Chương 173: Sở kinh bị công phá
Tiễn đám người Địch gia về, Tần Phong mới hỏi: "Vương phi cần gì phải khách khí với bọn họ như vậy?"
Tần Phong đi theo Địch Lệ Nhiệt Ba tương đối trễ hơn một chút, tuy cũng không hiểu rõ lắm quan hệ giữa Địch gia và Địch Lệ Nhiệt Ba trước kia, nhưng cũng nhìn ra được Vương phi cũng không có tình cảm sâu đạm với Địch gia như với Từ gia, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét ở trong.
Theo Tần Phong thấy, nếu Vương phi đã chán ghét người của Địch gia, thì hoàn toàn không cần phải dây dưa với bọn họ, cứ trực tiếp kêu người ném ra bên ngoài là được rồi.
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay, nói một cách thản nhiên: "Mặc kệ nói thế nào, thì Địch gia cũng vẫn có cùng huyết mạch với ta, làm dứt khoát quá mức sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng Định Vương phủ lãnh huyết vô tình. Dù sao bọn họ cũng không tạo nên nổi sóng gió gì. Phái mấy người âm thầm theo dõi, nếu Địch Dung còn dám gây chuyện trong Lệ thành, thì không cần khách khí, cứ dạy dỗ hắn ta thật tốt cho ta."
Tần Phong gật đầu nhận lệnh, liền xoay người đi phân phó người âm thầm theo dõi động tĩnh của Địch phủ.
Lại nói, sau khi đoàn người Địch gia trở về Địch phủ cũng không chịu yên tĩnh. Địch lão phu nhân thở hổn hển trách mắng Địch Lệ Nhiệt Ba bất hiếu, Địch Vương thị cũng khóc sướt mướt nói Địch Lệ Nhiệt Ba không giúp đỡ anh em trong nhà,...vv..v... Khiến cho đầu của Địch Văn Hoa đau lên từng trận.
Thẩm Lương nhìn rõ hai mắt, liền kéo Địch Lâm còn muốn nói chuyện lui ra ngoài đi về sân viện của mình, trong lòng cũng tính toán hai ngày nữa liền chuyển ra khỏi Địch phủ, rồi kiếm một cái tiểu viện nhỏ một chút để ở, thì mới thuận tiện để bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình.
Nếu vẫn ở lại Địch phủ, thì chút của cải này của mình, cho dù trong tương lai xem như có may mắn phát đạt, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào trong túi của Địch Dung.
Địch Văn Hoa đè lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta đến Lệ thành nhiều ngày như vậy, Định Vương phủ cũng không có bạc đãi chúng ta, mọi người yên tĩnh một chút không được sao?"
Kỳ thật, nếu nói Địch Văn Hoa không có dã tâm, thì không có khả năng. Nếu lúc trước không có dã tâm, thì cũng sẽ không tùy ý để Địch Vương thị điều khiển, lại để cho Địch Oánh câu dẫn Mặc Cảnh Lê.
Nhưng mấy năm nay sống ở quê nhà, đã đi ra khỏi chốn phồn hoa kinh thành kia, ý nghĩ từng bị kinh thành phồn hoa xông ngất cũng thanh tỉnh rất nhiều theo thời gian.
Mấy năm qua, Địch Văn Hoa cũng nghĩ thông không ít chuyện, lúc trước, nếu không có đứa con gái Địch Lệ Nhiệt Ba này ngăn cản, thì đừng nói cả nhà mình chỉ bị giáng chức làm thứ dân, có thể còn sống ra khỏi kinh thành hay không còn là chuyện khác.
Càng nghĩ đến năm đó mình chỉ là một thư sinh nghèo, trong vòng chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, lại có thể ngồi lên chức Thượng thư, tuy khoảng thời gian sau thì tự bản thân mình làm nhiều hơn, nhưng khoảng thời gian đầu cũng tuyệt đối không tách rời khỏi sự ủng hộ của Từ gia.
Nếu không có bối cảnh con rể của Từ gia như vậy chống đỡ ở phía sau, thì sao những quyền quý danh môn trong kinh thành kia lại để ý đến một học trò nghèo như mình chứ?
Vừa nghĩ đến đó, thì lại càng cảm thấy có lỗi với người vợ cả đã mất sớm của mình, cũng càng có nhiều thêm mấy phần áy náy với đứa con gái Địch Lệ Nhiệt Ba này.
Lúc nghe thấy những việc mà Địch Lệ Nhiệt Ba đã làm trong mấy năm nay, cho dù Địch Văn Hoa không thừa nhận năng lực của đứa con gái đã từng bị mình xem thường này cũng không được, trong lòng ngoài chua xót và áy náy ra, còn có thêm mấy phần kiêu ngạo.
Tiếng kêu khóc trong đại sảnh liền bị tắc nghẽn lại, Địch lão phu nhân tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào Địch Văn Hoa, nói: "Không có bạc đãi? Con nhìn xem Định Vương phủ như thế nào, cái tiểu viện rách nát này của chúng ta như thế nào? Con lại nhìn xem mấy người Từ gia như thế nào, kẻ làm cha là con như thế nào? Trong Lệ thành này có mấy người để mắt đến kẻ làm cha Định Vương phi là con sao?"
Địch Vương thị cũng liền bước lên trước, nói: "Lão phu nhân nói đúng, Dung nhi là em ruột duy nhất của Vương phi, mà bây giờ ở trong Lệ thành, thậm chí ngay cả một đứa cháu trai của Tướng quân cũng không bằng. Thiếp thân cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác nữa...."
"Không có mặt mũi đi ra ngoài thì đừng đi!" Địch Văn Hoa tức giận nói.
Lời mẹ nói thì sao ông lại không biết, nhưng muốn như vậy thì Địch gia cũng phải có năng lực như Từ gia chứ.
Trong mấy huynh đệ của Từ gia, không có ai có ăn mà không phải làm cả. Ngay cả Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất cũng đã đến Tây Bắc từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng không ai có thể ở lại trong Lệ thành hưởng phúc cả.
Nếu quả thật Địch Dung có tài năng, thì cho dù không phải là em ruột của Định Vương phi, chẳng lẽ Định Vương phủ còn có thể đuổi ra khỏi cửa sao?
"Đều do phụ nhân vô tri như bà làm hư nghiệp chướng này!" Nghĩ đến đây, sắc mặt Địch Văn Hoa càng khó coi hơn. Lại nhìn thấy Địch Dung ngồi ở một bên không chút để ý nào, thì cơn tức giận trong lòng càng không có chỗ phát ra. Vì vậy, liền tiện tay quơ lấy một cây chổi lông gì đặt ở gần đó quất thẳng lên người Địch Dung.
Địch Dung không tránh kịp, liền bị quất trúng, ngay lập tức, liền gào khóc lớn lên, trong miệng còn kêu "Bà nội cứu mạng, mẹ cứu mạng. . . Dung nhi sắp chết rồi. . . ." không ngừng.
Địch Vương thị và Địch lão phu nhân đau lòng, liền nhào đến giữ chặt Địch Văn Hoa, Địch lão phu nhân nổi giận mắng: "Con làm gì vậy? Vì cái nha đầu Địch Lệ Nhiệt Ba đã gả ra ngoài kia, mà con muốn quất chết con của mình sao? Con muốn Địch gia đoạn tử tuyệt tôn phải không? Vậy con cứ dứt khoát đánh chết bà già này đi!"
Địch Vương thị cũng ôm con trai khóc lớn lên, "Lão gia. . . Ông thật ác độc, Định Vương phi là con ruột của ông, vậy chẳng lẽ Dung nhi không phải là con ruột của ông sao?"
Nghe tiếng kêu khóc, cãi nhau trước mặt, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt Địch Dung, Địch Văn Hoa chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận vô lực.
Cả đời cũng chưa từng kiên cường trước mặt mẹ và vợ, nên lúc này đây, Địch Văn Hoa cũng vẫn lại phải chấm dứt trong thất bại như xưa, liền chán nản ném cây roi trong tay xuống, rồi vung tay áo xoay người trở về tiểu viện của mình để đọc sách.
Ngoài cửa, Thẩm Lương và Địch Lâm cùng đứng nghe tiếng gào khóc vang lên ở bên trong. Thẩm Lương cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn vợ, hỏi: "Nàng xem nơi này đi, nàng còn muốn ở lại đây sao?"
Địch Lâm há to miệng, cuối cùng vẫn hơi không cam lòng. Ở lại đây, thì vẫn là Lục tiểu thư của Địch gia, muội muội của Định Vương phi. Nhưng chuyển ra ngoài, thì sau này, nàng cũng chỉ là vợ của một thứ tử Thẩm gia không có danh tiếng gì.
Dựa theo tính cách của Thẩm Lương, thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng tùy ý khoe khoang quan hệ của mình và Định Vương phi ở bên ngoài. Với vị Tam tỷ kia của mình, trong đáy lòng của Địch Lâm luôn có một chút không cam lòng và không phục.
Đều cùng là con gái của Địch gia, thậm chí, lúc Địch Lệ Nhiệt Ba chưa xuất giá, ở trong nhà còn không danh giá nở mày nở mặt như nàng. Nhưng cũng bởi vì tỷ ấy có một người mẹ họ Từ, mà vận mệnh lại cách biệt một trời một vực như thế sao?
"Mặc dù ta cũng không quen thuộc với Định Vương phi, nhưng những chuyện mà ngài ấy làm, nàng có thể làm được sao? Lúc trước, nếu nàng gả vào Định Vương phủ, thì có thể có được địa vị như bây giờ sao?"
Thẩm Lương nói không chút khách khí nào. Hắn cũng không có quá nhiều bất mãn với vợ của mình.
Hai người đều là thứ xuất, không cam lòng cũng có thể hiểu, nhưng nếu không nhìn thấy rõ vị trí của mình, thì như vậy cũng sẽ không tốt.
Địch Lâm giật mình, đúng vậy, lúc trước, khi Địch Lệ Nhiệt Ba xuất giá, không phải chính mình cũng đã từng thầm hả hê sao? Những chuyện của Địch Lệ Nhiệt Ba sau khi trở thành Định Vương phi. . . Địch Lâm nghĩ nghĩ, nếu là mình, thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi.
Nghĩ tới những thứ này, dường như không cam lòng trong lòng cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa.
Kỳ thật, những chuyện này, Địch Lâm vẫn luôn biết, nhưng chỉ là mình không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay có một người đến cảnh tỉnh nàng, nên rất nhanh, cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Địch Lâm ngẩng đầu nói: "Ta đi với chàng, chúng ta chuyển ra ngoài đi." Kỳ thật, nàng cũng không muốn ở tại Địch gia, mỗi ngày nhìn sắc mặt Vương thị, hầu hạ Vương thị và Địch lão phu nhân như một nha đầu.
Chuyện ở Địch gia rơi vào Định Vương phủ, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ cười khẽ một tiếng, rồi cũng gạt qua một bên.
Hôm nay đã gần cuối năm, cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai, rất nhiều chuyện đều không muốn để cho nàng chạm vào, nhưng thật sự, nàng cũng không còn rảnh rỗi như trước nữa.
Từ sau khi Mặc Diệc Phàm đến Hồng Nhạn quan, cuộc chiến vốn đang bế tắc liền phát sinh biến hóa ngay lập tức.
Hai phe nhân mã đang vây khốn Hồng Nhạn quan bị đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi rét đậm kéo đến ở bên ngoài, thì động tác của binh mã Bắc Nhung liền chậm lại rõ ràng.
Vừa đến mùa đông, trong lãnh thổ của Bắc Nhung, ngàn dặm đều đóng băng đến một ngọn cỏ cũng không thấy.
Tuy chiếm lĩnh một vùng đất lớn ở phương Bắc Đại Sở, nhưng bất đắc dĩ, những nơi này, hơn nửa năm đều phải hứng chịu tai họa không khác gì bọn hắn. Cho nên, vừa vào đông, lương thảo của binh mã Bắc Nhung liền bắt đầu trở nên khan hiếm.
Mặc Diệc Phàm đánh lui đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đang vây khốn, cũng không ngừng nghỉ một phút nào, mà một đường chạy thẳng về hướng Đông đến Sở kinh. Hơn nữa, trước đó, Mộ Dung Thận đã dẫn binh mã tiến dần tới gần Sở kinh.
Mặt khác, một thống lĩnh tên là Hà Túc đã dẫn 30 vạn binh mã vòng qua Sở kinh, trực tiếp giao thủ với phía sau đại quân Bắc Cảnh, từ đó đã chặt đứt đường lui của đại quân Bắc Cảnh.
Tuy hai nhánh quân này xuất hiện không thể trực tiếp giải vây cho Sở kinh, nhưng thật sự đã khiến cho thế công của quân địch chậm hơn rất nhiều, cũng khiến cho quân phòng thủ của Đại Sở khổ chiến thủ thành hơn một tháng được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, trong lãnh thổ Bắc Cảnh lại xảy ra một chuyện lớn vô cùng nghiêm trọng. Vương hậu của Bắc Cảnh Vương đương nhiệm Nhậm Kỳ Ninh, cũng chính là công chúa của bộ lạc Bắc Cảnh và mấy đứa con do nàng ấy sinh ra đều chết bất đắc kỳ tử trong vòng một đêm.
Nhưng kỳ quái chính là, mấy đứa con do thiếp thất của hắn sinh ra lại vẫn bình yên vô sự. Tuy người Bắc Cảnh dũng mãnh và không thiện mưu trí, nhưng cũng không phải thật sự ngu ngốc.
Không bao lâu sau, trong Vương thành Bắc Cảnh liền bắt đầu lưu truyền chuyện Nhậm Kỳ Ninh ám hại chính vợ của mình.
Bởi vì bản thân Nhậm Kỳ Ninh cũng không phải là người Bắc Cảnh, hơn nữa, sau khi hắn thống nhất Bắc Cảnh cũng đã bổ nhiệm không ít người Trung Nguyên, nên hạt giống không hợp nhau giữa rất nhiều người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh đã được chôn xuống từ lâu, hiện nay liền bỗng chốc bộc phát lớn ra, khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau đầu một thời gian.
Nhưng mà, đợi đến khi Nhậm Kỳ Ninh vừa mới đè những lời đồn đãi này xuống chưa được hai ngày, thì con cái, thê thiếp của hắn còn lại cũng chết.
Lúc này lại giống như do người Bắc Cảnh gây ra, nhưng vô luận đến cùng Nhậm Kỳ Ninh cho rằng do người Bắc Cảnh làm hay giá họa, thì hắn cũng chỉ có thể đè ép chuyện này xuống một lần nữa.
Nếu không, một lần nữa, xung đột giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh sẽ càng bộc phát lợi hại hơn.
Trong thư phòng
Nhậm Kỳ Ninh nhìn mảnh giấy nhỏ vừa được đưa tới trước mắt mà gần như cắn nát răng. Một tờ giấy nhỏ màu đen mạ vàng, mặt sau vẽ Tường Vân và Phi Long màu vàng.
Nội dung trong tờ giấy lại đơn giản vô cùng, chỉ có mấy chữ "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, trả lại nghìn lần."
Mấy chữ to rồng bay phượng múa nổi lên bá khí tung hoành tiêu sái không bị trói buộc, lại càng giống như một sự khiêu khích không chút che giấu nào.
Nhậm Kỳ Ninh cắn răng, vò mạnh, ngay lập tức, tờ giấy liền nát thành từng mảnh nhỏ, "Mặc Diệc Phàm!"
Trên gương mặt luôn nho nhã của Nhậm Kỳ Ninh đã không còn một nét tươi cười nào, nếu có, chỉ là vặn vẹo và hận ý khôn cùng.
Một kích đột ngột này của Mặc Diệc Phàm tuyệt đối đủ để khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau thấu tim. Không chỉ thê thiếp của hắn, mà còn có cả con cái của hắn nữa, bốn đứa con trai, năm đứa con gái, không để lại một đứa nào.
Nhậm Kỳ Ninh biết rõ đây là sự trả thù của Mặc Diệc Phàm do mình đã ra tay đối phó với Địch Lệ Nhiệt Ba ở Tây Lăng, nhưng con người luôn như thế, không để ý đến sự thống khổ của người khác, nhưng khi đến trên người mình thì mới cảm thấy không thể chịu đựng được.
"Công tử."
Trong thư phòng, mấy nam tử có bộ dáng vừa nhìn đã thấy rõ ràng là người Trung Nguyên đứng chấp tay cung kính, nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Nhậm Kỳ Ninh hơi lo lắng.
Bọn họ đều là đời sau của các trung thần đã thuần phục Tiền triều Lâm gia trong nhiều thế hệ, sau khi Nhậm Kỳ Ninh lập nên cơ nghiệp ở Bắc Cảnh thì cũng xếp bọn họ xếp vào trong triều đình Bắc Cảnh đảm nhiệm các chức vị quan trọng.
So với những người Bắc Cảnh đang liều chết liều sống trên chiến trường kia, thì bọn họ mới là tâm phúc chính thức của Nhậm Kỳ Ninh. Tuy mượn nhờ nơi man di Bắc Cảnh này để khởi sự khiến cho trong lòng những người tự xưng là người Trung Nguyên chính thống như bọn họ rất khó chịu, nhưng bất đắc dĩ, bọn họ sinh thật sự rất không đúng lúc.
Trăm năm qua, Trung Nguyên vẫn luôn do lịch đại Tiên Vương Định Vương phủ trấn thủ, tổ tông của bọn họ căn bản không thể động vào.
Năm đó chính là gặp đúng lúc nguyên khí Định Vương phủ đại thương, nên mới khiến cho bọn họ tìm được cơ hội khống chế toàn bộ Bắc Cảnh, bằng không, bây giờ, bọn họ vẫn chỉ có thể núp trong bóng tối làm một gia tộc ẩn sĩ.
Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, nói: "Mặc Diệc Phàm lại sai người đưa thư tới. Người của Định Vương phủ thật sự là chỗ nào cũng có sao. . . Thủ đoạn thật sự cao!"
Một người trong đó do dự một chút, rồi mới dám hỏi: "Vậy chuyện của Vương hậu và các Tiểu Vương tử là do Mặc Diệc Phàm làm sao? Giết hết cả nhà. . . Thủ đoạn của Mặc Diệc Phàm thật độc ác!"
Cho dù là những người như bọn họ, thì trong lòng cũng không nhịn được mà run lên vì sự tàn nhẫn của Mặc Diệc Phàm.
Mới cách đây không lâu, Mặc Diệc Phàm vừa mới giết hơn phân nửa số quyền quý ở Hoàng thành Tây Lăng, vậy mà hiện tại còn giết sạch hết tất cả mọi người trong Vương thất Bắc Cảnh, chỉ chừa lại mỗi Nhậm Kỳ Ninh. Thủ đoạn như thế, không thể không nói, thật sự khiến cho lòng người run sợ.
"Chẳng lẽ Mặc Diệc Phàm thật sự để ý Định Vương phi đến như thế? Có phải hắn ta đã có ý định muốn làm như thế từ lâu, chỉ là trùng hợp tìm được cái cớ này không?" Có người hoài nghi nói.
Nhậm Kỳ Ninh im lặng, kỳ thật hắn cũng chỉ gặp Mặc Diệc Phàm và Địch Lệ Nhiệt Ba một lần vào năm trước ở Tây Lăng, nhưng lại có thể tinh tường cảm giác được Mặc Diệc Phàm rất để ý Định Vương phi.
Hơn nữa, bởi vì lực ảnh hưởng của Từ gia sau lưng Định Vương phi tại Định Vương phủ, cho nên hắn mới có thể ra tay với Địch Lệ Nhiệt Ba. Chỉ là, không nghĩ tới, lần này thật đúng là đã tiền mất tật mang rồi.
Trầm mặc một hồi, Nhậm Kỳ Ninh mới hỏi: "Chiến sự bên Sở kinh thế nào rồi?"
"Khởi bẩm công tử, vốn quân của chúng ta đã vây khốn Sở kinh hơn một tháng, chắc chắn trong ít ngày nữa có thể công phá Sở kinh rồi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một nhánh binh mã không biết giết ra từ chỗ nào đã cắt đứt con đường đi từ Tử Kinh quan đến Sở kinh. Nhánh binh mã này chỉ có hai mươi vạn quân, nhưng người lãnh binh lại cực kỳ tài giỏi, chiếm cứ ba tòa thành nhỏ hỗ trợ lẫn nhau ở ngay trung tâm, khiến cho quân ta bị tổn thất rất nặng. Càng quan trọng hơn là, hắn ta chiếm giữ chính giữa con đường quan trọng, lương thảo và viện binh của chúng ta không tới kịp, chỉ sợ thời gian đánh hạ Sở kinh phải lùi lại một chút."
Bọn hắn chưa từng cho rằng nhánh binh mã này có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Chỉ là, có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có hai mươi vạn quân, so với đại quân gần trăm vạn hiện nay của Bắc Cảnh thì căn bản là không đủ xem. Cho nên, thời gian phá thành chỉ sẽ lùi lại một chút mà thôi.
Nhậm Kỳ Ninh khẽ nhíu mày hỏi: "Lãnh binh là ai?"
Theo hắn được biết, vốn Đại Sở cũng không có mấy Đại tướng có thể tác chiến, hơn nữa, đa số đều bị Mặc Cảnh Lê mang đến Giang Nam.
Mà đám người Lôi Hoài vốn đóng ở Tử Kinh quan, hiện nay đang phải cực khổ để thủ Sở kinh, cũng không có khả năng mang binh đi ra.
Nam tử trung niên lắc lắc đầu nói: "Chỉ biết người này tên là Hà Túc. Hiện nay, thiên hạ đại loạn, Mặc Cảnh Lê rời khỏi Sở kinh cũng mang theo không ít người. Trong thời gian ngắn, người của chúng ta cũng không tra ra được lai lịch của hắn ta."
"Không tra ra được lai lịch?" Nhậm Kỳ Ninh sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, rồi hỏi: "Như vậy. . . Có phải là người của Mặc Diệc Phàm không?"
"Cái này..." Mọi người im lặng, nhìn lẫn nhau, cũng vô cùng hoài nghi.
Tuy những binh mã kia không giống như là Mặc gia quân, nhưng ai biết được Định Vương phủ có âm thầm cất giấu binh mã nào khác hay không? Hơn nữa, lại đột nhiên xuất hiện như vậy, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian công phá Sở kinh của Bắc Cảnh.
Mà bây giờ, Mặc Diệc Phàm cũng đã xuất phát tiến về Sở kinh. Cho nên, nếu nói để tranh thủ thời gian cho Mặc Diệc Phàm, thì cũng chính đáng.
Nhậm Kỳ Ninh vươn người đứng dậy, nói: "Truyền lệnh xuống, lập tức triệu tập tất cả đại quân, nội trong ba ngày phải vô cùng đánh tan nhánh binh mã kia cho Bản vương, rồi dùng toàn lực tiến công Sở kinh. Bắt buộc phải đoạt được Sở kinh trước khi đại quân của Mặc Diệc Phàm đuổi tới."
Mọi người nhận lệnh, "Công tử, ngài có kế hoạch gì không?"
Nhậm Kỳ Ninh nhíu mắt lại, nói một cách lãnh đạm: "Mặc Diệc Phàm muốn Sở kinh, thì cũng phải xem Bản vương có đồng ý hay không. Phái người truyền tin cho Thất hoàng tử Bắc Nhung, mười ngày sau, Bản vương mời hắn ta gặp mặt ở Tử Kinh quan."
Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Tuy không rõ suy nghĩ của chủ tử, nhưng vẫn cung kính cáo lui ra ngoài làm việc.
Chuyện Thống soái Bắc Nhung Thất hoàng tử và Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh gặp mặt ở Tử Kinh quan, tuy không có ai biết rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng ngày hôm đó liền có hai phong mật tín được đưa về phía Tây.
Một phong được đưa đến trong tay Mặc Diệc Phàm vẫn còn ở trong quân, mà một phong còn lại thì được đưa đến trong Định Vương phủ ở Lệ thành Tây Bắc.
Trong đại trướng quân doanh, Mặc Diệc Phàm lười biếng dựa vào cái ghế nhìn lá thư trong tay. Đám người Nam hầu, Lữ Cận Hiền, Phượng Chi Dao đang ngồi phía dưới cũng đều tranh nhau suy đoán xem, rốt cuộc trong lá thư này viết gì mà lại khiến cho thần sắc của Vương gia trở nên hứng thú đến như thế.
Vẫn là Phượng Chi Dao bị các vị tiền bối khác dùng ánh mắt ép buộc mà đứng dậy hỏi: "Vương gia, có chuyện gì đã xảy ra sao?"
Mặc Diệc Phàm cười mà giống như không phải cười nhìn hắn ta một cái, rồi cười nói: "Đúng là có chuyện xảy ra. Ba ngày trước, Gia Luật Dã Bắc Nhung và Nhậm Kỳ Ninh Bắc Cảnh đã hàn huyên một ngày Tử Kinh quan."
Mọi người hiểu rõ, hai người kia tụ lại chung một chỗ cũng không phải đơn giản là tán gẫu bình thường như vậy. Rõ ràng là hai nhà này chuẩn bị liên thủ để đối phó Định Vương phủ.
Nam hầu cau mày nói: "Chẳng lẽ Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đã đạt thành hiệp định gì?"
Mặc Diệc Phàm nói: "Bọn họ mật đàm, nên đến cùng nói gì thì trong này không có ghi. Không quan trọng. . . Ngược lại Bản vương có thể đoán được một hai phần. Không có gì khác chính là muốn Bắc Nhung hỗ trợ ngăn trở bước chân của Mặc gia quân, để Bắc Cảnh có thời gian đoạt được Sở kinh."
Phượng Chi Dao khó hiểu, "Gia Luật Dã sẽ ngu như vậy sao? Dùng binh mã của mình để ngăn cản giúp Nhậm Kỳ Ninh?"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Cũng không tính là ngốc, hiện nay, đại quân Bắc Nhung đang đối đầu trực diện với chúng ta, vốn đã không cho phép bọn hắn không dốc sức. Trừ phi có thể đánh tan tác Mặc gia quân, nếu không, vốn cơ hội để bọn hắn đoạt được Sở kinh một cách thuận lợi đã không lớn. Nhưng Bắc Cảnh lại khác, Bắc Cảnh ở phương hướng trái ngược với chúng ta hoàn toàn. Chúng ta không đến Sở kinh trước, thì bọn hắn cũng không có bất kỳ sự cản trở gì. Chắc Nhậm Kỳ Ninh đã cho Gia Luật Dã ích lợi gì đó, để hắn ta bỏ qua Sở kinh."
"Ích lợi gì?" Sở kinh cũng không phải những nói khác, dù hiện nay hoàng thất Đại Sở đã dời đô, nhưng vẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng với toàn bộ dân chúng Đại Sở.
Mặc Diệc Phàm nhướng mày, cười nói: "Có thể là nhường cho Bắc Nhung một địa phương nào đó. Có lẽ còn có đợi đến sau khi đoạt được Sở kinh, hai nhà hợp tác đối phó với Định Vương phủ."
Lữ Cận Hiền nhíu mày, hơi lo lắng, hỏi: "Nếu như thế, thì đúng là vô cùng bất lợi với chúng ta, Vương gia có tính toán gì không?"
Mặc Diệc Phàm cười nói: "Tính toán của chúng ta là mau chóng chạy tới Sở kinh, không thể để cho người Bắc Cảnh đoạt trước. Còn về ý định khác, công tử Thanh Trần sẽ tự cân nhắc. Nhưng ngược lại Nhậm Kỳ Ninh này, quả nhiên lần này cho hắn ta giáo huấn vẫn không đủ."
Những người đang ngồi, kể cả Phượng Chi Dao ở Tây Lăng lúc trước, đều nhìn về phía Mặc Diệc Phàm đầy tò mò, vẻ mặt đều hiện lên thần sắc: Vương gia, rốt cuộc ngài đã làm gì người ta?
Mặc Diệc Phàm nói một cách lạnh nhạt: "Cũng không có gì. Ta kêu Tần Phong phái người giết hết tất cả thê thiếp, con cái của hắn ta."
Mọi người cùng im lặng.
Cùng lúc đó, trong thư phòng Định Vương phủ ở Lệ thành, đám người Từ Thanh Trần, Từ Hồng Vũ đang ngồi.
Địch Lệ Nhiệt Ba khoác một chiếc áo choàng lông chồn tuyết thật dày, trong tay còn ôm một cái ấm lô cũng ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Từ Thanh Trạch thả lá thư trong tay xuống, trên khuôn mặt không có biểu tình gì từ xưa đến nay mặt cũng nhíu mày, nói: "Nếu Bắc Nhung và Bắc Cảnh thật sự liên thủ đối phó với Mặc gia quân, thì chỉ sợ Mặc gia quân muốn chạy tới Sở kinh vào đầu tháng sau sẽ không dễ dàng như vậy. Sở kinh có thể chống đỡ không?"
Từ Hồng Vũ khẽ vuốt chòm râu, lông mày hơi nhíu, nói: "Chỉ sợ sẽ không dễ dàng, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng Định Vương có thể nhanh hơn một chút. Còn bên Bắc Cảnh, Lệ nhi. . . Hà Túc là người của Định Vương phủ sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ gật đầu, cười nói: "Đúng là người của Định Vương phủ."
Từ Hồng Vũ gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi, có hắn ta và Mộ Dung tướng quân, thì có lẽ cũng có thể hóa giải tình hình khó khăn của Sở kinh được một chút. Nếu vẫn không được. . . Thì cũng chỉ có thể là ý trời."
Từ Thanh Trần hơi nhíu này, mỉm cười nói: "Cha cũng không cần lo lắng như thế. Cho dù Sở kinh bị Bắc Cảnh chiếm, thì chắc chắn Định Vương vẫn có khả năng đoạt lại. Hơn nữa, bị Bắc Cảnh công phá vẫn tốt hơn bị Bắc Nhung công phá nhiều."
Đại quân Bắc Nhung vừa vào Trung Nguyên đã tàn sát, đánh cướp, không từ bất kỳ việc xấu nào, đại quân đi đến đâu thì tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông đến đó.
Cái gọi là không phải dân tộc của ta thì chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chỉ cần Nhậm Kỳ Ninh còn muốn thống trị Trung Nguyên, thì không khả năng đại khai sát giới như đại quân Bắc Nhung.
Từ Hồng Vũ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, lắc đầu, nói: "Chuyện hành quân chiến tranh không cần chúng ta để ý tới. Ngược lại, nếu thật sự để cho Bắc Nhung và Bắc Cảnh kết minh, thì lại đúng là cực kỳ bất lợi với chúng ta."
Bất lợi này cũng không chỉ riêng lần cứu viện Sở kinh này, mà hơn nữa còn kể cả sau này, "Thanh Trần có ý kiến gì không?"
Từ Thanh Trần và Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhau một cái, mỉm cười nói: "Đúng là có chút ý tưởng. Chính nội bộ Bắc Nhung và Bắc Cảnh cũng không phải loạn thành một đoàn sao? Tranh đoạt giữa Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung, sự khác nhau giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh trong cảnh nội Bắc Cảnh, chúng ta đều có thể lợi dụng những cái này để là chút gì đó."
Từ Hồng Vũ nhướng mày, nói: "Ý của con là. . . Chia rẽ bọn chúng từ bên trong?"
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, cười nói: "Đại ca nói rất đúng. Hiện này, lãnh binh Bắc Nhung chính là Thất hoàng tử Gia Luật Dã, nay nương theo trận chiến này, thanh thế của Gia Luật Dã tại Bắc Nhung chắc chắn là nước lên thì thuyền lên, lấn át cả Thái tử Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã thường hay bất hòa, nên sao có thể nhịn được những cái này, đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn với Gia Luật Dã. Nếu có người nói gì đó bên tai Bắc Nhung Vương..."
Từ Hồng Ngạn hỏi: "Kế hoạch này có thể thực hiện sao? Định Vương phủ có mật thám trong hoàng thất Bắc Nhung sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: "Cái này thì đúng là không có, người Bắc Nhung cực kỳ bài ngoại. Không phải là người Bắc Nhung, thì căn bản không có cách nào lấy được sự trọng dụng và tin tưởng của bọn họ. Nhưng mà, bên người Thái tử Bắc Nhung lại người của chúng ta, hơn nữa. . . Quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ tốt hơn so với Gia Luật Dã nhiều."
"Sao?" Từ Hồng Ngạn ngạc nhiên, tuy đã ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nhưng ngược lại ông lại không biết ngay cả bên người Thái tử Bắc Nhung, mà Định Vương phủ vẫn có thể xếp nhân thủ vào.
Từ Thanh Trần suy tư một lát, rồi ngẩng đầu hỏi: "Là công chúa Dung Hoa?"
Chính là con gái của công chúa Chiêu Nhân, quận chúa Dung Hoa, được phong làm công chúa rồi gả cho Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng lúc trước.
Chỉ có điều, khi quận chúa Dung Hoa ở kinh thành thì luôn không có quan hệ tốt với Định Vương phủ và Địch Lệ Nhiệt Ba, cho nên cũng không khiến cho người khác suy đoán đến phương diện này dễ dàng.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, công chúa Dung Hoa có thay đổi hay không thì lại là chuyện khác, "Có đáng tin không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Công chúa Dung Hoa có đáng tin hay không cũng không sao, chúng ta cũng không cần nàng ta làm gì cho chúng ta. Chỉ cần người bên cạnh nàng ta đáng tin là được rồi."
Dù sao công chúa Dung Hoa cũng không phải là thám tử đã trải qua huấn luyện, có rất nhiều chuyện sẽ để lộ ra dấu vết rất dễ dàng.
Lúc trước, Định Vương phủ đã phái hai thám tử, một sáng một tối, âm thầm trợ giúp công chúa Dung Hoa.
Thám tử ở ngoài sáng thì đương nhiên công chúa Dung Hoa biết, nhưng thám tử trong bóng tối thì lại không có ai nói cho nàng ta biết cả. Đương nhiên, tất cả đều không thật sự đơn thuần là để trợ giúp cho công chúa Dung Hoa, mà đúng là để dự phòng cho cục diện như hiện nay.
Hiện nay, Đại Sở dời đô, hầu như chỉ có thể còn lại nửa giang sơn. Mà theo tin tức truyền đến từ Bắc Nhung, thì Gia Luật Hoằng không có chút ý tứ vắng vẻ, chán ghét hay vứt bỏ công chúa Dung Hoa nào cả, cũng có thể thấy được, trong mấy năm nay, công chúa Dung Hoa đã làm vô cùng tốt ở Bắc Nhung.
"Như vậy là tốt rồi." Từ Thanh Trần thoả mãn gật đầu nói.
Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Như vậy, muội sẽ phái người tự mình đi đến Bắc Nhung một chuyến cầu kiến Gia Luật Hoằng, có lẽ âm thầm cũng có thể khiến cho hắn ta trợ giúp một ít. Nếu thuận lợi, thì trong hai đến ba tháng, thống soái đại quân Bắc Nhung Gia Luật Dã này cũng sẽ phải chấm dứt."
Từ Thanh Trần hỏi: "Thuyết phục Gia Luật Dã, thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, có muốn huynh tự mình đi một chuyến không?"
"Cái này. . ." Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, bây giờ, rất nhiều chuyện ở Tây Bắc đều không thể tách rời khỏi Đại ca được, nhưng nếu không thể phái một người có đầy đủ phân lượng, thì chỉ sợ cũng sẽ không thuyết phục Gia Luật Hoằng được.
Nếu không phải đang mang thai, thì kỳ thật, Địch Lệ Nhiệt Ba đã định tự mình đi. Ngồi ở bên cạnh, Từ Hồng Ngạn nói: "Tây Bắc không thể tách rời Thanh Trần và Đại ca, nếu Lệ nhi tin tưởng cậu, thì cứ để cậu đi."
"Cậu hai, Bắc Nhung khắc nghiệt, chuyến đi này..."
Từ Hồng Ngạn cười nói: "Lệ nhi đang xem thường cậu sao? Chẳng lẽ cậu là người không thể chịu khổ ư?"
Đương nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba biết rõ, tuy trong ngày thường, Từ Hồng Ngạn không nói nhiều, nhưng xét về tài hùng biện thì không thể không là người thích hợp nhất, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ hơi do dự.
Từ Hồng Vũ gật đầu, ngón tay gõ nhịp, nói: "Như vậy, Nhị đệ đi một chuyến cũng tốt."
Thấy Từ Hồng Vũ nói như thế, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Như vậy, đúng lúc Mặc Hoa cũng Tây Bắc, cháu liền phái hắn ta dẫn người đi cùng với cậu hai một chuyến."
Mặc Hoa nguyên là Thống lĩnh ám vệ Định Vương phủ, có hắn ta dẫn người bảo vệ trên đường đi, thì an toàn của Từ Hồng Ngạn sẽ không cần lo lắng nữa. Cho dù kế hoạch thất bại, thì Mặc Hoa cũng có thể che chở Từ Hồng Ngạn trở về Tây Bắc an toàn.
"Cũng được." Biết rõ Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ cho an toàn của mình, nên Từ Hồng Ngạn cũng không từ chối.
Ngay cả năm mới cũng không kịp đón, Từ Hồng Ngạn liền cùng đám người Mặc Hoa đã vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới thảo nguyên tái ngoại băng thiên tuyết địa đóng băng ngàn dặm, trên đoạn đường này, vất vả gian nan tất nhiên không cần phải nói.
Mà đám người thủ thành ở Sở kinh cũng không có tâm tư đón mừng năm mới. Dù cho có hai nhánh binh mã của Mộ Dung Thận và Hà Túc trợ giúp ở bên ngoài, nhưng mấy ngày gần đây, tuy dường như sự công kích của Bắc Nhung có giảm bớt, nhưng dường như đại quân Bắc Cảnh lại càng có xu thế càng đánh càng hăng.
Hơn nữa, đại quân Bắc Cảnh đang công thành bên ngoài Sở kinh cũng ngày càng nhiều. Binh mã của Hà Túc thật sự không ngăn cản được đại quân gần trăm vạn nghiền áp, nên đã sớm lui ra khỏi chiến trường.
Chỉ là, tuy đã rời khỏi chiến trường, nhưng Hà Túc cũng không có yên lặng như vậy, mà ngược lại lại mang theo binh mã đi đường vòng hội họp với binh mã của Mộ Dung Thận đang giao chiến với đại quân Bắc Nhung, hai nhánh đại quân nhắm thẳng về phía đại quân Bắc Nhung đang công thành.
Thậm chí sau khi đánh lui đại quân Bắc Nhung, liền tiếp tục truy đuổi về phía Tây, cũng khiến cho quân thủ thành của Đại Sở bớt lo ở phía sau mà dành toàn lực đối phó với Bắc Cảnh.
Một mặt khác, nếu trên đường truy đuổi về phía Tây cuối cùng có thể hội họp với Mặc gia quân của Định Vương phủ, thì cũng giúp cho đoạn đường của Mặc gia quân được rút ngắn thời gian hơn.
Bởi vì quân địch vây thành, nên cả Sở kinh cũng không có không khí vui mừng năm mới. Sau khi tuyết vừa rơi một trận, cuộc chiến công thành của đại quân Bắc Cảnh cũng tuyên bố tạm dừng.
Phương bắc rét lạnh, sau khi tuyết rơi một trận, thì trên khắp tường thành đều kết băng, khó đánh hơn ngày bình thường không chỉ gấp mười lần.
Trên cổng thành, đám người Hoa quốc công, Lôi Hoài, Lôi Kinh Hồng đứng trên cổng thành nhìn về phía xa xa. Quân doanh của đại quân Bắc Cảnh nằm trong một vùng đầy tuyết trắng nổi bật rõ ràng.
Lôi Kinh Hồng nhìn về phía xa xa, nói một cách giận dữ: "Bắc Cảnh lại tăng binh nữa."
Hoa quốc công híp mắt nói: "Chỉ sợ không chỉ tăng binh, mà ngay cả Bắc Cảnh Vương cũng đích thân tới."
Một ngón tay chỉ ra xa xa, tại vị trí treo cờ xí trong đại doanh Bắc Cảnh đúng là cờ của Bắc Cảnh Vương. Vì để khích lệ sĩ khí của đại quân Bắc Cảnh, nên tin tức Nhậm Kỳ Ninh đến cũng không có che giấu, đương nhiên cũng không để ý quân thủ thành của Sở kinh quân sẽ biết.
Lôi Hoài hơi khó hiểu cau mày nói: "Sao ta lại thấy trên Vương kỳ kia thêu Kim Long ngũ trảo?"
Ở Trung Nguyên, Đại Sở cùng với Tây Lăng đều được thành lập trên cùng một nguồn gốc, cho nên, ký hiệu trên cờ xí và các vật ngự dụng hoàng gia đều dùng hoa văn biểu trưng Long Phượng làm chủ, nhưng các dị tộc bên ngoài lại không như thế.
Ví dụ như Bắc Nhung tôn kính Sói, nên biểu trưng của Vương tộc Bắc Nhung chính là đầu sói. Mà Nam Chiếu thì lại dùng hoa cỏ làm biểu trung.
Đa số các bộ lạc Bắc Cảnh cũng đều dùng hoa văn mãnh thú để làm biểu trưng, cũng không có bộ lạc nào dùng một Thần vật hư vô mờ mịt như Rồng để làm biểu trưng cả.
Lôi Kinh Hồng dựa vào tường thành lạnh như băng, cười híp mắt nói: "Bởi vì đương kim Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh tự xưng là con mồ côi của hoàng thất Tiền triều."
"Cái gì?" Lôi Hoài và Hoa quốc công đều giật mình.
Lôi Hoài nói hơi hoài nghi: "Tiền triều đã diệt vong hơn hai trăm năm rồi, thân phận của Nhậm Kỳ Ninh có khả năng là thật sao?"
Lôi Kinh Hồng nhún nhún vai, cười nói: "Ai biết được, dù sao hắn ta là người Trung Nguyên, hắn ta thích nói hắn ta là hậu duệ Tiền triều hay hậu duệ của Tiền Tiền triều, thì cũng không có ai xen vào được. Muốn tranh giành thiên hạ, luôn phải có lý do nào đó thôi."
Lôi Hoài và Hoa quốc công liếc nhau, Hoa quốc công cười nói: "Lôi Nhị tiểu tử nói đúng. Mặc kệ hắn ta là ai, thì chỉ dựa vào việc hắn ta dẫn người Bắc Cảnh đến đánh Trung Nguyên, hắn đã không có tư cách lấy thanh danh con mồ côi của Tiền triều gì đó để tranh giành Trung Nguyên. Còn không bằng trực tiếp khởi nghĩa vũ trang, cũng sẽ không có khó coi như vậy."
Thân là hậu duệ hoàng thất chính thống củ Tiền triều, lại dẫn một đám man di đến đánh Trung Nguyên.
Nói ra cũng không dễ nghe như vậy, lại tự xưng là người Trung Nguyên chính thống nữa chứ, xưa nay văn nhân đều xem thường vùng Man tộc thiếu văn minh, hành vi này của Nhậm Kỳ Ninh càng khó có thể được văn nhân sĩ tử chính thống tiếp nhận.
Lôi Kinh Hồng cười sảng khoái, nói một cách không quan tâm: "Hiện nay, cảnh nội của Bắc Cảnh cũng không phải cứng như một khối sắt, người bổn tộc Bắc Cảnh và người Trung Nguyên được Nhậm Kỳ Ninh trọng dụng thường hay bất hòa. Lần này, Vương gia lại làm một trò hay ở Bắc Cảnh, chỉ sợ bây giờ, trung tâm của Bắc Cảnh cũng đã là một bình hoa di động, bên trong chia năm xẻ bảy rồi."
"Gì?" Lời này vừa nói ra, Lôi Hoài và Hoa quốc công không khỏi đều hiếu kỳ vểnh tai lên. Đương nhiên bọn họ sẽ không biết rằng, Định Vương còn đang ở cách xa mấy trăm dặm mà đã động tay động chân vào Bắc Cảnh.
Vốn chuyện này cũng không là bí mật gì, chỉ là, hiện nay Sở kinh bị vây khốn, tin tức bị bế tắc, nên mọi người trong Sở kinh mới hoàn toàn không nhận được tin tức mà thôi.
Lôi Kinh Hồng cũng không giấu diếm, bên môi câu ra một nụ cười ác ý, nói: "Mấy ngày trước, Vương gia đã sai người giết hết toàn bộ vợ, đích tử và đích nữ của Nhậm Kỳ Ninh. Chưa qua được mấy ngày, thì toàn bộ các tiểu thiếp, thứ tử và thứ nữ của Nhậm Kỳ Ninh cũng bị giết hết. Bây giờ, Vương thất Bắc Cảnh, có thể nói là chỉ còn lại một mình Nhậm Kỳ Ninh."
Trong lòng Hoa quốc công và Lôi Hoài đều chấn động. Định Vương ra tay cũng không khỏi quá ngoan tuyệt, hàm nghĩa trong đó lại càng vô hạn.
Đây cũng không chỉ đơn giản là ra tay độc ác trả thù Nhậm Kỳ Ninh như vậy, mà chỉ sợ là người trong nội bộ Bắc Cảnh âm thầm đổ cái chết của công chúa, đích tử và đích nữ Bắc Cảnh lên người Nhậm Kỳ Ninh và những người Trung Nguyên kia.
Mà Nhậm Kỳ Ninh con vợ kế thứ nữ chết, ngoại nhân xem ra càng giống là Bắc Cảnh người trả thù. Mặc dù bản thân Nhậm Kỳ Ninh biết rõ chân tướng, nhưng nói ra sẽ có mấy người tin thì lại là chuyện khác.
Lúc Định Vương nghĩ ra kế sách này, chỉ sợ vẫn còn đang ở tại Tây Lăng xa xôi, có thể điều khiển thế lực và lòng người của Bắc Cảnh, bày mưu nghĩ kế một cách tùy ý như thế, nhất định sẽ thắng cả trời, cũng không phải nói khoác.
Hoa quốc công và Lôi Hoài liếc nhau, đều không khỏi thở dài. Định Vương hùng tài vĩ lược như thế, hai anh em Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Cảnh Lê thua quả nhiên không oan.
Lôi Kinh Hồng dựa tường nhìn đại doanh Bắc Cảnh ở phía xa, trong mắt lướt qua một tia cười lạnh: đã vong quốc từ lâu thì nên sống an phận, mưu toan phục quốc cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi.
Lại còn muốn công phá Sở kinh để người Bắc Cảnh nhập chủ Trung Nguyên, sớm muộn gì bọn chúng cũng chết sạch hết thôi!
Chuyện Hoàng thất Bắc Cảnh gần như bị diệt môn, Bắc Cảnh và Bắc Nhung kết minh, đương nhiên cũng truyền đến phía Nam.
Chỉ có điều, hai thế lực lớn ở phía Nam là Mặc Cảnh Lê và Lôi Chấn Đình, ngoại trừ nhìn hơi hả hê ra, thì đều không có gì khác cả.
Lôi Chấn Đình lại càng cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy cơn tức trong hai tháng nay đều tiêu tán rất nhiều. Nếu không phải Nhậm Kỳ Ninh gây rối ở bên trong, thì cho dù Hoàng thành Tây Lăng có đổi chủ, thế lực của mình cũng không đến nỗi bị Mặc Diệc Phàm rửa sạch sẽ.
Chỉ là, hiện nay, sự chú ý của lão cũng không đặt tới phương Bắc, mà là đặt lên người Tây Lăng Hoàng vừa mới dời đô đến An thành và Mặc Cảnh Lê ở phía Nam.
Mặc Cảnh Lê thì cũng xem như an phận, nhưng Tây Lăng Hoàng thì sau khi dời đô lại không chịu an phận, thế lực của Trấn Nam Vương phủ tại triều đình bị Mặc Diệc Phàm diệt hết tám chín phần, hiện giờ, Đằng Phong lại có chút không chèn ép vị Tây Lăng Hoàng này được nữa rồi.
Tuy Tây Lăng đã mất một phần ba Lôi thổ ở phương Bắc, nhưng Lôi Chấn Đình đã thật sự chiếm cứ một vùng Lôi thổ rộng lớn ở phía nam Đại Sở.
Sau khi Mộ Dung Thận Lôi binh lên phương Bắc, nên càng đả thông đường phía Tây Nam, lại nối liền Lôi thổ do Lôi Chấn Đình chiếm lĩnh với Tây Lăng.
Từ đó, một trận kết thúc, Tây Lăng, ngoại trừ đã mất đi Hoàng thành ra, ngược lại cũng không ăn thiệt thòi quá nhiều.
Nhưng Lôi Chấn Đình lại biết, kỳ thật, trong trận chiến này, người thắng lớn nhất vẫn là Mặc Diệc Phàm. Một khi lại để cho hắn ta đoạt được Sở kinh, thì dưới tay Định Vương phủ liền có được hai tòa Hoàng thành, uy thế của hắn ta liền bao trùm lên các nước.
Nhưng trong lòng biết thì biết thôi, lúc này, Lôi Chấn Đình lại không thể rút ra thời gian để đối phó với Mặc Diệc Phàm, nên chỉ phải cắn răng âm thầm nhịn xuống.
Lại nói, sau khi Nhậm Kỳ Ninh tự mình giá lâm bên ngoài Sở kinh để đốc chiến, thế công của đại quân Bắc Cảnh càng trở nên kịch liệt.
Quân thủ thành trong nội thành chống đỡ gần ba tháng, không chỉ mệt mỏi kiệt sức, mà lương thảo dự trữ trong thành cũng càng trở nên túng thiếu theo thời gian dần trôi qua, lại càng không cần phải nói đến còn có hơn trăm vạn dân chúng cũng muốn ăn cơm ở trong thành.
Cho dù là ngày tết, thì vô luận dân chúng hay quân thủ thành đều không có ai ngoại lệ, mỗi người cũng chỉ có một cái bánh ngô và một chén cháo loãng mà thôi.
Thời gian thủ thành cũng càng ngày càng kéo dài ra, vì để nâng cao sĩ khí, Hoa quốc công đã lớn tuổi cũng đành phải tự mình lên thành lâu để đốc chiến.
Vẫn luôn kéo dài tới ngày chín tháng giêng, tính từ khi Sở kinh bị đại quân Bắc Cảnh bao vây bốn phía, thì đã phải thủ thành suốt ba tháng mười ngày, tổng cộng một trăm lẻ ba ngày. Có lẽ biết rõ Sở kinh thật sự đã là thế suy sức yếu, nên đại quân Bắc Cảnh thay nhau ra trận mà không biết mệt mỏi chút nào, sĩ khí công thành cũng càng ngày càng cao.
Trên thành lâu, Lôi Hoài và Hoa quốc công đứng sóng vai với nhau, trên khuôn mặt kiên nghị tràn đầy sự mỏi mệt và chật vật.
Phía sau bọn họ là các tướng lãnh trẻ như Lôi Kinh Hồng, Lôi Kình Vũ, Vệ Lận. Trên khuôn mặt vẫn luôn tươi cười sảng khoái từ trước đến nay của Lôi Kinh Hồng cũng có thêm mấy phần nghiêm túc hiếm có.
Lôi Hoài nhìn quân doanh Bắc Cảnh ở dưới thành cách không xa chằm chằm, nói hơi bất đắc dĩ: "Lão quốc công, chỉ sợ không thể chịu nổi nữa rồi..."
Trong giọng nói không chỉ có bất đắc dĩ, mà càng có thêm mấy phần tiếc nuối. Bọn họ đã chống đỡ Sở kinh hơn ba tháng mới bị công phá, làm thần tử thì cũng xem như đã không phụ với Đại Sở rồi, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn không đợi được sự tiếp viện của Mặc gia quân.
Trên gương mặt già nua của Hoa quốc công lướt qua một tia bi thương, nhìn qua tinh kỳ phấp phới ở xa xa, giọng nói trấn định mà kiên nghị, "Cho dù Sở kinh thất thủ, thì lão phu cũng sẽ cùng sống chết với Sở kinh."
Lôi Hoài gật đầu, nói: "Lão quốc công nói rất đúng, mạt tướng cũng có ý này, thành còn người còn, thành phá người vong!"
Lôi Kinh Hồng bước chậm xuống tường thành, ván cờ này hôm nay, xác thực là hơi phiền phức.
Một mình hắn, nếu muốn thoát thân, thì đương nhiên không khó, nhưng thủ thành trong mấy tháng nay, Lôi Kinh Hồng cũng đã trải qua rất nhiều.
Hắn cũng là hậu nhân của tướng môn, tuy lúc trước cũng chưa từng lên chiến trường, nhưng kêu hắn bỏ rơi những đồng bạn đã kề vai chiến đấu để chạy trốn đào tẩu vào lúc này thì không thể được.
Huống chi, cha và vợ của hắn đều vẫn còn trong thành, "Vương gia ơi, nếu ngài còn không đến, thì xem như Lôi Nhị ta sẽ thật sự phải chết ở chỗ này rồi!" Lôi Kinh Hồng bất đắc dĩ cười khổ.
"Nhị đệ." Vừa mới quẹo qua một góc phố, Lôi Kinh Hồng liền bị tiếng kêu vang lên ở đằng sau gọi lại. Không cần quay đầu lại, thì Lôi Kinh Hồng cũng có thể đoán được người phía sau là ai.
Nhếch miệng, quay người nhìn Lôi Kình Vũ mặc áo bào trắng, vẻ mặt nghiêm túc ở trước mặt, trên chiến bào thêu sư tử trắng như tuyết cũng bị dính không ít tro bụi, nhìn lên càng có thêm nhiều phần xơ xác tiêu điều.
Với vị đích huynh này, xưa nay Lôi Kinh Hồng không có lời gì để nói, nhíu mày hỏi: "Lôi đại tướng quân, có việc gì thế?"
Lôi Kình Vũ nhíu nhíu mày, nói: "Huynh có lời muốn nói với đệ."
Lôi Kinh Hồng nhướng mày, cũng mặc kệ vách tường đầy tro bụi phía sau, liền khẽ dựa vào, nói một cách thản nhiên: "Xin rửa tai lắng nghe."
Lôi Kình Vũ nhìn đệ ấy, hỏi: "Đệ xem thường huynh?"
Lôi Kinh Hồng chỉ cười mà không nói, đương nhiên hắn xem thường hắn ta. Thân là thứ tử và đích tử, quan hệ giữa bọn họ không tốt là trời sinh đã định, từ nhỏ, Lôi Kinh Hồng không được yêu thương, đương nhiên liền nhìn Lôi Kình Vũ được nhận hết sự yêu thương và dạy dỗ của cha càng chướng mắt vô cùng.
Mà vị đích tử Lôi Kình Vũ này cũng đã từng thật sự nhìn người thứ đệ Lôi Kinh Hồng này thứ đệ ở trong mắt sao?
Đợi đến khi Lôi Kinh Hồng dần dần lớn lên, sau khi kết giao với đám người Mặc Diệc Phàm, Phượng Tam, học được bản lãnh, thì vốn đã nhìn Lôi Kình Vũ chướng mắt, lại càng trở thành các loại khinh thường.
Ngươi nhận hết sự khen ngợi của cha thì thế nào? Nhận hết sự yêu thương và dạy dỗ của cha, còn không phải võ công không tốt hơn ta, bản lãnh không cao hơn ta, cho dù trên chiến trường, ngươi cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta. Chỉ có điều, ta khinh thường tranh giành với ngươi mà thôi.
Cho nên sau khi cứu Lôi Hoài ở Tử Kinh quan, Lôi Kinh Hồng lại vô cùng thoải mái. Giống như vốn chỉ có một mình nên chỉ có thể tự mình âm thầm cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại, đột nhiên có thể cho tất cả người trong khắp thiên hạ biết mình thoải mái, sung sướng, cảm giác trong đó không cần nói cũng biết.
Đặc biệt là mỗi lần chứng kiến khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo của Lôi Kình Vũ khi mình được Lôi Hoài khích lệ, sảng khoái trong lòng Lôi Kinh Hồng càng tăng lên gấp đôi.
Lôi Kình Vũ "Hừ" khẽ một tiếng, nói: "Đệ xem thường huynh thì cũng không sao, dù sao lúc này cũng không biết có thể sống sót hay không. Nếu huynh chết đi, đệ hãy chăm sóc cho cha thật tốt."
Gì? Lôi Kinh Hồng sững sờ, hắn cho rằng có lẽ Lôi Kình Vũ còn muốn tranh cãi ầm ĩ gì đó với hắn một trận, chẳng lẽ là muốn tới để nói di ngôn với hắn sao?
Nhếch miệng, ném cảm giác kỳ quái trong lòng đi, Lôi Kinh Hồng nói: "Muốn để lại di ngôn, thì tìm con trai của ngươi đi. Liên quan gì đến ta?"
Nói xong, liền xoay người đi ra phía trước. Sau lưng liền truyền đến tiếng nói của Lôi Kình Vũ: "Tóm lại, nếu huynh chết trận, đệ liền trở thành con trai duy nhất của Lôi gia. Hãy chăm sóc cho cha thật tốt."
Nói xong, cũng không để ý phản ứng của Lôi Kinh Hồng nữa, mà lại xoay người đi lên thành lâu.
Lôi Kinh Hồng sửng sờ một chút rồi phục hồi tinh thần lại, nhìn bóng lưng Lôi Kình Vũ, quát lên: "Ngươi muốn chết liên quan gì đến ta? Ta không hiếm lạ gì Lôi gia của ngươi!"
Còn chưa chờ thủ thành Sở kinh nghỉ được một hơi, đại quân Bắc Cảnh lại bắt đầu công thành một lần nữa, lúc này, thế công càng kịch liệt hơn trước.
Nhìn từng đám từng đám thủ quân trên thành bị đánh rơi, lại nhìn đại quân đang lướt qua sông đào bảo vệ thành leo lên cổng thành bị thủ quân đánh ngã xuống dưới, rồi lại có người leo lên ở dưới thành.
Trên khắp cả đầu thành, tiếng giết nổi lên bốn phía, mùi máu tươi nồng đậm lượn lờ trong không khí.
Rốt cuộc, khi một tiếng tiếng va đập nặng nề vang lên, cửa thành chắc chắn ầm ầm đổ sụp xuống, một đám đại quân Bắc Cảnh thật lớn ào ào tràn vào.
Trên cổng thành, Hoa quốc công bắt lấy ngân thương trong tay, nhìn thoáng qua mọi người vẫn còn đang chém giết trên cổng thành, nói: "Lôi Hoài! Trông coi thành lâu!"
Lôi Hoài sững sờ, liền vội vàng hỏi: "Lão quốc công, ngài định. . . ."
Hoa quốc công trầm giọng nói: "Lão phu xuống dưới gặp mấy tên Bắc Cảnh này!"
Nói xong cũng không đợi Lôi Hoài từ chối, liền đi nhanh xuống thành lâu, chiến bào màu xanh nhạt bay phấp phới trong gió rét, lại khiến cho người ta như lại thấy được Hoa quốc công rong ruổi trên sa trường đang lúc tráng niên vào năm xưa.
Cửa thành rất lớn, mặc dù cửa thành bị phá, nhưng Sở quân thủ thành liền đánh tới ngay lập tức nhằm ngăn chặn người Bắc Cảnh.
Hai đạo nhân mã liền chém giết lại với nhau ngay tại cửa thành. Nhưng mà, người Bắc Cảnh dũng mãnh thành tính, sao những binh sĩ Đại Sở đã mệt nhọc đói khát từ lâu này có thể chống đỡ được, Sở quân liền bị đánh lui về phía sau từng bước.
Binh sĩ Bắc Cảnh lại càng tuôn vào trong thành liên tục không ngừng. Cứ tiếp như thế, có trông giữ thành lâu nữa thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nên Lôi Hoài chỉ đành phải hạ lệnh cho binh sĩ thủ thành lui vào trong thành tự ứng chiến.
Cuộc chiến thủ thành này, đánh hơn ba tháng, đánh đến tình trạng hôm nay cũng đã là kết cục không chết không ngừng rồi. Không đến nửa canh giờ, tiếng chém giết cũng vang lên khắp toàn bộ Sở kinh.
Mặc dù có mệnh lệnh của Nhậm Kỳ Ninh kiềm chế, nhưng binh sĩ Bắc Cảnh vẫn đi đến đâu liền vi phạm lệnh cấm tới đó.
Rất nhiều nhà cửa của dân chúng đều bị phá hư, vàng bạc châu báu bị cướp đoạt lại càng là chuyện bình thường. Nếu dân chúng trong thành chống cự, thì cũng không tránh khỏi sẽ bị chết dưới đao của binh sĩ Bắc Cảnh.
Tòa thành trì phồn hoa suốt mấy trăm năm này, vào ngay lúc này, lại biến thành địa ngục tu la, mùi máu tươi lượn lờ, tiếng khóc than rung trời.
Trung tâm của Sở kinh chính là hoàng cung, hiện nay, thủ vệ trong hoàng cung cũng không còn lại bao nhiêu người.
Hoàng thành to như vậy, lại lạnh lẽo vắng vẻ đến nỗi gần như không nhìn thấy một bóng người, ở trong một cung điện sâu trong hoàng cung, có một đôi nam nữ thiếu niên đang ngồi ôm nhau.
Cô gái có dung mạo tú lệ, chỉ tiếc trên mặt lại có một vết sẹo lớn, nên càng khiến cho dung nhan tú lệ kia trở nên vô cùng quỷ dị, "Đệ đệ, đệ sợ không?"
Thiếu nữ chính là con gái của Liễu quý phi, công chúa Trân Ninh, ngồi bên người nàng, đương nhiên chính là con trai lớn của Liễu quý phi đã được Mặc Cảnh Lê phong là Trường Hưng Vương, Mặc Khiếu Vân.
Mặc Khiếu Vân lắc đầu, nói: "Không sợ. Tỷ tỷ, đừng sợ. Đệ sẽ ở cùng tỷ..." Mặc Khiếu Vân nhẹ giọng an ủi tỷ tỷ, bên ngoài tường cung xa xa, tiếng la càng ngày càng gần.
Mấy thị vệ chạy vội tới bên này, một người trong đó trầm giọng nói: "Vương gia, công chúa, tặc binh Bắc Cảnh đã sắp tấn công vào đây. Kính xin Vương gia và công chúa đi theo chúng thuộc hạ rời khỏi đây trước."
Mặc Khiếu Vân lắc đầu, nói một cách thản nhiên: "Không cần, các ngươi cũng đi ra ngoài giúp Hoa quốc công và Lôi tướng quân đi. Ta và tỷ tỷ không đi đâu cả."
Công chúa Trân Ninh nắm tay đệ đệ, gật đầu nói: "Đúng vậy. Ta là công chúa Đại Sở, cho dù chết thì cũng phải chết trong hoàng cung này. Các ngươi đi đi, mấy người cũng không ngăn cản được cái gì, ở đây lại mất mạng vô duyên vô cớ."
Mấy cái thị vệ cùng nhìn lẫn nhau, cũng hiểu rõ Vương gia và công chúa đã hạ quyết tâm. Hoàng thất Đại Sở vứt bỏ dân chúng và người hoàng gia, mà bỏ trốn mất dạng, tuy những binh sĩ ở lại canh giữ như bọn họ không nói gì, nhưng kỳ thật, trong lòng đều không có hảo cảm gì với người của hoàng thất, có điều, trái lại, lúc này lại có nhiều thêm hai phần kính trọng hai chị em này.
Đứng dậy, chắp tay nói: "Nếu đã như vậy, thì, Vương gia, công chúa, xin hãy bảo trọng."
Nhìn theo thân ảnh rời đi của mấy thị vệ, trong cung điện lại khôi phục lại sự yên lặng vốn có. Hai chị em ngồi dựa vào nhau, tuy bây giờ đang là tháng giêng rét lạnh, trong cung điện cũng không còn lửa than sưởi ấm như ngày xưa, nhưng hai người dựa vào nhau cũng có nhiều thêm một tia ấm áp,
"Cũng không biết tiểu đệ thế nào." Lúc trước, bọn họ ở lại Sở kinh, nhưng tiểu đệ lại bị Mặc Cảnh Lê mang đi. Trong đó chưa chắc không có ý dùng chuyện này để quản thúc Mặc Khiếu Vân.
Mặc Khiếu Vân thấp giọng nói: "Có lẽ vẫn còn sống. Chỉ hy vọng đệ ấy được bình an."
"Tỷ chỉ không cam lòng! Tỷ còn chưa tìm được nữ nhân kia..." Công chúa Trân Ninh khẽ vuốt vết sẹo trên mặt, trên mặt hiện lên sự chán ghét. Nàng còn chưa tìm được nữ nhân kia để báo thù!
Vốn nữ nhân kia là mẹ ruột của nàng, nhưng cũng bởi vì bà ta mà bây giờ nàng mới trở thành như vậy, ngay cả chết cũng phải mang theo vết sẹo xấu xí này!
"Tỷ tỷ..."
Trong thành, đánh từ sáng sớm tới chạng vạng, địa phương bị người Bắc Cảnh chiếm giữ càng ngày càng nhiều, phạm vi hoạt động còn sót lại của Sở quân cũng càng ngày càng nhỏ, tất cả mọi người đều đã cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất đắc dĩ.
Nhưng cũng càng có nhiều người mang theo huyết quang kiên quyết trong mắt xông thẳng về phía đại quân Bắc Cảnh, dù cho phải chết thì cũng muốn kéo theo mấy người chôn cùng.
Ngoài thành, Nhậm Kỳ Ninh ngồi trên lưng ngựa, nghe tiếng chém giết không ngừng trong thành.
Tướng lãnh đứng bên cạnh nói: "Xưa nay người của Đại Sở gầy yếu, không nghĩ tới lại còn có quyết tâm như vậy. Đánh đến bây giờ, toàn quân đã sắp bị diệt, mà vẫn còn không chịu đầu hàng."
Nhậm Kỳ Ninh lại nói một cách thản nhiên: "Cũng không phải gầy yếu, mà là bền dẻo. Cứng quá sẽ dễ gãy, người Trung Nguyên không dũng mãnh như các dân tộc ở tái ngoại, nhưng lại kiên cường. Cho nên, trăm ngàn năm qua, vùng Lôi thổ giàu có và đông đúc này đều do bọn họ thống trị."
Dường như trong mắt tướng Lôi Bắc Cảnh đứng bên cạnh có sự không phục, nhưng nhìn Nhậm Kỳ Ninh, cũng không nói gì thêm nữa.
Bỗng nhiên —— một tia lửa nổ tung trên bầu trời như một đóa hoa, xa xa vang lên tiếng ầm ầm, ngay cả mặt đất cũng xuất hiện sự chấn động như có như không. Mọi người không khỏi kinh hãi , Nhậm Kỳ Ninh ngồi thẳng trên lưng ngựa, giơ roi ngựa, nổi giận mắng: "Tên phế vật Gia Luật Dã này!"
Tướng lãnh đứng bên người cũng sợ hãi cả kinh, nói: "Là Mặc gia quân đến sao?"
"Ngoại trừ Hắc Vân kỵ, còn ai có thanh thế như vậy?" Nhậm Kỳ Ninh nói đầy oán hận, nghiêm nghị quát: "Tăng binh vào thành, bắt buộc phải đoạt được Sở kinh trước khi Mặc gia quân đến cho ta!"
"Vâng!"
Trong thành đẫm máu, mọi người đang chiến đấu anh dũng, đương nhiên cũng nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời, Lôi Kinh Hồng đang chém giết, đôi mắt cũng sáng ngời, dùng một cước đá văng binh sĩ Bắc Cảnh trước mặt, bay thẳng lên chỗ cao, cao giọng kêu lên: "Mặc gia quân đến rồi! Mở cửa thành phía Tây!"
May mắn, lúc này, thành Tây vẫn còn trong tay Sở quân, nghe thấy tin tức này, trong lòng tất cả tướng sĩ Sở quân đều chấn động, rất nhanh cũng có người hô lớn theo: "Mặc gia quân đến rồi! Mặc gia quân đến rồi!"
Tiếng hô truyền khắp toàn thành cực nhanh, thậm chí rất nhiều dân chúng đang trốn trong nhà cũng hoan hô theo. Thậm chí một vài người biết võ nghệ cũng chạy đến chém giết với binh sĩ Bắc Cảnh. Còn một vài phố lớn ngõ nhỏ, binh sĩ Bắc Cảnh bị đánh lén lại càng không ít.
Của thành phía Tây của Sở kinh ầm ầm mở ra, Sở quân trong thành cũng tuôn về phía Tây theo để bảo đảm rằng, trước khi Mặc gia quân đến, không để cho cửa thành phía Tây bị binh sĩ Bắc Cảnh chiếm lĩnh.
Tốc độ của Hắc Vân kỵ như gió, vốn nghe tiếng giống như vẫn còn cách xa mấy dặm, nhưng chỉ chốc lát sau đã thấy một đội ngũ màu đen tràn vào trong thành như một cơn lốc xoáy màu đen.
Đại lộ của Sở kinh vô cùng rộng rãi, Hắc Vân kỵ phóng ngựa ở giữa cũng không cảm thấy chút chật chội nào. Cơn lốc xoáy màu đen đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đến mức huyết quang hiện ra.
Nhìn thấy thân ảnh của Hắc Vân kỵ, rốt cuộc Lôi Kinh Hồng cũng nhẹ nhàng thở ra. Một phát bắt được một binh sĩ Hắc Vân kỵ, hỏi: "Đại quân đã đến chưa?"
Đang kích động quá mức, nên suýt chút nữa binh sĩ bị hắn bắt muốn tức giận, liền vội vàng trả lời hắn: "Bộ binh thì hơi chậm một chút, kỵ binh chúng ta chạy đến trước một bước." Lôi Kinh Hồng hơi thất vọng, "Vậy khi nào thì đại quân có thể tới?"
Hắc Vân kỵ nói: "Không biết."
"Hắc Vân kỵ do ai lĩnh quân?"
"Phượng Tam công tử!"
Lôi Kinh Hồng liền buông tay bỏ lại binh sĩ Hắc Vân kỵ mà chạy như điên về phía thành Tây. Lúc giết thẳng đến của thành Tây, thì quả nhiên thấy Phượng Chi Dao vẫn mặc một bộ áo đỏ, phong độ nhẹ nhàng, đứng ở cửa thành cười nhìn mình, "Ơ, hiếm khi được nhìn thấy Lôi nhị công tử chật vật như thế!"
Nói chật vật thì vẫn còn nhẹ, Lôi Kinh Hồng lúc này, cả người đầy máu, còn chưa nói đến đều có vết thương lớn nhỏ. May mà không có vết thương đặc biệt nghiêm trọng, nên cũng không ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Tức giận liếc nhìn hắn ta, nói: "Hoa quốc công còn đang bị bao vây ở gần hoàng cung, mau phái người đi cứu bọn họ đi!"
Phượng Chi Dao điều chỉnh lại sắc mặt, phất tay điều ra một đội nhân mã chạy vào trong thành. Chỉ là, bản thân của hắn lại phải thủ ở cửa thành, để giữ vững lối vào cho Mặc gia quân đến sau.
Lỡ như không cẩn thận một chút, đợi đến khi Mặc gia quân đến mà cửa thành lại bị đại quân Bắc Cảnh chiếm mất, vậy thì sẽ rắc rối lớn.
Lôi Kinh Hồng thở dốc một hơi, rồi hỏi: "Ngươi mang theo bao nhiêu người đến?"
Phượng Chi Dao bất đắc dĩ, "Hắc Vân kỵ có thể có bao nhiêu người? Hai vạn."
Lôi Kinh Hồng gật gật đầu, "Cũng đủ đợi đến khi Vương gia đến." Đương nhiên Lôi Kinh Hồng cũng biết Hắc Vân kỵ vốn là quý ở chất lượng chứ không quý ở số lượng, nên cũng không để ý tới Phượng Chi Dao, liền phất phất tay mang theo hai đội Hắc Vân kỵ chạy thẳng về phía đầy sát khí trong thành một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro