Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Thanh Phong Minh Nguyệt lâu

Ở bên ngoài chùa Tịnh Linh nằm phía sâu trong rừng cây, một mình Mặc Diệc Phàm dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần. 

Ánh tà dương nhàn nhạt xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trên người hắn, làm cho một ít sự lạnh lẽo còn lại của đầu mùa xuân nổi lên sắc màu ấm nhàn nhạt.

"Diệc Phàm." Địch Lệ Nhiệt Ba đến gần, thì thấy nam tử gầy gò ngồi trên xe lăn mà mang theo vẻ mặt mỏi mệt, trong lòng run lên không tự chủ nổi lên một chút áy náy và lo lắng. 

Mặc Diệc Phàm mở to mắt ngẩng đầu nhìn phía nàng, khẽ giật mình rồi mới mỉm cười nói: "Khó trách nhiều người như vậy đều tìm không thấy A Lệ, với bộ dáng này của A Lệ, nếu như không nhìn kỹ thì ta cũng chưa chắc sẽ nhận ra được." 

Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy Mặc Diệc Phàm mang theo ánh mắt mỉm cười và bao dung, trầm giọng nói: "Thật có lỗi, làm cho ngài lo lắng."

"A Lệ còn không định trở về sao?" Ánh mắt Mặc Diệc Phàm yên lặng và ôn hòa nhìn xem Địch Lệ Nhiệt Ba, nhẹ giọng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ta muốn đi Nam Cương."

Mặc Diệc Phàm nhíu mày, "Nếu như A Lệ lo lắng cho Từ huynh thì ta sẽ để cho Phượng Tam đi Nam Cương hiệp trợ hắn." 

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Lôi Kinh Hồng không ở kinh thành, trong kinh thành chỉ có Phượng Chi Dao và Mặc tổng quản giúp đỡ ngài, làm sao có thể lại phái Phượng Chi Dao đi được? Huống chi, bây giờ ta trở về thì cũng không phải thời điểm tốt, không phải sao?" 

Bây giờ trở về thì tất nhiên cần phải biết rõ chuyện trong nội cung rốt cuộc là ai làm. Tựa như Mặc Cảnh Lê nói, coi như là vì mặt mũi Định Quốc Vương phủ cũng không có khả năng để cho hung thủ bắt cóc Định Quốc Vương phi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. 

Mà một khi Định Quốc Vương phủ nhằm vào Mặc Cảnh Lê, như vậy ngư ông đắc lợi đúng là Mặc Cảnh Kỳ. 

Còn không bằng như bây giờ, Định Quốc Vương phi trong cung mất tích vô luận tình lý đều là đứng tại Định Quốc Vương phủ bên này. 

Hãy để cho Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ chính mình đi đấu tranh nội bộ. Mặc dù Mặc Cảnh Lê biết nàng đã thoát vây khốn nhưng hắn đành im lặng mà nuốt xuống thiệt thòi này, hắn cũng không thể thừa nhận Định Vương phi là do hắn bắt cóc rồi sau đó lại thoát khỏi từ tay hắn?

"Nếu như A Lệ cảm thấy trong kinh thành nhàm chán, có thể đi Vân Châu. Đợi cho mọi chuyện xong xuôi thì ta tới đón nàng hồi kinh, được không?" Mặc Diệc Phàm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đến trước chân, ngẩng đầu hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ cắn môi son, kiên định nhìn Mặc Diệc Phàm. Nàng biết rõ người nam nhân này muốn bảo vệ nàng, cho dù nàng rất cảm động nhưng bản chất của nàng cũng không phải đứa con gái yếu ớt có thể đứng sau lưng nam nhân nhìn xem người khác vào sinh ra tử.

Huống chi, không chỉ là vì Mặc Diệc Phàm, cuốn vào trận này phân tranh còn có người thân của nàng, huynh trưởng của nàng. Có thể đoán được tương lai sẽ còn có các cậu yêu thương nàng và ông ngoại tuổi tác đã cao.

"Ta sẽ mang ám vệ, sẽ không lấy thân mạo hiểm đâu." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cự tuyệt đề nghị của Mặc Diệc Phàm.

Trong mắt ôn hòa của Mặc Diệc Phàm có thể thấy rõ vẻ thất vọng, đồng tử của Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh chóng co rút lại. Ở chung nửa năm, nàng đã quen Mặc Diệc Phàm ôn hòa lạnh nhạt. 

Mặc Diệc Phàm rất ít yêu cầu nàng cái gì, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên phát hiện cho dù là Mặc Diệc Phàm đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi thì rất ít khi nàng hoàn thành. 

Tính toán ra, vô luận từ chỗ nào trên ý nghĩa mà nói hình như nàng cũng không phải thê tử tốt, "A Lệ, thật có lỗi. Đều vì ta. . ."

"Không phải!" Địch Lệ Nhiệt Ba đánh gãy lời hắn mà nói, "Ta biết rõ nếu như ta nguyện ý mà nói có thể một mực đứng ở địa phương an toàn, ngài sẽ vì ta mà an bài tất cả. Nhưng là. . . Diệc Phàm, ta không muốn như vậy. Ta không muốn trốn ở phía sau của ngài, nếu như nhất định cùng ai dắt tay cả đời thì ta hi vọng ta là có thể đứng tại bên cạnh của hắn, mà không phải trốn ở dưới cánh chim của hắn. Ngài. . . hiểu không?"

Rất ít khi thấy ngón tay của Mặc Diệc Phàm run lên một cái, thật lâu mới thấp giọng nói: "Như vậy. . . hãy cẩn thận. A Lệ." 

Dứt lời, lấy ra một khối Noãn Ngọc dùng tơ lụa màu đỏ buộc lên đặt ở trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba nhạt cười nhạt nói: "Cất kỹ, đừng làm mất." 

Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt vuốt Noãn Ngọc trong tay, cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu thành Long tử trừng mắt. 

Cho dù là tạo hình từ bạch ngọc ôn nhuận, nhưng vẫn làm cho người khác có thể cảm giác được long tử bá khí, liều lĩnh và trừng mắt lạnh thấu xương, sát phạt. 

Địch Lệ Nhiệt Ba xoa xoa ngọc trong tay rồi nhìn xem Mặc Diệc Phàm, "Cái này?"

Mặc Diệc Phàm cười nhạt nói: "Ngọc bội tổ truyền, vốn đã sớm muốn đưa cho A Lệ rồi. Đừng làm mất, cái này giống như kiếm Lãm Vân đều là đồ gia truyền."

Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì, yên lặng mà cất ngọc bội đi.

Nhìn bóng lưng Địch Lệ Nhiệt Ba biến mất tại ngoài bìa rừng, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt Mặc Diệc Phàm dần dần biến mất. 

Rủ mắt xuống nhìn hai chân tàn phế của mình, trong đôi mắt lạnh nhạt dâng lên từng cơn lệ khí cùng với không cam lòng.

"Phanh!" Vung tay lên, cây đại thu to bằng chén cơm cách đó không xa đã gãy đoạn , Mặc Diệc Phàm ho khan vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt dựa vào xe lăn có chút thở dốc, "Quả nhiên là. . . Phế vật. . ."

"Lấy thân thể Vương gia hiện tại, không nên tức giận thì tốt hơn." Trầm Dương từ trong rừng cây đi ra, xem đoạn thân cây trên mặt đất thì nhíu mày. 

Đi đến trước mặt Mặc Diệc Phàm, thì thấy khăn tay trong tay hắn nhiễm một chút máu đỏ tươi đúng như dự đoán của mình. A Cẩn đi theo sau lưng Trầm Dương, lo lắng nhìn qua Mặc Diệc Phàm.

"Vương phi là một nữ tử rất đặc biệt, Vương gia cưới được một vị Vương phi như vậy nên cảm thấy vui mừng mới đúng." Nhìn thoáng qua phương hướng Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi, Trầm Dương như có điều suy nghĩ mà nói.

Mặc Diệc Phàm lạnh lùng nói: "Ngươi nói Bổn vương nên vui mừng khi thấy Vương phi của mình đi vào chỗ nguy hiểm?"

Trầm Dương nhìn thấy hai tay hắn ở trên đầu gối nắm chặt, hiếm khi dùng giọng điệu của trưởng bối mà nói: "Tuy có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Vương gia, nhưng ta cảm thấy kỳ thật Vương phi cũng không cần Vương gia bảo hộ quá nhiều. Bộ dạng hiện tại của Vương phi so với bộ dạng kim tôn ngọc quý tại trong vương phủ càng thêm chân thật động lòng người, không phải sao ? Có phải, Định Vương cũng giống như phàm trần tục tử khác ưa thích nữ tử yếu đuối mọi chuyện đều phụ thuộc vào ngài?"

"Đã đủ rồi." Mặc Diệc Phàm trầm giọng nói, "Bổn vương biết rõ nên làm như thế nào. Hồi phủ!"

A Cẩn phụ giúp Mặc Diệc Phàm đi ra khỏi rừng cây, Trầm Dương ở phía sau lắc đầu cũng đi theo.

Lê Vương phủ

Mặc Cảnh Lê ngồi trong thư phòng, thần sắc hung ác nham hiểm chằm chằm vào người đang quỳ gối trước mặt, "Ngươi nói là đến bây giờ ngươi còn chưa tìm thấy tung tích của Địch Lệ Nhiệt Ba?"

Nam tử trung niên đang quỳ trên mặt đất tinh tường cảm nhận được sự tức giận của Mặc Cảnh Lê, trong lòng âm thầm kêu khổ, "Vương gia thứ tội, thuộc hạ đã phái người cẩn thận điều tra trong vòng trăm dặm nơi Định Vương phi mất tích, cũng không có tìm được tung tích của Định Vương phi." 

Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, "Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không trở về Định Vương phủ, cũng không có về Địch gia và Từ gia. Chẳng lẽ nàng ta còn có thể phi thiên độn địa hay sao?" 

Nam tử trung niên vội vàng nói: "Vương gia, tuy chúng ta động tay động chân trên ngựa nhưng hình như Định Vương phi cũng phát hiện ra chuyện này. Nàng ta lại để cho ngựa chạy theo hai hướng khác nhau, rồi cũng dẫn dắt người truy tung của chúng ta rời đi. Cho nên. . . Hiện tại. . . ."

"Cho nên bây giờ ngươi nói cho bổn vương, đầu óc của các ngươi còn không bằng một nữ nhân?" Mặc Cảnh Lê cười lạnh mà trào phúng.

Nam tử trung niên xấu hổ cúi đầu, nhưng trong lòng không khỏi phỉ nhổ: Định Vương phi đó là nữ nhân bình thường sao? 

Vương gia xui xẻo trong tay nàng ta đã không phải là lần một lần hai rồi, cho nên bọn hắn thất thủ cũng dễ hiểu?

"Cút ra ngoài! Nhìn chằm chằm vào Định Vương phủ cho Bổn vương, Bổn vương cũng không tin Địch Lệ Nhiệt Ba nàng không quay về!" 

Đuổi hết thuộc hạ đi ra ngoài, Mặc Cảnh Lê lâm vào trầm tư. Sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba đào thoát chưa trở về phủ xác thực vượt quá ngoài ý liệu của Mặc Cảnh Lê. 

Nhưng hắn cũng không biết mình đến cùng nên thở dài một hơi hay cần phải tức giận. Cái lựa chọn này giống như là lại để cho hắn chọn trực diện Định Quốc Vương phủ hay là Hoàng đế ca ca của hắn. 

Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba bình an trở lại Định Vương phủ, như vậy vô luận là hắn hay Mặc Diệc Phàm đều không thể lui. Đến lúc đó tiện nghi vẫn là Hoàng đế ca ca ngồi trên long ỷ cao kia của hắn. 

Mà bây giờ. . . Mặc Diệc Phàm vội vàng khắp nơi tìm Địch Lệ Nhiệt Ba, còn bất chợt thay hắn tạo thêm chút phiền toái cho Mặc Cảnh Kỳ, nếu như hắn thừa cơ hội này. . . Nếu hắn và Mặc Cảnh Kỳ lưỡng bại câu thương. . .

"Vương gia, làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?" Thiếu nữ xinh đẹp từ phòng trong đi ra, mặt mày mỉm cười nhìn xem Mặc Cảnh Lê.

"Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa có trở về phủ. Dược truy tung cuả ngươi vô dụng, hiện tại Địch Lệ Nhiệt Ba đã mất tích." 

Mặc Cảnh Lê nhìn thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp đáng yêu trước mắt rồi trầm giọng nói. Đã thay quần áo và trang sức mộc mạc của nha hoàn lộ ra xinh đẹp, đáy mắt Hiểu Vân hiện lên một tia dị sắc, kinh ngạc nói: "Định Vương phi hơi có bản lãnh a. Ngay cả cao thủ độc thuật nổi danh nhất đều không phát giác ra truy hồn hương của ta đấy." 

Quay đầu nắm bắt bím tóc nhỏ trước ngực, Hiểu Vân nháy mắt mấy cái nhìn Mặc Cảnh Lê nói: "Cần ta đi tìm Định Vương phi sao? Ta nhất định có thể tìm được nàng ta đấy."

Mặc Cảnh Lê lườm nàng liếc, "Tìm được nàng ta? Nếu tìm được nàng ta thì ngươi còn có thể trở về được sao?" 

Mặc Cảnh Lê cảm thấy trải qua mấy lần giao phong vẫn không thể nào hoàn toàn hiểu rõ bản lĩnh sâu cạn của Địch Lệ Nhiệt Ba, hơn nữa bốn cái ám vệ bên người nàng cũng tuyệt đối không đơn giản. 

Chỉ bằng một người Hiểu Vân bị người giết chết thì ngay cả hài cốt cũng không thể tìm ra, "Ngươi thành thực đứng ở trong vương phủ cho bổn vương, đừng chạy loạn khắp nơi. Làm hỏng kế hoạch của Bổn vương thì Bổn vương cũng mặc kệ có tiện bàn giao lại với tỷ tỷ ngươi ko ." 

Hiểu Vân cắn môi dưới, u oán trừng mắt Mặc Cảnh Lê. Đáng tiếc Mặc Cảnh Lê lại không phải người biết thương hương tiếc ngọc, hừ lạnh một tiếng cầm lấy quyển sách trên bàn cúi đầu nhìn xem, hoàn toàn không thèm để ý tới Hiểu Vân đang ở trong phòng. 

Hiểu Vân đảo mắt mấy cái, đi đến bên người Mặc Cảnh Lê rồi thấp giọng cười nói: "Cảnh Lê ca ca, ta giúp ngươi hạ độc chết Mặc Diệc Phàm và Hoàng đế, được chứ?"

"Nếu như ngươi muốn chết thì cứ thử đi." Mặc Cảnh Lê nói, nàng cho rằng nhiều năm như vậy không có người nghĩ cách hạ độc ám sát Mặc Diệc Phàm sao? 

Nhưng Mặc Diệc Phàm kéo lấy thân thể bệnh tật tàn phế đến bây giờ mà vẫn sống tốt. Trái lại những sát thủ đã không còn biết thi thể ở nơi nào rồi.

Giang Nam, thành Quảng Lăng

So với phương bắc xuân hàn se lạnh, đầu tháng ba ở Giang Nam đã là một mảnh trăm hoa đua nở vui sướng và phồn vinh. Thành Quảng Lăng là thành lớn nhất ở phía nam, đồng thời cũng là cố đô của tiền triều. 

Tuy nhiên tiền triều sớm đã chôn vùi, nhưng thành Quảng Lăng thân là trung tâm kinh tế chính trị văn hóa ở phía nam lại không có vì điều đó mà dao động. 

Hay bởi vì thái tổ năm đầu đã từng định đô ở đây, tuy về sau dời đô về phương bắc, nhưng thành Quảng Lăng cũng xứng là thủ đô thứ hai. 

So với Sở kinh trung tâm chính trị quân sự, thì thành Quảng Lăng càng thiên hướng về văn hóa và kinh tế, bên trong Đại Sở Tứ đại phú thương có ba vị đều ở tại thành Quảng Lăng, bởi vậy có thể thấy được Quảng Lăng giàu có và đông đúc hơn Sở kinh ở phương bắc rất nhiều.

Trong bóng đêm, Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhã bước chậm trên đường phố tràn ngập son phấn không khí ồn ào náo động, hai bên đường đi ồn ào tràn đầy mùi rượu, tiếng động truyền vào trong tai cũng đều là tiếng đàn sáo lả lướt. 

Ám Tam hơi xấu hổ đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba thỉnh thoảng thò tay đẩy ra nữ tử nhiệt tình ôn nhu ở bên đường đến gần chính mình và Vương phi nhà mình, trong lòng âm thầm kêu khổ. 

Nếu sớm biết Vương phi chạy đến loại địa phương này thì hắn mới không cần đổi với lão đại. Ô ô. . . Nếu Vương gia biết rõ hắn đi theo Vương phi đi dạo thanh lâu nhất định sẽ làm thịt hắn đấy.

Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đi một bên quay đầu lại thỉnh thoảng thưởng thức vẻ mặt bối rối của Ám Tam, ngay lúc Ám Tam sắp không chịu nổi nữa thì mới dừng bước cười nói: "Đến rồi."

Ám Tam nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn ven đường, một tòa u nhã dưới bóng đêm dựa vào u tĩnh bên hồ đứng thẳng, tấm biển bên trên cửa vào viết vài chữ to như rồng bay phượng múa —— Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Thân là ám vệ chuyên môn do Định Quốc Vương phủ huấn luyện ra , đương nhiên Ám Tam biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là địa phương nào. 

Thanh lâu đệ nhất thiên hạ, nghe nói nơi này có trong rượu ngon thơm nhất thiên hạ, món ăn ngon nhất, nữ tử xinh đẹp nhất cực kỳ có tài tình. 

Nơi này là ước mơ của mỗi một người nam nhân tha thiết tình nguyện sa vào ôn nhu hương mà không cần tỉnh lại, "Công tử?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn xem hắn nhướn mày cười nói: "Như thế nào? Thiên hạ đệ nhất Lâu mà ngươi còn không vừa mắt?"


Ám Tam cười khổ, "Công tử, chúng ta thật sự muốn vào đi sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta mang ngươi đến đây chỉ tản bộ hay sao? Đi thôi." 

Quạt xếp trong tay mở ra, Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười bước chân vào trong Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đã có thể trở thành thanh lâu đệ nhất thiên hạ, đương nhiên nó có chỗ bất phàm. 

Một bước vào đại đường, chào đón không phải tú bà mị tục và trang điểm đậm mà là hai người đẹp nhanh nhẹn, trang điểm nhẹ nhàng. 

Nhìn thấy Địch Lệ Nhiệt Ba một thân cẩm y màu băng lam, đường vân thêu sợi bạc, trên đai lưng trắng khảm lấy một ngọc bội cực phẩm, ngón tay xếp quạt thần thái thanh thản hiển nhiên khí độ bất phàm, vội vàng chạy ra đón chào, 

"Bái kiến công tử, vị công tử này nhìn xem lạ mắt hình như lần đầu tiên đến Thanh Phong Minh Nguyệt lâu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười gật đầu nói: "Đúng vậy, bổn công tử mới tới Giang Nam. Yêu thích danh tiếng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đã lâu nên mới đến đây nhìn một phen."

Nữ tử cười nói: "Công tử đại giá quang lâm xác thực vẻ vang cho tệ lâu của kẻ hèn này. Thỉnh công tử tới nhã gian thưởng thức ca múa đồng thời nhìn xem công tử có cái gì ưa thích."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Bổn công tử nghe nói sở trường của quý lâu cũng không phải là chỉ có ca múa, cô nương không ngại giới thiệu một ít thú vị linh tinh."

Cô gái này có thể phụ trách công tác tiếp đãi của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu đương nhiên cũng là biết nhìn người. 

Nhìn thoáng qua Địch Lệ Nhiệt Ba ăn mặc khí độ bất phàm, nhưng lại tuyệt đối sẽ không vượt qua mười ba tuổi. 

Thiếu niên mười ba tuổi non nớt cảm thấy hứng thú với ôn hương noãn ngọc, nhưng xác thực vẫn còn hơi ngây ngô đây này. 

Nhìn xem tiểu công tử giữa lông mày lộ ra một cỗ tự phụ ngạo nghễ, chắc là tiểu công tử nhà ai đi ra ngoài tìm việc vui rồi. 

Nữ tử bưng miệng cười nói: "Tiểu công tử chướng mắt cô nương Minh Nguyệt lâu của chúng ta, sẽ làm cho các nàng thương tâm đấy. Cô nương ở Minh Nguyệt lâu chúng ta xác thực không chỉ tinh thông ca múa, nhưng không biết tiểu công tử thích gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Bổn công tử muốn đánh bạc chơi đùa, nhưng các sòng bài của thành Quảng Lăng không khỏi cũng quá mức ồn ào, lại đủ các hạng người hỗn tạp rất là mất hứng."

Nữ tử mím môi cười cười, nói: "Như thế, công tử mời đi theo tiểu nữ tử."

Ám Tam giả trang cọc gỗ đi sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, bờ môi giật giật muốn nói cái gì nhưng thấy nụ cười của Địch Lệ Nhiệt Ba giống như gió xuân ôn hòa thì ngượng ngùng ngậm miệng lại. Thanh lâu đều đã tiến đến, sòng bài còn có cái gì đáng sợ sao?

Đương nhiên sòng bài của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu khác xa sòng bài bên ngoài, vô luận phục thị trà nước hay nhà cái đều là nữ tử. 

Tiến đến đại sảnh, đập vào trong mắt là một cô gái áo tím dung mạo xinh đẹp đang nắm chén đựng xúc xắc nhẹ lay động lấy. Chung quanh tụ tập không ít đổ khách. 

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, đánh bạc lớn nhỏ là sòng bài đơn điệu nhất nhưng cũng là cách chơi kinh điển nhất, hơn nữa nhà cái chính là một mỹ nữ tuyệt sắc, đương nhiên có thể hấp dẫn vô số người người trước ngã xuống, người sau tiến lên đầu nhập ngân lượng.

Nữ tử dẫn đường đương nhiên thấy được ánh mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba, lập tức cười nói: "Vị cô nương này là Như Mi cô nương một trong mười hai người đứng đầu bảng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, nàng ấy am hiểu nhất chính là đổ xúc xắc này. Tài nghệ của nàng ấy ngay cả Lâu chủ chúng ta cũng phải tán thưởng không thôi đấy." 

Nói xong, nữ tử kia còn vô cùng tri kỷ giới thiệu một ít tình huống ở bên trong sòng bài cho Địch Lệ Nhiệt Ba. 

Ví dụ như mười hai người đứng đầu bảng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu trong đó có ba vị cô nương làm nhà cái ở sòng bài này. 

Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được cười lên, Hàn Minh Nguyệt quả nhiên thật là rất biết kiếm tiền. Nam nhân bình thường đi dạo thanh lâu đương nhiên là vì sắc đẹp. 

Nhưng người có thể đi vào Thanh Phong Minh Nguyệt lâu phần lớn đều là người đại phú đại quý, cái dạng sắc đẹp gì chưa từng gặp qua. 

Bố trí như vậy một cái sòng bạc như thế đương nhiên có lực hấp dẫn hơn sòng bạc khác rất nhiều. 

Nam nhân đều có dục vọng chinh phục đấy, những người nam nhân có tiền có thời gian nhàn rỗi không có chuyện gì , muốn sắc đẹp đương nhiên sẽ không keo kiệt tiếc vung tiền như rác rồi.

"A Tam, ngươi thấy Như Mi cô nương như thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba cầm quạt xếp chỉ chỉ cô gái áo tím cách đó không xa quay đầu lại cười hỏi.

Ám Tam cố gắng lại để cho mặt của mình đừng có bóp méo, nghiêm mặt đáp: " Bẩm công tử, đương nhiên là mỹ nhân."

"Ừ, bổn công tử cũng nghĩ thế." Cầm quạt xếp chống cái cằm, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Không bằng buổi tối chúng ta cùng hai cô nương, nói không chừng có thể. . ."

"Công tử, ngươi. . . Trong nhà sẽ mất hứng đấy." Ám Tam cắn răng nhắc nhở.

"Ta biết rõ, cho nên. . . Bổn công tử sẽ nhường cơ hội âu yếm cho ngươi đấy." Địch Lệ Nhiệt Ba tươi cười chân thành nhìn xem sắc mặt Ám Tam đen như mực, tâm tình sung sướng đi tới chiếu bạc bên kia.

Như Mi cô nương đong đưa xúc xắc bên môi mang nụ cười nhìn đám người đổ khách tụ ở chung quanh, trong mắt những nam nhân này đều là tham lam cùng với dục vọng lại để cho trong lòng nàng khinh thường nhưng trên mặt lại cười đến càng thêm kiều mỵ động lòng người. 

Đột nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba chen đến phía trước đến lại để cho nàng không khỏi sửng sốt một chút, chỉ là tiểu công tử mười ba mười bốn tuổi, trên người đều là vật liệu may mặc thượng đẳng và vật phẩm trang sức cho thấy hắn xuất thân bất phàm. 

Thiếu niên có đôi mắt thanh tịnh lại làm cho nàng cảm giác được thiếu niên này khác với người khác, nở nụ cười tươi sáng với hắn ,"Tiểu công tử, muốn áp không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn trái nhìn phải, không hổ là sòng bài thiên hạ đệ nhất lâu, tiền đánh bạc trên mặt bàn ít nhất cũng là năm mươi lượng, những người giàu có tiêu khiển bình thường tùy tiện áp số tiền cũng đủ nuôi sống dân chúng bình thường hơn nửa năm rồi. 

Nhóm đổ khách thấy người lách đi vào là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không khỏi trong mắt đều lộ ra khinh miệt đùa cợt, cũng không có thiếu người phát ra âm thanh đùa cợt. 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý, cười tủm tỉm lấy ra một thỏi năm mươi lượng nén bạc ném ở trên mặt bàn, cười nói: "Ta cá là đại!"

Như Mi mỉm cười quét chung quanh nhóm người đổ khách một vòng, trên sòng bạc phú thương hiển quý cùng với người buôn bán nhỏ kỳ thật cũng không có gì khác nhau, nhao nhao ồn ào kêu lên, "Đại! Đại!"

"Tiểu! Tiểu! Tiểu. . . ."

Đôi môi đỏ của Như Mi hơi nhấc lên, đưa tay nhấc cái chén úp con xúc xắc trên bàn, cười nói: "Hai bốn bốn, tiểu."

Có người vui mừng có người buồn, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý cái năm mươi lượng bạc đã ném đi kia, nhẫn nại chờ ván tiếp theo. 

Lúc này đây nàng vẫn đặt năm mươi lượng, là đại. Lại một lần nữa nhấc chén lên, vẫn là tiểu. Lần thứ ba, Địch Lệ Nhiệt Ba thêm hai trăm lượng, vẫn áp đại. 

Đổ xúc sắc không mất bao nhiêu thời gian chỉ mất khoảng một phút đồng hồ Địch Lệ Nhiệt Ba đã ném đi gần 4000 lượng. 

Đổ khách bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn tiểu công tử ra tay hào phóng này, suy đoán đây là tiểu thiếu gia nhà quan lớn.

"Công tử, còn áp không?" Như Mi cười nhìn xem Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay ra sau, Ám Tam đứng tại sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba ngoan ngoãn móc ra một chồng ngân phiếu đưa đến trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba. Tất cả ngân phiếu lớn nhỏ chừng bốn vạn. 

Ám Tam nhìn xem Địch Lệ Nhiệt Ba không hề đau lòng ném ngân phiếu tới mặt bàn, ra tay đủ xa xỉ đúng phong cách thiếu gia nhà giàu, trong lòng co rút. 

Định Quốc Vương phủ có tiền, đúng vậy, nhưng bọn hắn hiện tại không có nhiều tiền ah. Thời điểm rời kinh, chủ tử chỉ cầm tổng cộng có hai vạn lượng ngân phiếu cùng một ít bạc vụn vặt tại trên người. 

Bốn vạn là rất nhiều, đủ cho bọn hắn một chuyến năm người thoải mái đi vài chuyến Nam Cương rồi. 

Nhưng phóng tới trong sòng bạc, bốn vạn lại không quá nhiều. Theo như cái tư thế này của chủ tử nhà hắn thì trong vòng một canh giờ có thể thua sạch.

Địch Lệ Nhiệt Ba lúc này thêm chú, năm trăm lượng.

"Tiểu công tử áp đại hay là áp tiểu?" Như Mi hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Bổn công tử không thích tiểu, vẫn áp đại."

Vì vậy chúng đổ khách đều muốn thêm chú ngược lại hướng hắn vừa đặt, mọi người có mắt nhìn ra được vị này tiểu công tử kém may mắn. Đã thua rồi gần hết một vạn lượng, rốt cục Địch Lệ Nhiệt Ba thoả mãn nở nụ cười. 

Đợi đến lúc Như Mi lại một lần nữa giữ lại chén con xúc xắc lúc lắc mỉm cười lắc đầu nói: "Lần này, không cùng." 

Mọi người hư âm thanh cùng tiếng huyên náo trong Như Mi nhấc chén lên, "Ba cái sáu, thông sát!" Toàn trường một mảnh khóc thét.

Lại bắt đầu một vòng mới , Địch Lệ Nhiệt Ba đã nâng tiền đặt cược lên một ngàn lượng một lần đặt. Lúc này đây lại khác không may lúc trước, Địch Lệ Nhiệt Ba giống như thần trợ, "Tiểu!"

Nhấc chén con xúc xắc lên, một hai bốn, tiểu!

"Đại "

5-5-6, đại!

"Đại!"

. . .

Không đến nửa canh giờ, trên mặt bàn trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba đã chất đầy dày đặc ngân phiếu và thỏi bạc. 

Ám Tam không biết từ chỗ nào đưa đến một cái ghế cho Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba thoải mái dựa vào cái ghế dáng tươi cười chân thành nhìn xem sắc mặt Như Mi càng ngày càng trắng, mang theo nụ cười vô tội ném ngân phiếu trong tay ra, "Ba vạn lượng, tiểu!"

Ngón tay mảnh khảnh của Như Mi dừng thoáng một phát, chậm rãi mở chén con xúc xắc ra, mọi người trơ mắt chằm chằm vào chén con xúc xắc chậm rãi ly khai mặt bàn, "Một, một hai, tiểu!"

Ám Tam đứng tại sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba lo lắng nhìn xem ngân phiếu trên bàn lại gia tăng lên. Lúc trước hắn lo lắng Vương phi đánh bạc xong thì bọn hắn xám xịt quay trở lại kinh thành, nhưng bây giờ lại lo lắng Vương phi thắng quá nhiều thì bọn hắn sẽ không ra Thanh Phong Minh Nguyệt lâu được.

Mặt không đổi sắc lấy tay gõ gõ, nhẹ nhàng thoải mái nhìn Như Mi thao tác, " Đặt toàn bộ. Đại!"

Mọi người tại đây hít một hơi, ngân phiếu nén bạc trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba cộng lại chừng tầm mười vạn lượng. 

Nếu áp đúng rồi thì đương nhiên cái hầu bao tràn đầy, nếu áp sai rồi hơn mười vạn lượng bạc đã có thể nước dội lá môn rồi. 

Cho dù ở trên sòng bài đều là kẻ có tiền cũng không có mấy người có can đảm áp hơn mười vạn lượng. 

Dù sao bạc của bọn hắn cũng là vất vả kiếm đến mà không phải từ trên bầu trời rơi xuống đấy. Trên trán bạch ngọc không tỳ vết của Như Mi bắt đầu toát ra mồ hôi, nhìn chằm chằm vào Địch Lệ Nhiệt Ba, trong mắt đẹp tràn ngập khiếp sợ cùng với sự tìm tòi nghiên cứu. 

Trước mắt bao người, thời gian dần qua thò tay mở ra chén con xúc xắc, mọi người kinh kêu ra tiếng, "Ba cái ba!"

Như Mi tay run lên, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Công tử thật là lợi hại." Như Mi thần sắc thảm đạm mà nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười không nói. Năm đó vì ra một cái nhiệm vụ nằm vùng, nàng cố ý cùng một vị đổ vương học tập mấy tháng đổ thuật. 

Đối phương còn tán thưởng nàng rất có thiên phú đây này. Hơn nữa dùng nhãn lực cùng với thính lực của nàng, Như Mi không có khả năng gian lận trước mặt nàng. 

Đương nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba cho rằng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là một nơi như vậy, nhà cái còn không đến mức vì hơn mười vạn lượng bạc mà gian lận. Nếu như vậy cũng quá có tổn hại tên tuổi Hàn Minh Nguyệt Thanh Phong Minh Nguyệt lâu rồi. 

Nhưng nếu nàng lại thắng thì không thể rời khỏi nơi này, dù sao thanh danh Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng thanh danh nổi danh như Thanh Phong Minh Nguyệt lâu của hắn.

"Vị công tử này, Lâu Chủ của chúng ta mời công tử vào bên trong một lát." Lúc Địch Lệ Nhiệt Ba đang do dự còn muốn tiếp tục hay không thì một cái quản sự bộ dạng nam tử thanh niên đi ra, chắp tay cười nói với Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nhãn châu của Địch Lệ Nhiệt Ba xoay động, cười nói: " Công tử Minh Nguyệt cho mời, là tam sinh hữu hạnh của bổn công tử. Nhưng. . . Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sẽ không mưu tài sát hại tính mệnh đi?"

Khóe miệng nam tử thanh niên co giật thoáng một phát, cười có hơi miễn cưỡng, "Công tử nói đùa."

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng dậy, tiện tay kín đáo đưa ngân phiếu cho Ám Tam, rồi sau đó phủi phủi quần áo trên người cười nói: "Thỉnh dẫn đường."

Nam tử thanh niên mang theo Địch Lệ Nhiệt Ba di chuyển mấy vòng tiến vào tiểu viện ở phía sau sòng bài, lụa mỏng bên trên Lâm Hồ Thủy các lượn lờ, tiếng đàn boong boong dễ nghe chảy xuôi theo.

"Lâu Chủ."

"Lui ra đi, sao vị công tử này không tiến vào đi." Tiếng đàn tạm dừng, ở bên trong Thủy Các truyền ra giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe, nghe vào trong tai thì Địch Lệ Nhiệt Ba hơi nhíu mày. 

Nhìn thấy nam tử thanh niên cung kính mà cáo lui, Địch Lệ Nhiệt Ba cười vang nói: "Minh Nguyệt Lâu chủ tương mời, tại hạ tam sinh chi hạnh." Dứt lời vứt một cái ánh mắt cho Ám Tam lưu ở bên ngoài, nhấc chân đi vào tầng tầng rèm cửa.

Ở bên trong Thủy Các, một nam tử tuấn mỹ mặc bộ cẩm y đỏ sậm miễn cưỡng nghiêng tựa vào cầm ở bên cạnh bàn, giữa lông mày tuấn mỹ hiện lên hương vị tà mị. 

Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tiến đến khiêu mi cười nói: "Không nghĩ tới có thể thắng được Như Mi lại là một vị tiểu công tử như vậy, thật sự là khó được thiếu niên anh kiệt. Dám hỏi cao tính đại danh của công tử?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Không dám, chút tài mọn không đáng nhắc đến. Chính là họ Sở, Quân Duy."

"Sở Quân Duy? Tên rất hay. Chỉ là. . . Tại hạ lại không có nghe nói Đại Sở có nhà ai họ Sở có một công tử khí độ như thế. Nếu nói là Tây Lăng Sở thị. . . Xem dung mạo của công tử thì lại không giống người Tây Lăng." Hàn Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Địch Lệ Nhiệt Ba vừa đánh giá vừa nói. 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý, tự tại tìm một chỗ mà ngồi xuống, cười nói: "Nhà nghèo chi gia, không dám làm phiền Minh Nguyệt công tử."

Hàn Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói: "Nhà nghèo chi gia? Bổn công tử nhìn xem không giống."

Địch Lệ Nhiệt Ba đong đưa cây quạt, thong dong mỉm cười nói: "Đây có gì kỳ quái đấy, tại hạ thấy công tử cũng không giống công tử Minh Nguyệt trong truyền thuyết."

"Ah?" Hàn Minh Nguyệt thú vị khiêu mi, trong đôi mắt lại hiện lên một tia lăng lệ ác liệt, "Không biết công tử đã nghe nói công tử Minh Nguyệt có bộ dáng gì hay sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Nghe nói công tử Minh Nguyệt phong độ nhẹ nhàng, tuấn lãng bất phàm. Chính là công tử thế gian khó gặp." 

Hàn Minh Nguyệt giống như bất mãn cau mày nói: "Chẳng lẽ bổn công tử lại để cho Sở công tử thất vọng rồi sao?" 

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Tại hạ biết, công tử Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không ngồi như vậy trước mặt người xa lạ như công tử." 

Nhìn nam tử tuấn mỹ ngồi chồm hỗm tại cầm bên cạnh bàn phong cách lười biếng tà khí, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không khỏi than nhẹ. 

Chỉ cần nói đến dung mạo bên ngoài, hai huynh đệ Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích gần giống nhau. 

Nếu quả thật có thể muốn lừa gạt người khác thì chắc cũng lừa gạt được. Nhưng người trước mắt hiển nhiên cũng không có ý định che dấu, hoặc là hắn cũng không cho rằng một cái thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lạ lẫm sẽ gặp qua Hàn Minh Nguyệt. 

Chỉ tiếc nàng không chỉ bái kiến Hàn Minh Nguyệt mà ngay cả hắn Hàn Minh Tích cũng đã gặp rồi.

"Xem ra Sở công tử đã cho rằng bổn công tử không phải Hàn Minh Nguyệt?" Hàn Minh Tích đứng lên thân ra, mắt lộ ra ánh sáng lạnh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Địch Lệ Nhiệt Ba.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Công tử cần gì phải tức giận, công tử dùng danh nghĩa công tử Minh Nguyệt lừa gạt tại hạ tiến đến, người nên tức giận chẳng lẽ không phải là tại hạ sao?"

Hàn Minh Tích cười lạnh một tiếng, "Sở công tử cần gì phải giả vờ giả vịt, ngươi ở bên trong Minh Nguyệt lâu bỏ ra số tiền lớn như thế không phải là muốn khiến cho Lâu Chủ chú ý đến ngươi sao? Hiện tại có thể nói lý do cho bổn công tử nghe một chút, nói không chừng tâm tình bổn công tử tốt sẽ đáp ứng ngươi thì sao."

Địch Lệ Nhiệt Ba khiêu mi, "Công tử làm được Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ? Hoặc là nói. . . Công tử làm được Thiên Nhất các chủ chứ?"

Ba chữ Thiên Nhất các vừa ra, ánh mắt Hàn Minh Tích lập tức như kiếm bắn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, tà khí trên khuôn mặt tuấn tú lập tức có thêm vài phần lãnh ý, "Ngươi đến cùng là người nào?" 

Trên đời này không ít người biết rõ Thiên Nhất các, biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu.... Nhưng biết rõ Thanh Phong Minh Nguyệt lâu chủ cùng Thiên Nhất Các chủ là cùng một người thì tuyệt đối không nhiều lắm. 

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu nói: "Công tử hỏi tại hạ trước thì cũng nên nói cho tại hạ đến cùng có làm chủ được hay không? Vạn nhất tại hạ tốn sức miệng lưỡi nói rồi công tử lại không làm chủ được, đây chẳng phải là lãng phí thời gian của nhau?"

Hàn Minh Tích tức giận trừng mắt với Địch Lệ Nhiệt Ba, hừ nhẹ nói: "Hàn Minh Nguyệt bây giờ không có ở Giang Nam, vô luận là Thanh Phong Minh Nguyệt lâu hay Thiên Nhất các bổn công tử cũng có thể làm chủ. Ngươi đã hiểu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ tay cười nói, "Như thế rất tốt, còn không có thỉnh giáo đại danh của công tử."

"Hàn Minh Tích." Hàn Minh Tích cắn răng nói, đương nhiên hắn không sẽ nói cho hắn ta biết hắn tên hiệu tên gì, dù sao tên tuổi công tử Phong Nguyệt vô luận đối với nam nhân hay là đối với nữ nhân mà nói cũng không phải cái thanh danh tốt gì.

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay vuốt vuốt mi tâm, trầm ngâm nói: "Hóa ra là công tử Phong Nguyệt đấy. . . Huynh đệ sao? Khó trách lại giống công tử Minh Nguyệt như thế."

"Ngươi đã gặp đại ca của ta?" Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm vào nàng mà cau mày nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất động thanh sắc, mỉm cười nói: "Cái này sao. . . tại hạ đã gặp qua một lần lúc công tử Minh Nguyệt còn trẻ, trí nhớ tại hạ rất tốt lại luôn ngưỡng mộ phong thái của công tử Minh Nguyệt." 

Hàn Minh Tích bĩu môi, đại ca của hắn lúc thiếu niên hoàn toàn chính xác rất náo động đấy, chỉ là tại Sở kinh, cho nên người Giang Nam biết cũng không nhiều lắm. Song. . . Lúc đó tiểu tử trước mắt này có năm tuổi mà? 

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng mặc kệ Hàn Minh Tích suy nghĩ cái gì, "Tại hạ đường xa mà đến, ngay cả chén trà mà công tử cũng không chịu cho, đây cũng không phải là đạo đãi khách."

Hàn Minh Tích theo dõi hắn nửa ngày, rồi xả ra một nụ cười âm trầm, "Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, trước thắng bổn công tử đã rồi nói sau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro