Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Quyết liệt

"Thủ pháp của Vương Phi thật tốt." Tiện tay giải quyết một tên thích khách cuối cùng, Gia Luật Dã quay đầu lại nhìn Nhiệt Ba rồi khen. 

Mới vừa rồi, thích khách kia cách Dao Cơ quá gần, hơn nữa hơi lệch với vị trí của Định Vương Phi, Định Vương Phi ném ngọc bội tới, có thể vừa lúc đánh bay ám khí ra ngoài mà không thương tổn đến Dao Cơ, đây tuyệt đối không phải bằng vận khí là có thể làm được. Nhãn lực, thủ pháp, lực đạo, thiếu một thứ cũng không được.

Nhiệt Ba lại không thèm để ý tới lời khen tặng của Gia Luật Dã, mới vừa rồi bên người nàng cũng không có cái gì thích hợp để làm ám khí, tiện tay tháo một khối ngọc bội trên người Mặc Diệc Phàm xuống ném ra ngoài, lúc này người cứu về rồi mới có thời gian rảnh để lo lắng đến ngọc bội của Mặc Diệc Phàm. 

Dù sao có thể để cho hắn đeo theo bên mình khẳng định không phải là món đồ tầm thường gì. Cất bước đi tới chỗ ngọc bội vỡ rớt xuống, Mặc Diệc Phàm kéo nàng lại, nhướn mày nói: "Làm cái gì?"

Nhiệt Ba áy náy nói: "Ta đi xem khối ngọc bội kia một chút, cái kia. . . Không quan trọng đi?"

Mặc Diệc Phàm cười một tiếng, mỉm cười, nhìn nàng hỏi: "Nếu như quan trọng thì nên làm cái gì bây giờ?"

Nhiệt Ba buồn rầu nhíu mày lại, nếu như chỉ là giá trị xa xỉ vậy còn dễ nói, nếu là có cái tác dụng đặc biệt gì hoặc ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, vậy thì phiền toái.

Nhìn Nhiệt Ba tội nghiệp đang nhìn mình, tâm tình Mặc Diệc Phàm càng thêm vui vẻ. Kéo Nhiệt Ba vào trong ngực, vẻ mặt đau khổ nói: "Mặc dù không phải là món đồ quan trọng gì, nhưng cũng là một khối ngọc bội mà ta thích nhất đấy. Nương tử, nàng nói nên làm sao bây giờ?"

Nhiệt Ba giương mắt nhìn, "Ta tặng chàng một khối mới nhé?"


Mặc Diệc Phàm hào phóng gật đầu, "Tốt, quyết định như vậy. Ta muốn nương tử phải tự mình chọn ."

Thấy bộ dáng hắn cao hứng như thế, Nhiệt Ba không khỏi càng thêm áy náy. Âm thầm ở trong lòng tự xét lại mình có phải là đã quá không để ý hắn hay không. 

Kể từ sau khi lập gia đình, hầu như tất cả chi phí ăn mặc của mình cũng là Mặc Diệc Phàm tự mình để ý đến, còn mình. . . 

Nhiệt Ba hơi chột dạ nhớ tới, hình như vào năm ngoái lúc sinh nhật mình tặng cho hắn một bộ quần áo, còn là người bên cạnh nhắc nhở, nàng mới nghĩ đến. 

Nghĩ tới đây, Nhiệt Ba càng có cảm giác mình không tốt với Mặc Diệc Phàm lắm, nghiêm túc gật đầu, nói: "Được, ta tự mình đi chọn."

"Nương tử thật tốt . . ." Mặc Diệc Phàm hài lòng cười nói.

Mặc dù Mặc Diệc Phàm nói không để ý, Nhiệt Ba vẫn đi qua cầm hà bao đeo bên người thu những mảnh ngọc vỡ vào.

Hai người bên này nhu tình ấm áp, bên kia không khí lạnh lẽo nổi lên bốn phía ngưng tụ lại, ngay cả bộ dáng đùa giỡn như Gia Luật Dã cũng không nhịn được nữa đứng xa một chút. 

Sắc mặt Dao Cơ trắng bệch, không còn có vẻ xinh đẹp quyến rũ như mới vừa rồi ở trên đài, đã gần đến tháng sáu, gió đêm lại làm cho nàng run rẩy, ôm chặt cánh tay của mình, y phục ngũ thải hà trên người chỉ làm nàng nổi bật càng thêm tái nhợt tiều tụy.

Mộc Dương trầm mặc nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp, thở dài, trầm giọng nói: "Đi thôi, ta đưa nàng trở về."

Dao Cơ lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Không cần làm phiền thế tử, Dao Cơ biết đường, có thể tự mình trở về."


"Dao Cơ!" Mộc Dương trầm giọng kêu lên, trong giọng nói có một tia không vui, "Nàng nháo đủ chưa, ở loại địa phương này ném tú cầu. . . . . . Nàng muốn phá hủy chính nàng có phải không?"

Dao Cơ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười khổ sở, "Ý của thế tử là, nếu như ta muốn thì ở Khuynh Thành phường ném tú cầu sẽ không có vấn đề? Nơi này đều dân chúng phố phường bình thường, trong Khuynh Thành phường lui tới đều là quyền quý phú thương, nhất định cũng không bôi nhọ danh vũ cơ đệ nhất kinh thành có phải không?"

Trong mắt Mộc Dương hiện lên một tia ảo não, thấp giọng nói: "Nàng biết ta không có ý tứ này mà." 

Dao Cơ ở kinh thành tương đối được kính trọng, không chỉ bởi vì phía sau nàng có Mộc Dương Hầu Thế tử cùng với Phượng gia Tam công tử làm chỗ dựa, cũng không chỉ là nàng có tài múa hơn người, mà quan trọng hơn là nàng cũng không lén lút tiếp khách, giữ danh tiếng mình trong sạch. 

Một khi hôm nay Dao Cơ thật. . . Như vậy bắt đầu từ ngày mai chỉ sợ những thứ quyền quý quần áo lụa trong kinh thành kia thèm thuồng Dao Cơ, sẽ đạp nát Khuynh Thành phường. 

Đến lúc đó ai cũng không giúp được nàng, dù sao Mộc Dương Hầu phủ cùng với Phượng gia cũng không thể vì một nữ tử phong trần mà đối địch cùng với toàn bộ kinh thành quyền quý.

Dao Cơ nhìn thoáng qua Nhiệt Ba đứng ở một bên, trong mắt lướt qua mang theo thương cảm cùng với hâm mộ, chậm rãi tiến lên hướng về phía Mộc Dương mỉm cười cúi người, nói, "Mấy năm này đa tạ Thế tử chăm sóc, Dao Cơ vô cùng cảm kích. Chẳng qua là. . . xin Thế tử về sau này không cần gặp lại."

"Dao Cơ!"

Dao Cơ cũng không nhìn hắn, gật đầu với Nhiệt Ba, từng bước từng bước xoay người đi tới cuối con đường.

Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, âm thầm làm thủ hiệu lệnh ám vệ theo sau, hộ tống Dao Cơ trở về Khuynh Thành phường. 

Mặc dù đã qua giờ giới nghiêm ban đêm nhưng là một nữ tử đêm khuya một mình một người đi ở trong kinh thành vẫn hơi nguy hiểm. Mộc Dương nhướn mày muốn đuổi theo, Nhiệt Ba mở miệng gọi hắn lại, "Thế tử dừng bước."

Mộc Dương quay đầu lại mờ mịt nhìn Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba trầm giọng hỏi: "Thế tử đuổi theo muốn làm gì?"

Mộc Dương nhíu mày lại nói: "Đương nhiên là đưa nàng trở về."

Nhiệt Ba nói: "Đưa trở về thì làm sao? Ta cùng với Dao Cơ cô nương cũng có duyên phận gặp mặt hai lần, hãy do ta cho người đưa nàng về nhé? Hay là. . . Thế tử không tin Bổn Phi?"

Mộc Dương có chút do dự nhìn Nhiệt Ba, "Nhưng là. . . . . ."

"Nếu Thế tử không thể cho tương lai như Dao Cơ cô nương mong muốn, vẫn nên ngừng lại thì tốt hơn. Cắt đứt cổ tay mặc dù đau, ta thấy sự kiên quyết của Dao Cơ cô nương tất nhiên có thể gắng gượng qua, nếu Thế tử luôn lưỡng lự, không chừng tương lai đả thương chính là tâm của hai vị nữ tử." 

Nhiệt Ba đạm thanh nói, nhìn chằm chằm Mộc Dương, thời điểm nói hai vị nữ tử còn cố ý cắn trọng âm. 

Nhắc nhở hắn cần chịu trách nhiệm không chỉ là một Dao Cơ còn có vị Tôn tiểu thư đính ước với hắn kia.

Mộc Dương chấn động, có chút tức giận nhìn chằm chằm Nhiệt Ba, nói: "Ngươi không hiểu cái gì hết!"

Nhiệt Ba im lặng, nàng quả thật cái gì cũng đều không hiểu. Nàng cũng không biết tình cảm đã qua của Dao Cơ và Mộc Dương, cũng không biết hắn và vị Tôn tiểu thư kia rốt cuộc như thế nào. 

Chỉ là lấy thân phận Dao Cơ, nếu như Thế tử phủ chịu tiếp nhận hoặc Dao Cơ cũng nguyện ý, tiến vào Mộc Dương Hầu phủ làm tiểu thiếp hẳn là có thể. 

Nhưng nhìn hiện tại nháo thành cái bộ dáng này, bất kể là Dao Cơ chính mình không muốn hay Mộc Dương Hầu không đồng ý hoặc Tôn gia có ý kiến, rõ ràng đều không thể được . Đã như vậy, Mộc Dương hiện tại do dự, bất giác hiển nhiên cũng không phải là cái chuyện tốt gì.

"Chúng ta trở về đi thôi." Trầm mặc chốc lát, Nhiệt Ba ngẩng đầu nói với Mặc Diệc Phàm.

Mặc Diệc Phàm gật đầu, nhìn Mộc Dương một cái, thản nhiên nói: "Lấy giao tình Mộc Dương Hầu phủ cùng với Tôn gia, Mộc Dương Hầu tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Dao Cơ ." 

Nói xong cũng không quản Mộc Dương có phản ứng gì, gật đầu với Gia Luật Dã rồi cầm tay Nhiệt Ba đi về phía Định Vương Phủ.

Hình như lời của Mặc Diệc Phàm khiến cho thần sắc Mộc Dương càng thêm khó coi , đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu mới rốt cục xoay người đi về hướng ngược lại.

Bị bỏ lại một mình, Gia Luật Dã nhìn một đôi bóng người đi xa, thú vị khiêu mi, "Nữ nhân thú vị, xem ra Mặc Diệc Phàm quả nhiên dụng tình thâm hậu với Định Vương Phi đây. . . . . ." 

Gia Luật Dã thấy rất rõ khối ngọc bội kia, đó là thời điểm Đại Sở khai quốc, Thái tổ Hoàng đế ban cho Khai quốc Định Vương Mặc Lãm Vân, có thể nói là vật tượng trưng cho thân phận Định Quốc Vương gia. 

Chẳng qua là càng về sau uy phong của Định Quốc Vương phủ ngày càng hưng thịnh, căn bản không cần một khối ngọc bội để đại biểu thân phận, lúc này mới dần dần trở thành một khối ngọc bội trang sức bình thường. 

Nhưng đối với Định Vương Phủ mà nói, khối ngọc có ý nghĩa như vậy vẫn không phải là bảo ngọc bình thường có thể so được.

"Mặc Diệc Phàm a Mặc Diệc Phàm. . . để lộ nhược điểm rõ ràng như vậy trước mặt người khác thật sự được chứ? Hay là. . . Ngươi căn bản là không để Bổn Vương tử vào trong mắt?"

Trong bầu trời đêm treo một dây cung ánh sáng tựa như lông mày uyển chuyển hàm xúc, để cho đường phố trầm tĩnh lộ ra vẻ có chút mờ mờ trong trẻo lạnh lùng. Hai người nắm tay sóng vai mà đi, Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng cười nói: "A Lệ còn đang lo lắng sao?"

Nhiệt Ba ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn.

Mặc Diệc Phàm cười nói: "Không phải là A Lệ đang lo lắng cho Dao Cơ sao?"

Nhiệt Ba bất đắc dĩ thở dài, nói: "Dao Cơ là nữ tử xuất sắc như vậy, chỉ tiếc xuất thân phong trần, nếu không cũng sẽ không nhấp nhô như thế."

Mặc Diệc Phàm cúi đầu nhìn nàng: "A Lệ muốn giúp nàng ấy không? Nếu có A Lệ thay nàng ấy nói chuyện, có lẽ Mộc Dương Hầu phủ sẽ tiếp nhận nàng ấy."

Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Không nói đến Dao Cơ có nguyện ý hay không, lấy thân phận Định Vương Phi bắt buộc Mộc Dương Hầu phủ tiếp nhận một người mà bọn họ không muốn tiếp nhận, cho dù Dao Cơ vào Mộc Dương Hầu phủ cũng sẽ không thoải mái. Huống chi. . . Vị Tôn tiểu thư kia mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Mộc Dương, không phải sao? Nàng ấy không có tội gì cả dựa vào cái gì phải ép nàng ấy tiếp nhận một. . . Tình địch? Nếu như Mộc Dương thật yêu Dao Cơ hơn hết thảy thì đương nhiên hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện cần thiết. Nếu như không phải là. . . Cõi đời này nào có mọi việc đều thuận lợi như vậy? Ta vẫn câu nói kia, khi nên bỏ thì bỏ, khi nên ngừng thì liền đoạn tuyệt."


Mặc Diệc Phàm nhẹ giọng thở dài, nói: "A Lệ thật nhẫn tâm, nếu như A Lệ ra mặt nói, vô luận Mộc Dương Hầu phủ hay Tôn gia cũng nể mặt A Lệ."

Nhiệt Ba nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Nếu có người đến trước mặt của ta, tới mời ta nể mặt nàng thu nữ tử cho Vương gia làm thiếp, ta chỉ biết trực tiếp đánh bay nàng. Vương gia quan tâm cái vấn đề này như vậy, chắc cũng băn khoăn về chuyện này? Không sao. . . Ta rất dễ nói chuyện , chỉ cần Vương gia tự mình nói cho ta biết một tiếng là được." Tự tiếu phi tiếu nhìn Mặc Diệc Phàm, Nhiệt Ba cười đến hết sức hòa ái dễ gần.

Mặc Diệc Phàm bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, "Bổn Vương đời này cũng sẽ không có loại băn khoăn này, A Lệ yên tâm đi."

Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng, đối với hắn bảo đảm không đáng đưa đánh giá.

Vừa trở lại trong phủ, Mặc Diệc Phàm liền bị mời đi nghị sự, hiển nhiên người Định Vương Phủ đã có được tin tức Gia Luật Dã xuất hiện ở kinh thành. 

Nhiệt Ba vừa mới chuyển thân trở về phòng, sắc mặt Tần Phong hơi cổ quái xuất hiện ở trước mặt nàng. 

Nhiệt Ba khó hiểu nhíu mày, nhìn hắn cười nói: "Làm sao? Gần đây huấn luyện quá dễ dàng rồi? Còn không trở về nghỉ ngơi."

Tần Phong do dự một chút, mở miệng nói: "Vương Phi, vị Dao Cơ cô nương kia. . . . . ."


Nhiệt Ba nhướn mày, bừng tỉnh đại ngộ, "Là ngươi đưa Dao Cơ trở về? Tần thống lĩnh thật là thảnh thơi, xem ra chắc ta phải nói với Ám Tam, nhắc tới huấn luyện của ngươi hoàn toàn có thể vượt mức quy định một chút nữa. Dao Cơ làm sao?"

Tần Phong đau khổ nhìn Nhiệt Ba một chút vẫn nói: "Còn chưa đi đến Khuynh Thành phường thì té xỉu ở ven đường."

"Cho nên?" Nhiệt Ba mỉm cười nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia hài hước rõ ràng.

Tần Phong chỉ đành phải kiên trì nói: "Không có cho nên. . . Thuộc hạ đưa nàng trở về rồi, chỉ tới bẩm báo Vương Phi một tiếng."

Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, nhìn Tần Phong nói: "Ngươi cảm thấy nàng ấy rất đáng thương có phải hay không?"

Tần Phong trầm mặc không nói.

Nhiệt Ba trầm giọng nói: "Ta cũng vậy, cảm thấy nàng ấy rất đáng thương, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải chúng ta cảm thấy đồng tình thì cũng có thể đi làm, bởi vì có lẽ còn có người bởi vì cái gọi là thiện tâm thiện cử của chúng ta mà trở nên đáng thương hơn."

Tần Phong sáng tỏ, gật đầu nói: "Thuộc hạ biết sai, xin Vương Phi thứ tội."

Nhiệt Ba nhướng mày cười yếu ớt nói: "Nguyệt xuất kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề*?"

Tần Phong sửng sốt, thật nhanh xoay người chạy ra ngoài, "Thuộc hạ cáo lui!"

Nhìn Tần Phong chạy trối chết như điên, Nhiệt Ba không nhịn được cười một tiếng. Đang suy nghĩ lúc Dao Cơ rời đi bóng lưng rất thẳng và cứng ngắc, chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.

Đáp ứng Mặc Diệc Phàm muốn đích thân chọn một khối ngọc bội, lại nghĩ tới sinh nhật Mặc Diệc Phàm nhanh đến rồi, ngày thứ hai Nhiệt Ba liền mang theo mấy nha đầu ra cửa. 

Ở mấy cửa hàng thường xuyên đi tới, nhìn một chút cũng không có phát hiện cái ngọc bội hoặc là Ngọc Thạch gì hợp ý. 

Nhiệt Ba thật cũng không cấp, bảo ngọc cực phẩm chân chính vốn là có thể gặp mà không thể cầu. 

Ngọc tốt có hoặc là đã bị tạo hình thành hình cũng không hợp tâm ý của hắn, hoặc là tỉ lệ không đủ làm cho người ta hài lòng. 

Nếu trực tiếp tìm trong khố phòng trong phủ cảm thấy không có thành ý, đi ở trên đường, Nhiệt Ba có chút nhức đầu suy tư.

"Định Vương Phi, thật là trùng hợp lại gặp mặt?" Mới vừa đi ra khỏi nhà làm ngọc khí, một giọng nói hào sảng truyền từ phía sau lưng đến.

Nhiệt Ba nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam nhân tự nhiên ôm ngực mà đứng cách đó không xa, gật đầu nói: "Gia Luật Vương tử. Vương tử còn không có tiến cung bái kiến Hoàng thượng sao?"

Gia Luật Dã không thèm để ý, cười nói: "Dù sao đội ngũ rước dâu còn phải mấy ngày nữa mới có thể đến kinh thành. Tiểu Vương mấy ngày nay coi như là lén lút giải sầu, trước hết không phiền toái Bệ hạ quý quốc."

Nhiệt Ba gật đầu, cười nhạt nói: "Đã như vậy, sẽ không quấy rầy Gia Luật Vương tử giải sầu."

 Đúng lúc? Kinh thành lớn như thế, tối hôm qua vừa thấy, sáng nay ở chỗ này vô tình gặp gỡ, cũng không phải là thật là trùng hợp đi?

Dường như Gia Luật Dã hoàn toàn không nhìn tới Nhiệt Ba có ý xa cách, cười nói: "Nói lại, lần đầu tiên Tiểu Vương tới Sở kinh, thật đúng là xa lạ. Không biết Vương Phi có thể làm một chủ nhà tận tình mang Tiểu Vương đi chung quanh một chút được không?"

Nhiệt Ba mím môi cười yếu ớt, trên dung nhan thanh lệ tràn đầy áy náy, "Thật sự vô cùng xin lỗi, ta bình thường cũng không ra cửa, nói không chừng còn không quen thuộc Sở kinh bằng Vương tử đây. Chỉ sợ không thể làm người dẫn đường. Nói lại, hôm qua Vương tử còn nói đến Vương Phủ làm khách, Vương gia nhà ta hôm nay sáng sớm cố ý chờ ở trong nhà xin đợi Vương tử đại giá. Hôm nay xem ra là đợi không được người rồi."

Khóe miệng Gia Luật Dã co quắp, cười nói: "Vương Phi thứ tội, thật sự là Tiểu Vương cảm thấy còn chưa bái kiến qua Bệ hạ quý quốc, thật sự không nên lén lút bái phỏng Định Quốc Vương phủ, tránh mang đến phiền toái cho Định Vương và Vương phi. Vương Phi người nói đúng không?"

Nhiệt Ba cười nhạt một tiếng nói: "Vương tử nghĩ chu đáo, Bản Phi còn có chút chuyện phải làm, trước hết xin cáo từ."

Nhìn Nhiệt Ba không chút do dự xoay người đi, Gia Luật Dã híp mắt lại, mép môi câu vẽ lên nụ cười, nói: "Mấy ngày trước đây tại hạ có được một khối phỉ thúy cực phẩm, không biết Vương phi có hứng thú hay không?"

Nghe thấy lời của hắn, Nhiệt Ba cũng không quay đầu lại, ngay cả cước bộ cũng không dừng lại.

Đuôi lông mày của Gia Luật Dã nhảy lên, tiếp tục nói: "Vương Phi không muốn biết ngọc bội ngày hôm qua bị ngươi đập vỡ rốt cuộc là cái gì không?"

Nhiệt Ba từ từ quay đầu lại, đang lúc Gia Luật Dã lộ ra vẻ đắc ý, lạnh nhạt nói: "Nếu Vương gia không nói liền đại biểu hắn không thèm để ý, vô luận là cái ngọc bội gì thì cũng đã vỡ. Nếu Bổn Phi muốn biết, đương nhiên sẽ tự mình đi hỏi Vương gia, cần gì phải nghe từ trong miệng người ngoài. Vương tử, ngươi nói có đúng không?"

Nụ cười trên mặt Gia Luật Dã dần dần thu hồi, như có điều suy nghĩ nhìn bóng ảnh nữ tử trước mắt rời đi, "Khó trách có thể được Mặc Diệc Phàm ưu ái, quả nhiên thú vị. Định Vương phi, chúng ta còn có thể gặp lại."

Chờ đến khi Gia Luật Dã biến mất ở phía sau tầm mắt, Nhiệt Ba mới dừng bước lại nhíu nhíu mày. 

Nửa năm qua, nàng cũng đã hiểu biết sơ qua về thế cục các quốc gia, Gia Luật Dã này biểu hiện ra ngoài thoạt nhìn là một người cởi mở phóng khoáng, nhưng thân là Vương tử duy nhất trong mười mấy nhi tử của Bắc Nhung Vương có thể tranh giành cao thấp với Thái tử Gia Luật Hoằng, lòng dạ độc ác tự nhiên không cần nói tới. 

Nếu như không có cần thiết, Nhiệt Ba cũng không hy vọng chọc tới người như vậy.

"Vương Phi, người kia. . . . . ." Bích Nhi thấy sắc mặt Nhiệt Ba không tốt lắm, có chút bận tâm hỏi.

Nhiệt Ba lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

Thanh Loan và Bích Nhi âm thầm liếc nhau một cái, đều thấy được lo lắng trong mắt của nhau. Vương Phi đi ở phía trước có lẽ không nhìn thấy, các nàng đều thấy được thần sắc trong đáy mắt của Vương tử gì kia. 

Thanh Loan suy nghĩ một chút vẫn nói: "Vương tử kia không phải là người tốt, Vương Phi vẫn nên tránh hắn ta đi thì tốt hơn."

Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Nha đầu ngốc, không phải người nào ngươi muốn tránh là có thể tránh được. Trừ phi chúng ta không làm cái gì cả, yên tâm đi, trong lòng ta tự có tính toán."

"Nô tỳ quá lo lắng." Thanh Loan cười nói, nàng còn chưa có trông thấy có chuyện gì mà trong lòng Vương Phi không nắm chắc, không biết trước , nói vậy, Vương Phi tự mình đã sớm biết nên xử lý như thế nào rồi, nàng chỉ cần bảo vệ tốt Vương Phi là được.

"Đừng suy nghĩ nhiều, đi Phong Hoa lâu xem một chút." Nhiệt Ba cười yếu ớt nói.

Vừa bước vào Phong Hoa lâu, âm thanh thanh thúy của đồ sứ rơi vỡ bên trong làm cho Nhiệt Ba dừng chân lại. 

Chưởng quỹ Phong Hoa lâu đã rất quen thuộc Định Vương Phi, vội vàng ân cần tiến lên phía trước nghênh đón, cười nói: "Tiểu nhân bái kiến Vương Phi, mời Vương Phi vào trong."

Nhiệt Ba gật đầu, bước vào trong cửa hàng, nhìn một chút bên trong, hỏi: "Không có việc gì đi?"

Chưởng quỹ hơi khó xử, cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Là hai vị khách quý xảy ra một chút xung đột, quấy nhiễu Vương Phi rồi. Vương Phi, sương phòng bên này, mời ngồi, trước đó vài ngày Vương gia phái người tới, nói muốn một ít hạt châu tốt, vốn là nghĩ tới trong mấy ngày này sẽ đưa đến Định Vương Phủ, không nghĩ tới Vương Phi hôm nay lại tới." 

Vừa nói vừa ở phía trước dẫn đường, mời Nhiệt Ba đi đến nhã gian bên kia ngồi. Nhiệt Ba không sao cả gật đầu, người có thể xuất hiện ở Phong Hoa lâu không phải là đại phú thì cũng chính là đại quý, giữa những người này xảy ra xung đột tự nhiên không phải là những chuyện lông gà vỏ tỏi như nhà dân chúng bình thường có thể để cho mọi người đều biết.

Vào nhã gian ngồi xuống, chưởng quỹ tự mình bưng mấy hộp trân châu đưa đến trước mặt Nhiệt Ba. Nhiệt Ba mở ra nhìn một chút, quả nhiên cũng là trân châu cực phẩm. 

Trong đó còn có một hộp trân châu màu tím nhạt, một hộp chỉ có mười chín viên, hiếm có là mỗi một viên đều có ánh sáng, màu sắc, hình dáng lớn nhỏ như trứng bồ câu, vừa mở cái hộp màu tím nhạt ra, một ánh sáng óng ánh trong suốt làm cho cả nhã gian được bao phủ một tầng ánh sáng rực rỡ đầy thần bí. 

Nhiệt Ba có chút kinh ngạc nói: "Đây là Dạ Minh Châu?" 

Một viên Dạ Minh Châu không tính là hiếm có, hiếm có chính là ánh sáng cùng với màu sắc của tất cả mười chín viên Dạ Minh Châu lớn nhỏ hoàn toàn đồng đều nhau.

Chưởng quỹ hơi có chút tự hào, cười nói: "Vương Phi nói không sai, chính là Dạ Minh Châu. Dạ Minh Châu này, một viên liền có giá trị liên thành, lại càng không cần nói đến cả một hộp. Hơn nữa còn là màu tím ít thấy nhất trong đó. Không biết Vương Phi có hài lòng không?"

Nhiệt Ba gật đầu, cười nói: "Chưởng quỹ quả thật đã phí tâm."

Thấy Nhiệt Ba hài lòng, chưởng quỹ càng thêm tươi cười rạng rỡ. Phải biết rằng, hắn phải mất bao công sức mới lấy được mười mấy viên minh châu này, nhưng bảo bối như vậy cũng không phải ai cũng có thể sử dụng được. Nếu tách ra bán, giá trị bảo vật kia sẽ phải chiết khấu rất lớn. 

Định Quốc Vương phủ cũng không thiếu tiền, cũng không thiếu thế, nếu như Định Vương Phi có thể thích một hộp Dạ Minh Châu này..., vậy cuộc làm ăn này mà thành công thì ít nhất hơn nửa năm cũng không cần lo.

Nghĩ đến đây, chưởng quỹ càng thêm ân cần, lấy ra mấy tờ bản vẽ cho Nhiệt Ba nhìn, "Vương Phi mời nhìn xem. Đây là bản vẽ mà sư phụ có tay nghề giỏi nhất Phong Hoa lâu chúng ta đặc biệt vì một hộp minh châu này vẽ ra, không biết Vương Phi có hài lòng không?"

Nhiệt Ba nhìn bản thảo một chút, xác thật cũng là đồ trang sức đeo tay cực kỳ tinh mỹ, nếu như làm được tất nhiên sẽ làm các nữ quyến cả kinh thành không ngừng hâm mộ. 

Nhưng Nhiệt Ba cũng không có ý định đem tất cả làm thành vật phẩm trang sức dùng để đeo. Mỹ lệ chói mắt tự nhiên ai cũng thích, nhưng những thứ như minh châu này làm thành vật phẩm trang sức, nếu như trong đêm tối đeo trên người của nàng quả thực chính là mục tiêu sống. 

Mặc dù những thứ này có tính thực dụng không lớn, nhưng dùng để sưu tầm hoặc là làm quà tặng vẫn được . 

Suy đi nghĩ lại, Nhiệt Ba nói với chưởng quỹ: "Ta lấy hộp minh châu này, sau khi trở về, ta sẽ cho người mang bản vẽ đưa tới đây, chưởng quỹ cho người dựa theo bản vẽ làm là được. Còn những cái khác thì làm tiếp mấy kiểu trang sức đi."

Mặc dù có hơi thất vọng Nhiệt Ba không dùng bản vẽ của mình, nhưng nhìn đến Nhiệt Ba lại chọn mấy viên trân châu làm trang sức, chưởng quỹ vẫn hết sức vui mừng. 

Những thứ cực phẩm châu báu này cũng có giá trị không nhỏ. Khó tìm lại càng không bán chạy, quả nhiên Định Quốc Vương Gia vô cùng hào phóng với Vương Phi.

Chọn xong đồ trang sức đeo tay, Nhiệt Ba đang muốn hỏi chưởng quỹ Phong Hoa lâu một chút có ngọc tốt hay không, thì bên cạnh liền truyền đến một tiếng đồ sứ vỡ vụn. 

Nhiệt Ba nhíu nhíu mày còn chưa nói gì, lại truyền tới một tiếng kêu đau đớn của nữ tử, hiển nhiên là có người động thủ, "Chưởng quỹ, bên cạnh rốt cuộc là người nào?"

Sắc mặt chưởng quỹ cũng không tốt, thấp giọng nói: "Bẩm Vương Phi, là thế tử Mộc Dương Hầu phủ cùng tiểu thư Tôn gia Lễ bộ Thượng thư phủ. Còn có. . . Còn có Dao Cơ cô nương ở Khuynh Thành phường. Tiểu nhân tự mình đi qua mời bọn họ rời đi."

Nhiệt Ba suy nghĩ một chút, giơ tay lên ngăn trở hắn, đứng lên nói: "Ta đều biết bọn họ, ta đi qua xem một chút."

Chưởng quỹ cũng không dám nhiều lời, vội vàng ở phía trước dẫn đường, dẫn Nhiệt Ba đi về phía nhã gian bên cạnh.

Vừa mở cửa phòng ra, người ở bên trong nhất tề quay đầu lại nhìn về phía cửa. Nhiệt Ba đứng ở phía sau chưởng quỹ đi đến bên trong nhìn lại, trên mặt đất còn có rất nhiều mảnh nhỏ của đồ sứ, một thiếu nữ thanh tú áo vàng dựa vào trong ngực Mộc Dương khóc, ngồi bên cạnh là một phu nhân trung niên trang điểm nhẹ nhàng nhưng trên khuôn mặt đầy tức giận. 

Dao Cơ mặc quần áo xanh, sắc mặt trắng bệch, đứng ở một bên, bên chân là một chén trà tùy ý rơi đầy đất.

"Đây là đang làm cái gì?" Nhiệt Ba bước vào trong phòng tiện tay vẫy lui những người đang xem ở cửa phòng. 

Thấy Nhiệt Ba đi vào, thần sắc Mộc Dương hơi động, đỡ thiếu nữ đang dựa vào trong lòng ngực của mình dậy, gật đầu với Nhiệt Ba, nói: "Vương Phi."

Đột nhiên bị người quấy rầy, phu nhân trung niên kia nén giận trừng mắt nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy diện mạo của Nhiệt Ba liền vội vàng thu liễm tức giận, đứng dậy, cười nói: "Thiếp thân Tôn thị bái kiến Vương Phi."

Nhiệt Ba gật đầu, thản nhiên nói: "Quấy rầy phu nhân." Nàng cũng không có ấn tượng gì với vị Tôn phu nhân này, bà ta là con dâu Lễ bộ Thượng thư Tôn đại nhân, trượng phu chỉ là Thị Lang ngũ phẩm, bình thường yến hội và những dịp gặp mặt khác đương nhiên cũng không thể nói chuyện với Nhiệt Ba.

Tôn thị cũng biết Định Vương Phi nói quấy rầy, chỉ sợ là bên mình động tĩnh quá lớn quấy nhiễu Định Vương Phi. Vội vàng mời Nhiệt Ba ngồi xuống, cười nói: "Vương Phi nói đùa, là chúng ta quấy nhiễu Vương Phi, kính xin Vương Phi thứ tội."

Nhiệt Ba khẽ đánh giá vị Tôn phu nhân cùng với Tôn tiểu thư bên cạnh Mộc Dương này một chút, dung mạo đều không tính là đẹp, nhưng cái loại khí chất uyển chuyển nho nhã thanh khiết xuất thân từ dòng dõi thư hương môn đệ vẫn để cho các nàng thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, cũng không có một chút ngạo mạn mắt cao hơn đầu của nhà quyền quý. 

Tôn tiểu thư nhận ra được Nhiệt Ba đang đánh giá mình, đỏ mặt lên vội vàng cúi đầu đứng ở phía sau Mộc Dương.

Nhiệt Ba cười nhạt, nhìn Mộc Dương, cười nói: "Mộc thế tử, hôm nay làm sao lại trùng hợp như thế, đây là phụng bồi Tôn tiểu thư tới đây chọn đồ trang sức đeo tay sao? Lúc trước chưa thấy qua Tôn tiểu thư, hôm nay vừa nhìn liền thấy là trai tài gái sắc, quần anh tụ hội. Đến lúc đại hôn đừng quên gửi thiệp mời cho Bản Phi và Vương gia, chúng ta cũng muốn hưởng chút không khí vui mừng."

Tôn tiểu thư kiều nhan đỏ ửng, thật nhanh nhìn Nhiệt Ba một cái, lặng lẽ cầm chặt ống tay áo. Thần sắc Mộc Dương hơi mịt mờ, nhìn Dao Cơ đứng ở một bên một cái, đạm thanh nói: "Vương Phi nói đùa, đến lúc đó Vương Phi và Vương gia có thể đại giá quang lâm đương nhiên là vinh hạnh cho Mộc Dương Hầu phủ."

Cái nhìn này của hắn mặc dù mịt mờ, nhưng lại chạy không khỏi ánh mắt Tôn phu nhân và Nhiệt Ba vẫn nhìn chăm chú vào hắn. 

Tôn phu nhân nhất thời sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đội ơn Vương Phi chúc lành, chẳng qua hôn lễ này còn có thể tiếp tục được hay không lại là chuyện khác."

"Nương. . . . . ." Tôn tiểu thư nghe vậy, có chút kinh hoảng, thấp giọng kêu lên.

Nhiệt Ba giống như không nhìn thấy tình hình trước mắt, nhướn mày, cười nói: "Tôn phu nhân nói gì vậy. Trong kinh thành mặc dù không biết Mộc Dương Hầu phủ cùng Tôn gia chính là thế giao. Khó có thể còn có thể vì một chút va va chạm chạm mà làm tổn hại đến giao tình hai nhà phải không?"


Tôn phu nhân dĩ nhiên biết, hôn sự không thể nào cứ tính như vậy, khinh thường quét Dao Cơ ở một bên một cái, thở dài nói với Nhiệt Ba: "Ta cũng không sợ Vương Phi nghe xong sẽ chê cười, giao tình của thế tử Mộc Dương Hầu cùng vị cô nương này, mặc dù bình thường chúng ta chân không bước ra khỏi nhà nhưng cũng nghe qua một chút. Từ trước chỉ cho là Mộc thế tử còn trẻ hoang đường cũng thôi đi, nhưng hôm nay, khuê nữ nhà chúng ta còn không có xuất giá, Mộc thế tử liền ồn ào muốn nạp thiếp. Vương Phi, Tôn gia chúng ta cũng không phải là gia đình không nói đạo lý, tương lai cô nương nhà chúng ta vào cửa cũng tuyệt đối không có để ý, không cho thế tử nạp thiếp. Nhưng là, Dao Cơ cô nương gì đó thì tuyệt đối không được! Trước hôn nhân đã cùng Mộc thế tử dây dưa không rõ, còn có danh đầu là cái gì vũ cơ kinh thành đệ nhất này. Không nói Mộc dương Hầu phủ và Tôn gia có mất mặt hay không, nếu thật sự để cho nàng ta qua cửa, tính tình không tranh giành của nha đầu nhà ta còn có thể có đất dung thân sao?"

Nhiệt Ba than thở ở trong lòng, hai người kia cũng không biết có phải là oan gia kiếp trước không. 

Tối ngày hôm qua vừa tách ra làm sao hôm nay ở chỗ này gặp được? "Tại sao Dao Cơ cô nương lại ở chỗ này?" Nhiệt Ba nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Dao Cơ tái nhợt, nhưng lưng vẫn thẳng tắp. Nghe thấy lời của Nhiệt Ba, cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng lẽ ở trong lòng Vương Phi thì Dao Cơ không thể tới Phong Hoa lâu? Tại sao Vương Phi không hỏi một chút Mộc thế tử cùng với Tôn tiểu thư tại sao ở chỗ này? Hay là trong lòng Vương Phi, Dao Cơ chính là trước đó đã tính toán rồi vội vàng đến để rước lấy nhục?"


Nhiệt Ba ngẩn ra, nhìn ánh mắt Dao Cơ ẩn hàm lửa giận, trong lòng có chút áy náy. Không thể nói trong lòng nàng thật không có nửa điểm ý nghĩ hoài nghi hành vi của Dao Cơ, lúc này Dao Cơ quang minh chính đại nói ra như vậy, không thể làm gì khác hơn là chứng minh ở Phong Hoa lâu này gặp phải Tôn tiểu thư quả thật cùng Dao Cơ không liên quan. 

Nếu như Dao Cơ tới trước, như vậy chuyện này không phải là trùng hợp thì chính là người khác cố ý gây nên rồi, "Xin lỗi." Nhiệt Ba nhẹ giọng nói.

Dao Cơ sửng sốt một hồi, mới cười một tiếng, nói: "Thôi , không có gì. Người như chúng ta vốn thấp hơn người khác một đẳng cấp mà? Vừa lúc Định Vương Phi hôm nay cũng ở nơi đây, như vậy chúng ta hãy nói rõ ràng. Ta, Dao Cơ thề tuyệt đối sẽ không gả vào Mộc Dương Hầu phủ làm thiếp, huống chi, trải qua tối hôm qua. . . danh tiếng Dao Cơ trong kinh thành cũng đã truyền đi không kém nhiều đúng không? Cho dù hiện tại Tôn gia không kiên trì, chỉ sợ Mộc Dương Hầu cũng sẽ không đáp ứng, không phải sao? Mộc thế tử, ân tình chiếu cố, Dao Cơ không dám nói từ đây đã thanh toán xong, coi như cả đời này Dao Cơ thiếu ân tình của thế tử, nếu có kiếp sau lại báo đáp. Về phần kiếp này, ta và ngươi không tiếp tục liên quan. Tôn phu nhân, ngài có hài lòng không?"

Nghe lời Dao Cơ nói..., trong lòng Nhiệt Ba vừa động, nhíu nhíu mày cuối cùng vẫn không có mở miệng nói chuyện. 

Mộc Dương khó xử nhìn nữ tử tuyệt sắc cho dù mặt đã tái nhợt, một bộ áo xanh ảm đạm trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia thống khổ và bất đắc dĩ. 

Hắn thân là nam đinh duy nhất thế hệ này của Mộc Dương Hầu phủ, trên lưng đeo cả hưng suy của Mộc dương Hầu phủ.

Nhưng hắn không cách nào ngăn lại được sự hấp dẫn của nữ tử mỹ lệ mà kiên cường này. Phải chăng hắn vẫn đánh giá thấp kiêu ngạo của Dao Cơ cùng với phản ứng của Mộc dương Hầu phủ và Tôn gia đối với chuyện này, cho nên mới tạo thành cục diện tiến thoái lưỡng nan như hôm nay. 

Chuyện ngày hôm nay càng làm cho hắn bất ngờ, vốn chỉ là phụng lệnh mẫu thân phụng bồi vị hôn thê và nhạc mẫu đại nhân tương lai đi ra ngoài mua đồ, nói cho văn hoa là bồi dưỡng tình cảm. 

Lại không nghĩ rằng thời điểm đi tới Phong Hoa lâu vừa lúc gặp phải Dao Cơ ở chỗ này mua xong đồ trang sức đeo tay muốn ra khỏi cửa. 

Mà thời điểm dưới đề nghị của Tôn phu nhân đi vào hàn huyên một chút, mặc dù trong lòng có chút bất an nhưng vẫn còn ôm một tia hi vọng, hắn cũng không có ngăn cản. 

Nhưng Dao Cơ nhìn xinh đẹp đa tình nhưng tính tình cứng rắn, chưa nói được mấy câu cuối cùng vẫn chọc giận tới Tôn phu nhân, đến nỗi kinh động tới Định Vương Phi đúng lúc ở Phong Hoa lâu.

"Dao Cơ. . . . . ." Nhìn dung nhan quyết tuyệt của Dao Cơ, Mộc Dương không nhịn được tiến lên muốn kéo nàng lại, mới di chuyển một bước, ống tay áo lại bị người túm lại.

"Mộc thế tử. . . . . ." Trên dung nhan thanh tú của Tôn tiểu thư tràn đầy kinh ngạc cùng với kinh hoảng, trong lòng Mộc Dương nhất thời lạnh lẽo, trong nháy mắt bình tĩnh lại. 

Tôn tiểu thư đã đính hôn với mình, một khi việc hôn sự này xảy ra vấn đề gì, lấy Tôn gia môn đình gia quy gia tộc sâm nghiêm như vậy, cho dù Tôn tiểu thư không chết chỉ sợ cũng phải làm bạn với thanh đèn cổ phật đến cuối đời. Nghĩ đến đây, dưới tình huống đó chân Mộc Dương cũng không thể bước xa hơn.

Nhiệt Ba ngồi đó, vừa nhìn ở trong mắt không khỏi ở trong lòng lắc đầu, Tôn gia và Mộc gia căn bản sẽ không tiếp nhận Dao Cơ. 

Không phải bởi vì Dao Cơ xuất thân phong trần mà là bởi vì nàng ấy quá mức xuất sắc còn có tình cảm của Mộc Dương dành cho nàng. 

Mà Mộc Dương, nếu như hắn phong lưu thành tánh, hoàn toàn có thể vừa cưới Tôn tiểu thư, lại vừa tiếp tục ở bên ngoài hoa thiên tửu địa, cho dù không có Dao Cơ, bằng thân phận của hắn, nữ tử mỹ lệ giống như Dao Cơ cũng chưa chắc tìm không được. 

Nếu như tâm hắn ngoan độc, trực tiếp hủy bỏ hôn sự với Tôn tiểu thư, Mộc gia chỉ có một người thừa kế là hắn, cho dù Mộc Dương Hầu không tình nguyện cuối cùng vẫn phải nhường bước.

Mắt Dao Cơ nhắm hờ, che giấu một nụ cười khổ trong mắt, nghiêng đầu nói với Nhiệt Ba: "Vương Phi, đa tạ ân cứu mạng của Vương Phi tối hôm qua, Dao Cơ cáo từ."

 Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng từ đảo qua mặt ba người khác trong phòng, thản nhiên nói: "Dao Cơ là một nữ tử phong trần, không đáng giá được các vị phí nhiều công sức. Cũng xin Mộc thế tử cùng các vị sau này chớ có trở lại quấy rầy. Cáo từ."

"Dao Cơ cô nương. . . . . ." Đứng ở bên cạnh, Tôn tiểu thư đột nhiên mở miệng gọi Dao Cơ lại, đợi đến lúc Dao Cơ quay đầu lại, nàng lại nhìn một chút Tôn phu nhân mới nhỏ giọng nói: "Dao Cơ cô nương, thế tử. . . nếu quả thật Thế tử chung tình với Dao Cơ cô nương. Sau khi chúng ta lập gia đình. . . liền để thế tử đón Dao Cơ cô nương vào phủ đi. Chẳng qua là mong rằng thế tử cho Liên Nhi và Tôn gia một phần thể diện."

"Liên Nhi!" Tôn phu nhân thấp giọng nổi giận quát.

Mộc Dương kinh ngạc nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, uyển chuyển hàm xúc trước mắt, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, hắn không nghĩ tới người nhượng bộ trước lại là nàng.

Dao Cơ hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi.

Thái độ không để ai vào trong mắt như thế để cho Tôn phu nhân vốn là mất hứng nổi giận, "Càn rỡ! Ngươi đây là cái thái độ gì?"

Dao Cơ quay đầu lại, khinh miệt cười nói: "Bổn cô nương nói tuyệt đối sẽ không vào Mộc Dương Hầu phủ, lại để cho Tôn phu nhân và Tôn tiểu thư cho là ta đang lạc mềm buộc chặt phải không? Dao Cơ ta đúng là nữ tử phong trần, nhưng cũng không có thấp hèn như vậy, Mộc Dương Hầu phủ, Dao Cơ với cao không nổi cũng không muốn trèo, ưu ái của Tôn tiểu thư, Dao Cơ cũng không tiếp nhận nổi, cũng không cảm tạ."

"Dao Cơ, nàng. . . . . ." Mộc Dương cau mày, hắn biết vào cửa làm thiếp là ủy khuất nàng, nhưng đây đã là phương pháp xử lí tốt nhất, vẹn toàn đôi bên mà hắn có thể nghĩ đến.

Dao Cơ lạnh lùng nhìn hắn cùng thường ngày ôn nhu quyến rũ dường như hai người. Mộc Dương than nhẹ một tiếng nói: "Dao Cơ, không thể vì ta ủy khuất một chút sao?"

Trong phòng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Dao Cơ nhàn nhạt nở nụ cười, "Mộc. . . Mộc lang, ngươi biết ta tên gì không?"

Mộc Dương sửng sốt, có chút không hiểu nhìn nàng. Dao Cơ lắc đầu, vung tay áo, kiên quyết nói: "Trừ phi ngươi tìm cách quang minh chính đại cưới ta vào cửa, nếu không, chúng ta kiếp này không cần gặp lại!"

"Quang minh chính đại cưới ngươi vào cửa?" Tôn phu nhân ngó chừng Dao Cơ, giễu cợt cười nói: "Ngươi là thân phận gì dám muốn Mộc gia quang minh chính đại cưới ngươi vào cửa? Cho dù hôm nay Mộc thế tử không có đính hôn, ngươi cũng không có tư cách này. Liên Nhi chịu nhận ngươi vào chính là nó rộng lượng, là phúc khí của ngươi, không nên không biết nặng nhẹ tự rước lấy nhục."

Dao Cơ ngạo nghễ nói: "Vậy thì như thế nào, nếu làm không được, Mộc thế tử mời về đi. Hay là. . . Ngươi cũng phải cùng các nàng ở chỗ này nhìn ta chịu nhục?"

"Dao Cơ!" Mộc Dương cau mày, sắc mặt giận lộ ra thần sắc không vui. Dao Cơ cho tới bây giờ đều là ôn nhu, thiện lương, hiểu biết, lúc nào cố tình gây sự như thế qua?

Hình như Dao Cơ hoàn toàn không quan tâm hắn vui hay là không vui, nhàn nhạt liếc Tôn tiểu thư đứng ở một bên một cái, khinh thường nói: "Tôn phu nhân nói không sai, ta đi theo ngươi chính là muốn gả vào Mộc Dương Hầu phủ làm Hầu gia phu nhân, ngươi đã không thể cưới ta vậy còn tới làm gì? Muốn ta hướng về phía tiểu nha đầu muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tài nghệ cũng không giỏi, trừ gia thế không tệ ra, cái gì cũng không bằng ta này, bộ dạng phục tùng cúi đầu làm thiếp? Dao Cơ ta không có thấp kém như vậy, muốn nam nhân, ta còn nhiều, rất nhiều, chung quy sẽ có một người nguyện ý cưới ta làm chính thê. . . . . ."

"Đủ rồi!" Sắc mặt Mộc Dương xanh mét, lôi kéo Tôn tiểu thư nước mắt lăn tăn lăn tăn vì vừa rồi bị Dao Cơ sỉ nhục, nói với Tôn phu nhân: "Nhạc mẫu, chúng ta trở về đi thôi."

Tôn phu nhân nhìn Dao Cơ một cái, gật đầu cười nói với Nhiệt Ba: "Để cho Vương Phi chế giễu, thiếp thân đi trước cáo từ."

Nhiệt Ba gật đầu, "Không tiễn, phu nhân đi thong thả."

Một nhóm ba người đẩy cửa đi ra ngoài, từ đầu tới đuôi Mộc Dương cũng không có nhìn lại Dao Cơ một cái. 

Tự nhiên cũng không có phát hiện khóe môi Dao Cơ có chút trắng bệch từ từ tràn ra một tia máu. Cho đến khi tiếng bước chân phía ngoài biến mất, thân thể Dao Cơ lung lay, mắt thấy sẽ phải té xuống thì Bích Nhi và Thanh Loan từ bên ngoài tiến vào vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng qua một bên ngồi xuống trên ghế. 

Dao Cơ từ từ trở lại bình thường, mới ngẩng đầu nhìn Nhiệt Ba cười nói: "Kịch hay Vương Phi còn chưa nhìn đủ sao?"

Nhiệt Ba lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi cần gì phải như vậy? Vì Mộc Dương đáng giá chà đạp mình như vậy sao?"


Dao Cơ ngây ngốc, cười khổ nói: "Tình bất tri khởi. . . Nhất vãng nhi thâm. Nếu là có thể tự mình lựa chọn ta cần gì phải. . . . . . ."

Nhiệt Ba khoát khoát tay cười nói: "Hiểu, tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân. Người phong nhã không ốm mà rên, đến lúc ngươi đói bụng, ba bữa cơm không đủ, áo rách quần manh, ngươi liền biết cái gì tình hữu độc chung cũng là giả dối. Dân chúng bình dân cả ngày vì áo cơm ấm no mà bôn ba, không có tình tình yêu yêu cũng không phải vẫn sống được sao?"

Ánh mắt Dao Cơ có chút kỳ quái nhìn Nhiệt Ba rồi nói: "Vương Phi dầu gì cũng là hậu nhân Từ thị, bách hoa khôi thủ, làm sao ý nghĩ lại . . . . . ."

Nhiệt Ba nhướng mày, cười nói: "Tầm thường?"

Dao Cơ không nói, nhưng thần sắc vào lúc này hiển nhiên biểu lộ ra một chút ý nghĩ của mình.

Nhiệt Ba không thèm để ý, cười cười nói: "Thời điểm tấm bé khi ta còn ở khuê phòng còn cho là mình sẽ trở thành Lê Vương Phi, sau lại bị Lê Vương từ hôn, ta nghĩ vậy cũng không có gì. Cùng lắm thì sau này tìm một gia thế thấp một chút, chỉ cần nhân phẩm tốt, bình bình đạm đạm qua cả đời. Sau lại bị chỉ hôn cho Định Vương, bị hoàng mệnh làm khó, ta có thể đánh cược cả Địch gia và Từ gia, kháng chỉ bất tuân sao?"

Tình hình ban đầu Nhiệt Ba gia nhập Định Vương Phủ, đương nhiên Dao Cơ biết đến, ban đầu nàng còn vì vị Địch Tam tiểu thư này than thở qua, lại không nghĩ rằng mới chỉ một năm, Địch Tam tiểu thư trở thành Định Quốc Vương Phi mà các quý phụ trong kinh thành người người kính trọng ao ước, mà nàng mới thật sự là đối tượng cần người thương hại, "Vương Phi lúc ấy nghĩ thế nào?"

"Có thể nghĩ như thế nào? Tận lực làm cho cuộc sống sau này của mình trôi qua khá hơn một chút chứ sao. Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhất thời nghĩ không ra treo cổ tự tử hay sao ?" Nhiệt Ba nhướn mày nhìn nàng.

Dao Cơ nhíu mày nhìn Nhiệt Ba, có chút không tin nói: "Chẳng lẽ Vương Phi từ trước tới giờ không có chờ đợi qua tình yêu?" 

Sao nàng lại không biết, nàng và Mộc Dương căn bản sẽ không có kết cục? Nàng biết Mộc Dương thật lòng yêu nàng, chẳng qua cái thật thật lòng của hắn không cách nào để cho hắn buông tha cho trách nhiệm của bản thân. 

Cho nên, cái nàng có thể hồi báo cho hắn chính là để cho hắn an tâm thành thân, từ đó không hề dính dấp nữa.

Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi, ta không nên cười nhạo ngươi. Nhưng ta cho là. . . Tình cảm là phải dựa vào hai bên cùng gắn bó và cố gắng. Một người giao ra, dù nhiều hơn nữa, thì phần tình cảm này cũng sẽ không lâu dài."

"Mộc Dương yêu ta, ta biết. Ta cũng thương hắn." Dao Cơ trầm giọng nói.

Nhiệt Ba nâng cằm lên nhìn nàng, "Tình cảm là chuyện hai người, các ngươi là ba người. Ngươi thương hắn, hắn yêu ngươi, Tôn tiểu thư làm sao bây giờ? Bản thân nàng ấy mới là người vô tội nhất."

Dao Cơ cắn môi nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi cho rằng vị Tôn tiểu thư kia thật nhu nhược vô tội như vậy?"

Nhiệt Ba phất tay một cái nói: "Cái đó không có quan hệ tới nàng ta có vô tội nhu nhược hay không. Nàng ta là vị hôn thê của Mộc Dương, cái thế đạo này, nữ nhân bị từ hôn không phải là mỗi người đều không giống như ta. Ta nghe nói gia quy của Tôn gia vô cùng sâm nghiêm, nếu Mộc Dương từ hôn thì Tôn tiểu thư trừ làm bạn với thanh đèn cổ phật, không có đường khác để đi. Cho nên cho dù nàng ta đang diễn trò, đều chỉ vì bảo vệ địa vị hợp pháp của chính mình. Hơn nữa, nàng ta cũng không có giết người, phóng hỏa, vi phạm pháp luật. Chúng ta có thể không thích nàng ta nhưng không thể nói nàng sai. Nếu như không có chuyện này của ngươi và Mộc Dương thì nàng ta cũng có thể làm thiên kim tiểu thư nhu nhược văn nhã chân chính, bình bình thuận thuận thành tân giai nhân, làm một thê tử bình thường cùng với đương gia chủ mẫu Mộc Dương Hầu phủ. Ngươi cho rằng ở lúc trước khi thành thân đột nhiên bị vị hôn phu báo cho trong lòng có người thương sẽ rất cao hứng sao? Tôn tiểu thư không có oán hận mà hành hạ chết các ngươi, đã chứng minh tâm tính nàng ta còn không xấu."

Nghe xong lời của nàng, Dao Cơ có chút mờ mịt nói: "Cho nên. . . Thật sự là ta sai rồi sao?"

Nhiệt Ba có chút không được tự nhiên sờ sờ lỗ mũi, nói là lỗi của Dao Cơ, lời như thế nàng thật đúng là nói không nên lời. 

Dao Cơ và Mộc Dương biết nhau ít nhất cũng có bảy tám năm, Mộc Dương đính hôn nhưng vẫn chưa tới hai tháng. 

Bàn về thứ tự đến trước và sau, tự nhiên không phải là lỗi của Dao Cơ, nhưng hôm nay muốn gánh chịu cái sai này lại chỉ có thể là nàng ấy, "Cái này. . . Đại khái coi như là thiên ý trêu người đi. Ngươi cũng đừng quá để ở trong lòng, Dao Cơ cô nương ngươi tài mạo song toàn hơn nữa xuất thân cũng phong hậu, muốn bắt đầu cuộc sống không lo buồn cũng không phải là không tốt. Người nào lúc tuổi còn trẻ chưa từng gặp qua mấy kẻ cặn bã?"

Nghe được Nhiệt Ba dùng từ kẻ cặn bã để hình dung, Dao Cơ có chút không vui trợn mắt nhìn nàng một cái.

Nhiệt Ba cười nói: "Ta biết hắn không phải là người xấu, không phải là vừa nói như vậy sao."

Dao Cơ cũng nhịn không được nữa hé miệng cười một tiếng, nói: "Mặc dù Vương Phi nói chuyện không dễ nghe, nhưng ta biết ngươi đang khuyên ta. Dao Cơ xin cảm tạ. Có điều lấy thân phận Vương Phi, tại sao phải cố ý tới dỗ dành một người như ta vậy?"

"Ta cũng không phải thường xuyên an ủi người khác, nếu nói không dễ nghe ngươi chớ để ý là được." Nhiệt Ba xin lỗi, cười nói, "Về phần thân phận và những cái khác. . . Nếu ngươi là bằng hữu của Phượng tam, ta miễn cưỡng cũng coi như bằng hữu của Phượng tam, cho dù nhìn ở trên thể diện của Phượng tam, ta cũng không thể không nghe thấy không hỏi đi."

Dao Cơ đứng dậy cười nói: "Vậy thì đa tạ Vương Phi rồi, cáo từ."

Nhiệt Ba nhíu mày, nhìn nàng nói: "Sắc mặt ngươi rất khó nhìn, có muốn lại nghỉ ngơi một chút hay không?"

Dao Cơ lắc đầu, cười nói: "Không sao, mấy ngày qua thật sự hơi mệt một chút. Ta tính rời khỏi kinh thành nghỉ ngơi một. . . . . ." 

Nói đến một nửa, cả người Dao Cơ mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất. Thanh Loan đứng ở bên cạnh tay chân lanh lợi vội vàng đỡ nàng kéo nàng trở lại.

Nhiệt Ba cũng sợ hết hồn, bảo Bích Nhi đi gọi Thanh Ngọc phía ngoài đi vào xem một chút. Chỉ chốc lát sau, Thanh Ngọc vội vã đi vào thay Dao Cơ bắt mạch, thần sắc có chút cổ quái nhìn Nhiệt Ba.

Nhiệt Ba lo lắng nói: "Chuyện gì xảy ra, có gì nói thẳng là được."

Thanh Ngọc nhìn nữ tử áo xanh đang hôn mê ở trên ghế một chút, giương mắt nhìn Nhiệt Ba, nói: "Hoạt mạch, có thai đã ba tháng. Có thể là động thai khí cho nên mới. . . ."

Động thai khí . . . . . . Ba chữ oanh tạc Nhiệt Ba một trận hoa mắt choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu thiên lôi cuồn cuộn. 

Cho nên. . . Nàng mới vừa rồi là có ý chia rẽ cha và mẹ của một hài tử sao? Xen vào việc của người khác quả nhiên phải bị báo ứng . . . . . .

Mặc dù Thanh Ngọc không phải là đại phu nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc thầy thuốc phải có tấm lòng của cha mẹ, nghiêm túc thay Dao Cơ nhìn một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại chặt chẽ , có chút bất mãn, nói, "Vị này. . . Cũng quá không cẩn thận. Đã có thai hơn ba tháng còn hành hạ như thế, đứa nhỏ này còn có thể giữ được thật là ông trời phù hộ."

Nhiệt Ba nhướn mày nói: "Có thể chính nàng ấy còn không biết đi."

Thanh Ngọc không đồng ý liếc mắt, "Có thai hơn ba tháng còn không biết, kia đa phần là người ngu. Qua ít ngày nữa liền lộ ra dáng vẻ mang thai, che không hết!"

Nhiệt Ba hiểu rõ gật đầu, hiểu, mang thai sao. Có chút khó xử nhìn người hôn mê bất tỉnh trước mắt, bây giờ nên làm gì đây?

Xen vào việc của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro