Chương 75: Huấn luyện dưới vách núi
Trên diễn võ trường của Định Quốc Vương phủ, Gia Luật Dã nhíu mày chuyên chú nhìn nữ tử áo đỏ ở đối diện.
Hai người ai cũng không ra tay trước, nhìn nữ tử trầm tĩnh mà sắc bén trước mắt, trên mặt Gia Luật Dã bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại âm thầm kinh hãi.
Hiện tại có lẽ hắn đã hiểu tại sao năm ngoái vị công chúa Lăng Vân tiễn thuật xuất thần kia phải thua ở trong tay một Định Quốc Vương phi ngay cả cầm cung cũng không thuần thục.
Cao thủ so chiêu, khảo nghiệm không chỉ là thể lực, tốc độ, chiêu thức cùng với nội lực, quan trọng hơn còn có quyết tâm tất thắng và khí thế áp đảo đối thủ.
Nữ tử đối diện võ công rốt cuộc cao bao nhiêu thì Gia Luật Dã không rõ ràng lắm, nhưng chỉ bằng một phần khí độ thấy biến không sợ hãi và khí thế trầm tĩnh, trong đôi mắt lưu động như lưỡi dao sắc bén.
Tâm cảnh này của Định Quốc Vương phi cũng đã đủ để đứng hàng ngũ cao thủ nhất lưu.
Không khí trên diễn võ trường dần dần ngưng trọng, Gia Luật Dã nhíu nhíu mày trở tay từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm nói: "Vương Phi mời!"
Nhiệt Ba đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: "Trước hết mời Vương tử."
Gia Luật Dã không khỏi ở trong lòng cười khổ, xem ra Định Quốc Vương phi này đã quyết định chủ ý muốn cho hắn xuất thủ trước.
Lúc trước nói muốn tỷ võ với Nhiệt Ba, ngoại trừ muốn đi vào xem một chút nhưng thật ra chủ yếu muốn đùa nàng mà thôi, hết lần này tới lần khác hiện tại lộng giả thành chân, không muốn cũng không được.
Bất đắc dĩ nhún vai, Gia Luật Dã cười nói: "Đã như vậy, Tiểu Vương cũng không khách khí."
Nhuyễn kiếm trong tay vung lên không trung kéo ra một đóa kiếm hoa, Gia Luật Dã lấy một chiêu thức cực kỳ bình thường bắt đầu đâm tới Nhiệt Ba.
Nhiệt Ba khẽ cau mày, nghiêng người thật nhanh, trong tay áo một đạo hàn quang xẹt qua, chủy thủ chém sắt như chém bùn đâm tới nơi trái tim Gia Luật Dã.
Thuận tay ra mấy chiêu, rốt cục Gia Luật Dã thu hồi nhẹ nhàng thoải mái trong mắt. Hắn đã hiểu tại sao Nhiệt Ba dám hào phóng mời hắn như vậy, cũng không phải tự cho là đúng, ngạo mạn và ngu ngốc, mà quả thật nàng có cái thực lực lực lượng ngang với đối thủ này.
Chiêu thức của Nhiệt Ba bén nhọn nhanh nhẹn, nhiều chiêu giấu diếm sát cơ. Hoàn toàn khác với các chiêu thức của nữ tử luôn mang theo vài phần ôn nhu, nàng hoàn toàn không so đo chiêu thức có đẹp hay không, duy nhất để ý rằng chiêu thức có tác dụng hay không.
Vừa bắt đầu đã ra chiêu kết liễu kẻ địch để cho Gia Luật Dã khó có được chút bó tay bó chân.
Hiểu thực lực Nhiệt Ba nên Gia Luật Dã cũng không còn muốn nhường, nhuyễn kiếm trong tay vung lên chiêu thức bén nhọn cũng đi theo.
Nhưng từ đêm hắn và Mộc Dương so chiêu, Nhiệt Ba cũng đã nhìn ra, Gia Luật Dã cũng không phải là thành thạo âm nhu, cương dương một đường công phu cũng vô cùng cao, có thể nói là khó được cao thủ có võ công cương nhu hợp thành một thể.
Trong diễn võ trường, hai người càng đấu khó phân thắng bại. Ngoài diễn võ trường, Mặc tổng quản chuyên chú nhìn hai người đang đánh nhau, trong mắt thâm trầm của lão vừa lo lắng vừa tràn đầy vui mừng.
Hiện nay Định Quốc Vương phủ nhìn như phong quang vô hạn kì thực nguy cơ giấu diếm, rất cần một Vương Phi thông tuệ quyết đoán.
Hôm nay xem ra Vương Phi không chỉ là thông tuệ kiên nghị, ngay cả võ công cũng có thể được xưng tụng là nhất lưu, điều này làm cho Mặc tổng quản vui mừng không thể không ở trong lòng cảm động và cảm tạ Định Quốc Vương phủ lịch đại tổ tiên phù hộ.
Trong nháy mắt đã trên trăm chiêu, Gia Luật Dã nhìn nữ tử trầm tĩnh đối diện ngay cả hơi thở đều không thấy chút hỗn loạn nào thì trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Hình như nữ nhân trước mắt này luôn mang kinh ngạc cho mình.
Vốn cho rằng ngay cả chiêu thức bén nhọn nhưng cuối cùng Nhiệt Ba cũng chỉ là nữ tử, nhất định thể lực không bằng nam tử, hơn nữa Gia Luật Dã vừa bắt đầu cũng đã nhìn ra nội lực của Nhiệt Ba cũng không thâm hậu, chỉ cần thời gian kéo lâu một chút cho dù chiêu thức của nàng có tinh diệu thế nào đi nữa cũng không làm được gì cả.
Lại không nghĩ rằng đã qua lâu như vậy nhưng ngay cả một chút thần sắc mỏi mệt cũng không thấy, giống như có thể cứ vĩnh viễn không ngừng nghỉ triền đấu tiếp.
Ánh mắt Gia Luật Dã hơi tối lại, trường kiếm trong tay thật nhanh xẹt qua một đạo cầu vồng, cả người nhảy lui ra sau.
Ánh mắt Nhiệt Ba chợt lóe, bình tĩnh đứng lại không có tiếp tục đuổi theo nữa. Thấy nàng thu tay lại, trong lòng Gia Luật Dã âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, cũng không thể gây tổn thương cho người càng không thể giết người, còn đánh tiếp như vậy vô luận thắng thua khó coi đều là mình.
"Không nghĩ tới Định Vương Phi thân thủ mạnh mẽ, Tiểu Vương bội phục." Trở tay thả nhuyễn kiếm lại bên hông, Gia Luật Dã cười vang nói.
Nhiệt Ba nhàn nhạt ngưng mi nói: "Nếu Vương tử cảm thấy đủ rồi thì xin mời đi tiền sảnh uống trà, đến lúc đó chúng ta bàn chính sự."
Gia Luật Dã không sao cả gật đầu, Mặc tổng quản đứng ở một bên lúc này mới tiến lên mời Gia Luật Dã đi tiền thính.
Nhiệt Ba trở về phòng đổi một bộ quần áo, lại một phen đánh võ mồm với Gia Luật Dã. Vị vương tử Bắc Nhung này không hề giống hình tượng người Bắc Nhung trong lòng người Đại Sở, khách quan mà nói càng giống người Đại Sở và Tây Lăng.
Giảo hoạt, nhạy cảm, đang mang ích lợi thì không nhượng chút nào.
Hai người hướng về phía danh sách Nhiệt Ba trước đó sửa sang lại tốt, ngươi tới ta đi thảo luận hồi lâu, cuối cùng nhất trí chốt nhân tuyển hòa thân ở trên người Quận chúa Dung Hoa, cháu gái Liễu quý phi Liễu gia Liễu Du cùng với cháu gái nhỏ nhất của lão Vương Gia bá phụ duy nhất của Mặc Cảnh Kỳ Quận chúa Tinh Nghi.
Nhưng Tinh Nghi Quận chúa là cháu gái còn sống duy nhất của lão Vương Gia, năm nay cũng vừa mới mười ba.
Chỉ sở dĩ thêm vào nàng chỉ vì để cho danh sách đẹp mắt một chút thôi, đơn giản là Đại Sở hoàng thất từ trước đến nay nam nhiều nữ ít, có thể lấy ra Công chúa, Quận chúa căn bản không có.
Như vậy đại khái cũng chính là cái bộ dáng này thôi, vô luận là nhìn trên mặt lão Vương Gia hay là Quận chúa Tinh Nghi quá nhỏ tuổi, người cũng không khỏe.
Cuối cùng nhân tuyển chỉ sợ vẫn chọn một trong hai người Quận chúa Dung Hoa và thiên kim Liễu gia.
Gia Luật Dã phải tự mình nhìn thấy ba người này rồi sau đó mới có thể quyết định. Nhiệt Ba cũng không có ý kiến gì, Gia Luật Dã chỉ chọn lựa ba người đi xem đã rất tốt.
Nếu để cho Gia Luật Dã đều nhìn tất cả thiên kim tham gia tuyển chọn, quyền quý thế gia trong kinh thành này ngày đều không cần qua.
Nói vậy lần này chờ đội ngũ rước dâu của Bắc Nhung vừa đi, trong kinh thành này lại muốn làm không ít chuyện vui.
Tiễn đi Gia Luật Dã, Nhiệt Ba còn chưa kịp đứng dậy trở về phòng, bên dưới đã có người tới bẩm báo, Dao Cơ cô nương cầu kiến. Lấy thân phận Dao Cơ thì không thể nào như Gia Luật Dã trước được mời vào trong phủ chờ bẩm báo vương gia vương phi.
Nàng ấy chỉ có thể chờ ở bên ngoài phủ đợi Vương phi gặp hoặc không được gặp. Nhiệt Ba nghe thấy sửng sốt, hai ngày này bận rộn nên quên mất chuyện tình của Dao Cơ. Nhíu nhíu mày nói: "Mời nàng ấy vào đi."
Chỉ chốc lát sau, Dao Cơ đi theo nha đầu dẫn đường đến. Khác với bình thường trang điểm xinh đẹp, lần này Dao Cơ chỉ mặc áo thu hương tầm thường, nhìn qua thiếu mấy phần xinh đẹp lại thêm mấy phần thanh tú giống như là có mấy phần hương vị nữ tử tầm thường đàng hoàng.
"Bái kiến Vương Phi." Dao Cơ cúi đầu mỉm cười hành lễ.
Nhiệt Ba khoát tay một cái nói: "Miễn, có chuyện gì ngồi xuống nói đi."
Dao Cơ ngẩng đầu nhìn nàng, thấp giọng tạ ơn nói: "Ta thật không nghĩ tới Vương Phi còn bằng lòng gặp ta."
Nhiệt Ba cười nhạt nói: "Nếu ngươi chắc chắn ta sẽ không gặp thì sao ngươi lại tới?"
Mặc dù gặp gỡ không nhiều lắm, nhưng Nhiệt Ba nhìn ra được Dao Cơ là một nữ tử cực kỳ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không để mình mất thể diện.
Dao Cơ ngẩn ra, cười khổ gật gật đầu nói: "Vương Phi nói rất đúng."
Nhiệt Ba nhìn dung nhan nàng gầy gò tái nhợt, do dự một chút mới hỏi: "Ngươi có khỏe không?"
Dao Cơ cười nhạt một tiếng, nói: "Còn có cái gì có khỏe hay không ? Hôm nay ta mặt dày đến đây đúng là có chuyện muốn thỉnh cầu Vương Phi hỗ trợ."
Nhiệt Ba gật đầu nói: "Ngươi nói đi, nếu ta có thể giúp được..., nhất định nghĩa bất dung từ."
Dao Cơ nói: "Ta định đóng cửa Khuynh Thành phường, nhưng. . . Một mình ta thì không sao nhưng trong Khuynh Thành phường còn có rất nhiều cô nương. . . Các nàng đều là mệnh khổ, nếu không phải quản các nàng ở trong lâu tử tốt khác, còn có một số lại không biết muốn lưu đi nơi nào. Vốn là ta có lỗi với các nàng. . . Cho nên ta muốn hỏi Vương Phi, Định Vương Phủ có nguyện mua Khuynh Thành phường không, Dao Cơ nguyện ý bán ra nửa giá, chỉ cần có thể hơi trông nom một số lão nhân trong Khuynh Thành phường."
Nhiệt Ba khẽ nhíu mày nói: "Khuynh Thành phường được xưng thanh lâu đệ nhất kinh thành, chỉ cần ngươi muốn bán thì đảm bảo có nhiều người cướp mua. Ngươi cần gì. . . . . ."
Dao Cơ cười có chút khổ sở, nhìn Nhiệt Ba nói: "Trong kinh thành này có thể mở thanh lâu làm ăn đều là dạng người gì ta còn có thể nào không biết? Khuynh Thành phường rơi vào trong tay những người đó còn không biết bị chà đạp thành hình dáng ra sao đây. Với lại. . . Ta hi vọng tin tức Khuynh Thành phường đổi chủ nhân có thể ít nhất nửa năm sau mới truyền đi ra ngoài."
Nhiệt Ba ngưng mi, lập tức hiểu dụng ý của Dao Cơ, "Ngươi. . . Có tính toán gì không?"
Dao Cơ cúi đầu, vô ý thức khẽ vuốt một chút bụng vẫn bằng phẳng như cũ, cười yếu ớt nói: "Đi phía Nam xem một chút đi. Khí hậu ở phía nam thoải mái hơn kinh thành nhiều, không phải sao? Mấy năm này ta cũng để dành khá nhiều tiền, coi như chỉ ăn uống khoái lạc cả đời cũng không thành vấn đề."
Nhiệt Ba khẽ cau mày, nàng hỏi tự nhiên không phải là vấn đề tiền, cho dù là vũ cơ đến trình độ Dao Cơ này đều hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề tiền.
Nhưng không nói hiện tại phía nam cũng không ổn định, chỉ nói hiện tại thân thể Dao Cơ sẽ thích hợp ngàn dặm xa xôi đi đến Giang Nam sao.
Vuốt vuốt mi tâm, Nhiệt Ba đổi đề tài hỏi: "Phượng Tam đã hồi kinh rồi, ngươi còn chưa gặp hắn đi?"
Dao Cơ cười nói: "Sáng sớm hôm qua hắn đến gặp ta, có điều hắn cũng rất bận . Cho nên. . . Vương Phi, chút chuyện loạn thất bát tao này của ta cũng không cần nói cho hắn biết."
Nhiệt Ba nói: "Ta nghĩ đến ngươi và Phượng Tam quan hệ không tệ."
Dao Cơ cười nói: "Phượng Tam công tử là bằng hữu của ta, duy nhất. . . Bằng hữu chân chính. Vương Phi không cần thử dò xét ta, Phượng Tam công tử cũng không có cái loại ý tứ này với ta, dĩ nhiên ta cũng vậy thật coi hắn làm bằng hữu. Chúng ta chẳng qua là. . . Coi như là đồng bệnh tương liên đi."
Nhiệt Ba nhẹ nói tiếng xin lỗi, nàng biết trong lòng Phượng Chi Dao có một người, nhưng lại chưa từng có nghe Phượng Tam hoặc bất luận kẻ nào nhắc tới quá người này.
Có lẽ Mặc Diệc Phàm biết, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của Phượng Tam, Mặc Diệc Phàm không chủ động nói cho nàng biết thì nàng cũng sẽ không đi hỏi.
Dao Cơ hào phóng lắc đầu cười nói: "Ta biết Vương Phi quan tâm ta, nhưng chuyện như vậy thật không cần nói cho Phượng Tam. Mặc dù Phượng Tam công tử thoạt nhìn đối với cái gì đều bộ dạng mạn bất kinh tâm (thờ ơ, không thèm để ý), nhưng lại ghét ác như cừu. Hắn định muốn đi tìm Mộc thế tử, ta đã nói cho hắn biết chúng ta cũng sớm đã nói rõ, cho nên hôn sự Mộc Dương Hầu phủ cùng với Tôn gia căn bản không liên quan tới ta."
"Ngươi muốn lưu lại đứa bé?" Nhiệt Ba cau mày nói. Dao Cơ nói nhiều như vậy nếu như nàng vẫn không hiểu nàng ấy có ý gì thì nàng sống mấy năm này cũng là uổng phí.
Không phải nàng tâm địa ác độc, mà do thời đại này, không nói thân phận Dao Cơ, chính là nữ tử bình thường chưa lập gia đình mà muốn sinh con cũng không tốt, lại càng không tốt với tương lai của đứa bé.
Dao Cơ nhìn nàng, dung nhan mỹ lệ xẹt qua một tia ôn nhu nhàn nhạt, gật đầu nói: "Đúng vậy , đây là đứa con của ta mà. Vương Phi cứ việc yên tâm, nếu như ta đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt với Mộc Dương thì tương lai tuyệt đối sẽ không lấy đứa bé này làm bè dây dưa không rõ. Lần rời đi kinh thành sau này. . . Ta không có ý định trở về. Tìm chỗ không có ai biết mai danh ẩn tích cũng có thể sống qua cả đời."
Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Ta cũng không có ý tứ này. Chẳng qua ngươi có suy nghĩ qua hay không, sau khi đứa con sinh ra thì sẽ như thế nào? Tương lai cuộc sống của ngươi làm sao bây giờ? Cho dù ngươi một mình nuôi dưỡng con trưởng thành, cũng có đầy đủ tiền bạc chi tiêu. Nhưng sau khi đứa con trưởng thành thì sao, nữ nhi xuất giá, nam nhi tiền đồ tương lai, cái nào không cần gia thế trong sạch? Dao Cơ, cái thế gian này cũng không khoan dung với nữ tử."
Trên thực tế nàng nói vẫn là xa, nói gần chút như dung mạo tài năng của Dao Cơ, cho dù đến địa phương thâm sơn cùng cốc cũng không giấu được, nếu ở thành thị phồn hoa thì nữ tử tuyệt sắc một thân một mình càng không thể sống nổi.
Thần sắc Dao Cơ ảm đạm, trong đôi mắt tràn đầy bi ai và bất đắc dĩ. Bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ vỗ về bụng, cắn răng nói: "Ta đều biết hết, nhưng. . . nhưng đây là con của ta mà. . ."
Nhiệt Ba không phản bác được, nữ tử thời đại này cũng không phải là những nữ tử dễ dãi coi sẩy thai làm ăn cơm giống kiếp trước kia.
Dù là Dao Cơ thân đang ở phong trần thì vẫn luôn mềm lòng với đứa bé, huống chi đây là con của nàng cùng với người yêu của mình.
Lấy tính tình Dao Cơ chịu ủy thân Mộc Dương tất nhiên rất yêu hắn, đáng tiếc dù là nữ tử như vậy cũng vẫn có thời điểm không hề lý trí.
Trầm mặc chốc lát, Dao Cơ ngẩng đầu lên nói với Nhiệt Ba: "Vương Phi nói Dao Cơ đều hiểu, đa tạ Vương Phi quan tâm, chẳng qua là. . . Chuyện đứa bé thì ta đã quyết định. Không biết Khuynh Thành phường. . . . . ."
Nhiệt Ba khẽ thở dài, gật đầu nói: "Ta mua Khuynh Thành phường, nếu như ngươi đã hạ quyết tâm thì ta cũng không nói nhiều nữa. Ngươi bảo trọng. Chút nữa ta kêu người ta đưa ngân phiếu qua cho ngươi."
Dao Cơ cảm kích nói: "Đa tạ Vương Phi."
Nhiệt Ba nhẹ nhàng lắc đầu, "Bảo trọng."
"Cáo từ."
Tiễn đi Dao Cơ, Nhiệt Ba vẫn ngồi ở trong khách sảnh xuất thần, ngay cả Mặc Diệc Phàm vào cũng không có phát hiện.
"A Lệ nghĩ cái gì mà mất hồn như thế?" Mặc Diệc Phàm cười hỏi.
Nhiệt Ba lắc đầu, kể lại chuyện mua Khuynh Thành phường, nhưng giấu lại chuyện Dao Cơ mang thai.
Đương nhiên Mặc Diệc Phàm cũng sẽ không quan tâm nữ tử thanh lâu, gật đầu cười nói: "Khuynh Thành phường cũng là địa phương khá tốt. Mặc dù trước kia Phượng Tam cũng thường xuyên lợi dụng Khuynh Thành phường thu thập tin tức, nhưng rốt cuộc vẫn là của người khác nên hắn vẫn phải cố kỵ giao tình với Dao Cơ. Chúng ta mua lại cũng được, nhưng. . . Không thể đặt dưới danh nghĩa Định Vương Phủ."
Nhiệt Ba gật đầu, nàng cũng không định mang danh Định Vương Phủ để mua, "Chút nữa ta để cho Minh Tích đi làm."
Đặt dưới danh nghĩa Sở Quân Duy, cũng không có quá làm người khác chú ý cũng sẽ không chọc người hoài nghi.
Nếu có người đi thăm dò, thì tất nhiên sẽ tra được Sở Quân Duy có mấy cửa hàng không lớn không nhỏ ở khắp nơi, trong đó kiếm lợi nhiều nhất là ở trong thành Quảng Lăng.
Mặc Diệc Phàm cũng không thèm để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, ngồi vào bên cạnh Nhiệt Ba nói: "Hôm nay động thủ cùng với Gia Luật Dã?"
Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Tiện tay so chiêu thôi. Có điều vị Gia Luật vương tử này thật là không giống người Bắc Nhung."
Mặc Diệc Phàm nhướng mày nói: "Thân ở hoàng thất vô luận Bắc Nhung hay Đại Sở đều tránh không được lục đục với nhau. Hắn có thể ở trong nhiều nhi tử của Bắc Nhung Vương như vậy bộc lộ tài năng, tâm kế thủ đoạn tự nhiên không phải là bình thường có thể so sánh. Nhưng. . . Dám ở Định Vương Phủ càn rỡ, Bổn Vương hơi xem nhẹ hắn. Chẳng qua là không biết hắn đã chuẩn bị kỹ cho việc đắc tội với Bổn Vương hay không?"
Nhiệt Ba kinh ngạc nhìn Mặc Diệc Phàm, nghĩ lại lập tức hiểu tâm tư của hắn, chẳng qua là cười nhạt cũng không khuyên hắn, "Nhân tuyển hòa thân đại khái đã định rồi, không phải là Quận chúa Dung Hoa thì chính là Liễu tiểu thư, nhưng ta đoán Quận chúa Dung Hoa có thể cao hơn một chút. Đến lúc đó còn có ầm ĩ."
Bàn về thân phận Quận chúa Dung Hoa cao hơn Liễu tiểu thư, bàn về dung mạo thì Quận chúa Dung Hoa cũng là mỹ nữ trong kinh thành.
Huống chi lấy tư thế Liễu gia hiện nay đúng như mặt trời giữa trưa, chỉ sợ cũng sẽ không muốn gả một đích nữ đi ra ngoài.
Dù sao coi như là thành Thái Tử Phi đó cũng là trời cao hoàng đế ở xa, cũng sẽ không có quá nhiều trợ giúp thực chất với Liễu gia.
Chỉ sợ là Liễu gia hôm nay càng cần phải đám hỏi với các quyền quý thế gia. Mà tuy nói Quận chúa Dung Hoa là ái nữ của công chúa Chiêu Nhân, vậy thì như thế nào?
Hôn sự của công chúa Chiêu Nhân cũng không thể tự chủ lại càng không cần phải nói tới con gái.
Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói: "Các nàng ấy thích làm ầm ĩ thì cứ ầm ĩ, nàng không cần để ý tới. Nếu không được thì hãy giao cho vị kia trong cung. Nếu thấy phiền có thể đi gặp Hoàng cô một chút, chúng ta ra kinh ở mấy ngày cũng được."
Nhiệt Ba nhớ tới mấy tinh anh bị mình nhét vào trong sơn cốc ở Hắc Phong Sơn, không khỏi cười một tiếng nói: "Cũng tốt, mấy ngày nữa vừa lúc ta muốn đi ra ngoài làm mấy việc."
Bởi vì Gia Luật Dã đồng ý với đề nghị âm thầm đi quan sát thiên kim đợi tuyển của Nhiệt Ba, cho nên Nhiệt Ba liền gác chuyện này lại, cũng không để ý tới nữa.
Quả nhiên hai ngày sau, sứ giả rước dâu của Bắc Nhung vừa tới kinh thành thì đã truyền ra kết quả mà đích thân Gia Luật Dã chọn, quả nhiên cuối cùng người trở thành công chúa hòa thân chính là Quận chúa Dung Hoa.
Vô luận thân phận, số tuổi hay tính cách, hiển nhiên Quận chúa Dung Hoa là thích hợp nhất, mặc dù ngày đó công chúa Chiêu Nhân tiến cung cầu tình với Hoàng đế, nhưng cũng không biết Mặc Cảnh Kỳ nói gì với nàng, cuối cùng công chúa Chiêu Nhân chỉ thất hồn lạc phách từ trong cung đi ra ngoài không nói thêm gì nữa.
Khi đó, Quận chúa Dung Hoa suýt nữa nháo kinh thành đến lật muốn ra, mà ở trong mắt Quận chúa Dung Hoa, thì đương nhiên cũng không thể bỏ qua đầu sỏ đưa đến việc nàng phải hòa thân với ngoại tộc này là Địch Lệ Nhiệt Ba.
Đáng tiếc thủ vệ của Định Quốc Vương phủ sâm nghiêm cũng không phải là chỗ muốn vào là có thể vào, mà lúc này, Nhiệt Ba đã ở trong biệt viện ngoài thành của Đại trưởng công chúa Phúc Hi nhàn nhã thong dong giải sầu từ sớm rồi.
Mặc dù Đại trưởng công chúa Phúc Hi đã hơn 70 tuổi, có lẽ bởi vì thường ngày chú trọng bảo dưỡng, hơn nữa bởi vì tâm tính tu dưỡng vô cùng tốt nên tinh thần vẫn phấn chấn, cũng không có cái gì khác biệt với một năm trước lúc gặp mặt, nhìn thấy Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm kết bạn mà đến lại càng tươi cười rạng rỡ.
Đại trưởng công chúa nhiệt tình, thật ra lại khiến cho Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm đều có chút hổ thẹn, hơn một năm này thân thể của Mặc Diệc Phàm cũng tốt lên, sau đó, Nhiệt Ba lại đi ra ngoài một thời gian dài, căn bản là hai người không có ra khỏi thành đến thăm Đại trưởng công chúa.
Nhưng vào ngày lễ, ngày tết,... lão nhân gia cũng không quên sai người đưa cho bọn họ một ít đồ. Mặc dù không phải là thứ đáng giá gì, nhưng cũng là một mảnh tâm ý và tình ái hộ của lão nhân gia.
Đại trưởng công chúa lôi kéo Nhiệt Ba đến ngồi bên cạnh, nhìn Mặc Diệc Phàm đứng ở một bên một chút rồi đuổi hắn đi, bảo là muốn hàn huyên riêng với Nhiệt Ba một chút, Mặc Diệc Phàm không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười xoay người rời đi.
Nhìn Mặc Diệc Phàm rời đi, Đại trưởng công chúa lôi kéo tay Nhiệt Ba, cười híp mắt nhìn nàng, Nhiệt Ba lập tức cảm thấy hơi quẫn bách, cảm thấy ánh mắt của Đại trưởng công chúa hơi làm cho người ta mao cốt tủng nhiên, "Hoàng cô. . . . . ."
Đại trưởng công chúa hòa ái nhìn nàng, cười nói: "Bổn cung nhìn nha đầu con lại gầy hơn năm ngoái nhiều, thằng nhóc Diệc Phàm kia cũng không biết thương yêu vợ, tại sao có thể để một cô gái trong nhà chạy đến Nam Cương ngàn dặm xa xôi chứ?"
Nhiệt Ba cúi đầu, có chút xấu hổ, ban đầu do nàng kiên trì muốn đi Nam Cương. Nhưng mà cái tội này vẫn để cho Mặc Diệc Phàm gánh đi.
Đại trưởng công chúa nhìn nàng, hài lòng, gật đầu nói: "Bổn cung đều nghe người ta nói chuyện của con ở Nam Cương và Vĩnh Châu rồi, vẫn là Từ đại nhân biết cách dạy dỗ đứa nhỏ. Lần này ở Vĩnh Lâm đã làm phiền con, đứa bé Cảnh Lê kia thật sự hư hỏng quá mức. Bổn cung lớn tuổi cũng không quản được bọn chúng, có con giúp đỡ Diệc Phàm, nó cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Từ nhỏ trên vai nam nhân Định Quốc Vương phủ bọn họ đã phải gánh nặng, đến Diệc Phàm thì càng khó khăn, may mà có con ở đây."
Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Những điều này là do con phải làm."
Đại trưởng công chúa lắc lắc đầu nói: "Đừng nói kinh thành nhiều khuê tú như vậy, ngay cả lịch đại Định Quốc Vương phi cũng không có ai có thể làm tốt hơn con. Nhưng mà. . . . . ."
Nhiệt Ba nghi hoặc nhìn Đại trưởng công chúa, Đại trưởng công chúa mỉm cười nhìn nàng nói: "Tuổi của Diệc Phàm cũng không còn nhỏ nữa, có phải các con nên quan tâm đến vấn đề con nối dòng Định Quốc Vương phủ một chút hay không? Hôm nay trong các Vương phủ trong kinh thành này, chỉ có Định Quốc Vương phủ còn không có con nối dòng thôi."
Nghe vậy, kiều nhan của Nhiệt Ba lập tức đỏ ửng. Cứng họng nhìn vẻ mặt chờ đợi của Đại trưởng công chúa một hồi lâu cũng không nói ra lời, Đại trưởng công chúa hài hước nhìn nàng cười nói: "Đứa nhỏ này, sinh con dưỡng cái vốn là chuyện bình thường, đã thành thân hơn một năm còn xấu hổ cái gì?"
Trong lòng Nhiệt Ba vô cùng xấu hổ, thật sự là sống ở thời đại này quá lâu, nên tư tưởng cũng bắt đầu bảo thủ sao? Nhưng mà về chuyện con cái... thật sự thì nàng không có nghĩ qua.
Thứ nhất, hiện tại thật ra thì thân thể này của nàng vẫn chưa tới mười sáu tuổi, mà thế cục bây giờ cũng không thích hợp để sinh con.
Nhưng mà lại không thể gọn gàng dứt khoát nói cho Đại trưởng công chúa rằng, nàng không muốn sinh con, chỉ đành phải hàm hồ qua loa, chỉ cầu lừa dối vượt qua kiểm tra trước.
Đại trưởng công chúa chỉ cho là nàng xấu hổ, nói mấy câu cũng cho qua. Nhưng trong lòng thì lại có ý định chút nữa đi nhắc nhở Mặc Diệc Phàm một chút.
Nhiệt Ba thấy Đại trưởng công chúa không hỏi tới nữa, ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tán gẫu sang chuyện khác, bắt đầu nói đến một chút chuyện lý thú trong kinh thành.
Mặc Diệc Phàm chỉ ở cùng Nhiệt Ba hai ngày thì phải trở về kinh thành, toàn bộ sứ giả rước dâu của Bắc Nhung đã đến kinh thành, đương nhiên thân là Vương gia chịu trách nhiệm lần hòa thân thì không thể tránh mà không gặp.
Nhiệt Ba thì ngoại trừ mỗi ngày đi theo Đại trưởng công chúa trò chuyện ra, những lúc khác đều ở trong thâm cốc dưới vách núi Hắc Vân.
Mặc dù Đại trưởng công chúa biết mỗi ngày Nhiệt Ba đều ra cửa, nhưng cũng không hỏi tới hành tung của Nhiệt Ba.
Có Đại trưởng công chúa che chở cho nên Nhiệt Ba hành động lại càng thấy tự tại hơn rất nhiều.
Qua gần nửa tháng, khi Nhiệt Ba xuất hiện ở dưới vách núi một lần nữa, nhìn một đám quân tinh nhuệ tại trên giáo trường lau mồ hôi như mưa, hài lòng gật đầu.
Trước sau vẫn chưa tới một tháng có thể có thành quả như vậy đã tương đối khá. Chỉ là thời gian quá gấp gáp, nếu không ít nhất bọn họ nên tiếp nhận thêm ít nhất hai tháng huấn luyện thể năng, sau đó mới có thể nói những thứ khác.
Đám binh sĩ đầy người tro bụi, đầu đầy mồ hôi, thấy Sở công tử nở nụ cười chân thành xuất hiện lần nữa thì đều rối rít, ở trong lòng mừng lại như điên.
Vị Sở công tử này có thân phận gì thì bọn họ không biết, nhưng mà có thể để Tần Phong làm thiếp thân thị vệ thì đương nhiên thân phận của vị Sở công tử này cũng không phải bình thường.
"Các vị, mặc dù nửa tháng không thấy nhưng Tần Phong đều đã báo lại tình hình huấn luyện của các ngươi. Ta cực kỳ hài lòng. Đặc biệt là. . . Các ngươi cũng là nhóm người đầu tiên tiếp nhận huấn luyện, mà lại cũng không có một người nào tụt lại phía sau. Nhưng lúc trước chỉ là huấn luyện thể năng cơ bản nhất, không có tụt lại phía sau chỉ có thể nói rõ, thể năng và tiềm lực của các ngươi rất tốt. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải bắt đầu tiếp nhận huấn luyện càng đầy đủ hơn, dĩ nhiên, huấn luyện thể năng vẫn phải tiếp tục mỗi ngày."
Bọn binh lính không nhịn được ở trong lòng kêu rên, nói cách khác bọn họ cần phải từ trong thời gian mỗi ngày cũng đã rất cực khổ huấn luyện phải chừa ra thời gian để học tập một cái gì đó khác.
Hiển nhiên hiệu quả của hơn nửa tháng huấn luyện này rất tốt, ít nhất kỷ luật và ý thức hiện tại của những người đến từ mấy đội ngũ binh sĩ khác nhau này đều rất tốt. Cho dù trong lòng âm thầm kêu khổ nhưng ngoài mặt vẫn đứng ngay thẳng như cũ.
Ở trong lòng Nhiệt Ba rất hài lòng, gật gật đầu nói: "Ta đọc đến tên thì đứng ra."
Cúi đầu mở hồ sơ ra trong tay, Nhiệt Ba đọc bảy tám cái tên, người bị điểm tên rối rít đi ra đứng thành một hàng.
Những người này không ngoài dự tính cũng là người có bản lĩnh cao, hơn nữa học thức cũng tương đối phong phú.
Nhiệt Ba nhìn người mà Tần Phong chọn lựa ra một chút, nói: "Các ngươi đến sân huấn luyện phía đông nam cách đây mười dặm chờ ta."
Mấy binh lính được đặc biệt chọn lựa ra do dự một chút, trong đó một người trong nhóm nói: "Sở công tử, xin hỏi chúng ta phải làm cái gì? Tại sao không cùng huấn luyện với mọi người?"
Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Bởi vì ta cảm thấy các ngươi cần huấn luyện khác một chút. Dĩ nhiên. . . Trước đó hẳn là phải hỏi ý kiến của các ngươi một chút. Sợ chết không?"
Bọn lính lập tức cảm thấy hơi bị vũ nhục, rối rít tức giận nhìn chằm chằm Nhiệt Ba, "Sợ chết cũng không phải là Mặc gia quân!"
"Tiểu quỷ nhát gan mới sợ chết!"
"Chúng ta không sợ chết, nhưng chúng ta muốn biết rốt cuộc chúng ta phải làm gì! Ít nhất chúng ta không muốn chết không rõ ràng."
Nhiệt Ba cũng không tức giận, gật đầu cười nói: "Rất tốt, ta thích người tự có ý nghĩ của riêng mình. Nhưng hiện tại. . . điều đầu tiên các ngươi phải làm là phục tùng, thứ hai là hoàn toàn phục tùng, thứ ba là phải . . Tuyệt đối phục tùng! Rõ chưa?"
Tiếng nói của Nhiệt Ba trầm tĩnh nghiêm nghị để cho mọi người sửng sốt, trên giáo trường lập tức yên tĩnh lại.
Vô luận binh sĩ bị điểm đến hay bị lưu lại cũng không dám nghị luận, cùng kêu lên: "Rõ!"
"Rất tốt, như vậy hiện tại chạy bộ trước, một khắc đồng hồ."
Người bị điểm đến không chút do dự xoay người chạy ra khỏi giáo trường, biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Trong giáo trường, trên mặt tất cả binh lính đều là một mảnh xanh xao. Vốn bọn họ đều cho là mình đã chịu huấn luyện rất cực khổ, nhưng Sở công tử vĩnh viễn đều biết phải làm sao để cho bọn họ càng trở nên khổ sở hơn.
So với hiện tại thì huấn luyện tiếp theo mới thực sự là giết người.
Nhiệt Ba nhướn mày nhìn bọn họ, rồi nói: "Các ngươi nên cảm kích bây giờ không phải là mùa đông, nếu không, cuộc sống của các ngươi còn khó khăn hơn. Nhưng mà cũng không cần lo lắng, mùa đông năm nay ta sẽ bổ sung cho các ngươi. Mặt khác. . . Có muốn lại phơi nắng huấn luyện thêm một tháng hay không?"
Không cần. . . Đây là tiếng lòng của tất cả binh lính. Nhiệt Ba cũng không phải muốn làm khó, "Khí trời phương Bắc cũng không còn thuận lợi nữa. Đại khái năm nay cũng không có cơ hội nào. Chờ các ngươi đạt tiêu chuẩn, sang năm có cơ hội, thì có thể mang theo càng nhiều đồng bạn cùng đi phương Nam huấn luyện. Trước mắt, liền chịu như vậy đi. Tần Phong."
"Dạ, công tử!" Tần Phong tiến lên, Nhiệt Ba nói những thứ này cũng không làm cho hắn rung động lớn, bởi vì ... mấy ngày này hắn đã chết đi sống lại ở trong tay Ám Tam rất nhiều lần.
Cũng chính bởi vì như vậy nên hắn càng khâm phục Nhiệt Ba hơn. Trình độ trung thành với Nhiệt Ba đã mơ hồ ngang bằng với Định Vương.
Ở trong mắt của Tần Phong, Định Vương phi là một kỳ tài tuyệt thế, ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra trong đầu Định Vương phi còn chứa suy nghĩ diệu kỳ gì.
Nhớ tới Ám Tam thú vị lại ác độc, Tần Phong vừa đi theo Nhiệt Ba vào trong rừng rậm, vừa ở trong lòng yên lặng cầu nguyện thay cho bọn lính.
"Đi theo ta." Nhiệt Ba quay đầu nói với hắn. Tần Phong lên tiếng đuổi theo, nhét những binh lính nhìn tội nghiệp của hắn ở phía sau kia vào sau ót. Bây giờ hắn còn đang đau khổ giãy dụa trong tay người khác, làm sao có thể cứu được bọn họ?
Sâu trong rừng rậm đầy độc trùng, độc thảo, bẫy rập, ao đầm, nhưng ở dưới chân của Nhiệt Ba lại như giẫm trên đất bằng, Tần Phong cẩn thận từng ly từng tí đi theo bên cạnh Nhiệt Ba nhưng lại khổ sở phát hiện, động tác của Vương phi vĩnh viễn đều mau hơn hắn một chút.
Hắn vừa định muốn ra tay giết chết con rắn trên ngọn cây ở một bên thì lại chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, con rắn hai dài hơn bảy tấc đã bị một phi tiêu sắc bén phóng tới rơi xuống đất.
Nhiệt Ba đi ra phía trước, cúi đầu nhìn thoáng qua, quay đầu cười nói với Tần Phong: "Rắn Bách Hoa, không độc, dùng làm thuốc cũng rất tốt. Lấy về cho Trầm tiên sinh, nói không chừng ông ấy có thể chỉ cho ngươi mấy phương pháp phân biệt độc vật. Gần đây không phải ngươi đang học cái này sao?"
Tần Phong gật đầu, đi tới cẩn thận nhặt con rắn đã chết lên, hơi xấu hổ hỏi: "Vương phi nhận biết được toàn bộ các loài rắn?"
Nhiệt Ba không chút nào chột dạ, đáp: "Đại đa số có độc đều biết, đọc nhiều sách một chút sẽ biết. Không cần sợ, ta đã nhìn kỹ qua, thật ra trong rừng này chỉ có hai loại rắn có độc, hơn nữa cũng không phải là độc rất lợi hại. Cho dù bị cắn cũng sẽ không mất mạng, chờ bọn họ bước vào huấn luyện, ta sẽ tìm mấy đại phu có y thuật cao minh thường xuyên ở nơi này ."
Tần Phong rất muốn nói không sợ, nhưng thử nghĩ đến các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến trong rừng này, vẫn cảm thấy Vương phi chọn chỗ này thật sự là làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.
Khoảng cách mười dặm cũng không tính dài với hai người có thân thủ mạnh mẽ, không bao lâu, hai người liền xuất hiện tại một sân huấn luyện ở một bên khác của sơn cốc.
Một cái sân nhỏ khéo léo ở bên cạnh dòng suối, mấy người lúc trước bị điểm đến tên đều đứng ở trên bãi cỏ trước sân chờ bọn họ đến.
Nhiệt Ba nhìn lướt qua bảy người, mặc dù trên mặt và trên người đều có chút vết thương nho nhỏ nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hài lòng gật đầu nói: "Xem ra các ngươi đã huấn luyện rất tốt. Ta biết trong lòng các ngươi hơi nghi ngờ với việc ta tách riêng các ngươi ra. Nhưng mà không cần gấp gáp, sở dĩ ta làm như vậy là bởi vì phương hướng học tập của các ngươi trong tương lai sẽ khác với bọn họ. Cũng giống như vậy, nhiệm vụ các ngươi cần thi hành trong tương lai cũng hoàn toàn khác với bọn họ."
Một người trong đó đứng dậy hỏi: "Có khác biệt gì?"
Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Phương hướng nhiệm vụ trong tương lai của bọn họ là kịch liệt chiến đấu quy mô nhỏ, tỷ như đánh lén, cứu viện, bảo vệ, đánh úp, v..vv., mà các ngươi. . . Có thể không cần chiến đấu, ta cần đầu óc của các ngươi nhiều hơn. Tương lai các ngươi cần phải làm là ẩn núp giấu diếm, thăm dò phân tích truyền lại tình báo, dĩ nhiên cũng có thể là ám sát, hộ vệ..."
Mấy người lính nhíu nhíu mày, liếc nhìn nhau nói: "Sở công tử muốn chúng ta làm mật thám?"
"Mật thám?" Nhiệt Ba nhướng mày nói: "Cũng có thể nói như vậy, đây cũng là một trong những nhiệm vụ trong tương lai mà các ngươi có thể phải làm. Nhưng mà ta lại thích gọi là đặc công hoặc gián điệp hơn. Các ngươi cũng là những người được chọn ra từ trong mấy chục lính tinh nhuệ ở nơi này. Mặc dù các ngươi không giống với bọn họ, nhưng trên danh nghĩa các ngươi cũng vẫn ở trong Mặc gia quân giống như bọn họ, tất cả hứa hẹn lần trước ta đã nói cũng vẫn hữu hiệu với các ngươi. Hơn nữa, nếu như hy sinh vì nhiệm vụ hoặc bị thương, tiền chết và phí trấn an gia đình đều tăng lên gấp ba. Dĩ nhiên, trước đó, các ngươi có cơ hội lựa chọn thối lui. Người thối lui có thể trở về bên kia tiếp tục huấn luyện."
Mấy người trầm mặc một hồi, mấy người này cũng là những người có tiềm lực nhất trong nhóm người này.
Rất nhanh, bọn họ liền đưa ra quyết định, mặc dù không biết rốt cuộc vị Sở công tử này là ai, nhưng bọn họ cảm thấy hắn không giống với các tướng lãnh khác.
Những gì hắn nói vừa mới lạ lại tràn đầy lực hấp dẫn với bọn họ. Giống như sẽ mang đến cho cuộc sống trong tương lai của bọn họ một con đường khác, thân là nam tử, ai mà không muốn được đứng trên vạn người, ai không muốn công thành danh toại?
Bọn họ lại càng rõ ràng hơn những người chữ to không biết mà chỉ biết phục tùng kia, "Khởi bẩm công tử, chúng ta ở lại."
Nhiệt Ba nhướn mày, nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Các ngươi thực sự không sợ chết? Ta sẽ không lừa các ngươi, các ngươi nên biết rằng, vô luận gián điệp hay huấn luyện cũng đều hết sức nguy hiểm. Hơn nữa cho dù không có nguy hiểm đến tánh mạng, cũng có thể vĩnh viễn không thể về nhà được cũng không thể gặp lại người nhà của mình."
"Thuộc hạ biết, tin tưởng Vương gia và Vương phi đều chăm sóc tốt cho người nhà của chúng ta." Lời này rất đúng, ít nhất Mặc gia quân luôn luôn hết sức hậu đãi binh lính hơn những quân đội khác.
Nhiệt Ba gật đầu nói: "Rất tốt, vô luận như thế nào ta đều bảo đảm, người nhà của các ngươi không phải lo áo cơm. Hôm nay các ngươi có thể tùy ý nghỉ ngơi, huấn luyện bắt đầu từ ngày mai."
"Dạ, công tử!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro