chi Dao cau mày nói. Kể từ khi bắt được Mộc Kình Thương mặc dù không có nói rõ nhưng chuyện có kẻ cố gắng huyết tẩy Định Vương phủ thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả đấy .

Nhiệt Ba cười khẽ: "Chẳng có gì không ổn. Cho dù vị trong cung kia có muốn mạo hiểm động thủ với ta, thì hắn cũng chưa chắc có bản lĩnh giữ được ta." 

Phượng Chi Dao nhớ tới chi nhân mã thần bí khó lường kia, trong lòng an tâm thêm một chút, nói: "Nếu Vương phi đã nắm chắc thì tốt rồi."

Nhiệt Ba đứng dậy, thả hồ sơ trong tay xuống nói: "Các người đi xuống đi. Còn nữa, trong Vương Phủ tiếp tục toàn diện đề phòng."

"Đã rõ"

Hoàng cung

Trong Ngự thư phòng, Mặc Cảnh Kỳ đang gặp mặt Mộc Dương hầu vừa vội vã đến cầu kiến, sắc mặt âm trầm xem xét tấu chương trước mắt.

"Khởi bẩm bệ hạ, Định Quốc Vương phi cầu kiến."

Ngoài cửa thái giám bẩm báo. Mặc Cảnh kỳ cau mày, "Định Vương phi? Nàng ta đến đây là gì?" 

Nhớ tới bình minh mấy ngày trước, bên ngoài Định Quốc Vương phủ máu tươi đầy đất, mà nữ tử đó vẫn một thân áo trắng thong thả đứng trên bậc thang kia, trong lòng Mặc Cảnh Kỳ luôn dấy lên một trận mất mát cũng như hối hận phiền muộn. 

Nữ tử ấy là hắn tự mình chỉ cho Mặc Diệc Phàm, vì muốn nhục nhã hắn ta. Nhưng hiện tại nữ tử này lại trở thành trợ lực lớn nhất cho Mặc Diệc Phàm vực lại Định Quốc Vương phủ, đồng thời cũng là đối tượng mà hắn nhất định phải loại trừ. 

Bằng vào thông tuệ của Địch Lệ Nhiệt Ba đã tìm tới được Mộc Dương Hầu phủ, Mặc Cảnh kỳ không tin nàng đoán không ra chân tướng đích thực. Nhưng hiện tại sao nàng ta còn dám tiến cung?

"Tuyên."

Không lâu sau, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, Nhiệt Ba mặc một thân lễ phục Định quốc Vương phi màu xanh thêu loan phượng bằng chỉ bạc bước đến. 

Đây là lần đầu tiên Nhiệt Ba chính thức mặc lễ phục Định quốc Vương phi, khác hẳn với cảm giác uyển chuyển thanh lệ ngày thường, ánh sáng màu bạc xung quanh làm nàng thêm mấy phần trong trẻo lạnh lùng lại xa cách như băng tuyết. 

Nhiệt Ba bước vào trong điện, nhẹ nhàng hành lễ nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba tham kiến Hoàng thượng."


Mặc Cảnh kỳ đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba, hồi lâu mới mở miệng nói: "Lâu nay, Trẫm cũng chưa thấy Định Vương phi tự xưng."

Nhiệt Ba mím môi cười nhạt nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba chính là Địch Lệ Nhiệt Ba."

Nàng dĩ nhiên biết tất cả các mệnh phụ ở trước mặt Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái hậu đều phải tự xưng thần, nhưng vừa vặn nàng lại không thích cái gọi là tự xưng này. 

Trước kia Hoàng đế, Hoàng hậu Thái hậu cũng không đề cập tới, những người khác tự nhiên cũng không dám dưới tình huống này mà bắt bẻ nàng, cũng cứ như vậy bị lãng quên, cũng không nghĩ tới hôm nay Mặc Cảnh Kỳ lại muốn truy cứu.

Ánh mắt Mặc Cảnh kỳ lóe lên, rất nhanh cười nói: "Hay cho một câu Địch Lệ Nhiệt Ba chính là Địch Lệ Nhiệt Ba, vị kia ở trong lòng Định Vương phi cũng không coi mình là thần tử Đại Sở rồi?"

Nhiệt Ba ngẩng đầu, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng Mặc Cảnh Kỳ, thản nhiên nói: "Định Quốc Vương phủ đời đời thủ hộ Đại Sở, cúc cung tận tụy. Địch Lệ Nhiệt Ba thân là Định quốc Vương phi, sao dám có lòng đại nghịch bất đạo này?"

Mặc Cảnh Kỳ liếc nhìn nàng, cười nói: "Vậy sao? Ý của Vương phi là Định Quốc Vương phủ tuyệt đối sẽ luôn luôn thần phục?"

Nhìn ánh mắt dò xét của Mặc Cảnh Kỳ, Nhiệt Ba trong lòng cười lạnh, miệng kiên định nói: "Định Quốc Vương phủ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với giang sơn Đại Sở?"

Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: "Được, Trẫm tin tưởng lời nói của Định Vương phi..., Định Vương phi hôm nay cố ý tiến cung là có chuyện gì?"

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Quả thật có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ."

Mặc Cảnh Kỳ gật đầu, "Định Vương phi cứ nói."

Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba mới vừa nhận được tin tức, Tây Lăng sẽ xuất binh tiến đánh Đại Sở vào mười lăm tháng tám, xin bệ hạ sớm chuẩn bị."

Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt, thật lâu mới cười ra tiếng, nhìn Nhiệt Ba nói: "Tin tức Định Vương phi mang tới không khỏi quá mức đường đột rồi? Theo Trẫm biết Tây Lăng hiện giờ chủ yếu muốn đối phó với Bắc Nhung, không phải Đại Sở. Vương phi nghe ai nói tin tức kia?"

Nhiệt Ba mím môi, khẽ cau mày nói: "Hi vọng bệ hạ có thể sớm xuất binh trợ giúp, phòng ngừa vạn nhất."

"Trẫm không thể nào vì nghe Vương phi nói dăm ba câu liền xuất binh, trừ phi Vương phi có thể chứng minh được tính xác thực của tin tức kia."

Nhiệt Ba cau mày, thản nhiên nói: "Mộc Kình Thương"

Nghe vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ thay đổi mấy lần, một lúc lâu mới khôi phục, ánh mắt phức tạp nhìn xuống cô gái trầm tĩnh dưới điện. 

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không hiểu được Địch Lệ Nhiệt Ba sảng khoái lộ ra lá bài tẩy như vậy rốt cuộc là có ý gì. 

Hắn không tin Định Quốc Vương phủ hiện tại muốn trở mặt với hắn, đừng nói tới hiện giờ Mặc Diệc Phàm không có ở đây, cho dù Mặc Diệc Phàm ở kinh thành thì Định Quốc Vương phủ cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Đại Sở. 

Nhưng nếu nói Nhiệt Ba chỉ đơn thuần muốn báo cáo quân tình thì nàng ta cũng hoàn toàn không cần đem chuyện Mộc Kình Thương quang minh chính đại nói ra như vậy. 

Tin tức về Định Quốc Vương phủ đã lan tỏa khắp nơi, nơi nào lại không tìm được một lý do thích hợp qua loa giải thích đây?

Hồi lâu, Mặc Cảnh Kỳ mới lạnh nhạt nói: "Chuyện Định Vương phi nói trẫm đã hiểu."

Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi trên ghế rồng cao cao, khẽ cau mày. Mặc Cảnh Kỳ cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, đứng dậy vung tay lên nói: "Chuyện này Trẫm biết rồi, Định Vương phi cứ về trước đi."

Trong lòng Nhiệt Ba khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng phúc thân nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba cáo lui."

Ra khỏi ngự thư phòng, Nhiệt Ba đang chuẩn bị xuất cung về phủ, lại bị người ngăn lại, hai cung nữ có chút quen mắt đứng trước gót chân Nhiệt Ba cung kính nói: "Vương phi, Quý phi nương nương cho mời." 

Nhiệt Ba hơi nhớ lại một chút liền nhận ra hai cung nữ này chính là đại cung nữ thiếp thân bên cạnh Liễu quý phi. Nhớ tới chuyện nghe được ở rừng đào lần trước còn có ánh mắt cổ quái của Liễu quý phi mỗi khi nhìn mình, trong lòng Nhiệt Ba đã hiểu, thản nhiên nói: "Bản phi có chuyện phải làm, nhờ hai vị thay Bản phi ta lỗi với Quý phi nương nương." 

Hai cung nữ nghe vậy nhìn thoáng qua đối phương, cũng không tránh đường, kiên trì nói: "Vương phi thứ tội, Quý phi nương nương có chuyện quan trọng muốn nói với Vương phi."

Nhiệt Ba nhàn nhạt quét mắt nhìn cung nữ vừa nói chuyện, nhướng mày nói: "Thật sao? Nếu Bản phi nhất định không rảnh vậy nên làm thế nào cho phải?"

"Chuyện này. . . Vậy thì xin thứ lỗi cho tụi nô tỳ đắc tội." Hai người tiến gần lên trước một bước, bước đi trầm ổn, trong mắt thoáng hiện lên tinh quang, hiển nhiên cũng là người luyện võ.

Nhiệt Ba khẽ ra dấu một cái, ý bảo ám vệ chung quanh không cần hiện thân. Ngưng mi nhìn về phía sau hai cung nữ, cười lạnh một tiếng nói: "Quý phi nương nương thật to gan, dám động thủ với Bản phi ngay trước ngự thư phòng sao?"

"Nếu ngươi lặng lẽ tới hàn huyên với Bản cung một chút thì Bản cung cần gì phải động thủ với ngươi?" Liễu quý phi chậm rãi bước ra từ góc điện, giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng như ngày thường. Chẳng qua Nhiệt Ba luôn không tự chủ mà nhớ tới giọng nói ai oán mà bi thiết trong vườn đào kia. 

Cho nên thấy Liễu quý phi bước ra, cũng chỉ thản nhiên nói: "Bất kể Quý phi muốn nói chuyện gì, lại ở trong cung một vốn một lời đã động thủ, Quý phi nương nương có thể lường trước được hậu quả?"

Liễu quý phi duyên dáng nở nụ cười khinh miệt, "Hậu quả? Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ vì ngươi mà tính toán một vốn một lời với Bản cung sao? Ngày thường người khác nhượng bộ ngươi cũng chỉ vì nể mặt Định Vương, hiện tại Định vương không có ở kinh thành, ngươi cho rằng dựa vào danh hiệu Định Vương phi có thể có ích lợi gì?" 

Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn nữ tử xinh đẹp đang chằm chằm khinh thị nhìn mình, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng cũng cảm giác được khinh miệt và khinh bỉ của Liễu quý phi dành cho mình, đại khái ở trong lòng Liễu quý phi trừ chính nàng ta ra ai cũng không xứng với Mặc Diệc Phàm sao? Nhưng thật đáng tiếc, Mặc Diệc Phàm coi trọng nàng. . . . . .

"Đã như vậy, có chuyện gì Quý phi nương nương không ngại cứ nói thẳng ra ở đây thôi." Nhiệt Ba cau mày nói.

Liễu quý phi khẽ nâng chiếc cằm thanh tú, nhìn Nhiệt Ba nói: "Đi theo Bản cung."

Nhiệt Ba cười nhạt, xoay người đi ra ngoài cửa cung.

"Địch Lệ Nhiệt Ba!" Liễu quý phi lớn tiếng kêu lên, thấy Nhiệt Ba không phản ứng, có chút hổn hển nói: "Ngăn nàng ta lại cho Bản cung!"

Hai cung nữ lập tức bước lên trước, một trái một phải ngăn trước mặt Nhiệt Ba, trong mắt Nhiệt Ba hiện lên một tia lạnh lẽo, trong tay áo một đạo hàn quang xẹt qua, vạt áo màu trắng bạc dưới ánh mặt trời xuất ra một đường vòng cung đẹp mắt, đồng thời tạo ra hai đóa huyết hoa kiều diễm.

"A nha. . . !"

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai cung nữ ôm cổ tay sắc mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn nữ tử áo bạc trước mắt, vết máu đỏ thắm trong nháy mắt nhiễm đỏ tay áo phấn hồng. 

Nhiệt Ba đưa chủy thủ trong tay lên nhìn một chút, sắc máu đỏ tươi theo thân dao sáng như tuyết trượt xuống, từ từ nhỏ giọt xuống mặt đất. 

Liễu quý phi xưa nay dung nhan luôn lạnh nhạt thanh khiết rốt cục cũng không nhịn được biến sắc, mặc dù nàng không tính là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng trong đám nữ tử cũng coi như là nhất đẳng , vậy mà, ngay cả Nhiệt Ba xuất thủ thế nào nàng cũng không nhìn thấy rõ ràng. Lạnh lùng nhìn Nhiệt Ba trước mắt, Liễu quý phi hồi lâu cũng không nói nên lời .

Nhiệt Ba trầm tĩnh nhìn thẳng Liễu quý phi, không có ý định nói xin lỗi hay giải thích chuyện mình đả thương người. 

Hai cung nữ đang ôm cổ tay, ánh mắt nhìn Nhiệt Ba tràn ngập hoảng hốt cùng sợ hãi.

"Địch Lệ Nhiệt Ba! Ngươi thật giỏi. . . ." Liễu quý phi tức giận đến trắng bệch, oán hận nhìn Nhiệt Ba nói.

Nhiệt Ba nhàn nhạt nhìn nàng một cái, xoay người hướng cửa cung bước tới. Hai cung nữ kia cuống quít trốn sang hai bên, chỉ sợ nếu chặn lại thì sẽ bị nữ sát tinh trước mắt phế bỏ một cái tay.

Vừa ra khỏi cửa cung, đám người Phượng Chi Dao, Trác Tĩnh đứng đó nhìn chằm chằm, thấy sắc mặt Nhiệt Ba có chút khó coi, Phượng Chi Dao có chút bận tâm hỏi: "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng không tin lời chúng ta sao?" 

Nhiệt Ba khoát tay nói: "Không có chuyện gì, Hoàng thượng tin hay không đợi ngày mai sẽ biết. Phân phó xuống dưới Định Vương Phủ tùy thời đề phòng, nếu ngày mai trong cung không có động tĩnh gì. . . . . ." 

Phượng Chi Dao khẽ biến sắc, thấp giọng nói: "Vương phi tính điều động Mặc gia quân sao? Chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lấy đó làm cái cớ để đối phó Định Vương Phủ" 

Nhiệt Ba quay lại nhìn hắn: "Hiện tại Hoàng thượng không có cớ thì sẽ không đối phó với Định Vương Phủ sao? Huống chi. . . Nếu lần này là thật, Tây Lăng nhất định thế tới dồn dập. Vạn nhất đã muộn thì tương lai chiến sự chẳng phải vẫn là chúng ta phải gánh sao. Ngươi yên tâm, binh lực phụ cận kinh thành tạm thời không cách nào điều động. Hoàng thượng có muốn kiếm cớ cũng tìm không được. Trác Tĩnh, chút nữa trở về, gọi Tần Phong đến gặp ta."

"Tuân lệnh" Trác Tĩnh trầm giọng nói, "Ám hiệu nói tình báo vừa đưa đến. Gần đây binh mã ở biên cảnh Tây Lăng từ một tháng trước đã bắt đầu rục rịch. Chỉ sợ tin tức của Mộc Kình Thương là sự thật."

Ánh mắt Nhiệt Ba lãnh đạm, "Vương gia nói không sai, những phế vật ở biên quan kia đúng là nên thay! Hồi phủ!"

Ngày thứ hai lâm triều, Hoàng đế cũng không nhắc tới chuyện Tây Lăng sắp xuất binh.

Ngày thứ ba, trong cung vẫn không truyền ra bất cứ tin tức gì.

Ngày thứ tư sau khi lâm triều, hoàng đế triệu kiến mấy thân tín tới ngự thư phòng kiến giá. Lại như cũ cũng không có tin tức điều động binh mã lương thảo.

Không khí Định Quốc Vương phủ cũng vì trong cung yên lặng mà càng thêm trầm trọng, Nhiệt Ba ngồi trong thư phòng nghe xong chuyện một ngày cùng tình hình lúc lâm triều, có chút mỏi mệt nhắm lại hai mắt, trầm giọng nói: "Tần Phong."

"Có thuộc hạ." Tần Phong trầm giọng đáp.

"Hủy bỏ khảo hạch đã định, tối nay ngươi tự mình dẫn đội lên đường dùng hết tốc lực chạy tới biên quan."

Tần Phong không chút do dự đáp: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta không phải muốn ngươi dẫn người tới biên quan trước để tham chiến. Cho dù các ngươi lấy một địch trăm cũng không ngăn được mười vạn đại quân. Đến biên cảnh thì phân ra, điều tra tất cả tin tức về chiến cuộc Tây Lăng."

Tần Phong gật đầu nói: "Thuộc hạ đã hiểu."

"Đi đi."

Chiến sự bộc phát nhanh hơn so với tưởng tượng của Nhiệt Ba, bởi vì ngày Tây Lăng xuất binh cũng không phải là mười lăm tháng tám, mà là mùng chín tháng tám. Đợi đến mười lăm tháng tám thì tin tức Tây Lăng xâm lấn đã truyền vào Sở kinh rồi. 

Mà càng làm cho người khiếp sợ, lần này là Tây Lăng Trấn Nam Vương tự mình dẫn năm mươi vạn đại quân tiến công Đại Sở, thề rửa sạch nhục nhã năm đó bại bởi Mặc Lưu Danh. 

Đại quân Tây Lăng nghỉ ngơi dưỡng sức mấy năm, một đường thế như chẻ tre, một ngày đã đi qua hai thành trì, trong khoảng thời gian ngắn làm cả Sở kinh phải chấn động, Nhiệt Ba thân là đương gia chủ mẫu của Định Quốc Vương phủ cũng bị Hoàng đế triệu vào cung nghị sự.

Sau mấy ngày, Nhiệt Ba lần nữa bước vào Ngự thư phòng nhưng tình hình cùng lần trước lại hoàn toàn không giống. 

Một bước vào Ngự thư phòng, rõ ràng cảm giác được hơi thở ngưng trọng trong thư phòng. 

Nhiệt Ba nhìn lướt qua mọi người trong ngự thư phòng, Thừa tướng, Mộc Dương hầu, Trấn quốc tướng quân, Nam hầu, thế tử Nam Hầu, Lôi Kình Vũ, Hoa lão quốc công, còn có một nam tử trẻ tuổi Nhiệt Ba nhìn có chút quen mắt nhưng cũng không nhận ra. 

Hắn không có quan hàm quan phục, mà mặc áo lụa đứng bên án Mặc Cảnh Kỳ. Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, trực giác cảm thấy nàng không thích người này. 

Trong đôi mắt tinh ranh của người này mang theo nồng đậm tính toán, phá hư dung nhan được coi là tuấn mỹ. 

Nhiệt Ba nhàn nhạt hạ mắt, tám người trong thư phòng, Thừa tướng, Mộc Dương hầu, Trấn quốc tướng quân đều là tâm phúc của hoàng đế, Nam hầu xưa nay không màng thế sự mặc dù, Hoa lão quốc công thân cận Định Vương Phủ nhưng tuổi tác đã cao nên ở nhà nhàn rỗi đã nhiều năm.

"Địch Lệ Nhiệt Ba tham kiến hoàng thượng." Nhiệt Ba nhẹ nhàng phúc thân.

"Chúng thần tham kiến Định Quốc Vương phi." Mọi người cũng cùng hướng nàng hành lễ.

Mặc Cảnh Kỳ có chút tâm phiền ý loạn phất tay nói: "Định Vương phi miễn lễ, hôm nay tám trăm dặm biên quan chiến sự kịch liệt, Định Vương phi đã nghe nói?"

Nhiệt Ba gật đầu, Mặc Cảnh Kỳ cau mày nói: "Các khanh có ý kiến gì không?"

Hoa lão quốc công lên trước một bước nói: "Tự nhiên là lập tức phái binh trợ giúp, ra sức đánh đuổi quân xâm lược Tây Lăng, không thể để cho Tây Lăng đắc ý nghĩ rằng Đại Sở ta dễ bắt nạt!"

Mặc Cảnh Kỳ cau mày nói: "Lão quốc công hẳn cũng đã biết, Tây Lăng là Trấn Nam Vương Tây Lăng tự mình lãnh binh. Năm đó mặc dù Trấn Nam Vương bại dưới tay Nhiếp chính vương nhưng cũng không phải kẻ bất tài, ở Tây Lăng xưa nay cũng mang danh Chiến thần. Mọi người cảm thấy tướng quân vị kia ai lãnh binh thì thích hợp?"

Mộc Dương hầu và Trấn Quốc tướng quân nhìn nhau một chút, cũng không nhịn được mà nhăn mày. Hoa lão quốc công hừ nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nói: "Cựu thần mặc dù đã già, nhưng nguyện ý lãnh binh xuất chinh, giương cao quốc uy của Đại Sở ta."

Lời này vừa nói ra, Mộc Dương hầu và Trấn Quốc tướng quân cũng không khỏi biến sắc, Lôi Kình Vũ cùng thế tử Nam Hầu phía sau cũng đứng ra khỏi hàng nói: "Thần nguyện ý lãnh binh xuất chinh, giương cao quốc uy Đại Sở ta."

Mặc Cảnh Kỳ nhìn qua hai người, hài lòng cười nói: "Lão Quốc công nói quá lời, lão Quốc công tuổi đã quá thất tuần, chính là an nhàn hưởng phúc mới đúng, nếu còn để cho Quốc công lãnh binh xuất chinh, chẳng phải để cho đàn ông nam nhi Đại Sở ta không đất dung thân sao? Các khanh nghĩ như thế nào?"

"Hoàng thượng anh minh."

Mặc Cảnh Kỳ nhìn thần tử khen tặng ở dưới điện thì hài lòng gật đầu. Sau đó nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ở một bên, do dự chốc lát, cau mày nói: "Lôi thống lĩnh và Thế tử Nam Hầu nguyện ý làm gương cho binh sĩ, dũng khí có thể khen, lòng Trẫm rất an ủi. Chỉ là hiện nay Định Vương cũng không có ở kinh thành, không thể nắm giữ ấn soái xuất chinh, mấy chục vạn đại quân dưới trướng Định Quốc Vương phủ không thể nào điều động. Không biết Vương phi có ý kiến gì không? "

Đôi mi thanh tú của Nhiệt Ba gảy nhẹ, ngẩng đầu nhìn Mặc Cảnh Kỳ, thản nhiên nói: "Hoàng thượng tha lỗi, Nhiệt Ba là nhất giới nữ lưu, làm sao có thể có ý kiến gì đây?"

"Định Vương phi đã tự coi nhẹ mình quá mức rồi, người nào không biết đương gia chủ mẫu Định Quốc Vương phủ cũng có quyền lợi chỉ huy và điều động Mặc gia quân cùng với Hắc Vân Kỵ? Hôm nay, đại quân Tây Lăng xâm phạm biên giới, chẳng lẽ Vương phi và Định Quốc Vương phủ muốn ngồi yên không quan tâm đến?" Nam tử thanh niên đứng ở phía sau Mặc Cảnh Kỳ nhìn Nhiệt Ba chằm chằm âm trầm nói.

Trong lòng Nhiệt Ba cười lạnh một tiếng, chụp một cái mũ thật to! Liếc nam tử kia một cái, Nhiệt Ba đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Hoa Quốc công đột nhiên tiến lên một bước, nhìn nam tử thanh niên kia chằm chằm, lạnh lùng nói: "Lớn mật! Ngươi là người nào dám khích bác quan hệ quân thần của Hoàng thượng và Định Quốc Vương phủ như thế?" 

Hoa lão Quốc công tung hoành sa trường mấy chục năm, mặc dù tuổi tác đã cao cũng là tướng quân rong ruổi trên sa trường một đời, lúc này cố ý phóng khí thế hào hùng ra ngoài thì sao mà một người trẻ tuổi có thể tiếp nhận được?

Người trẻ tuổi kia ngẩn ra, sắc mặt cứng đờ, mới chắp tay với Hoa Quốc công, nói: "Học sinh Đàm Kế Chi bái kiến Hoa Quốc công."

Hoa Quốc công bất mãn hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ cười nói: "Lão Quốc công chớ tức giận, Kế Chi là thanh niên tuấn kiệt rất có tài, Trẫm đang định ban thưởng cho hắn chức quan Ngự Thư phòng hành tẩu, cũng dễ ra sức vì nước."

Hoa Quốc công chắp tay với Mặc Cảnh Kỳ, vuốt chòm râu bạc phơ, cất cao giọng nói: "Hoàng thượng nói lời này, cựu thần thật sự không rõ, nếu Đàm công tử này có tài học, vậy vì sao không đi tham gia khoa cử? Nếu đã có được danh Trạng nguyên, Thám hoa, đến lúc đó Hoàng thượng lại trọng dụng cũng không có người có thể nói ra nói vào cái gì. Ngự Thư phòng hành tẩu chính là chức vị quan trọng Ngự tiền, giao cho một người ngay cả nghe cũng không có nghe qua chỉ sợ khó mà phục chúng."

Mặc Cảnh Kỳ và nam tử thanh niên kia cũng hơi lúng túng, cũng không phải là bọn họ không muốn đi con đường bình thường, mà là cái con đường khoa cử kia cũng không có dễ đi như vậy. 

Đặc biệt là khoa cử năm nay, không nói quan chủ khảo chính là Tô lão tiên sinh có tiếng cực kỳ chính trực thanh liêm nhất Đại Sở, chỉ nói năm vị con trai Từ gia thôi, dù còn trẻ tuổi nhưng đã có ba người đi thi đều đạt được kết quả. 

Đàm Kế Chi chuyên nghiên cứu âm mưu đấu đá với nhau thì không thiếu, nhưng nếu như tham gia khoa cử thì thật đúng là không có lòng tin gì. Cho dù thật sự đậu, thì nếu như không phải là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa đề Kim Bảng, như vậy tám phần là phải điều đi ra ngoài, cho dù không ra ngoài thì tối đa cũng chỉ là chức quan nhỏ lục, thất phẩm, căn bản không thể nào nhậm chức Ngự Thư phòng hành tẩu quan trọng như vậy. 

Vốn Hoàng đế muốn cất nhắc một thân tín của mình cũng không cần nhiều người xen vào, nhưng sai là sai ở chỗ, Đàm Kế Chi không nên vào lúc này, ở trước mặt chúng thần, khích bác quan hệ của Hoàng đế và Định Vương phủ, điều này làm cho Hoa lão Quốc công một lòng vì nước, thì đương nhiên là nhìn hắn không vừa mắt cực kỳ, cũng hoàn toàn sẽ không suy nghĩ đến chuyện giữ lại mặt mũi cho hắn.

Mặc Cảnh Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: "Lão Quốc công, cái vấn đề này vẫn để chút nữa lại thảo luận đi. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện xuất binh, Định Vương không có ở đây, vài chục vạn đại quân Mặc gia quân không có cách nào điều động thì phải làm sao đây?"

Hoa Quốc công vốn cũng không phải thật sự muốn để cho Hoàng đế xuống đài không được, cũng liền phối hợp nói: "Định Vương nhận được tin tức thì tất nhiên sẽ tranh thủ trở về sớm, lại một lần nữa, sao Hoàng thượng không triệu tập binh mã nơi khác đi trợ giúp trước?"

Mặc Cảnh Kỳ lắc đầu, thở dài nói: "Lão Quốc công cũng biết, hôm nay phía Nam đang giằng co với Lê vương, ngoài Toái Tuyết Quan thì người Nam Chiếu lại nhìn chằm chằm vào như hổ đói, hôm nay nơi nào còn rút ra được binh mã cho nơi khác?"

Sắc mặt Hoa Quốc công biến hóa, chân mày tuyết trắng giật giật, không nói thêm gì nữa. Tâm tư của Hoàng đế, cũng không phải ông không rõ, chỉ là thừa dịp lúc Định Vương không có ở đây làm khó dễ Định Vương phi thôi, thậm chí an nguy biên cảnh cũng không quan tâm, điều này thật sự không phải là chuyện mà một đế vương anh minh nên làm.

Mộc Dương Hầu tiến lên một bước, nói: "Nếu Định Vương phi có thể điều động Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ, kính xin Định Vương phi lấy đại cục làm trọng, hạ lệnh triệu tập Mặc gia quân lập tức chạy tới biên quan trợ giúp."

Nhiệt Ba ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét qua trên người Mộc Dương Hầu, nhẹ giọng nói: "Mộc Dương Hầu có ý là muốn Bản phi thay thế Vương gia lĩnh quân xuất chinh?"

Mộc Dương Hầu nghẹn lời, cho dù từ xưa tới nay có một hai nữ tướng nhưng cũng chưa từng có qua nữ nhân nào làm chủ soái lãnh binh xuất chinh. 

Huống chi năm nay Định Quốc Vương phi mới chỉ mười mấy tuổi, cho dù hiện tại nàng không làm cái gì cũng không ai có thể nói nàng sai. 

Ngược lại, nếu thật sự để cho Định Vương phi nắm giữ ấn soái xuất chinh, Đại Sở và những võ tướng bọn họ liền mất hết mặt mũi. 

Cười khan một tiếng, Mộc Dương Hầu tránh khỏi ánh mắt của Nhiệt Ba, nói: "Bản hầu cũng không phải là có ý đó, chỉ là kính xin Vương phi lấy quốc sự làm trọng."

Liễu Thừa tướng ở một bên cũng vuốt râu hoa râm, cười nói: "Hầu gia nói rất đúng, kính xin Vương phi nể tình dân chúng và tướng sĩ ở biên quan, tạm thời chuyển giao binh quyền của Mặc gia quân cho tướng lãnh lãnh binh. Đợi đến khi Định Vương trở về, đương nhiên sẽ của về chủ cũ."

Trong mắt Nhiệt Ba ánh lên tia giễu cợt rồi liền che giấu đi, đợi đến khi Định Vương trở về sẽ của về chủ cũ? Cho nàng là người ngu sao?

Che giấu đi thâm thúy trong đôi mắt trong suốt, Nhiệt Ba ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Thừa tướng nói như thế ngược lại khiến cho Bản Phi nhận không nổi. Không nói đến Bản Phi có thể điều động Mặc gia quân hay không, hãy nói. . . Không lẽ Liễu Thừa tướng cho là chỉ cần Bản Phi nói một câu, binh quyền của Mặc gia quân có thể chuyển giao cho bất luận kẻ nào ư? Chỉ sợ là Vương gia đích thân tới, điều này cũng làm không được ."

Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ khẽ biến thành âm trầm, cau mày nói: "Vậy Vương phi có ý kiến gì hay? Chẳng lẽ tùy ý để đại quân Tây Lăng ở biên quan tàn sát bừa bãi, thậm chí xâm phạm giang sơn Đại Sở ta?"

Trong lòng Nhiệt Ba hận không được một cái tát chụp chết tên nam nhân ngồi ở trên ghế rồng nhìn mình chằm chằm nói đường hoàng kia? 

Nàng không đáp ứng chính là tùy ý để đại quân Tây Lăng tàn sát bừa bãi Đại Sở? 

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao những ngày qua Mặc Cảnh Kỳ không thấy vội một chút nào, hóa ra hắn muốn thừa dịp Mặc Diệc Phàm không có ở đây đánh chủ ý lên binh quyền của Mặc gia quân. 

Hắn không phải là không gấp, mà ở trong lòng hắn xem ra, thì đại quân Tây Lăng còn đang ở biên quan không gấp bằng binh quyền của Định Vương phủ tùy ý là có thể tới tay. 

Nhưng Nhiệt Ba không rõ, rốt cuộc từ nơi nào mà Mặc Cảnh Kỳ có lòng tin như vậy, cứ cho rằng chỉ cần hắn nắm được binh quyền của Định Vương phủ thì lập tức có thể điều khiển tự nhiên, thậm chí xua binh đánh đuổi Tây Lăng? 

Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không có suy nghĩ qua, nếu như không cẩn thận, thì thậm chí có thể sẽ khiến cho binh biến?

Nhiệt Ba cúi đầu nói: "Địch Lệ Nhiệt Ba là hạng nữ lưu, thật sự không có ý kiến gì hay có thể cung cấp cho Hoàng thượng tham khảo. Xin Hoàng thượng thứ tội."

Hoa Quốc công chau mày, hơi lo lắng nói: "Hoàng thượng, nếu nhất thời binh quyền của Định Quốc Vương phủ không chắc chắn, vậy xin hãy mau sớm tuyên Định Vương hồi kinh. . . Không, tốt hơn nên trực tiếp đến biên quan lãnh binh. Ngoài ra, cựu thần nhớ được Đại Sở ta có trên trăm vạn binh mã, ngoại trừ quân đội Mặc gia quân đang giằng co với Nam Phương và Lê Vương ra, ít nhất còn có thể rút ra được mười vạn đại quân trợ giúp biên quan. Kính xin Hoàng thượng điều một nhóm quân đội đi trước một bước mới phải."

Mặc dù trong lòng Mặc Cảnh Kỳ không cam lòng, nhưng lời của Hoa Quốc công lại không dễ phản bác, đang do dự, thì Nam Hầu vẫn không có mở miệng nói: "Hoàng thượng, lão Quốc công nói rất có lý, kính xin xuất binh trợ giúp biên quan trước. Trong vòng một ngày đại quân Tây Lăng đã hạ hai thành, nhiều nhất là trong mười ngày sẽ có thể đã tới Tín Dương, là thành trì quan trọng của Tây Bắc, Tín Dương chính là kho lúa ở Tây Bắc của Đại Sở, vạn nhất thành Tín Dương bị công phá. . ."

Mặc Cảnh Kỳ liền biến sắc, nhìn Nhiệt Ba một cái, cắn răng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Lôi Kình Vũ là Chủ tướng, Thế tử Nam Hầu là Phó tướng, lãnh mười lăm vạn binh mã ngay ngày mai lên đường!"

"Mạt tướng lĩnh mệnh!" Lôi Kình Vũ và Thế tử Nam Hầu cùng đồng thanh bái lạy nói.

Hiển nhiên tâm tình của Mặc Cảnh Kỳ không thay đổi, mặt âm trầm phất tay một cái để cho mọi người lui ra.

Ra khỏi Ngự Thư phòng, Nhiệt Ba phụng bồi Hoa lão Quốc công đi bộ xuất cung. Dọc theo đường đi Hoa lão Quốc công cũng không thể nói gì hơn là thở dài không dứt. 

Cho đến cửa cung mới đứng lại nhìn Nhiệt Ba nói: "Đúng lúc này Định vương lại không có ở kinh thành, đã làm khó Vương phi rồi."

Nhiệt Ba mím môi cười nhạt nói: "Để cho lão Quốc công lo lắng, những thứ này chỉ là chuyện thuộc bổn phận của Nhiệt Ba thôi."

Hoa lão Quốc công lắc lắc đầu nói: "Lần này Hoàng thượng thật sự vô trách nhiệm quá mức. Từ đầu đến đuôi chỉ giỏi làm khó phụ nhân, Hoàng thượng còn kém xa Tiên hoàng nhiều lắm."

Nhiệt Ba hiểu ý tứ của Hoa lão Quốc công, lúc Tiên hoàng còn thượng vị, vừa lúc Tây Lăng và Đại Sở chiến tranh nhiều năm liên tục, ngay lúc đó Định vương Mặc Lưu Danh không chỉ là văn chương trác tuyệt, mà còn có võ công xuất sắc. 

Có thể nói là người đầu tiên của Định Quốc Vương phủ sau Mặc Lãm Vân. 

Nổi danh như thế, nhưng Tiên hoàng lại có thể vẫn chịu đựng, tôn kính lễ độ với Mặc Lưu Danh vô cùng, cho đến khi lông cánh của Tiên hoàng đầy đủ, Mặc Lưu Danh trả lại quyền hành. 

Tiên hoàng mới bắt đầu thực thi quyền hành, mặc dù không tính là minh quân thánh chủ nhưng cũng là Quân chủ đầy hứa hẹn giữ vững sự nghiệp. Cùng Nhiếp Chính Vương lại càng truyền thành một đoạn giai thoại quân thần. 

Mà Mặc Cảnh Kỳ bây giờ, biểu lộ ra địch ý đối với Định Vương Phủ quá sớm, thậm chí ở trong lúc Định Vương rõ ràng đã thành phế nhân tránh mặt trong Định Quốc Vương phủ còn không có chút nào buông tha, còn khắp nơi chèn ép, khắp nơi áp chế Mặc gia quân. 

Nếu như hắn thật sự là kỳ tài có hùng tài vĩ lược, kinh thiên vĩ địa thì cũng được, nhưng hết lần này tới lần khác thực lực của hắn căn bản không đủ để áp chế Mặc gia quân. 

Cho dù Mặc Diệc Phàm cam tâm tình nguyện giao Mặc gia quân vào trong tay của hắn, thì vẫn là câu nói kia, hắn thật sự có thể sai xử điều động Mặc gia quân sao? Lấy tâm của hắn có thể đối xử tử tế với Mặc gia quân sao?

"Quốc công, xin cẩn thận lời nói." Nhiệt Ba thấp giọng cười nói.

Hoa Quốc công khoát khoát tay ý bảo Nhiệt Ba không cần tiễn nữa, xoay người đi tới xe ngựa của mình, đưa mắt nhìn Hoa Quốc công lên xe ngựa, Nhiệt Ba vừa quay đầu lại liền thấy Thế tử Nam Hầu đang đứng ở cách đó không xa mỉm cười nhìn nàng. 

Nhiệt Ba bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài, đối với cái vị đại tỷ phu này cũng chỉ có vài lần duyên phận ở Địch phủ một bàn ăn cơm, có thể nói là hoàn toàn chưa quen thuộc. 

Hiện tại Địch gia xuống dốc, cuộc sống của Địch Trân ở Nam Hầu phủ lại coi như trôi qua không tệ, có thể thấy được người Nam Hầu phủ vẫn rất biết cách làm người. Hướng về phía điểm này, Nhiệt Ba cũng khách khí ba phần với hắn.

"Bái kiến Vương phi."

Nhiệt Ba gật đầu cười yếu ớt nói: "Thế tử khách khí. Thế tử có chuyện gì sao?"

Thế tử Nam Hầu cười nói: "Không có việc gì, Trân Nhi rất nhớ Vương phi, nếu Vương phi có rảnh không ngại đến quý phủ ngồi chốc lát."

Nghe vậy, Nhiệt Ba hơi kinh ngạc, nhíu mày. Hôm nay thái độ của Hoàng đế đối với Định Vương Phủ, chỉ cần là người sáng suốt đại khái đều có thể nhìn ra được, lúc này hắn thân là Thế tử còn muốn mời nàng đến quý phủ làm khách. . . . . . 

Ánh mắt Nhiệt Ba lóe lên, cười nói: "Đại tỷ có thể gặp được Thế tử, cũng là phúc khí của tỷ ấy, mong rằng Thế tử chiếu cố nhiều hơn."

Thế tử Nam Hầu hào phóng cười nói: "Nếu như Trân Nhi đã vào Nam Hầu phủ, đương nhiên ta sẽ xem nàng ấy là người nhà. Vương phi yên tâm."

Nhiệt Ba gật đầu, nói: "Ngày mai Thế tử phải lên đường đến biên cảnh, chúc Thế tử thuận buồm xuôi gió."

"Đa tạ Vương phi." Nam Hầu Thế tử nói, "Tại hạ cáo từ."

"Không tiễn." Nhiệt Ba nói.

Nhìn hắn đi xa, Nhiệt Ba mới quay đầu lại nhìn cửa cung cao vút phía sau, nhíu nhíu mày xoay người đi.

Ngày hôm sau, Lôi Kình Vũ và Thế tử Nam Hầu liền vội vội vã vã lãnh binh đi, Nhiệt Ba đứng ở trên cửa thành tiễn đưa nhìn đại quân đi xa nhíu chặt đôi mi thanh tú cũng không có mở ra. 

Trấn Nam Vương Tây Lăng có danh xưng Chiến thần Tây Lăng, chấp chưởng Tây Lăng quốc mấy chục năm, cho dù là Mặc Diệc Phàm cũng chưa chắc dám nói có nắm chắc sẽ thắng. Lôi Kình Vũ và Thế tử Nam Hầu mang theo mười vạn nhân mã thật có thể được không?

"Vương phi sao vậy?" Trác Tĩnh đi theo bên cạnh Nhiệt Ba, nhìn sắc mặt của nàng hỏi.

Nhiệt Ba lắc đầu, Đại Sở không phải chỉ có một người tướng lãnh là Mặc Diệc Phàm, mọi chuyện đều trông cậy vào Mặc Diệc Phàm, vậy thì cái gì đều không cần làm.

"Tam muội. . . Vương phi. . . . . ." Giọng nói của Địch Trân truyền đến từ phía sau. Nhiệt Ba quay đầu lại chỉ thấy Địch Trân đứng ở bên cạnh Thế tử phi, vẻ mặt vui mừng nhìn nàng. 

Hồi lâu không thấy, Địch Trân lộ ra vẻ tái nhợt tiều tụy hơn dung quang toả sáng lần trước nhìn thấy không ít. 

Ngay cả hốc mắt cũng đỏ rực, chắc là bởi vì trượng phu lên chiến trường mà cảm thấy lo lắng.

Thế tử phi Nam Hầu cũng là nữ tử xuất thân từ thư hương môn đệ, thoạt nhìn rất là ôn lương thục đức. Nhìn thấy Nhiệt Ba cũng hào phóng tiến lên hành lễ với nàng, hơn nữa hết sức hữu lễ để cho Địch Trân và Nhiệt Ba nói chuyện riêng.

Hai tỷ muội vốn cũng không quen thuộc lắm, một năm gặp mặt cũng không được mấy lần, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói gì.

Trầm mặc một hồi lâu, Địch Trân mới thấp giọng nói: "Vương phi có về thăm nhà chưa?"

Nhiệt Ba lắc đầu, hôm nay cảnh nhà Địch gia sa sút, hiển nhiên Địch lão phu nhân xem chuyện này là tại Nhiệt Ba mà ra, mỗi lần nhìn thấy nàng luôn kiếm chuyện nói những lời sỉ nhục nàng, nhiều năm như vậy, Nhiệt Ba mới lần đầu tiên phát hiện, thì ra Địch lão phu nhân có thể không sợ quyền quý như vậy. 

Mà mặc dù Địch Thượng Thư chưa nói, nhưng trên mặt cũng ra vẻ bất mãn với cái nữ nhi Vương phi này như có như không . 

Nhiệt Ba cũng không phải là người thích tự tìm phiền phức cho mình, trừ lúc cần thiết thì cũng lười trở về.

Địch Trân thấp giọng nói: "Phụ thân tính qua một thời gian nữa liền về quê."

Nhiệt Ba gật đầu nói: "Trở về cũng tốt, nếu như dạy Dung Nhi thật tốt, trong nhà cũng còn có chút của cải, tương lai phụ thân và tổ mẫu cũng có thể an hưởng tuổi già." 

Hôm nay cái cục diện này, Địch gia đã thối lui ra khỏi quan trường, rời xa kinh thành là lựa chọn chính xác nhất. 

Nếu không, nếu lại một lần nữa cuốn vào trong những thứ lục đục với nhau kia, chỉ sợ cũng không phải đơn giản chỉ từ quan là có thể giải quyết.

Mày liễu xinh đẹp của Địch Trân khẽ nhăn lại, nhìn Nhiệt Ba nói: "Tam muội, muội thật sự hận phụ thân như vậy, thật sự không thể giúp phụ thân sao?"

Nhiệt Ba lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, chính là bởi vì ta không hận phụ thân, cho nên ta mới bảo ông từ quan về quê. Không có gì quan trọng hơn tính mạng."

Trong mắt Địch Trân lộ ra một tia mê man không hiểu được, càng nhiều hơn là không tin. Nhìn Nhiệt Ba u oán thở dài nói: "Nhị muội đã chết, hôm nay Tứ muội cũng sinh tử không biết. Ngũ muội, Lục muội. . . Không nói tới cũng được, mấy người tỷ muội chúng ta như thế nào. . . . . ."

"Đại tỷ, Nam Hầu phủ cũng xem như là gia đình phúc hậu, Thế tử phi cũng là người thông minh, sẽ không làm khó dễ tỷ. Một mình tỷ an tâm mà sống đi." Nhiệt Ba trầm giọng nói.

Địch Trân ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại nhưng Nhiệt Ba đã đi xa. Đáy mắt lộ ra một tia bi ai và không cam lòng, nói sâu xa: "Không có hài tử, không có gia thế, ta phải làm sao mà sống tốt? Tam muội, cũng không phải mỗi người đều có số mệnh tốt như muội vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro