Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Gia Luật Dã tới chơi


Nhiệt Ba lướt qua hành cung vắng vẻ thật nhanh, tựa như nơi này nàng đã từng đi qua cả trăm lần, trở nên vô cùng quen thuộc với nàng.

Bóng ảnh mảnh khảnh linh hoạt khuất sau mái ngói của một tòa cung điện, Nhiệt Ba thu lại cước bộ, quay lại phía sau thản nhiên nói: "Gia Luật vương tử, lúc này đi theo Bản vương phi là có chuyện gì muốn nói sao?"

Bị người phát hiện hành tung, Gia Luật Dã cũng không lề mề, thành thạo phi thân từ trên nóc nhà xuống, cười nói: "Vương Phi muốn đi tìm Định vương sao? Ngươi biết Định vương ở đâu à?"

Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Điều này hình như không liên quan gì đến Gia Luật vương tử. Nếu Gia Luật vương tử có thời gian quan tâm tới những thứ này, không bằng suy nghĩ thật kỹ xem nên giải thích như thế nào với Đại Sở ta về màn ám sát vừa rồi".

Mới vừa rồi ở Trích Tinh lâu thích khách lại trực tiếp kêu tên Gia Luật Dã, lúc ấy số người ở đó nghe được không phải ít.

Sự kiện ám sát lần trước diễn ra ở hội đèn lồng mặc dù không nhiều người biết nhưng chưa chắc sẽ không bị truyền đi.

Tối nay nếu như có thương vong gì nghiêm trọng, tám phần mấy thế gia quyền quý kia đều sẽ ghi nợ hết trên người Gia Luật Dã.

Gia Luật Dã vô tội nói: " Tại hạ đường xa đến đây, ai biết Đại Sở lại còn nguy hiểm hơn Bắc Nhung chúng ta".

Nhiệt Ba cười lạnh một tiếng nói: "Ta thấy so với người Bắc Nhung thì Gia Luật vương tử càng giống người Đại Sở chúng ta hơn đấy".

Nàng nói xong cũng không thèm quan tâm tới thần sắc Gia Luật Dã như thế nào, xoay người đi nhanh về phía trước.

Hai người một trước một sau, ở khoảng cách không xa không gần đi lại trong hoàng cung, đại khái là bởi vì thích khách, phần lớn thị vệ trong cung đã chạy tới Trích Tinh lâu bên kia, canh phòng trong cung lúc này còn lỏng lẻo hơn bình thường.

Nhiệt Ba vừa đi vừa không khỏi nhíu mày, nếu như lúc này có người nào đó lợi dụng cơ hội lẻn vào hoàng cung ẩn nấp thì hậu quả vô cùng khó lường Gia Luật Dã nhàn nhã như đi chơi theo sau Nhiệt Ba, hắn đã nhìn ra Định vương phi này cũng không phải là tìm kiếm không có mục đích gì ở trong cung này, mà đi theo một phương hướng đã định sẵn.

Nhưng lấy nhãn lực của hắn lại không hề phát hiện ra dọc theo con đường này có bất kỳ dấu vết nào do Mặc Diệc Phàm lưu lại, nghĩ nửa ngày chỉ có thể quy kết rằng Định vương phủ có một loại ám hiệu bí ẩn nào đó.

Rất nhanh , hai người đã tới rừng đào bên cạnh ngự hoa viên.

Gia Luật Dã cau mày nói: "Vương Phi, ngươi xác định rằng không có tìm sai địa điểm chứ?"

Nhiệt Ba tung người phóng vọt qua khúc suối chắn ngang trước mặt, lạnh nhạt nói: "Ta cũng không hề xin vương tử nhất định phải cùng đi theo".

Chân mới vừa chạm xuống đất, Nhiệt Ba không chút do dự tiến vào rừng đào. Gia Luật Dã nhún nhún vai mỉm cười đuổi theo: 'Vương Phi yên tâm với tại hạ vậy sao, không sợ ta đi theo phía sau đánh lén ngươi sao?".

"Ngươi có thể thử".

Gia Luật Dã xoa xoa mũi, không phản bác được, mặc dù lá gan hắn không nhỏ nhưng cũng không muốn chết.

Không đề cập tới thực lực của bản thân Định vương phi, lúc bọn họ vừa mới tiến vào ngự hoa viên, hắn đã mơ hồ cảm thấy được phía sau có người đi theo.

Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì to tát, nhưng hắn lại không cách nào xác định được đám người bám theo bọn họ rốt cuộc là người phương nào, biết có người đi theo sau chẳng qua thuần túy bởi vì dựa vào trực giác đã bao nhiêu lần hắn tìm được đường sống trong chỗ chết mà thôi .

Định vương phi nói như vậy, Gia Luật Dã cũng đã hơi đoán ra, đám người đi theo bọn họ nhất định là người của Định vương phủ. Trong lòng không nhịn được thầm hận thực lực cường đại của Định vương phủ.

Tình hình trong cung hỗn loạn như vậy rồi, nhưng Gia Luật Dã dám cam đoan người của Định vương phủ đều là những người hàng đầu, ngay cả thị vệ cũng không lộ ra một chút biểu cảm bối rối nào.

Vào rừng cây không đầy một lát, Gia Luật Dã liền nghe được nơi xa xa truyền đến âm thanh. Có điều hình như không hề giống tiếng đánh nhau, mà lại giống như tiếng nữ tử đang tranh chấp.

Nhìn biểu cảm không một chút thay đổi của Nhiệt Ba phía trước, Gia Luật Dã hứng thú nở nụ cười, đi theo sau nữ nhân này quả thật tìm được đúng chỗ rồi.

Trong rừng đào, công chúa Trân Ninh ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn mẫu phi hoàn toàn khác lúc bình thường.

Mới vừa rồi nàng bị kinh sợ, muốn nhào vào trong ngực mẫu phi khóc nhưng giờ nàng chỉ có thể ngây ngốc ngồi dưới đất, ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng.

Bởi vì mẫu phi nàng ngay cả mắt cũng lười liếc nàng một cái, mặc dù nàng còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm, nàng biết mẫu phi hiện tại không hy vọng mình lên tiếng quấy rầy nàng.

Mặc Diệc Phàm nhìn nữ tử áo trắng trước mắt, không khỏi nhíu mày: "Nếu công chúa Trân Ninh đã không có chuyện gì rồi thì Bổn vương cáo từ".


Đuổi theo mấy thích khách ra khỏi Trích Tinh lâu không lâu hắn liền phát hiện, những tên thích khách bắt công chúa Trân Ninh kia cũng không có ý đồ đả thương nàng, chỉ muốn dắt hắn rời đi thôi. 


Chẳng qua Mặc Diệc Phàm lại không nghĩ tới người an bài bắt đi công chúa Trân Ninh lại là nữ nhân trước mặt, hơn nữa nàng ta còn có thể đoán ra Mặc Cảnh Kỳ sẽ bắt hắn xuất thủ cứu công chúa Trân Ninh. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Liễu quý phi này đối với Mặc Cảnh Kỳ.

"Chàng chán ghét ta như vậy sao. . .". Liễu quý phi yếu ớt nói, đôi mắt bình thường trong trẻo lạnh lùng, hờ hững đạm mạc nay lại sinh ra mấy phần u oán.

Mặc Diệc Phàm cau mày, quay đầu lại nhìn Liễu quý phi nói: "Bổn vương và Quý phi lúc này hẳn là không còn quan hệ gì để mà nói chán ghét hay không chán ghét".

Nghe vậy, sắc mặt Liễu quý phi trắng bệch, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói không ra lời. Trả lời như vậy thì so với chỉ có chán ghét thì càng thêm phần xa cách, từ trong mắt Mặc Diệc Phàm nàng thấy mình ngay cả tư cách bị chán ghét cũng không có, bởi vì bọn họ không hề có quan hệ gì cả.

"Tại sao. . . Tại sao lại đối xử với ta như vậy?". Liễu quý phi run giọng nói, dung nhan bình thường trong trẻo lạnh lùng như tuyết thêm vào mấy phần yếu ớt bi thương làm cho tư thế cao cao tại thượng ngày thường nhiều thêm mấy phần dịu dàng bi thương.

Nàng ngẩng đầu nhìn Mặc Diệc Phàm, không cam lòng hỏi: " Tại sao cho tới bây giờ chàng cũng không chịu liếc nhìn ta một cái? Trước kia là Tô Túy Điệp, bây giờ là Địch Lệ Nhiệt Ba, ta có chỗ nào kém các nàng chứ. Diệc Phàm. . . Tại sao chàng không chịu nhìn ta một chút. . . . . ."

Bất luận là gia thế, dung mạo hay tài hoa, cho tới bây giờ nàng đều không thua bất kỳ kẻ nào. Cho dù năm đó Tô Túy Điệp tuyệt diễm thiên hạ, nàng cũng chẳng cảm thấy nàng ta đẹp hơn mình bao nhiêu.

Nhưng từ lúc nàng trở thành thiếu nữ, nam nhân nàng nhất kiến chung tình từ lâu cũng chẳng chịu nhìn nàng lấy một lần.

Hắn chỉ nhìn Tô Túy Điệp, chỉ cười dịu dàng với nàng ta, chỉ đánh đàn, ngâm thơ, vẽ tranh với nàng ta. Hắn vĩnh viễn cũng không thấy được bên cạnh hắn còn có nàng.

Nàng tưởng sau khi Tô Túy Điệp chết, hắn cũng sẽ không còn đối xử đặc biệt với người nào nữa, nhưng hiện tại. . .

Bản thân là một nữ nhân một lòng ái mộ Mặc Diệc Phàm, nàng cũng đều nhạy cảm hơn bất luận kẻ nào, trong lòng Mặc Diệc Phàm thì Địch Lệ Nhiệt Ba càng đặc biệt hơn Tô Túy Điệp.

Mặc Diệc Phàm có chút không vui cau mày, không phải hắn không biết Liễu quý phi có tình cảm với hắn.

Chỉ có điều lúc thiếu niên hắn hoàn toàn không thèm để ý, Nhị công tử có một không hai của Định quốc vương phủ là giấc mộng xuân của bao nhiêu thiếu nữ khuê các, số nữ nhân trao trọn trái tim cho hắn trong kinh thành nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa dưới tình huống phụ vương và mẫu phi đã chọn vị hôn thê cho hắn, hắn cũng không rảnh chú ý tới nữ nhân khác.

Sau khi Liễu quý phi vào cung thì càng không cần phải bàn, dù cho hắn có chán ghét Mặc Cảnh Kỳ đến thế nào đi nữa cũng sẽ không bỉ ổi đến mức thông đồng với phi tử của hắn ta.

Cho nên hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi Liễu quý phi hiện tại ai oán là vì cái gì. "Liễu quý phi nên ăn nói có chừng mực, tên của Bổn vương không phải người nào cũng có thể tùy tiện gọi".

Liễu quý phi cắn răng nói: "Tại sao cho tới bây giờ chàng cũng không chịu nhìn ta? Chẳng lẽ ta thật sự không vừa mắt chàng đến thế sao?".

Mặc Diệc Phàm cau mày nói: "Bổn vương chỉ khuyên ngươi nên tự biết thân phận của mình".

"Ta vốn không muốn cái thân phận Quý phi này!" Liễu quý phi cao giọng kêu lên, giọng nói thêm mấy phần nức nở. "Chàng cho rằng ta thích làm quý phi sao? Hết thảy đều không phải là ta tự nguyện . . . Ta chỉ cần chàng. . . Chỉ cần chàng. . . ta cũng không muốn cái gì khác . . ."

Mặc Diệc Phàm nhìn nữ tử áo trắng đang không khống chế được trước mắt, vẻ mặt lãnh đạm xoay người đi.

"Đừng đi!". Liễu quý phi kêu lên, nhào qua định bắt lấy ống tay áo của Mặc Diệc Phàm. Mặc dù võ công của nàng không kém nhưng hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm cũng chẳng muốn đả thương nàng ta, chỉ khẽ phẩy tay áo, hất nàng ta ra khỏi người mình.

Nhoáng một cái, cả người Liễu quý phi đã ngã xuống đất "Đừng đi. . . Diệc Phàm, ta có chuyện quan trọng muốn nói cho chàng biết. Mặc Cảnh Kỳ. . . Mặc Cảnh Kỳ hắn không có ý tốt với Định vương Phủ, hắn muốn tính kế chàng".

Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn nàng thản nhiên nói: "Hoàng thượng đã có lúc nào có ý tốt với Định vương phủ chưa? Lúc trước ngươi cũng đã vài lần bảo hộ A Lệ, hôm nay Bổn vương cứu công chúa Trân Ninh coi như trả nhân tình của ngươi. Chuyện của chính bản thân Quý phi ngươi nên tự giải quyết cho tốt, hoàng thượng dù có rộng lượng đến mấy cũng không thể tha thứ cho ngươi được"

"Tại sao. . . . . ."

"Chậc. . . Thật là tâm rắn như sắt thép nha, Liễu quý phi này là mỹ nhân khó gặp như vậy". Trong góc tối của rừng đào, Gia Luật Dã có chút hả hê nhìn Nhiệt Ba ở bên cạnh cười nói.

Nhiệt Ba nhàn nhạt liếc hắn một cái, ở chỗ này mà lại thấy Liễu quý phi quả thật làm cho nàng thật bất ngờ.

Thời điểm nàng xuống khỏi Trích Tinh lâu thì Liễu quý phi vẫn còn đang ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ, trong thời gian ngắn như vậy làm sao nàng ta có thể thoát thân rồi xuất hiện trong rừng đào này?

Nàng đã sớm biết tâm tư của Liễu quý phi dành cho Mặc Diệc Phàm, nàng cũng rất rõ ràng tâm tư của Mặc Diệc Phàm, cho nên lúc thấy hai người này ở đây thì nàng không hề tức giận. Chỉ hơi kinh ngạc tình cảm của Liễu quý phi lại có thể khiến nàng ta liều lĩnh như vậy.

Nhìn công chúa Trân Ninh vẫn ngồi ngây dưới đất không dám nói câu nào, Nhiệt Ba âm thầm lắc đầu.

Dành tìm cảm thắm thiết cho một nam nhân không có gì là sai, nhưng nếu như vì điều này mà không để ý bất kỳ điều gì thì quả thật không hề tốt chút nào.

Liễu Quý phi rốt cuộc là không quan tâm đến con gái của mình tới mức nào mà có thể bày tỏ tình cảm với Mặc Diệc Phàm trước mặt con bé?

Phải biết rằng cho dù công chúa Trân Ninh mới tám tuổi, nhưng đứa bé của hoàng gia đã tám tuổi thì không phải điều gì cũng không biết.

"Thế nào, Vương phi có muốn ra ngoài xem một chút hay không?". Gia Luật Dã cười nói: "Thấy tình cảm sâu đậm của Liễu quý phi với Vương gia như vậy chẳng lẽ ngươi không có bất kỳ suy nghĩ nào hay sao? Lỡ như Định vương bị nàng ta làm cho cảm động..."

Nhiệt Ba vô vị quét mắt nhìn hắn một cái: "Vương tử muốn khích bác thì cũng nên dùng cái cớ cao minh một chút".

Hiện tại đi ra ngoài, nàng bị ngốc sao? Bây giờ Liễu quý phi có thể chỉ là thương tâm khổ sở mà thôi, nhưng nếu nàng xuất hiện ở trước mặt nàng ta chỉ sợ Liễu quý phi lập tức có thể chuyển thành hận ý ngập trời.

Dĩ nhiên, không thể nói rằng hiện tại nàng ta cũng không hận. Trong lòng Nhiệt Ba tự nhắc nhở sau này mình phải cẩn thận Liễu quý phi một chút.

Rõ ràng cũng đã hủy dung rồi mà còn có thể khiến cho người khác mê muội, hiển nhiên vẫn chưa bị hủy hoàn toàn.

Trong lòng Nhiệt Ba lặng lẽ tính toán. Bên trong rừng đào Mặc Diệc Phàm không tự chủ đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhìn thoáng qua Liễu quý phi đang khóc lê hoa đái vũ, hắn không chút do dự xoay người rời đi.

Mặc Diệc Phàm ra khỏi rừng đào, đứng ở bờ suối một lúc lâu mới quay đầu lại cười nhạt nói: "A Lệ, tới rồi sao lại không đi ra?".

Nhiệt Ba từ trong rừng đào chậm rãi bước ra, cười yếu ớt nói: "Đây không phải là sợ làm hư chuyện của Vương gia hay sao?"

Mặc Diệc Phàm trầm mặc, đột nhiên nói: "Bổn vương mới vừa rồi đột nhiên cảm thấy giật mình , không lẽ A Lệ định phá hủy khuôn mặt của Bổn vương hay sao?".

Nhiệt Ba hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận tâm tư của mình bị hắn đoán trúng .

Gia Luật Dã theo sau Nhiệt Ba nhàn nhã tiêu sái đi ra, nhìn Mặc Diệc Phàm cười nói: "Định vương quả nhiên là phong thái phi phàm, Tiểu Vương bội phục".

Mặc Diệc Phàm lạnh nhạt nói: "Gia Luật vương tử khách khí, Bổn vương cũng không so được với Gia Luật vương tử. . . . . .".

Lời còn chưa dứt, Mặc Diệc Phàm nghiêng người nhìn về phía đầu bên kia của ngự hoa viên, nói với Gia Luật Dã : "Xem ra có người tới tìm Gia Luật vương tử . . . . . .".

Gia Luật Dã giương mắt nhìn lên, vài bóng người đang vội vã đi về phía bên này, hiển nhiên là thị vệ.

Xem ra Mặc Cảnh Kỳ cho dù sợ chết như thế nào cũng không quên mất còn có một vị khách quý ở đây.

Gia Luật Dã 'chậc' một tiếng, cười toe toét nhìn Nhiệt Ba nói: "Bổn vương tử thấy hay là không nên phiền thị vệ trong cung. Định vương phi, chúng ta ngày mai lặp lại".

Nói xong liền tung người ẩn vào trong rừng đào.

"Thuộc hạ ra mắt Vương gia, ra mắt Vương Phi!". Mấy thị vệ chạy tới đây, thấy Mặc Diệc Phàm và Nhiệt Ba sóng vai đứng với nhau, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt.

Mặc Diệc Phàm gật đầu: "Các ngươi đang làm cái gì?".

Đầu lĩnh thị vệ nói: " Hồi bẩm Vương gia, vừa rồi trong lúc hỗn loạn phát hiện không thấy Gia Luật vương tử và Định vương phi, thuộc hạ phụng lệnh Hoàng thượng tìm kiếm khắp nơi".

Mặc Diệc Phàm gật đầu, lạnh nhạt nói: " Vương Phi lo lắng cho Bổn vương cho nên sang đây tìm. Các ngươi phái người đi bẩm báo Hoàng thượng rằng Vương phi đang ở cùng với Bổn vương là được. Về phần Gia Luật vương tử. . . Các ngươi tiếp tục tìm xem sao.".

Thị vệ đương nhiên không dám trì hoãn, hướng hai người xin cáo lui sau đó một nhóm chạy đi bẩm báo cho Mặc Cảnh Kỳ, một nhóm tiếp tục tìm kiếm Gia Luật Dã.

Nhiệt Ba quay đầu lại nhìn thoáng qua vào trong rừng đào, nhíu mày nói: "Liễu quý phi. . . ."

Mặc Diệc Phàm lôi kéo Nhiệt Ba trở về, nhẹ giọng cười nói: "Liễu quý phi không có quan hệ gì với vi phu, nương tử không nên nghi oan cho ta".

Nhiệt Ba liếc hắn một cái nói: "Cứ để Liễu quý phi ở lại bên trong như vậy không sao chứ?".

Mặc Diệc Phàm nói: "Liễu quý phi không đơn giản như nàng nghĩ đâu. Nàng cho rằng nếu như chỉ có thân thủ tầm thường như vậy mà trong một khoảng thời gian ngắn có thể từ Trích Tinh chạy tới đây sao? Nếu như nàng có giao tình với Hoàng hậu, tốt nhất nhắc nhở nàng ta một tiếng, cẩn thận Liễu quý phi.".

Nhiệt Ba có chút kỳ quái nhìn Mặc Diệc Phàm, lúc trước không phải hắn nói còn thiếu nhân tình của Liễu quý phi nhân sao, không phải vừa mới trả xong cho người ta đã lập tức trở mặt chứ?

Mặc Diệc Phàm mỉm cười nhìn nàng nói: "Nàng cho rằng nếu như vừa rồi ta đón nhận nàng ta thì nàng ta thật sự cái gì cũng không cần, chỉ muốn theo ta chứ?".

Nhiệt Ba nhướng mày, chẳng lẽ không đúng sao?

Mặc Diệc Phàm thản nhiên nói: "Thế gia đại tộc làm sao có thể nuôi dạy ra một nữ tử liều lĩnh vì tình chứ? Nếu quả thật theo lời nàng ta nói, cái gì cũng không muốn... Vậy tại sao có thể liên tục sinh ra hai hoàng tử, một công chúa, lại nhận được vô vàn sủng ái trong chốn hậu cung? Nàng ta thật ra cũng không hẳn muốn theo ta, chẳng qua là không thể dễ dàng tha thứ lúc đầu ta lãnh đạm với nàng ta nhưng bây giờ lại đối tốt với nàng mà thôi".

Nhiệt Ba nhíu mày, nàng tin tưởng Liễu quý phi quả thật có tình cảm với Mặc Diệc Phàm. Ít nhất không phải hoàn toàn đều là tính toán, một nữ nhân kiêu ngạo dưới tình huống biết rõ không hề có hy vọng như vậy vẫn cầu khẩn một người nam nhân, bên trong chắc chắn không thể thiếu mấy phần thật lòng cùng với mong đợi.

Có điều. . . thật lòng nữa cũng vô dụng. Mặc Diệc Phàm đã thuộc về nàng rồi, những người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm.

Ra khỏi ngự hoa viên, Mặc Cảnh Kỳ đã phái người chờ sẵn ở cổng. Trong cung xảy ra sự kiện lớn như vậy đương nhiên không thể nào đơn giản như việc mọi người ra ngoài tản bộ rồi quay trở về tắm rửa đi ngủ.

Lần này mặc dù có không ít thích khách lẻn vào trong cung, nhưng mang so với gần nghìn thị vệ đại nội thì cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Sở dĩ có thể gây ra náo loạn như vậy chủ yếu do yếu tố bất ngờ mà thôi.

Có điều qua sự việc này cho thấy được phòng vệ của của thị vệ trong cung cũng chẳng chặt chẽ như trong tưởng tượng của mọi người cho lắm.

Khó trách ám vệ của Định vương phủ tỏ ra khinh thường cấm quân trong cung, ít ra thì trong gần trăm năm qua chưa từng có thích khách nào lọt được vào vương phủ.

Bị thích khách làm cho kinh hách như vậy, đương nhiên Mặc Cảnh Kỳ không thể nghỉ ngơi được, mang theo các thần tử vẫn chưa hết kinh sợ di giá tới điện Long Đằng chuyên dùng để xử lý chính sự.

Nhiệt Ba và Mặc Diệc Phàm vừa đi đến cửa điện đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói đầy giận dữ của Mặc Cảnh Kỳ, rõ ràng đang quở trách bọn thị vệ không làm tròn nhiệm vụ.

Nhiệt Ba nhướn mày, nàng nhớ thống lĩnh cấm quân hiện tại là đại ca của Lôi Kinh Hồng – Lôi Kình Vũ?

Bước vào trong điện, quả nhiên thấy nam nhân trẻ tuổi hơi giống Lôi Kinh Hồng, hắn quỳ trên mặt đất cúi đầu cung kính nghe lời trách mắng của Mặc Cảnh Kỳ.

Nhìn thấy hai người đi vào, Mặc Cảnh Kỳ rốt cục nhịn xuống ham muốn tiếp tục mắng chửi người, giống như có điều suy nghĩ ngó chừng hai người đang tay trong tay đi tới, nói: "Sao Định vương phi lại ở cùng một chỗ với Định vương?".

Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhiệt Ba lo lắng an nguy của Vương gia nhà ta cho nên mới mang người đi tìm hắn. Trong lúc xúc động cũng không kịp tới bẩm báo cho Hoàng thượng, kính xin thứ tội".


Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ phức tạp nhìn Nhiệt Ba một cái, mới hé ra một nụ cười nói: " Định vương và Định vương phi kiêm điệp tình thâm quả thật là một giai thoại của Đại Sở. Vương phi lo lắng cho Định vương cũng là chuyện đương nhiên, làm sao trẫm có thể trách tội?"


Nhiệt Ba phảng phất như an tâm, thở phào một hơi, cười nói: "Nhiệt Ba đa tạ hoàng thượng lượng thứ".

"Công chúa Trân Ninh của Trẫm vẫn tốt chứ?". Mặc Cảnh Kỳ đưa mắt nhìn sang Mặc Diệc Phàm hỏi.

Mặc Diệc Phàm nhàn nhạt gật đầu nói: "Công chúa Trân Ninh chỉ bị kinh sợ một chút, cũng không bị thương".

"Vậy thì tốt". Mặc Cảnh Kỳ cười nói: "Trân Ninh chính là ái nữ của trẫm, nếu bị bất kỳ tổn thương gì, trẫm và ái phi sẽ rất đau lòng".

Mặc dù hắn đang cười nhưng từ nụ cười của hắn thì Nhiệt Ba không nhìn ra nửa phần thần sắc vui mừng chân thật.

"Định vương thấy chuyện xảy ra đêm nay thế nào?" Mặc Cảnh Kỳ nhìn Mặc Diệc Phàm hỏi.

Mặc Diệc Phàm ngưng mi, suy tư nói: "Thần không biết, có điều. . . thích khách không phải tới vì Hoàng thượng".

Mặc dù lúc ấy đại đa số thị vệ đều bảo hộ trước mặt Hoàng đế, nhưng mấy tên thích khách kia hoàn toàn không cố gắng xông vào phá đi vòng bảo vệ quanh Hoàng đế.

"Trái lại. . . Lôi đại nhân, xin hỏi tại sao Ngự Lâm quân lại trễ như thế mới tới?". Quay người lại, Mặc Diệc Phàm nhắm ngay mũi nhọn vào Lôi Kình Vũ vẫn quỳ trên mặt đất.

Lôi Kình Vũ ngẩng đầu nhìn Mặc Diệc Phàm một cái, trầm giọng nói: "Lúc ấy thích khách còn chia ra mấy đường công kích những nơi khác trong hoàng cung, hạ quan nhất thời sơ suất trúng kế điệu hổ ly sơn, xin Hoàng thượng trách phạt".

"Nhất thời sơ suất?" Mặc Diệc Phàm lạnh lùng cười một tiếng nói: "Xem ra Lôi đại nhân quả thật không hiểu thị vệ đại nội tồn tại vì cái gì rồi. Nếu biết có người xông vào trong cung, bất kể lúc ấy Trích Tinh lâu có thích khách hay không, việc đầu tiên Lôi đại nhân phải làm không phải là tới Trích Tinh lâu hộ giá trước sao? Đường đường thống lĩnh cấm quân lại bị mấy thích khách dùng chiêu điệu hổ ly sơn, Bổn vương thấy chức thống lĩnh cấm vệ quân này của ngươi có phải nên đổi người khác làm".

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lôi Kình Vũ càng trở nên cứng ngắc, nhưng hắn cũng biết Định vương nói không sai, sự việc tối nay quả thật là hắn đã thất trách, bất kể Định vương nói gì hắn cũng không thể phản bác.

"Được rồi". Mặc Cảnh Kỳ cau mày nói: "Tối nay đúng là do Kình Vũ thất trách, phạt khanh nửa năm bổng lộc, thị vệ trong cung cũng phải chỉnh đốn lại cho tốt, lần sau lại có sơ suất gì trẫm sẽ không khoan dung nữa đâu".

Mặc Cảnh Kỳ nói như vậy chẳng khác gì không phạt Lôi Kình Vũ. Gia nghiệp của Lôi gia cũng không thiếu cái nửa năm bổng lộc này, phạt như vậy tương đương không phạt.

Chuyện như vậy nếu là những người khác trên không chừng còn bị mất chức, tước bỏ chức quan.

Nhưng Hoàng đế đã mở miệng phạt rồi người khác tự nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì nữa. Nghe lời nói của Mặc Cảnh Kỳ... Mặc Diệc Phàm cũng cúi đầu không hề phản bác.

Thấy Mặc Diệc Phàm không nói gì, Mặc Cảnh Kỳ vừa gật đầu hỏi: "Hay Chuyện tối nay giao cho Định vương tra xét? Định vương nhất định sẽ sớm cho trẫm một cái công đạo chứ?".

Mặc Diệc Phàm cau mày nói: "Hoàng thượng thứ tội, còn một tháng nữa là thần phải lên đường đi tới Bắc Nhung. Còn có vương tử Bắc Nhung bên kia cùng với trong phủ cũng có rất nhiều việc vặt, chỉ sợ không có thời gian cho việc khác".

Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt một chút, cũng không miễn cưỡng nữa, gật đầu nói: "Là Trẫm suy nghĩ không chu toàn, cũng được, vậy Trẫm giao cho Liễu thừa tướng đi tra xét".

Mặc Diệc Phàm không có ý kiến gì với chuyện này, trên thực tế cho dù hắn có ý kiến thì Mặc Cảnh Kỳ cũng sẽ không nghe hắn nói.

Ra khỏi hoàng cung, trên xe ngựa Nhiệt Ba có chút kỳ quái nhìn Mặc Diệc Phàm: "Chàng giúp Lôi Kình Vũ?".

Mặc Diệc Phàm mỉm cười nhìn nàng, nhướn mày nói: "Đã nhìn ra?"

Nhiệt Ba bĩu môi: "Quá rõ ràng". Ai cũng có thể thấy được, vừa rồi ở trên điện Mặc Diệc Phàm cố ý nhằm vào Lôi Kình Vũ.

Nhưng cho dù Mặc Diệc Phàm quả thật nhìn Lôi Kình Vũ không vừa mắt, lúc đó cũng không cần thiết bỏ đá xuống giếng khiến cho hắn mất mặt.

Mà với tính cách của Mặc Cảnh Kỳ, người mà Mặc Diệc Phàm muốn cách chức thì hắn ta nhất định phải bảo vệ.

Nếu không phải Mặc Diệc Phàm cố ý gây ra một chút khó khăn cho dù Mặc Cảnh Kỳ có tín nhiệm Lôi Kình Vũ hơn nữa cũng không thể có chuyện chỉ phạt hắn nửa năm bổng lộc.

"Tại sao ta lại không biết chàng và Lôi Kình Vũ có quan hệ tốt như vậy nhỉ? Là vì nể mặt Lôi nhị sao?".

Mặc Diệc Phàm lắc đầu: "Ta không cần phải nể mặt Lôi nhị, huống chi. . . Cho dù hắn có cứu tên khất cái ven đường thì cũng sẽ không cầu ta giúp đại ca hắn".

Nhiệt Ba suy tư chốc lát, ngẩng đầu lên: "Chàng muốn ly gián Mặc Cảnh Kỳ và Lôi gia?".

Mặc Diệc Phàm khoan thai tựa vào xe ngựa, cười nói: "Nương tử thật thông minh. Đây chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi, có thể Mặc Cảnh Kỳ sẽ suy ngẫm cẩn thận về vấn đề này, cho dù trong lòng hắn rõ ràng nhưng cũng không nhịn được đề phòng Lôi Kình Vũ một chút. Như vậy sau này chúng ta còn muốn thêm vào chút lửa cũng dễ dàng hơn một chút".

Nhiệt Ba sáng tỏ, đây rõ ràng là lấy đá lót đường trước. Nếu tương lai Mặc Cảnh Kỳ và Định quốc vương phủ bình an vô sự thì Lôi Kình Vũ tự nhiên sẽ an an ổn ổn làm tâm phúc của Hoàng đế, nhưng nếu thật sự không thể tránh khỏi đụng độ, thân tín bên Mặc Cảnh Kỳ tất nhiên sẽ nằm trong phạm vi cần diệt trừ của Định quốc vương phủ.

Nhớ tới chuyện hơn một tháng sau Mặc Diệc Phàm sẽ phải đi xa , Nhiệt Ba không khỏi nhíu mày, không biết tại sao trong lòng nàng luôn tồn tại cảm giác mơ hồ bất an.

"A Lệ sao vậy?" Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn đôi mi thanh tú của nàng, ôn nhu hỏi.

Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện đi Bắc Nhung chàng có tính toán gì không?".

Mặc Diệc Phàm cười nói: "A Lệ không cần lo lắng, Bắc Nhung sẽ không dám động đao động thương một cách lộ liễu với ta đâu, mặc dù cũng sẽ không thiếu một vài thủ đoạn ngầm, nhưng nhiều năm như vậy Định quốc vương phủ chưa từng sợ kẻ nào?".

Nhiệt Ba nhíu mày nói: "Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn".

Biết nàng lo lắng cho mình, Mặc Diệc Phàm ôm nàng vào lòng dịu dàng nói: "Ta biết rồi, A Lệ nàng yên tâm đi, ta sẽ bình an trở lại".

Nhiệt Ba nặng nề gật đầu, bàn tay không tự giác nắm chặt lấy vạt áo của Mặc Diệc Phàm.

Sáng sớm ngày kế, lúc Nhiệt Ba còn đang luyện võ ở giáo trường thì Mặc tổng quản vội vã tới bẩm báo có vương tử Bắc Nhung cầu kiến.

Nhiệt Ba cũng biết thời gian quả thật có chút gấp, không những phải chọn ra người thích hợp để hòa thân, quan trọng hơn còn phải dạy cho nữ tử đó về lễ nghi quy củ của hoàng thất, những điều cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Từ khi Đại Sở khai quốc tới nay chưa từng đưa công chúa sang các quốc gia khác hòa thân, cứ coi như thật sự đưa ra hiệp nghị liên hôn thì thời gian chuẩn bị cũng phải mất gần một năm, lần này Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên đáp ứng hòa thân với Bắc Nhung, điều kiện hai bên đưa ra lại phóng khoáng như trò đùa vậy.

Mặc dù không ai thật lòng coi trọng việc hòa thân lần này nhưng cũng không thể bỏ qua mặt mũi được.

"Vương gia đâu?". Nhiệt Ba thu tay đút kiếm vào trong vỏ kiếm, hỏi.

Mặc tổng quản nói: "Phượng Tam công tử sáng sớm hôm nay đã tới cầu kiến Vương gia. Vương gia đã xuất môn rồi".

Nhiệt Ba gật đầu: "Thỉnh Gia Luật vương tử đến đại sảnh, danh sách các tiểu thư khuê tú ở kinh thành đã sửa lại hôm trước cũng đưa qua đó đi"

"Vương Phi, tiến vào đại môn Định vương phủ thật là khó". Mặc tổng quản còn chưa kịp trả lời, tiếng cười của Gia Luật Dã ở xa xa đã truyền tới bên này.

Ngoài nguyệt môn, Gia Luật Dã nhìn thị vệ bất động thanh sắc chắn trước mặt mình, đáy lòng có chút tiếc nuối với việc mình không cách nào xông vào được.

Không hổ khiến cho nhiều sát thủ mật thám bị giết tại Định vương phủ, canh phòng cẩn mật không chỉ hơn hoàng cung Đại Sở mười lần đâu.

Nhìn sắc mặt thị vệ hờ hững trước mắt, Gia Luật Dã cũng không cố xông vào, chỉ cần những người này không chịu thì trong khoảng thời gian ngắn hắn tuyệt đối không thể phá vòng vây mà xông vào.

Huống chi. . . Chọc giận giai nhân thì hậu quả cũng không thể bù đắp nha.

"Lui ra đi". Nhiệt Ba dẫn theo Mặc tổng quản xuất hiện ở phía sau thị vệ, nhẹ giọng nói.

Thị vệ không tiếng động lĩnh mệnh lui ra, Gia Luật Dã nâng mày kiếm đánh giá nữ tử trước mắt.

Không giống mấy lần trước, lần này Nhiệt Ba chỉ mặc quần áo màu đỏ kiểu dáng đơn giản, bên hông buộc đai lưng.

Một đầu tóc đen cũng chỉ tùy ý buộc lên, không có chút trang sức nào, cũng không trang điểm nhưng lại lộ rõ mi mục như vẽ của nàng, quả thật ý vị bất phàm.

Gia Luật Dã cười nói: "Tại hạ quấy rầy Vương Phi rồi?".

Nhiệt Ba tựa tiếu tựa phi nhìn hắn nói: "Nếu như Vương tử thật sự lo lắng quấy rầy ta hà cớ gì lại cố chấp muốn xông vào đây?".

Gia Luật Dã vô tội cười nói: "Tại hạ chỉ là muốn thưởng thức cảnh đẹp ở Định Quốc vương phủ một phen, ai ngờ phòng vệ của Định Quốc vương phủ lại sâm nghiêm như thế".

Nhiệt Ba cảm thấy không cần thiết phải phản bác mấy lời nói xạo này, cười nhạt nói: " Vương tử xin tới tiền thính uống trà, thứ lỗi Bổn vương phi không thể tiếp đón ngay được".

"Chờ một chút". Gia Luật Dã chân trước tiến lên, định tới bên cạnh Nhiệt Ba.

Mặc tổng quản cũng đồng thời bước tới chắn trước mặt Gia Luật Dã, cười nhạt nói: "Vương tử xin tự trọng".

Gia Luật Dã cười vang: "Mới vừa rồi Vương phi đang luyện võ sao? Tại hạ rất tò mò với võ nghệ của Trung Nguyên không biết liệu có thể có vinh hạnh tỷ thí với Vương Phi một phen?".

Mặc tổng quản nói: "Định Quốc vương phủ cao thủ nhiều như mây, nếu vương tử muốn tỷ thí, tại hạ sẽ chọn mấy người tới so chiêu với vương tử. Chính lão hủ đây cũng có thể theo vương tử tiêu khiển một chút".

Gia Luật Dã cười nhìn Nhiệt Ba nói: "Bổn vương tử tất nhiên biết cao thủ của Định Quốc vương phủ nhiều như mây. Có điều. . . Tại hạ chỉ muốn lãnh giáo một phen tài nghệ của Định Quốc vương phi".

Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Ta cho rằng tối hôm qua đã giao thủ cùng vương tử rồi. Huống chi. . .một thân công phu của Vương tử cũng là học được trong thời gian ở trung nguyên, đã như vậy sao còn nói là tò mò?".

Gia Luật Dã ngẩn ra, công phu của hắn đúng là học từ người Trung Nguyên, nhưng mấy lần giáp mặt hắn vẫn tránh không sử dụng võ công Trung Nguyên, nhưng vẫn không thể tránh được tầm mắt của người khác sao?.

"Nhãn lực của Vương phi thật tốt. Tối hôm qua trong lúc nóng nảy chỉ xuất ra vài chiêu, thật sự là có chút tiếc nuối. Không biết hôm nay có thể có may mắn lĩnh giáo Vương phi một chút?".

Nhiệt Ba cụp mắt xoay người nói: "Đã như vậy, Gia Luật vương tử xin mời".

Dứt lời nàng dẫn đầu xoay người tiến vào. Nhìn bóng lưng Nhiệt Ba, Gia Luật Dã nhướn mày cười một tiếng vui vẻ đi theo.

Bước qua cổng, tiến vào phía trong giáo trường, Gia Luật Dã có chút thất vọng, hậu viện Định Quốc vương phủ nơi cấm ngoại nhân bước vào, thủ vệ sâm nghiêm cũng không có khác biệt các võ trường khác.

Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy đây là điều đương nhiên, Mặc Diệc Phàm tàn phế đã bảy tám năm rồi, hắn vốn không cần dùng đến võ trường nữa, huống chi cho dù Định Quốc vương phủ có bí mật gì cũng không thể cứ như vậy quang minh chánh đại đặt ở nơi mà tùy thời có thể bị người khác xông vào, mặc dù qua nhiều năm như vậy chưa từng có người nào thành công đột nhập được.

Nhưng hắn không biết, nửa tháng trước nơi này có bộ dáng hoàn toàn khác, chỉ có điều Nhiệt Ba đã cho người mang rất nhiều thứ đi rồi, huấn luyện thông thường căn bản cũng không cần dùng đến những thứ đó.

Nhiệt Ba tiến vào bên trong võ trường, xoay người lại nhìn Gia Luật Dã theo sau, lạnh nhạt nói: "Gia Luật vương tử, mời".

Gia Luật Dã không khỏi nhíu mày, hắn bây giờ mới phát hiện Định Quốc vương phi này khó đối phó hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.

Hắn không tin Nhiệt Ba không nhìn ra hắn cũng không phải thật sự muốn tỷ thí với nàng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng coi như không biết, nghiêm trang tiêu sái tiến vào võ trường chờ hắn động thủ, thậm chí còn bày ra vẻ mặt tính toán, người tới là khách, nên cân nhắc xuống tay như thế nào cho phải đạo tiếp khách.

Điều này làm cho Gia Luật Dã có chút dở khóc dở cười, lâm trận tỷ võ lại còn được một nữ tử nhường chiêu, nếu như truyền về Bắc Nhung chỉ sợ sẽ bị Thái tử ca ca cười chết.

Thất vương tử Bắc Nhung hắn thân phận tôn quý tướng mạo bất phàm, ngay cả những nữ tử Bắc Nhung có tính tình hào sảng thì khi đứng trước mặt hắn cũng không nhịn được e thẹn đỏ mặt.

Vậy mà nữ tử này hắn đã nhiều lần cố ý trêu chọc, nhưng nàng không hề có bất kỳ phản ứng nào. Một nữ nhân ngay cả thời điểm được một nam nhân lỗi lạc bất phàm cố ý lấy lòng vẫn có thể thong dong tự, như vậy không thể không nói nữ nhân này thật khó đối phó.

Đi về phía võ trường, Gia Luật Dã cười nói: "Vương phi không lấy một binh khí nào sao? Vương phi học kiếm đạo sao?".

Nhiệt Ba lạnh nhạt nói: "Vương tử cũng học kiếm đúng không, còn ta vẫn đang là học đồ, nào dám bêu xấu?"

Gia Luật Dã gật đầu: "Ta cũng cảm thấy vương phi dùng binh khí ngắn cũng khá".

Là rất thuần thục thì đúng hơn, nhớ tới hai đao đâm tới lúc hắn không đề phòng tối hôm qua, hắn vẫn thấy lạnh cả người: "Vương phi, mời".

"Mời". Nhiệt Ba nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro